Từ đầu đến cuối Diệu Tinh cũng không quá cảm thấy dám tin tưởng sự thật kia. Đứa nhỏ của cô không bị chết, hơn nữa, bây giờ lại còn đang ở bên cạnh cô, hơn nữa, cô còn đã từng ôm con bé, đã từng hôn con bé! Alice lại chính là đứa nhỏ của cô…
Thời điểm Diệu Tinh từ trong xe bước xuống, ngay cả bước chân cũng có chút bất an. Sau khi nói rõ ý định, rốt cục cô đã được gặp Alice. Chẳng qua là giờ phút này, bước chân của cô cực kỳ nặng nề. Tựa như bước đi cũng rất khó khăn. Đứa nhỏ rõ ràng đang ở trước mắt cô, nhưng sao cô lại cảm thấy khoảng cách này thật xa xôi.
Alice có chút sững sờ, @MeBau*[email protected]@ đến bây giờ cô bé vẫn hoàn toàn không thể hiểu được chuyện gì đã xảy ra. Người mẹ vẫn luôn yêu thương cô bé lại không phải là mẹ, người cha vẫn cưng chiều cô bé đến bầu trời kia, cũng không phải là cha. Hết thảy đều quá kỳ quái...
"Alice!" Diệu Tinh nghẹn ngào, "Tới đây!" Diệu Tinh vươn tay ra.
Alice có chút do dự. Cô bé chậm rãi đi ra, trong lòng có chút sợ hãi, thậm chí trong đôi mắt của cô bé cũng tràn ngập sự e dè. Nhìn ra sự đề phòng ở trong mắt của đứa bé, trong lòng Diệu Tinh hung hăng một hồi đau đớn! "Sao vậy?" Phải thật lâu Alice mới đi đến bên cạnh Diệu Tinh.
"Alice!" Diệu Tinh kích động ôm con gái vào trong ngực. Đứa nhỏ của cô không phải đã bị chết! Giờ phút này, cô đang ôm đứa con của mình vào trong ngực. Nước mắt, từ trong tròng mắt đóng chặt chảy xuống dưới.
Alice bị Diệu Tinh ôm thật chặt, tựa như có chút không biết nên nói năng gì… lại tựa như có chút khẩn trương. Mặc dù cô bé thông minh lanh lợi. Nhưng mà… dù sao cũng vẫn chỉ là một đứa nhỏ chưa đủ năm tuổi. Có mấy lời, cô bé chỉ có thể thoáng hiểu một chút, hay ví dụ như, tại sao bây giờ cô bé lại có thêm cha mới mẹ mới.
"Mẹ nói…" Alice nói xong, nhận thấy mình nóinhư vậy không đúng. Nghe đứa nhỏ gọi mẹ, trong lòng Diệu Tinh run lên mạnh mẽ. Nhưng mà Diệu Tinh cũng biết, cái từ mẹ kia là Alice đang gọi Tịch Mạt,
"Tại sao mẹ lại đột nhiên trở thành cô cô (*) như vậy?" Cô bé ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn Diệu Tinh bộ dáng không biết phải làm như thế nào. "Dì và cậu, thế nào lại biến thành cha mẹ?" Alice không hiểu. "Dì, dì thật sự là mẹ sao?" Alice thử hỏi thăm dò.
(*) Cô cô: Cách gọi em gái của cha ở Trung Quốc. Ở Việt Nam gọi em gái của cha là cô.
Diệu Tinh kích động không thể nào phát ra âm thanh, cổ chỉ biết gật đầu một cái.
"… Mẹ!" Alice cẩn thận mở miệng nói. Buổi sáng, khi mẹ đưa Alice tới vườn trẻ thì mẹ đã đặc biệt dặn dò cô phải ngoan ngoãn, chờ mẹ thật sự tới thăm, khi ấy Alice không nên gây thương tâm cho mẹ.
Phù! Trái tim của Diệu Tinh trĩu xuống thật nặng nề. Alice vừa mới gọi cô mẹ, cảm giác này thật sự hoàn toàn khác hẳn. Cô khẽ vuốt ve gương mặt của con gái. Những giọt nước mắt chảy ra chan chưa sự vui mừng, Diệu Tinh lại ôm thật chặc con gái vào trong ngực mình một lần nữa.
"Bảo bảo. Mẹ rất nhớ con!" Diệu Tinh hôn lên mái tóc nhung của Alice, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo bụ bẫm của con gái. "Mỗi ngày mẹ đều luôn nhung nhớ đến con, ngày nào mẹ cũng suy nghĩ." Diệu Tinh nói xong nước mắt đã thấm ướt dần lên cổ áo của đứa nhỏ.
