Edit: Thủy Tích
Lời nói của Sơ Lam Phong giống như một cái tát vào ngay đầu, khiến Hàn Đông Lỗi vô cùng xấu hổ. Hắn giả vờ kinh ngạc nói: "Sao có thể? Với cháu thì Hạo Hạo giống như là em trai vậy, chú suy nghĩ nhiều quá rồi đó." Nhưng càng nói, bản thân cũng càng chột dạ hơn.
Nhưng giống như Sơ Lam Phong nói, hắn không thể chạm vào Lý Tân Hạo, đó là em trai của Tân Long, mà quan hệ giữa Tân Long và Vân Phỉ, trong tương lai chắc chắn sẽ là em rể của mình. Vân Phỉ là em gái duy nhất của hắn, hắn thương nó yêu nó thì nỡ lòng nào làm tổn thương nó đây? Tuy nhiên, lời thề son sắt của Hàn Đông Lỗi vào lúc này, ở đời trước đã tổn thương bọn họ sâu sắc.
Sơ Lam Phong cười khẽ: "Tôi chỉ tiện thể nhắc nhở cậu thôi, cậu căng thẳng cái gì?" Người có ý đồ với Hạo Hạo, phải dập tắt hết toàn bộ, tiếc thay người này lại là cháu mình, mà quan hệ chú cháu giữa bọn họ vẫn luôn rất tốt đẹp.
Cho nên, ngay tại trước khi Hàn Đông Lỗi còn chưa hiểu được ý muốn của mình thì đã bị người nào đó gạt bỏ hoàn toàn rồi.
"Cháu... Cháu cũng chỉ giải thích chút thôi mà." Có thể không căng thẳng sao? Hắn thật sự từng nảy sinh ham muốn với Hạo Hạo, còn nhớ tới dáng vẻ của Hạo Hạo để giải quyết nhu cầu sinh lý nữa.
Đương nhiên là Sơ Lam Phong cũng không tin lời nói dối của hắn: "Cậu đã hai mươi rồi, đã có kế hoạch gì cho tương lai chưa? Muốn đi theo con đường này luôn sao?"
"Tiểu thúc, cháu là GAY trời sinh rồi." Trong cả gia tộc, chỉ có một mình Sơ Lam Phong biết chuyện Hàn Đông Lỗi là đồng tính.
"Cho nên?" Sơ Lam Phong nhướng mày lên.
"Nhưng mà nhà họ Hàn không cho phép." Hàn Đông Lỗi thở dài, "Cho nên, tương lai, cháu vẫn sẽ kết hôn sinh con thôi."
"Đương nhiên là nhà họ Hàn không cho phép rồi." Sơ Lam Phong nói năng hùng hồn, "Cậu tự xem mà làm đi. Hiện giờ, nhà họ Hàn còn chưa phải là do một nhà cậu làm chủ, cho dù có là gia chủ rồi thì cũng không phải chỉ có một mình cậu là con cháu, nếu như cậu muốn đi theo con đường này thì Hàn thị sẽ gạch tên cậu ra khỏi danh sách người thừa kế ."
Hàn Đông Lỗi cũng hiểu rõ nguyên tắc này: "Nhưng mà chú à, cháu không cứng nổi với phụ nữ, cho nên sau này dù cho kết hôn, sinh con rồi thì bên ngoài vẫn sẽ có."
"Cậu có hai sự lựa chọn."
"Hai loại nào?"
"Lựa chọn thứ nhất, giống như cuộc sống mà cậu mới vừa nói. Lựa chọn thứ hai, nếu như muốn come out thì bản thân phải có bản lĩnh."
Rời khỏi nhà họ Hàn, hắn có thể làm gì? Hàn Đông Lỗi mờ mịt, từ trước đến nay hắn chưa từng nghĩ tới chuyện này.
"Cuộc đời của mình thì mình phải tự bước đi." Sơ Lam Phong không muốn nói nhiều, nhưng cho dù muốn dập tắt ý đồ của Hàn Đông Lỗi với Hạo Hạo thì rốt cuộc người này vẫn là cháu mình.
"Cháu còn chưa tới độ tuổi phải nghĩ tới những thứ này, mặc kệ nó đi." Hàn Đông Lỗi không muốn suy nghĩ nữa, "Trái lại là chú đó, sao chú lại thân thiết với Hạo Hạo vậy? Lại còn cùng đi tới nhà Hạo Hạo nữa?"
"Chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức mà thôi." Sơ Lam Phong không nói nhiều.
"Tiểu thúc, tính cách của chú nhạt nhẽo vô vị như vậy, thím nhỏ của cháu chịu nổi chú sao?"
Nhớ tới dáng vẻ giương nanh múa vuốt của Hạo Hạo, vùng giữa trán Sơ Lam Phong tràn ngập ôn hòa: "Đương nhiên, móng vuốt của người nọ cũng sắc bén lắm đấy."
"Chú đang miêu tả động vật hả?"
"Ừm, giống mèo nhỏ vậy, có chút bí ẩn, có chút tăm tối, nhưng lại rất nhiệt tình." Xùy xùy, người bình thường không chịu nổi.
Hàn Đông Lỗi không thể nào tưởng tượng ra, chỉ có thể tặng một câu: "Gu của chú thật đặc biệt."
Trung học Đệ Nhất.
Lý Tân Long cũng sẽ tham dự lễ kết hôn của Hàn Thiên Mẫn. Bây giờ, quan hệ của Lý Tân Long và Hàn Vân Phỉ đã được xác định, vào dịp lễ Tết, Hàn Thiên Hào cũng sẽ dẫn Lý Tân Long đi thăm viếng thân thích trong gia tộc nhà họ Hàn.
Từ ban đầu, Lý Tân Hạo đã định tham gia xem náo nhiệt rồi. Thứ lỗi cho tâm hồn bà tám của cậu, cậu thật sự rất muốn đi vây xem người phụ nữ cùng học sinh đã tạo ra truyền thuyết thầy trò yêu nhau, mà qua tận mười năm mới kết hôn đó, là người như thế nào.
Vì vậy, cậu liền xin phép nghỉ học. Giáo viên chủ nhiệm rất thiên vị cho cậu học sinh này, cho nên đồng ý rất sảng khoái.
Giáo viên chủ nhiệm vừa cho phép, Lý Tân Hạo liền gửi tin nhắn cho Sơ Lam Phong: Ông chú, em đã xin nghỉ một buổi chiều thứ tư rồi.