"Anh ơi! " Cô gái đó ngang nhiên cướp ly rượu trên tay, nở một nụ cười hết sức gợi tình nhìn anh "Để em uống với anh... "
"Trả ly rượu lại đây".Lục Diệp Bằng cắt ngang lời cô ta.
Cô gái đó không sợ, liền nhít người tới uống hết ly rượu của anh.
" Em có lỗi, em chịu phạt.... "Cô gái tiếp tục rót rượu vào ly đưa đến trước mặt anh "Tới lượt anh"
Lục Diệp Bằng nhếch mép, ánh mắt chợt tối. Bàn tay anh nhanh chóng chụp lấy ly rượu không nói một lời nào liền quăng mạnh xuống đất. Tiếng ly bể giòn tan vang lên khiến mọi người trong club dù có tiếng nhạc cũng phải dừng lại quay lại nhìn về phía anh.
Cô gái đó liền một phen hú vía, gương mặt tái mét nhìn anh.
Rất nhanh sau đó,một người quản lý nhanh chóng chạy vào.
"Tổng Giám Đốc Lục, có việc gì sao?"
Lục Diệp Bằng liếc nhìn cô gái, ánh mắt không một chút xao động trước một người phụ nữ có dáng vóc quyến rũ như thế.
"Có lẽ tôi ít khi đến đây, nên anh đã quên lời căn dặn của tôi rồi thì phải?”
Lúc này, vị quản lý liền nhìn qua cô gái, lập tức quát lớn.
" Ai cho cô vào đây quấy rối Tổng Giám Đốc Lục..."
Nghe xong, cô gái liền nhìn qua Lục Diệp Bằng. Thì ra người đàn ông này là Tổng Giám Đốc của Tập đoàn Lục Thị. Cô đúng là có mắt không tròng mà.
"Tôi... " Cô gái ngay lúc này đây,không nói lên được một lời nào.
"Chỉ là một chuyện nhỏ thôi, có cần phải căng thẳng như vậy không Tổng Giám Đốc Lục... "
Đột nhiên tiếng nói của một người đàn ông vang lên khiến mọi người đều phải quay lại nhìn anh ta.
Vị quản lý nhìn thấy người đàn ông đó,giống như gặp được cái phao cứu sinh liền bám chặt cầu cứu.
"Hoắc Tiên Sinh! Anh đến đúng lúc, anh nói đỡ giúp tôi một câu đi".
" Thiếu Tiên! Cậu đến làm gì? "Lục Diệp Bằng thanh âm rất nhỏ khẽ hỏi.
Hoắc Thiếu Tiên nhẹ nhàng hoắc tay rồi nói.
" Hai người lui ra đi, ở đây để tôi lo".
Ngay lập tức, cô gái đó liền mừng rỡ cúi chào nhanh chóng đi ra khỏi.Sau đó, Quản lý cũng đi ra theo.
Cô gái đi ra tâm trạng vẫn còn hoảng sợ, bạn của cô thấy vậy liền hỏi ngay.
"Sao rồi.. Cắn câu không? "
Cô gái nghe xong lập tức trừng mắt với người bạn của cô.
"Biết đó là ai không mà cắn câu? ".
" Ai...? "
"Người đó là Tổng Giám Đốc Lục của Tập đoàn Lục Thị...... Làm sao mà đụng tới được! " Cô gái vừa nói, vừa sợ hãi nhìn vào bên trong.
Nghe xong, bạn của cô gái liền đưa tay lên ôm lấy miệng, gương mặt hoàn toàn sững sốt.
"Vậy thì xem như cậu xui rồi! "
"Ý cậu là….?” Cô gái nhíu mày.
"Người đàn ông đó có vợ rồi đấy! Vợ anh ta rất rất xinh đẹp luôn, địa vị rất cao quý..... Là con gái cưng của Nghị Viên Tần Văn Hạo, Thiên Kim Tiểu Thư của Tập đoàn khách sạn Tần Thị hay còn gọi là Thiên Lam... Nghị Viên Tần lấy tên con trai và con gái của ông đặt tên cho khách sạn.. "
Cô gái há hốc mồm khi nghe bạn mình kể vợ của người đang ông đó.
