Đợi Á Hiên rời khỏi. Tâm trạng mệt mỏi Lục Diệp Bằng lại trở về. Anh không nghĩ khi về đây, anh lại mang theo một đống rắc rối về theo.
Thư ký...
Lục Diệp Bằng nghe đến hai chữ đó liền cười mỉa mai. Anh chưa bao giờ muốn có một người phụ nữ bu xu quanh công việc của anh. Nhất là một người phụ nữ đáng ghét như Dương Tiểu Vy.
Cho dù anh muốn chọc tức Lam Lam, anh cũng không muốn dùng cách bỉ ổi như thế này.
Thật sự đêm đó anh không còn nhớ cái gì hết. Anh không biết tại sao Dương Tiểu Vy lại xuất hiện ở phòng của anh.
Anh còn nhớ sau khi bàn công việc xong xuôi. Anh đã đi uống rượu, anh uống rất say... Say lắm. Vì anh không còn muốn nhớ đến Lam Lam,người con gái đang làm tổn thương lên trái tim anh, nên anh tình nguyện phải tự chuốc cho mình thật say.
Anh không biết ai đã đưa anh về khách sạn. Nhưng anh chỉ biết một điều là sáng hôm sau, khi anh thức dậy thì đã thấy Dương Tiểu Vy đã nằm cạnh bên anh. Thậm chí anh và cô ta còn không mặc cái gì trên người. Không lẽ đêm hôm qua,anh và cô ta phát sinh quan hệ với nhau.
Trời ơi! Đầu anh muốn nổ tung, anh thật sự phát điên mất thôi….!
Anh vẫn còn nhớ như in buổi sáng hôm đó anh thức dậy, ánh mắt anh nhìn Tiểu Vy với bộ dạng rất kinh hoàng còn cô ta thì lại vui sướng đến chừng nào.
Buổi sáng hôm đó đúng là cơn ác mộng đối với anh.
"Tại sao cô vào đây được...? Tối hôm qua..."Anh nhanh chóng ngồi dậy,gương mặt đầy lo sợ nhìn cô ta.
Tiểu Vy thấy vậy liền nhào vào lòng ôm chặt lấy anh, cặp ngực không thứ gì che đậy của cô áp chặt lên cánh tay anh, vui vẻ nói.
"Chúng ta lại phát sinh quan hệ với nhau, anh phải chịu trách nhiệm với em"Giọng nói của cô nũng nịu nhưng lại khiến anh cảm thấy rất kinh tởm.
"Cô điên rồi! " Lục Diệp Bằng tức giận xô mạnh cô ta ra, rồi lấy chiếc khăn quắn quanh hông anh lại.
Ánh mắt tràn đầy lửa giận, quát thẳng vào mặt cô ta.
"Tôi không biết, cô làm cách gì để vào đây được.. Nhưng tôi cho cô 15 phút mau biến khỏi mất tôi".
Gương mặt Tiểu Vy căm phẫn. Cô không ngờ thái độ của anh càng lúc càng đối xử tệ với cô. Một lúc sau, đột nhiên Tiểu Vy dơ chiếc điện thoại của mình lên.
" Lục Diệp Bằng! Vậy thì tôi gửi hình ảnh chúng ta ân ái cho vợ của anh biết... Để tôi xem, cô ta có chịu ly hôn với anh không?".
" Cô dám! " Lục Diệp Bằng điên lên bước nhanh tới,đưa tay lên siếc chặt cổ của Dương Tiểu Vy.
Thì ra con đàn bà này còn chụp những hình như thế nữa.
Nét mặt tràn đầy sát khí, như muốn chết cô ta, giọng điệu sắc lạnh anh lập tức nghiến răng nói.
"Nếu cô dám đụng vào Lam Lam, tôi bảo đảm cô sẽ xuống địa ngục ngay"
"Lục... Diệp... Bằng, buông.. tôi ra" Tiểu Vy khó thở, hơi thở dần sắp đứt quãng vội nắm lấy tay Lục Diệp Bằng.