"Con cũng vậy, con thật là nhớ Diệu Tinh… Mẹ!" diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Trong lúc nhất thời, Alice vẫn còn không cách nào thuận lợi để tiếp nhận chuyện dì Diệu Tinh lạiì biến thành mẹ như vậy.
"Không sao hết!" Diệu Tinh hôn lên mặt của con gái. "Con thích tên gì cũng có thể, chỉ cần con không làm sao, chỉ cần mẹ tìm được con, như vậy là tốt rồi."
Alice nhẹ nhàng hút hút nước mũi. "Nhưng mà… Tại sao mẹ lại muốn kết hôn cùng với chú khác như vậy?"
Một câu nói kia đã nặng nề từng lần đụng chạm đến trái tim Diệu Tinh. Đứa nhỏ vậy mà cũng đã biết chuyện này! Chẳng lẽ là Carlos đã công khai chuyện này rồi sao? "Cha và mẹ không phải là sẽ phải cùng nhau sinh sống hay sao? Tựa như là… mẹ… Giống như là mẹ Tịch Mạt vậy!" Cô bé chớp chớp mắt vẻ không hiểu.
Diệu Tinh không biết nên trả lời vấn đề con gái vừa đưa ra như thế nào. Giờ phút này, cô chợt bắt đầu hối hận vì trong khi xúc động nên đã đồng ý với lời cầu hôn của Carlos như vậy. dinendian.lơqid]on, A… Lãnh Liệt nói đúng, Trình Diệu Tinh, một người phụ nữ giống như em, có cái gì đáng giá để yêu chứ? Em là một người ích kỷ như vậy...
"Ba mẹ của những người bạn nhỏ khác vẫn đều sinh hoạt chung một chỗ với nhau! Tại sao ba mẹ lại không phải như vậy…" Alice tiếp tục hỏi tới.
"Alice!" Diệu Tinh đang ôm khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái: "Chuyện của người lớn rất phức tạp con ạ! Rồi mẹ sẽ từ từ nói cho con nghe, có được hay không?" Diệu Tinh nói xong lại hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa nhỏ. "Chuyện này, chúng ta từ từ thương lượng với nhau."
Diệu Tinh ôm Alice đi ra khỏi vườn trẻ. Thân thể của cô bé nhỏ như vậy. Ôm vào trong ngực, cũng làm cho người ta phải đau lòng không sao nhịn được.
"Mẹ, chúng ta đi thăm cậu… đi thăm ba có được hay không?" Cô nhóc nói xong, nước mắt đã nhỏ giọt, tí tách tí tách lăn xuống.
"Sap vậy?" Thấy con gái bảo bối khóc, Mi tâm của Diệu Tinh liền nhíu chặt lại như sắp dính với nhau.
"Ngày hôm qua thiếu chút nữa là ba đã bị chết rồi rồi!" Lời nói của Alice suýt nữa khiến cho Diệu Tinh ngã bổ nhào xuống. Tịch Mạt nói cô đã bỏ lại một mình Tiêu Lăng Phong bị té xỉu. Chẳng lẽ là… khi Tiêu Lăng Phong bị té xỉu lại không người nào phát hiện ra hay sao… Trái tim Diệu Tinh hung hăng đau đớn một hồi.
"Mẹ, Alice rất muốn đi bệnh viện để thăm ba một chút, có được hay không ạ?"
Được! Diệu Tinh gật đầu một cái. Lúc này, bất kể con gái cô nói điều gì, cô đều không thể cự tuyệt, cũng sẽ không quyết tuyệt. Alice là hết thảy của cô, đương nhiên cô thực hi vọng, con gái sẽ được vui vẻ.
Diệu Tinh đưa tay đi mở cửa xe, nhưng lại có người trước một bước ngăn trở cửa xe lại. Diệu Tinh không vui ngẩng đầu lên nhìn cái người nào đó nhiều chuyện.
"Mộ Sở?" Nhìn thấy con người đã lâu nay vẫn không thấy xuất hiện kia, Diệu Tinh liền nhíu mày lại. "Tại sao lại là anh!" Cùng với những chuyện khác của anh...
"Tại sao lại không thể là anh chứ?" Mộ Sở hỏi: "Chỉ sợ nếu anh không xuất hiện nữa, thì em lại quên mất anh thôi!"