Đúng là.... Người như cô làm sao có thể với tới những người như họ.
Hoắc Thiếu Tiên gương mặt góc cạnh liếc nhìn Lục Diệp Bằng chỉ cười mà không lên tiếng.
Lục Diệp Bằng tiếp tục kêu người phục vụ lấy ra một cái ly khác.
Một lúc sau, Hoắc Thiếu Tiên là người lên tiếng trước. Anh giơ chiếc ly lên từ từ hóp một ngụm.
"Bữa nay xem ra anh đang có tâm trạng lắm thì phải".
Lục Diệp Bằng không nhìn Hoắc Thiếu Tiên,ánh mắt đang nhìn về một hướng nhưng trong rất vô vọng. Dường như anh thấy bóng hình của một người con gái quen thuộc. Mái tóc dài che đi hết gương mặt xinh đẹp của cô.
" Có phải tôi đã sai rồi không? "
Với câu nói của Lục Diệp Bằng, Hoắc Thiếu Tiên không hề phản ứng, sắc mặt anh từ đầu tới cuối đều không thay đổi.
"Anh không sai nhưng cô ấy đã sai"Anh hiểu trong lời nói của Lục Diệp Bằng đang ám chỉ điều gì.
"Anh nói vậy là có ý gì? " Lục Diệp Bằng cau mày, ánh mắt có phần u tối.
Lục Diệp Bằng dù uống rất nhiều, nhưng anh chưa hề say. Anh vẫn còn rất tỉnh táo, nghe từng câu từng chữ được phát ra từ miệng Hoắc Thiếu Tiên.
Hoắc Thiếu Tiên cong môi cười nhẹ.
"Tôi nói cô ấy đã sai khi chọn anh làm chồng"
"Hoắc Thiếu Tiên...! " Lục Diệp Bằng tức giận hét lớn.
Đôi tay siếc chặt, gương mặt Lục Diệp Bằng gồ lên gân xanh đủ hiểu anh đang tức giận đến cỡ nào.
Hoắc Thiếu Tiên bình tĩnh.Lúc này, anh mới thật sự nhìn thẳng vào ánh mắt hung hăng của Lục Diệp Bằng. Giọng điệu lãnh đạm.
"Anh vì muốn cô ấy nghe theo anh mà bắt buộc cô ấy có thai với anh sao...? Lục Diệp Bằng, đừng bỉ ổi như thế! "
"Oh... Thì ra chuyện gì anh cũng biết hết thì phải" Lục Diệp Bằng nhếch môi cười khẩy. Tỏ vẻ đoán đúng.
Chỉ mới đây thôi, hai con người này đã quen thân đến nỗi chuyện gì cũng kể cho nhau nghe rồi sao?.
"Vậy anh có biết cô ấy đã làm gì với tôi không?"Lục Diệp Bằng rằng mạnh từng chữ hỏi nhanh.
Hoắc Thiếu Tiên không tránh né, lập tức gật đầu trả lời.
" Cô ấy đã uống thuốc tránh thai phải không? "
"Anh biết" Lục Diệp Bằng một lần nữa kinh ngạc. Anh không nghĩ chuyện tế nhị của hai người. Hoắc Thiếu Tiên cũng biết.
Hoắc Thiếu Tiên chỉ biết im lặng, ánh mắt anh vẫn nhìn Lục Diệp Bằng cho đến khi người anh em của anh bắt đầu tức giận.
Lục Diệp Bằng nghiến răng nghiến lợi.
"Vậy anh còn bênh vực cô ấy".
" Lục Diệp Bằng! Lam Lam, không muốn mang thai vào giờ này, chứ cô ấy không có nói sau này sẽ không sinh con cho anh... " Anh dịu giọng xuống "Vào thời gian này cô ấy không thích hợp mang thai đâu..... "
Cô ấy sẽ gặp nguy hiểm rất lớn.
Anh tin chắc khi anh nói ra, Lục Diệp Bằng cũng sẽ như anh,thậm chí còn phản đối dữ dội hơn nữa.
Lục Diệp Bằng suy nghĩ.