Lục Diệp Bằng mặt vẫn lạnh, ánh mắt nhìn cô ta nhưng anh chợt nhìn thấy hình ảnh Lam Lam gương mặt xanh xao cũng cầu xin anh như hôm trước, cánh tay bắt chợt buông lỏng từ từ.
Tiểu Vy tiếp xúc được không khí, vội vàng hít thở nhanh chóng, một tiếng rồi hai tiếng ho sặc sụi.
Cô không ngờ người đàn ông này thật sự nhẫn tâm muốn giết chết đi cô.
Lục Diệp Bằng buông tay, rồi lạnh lùng bước nhanh vào phòng tắm. Nếu đúng thật anh đã phát sinh quan hệ với người phụ nữ đó thì ngay bây giờ anh muốn tắm rửa thật sạch sẽ trút bỏ mùi cô ta trên người anh ngay lập tức.
Trên người anh không thể có mùi hương nào ngoài mùi hương của vợ anh. Anh chán ghét tất cả,trừ mùi hương trên người Lam Lam.
Tắm xong, anh đi ra thì Tiểu Vy vẫn mặt dày nằm lên trên giường.
Thấy Lục Diệp Bằng, Dương Tiểu Vy trong lòng vẫn còn sợ hãi. Nhưng vẫn muốn ngẩng mặt lên hỏi anh một chuyện.
"Anh muốn giết chết em vì muốn bảo vệ cô ta sao? "
Lục Diệp Bằng không trả lời mà chỉ im lặng nhìn mình trong gương.
Tiểu Vy không dám chắc anh có biết chuyện cô sắp nói ra không. Nhưng cô thật sự muốn dùng nó uy hiếp cả anh và Lam Lam.
"Vậy anh có biết vợ anh đã có con rồi không? "
Câu nói của cô ta, liền làm cho anh phải nhìn thẳng cô ta trong gương, ánh mắt có phần hoang mang.
Nhìn thái độ của anh thì cô cũng đã đoán được anh đã biết từ lâu. Vậy mà,anh còn có thể yêu vợ của anh. Cô thật sự không biết anh đang bị gì vậy? "Anh thà là cha của đứa trẻ khác mà không chịu thừa nhận con ruột của mình sao? "
Lục Diệp Bằng xoay người, nhìn chằm chằm vào cô ta. Nụ cười bất giác cong lên.
"Xem ra cô cũng biết nhiều đấy chứ....".
"Thì sao... Anh trả lời cho em biết đi".Cô không dám chắc đứa bé tên An Nhiên đó có phải con của Lam Lam không. Vì tới bây giờ, Giang Thâm vẫn chưa cho cô biết kết quả chính xác.
Cô chỉ liều mạng thử vận may một lần. Nhưng không ngờ cô đã đoán đúng.
Lục Diệp Bằng sải bước đi tới, anh ngồi xuống bên cạnh Dương Tiểu Vy. Lạnh lùng buông ra một câu.
"Tôi thà làm cha của con cô ấy còn hơn là cha của còn trai cô.... Cô biết vì sao không? "
"Vì sao? " Tiểu Vy muốn biết.
"Vì tôi yêu cô ấy, yêu rất nhiều. Chưa có một ai mà tôi có thể yêu thương nhiều đến như vậy" Lục Diệp Bằng dằn mạnh từng chữ.
Lam Lam là duy nhất, mãi mãi trong lòng anh chỉ có một mình cô.
Tiểu Vy nuốt lấy nước mắt.
"Giống như năm đó anh yêu tôi sao? "
"Không... Cô hiểu lầm rồi! " Lục Diệp Bằng nghe cô ta nói xong liền tỏ vẻ bởn cợt. "Tôi chưa bao giờ yêu cô, lúc đó nếu tôi yêu cô, tôi đã giết chết cô khi tôi biết cô phản bội tôi rồi"
Nếu như khi đó,người anh nhìn thấy là Lam Lam đang phản bội anh,thì có lẽ cô đã rời khỏi thế giới này từ lâu và anh cũng không còn ung dung ở đây để đối mặt với người phụ nữ này để làm gì.
Chỉ nghĩ tới An Nhiên là con của người đàn ông khác thì anh lại tức điên lên.Tại sao ông trời không cho anh gặp cô sớm hơn?Nếu như anh gặp cô sớm,có khi An Nhiên chính là con ruột của anh.
Ánh mắt Dương Tiểu Vy chợt ánh lên sự tổn thương có phần tiết nuối.
"Anh thật quá đáng".Vậy là từ trước giờ cô đang hiểu lầm hết sao.
Như vậy, cô mất cả chì lẫn chài rồi sao? Vì anh, cô đã bỏ rơi chiếc bánh lớn là Hạo Thiên để rồi nhận lại những lời nói phủ phàng từ Lục Diệp Bằng sao?
"Vậy A Vĩ là con trai của anh, anh cũng bỏ mặc nó luôn có phải không? "
Câu nói của cô ta khiến Lục Diệp Bằng bật cười lớn.
"Con trai sao?..... Đó là con của cô tự mình sinh ra thì tự mà nuôi lấy".Giọng điệu anh rất cương quyết.
Vì Á Vĩ cũng đâu phải là con trai của anh đâu,mà cô bắt anh phải chịu trách nhiệm.
Ánh mắt Lục Diệp Bằng nhìn Tiểu Vy rất lạnh lùng, anh đưa tay bóp chặt mặt cô, liền hỏi.
"Rốt cuộc cô muốn gì? "Anh không muốn vạch trần cô ta vào lúc này vì anh muốn xem cô ta sẽ bày trò gì tiếp theo và ai là người đứng sau cô ta.
Anh dám chắc một điều,cô ta biết anh ở đây,có lẽ đã có người nói,người này còn rất biết rõ về anh.
Lúc này, Dương Tiểu Vy đã dẹp bỏ lòng tự trọng, nếu anh đã nói như vậy, chỉ còn cách cô phải dùng thủ đoạn để trả thù người đàn ông độc ác này. Vì anh mà cô mất đi tất cả, mất đi Hạo Thiên, mất đi khối tài sản nhà họ Tần.
"Tôi muốn vào công ty của anh".
" Làm gì? "Lục Diệp Bằng nhíu mày.
Tiểu Vy gạt đi sự uất ức bên trong trèo lên người của Lục Diệp Bằng, dùng cơ thể của mình quyến rũ anh.
" Thì em muốn làm việc với anh, muốn ở bên cạnh anh". Nói rồi, cô ta cầm lấy tay anh chạm nhẹ vào ngực của mình.
"Đồ điên" Theo phản xạ Lục Diệp Bằng quát lớn xô mạnh cô ta, rồi đứng lên.
Ngay lập tức, anh xoay người đi đến lấy chai nước rửa tay được đặt trên bàn, nhanh chóng rửa lấy đôi tay của mình.
Hành động của anh khiến cho cô ta điên tiếc lên, gào thét vào mặt anh.
"Lục Diệp Bằng! Anh như vậy là sao? Hôm qua đã ngủ với tôi rồi, bây giờ anh xem lại thái độ của anh đi,sỉ nhục tôi sao? "
Lục Diệp Bằng khẽ nhíu mày.
"Đừng chạm vào tôi".
" Vậy anh hãy sắp xếp cho tôi một vị trí trong công ty, không thôi mọi chuyện ngày hôm qua tôi sẽ nói cho cô ta biết.... Tôi không sợ anh nữa đâu".Tiểu Vy cao giọng, mặc dù vẫn còn hơi chút sợ hãi, nhưng cô phải cố gắng chống lại tên đàn ông này..
Lục Diệp Bằng nhìn cô ta chằm chằm, sự tức giận trong lòng dường như muốn giết chết cô ta ngay lập tức. Nhưng khoảng vài hai, ba phút suy nghĩ,anh không nói gì liền mở cửa đi ra ngoài.
Anh cần có thời gian giải quyết chuyện này.
Thế là,cuối cùng Dương Tiểu Vy cũng đã được như ý nguyện,vào được công ty làm thư ký riêng cho anh. Nhưng anh cũng muốn lợi dụng chuyện này để tác động đến Lam Lam, anh muốn xem phản ứng của cô ra sao, có ghen tuông không?
Nhưng có lẽ anh tự đánh giá cao bản thân mình rồi. Người con gái đó đang câm ghét anh thì sao lại đi ghen tuông cho được.
Bởi vì cô đâu có yêu anh.
********
Lục Diệp Bằng làm xong công việc, anh không về nhà, anh cũng chẳng thèm mở camera lên xem Lam Lam đã về nhà chưa. Anh mệt mỏi, thật sự đầu óc anh không còn nghĩ được gì khác ngoài người con gái ấy.
Thời gian ba tháng gần tới thì trong lòng anh như ngồi trên đống lửa. Anh và cô vẫn không hề có động thái nào hủy bỏ cái hợp đồng đó. Cô vẫn muốn rời xa anh.
Ba tháng..... Vẫn trở về con số không.
Lục Diệp Bằng đi đến một quán Club, nơi mà anh đã gặp cô ngày đó. Anh ngồi trong đó cô đơn một mình uống rượu. Anh muốn uống cho say, uống cho bất tỉnh.
Để vì có như vậy anh mới không còn nghĩ đến cô, không nhớ cô nữa.
Thường trong những quán Club luôn luôn có những các cô gái ăn mặc khá gợi cảm vào đó săn các đại gia. Để mong được đổi đời.
Vì thế, ngay lúc này. Lục Diệp Bằng đã lọt vào tầm ngắm của một người phụ nữ với dáng vóc không thể nào chê được. Từ khi Lục Diệp Bằng xuất hiện thì cô ta đã để ý anh từ lâu.Thậm chí còn đón được anh rất giàu có.
Cô ta trên tay cầm ly rượu bắt đầu từng bước đi vào.
"Anh gì ơi! Anh ngồi đây có một mình sao? " Nói rồi, cô ta liền ngồi xuống bên cạnh anh.
Lục Diệp Bằng hơi ngà ngà nhưng vẫn chưa say, anh ngẩng mặt lên liếc sang nhìn cô ta.
"Cô là ai? "
Người phụ nữ trước mặt Lục Diệp Bằng,không biết bao nhiêu tuổi.Nhưng với sự từng trải của anh thì anh có thể đoán cô ta lớn tuổi hơn Lam Lam, lướt mắt nhìn xuống một vòng. Dáng người cô ta tương đối khá ổn có phần đẩy đà hơn với cô. Nhưng trong mắt anh,chỉ có Lam Lam mới làm cho anh cảm thấy yêu thích.
Lam Lam là một món quà vô giá mà ông trời giành tặng cho anh.
Lam Lam xinh đẹp,điều này anh chưa bao giờ phủ nhận. Thậm chí trong mắt anh những lúc cô xấu xí nhất, anh cũng thấy cô rất đẹp. Cô tuy ốm, nhưng thân hình của cô chưa bao giờ thua bất kỳ ai. Một sự gói gọn anh muốn giành tặng cho người vợ của anh chỉ hai từ "Hoàn Hảo".
Có lẽ ngay từ giây phút đầu tiên anh gặp cô. Trái tim của anh đã nghiên về người con gái đó.
Vì vậy, anh luôn tìm đủ mọi cách để tiếp cận cô, muốn cô để anh trong mắt. Cho dù cô không phải là " Phù Thủy Hội Họa" Anh cũng muốn lấy cô làm vợ.
Thư ký...
Lục Diệp Bằng nghe đến hai chữ đó liền cười mỉa mai. Anh chưa bao giờ muốn có một người phụ nữ bu xu quanh công việc của anh. Nhất là một người phụ nữ đáng ghét như Dương Tiểu Vy.
Cho dù anh muốn chọc tức Lam Lam, anh cũng không muốn dùng cách bỉ ổi như thế này.
Thật sự đêm đó anh không còn nhớ cái gì hết. Anh không biết tại sao Dương Tiểu Vy lại xuất hiện ở phòng của anh.
Anh còn nhớ sau khi bàn công việc xong xuôi. Anh đã đi uống rượu, anh uống rất say... Say lắm. Vì anh không còn muốn nhớ đến Lam Lam,người con gái đang làm tổn thương lên trái tim anh, nên anh tình nguyện phải tự chuốc cho mình thật say.
Anh không biết ai đã đưa anh về khách sạn. Nhưng anh chỉ biết một điều là sáng hôm sau, khi anh thức dậy thì đã thấy Dương Tiểu Vy đã nằm cạnh bên anh. Thậm chí anh và cô ta còn không mặc cái gì trên người. Không lẽ đêm hôm qua,anh và cô ta phát sinh quan hệ với nhau.
Trời ơi! Đầu anh muốn nổ tung, anh thật sự phát điên mất thôi….!
Anh vẫn còn nhớ như in buổi sáng hôm đó anh thức dậy, ánh mắt anh nhìn Tiểu Vy với bộ dạng rất kinh hoàng còn cô ta thì lại vui sướng đến chừng nào.
Buổi sáng hôm đó đúng là cơn ác mộng đối với anh.
"Tại sao cô vào đây được...? Tối hôm qua..."Anh nhanh chóng ngồi dậy,gương mặt đầy lo sợ nhìn cô ta.
Tiểu Vy thấy vậy liền nhào vào lòng ôm chặt lấy anh, cặp ngực không thứ gì che đậy của cô áp chặt lên cánh tay anh, vui vẻ nói.
"Chúng ta lại phát sinh quan hệ với nhau, anh phải chịu trách nhiệm với em"Giọng nói của cô nũng nịu nhưng lại khiến anh cảm thấy rất kinh tởm.
"Cô điên rồi! " Lục Diệp Bằng tức giận xô mạnh cô ta ra, rồi lấy chiếc khăn quắn quanh hông anh lại.
Ánh mắt tràn đầy lửa giận, quát thẳng vào mặt cô ta.
"Tôi không biết, cô làm cách gì để vào đây được.. Nhưng tôi cho cô 15 phút mau biến khỏi mất tôi".
Gương mặt Tiểu Vy căm phẫn. Cô không ngờ thái độ của anh càng lúc càng đối xử tệ với cô. Một lúc sau, đột nhiên Tiểu Vy dơ chiếc điện thoại của mình lên.
" Lục Diệp Bằng! Vậy thì tôi gửi hình ảnh chúng ta ân ái cho vợ của anh biết... Để tôi xem, cô ta có chịu ly hôn với anh không?".
" Cô dám! " Lục Diệp Bằng điên lên bước nhanh tới,đưa tay lên siếc chặt cổ của Dương Tiểu Vy.
Thì ra con đàn bà này còn chụp những hình như thế nữa.
Nét mặt tràn đầy sát khí, như muốn chết cô ta, giọng điệu sắc lạnh anh lập tức nghiến răng nói.
"Nếu cô dám đụng vào Lam Lam, tôi bảo đảm cô sẽ xuống địa ngục ngay"
"Lục... Diệp... Bằng, buông.. tôi ra" Tiểu Vy khó thở, hơi thở dần sắp đứt quãng vội nắm lấy tay Lục Diệp Bằng.
Lục Diệp Bằng mặt vẫn lạnh, ánh mắt nhìn cô ta nhưng anh chợt nhìn thấy hình ảnh Lam Lam gương mặt xanh xao cũng cầu xin anh như hôm trước, cánh tay bắt chợt buông lỏng từ từ.
Tiểu Vy tiếp xúc được không khí, vội vàng hít thở nhanh chóng, một tiếng rồi hai tiếng ho sặc sụi.
Cô không ngờ người đàn ông này thật sự nhẫn tâm muốn giết chết đi cô.
Lục Diệp Bằng buông tay, rồi lạnh lùng bước nhanh vào phòng tắm. Nếu đúng thật anh đã phát sinh quan hệ với người phụ nữ đó thì ngay bây giờ anh muốn tắm rửa thật sạch sẽ trút bỏ mùi cô ta trên người anh ngay lập tức.
Trên người anh không thể có mùi hương nào ngoài mùi hương của vợ anh. Anh chán ghét tất cả,trừ mùi hương trên người Lam Lam.
Tắm xong, anh đi ra thì Tiểu Vy vẫn mặt dày nằm lên trên giường.
Thấy Lục Diệp Bằng, Dương Tiểu Vy trong lòng vẫn còn sợ hãi. Nhưng vẫn muốn ngẩng mặt lên hỏi anh một chuyện.
"Anh muốn giết chết em vì muốn bảo vệ cô ta sao? "
Lục Diệp Bằng không trả lời mà chỉ im lặng nhìn mình trong gương.
Tiểu Vy không dám chắc anh có biết chuyện cô sắp nói ra không. Nhưng cô thật sự muốn dùng nó uy hiếp cả anh và Lam Lam.
"Vậy anh có biết vợ anh đã có con rồi không? "
Câu nói của cô ta, liền làm cho anh phải nhìn thẳng cô ta trong gương, ánh mắt có phần hoang mang.
Nhìn thái độ của anh thì cô cũng đã đoán được anh đã biết từ lâu. Vậy mà,anh còn có thể yêu vợ của anh. Cô thật sự không biết anh đang bị gì vậy? "Anh thà là cha của đứa trẻ khác mà không chịu thừa nhận con ruột của mình sao? "
Lục Diệp Bằng xoay người, nhìn chằm chằm vào cô ta. Nụ cười bất giác cong lên.
"Xem ra cô cũng biết nhiều đấy chứ....".
"Thì sao... Anh trả lời cho em biết đi".Cô không dám chắc đứa bé tên An Nhiên đó có phải con của Lam Lam không. Vì tới bây giờ, Giang Thâm vẫn chưa cho cô biết kết quả chính xác.
Cô chỉ liều mạng thử vận may một lần. Nhưng không ngờ cô đã đoán đúng.
Lục Diệp Bằng sải bước đi tới, anh ngồi xuống bên cạnh Dương Tiểu Vy. Lạnh lùng buông ra một câu.
"Tôi thà làm cha của con cô ấy còn hơn là cha của còn trai cô.... Cô biết vì sao không? "
"Vì sao? " Tiểu Vy muốn biết.
"Vì tôi yêu cô ấy, yêu rất nhiều. Chưa có một ai mà tôi có thể yêu thương nhiều đến như vậy" Lục Diệp Bằng dằn mạnh từng chữ.
Lam Lam là duy nhất, mãi mãi trong lòng anh chỉ có một mình cô.
Tiểu Vy nuốt lấy nước mắt.
"Giống như năm đó anh yêu tôi sao? "
"Không... Cô hiểu lầm rồi! " Lục Diệp Bằng nghe cô ta nói xong liền tỏ vẻ bởn cợt. "Tôi chưa bao giờ yêu cô, lúc đó nếu tôi yêu cô, tôi đã giết chết cô khi tôi biết cô phản bội tôi rồi"
Nếu như khi đó,người anh nhìn thấy là Lam Lam đang phản bội anh,thì có lẽ cô đã rời khỏi thế giới này từ lâu và anh cũng không còn ung dung ở đây để đối mặt với người phụ nữ này để làm gì.
Chỉ nghĩ tới An Nhiên là con của người đàn ông khác thì anh lại tức điên lên.Tại sao ông trời không cho anh gặp cô sớm hơn?Nếu như anh gặp cô sớm,có khi An Nhiên chính là con ruột của anh.
Ánh mắt Dương Tiểu Vy chợt ánh lên sự tổn thương có phần tiết nuối.
"Anh thật quá đáng".Vậy là từ trước giờ cô đang hiểu lầm hết sao.
Như vậy, cô mất cả chì lẫn chài rồi sao? Vì anh, cô đã bỏ rơi chiếc bánh lớn là Hạo Thiên để rồi nhận lại những lời nói phủ phàng từ Lục Diệp Bằng sao?
"Vậy A Vĩ là con trai của anh, anh cũng bỏ mặc nó luôn có phải không? "
Câu nói của cô ta khiến Lục Diệp Bằng bật cười lớn.
"Con trai sao?..... Đó là con của cô tự mình sinh ra thì tự mà nuôi lấy".Giọng điệu anh rất cương quyết.
Vì Á Vĩ cũng đâu phải là con trai của anh đâu,mà cô bắt anh phải chịu trách nhiệm.
Ánh mắt Lục Diệp Bằng nhìn Tiểu Vy rất lạnh lùng, anh đưa tay bóp chặt mặt cô, liền hỏi.
"Rốt cuộc cô muốn gì? "Anh không muốn vạch trần cô ta vào lúc này vì anh muốn xem cô ta sẽ bày trò gì tiếp theo và ai là người đứng sau cô ta.
Anh dám chắc một điều,cô ta biết anh ở đây,có lẽ đã có người nói,người này còn rất biết rõ về anh.
Lúc này, Dương Tiểu Vy đã dẹp bỏ lòng tự trọng, nếu anh đã nói như vậy, chỉ còn cách cô phải dùng thủ đoạn để trả thù người đàn ông độc ác này. Vì anh mà cô mất đi tất cả, mất đi Hạo Thiên, mất đi khối tài sản nhà họ Tần.
"Tôi muốn vào công ty của anh".
" Làm gì? "Lục Diệp Bằng nhíu mày.
Tiểu Vy gạt đi sự uất ức bên trong trèo lên người của Lục Diệp Bằng, dùng cơ thể của mình quyến rũ anh.
" Thì em muốn làm việc với anh, muốn ở bên cạnh anh". Nói rồi, cô ta cầm lấy tay anh chạm nhẹ vào ngực của mình.
"Đồ điên" Theo phản xạ Lục Diệp Bằng quát lớn xô mạnh cô ta, rồi đứng lên.
Ngay lập tức, anh xoay người đi đến lấy chai nước rửa tay được đặt trên bàn, nhanh chóng rửa lấy đôi tay của mình.
Hành động của anh khiến cho cô ta điên tiếc lên, gào thét vào mặt anh.
"Lục Diệp Bằng! Anh như vậy là sao? Hôm qua đã ngủ với tôi rồi, bây giờ anh xem lại thái độ của anh đi,sỉ nhục tôi sao? "
Lục Diệp Bằng khẽ nhíu mày.
"Đừng chạm vào tôi".
" Vậy anh hãy sắp xếp cho tôi một vị trí trong công ty, không thôi mọi chuyện ngày hôm qua tôi sẽ nói cho cô ta biết.... Tôi không sợ anh nữa đâu".Tiểu Vy cao giọng, mặc dù vẫn còn hơi chút sợ hãi, nhưng cô phải cố gắng chống lại tên đàn ông này..