"Có ý nghĩa gì sao?" Diệu Tinh ngước mắt nhìn Mộ Sở. Trước mắt con người này, nhớ hay là quên, cũng đã không còn quan trọng nữa. Đối với cô, Mộ Sở đã từ là một người bạn của cô, thành em trai của Mộ Thần, từ từ lại biến thành một con người ở trong cuộc đời của cô, có cũng như không! Không, phải là không cần có mới đúng!
"Em muốn kết hôn!" Mộ Sở trần thuật, thời điểm nhìn thấy tờ báo, Mộ Sở gần như cho là mình đã nhìn lầm rồi.
"Có liên quan gì đến anh hay sao?" Diệu Tinh buồn cười.
Nụ cười giễu cợt của Diệu Tinh đã làm cho trong lòng Mộ Sở phiền muộn một hồi. Tin tức này còn làm anh đau lòng hơn so với thời điểm năm đó anh biết chuyện đứa nhỏ của Diệu Tinh và Tiêu Lăng Phong bây giờ chết.
"Đương nhiên là có liên quan chứ! " Mộ Sở nắm lấy cánh tay của Diệu Tinh tay. "Bởi vì anh không cho phép!" Bởi vì… Anh vẫn yêu em!
"Chuyện cười!" Diệu Tinh nói chê cười. "Mộ Sở, anh cho rằng anh là ai chứ. Tại sao anh lại không cho phép!" Diệu Tinh hất tay của Mộ Sở ra. Sau đó cô khẽ vuốt sau lưng Alice để trấn an: "Tại sao anh lại cảm thấy rằng tôi sẽ nghe theo sự không cho phép của anh chứ?."
" Trình Diệu Tinh…" Mộ Sở cắn răng.
"Nếu như anh không có chuyện gì khác, xin mời tránh ra!" Diệu Tinh nhìn chằm chằm vào Mộ Sở. "Tôi còn nhiều việc rất bận rộn!"
"Vội vàng đi lập gia đình hay sao?" Mộ Sở quát lên: "Trình Diệu Tinh, tình yêu của em lại có thể giá rẻ như vậy hay sao?" Mộ Sở tức giận. "Em cứ khăng khăng một mực nói rằng em yêu anh trai tôi! Thế nhưng mà em lại vẫn rất dễ dàng yêu Tiêu Lăng Phong, yêu Tiêu Lăng Phong đến mức chết đi sống lại, rồi lại quay người đi để kết hôn cùng với người khác! Trình Diệu Tinh, em hãy nói cho anh biết, tình yêu đối với em, rốt cuộc được coi là cái gì?"
"Anh có tư cách gì mà hỏi tôi về cái vấn đề này?" Diệu Tinh nổi giận: "Mộ Sở, tôi nói lại lần nữa cho anh biết, giữa tôi và anh không có chuyện gì đáng nói hết, hiện tại mời anh tránh ra!" Diệu Tinh cố đè nén sự tức giận của mình. Chuyện giữa người lớn với nhau, cô không muốn để cho trẻ con biết, cũng không muốn Alice nhìn thấy bộ dạng của cô và người khác cãi vã nhau!"
Mộ Sở giương mắt nhìn bộ dáng lạnh lùng của Diệu Tinh, lúc này cô cũng không thèm che giấu dáng vẻ đầy sự chán ghét của mình.
"Ngược lại bây giờ em đã vô cùng thành thực, bất kể là năm năm trước hay là hiện tại, em cũng không hề che giấu sự chán ghét của em đối với anh!" Mộ Sở cười khổ: "Diệu Tinh, tại sao giờ đây chúng ta lại biến thành như vậy?"
"Những thứ này là do anh tự tìm mà thôi!" Diệu Tinh xem thường: "Anh phá hủy cuộc sống của tôi như vậy, chẳng lẽ tôi lại còn phải cảm ơn tấm lòng của anh nữa sao?"
"Em…" Mộ Sở nổi đóa, nhưng lại không có lời nào để nói. Diệu Tinh nói đúng, nếu như không phải là do anh. Tiêu Lăng Phong sẽ không hiểu lầm cô, nếu không phải là do ông nội. Diệu Tinh cũng không cần phải đi xa xứ… Chẳng qua là, câu nói thật xin lỗi kia, anh không nói ra miệng được, bởi vì nó quá mức nhỏ bé, mặt khác anh cũng biết, Diệu Tinh sẽ rất khinh thường.
"Mẹ!" Vẫn đang nằm ở trên vai Diệu Tinh, Alice rốt cục sợ hãi mở miệng gọi mẹ. Cái chú này thật hung dữ, chú ở bên cạnh cô bé, từng câu nói cúng thật dịu dàng.