"Anh có chuyện gì giấu tôi phải không....?Có liên quan đến Lam Lam".Càng lúc anh càng cảm nhận được Hoắc Thiếu Tiên có gì đó rất mập mờ. Không những vậy, còn hay kiếm cớ lẫn tránh những buổi gặp mặt với anh.
Rốt cuộc Lam Lam và Hoắc Thiếu Tiên đang giấu anh chuyện gì. Trong lòng Lục Diệp Bằng nhảy một tiếng chuông dữ dội.
Không lẽ Hoắc Thiếu Tiên thật sự muốn đào chân tường của anh.
Anh ta dám.
Đến lượt, Hoắc Thiếu Tiên lẫn trốn. Anh không nhìn Lục Diệp Bằng mà nhìn sang chỗ khác cất tiếng trả lời.
"Anh nghĩ nhiều rồi! "
Dáng vẻ của Hoắc Thiếu Tiên đều nói lên tất cả. Lục Diệp Bằng đã ra vào thương trường bao nhiêu năm không lẽ anh không biết được nét mặt của Hoắc Thiếu Tiên là đang trốn tránh anh sao...
Hoắc Thiếu Tiên thì anh không quan tâm, nhưng trong chuyện này có liên quan đến vợ của anh.Anh không thể nào bỏ qua được.
Anh hiểu Hoắc Thiếu Tiên. Nếu như anh ta không muốn nói thì anh có làm cách nào cũng không thể nào biết được. Nhưng Lam Lam thì khác.... Anh nhất định phải biết hết đằng sau câu chuyện này là như thế nào.
Đêm khuya,Lam Lam trằn trọc không ngủ được. Trong người cô nóng như lửa. Cảm giác như có đang có từng ngọn lửa muốn thiêu chết cô vậy.Sau một hồi cô xoay qua xoay lại, cô liền bật dậy định đi xuống dưới lầu uống nước.
Nhưng khi vừa đi ngang qua phòng của Lục Diệp Phong, cô liền nghe những tiếng cãi vả rất lớn. Hình như ba mẹ chồng của cô đang cãi nhau.
Vì cánh cửa không đóng chặt mà Lam Lam có thể nghe từng chi tiết cuộc nói chuyện nãy lửa bên trong.
"Lục Diệp Phong! Bây giờ ông muốn cái gì? " Là tiếng hét của mẹ chồng cô vừa quát lên.
Lam Lam nghe được giọng nói của bà ta gần như nức nở, đè nén đã từ rất lâu.
Đợi rất lâu sau, cuối cùng ba chồng của cô cũng đã mệt mỏi lên tiếng.
"Bà muốn gì nữa, đã trễ lắm rồi! Chúng ta đi ngủ thôi! "Giọng nói của ông có phần bất lực
Lâm Hoa khàn giọng hỏi.
" Khi nào ông mới đưa Diệp Văn lên làm chủ tịch của công ty".
Gương mặt khắc khổ đã có rất nhiều nếp nhăn của Lục Diệp Phong liền run lên.
"Diệp Văn là luật sư... Không thể lên ngồi vị trí đó được.. "
"Vậy Diệp Bằng được chứ gì? " Lâm Hoa cắt ngang lời chồng mình.
Sự tức giận càng thêm bùng nổ trong ánh mắt hung hăng của bà ta.
"Ông muốn giao hết tài sản cho cái đứa nghiệt chủng đó luôn phải không? "
"Lâm Hoa...! " Đến nước này Lục Diệp Phong đã không còn thể nào bình tĩnh được nữa.
Lục Diệp Phong nhanh chóng bước tới trước mặt của bà ta. Nghiêm mặt quát lớn.
"Tôi đã nói không được gọi Diệp Bằng là đứa nghiệt chủng... Bà không nghe sao? "
"Chứ muốn tôi gọi là gì? " Lâm Hoa không chịu thua "Nó chính là đứa con mà ông và người phụ nữ kia sinh ra... Tôi không có quyền nói nó vì trong lòng ông vẫn còn có con hồ ly tinh kia có đúng không? "
"Chát".
Một cái tát trực tiếp in vào mặt của Lâm Hoa. Lục Diệp Phong đã thật sự mất bình tĩnh rồi.
Lam Lam bên ngoài cũng giật mình hoảng hốt. Trái tim cũng vô thức nhảy lên dữ dội.