Lục Diệp Bằng nhìn cô ta chằm chằm, sự tức giận trong lòng dường như muốn giết chết cô ta ngay lập tức. Nhưng khoảng vài hai, ba phút suy nghĩ,anh không nói gì liền mở cửa đi ra ngoài.
Anh cần có thời gian giải quyết chuyện này.
Thế là,cuối cùng Dương Tiểu Vy cũng đã được như ý nguyện,vào được công ty làm thư ký riêng cho anh. Nhưng anh cũng muốn lợi dụng chuyện này để tác động đến Lam Lam, anh muốn xem phản ứng của cô ra sao, có ghen tuông không?
Nhưng có lẽ anh tự đánh giá cao bản thân mình rồi. Người con gái đó đang câm ghét anh thì sao lại đi ghen tuông cho được.
Bởi vì cô đâu có yêu anh.
********
Lục Diệp Bằng làm xong công việc, anh không về nhà, anh cũng chẳng thèm mở camera lên xem Lam Lam đã về nhà chưa. Anh mệt mỏi, thật sự đầu óc anh không còn nghĩ được gì khác ngoài người con gái ấy.
Thời gian ba tháng gần tới thì trong lòng anh như ngồi trên đống lửa. Anh và cô vẫn không hề có động thái nào hủy bỏ cái hợp đồng đó. Cô vẫn muốn rời xa anh.
Ba tháng..... Vẫn trở về con số không.
Lục Diệp Bằng đi đến một quán Club, nơi mà anh đã gặp cô ngày đó. Anh ngồi trong đó cô đơn một mình uống rượu. Anh muốn uống cho say, uống cho bất tỉnh.
Để vì có như vậy anh mới không còn nghĩ đến cô, không nhớ cô nữa.
Thường trong những quán Club luôn luôn có những các cô gái ăn mặc khá gợi cảm vào đó săn các đại gia. Để mong được đổi đời.
Vì thế, ngay lúc này. Lục Diệp Bằng đã lọt vào tầm ngắm của một người phụ nữ với dáng vóc không thể nào chê được. Từ khi Lục Diệp Bằng xuất hiện thì cô ta đã để ý anh từ lâu.Thậm chí còn đón được anh rất giàu có.
Cô ta trên tay cầm ly rượu bắt đầu từng bước đi vào.
"Anh gì ơi! Anh ngồi đây có một mình sao? " Nói rồi, cô ta liền ngồi xuống bên cạnh anh.
Lục Diệp Bằng hơi ngà ngà nhưng vẫn chưa say, anh ngẩng mặt lên liếc sang nhìn cô ta.
"Cô là ai? "
Người phụ nữ trước mặt Lục Diệp Bằng,không biết bao nhiêu tuổi.Nhưng với sự từng trải của anh thì anh có thể đoán cô ta lớn tuổi hơn Lam Lam, lướt mắt nhìn xuống một vòng. Dáng người cô ta tương đối khá ổn có phần đẩy đà hơn với cô. Nhưng trong mắt anh,chỉ có Lam Lam mới làm cho anh cảm thấy yêu thích.
Lam Lam là một món quà vô giá mà ông trời giành tặng cho anh.
Lam Lam xinh đẹp,điều này anh chưa bao giờ phủ nhận. Thậm chí trong mắt anh những lúc cô xấu xí nhất, anh cũng thấy cô rất đẹp. Cô tuy ốm, nhưng thân hình của cô chưa bao giờ thua bất kỳ ai. Một sự gói gọn anh muốn giành tặng cho người vợ của anh chỉ hai từ "Hoàn Hảo".
Có lẽ ngay từ giây phút đầu tiên anh gặp cô. Trái tim của anh đã nghiên về người con gái đó.
Vì vậy, anh luôn tìm đủ mọi cách để tiếp cận cô, muốn cô để anh trong mắt. Cho dù cô không phải là " Phù Thủy Hội Họa" Anh cũng muốn lấy cô làm vợ.
Danh sách chương