"Đừng sợ!" Diệu Tinh nhẹ nhàng an ủi Alice: "Bây giờ chúng ta sẽ đi ngay đây!"
"Con bé là con ai vậy?" Mộ Sở nhìn đứa nhỏ trên vai Diệu Tinh hỏi. Nếu anh không nhầm, cô bé con này cũng chính là chắt gái nhỏ của nhà họ Tiêu. Nhưng mà… đây là con gái của Bùi Hạo Thần kia mà, thế nào lại cùng đi với Diệu Tinh như vậy?"
"Hoặc giả… Anh muốn tôi mang theo con bé đi gặp ông nội anh một chút hay không?" Lời nói của Diệu Tinh chặn ngay lai câu nói của Mộ Sở, khiến cho ngay đến một câu nói, Mộ Sở cũng không nói ra được. "Lúc trước hai ông cháu nhà anh không phải là liều mạng muốn chứng minh đứa bé này có liên quan đến nhà họ Mộ gia hay sao!" Diệu Tinh nói giễu cợt.
"Diệu Tinh, chuyện năm đó, chỉ là bất đắc dĩ nên anh mới nói như vậy thôi." Mộ Sở giải thích.
"Vừa bất đắc dĩ, lại vừa có nỗi khổ tâm!" Diệu Tinh cười lên khanh khách: "Coi như hết chuyện rồi! Thôi đi! Đừng nữa vì mình mà kiếm cớ nữa! Chẳng lẽ bởi vì nỗi khổ tâm của các người, mà tôi phải chịu xui xẻo là đáng đời hay sao?"
"Cái báo cáo kết quả xét nghiệm ấy thực sự không phải là anh ra tay!"
"Không quan trọn!" Đối với lời giải thích này, Diệu Tinh có vẻ thiếu thiếu sự hăng hái. Nếu đứa nhỏ đã không có sao, vậy thì những chuyện khác, cô cũng không muốn truy cứu nữa.
" Trình Diệu Tinh..."
"Anh nói xem, khi ông nội của anh nhìn thấy đứa bé này, thì ông ta liệu có thể áy náy hay không? Nếu như có một chút nhân tính, liệu ông ấy sẽ hối hận sao?" Diệu Tinh nhướng mày.
"Em nói vậy là có ý gì..."
Ha ha… Diệu Tinh cười khẽ. "Tôi có ý nghĩ toan tính ý rằng anh có muốn ôm đứa con của anh một chút hay không?" Diệu Tinh nhẹ giọng giễu cợt ở bên tai Mộ Sở.
Ầm một tiếng! Trong lòng Mộ Sở chợt chấn động. Đứa bé này… Không ngờ đến, nó lại chính là đứa con của Diệu Tinh hay sao?
"Rất giật mình có phải không? Con của anh, lại có dáng dấp giống như cháu gái của nhà họ Tiêu vậy."
"Đủ rồi!" Mộ Sở quát. "Em không cần phải chê cười như vậy nữa! Anh đã nói rồi, chuyện năm đó, không phải là giống như em đã nghĩ đâu! Chuyện năm đó không phải là do anh làm!"
"Anh lại phát hỏa cái gì thế?" Diệu Tinh nhíu chặt mi, "Sự kiện lần trước, tôi căn bản không hề suy nghĩ đến! Hơn nữa… Đề nghị anh không nên tự cho mình là nói ra với tư cách của em trai Mộ Thần như vậy. Nếu như mà Thần biết được, anh ấy lại có người em trai như vậy, thì nhất định anh ấy sẽ rất thất vọng!"
"Chuyện giữa hai anh ruột thịt của chúng ta, không cần đến sự canh thiệp của hai anh em nhà anh!"
"Giống nhau chứ, vấn đề tình cảm của tôi cũng không cần phải hỏi tới. Mộ Sở, bất kể tình yêu của tôi có phải là giá rẻ hay không, người không có tư cách nhất để nói những lời này đúng là anh!"
"Nếu như mà anh cứ nhất định phải hỏi tới cùng thì sao?" Mộ Sở cười. "Diệu Tinh, anh sẽ không cho phép em tự gả mình cho Carlos!"
"Vậy thì tôi gả cho anh hay sao?" Diệu Tinh thấp giọng nói. "Mộ Sở, đừng nên ngây thơ nữa. Anh cảm thấy cho đến hiện tại, giờ đây các người còn có thể làm gì được tôi nữa đây! Thừa dịp lúc này tôi còn chưa có thay đổi chủ ý, Mộ Sở, anh hãy cách tôi ra xa một chút, nếu không… chớ có trách tôi đã không nể tình mặt mũi của Mộ Thần..."
