Người Mộ Sở cứng đờ. Bàn tay của anh đang siết lấy cánh tay của Diệu Tinh có chút cứng ngắc. Mấy đầu ngón tay từ từ bắt đầu phát run.

"Anh có chỗ nào không bằng anh trai của anh chứ?" Mộ Sở hỏi, "Tại sao em có thể thương anh ấy sâu như vậy, thế nhưng lại ghét anh như vậy?"

"Bất kể là chỗ nào, anh cũng không bằng anh ấy!" Diệu Tinh ngước mắt lên nhìn Mộ Sở. "Tôi không hy vọng tình cảm của tôi và Mộ Thần bị lấy ra để làm loại so sánh bẩn thỉu này. Bất kể là ai, cũng không được!"

Trong ngực Mộ Sở nhói lên một hồi đau đớn. @MeBau*[email protected]@  Quả nhiên, trong lòng của Diệu Tinh, Mộ Thần vẫn còn có vị trí cao đến như vậy.

"Anh còn có chuyện gì nữa không? Không có chuyện gì nữa, xin mời anh tránh ra!" Diệu Tinh cười rồi đẩy Mộ Sở ra, đặt con gái vào trong xe. 

"Em đừng đi!" Mộ Sở kéo tay Diệu Tinh: "Diệu Tinh, thật xin lỗi. Anh thật không nên nói những lời đó! Em chớ bỏ đi, có được hay không?" Mộ Sở nói xong lại ôm Diệu Tinh vào trong ngực. "Diệu Tinh, anh yêu em…" Rốt cục giờ đây anh đã có cơ hội để nói ra những lời này rồi! Anh đã từng, bởi vì cô là người con gái mà anh trai của mình yêu, bởi vì sự uy hiếp của ông nội, mà anh, thậm chí cũng không có ngay cả cơ hội để nói ra những lời này: "Em không cần đi có được hay không? Diệu Tinh, em đừng rời đi khỏi anh!"

Diệu Tinh nhẹ nhàng đẩy Mộ Sở ra: "Anh thôi đi! Mộ Sở, từ lúc nào thì tôi đã từng thuộc về anh vậy?" diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn Diệu Tinh nhíu mi lại: "Cũng chớ nên nói cái gì mà anh yêu tôi nữa... Lúc trước anh đến gần tôi, không phải là vì anh cho rằng tôi đã hại chết Mộ Thần, cho nên anh nghĩ muốn trả thù tôi đó sao? Dạ Khuynh Thành bị anh phá hủy, Tiêu Lăng Phong bị anh từng bước ép sát, đến mức gần như không còn sức lực để đánh trả, mà tôi… cũng đã phải trải qua nhiều năm thê thê thảm thảm như vậy! Anh còn có điều gì bất mãn nữa đây?"

"Không phải như vậy!" Mộ Sở kích động nắm lấy bả vai của Diệu Tinh. "Anh yêu em là thật sự mà! Anh thừa nhận, lúc ban đầu anh tiếp cận với em đúng là vì muốn để trả thù em. Thế nhưng mà..."

"Nhưng mà sau đó anh lại yêu tôi, anh đã thật sự yêu tôi sao?" Diệu Tinh cắt đứt lời nói của Mộ Sở. "Mộ Sở, anh là một người thông minh, anh biết rất rõ ràng cho dù có nói ra những lời này, thì anh cũng không cải biến được điều gì, biết rất rõ ràng nói những thứ này căn bản là không có ích lợi gì, tại sao anh vẫn còn muốn tới đây? Anh có biết, làm như vậy nghe rất giống chuyện cười hay không?"

"Anh yêu em mà giống như chuyện cười sao?" Mộ Sở bi thương nhìn Diệu Tinh. "Đúng thế! Anh cũng biết quá khứ của anh là vô dụng, thế nhưng mà bây giờ anh đã có năng lực để có thể bảo vệ em! Em hãy để cho anh được chăm sóc em, có được hay không..."

"Tiêu Lăng Phong tôi cũng đã cự tuyệt, tại sao anh lại cho rằng, tôi cần đến sự chăm sóc của anh kia chứ?" Diệu Tinh nói tiếp: "Mộ Sở, chuyện đã qua rồi, ai đúng ai sai, tôi đều không nghĩ đến việc truy cứu. Tôi chính là người phải chịu tổn thương, vậy mà cũng đã buông tay như vậy rồi, anh còn có điều gì cảm thấy vướng mắc nữa đây?" Diệu Tinh hỏi. "Tại sao người bị tổn thương chính là tôi,die,n;da.nlze.qu;ydo/nn, nhưng anh lại ở chỗ này giả bộ xác thực mình là người vô tội, như vậy có công bình hay không?"