Thì ra Lục Diệp Bằng không phải là con trai của mẹ chồng cô mà là của người phụ nữ khác cùng ba chồng cô sinh ra. Vậy anh chính là con riêng.
Một sự thật cô không thể nào ngờ tới. Hèn gì thái độ của anh và mẹ lại lạnh nhạt đến như vậy. Có khi nào anh không cho cô đến gần mẹ chồng cũng vì lý do này không? Vì anh sợ cô phát hiện ra bí mật của anh, rồi cô cũng sẽ làm như anh, dùng nó uy hiếp hâm dọa anh.
Phải rồi, chắc chắn là như vậy.
Lam Lam suy nghĩ rồi thầm tự nói trong lòng.
Cuộc chiến bên trong vẫn tiếp diễn.
"Lục Diệp Phong! Hôm nay ông dám đánh tôi".Lâm Hoa khóc lớn điên cuồng nắm lấy cổ áo của Lục Diệp Phong
Cơn thịnh nộ bấy nhiêu lâu nay của Lục Diệp Phong cũng không thua gì vợ của mình. Ông lập tức gạt tay bà ta ra. Ngữ khí tức giận.
" Bà nói tôi là gì cũng được, tôi cũng có thể nhịn, nhưng bà nói cô ấy là hồ ly tinh thì tôi không thể nào bỏ qua cho bà”.
" Lục Diệp Phong! Ông quên tôi mới là vợ của ông sao? Ông vì người phụ nữ đó, vì đứa hoang đó mà ông đánh tôi"Lâm Hoa gào thét dữ dội.
Lục Diệp Phong mặt lạnh, không còn một chút tình cảm nào nhanh chóng trả lời.
"Nếu có thể, tôi còn muốn ly hôn với bà. "
"Ông... " Lâm Hoa câm nín.
“Beng”
Một tiếng động đột ngột vang lên từ bên ngoài.
Cả hai người bất ngờ đều cùng nhau nhìn ra cửa
Lam Lam giựt mình,cô còn chưa kịp chạy trốn thì ngay lúc này,có một bàn tay đã bịt miệng cô lại.
"Trả ly rượu lại đây".Lục Diệp Bằng cắt ngang lời cô ta.
Cô gái đó không sợ, liền nhít người tới uống hết ly rượu của anh.
" Em có lỗi, em chịu phạt.... "Cô gái tiếp tục rót rượu vào ly đưa đến trước mặt anh "Tới lượt anh"
Lục Diệp Bằng nhếch mép, ánh mắt chợt tối. Bàn tay anh nhanh chóng chụp lấy ly rượu không nói một lời nào liền quăng mạnh xuống đất. Tiếng ly bể giòn tan vang lên khiến mọi người trong club dù có tiếng nhạc cũng phải dừng lại quay lại nhìn về phía anh.
Cô gái đó liền một phen hú vía, gương mặt tái mét nhìn anh.
Rất nhanh sau đó,một người quản lý nhanh chóng chạy vào.
"Tổng Giám Đốc Lục, có việc gì sao?"
Lục Diệp Bằng liếc nhìn cô gái, ánh mắt không một chút xao động trước một người phụ nữ có dáng vóc quyến rũ như thế.
"Có lẽ tôi ít khi đến đây, nên anh đã quên lời căn dặn của tôi rồi thì phải?”
Lúc này, vị quản lý liền nhìn qua cô gái, lập tức quát lớn.
" Ai cho cô vào đây quấy rối Tổng Giám Đốc Lục..."
Nghe xong, cô gái liền nhìn qua Lục Diệp Bằng. Thì ra người đàn ông này là Tổng Giám Đốc của Tập đoàn Lục Thị. Cô đúng là có mắt không tròng mà.
"Tôi... " Cô gái ngay lúc này đây,không nói lên được một lời nào.
"Chỉ là một chuyện nhỏ thôi, có cần phải căng thẳng như vậy không Tổng Giám Đốc Lục... "
Đột nhiên tiếng nói của một người đàn ông vang lên khiến mọi người đều phải quay lại nhìn anh ta.
Vị quản lý nhìn thấy người đàn ông đó,giống như gặp được cái phao cứu sinh liền bám chặt cầu cứu.
"Hoắc Tiên Sinh! Anh đến đúng lúc, anh nói đỡ giúp tôi một câu đi".
" Thiếu Tiên! Cậu đến làm gì? "Lục Diệp Bằng thanh âm rất nhỏ khẽ hỏi.
Hoắc Thiếu Tiên nhẹ nhàng hoắc tay rồi nói.
" Hai người lui ra đi, ở đây để tôi lo".
Ngay lập tức, cô gái đó liền mừng rỡ cúi chào nhanh chóng đi ra khỏi.Sau đó, Quản lý cũng đi ra theo.
Cô gái đi ra tâm trạng vẫn còn hoảng sợ, bạn của cô thấy vậy liền hỏi ngay.
"Sao rồi.. Cắn câu không? "
Cô gái nghe xong lập tức trừng mắt với người bạn của cô.
"Biết đó là ai không mà cắn câu? ".
" Ai...? "
"Người đó là Tổng Giám Đốc Lục của Tập đoàn Lục Thị...... Làm sao mà đụng tới được! " Cô gái vừa nói, vừa sợ hãi nhìn vào bên trong.
Nghe xong, bạn của cô gái liền đưa tay lên ôm lấy miệng, gương mặt hoàn toàn sững sốt.
"Vậy thì xem như cậu xui rồi! "
"Ý cậu là….?” Cô gái nhíu mày.
"Người đàn ông đó có vợ rồi đấy! Vợ anh ta rất rất xinh đẹp luôn, địa vị rất cao quý..... Là con gái cưng của Nghị Viên Tần Văn Hạo, Thiên Kim Tiểu Thư của Tập đoàn khách sạn Tần Thị hay còn gọi là Thiên Lam... Nghị Viên Tần lấy tên con trai và con gái của ông đặt tên cho khách sạn.. "
Cô gái há hốc mồm khi nghe bạn mình kể vợ của người đang ông đó.
Đúng là.... Người như cô làm sao có thể với tới những người như họ.
Hoắc Thiếu Tiên gương mặt góc cạnh liếc nhìn Lục Diệp Bằng chỉ cười mà không lên tiếng.
Lục Diệp Bằng tiếp tục kêu người phục vụ lấy ra một cái ly khác.
Một lúc sau, Hoắc Thiếu Tiên là người lên tiếng trước. Anh giơ chiếc ly lên từ từ hóp một ngụm.
"Bữa nay xem ra anh đang có tâm trạng lắm thì phải".
Lục Diệp Bằng không nhìn Hoắc Thiếu Tiên,ánh mắt đang nhìn về một hướng nhưng trong rất vô vọng. Dường như anh thấy bóng hình của một người con gái quen thuộc. Mái tóc dài che đi hết gương mặt xinh đẹp của cô.
" Có phải tôi đã sai rồi không? "
Với câu nói của Lục Diệp Bằng, Hoắc Thiếu Tiên không hề phản ứng, sắc mặt anh từ đầu tới cuối đều không thay đổi.
"Anh không sai nhưng cô ấy đã sai"Anh hiểu trong lời nói của Lục Diệp Bằng đang ám chỉ điều gì.
"Anh nói vậy là có ý gì? " Lục Diệp Bằng cau mày, ánh mắt có phần u tối.
Lục Diệp Bằng dù uống rất nhiều, nhưng anh chưa hề say. Anh vẫn còn rất tỉnh táo, nghe từng câu từng chữ được phát ra từ miệng Hoắc Thiếu Tiên.
Hoắc Thiếu Tiên cong môi cười nhẹ.
"Tôi nói cô ấy đã sai khi chọn anh làm chồng"
"Hoắc Thiếu Tiên...! " Lục Diệp Bằng tức giận hét lớn.
Đôi tay siếc chặt, gương mặt Lục Diệp Bằng gồ lên gân xanh đủ hiểu anh đang tức giận đến cỡ nào.
Hoắc Thiếu Tiên bình tĩnh.Lúc này, anh mới thật sự nhìn thẳng vào ánh mắt hung hăng của Lục Diệp Bằng. Giọng điệu lãnh đạm.