Thời điểm Diệu Tinh từ trong xe bước xuống, ngay cả bước chân cũng có chút bất an. Sau khi nói rõ ý định, rốt cục cô đã được gặp Alice. Chẳng qua là giờ phút này, bước chân của cô cực kỳ nặng nề. Tựa như bước đi cũng rất khó khăn. Đứa nhỏ rõ ràng đang ở trước mắt cô, nhưng sao cô lại cảm thấy khoảng cách này thật xa xôi.
Alice có chút sững sờ, @MeBau*[email protected]@ đến bây giờ cô bé vẫn hoàn toàn không thể hiểu được chuyện gì đã xảy ra. Người mẹ vẫn luôn yêu thương cô bé lại không phải là mẹ, người cha vẫn cưng chiều cô bé đến bầu trời kia, cũng không phải là cha. Hết thảy đều quá kỳ quái...
"Alice!" Diệu Tinh nghẹn ngào, "Tới đây!" Diệu Tinh vươn tay ra.
Alice có chút do dự. Cô bé chậm rãi đi ra, trong lòng có chút sợ hãi, thậm chí trong đôi mắt của cô bé cũng tràn ngập sự e dè. Nhìn ra sự đề phòng ở trong mắt của đứa bé, trong lòng Diệu Tinh hung hăng một hồi đau đớn! "Sao vậy?" Phải thật lâu Alice mới đi đến bên cạnh Diệu Tinh.
"Alice!" Diệu Tinh kích động ôm con gái vào trong ngực. Đứa nhỏ của cô không phải đã bị chết! Giờ phút này, cô đang ôm đứa con của mình vào trong ngực. Nước mắt, từ trong tròng mắt đóng chặt chảy xuống dưới.
Alice bị Diệu Tinh ôm thật chặt, tựa như có chút không biết nên nói năng gì… lại tựa như có chút khẩn trương. Mặc dù cô bé thông minh lanh lợi. Nhưng mà… dù sao cũng vẫn chỉ là một đứa nhỏ chưa đủ năm tuổi. Có mấy lời, cô bé chỉ có thể thoáng hiểu một chút, hay ví dụ như, tại sao bây giờ cô bé lại có thêm cha mới mẹ mới.
"Mẹ nói…" Alice nói xong, nhận thấy mình nóinhư vậy không đúng. Nghe đứa nhỏ gọi mẹ, trong lòng Diệu Tinh run lên mạnh mẽ. Nhưng mà Diệu Tinh cũng biết, cái từ mẹ kia là Alice đang gọi Tịch Mạt,
"Tại sao mẹ lại đột nhiên trở thành cô cô (*) như vậy?" Cô bé ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn Diệu Tinh bộ dáng không biết phải làm như thế nào. "Dì và cậu, thế nào lại biến thành cha mẹ?" Alice không hiểu. "Dì, dì thật sự là mẹ sao?" Alice thử hỏi thăm dò.
(*) Cô cô: Cách gọi em gái của cha ở Trung Quốc. Ở Việt Nam gọi em gái của cha là cô.
Diệu Tinh kích động không thể nào phát ra âm thanh, cổ chỉ biết gật đầu một cái.
"… Mẹ!" Alice cẩn thận mở miệng nói. Buổi sáng, khi mẹ đưa Alice tới vườn trẻ thì mẹ đã đặc biệt dặn dò cô phải ngoan ngoãn, chờ mẹ thật sự tới thăm, khi ấy Alice không nên gây thương tâm cho mẹ.
Phù! Trái tim của Diệu Tinh trĩu xuống thật nặng nề. Alice vừa mới gọi cô mẹ, cảm giác này thật sự hoàn toàn khác hẳn. Cô khẽ vuốt ve gương mặt của con gái. Những giọt nước mắt chảy ra chan chưa sự vui mừng, Diệu Tinh lại ôm thật chặc con gái vào trong ngực mình một lần nữa.
"Bảo bảo. Mẹ rất nhớ con!" Diệu Tinh hôn lên mái tóc nhung của Alice, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo bụ bẫm của con gái. "Mỗi ngày mẹ đều luôn nhung nhớ đến con, ngày nào mẹ cũng suy nghĩ." Diệu Tinh nói xong nước mắt đã thấm ướt dần lên cổ áo của đứa nhỏ.
"Con cũng vậy, con thật là nhớ Diệu Tinh… Mẹ!" diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Trong lúc nhất thời, Alice vẫn còn không cách nào thuận lợi để tiếp nhận chuyện dì Diệu Tinh lạiì biến thành mẹ như vậy.
"Không sao hết!" Diệu Tinh hôn lên mặt của con gái. "Con thích tên gì cũng có thể, chỉ cần con không làm sao, chỉ cần mẹ tìm được con, như vậy là tốt rồi."
Alice nhẹ nhàng hút hút nước mũi. "Nhưng mà… Tại sao mẹ lại muốn kết hôn cùng với chú khác như vậy?"
Một câu nói kia đã nặng nề từng lần đụng chạm đến trái tim Diệu Tinh. Đứa nhỏ vậy mà cũng đã biết chuyện này! Chẳng lẽ là Carlos đã công khai chuyện này rồi sao? "Cha và mẹ không phải là sẽ phải cùng nhau sinh sống hay sao? Tựa như là… mẹ… Giống như là mẹ Tịch Mạt vậy!" Cô bé chớp chớp mắt vẻ không hiểu.
Diệu Tinh không biết nên trả lời vấn đề con gái vừa đưa ra như thế nào. Giờ phút này, cô chợt bắt đầu hối hận vì trong khi xúc động nên đã đồng ý với lời cầu hôn của Carlos như vậy. dinendian.lơqid]on, A… Lãnh Liệt nói đúng, Trình Diệu Tinh, một người phụ nữ giống như em, có cái gì đáng giá để yêu chứ? Em là một người ích kỷ như vậy...
"Ba mẹ của những người bạn nhỏ khác vẫn đều sinh hoạt chung một chỗ với nhau! Tại sao ba mẹ lại không phải như vậy…" Alice tiếp tục hỏi tới.
"Alice!" Diệu Tinh đang ôm khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái: "Chuyện của người lớn rất phức tạp con ạ! Rồi mẹ sẽ từ từ nói cho con nghe, có được hay không?" Diệu Tinh nói xong lại hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa nhỏ. "Chuyện này, chúng ta từ từ thương lượng với nhau."
Diệu Tinh ôm Alice đi ra khỏi vườn trẻ. Thân thể của cô bé nhỏ như vậy. Ôm vào trong ngực, cũng làm cho người ta phải đau lòng không sao nhịn được.
"Mẹ, chúng ta đi thăm cậu… đi thăm ba có được hay không?" Cô nhóc nói xong, nước mắt đã nhỏ giọt, tí tách tí tách lăn xuống.
"Sap vậy?" Thấy con gái bảo bối khóc, Mi tâm của Diệu Tinh liền nhíu chặt lại như sắp dính với nhau.
"Ngày hôm qua thiếu chút nữa là ba đã bị chết rồi rồi!" Lời nói của Alice suýt nữa khiến cho Diệu Tinh ngã bổ nhào xuống. Tịch Mạt nói cô đã bỏ lại một mình Tiêu Lăng Phong bị té xỉu. Chẳng lẽ là… khi Tiêu Lăng Phong bị té xỉu lại không người nào phát hiện ra hay sao… Trái tim Diệu Tinh hung hăng đau đớn một hồi.
"Mẹ, Alice rất muốn đi bệnh viện để thăm ba một chút, có được hay không ạ?"
Được! Diệu Tinh gật đầu một cái. Lúc này, bất kể con gái cô nói điều gì, cô đều không thể cự tuyệt, cũng sẽ không quyết tuyệt. Alice là hết thảy của cô, đương nhiên cô thực hi vọng, con gái sẽ được vui vẻ.
Diệu Tinh đưa tay đi mở cửa xe, nhưng lại có người trước một bước ngăn trở cửa xe lại. Diệu Tinh không vui ngẩng đầu lên nhìn cái người nào đó nhiều chuyện.
"Mộ Sở?" Nhìn thấy con người đã lâu nay vẫn không thấy xuất hiện kia, Diệu Tinh liền nhíu mày lại. "Tại sao lại là anh!" Cùng với những chuyện khác của anh...
"Tại sao lại không thể là anh chứ?" Mộ Sở hỏi: "Chỉ sợ nếu anh không xuất hiện nữa, thì em lại quên mất anh thôi!"
"Có ý nghĩa gì sao?" Diệu Tinh ngước mắt nhìn Mộ Sở. Trước mắt con người này, nhớ hay là quên, cũng đã không còn quan trọng nữa. Đối với cô, Mộ Sở đã từ là một người bạn của cô, thành em trai của Mộ Thần, từ từ lại biến thành một con người ở trong cuộc đời của cô, có cũng như không! Không, phải là không cần có mới đúng!
"Em muốn kết hôn!" Mộ Sở trần thuật, thời điểm nhìn thấy tờ báo, Mộ Sở gần như cho là mình đã nhìn lầm rồi.
"Có liên quan gì đến anh hay sao?" Diệu Tinh buồn cười.
Nụ cười giễu cợt của Diệu Tinh đã làm cho trong lòng Mộ Sở phiền muộn một hồi. Tin tức này còn làm anh đau lòng hơn so với thời điểm năm đó anh biết chuyện đứa nhỏ của Diệu Tinh và Tiêu Lăng Phong bây giờ chết.
"Đương nhiên là có liên quan chứ! " Mộ Sở nắm lấy cánh tay của Diệu Tinh tay. "Bởi vì anh không cho phép!" Bởi vì… Anh vẫn yêu em!
"Chuyện cười!" Diệu Tinh nói chê cười. "Mộ Sở, anh cho rằng anh là ai chứ. Tại sao anh lại không cho phép!" Diệu Tinh hất tay của Mộ Sở ra. Sau đó cô khẽ vuốt sau lưng Alice để trấn an: "Tại sao anh lại cảm thấy rằng tôi sẽ nghe theo sự không cho phép của anh chứ?."
" Trình Diệu Tinh…" Mộ Sở cắn răng.
"Nếu như anh không có chuyện gì khác, xin mời tránh ra!" Diệu Tinh nhìn chằm chằm vào Mộ Sở. "Tôi còn nhiều việc rất bận rộn!"
"Vội vàng đi lập gia đình hay sao?" Mộ Sở quát lên: "Trình Diệu Tinh, tình yêu của em lại có thể giá rẻ như vậy hay sao?" Mộ Sở tức giận. "Em cứ khăng khăng một mực nói rằng em yêu anh trai tôi! Thế nhưng mà em lại vẫn rất dễ dàng yêu Tiêu Lăng Phong, yêu Tiêu Lăng Phong đến mức chết đi sống lại, rồi lại quay người đi để kết hôn cùng với người khác! Trình Diệu Tinh, em hãy nói cho anh biết, tình yêu đối với em, rốt cuộc được coi là cái gì?"
"Anh có tư cách gì mà hỏi tôi về cái vấn đề này?" Diệu Tinh nổi giận: "Mộ Sở, tôi nói lại lần nữa cho anh biết, giữa tôi và anh không có chuyện gì đáng nói hết, hiện tại mời anh tránh ra!" Diệu Tinh cố đè nén sự tức giận của mình. Chuyện giữa người lớn với nhau, cô không muốn để cho trẻ con biết, cũng không muốn Alice nhìn thấy bộ dạng của cô và người khác cãi vã nhau!"
Mộ Sở giương mắt nhìn bộ dáng lạnh lùng của Diệu Tinh, lúc này cô cũng không thèm che giấu dáng vẻ đầy sự chán ghét của mình.
"Ngược lại bây giờ em đã vô cùng thành thực, bất kể là năm năm trước hay là hiện tại, em cũng không hề che giấu sự chán ghét của em đối với anh!" Mộ Sở cười khổ: "Diệu Tinh, tại sao giờ đây chúng ta lại biến thành như vậy?"
"Những thứ này là do anh tự tìm mà thôi!" Diệu Tinh xem thường: "Anh phá hủy cuộc sống của tôi như vậy, chẳng lẽ tôi lại còn phải cảm ơn tấm lòng của anh nữa sao?"
"Em…" Mộ Sở nổi đóa, nhưng lại không có lời nào để nói. Diệu Tinh nói đúng, nếu như không phải là do anh. Tiêu Lăng Phong sẽ không hiểu lầm cô, nếu không phải là do ông nội. Diệu Tinh cũng không cần phải đi xa xứ… Chẳng qua là, câu nói thật xin lỗi kia, anh không nói ra miệng được, bởi vì nó quá mức nhỏ bé, mặt khác anh cũng biết, Diệu Tinh sẽ rất khinh thường.
"Mẹ!" Vẫn đang nằm ở trên vai Diệu Tinh, Alice rốt cục sợ hãi mở miệng gọi mẹ. Cái chú này thật hung dữ, chú ở bên cạnh cô bé, từng câu nói cúng thật dịu dàng.
"Đừng sợ!" Diệu Tinh nhẹ nhàng an ủi Alice: "Bây giờ chúng ta sẽ đi ngay đây!"
"Con bé là con ai vậy?" Mộ Sở nhìn đứa nhỏ trên vai Diệu Tinh hỏi. Nếu anh không nhầm, cô bé con này cũng chính là chắt gái nhỏ của nhà họ Tiêu. Nhưng mà… đây là con gái của Bùi Hạo Thần kia mà, thế nào lại cùng đi với Diệu Tinh như vậy?"
"Hoặc giả… Anh muốn tôi mang theo con bé đi gặp ông nội anh một chút hay không?" Lời nói của Diệu Tinh chặn ngay lai câu nói của Mộ Sở, khiến cho ngay đến một câu nói, Mộ Sở cũng không nói ra được. "Lúc trước hai ông cháu nhà anh không phải là liều mạng muốn chứng minh đứa bé này có liên quan đến nhà họ Mộ gia hay sao!" Diệu Tinh nói giễu cợt.
"Diệu Tinh, chuyện năm đó, chỉ là bất đắc dĩ nên anh mới nói như vậy thôi." Mộ Sở giải thích.
"Vừa bất đắc dĩ, lại vừa có nỗi khổ tâm!" Diệu Tinh cười lên khanh khách: "Coi như hết chuyện rồi! Thôi đi! Đừng nữa vì mình mà kiếm cớ nữa! Chẳng lẽ bởi vì nỗi khổ tâm của các người, mà tôi phải chịu xui xẻo là đáng đời hay sao?"
"Cái báo cáo kết quả xét nghiệm ấy thực sự không phải là anh ra tay!"
"Không quan trọn!" Đối với lời giải thích này, Diệu Tinh có vẻ thiếu thiếu sự hăng hái. Nếu đứa nhỏ đã không có sao, vậy thì những chuyện khác, cô cũng không muốn truy cứu nữa.
" Trình Diệu Tinh..."
"Anh nói xem, khi ông nội của anh nhìn thấy đứa bé này, thì ông ta liệu có thể áy náy hay không? Nếu như có một chút nhân tính, liệu ông ấy sẽ hối hận sao?" Diệu Tinh nhướng mày.
"Em nói vậy là có ý gì..."
Ha ha… Diệu Tinh cười khẽ. "Tôi có ý nghĩ toan tính ý rằng anh có muốn ôm đứa con của anh một chút hay không?" Diệu Tinh nhẹ giọng giễu cợt ở bên tai Mộ Sở.
Ầm một tiếng! Trong lòng Mộ Sở chợt chấn động. Đứa bé này… Không ngờ đến, nó lại chính là đứa con của Diệu Tinh hay sao?
"Rất giật mình có phải không? Con của anh, lại có dáng dấp giống như cháu gái của nhà họ Tiêu vậy."
"Đủ rồi!" Mộ Sở quát. "Em không cần phải chê cười như vậy nữa! Anh đã nói rồi, chuyện năm đó, không phải là giống như em đã nghĩ đâu! Chuyện năm đó không phải là do anh làm!"
"Anh lại phát hỏa cái gì thế?" Diệu Tinh nhíu chặt mi, "Sự kiện lần trước, tôi căn bản không hề suy nghĩ đến! Hơn nữa… Đề nghị anh không nên tự cho mình là nói ra với tư cách của em trai Mộ Thần như vậy. Nếu như mà Thần biết được, anh ấy lại có người em trai như vậy, thì nhất định anh ấy sẽ rất thất vọng!"
"Chuyện giữa hai anh ruột thịt của chúng ta, không cần đến sự canh thiệp của hai anh em nhà anh!"
"Giống nhau chứ, vấn đề tình cảm của tôi cũng không cần phải hỏi tới. Mộ Sở, bất kể tình yêu của tôi có phải là giá rẻ hay không, người không có tư cách nhất để nói những lời này đúng là anh!"
"Nếu như mà anh cứ nhất định phải hỏi tới cùng thì sao?" Mộ Sở cười. "Diệu Tinh, anh sẽ không cho phép em tự gả mình cho Carlos!"
"Vậy thì tôi gả cho anh hay sao?" Diệu Tinh thấp giọng nói. "Mộ Sở, đừng nên ngây thơ nữa. Anh cảm thấy cho đến hiện tại, giờ đây các người còn có thể làm gì được tôi nữa đây! Thừa dịp lúc này tôi còn chưa có thay đổi chủ ý, Mộ Sở, anh hãy cách tôi ra xa một chút, nếu không… chớ có trách tôi đã không nể tình mặt mũi của Mộ Thần..."
Danh sách chương