"..."

"Thay vì đứng ở chỗ này lãng phí thời gian, anh hãy đi quản lý chuyện nhà của anh có tốt hơn không! Không nên một mực để cho tin tức huyên náo bay tới tấp trên báo chí như vậy!" Bên ngoài vẫn luôn có tin đồn, cuộc hôn nhân của Dương Nhược Thi và Mộ Sở, danh tồn thật vong (*), Mộ Sở không để cho nhà họ Dương bất kỳ chút tình cảm và thể diện nào. Tờ Hoa Biên gần đây càng không ngừng đưa tin tức và ảnh chụp Dương Nhược Thi tới trà trộn ở trong quán ăn đêm.

(*) Danh tồn thật vong: Câu thành ngữ. Dịch nghĩa: Nghĩa thì còn, thực tế đã mất. Ý nghĩa của câu thành ngữ này giống như câu hữu danh vô thực của Việt Nam.

"Em cảm thấy đây là báo ứng của ah hay sao?"

"Không có liên quan gì với tôi hết!" Diệu Tinh nhàn nhạt nói lại một câu, sau đó cô vượt qua Mộ Sở ngồi vào trong xe.

Mộ Sở lẳng lặng đứng tại chỗ, nhìn xe Diệu Tinh biến mất. Âm thanh khanh khách từ trong quả đấm nắm chặc phát ra ngoài. Diệu Tinh muốn lập gia đình hay sao? Tại sao có thể...

Diệu Tinh nắm thật chặc tay lái. Cô cố gắng làm cho tâm tình của mình không phải chịu bất kỳ ảnh hưởng gì khác.

"Mẹ, mẹ làm sao vậy?" Alice thấp giọng hỏi vẻ bất đắc dĩ. "Cái chú thật hung dữ kia là ai vậy?"

"Không sao đâu, chỉ là một người quen biết mà thôi! Diệu Tinh xoa xoa mái tóc của Alice."Chúng ta đi bệnh viện đi!" Bất kể trước kia như thế nào, chuyện lần này là do lỗi của cô. Cô cũng thật sự đã thiếu Tiêu Lăng Phong rất nhiều.

"Vậy con còn có thể được nhìn thấy mẹ nữa không?" Ánh mắt của cô nhóc sáng lên, sau đó dường như cô bé ý thức được là mình đã nói sai, liền bẹt miệng cúi đầu xuống.

"Alice!" Diệu Tinh xoa xoa cái đầu nhỏ của con gái: "Con có thể làm bất cứ chuyện gì mà tự con nghĩ muốn làm! Con vẫn có thể gọi là cha, mẹ, nếu như con muốn sống cuộc sống cùng với cha và mẹ Tịch Mạt của con, cũng không sao hết! Chỉ cần con vui vẻ là được rồi!" Đứa nhỏ đã có thể mở miệng gọi cô là mẹ, như vậy là đã đủ làm cho cô vui vẻ ngoài ý muốn rồi. Dù sao con bé mới chỉ có hơn bốn tuổi nhiều, dù sao chuyện này cô cũng chỉ mới biết được mười mấy giờ mà thôi.

"Alice rất vui vẻ!" Cô bé ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên. "Hiện tại, như vậy là Alice đã có hai cha, hai mẹ, có phải hay không?" Cô bé cười, ánh mắt cong cong thành vầng trăng khuyết.

Bệnh viện.

Diệu Tinh ôm đứa nhỏ, do dự ở cửa thật lâu, cuối cùng Alice ở trong ngực Diệu Tinh rốt cục không nhìn nổi nữa rồi. Cô bé liền nâng đôi tay nhỏ bé lên gõ gõ vào cửa: "Mở cửa! Mở cửa!" Cô bé nghịch ngợm kêu lên.

Gương mặt của Diệu Tinh đầy hắc tuyến, nhóc con quái quỷ này… Diệu Tinh nhắm mắt đi vào. Trong phòng bệnh, Tịch Mạt và Bùi Hạo Thần đều đang ở đây, còn có Ti Khiết với một vẻ mặt khó coi.

"Ba!" Nhìn Bùi Hạo Thần, Alice nhanh chóng vui vẻ kêu một tiếng, sau đó từ trong ngực Diệu Tinh tụt xuống dưới đất nhào qua.

Bùi Hạo Thần đưa tay ôm đứa nhỏ vào trong ngực, hôn đi hôn lại không thôi. Cục cưng yêu quý này, thế nào mà bây giờ lại đột nhiên biến thành đứa nhỏ của người khác rồi! Bày tay Alice leo lên mặt của Bùi Hạo Thầnt, sau đó đôi mắt đen lúng liếng nhìn sang Tiêu Lăng Phong. Cô bé bĩu môi, như sắp khóc lên. Cô bé cực kỳ bối rối. Alice thực sự không biết mình sẽ phải xưng hô với hai người cha mẹ mới này như thế nào mới phải.