"Anh vì muốn cô ấy nghe theo anh mà bắt buộc cô ấy có thai với anh sao...? Lục Diệp Bằng, đừng bỉ ổi như thế! "
"Oh... Thì ra chuyện gì anh cũng biết hết thì phải" Lục Diệp Bằng nhếch môi cười khẩy. Tỏ vẻ đoán đúng.
Chỉ mới đây thôi, hai con người này đã quen thân đến nỗi chuyện gì cũng kể cho nhau nghe rồi sao?.
"Vậy anh có biết cô ấy đã làm gì với tôi không?"Lục Diệp Bằng rằng mạnh từng chữ hỏi nhanh.
Hoắc Thiếu Tiên không tránh né, lập tức gật đầu trả lời.
" Cô ấy đã uống thuốc tránh thai phải không? "
"Anh biết" Lục Diệp Bằng một lần nữa kinh ngạc. Anh không nghĩ chuyện tế nhị của hai người. Hoắc Thiếu Tiên cũng biết.
Hoắc Thiếu Tiên chỉ biết im lặng, ánh mắt anh vẫn nhìn Lục Diệp Bằng cho đến khi người anh em của anh bắt đầu tức giận.
Lục Diệp Bằng nghiến răng nghiến lợi.
"Vậy anh còn bênh vực cô ấy".
" Lục Diệp Bằng! Lam Lam, không muốn mang thai vào giờ này, chứ cô ấy không có nói sau này sẽ không sinh con cho anh... " Anh dịu giọng xuống "Vào thời gian này cô ấy không thích hợp mang thai đâu..... "
Cô ấy sẽ gặp nguy hiểm rất lớn.
Anh tin chắc khi anh nói ra, Lục Diệp Bằng cũng sẽ như anh,thậm chí còn phản đối dữ dội hơn nữa.
Lục Diệp Bằng suy nghĩ.
"Anh có chuyện gì giấu tôi phải không....?Có liên quan đến Lam Lam".Càng lúc anh càng cảm nhận được Hoắc Thiếu Tiên có gì đó rất mập mờ. Không những vậy, còn hay kiếm cớ lẫn tránh những buổi gặp mặt với anh.
Rốt cuộc Lam Lam và Hoắc Thiếu Tiên đang giấu anh chuyện gì. Trong lòng Lục Diệp Bằng nhảy một tiếng chuông dữ dội.
Không lẽ Hoắc Thiếu Tiên thật sự muốn đào chân tường của anh.
Anh ta dám.
Đến lượt, Hoắc Thiếu Tiên lẫn trốn. Anh không nhìn Lục Diệp Bằng mà nhìn sang chỗ khác cất tiếng trả lời.
"Anh nghĩ nhiều rồi! "
Dáng vẻ của Hoắc Thiếu Tiên đều nói lên tất cả. Lục Diệp Bằng đã ra vào thương trường bao nhiêu năm không lẽ anh không biết được nét mặt của Hoắc Thiếu Tiên là đang trốn tránh anh sao...
Hoắc Thiếu Tiên thì anh không quan tâm, nhưng trong chuyện này có liên quan đến vợ của anh.Anh không thể nào bỏ qua được.
Anh hiểu Hoắc Thiếu Tiên. Nếu như anh ta không muốn nói thì anh có làm cách nào cũng không thể nào biết được. Nhưng Lam Lam thì khác.... Anh nhất định phải biết hết đằng sau câu chuyện này là như thế nào.
Đêm khuya,Lam Lam trằn trọc không ngủ được. Trong người cô nóng như lửa. Cảm giác như có đang có từng ngọn lửa muốn thiêu chết cô vậy.Sau một hồi cô xoay qua xoay lại, cô liền bật dậy định đi xuống dưới lầu uống nước.
Nhưng khi vừa đi ngang qua phòng của Lục Diệp Phong, cô liền nghe những tiếng cãi vả rất lớn. Hình như ba mẹ chồng của cô đang cãi nhau.
Vì cánh cửa không đóng chặt mà Lam Lam có thể nghe từng chi tiết cuộc nói chuyện nãy lửa bên trong.
"Lục Diệp Phong! Bây giờ ông muốn cái gì? " Là tiếng hét của mẹ chồng cô vừa quát lên.
Lam Lam nghe được giọng nói của bà ta gần như nức nở, đè nén đã từ rất lâu.
Đợi rất lâu sau, cuối cùng ba chồng của cô cũng đã mệt mỏi lên tiếng.
"Bà muốn gì nữa, đã trễ lắm rồi! Chúng ta đi ngủ thôi! "Giọng nói của ông có phần bất lực
Lâm Hoa khàn giọng hỏi.
" Khi nào ông mới đưa Diệp Văn lên làm chủ tịch của công ty".
Gương mặt khắc khổ đã có rất nhiều nếp nhăn của Lục Diệp Phong liền run lên.
"Diệp Văn là luật sư... Không thể lên ngồi vị trí đó được.. "
"Vậy Diệp Bằng được chứ gì? " Lâm Hoa cắt ngang lời chồng mình.
Sự tức giận càng thêm bùng nổ trong ánh mắt hung hăng của bà ta.
"Ông muốn giao hết tài sản cho cái đứa nghiệt chủng đó luôn phải không? "
"Lâm Hoa...! " Đến nước này Lục Diệp Phong đã không còn thể nào bình tĩnh được nữa.
Lục Diệp Phong nhanh chóng bước tới trước mặt của bà ta. Nghiêm mặt quát lớn.
"Tôi đã nói không được gọi Diệp Bằng là đứa nghiệt chủng... Bà không nghe sao? "
"Chứ muốn tôi gọi là gì? " Lâm Hoa không chịu thua "Nó chính là đứa con mà ông và người phụ nữ kia sinh ra... Tôi không có quyền nói nó vì trong lòng ông vẫn còn có con hồ ly tinh kia có đúng không? "
"Chát".
Một cái tát trực tiếp in vào mặt của Lâm Hoa. Lục Diệp Phong đã thật sự mất bình tĩnh rồi.
Lam Lam bên ngoài cũng giật mình hoảng hốt. Trái tim cũng vô thức nhảy lên dữ dội.
Thì ra Lục Diệp Bằng không phải là con trai của mẹ chồng cô mà là của người phụ nữ khác cùng ba chồng cô sinh ra. Vậy anh chính là con riêng.
Một sự thật cô không thể nào ngờ tới. Hèn gì thái độ của anh và mẹ lại lạnh nhạt đến như vậy. Có khi nào anh không cho cô đến gần mẹ chồng cũng vì lý do này không? Vì anh sợ cô phát hiện ra bí mật của anh, rồi cô cũng sẽ làm như anh, dùng nó uy hiếp hâm dọa anh.
Phải rồi, chắc chắn là như vậy.
Lam Lam suy nghĩ rồi thầm tự nói trong lòng.
Cuộc chiến bên trong vẫn tiếp diễn.
"Lục Diệp Phong! Hôm nay ông dám đánh tôi".Lâm Hoa khóc lớn điên cuồng nắm lấy cổ áo của Lục Diệp Phong
Cơn thịnh nộ bấy nhiêu lâu nay của Lục Diệp Phong cũng không thua gì vợ của mình. Ông lập tức gạt tay bà ta ra. Ngữ khí tức giận.
" Bà nói tôi là gì cũng được, tôi cũng có thể nhịn, nhưng bà nói cô ấy là hồ ly tinh thì tôi không thể nào bỏ qua cho bà”.
" Lục Diệp Phong! Ông quên tôi mới là vợ của ông sao? Ông vì người phụ nữ đó, vì đứa hoang đó mà ông đánh tôi"Lâm Hoa gào thét dữ dội.
Lục Diệp Phong mặt lạnh, không còn một chút tình cảm nào nhanh chóng trả lời.
"Nếu có thể, tôi còn muốn ly hôn với bà. "
"Ông... " Lâm Hoa câm nín.
“Beng”
Một tiếng động đột ngột vang lên từ bên ngoài.
Cả hai người bất ngờ đều cùng nhau nhìn ra cửa
Lam Lam giựt mình,cô còn chưa kịp chạy trốn thì ngay lúc này,có một bàn tay đã bịt miệng cô lại.
Danh sách chương