"Sao vậy?" Thấy đứa nhỏ khóc, Tịch Mạt tiến lên hai bước lại dừng lại một chút, Diệu Tinh cũng đồng thời tiến lên một bước rồi lại dừng lại. Bầu không khí có chút lúng túng.

Alice bẹp miệng tủi thân nhìn Tịch Mạt và Diệu Tinh.

Bùi Hạo Thần khẽ thở dài một cái ôm cô bé đến bên người Tiêu Lăng Phong. "Mấy người hãy hàn huyên một chút đi! Tôi và Tịch Mạt còn có chút việc!" Bùi Hạo Thần nói xong liền hôn nhẹ lên gương mặt của đứa trẻ, sau đó anh ôm lấy bả vai của Tịch Mạt. Tịch Mạt vừa đi, vừa quay đầu lại, ánh mắt có chút ê ẩm. Cuối cùng, cô vẫn bị Bùi Hạo Thần lôi kéo phải bước nhanh rời đi. Có lưu lại thì cũng chỉ sẽ chọc cho Tịch Mạt thêm thương tâm mà thôi.

"Hai người hãy suy nghĩ thật kỹ đi! Tịch Mạt đã thương yêu Alice giống như con đẻ của mình vậy. Phải trải qua biết bao vất vả mới chăm sóc được bảo bảo lớn đến như vậy. Sự không đành lòng của cô ấy, hai người  chắc cũng đã cảm nhận được. Đừng để cho những việc mà cô ấy đã từng làm nhiều như vậy, trở nên không đáng giá!" Ti Khiết nói xong liếc mắt nhìn Diệu Tinh, cuối cùng cô cũng không mở miệng nói thêm gì nữa.

Sau khi Ti Khiết rời đi, trong nháy mắt trong phòng bệnh liền an tĩnh trở lại. Diệu Tinh siết vạt áo thật chặc, hồi lâu cô mới lên tiếng nói trước.

"Chuyện ngày hôm qua, thật xin lỗi..." Diệu Tinh thấp giọng nói qua.

"Không việc gì đâu!" Tiêu Lăng Phong lắc đầu. "Là do thân thể của anhko được tốt, làm sao có thể trách em được! Em ngồi đi!" Tiêu Lăng Phong nói xong, cũng không nói tiếp đề tài này nữa. Lúc này anh cũng không biết nên nói cái gì, vốn trước anh cho là, khi tìm được đứa nhỏ thì có có thể có hy vọng mới. Thế nhưng mà giờ phút này, ngoại trừ sự lúng túng, anh cũng không cảm giác được những thứ gì khác nữa.

Alice ngồi ở trên giường, nhìn hai người lớn đều không nói gì, sau đó dùng sức thở dài. Tại sao người lớn cũng nhàm chán như vậy, lời nói ngoài miệng và suy nghĩ trong lòng lại hoàn toàn khác nhau như vậy chứ! Cái này anh trai đã từng nói là cái gì nhỉ? A! Khẩu thị tâm phi.

"Em…"

"Tôi…"

Hai người cũng đồng thời mở miệng, lại đồng thời dừng lại. "Em/ Anh nói trước đi!" Hai người lại cùng ăn ý nói. Vào thời khắc này không khí trở nên càng thêm lúng túng.

Al­ice nhức đầu nhìn cha và mẹ mình: "Ba, mẹ!" Cô nhóc mở miệng nói trước.

"Hả?" Nghe bảo bảo gọi mình, Diệu Tinh vội vàng tiến lên.

"Về sau này con gọi hai người là ba, mẹ có được không, tựa như những người bạn nhỏ khác vậy! "Chỉ cần con vui vẻ là được rồi!" Tiêu Lăng Phong nói xong liền kéo con gái vào trong ngực. Đối với Alice, anh có quá nhiều áy náy. Là do anh đã hoài nghi thân phận của con bé, hại con bé bị tai nạn xe cộ phải sinh non, lưu lạc bên ngoài.

Alice hút hút lỗ mũi thật sâu.

"Sao vậy?" Tiêu Lăng Phong chịu đựng vết thương đau lại ôm con gái vào trong ngực.

"Con nghĩ muốn được ngửi thấy mùi vị của ba ba!" Cô bé tựa vào trong ngực Tiêu Lăng Phong. "Trước kia Alice vẫn luôn không có cha, hàng ngày chỉ sống cùng với mẹ và bà ngoại. Bên cạnh cũng chỉ có chú Irvine mà thôi, Alice không muốn mình không có ba ba." Cô bé nhẹ nhàng nói: "Mẹ, chúng ta cùng sống cuộc sống có cả ba ba và mẹ, như vậy không phải là tốt hơn sao?" Al­ice ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên hỏi.

Bởi vì lời nói kia của đứa nhỏ, mà trái tim của Diệu Tinh bị hung hăng nhéo chặt lại đau đớn một hồi. Cô cô sờ sờ lên gương mặt của đứa nhỏ, nhưng không biết cần phải trả lời như thế nào, tình huống bây giờ thực sự là cực kỳ hỗn loạn, thật là quá phức tạp rồi!

"Alice ngoan!" Tiêu Lăng Phong hôn nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn đứa nhỏop con gái. "Tại sao con lại sẽ không có ba ba, mẹ chứ. Chúng ta không bao giờ sẽ rời khỏi nơi này nữa. Về sau ba ba sẽ thật quan tâm để chăm sóc cho con, tuyệt đối sẽ không để cho con bị uất ức nữa!" Tiêu Lăng Phong nói bảo đảm, hít một hơi thật sâu, xoay mặt nhìn về phía Diệu Tinh. Giờ phút này trong mắt Diệu Tinh tràn đầy nước mắt.

Cô nhẹ nhàng hút hút lỗ mũi. Cô biết, cô sẽ không thể trở về được Barcelona nữa, bất kể về sau này cô và Tiêu Lăng Phong sẽ như thế nào, nhưng mà cô không thể rời bỏ con gái, nhưng cũng không thể ích kỷ một mình chiếm đoạt đứa bé này. Alice không phải chỉ có một mình cô, ở đây còn có Tịch Mạt… cũng bỏ ra quá nhiều tâm huyết trên người của con bé. 

"Mẹ là thật sao?" Thấy Diệu Tinh không lên tiếng Alice liền hỏi tới.

"Ừ!" Diệu Tinh xoa xoa đỉnh đầu con gái, sau đó cúi người xuống hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé. "Mẹ sẽ không sẽ rời khỏi con, mẹ sẽ yêu thương con thêm gấp bội lần, để bồi bổ lại cho con những gì mà trước kia mẹ đã thiếu!"

Giờ phút này, khoảng cách giữa ba người bọn họ sao mà gần đến thế. Gần đến mức có thể ngửi thấy được mùi vị lẫn nhau. Chính bọn họ cũng không hề phát hiện ra, giờ phút này bộ dạng của bọn họ đang thân mật ngọt ngào cùng với đứa nhỏ, thoạt nhìn, cực kỳ giống người trong một nhà đang vô cùng hạnh phúc.

Tiêu Lăng Phong chỉ nhẹ nhàng hô hấp, lẳng lặng nhìn bộ dạng Diệu Tinh cùng đứa nhỏ thân mật với nhau. Anh thế nhưng lại đã tước đoạt Diệu Tinh hạnh phúc nhiều năm như vậy như vậy.

Bàn tay nhỏ bé của Alice phí sức siết lấy ngón tay của hai người, giống như sợ mình vừa mới buông tay của hai người ra, bọn họ sẽ biến mất không thấy gì nữa vậy.

"Alice, con ngủ một chút đi!" Tiêu Lăng Phong nhẹ giọng nói.

"Để tôi đưa con bé qua bên kia!" Diệu Tinh ôm con đi tới. "Trên người anh còn đang bị thương như vậy, không thể lộn xộn!" Diệu Tinh nói xong liền ôm đứa nhỏ đi vào phòng cách vách để nghỉ ngơi. Tiêu Lăng Phong nhìn cánh cửa từ từ đóng lại, sau đó thở dài một tiếng. Trong hơi thở, hương vị của Diệu Tinh vẫn còn như đang quanh quẩn. Tiêu Lăng Phong tựa người vào trên chiếc gối đầu, liệu mình còn có cơ hội hay không? Rõ ràng chính anh đã từng nói, nếu như Car­los là hạnh phúc của Diệu Tinh thì anh liền buông tay. Nhưng khi nhìn Diệu Tinh ngồi ở bên cạnh mình, thì anh mới phát hiện ra, việc buông tay với Diệu Tinh hóa ra lại khó khăn đến như vậy… Nhất là khi anh nghe thấy được lời nói kia của Al­ice, thì giờ khắc ấy anh đã biết, mình căn bản không thể buông tay với Diệu Tinh được!

Trong phòng nghỉ cũng giống như vậy, Diệu Tinh không cách nào bình tĩnh lại nổi. Cô nhìn bảo bảo đang ở trong ngực mình thở dài một hơi thật sâu, than thở! Cô phải làm sao bây giờ, phải làm sao cho phải…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện