Theo sắp xếp của ban nhạc, họ sẽ trở về sau khi buổi diễn kết thúc, nhưng hành trình của Dư An không theo kế hoạch. Cậu ăn xong bữa sáng thì tạm biệt các đồng nghiệp rồi lại ngồi máy bay thêm một tiếng, sau khi hạ cánh thì lên xe mà Bùi Diệu đã mướn sẵn, chạy thẳng về hướng đông giữa làn gió nhẹ hiu hiu.

Cả quá trình chỉ có hai người họ, Dư An phấn khích thấy rõ. Trên con đường thênh thang không người, cậu đưa mặt ra ngoài cửa sổ, cảnh sắc nông thôn khiến lòng người bình yên thanh thản, đưa mắt nhìn ra cánh đồng hoa oải hương nơi xa xăm khiến cả tầm nhìn đều nhuốm một sắc tím, ngay cả gió cũng mang hơi thở khoan khoái nhẹ nhàng.

Dư An cầm chiếc máy ảnh mà Bùi Diệu chuẩn bị sẵn cho cậu, chụp liên tục không ngừng, trong xe mở một khúc nhạc thích hợp với phong cảnh lúc này, họ đi rồi dừng, những tấm ảnh được chụp dần dần thay đổi từ phong cảnh sang ảnh chụp chung, nụ cười của Dư An càng lúc càng xán lạn, nỗi ám ảnh còn sót lại từ vụ tai nạn xe hơi đã hoàn toàn biến mất, được che phủ đi bởi tình yêu ấm áp.

Khi đến thị trấn nhỏ thì thời gian đã về chiều, hoàng hôn xinh đẹp dịu dàng, trộn nửa ngày thành bột cam rực rỡ, từng đám mây cuồn cuộn tựa những ngọn sóng còn sót lại trên bầu trời, cũng khiến cho trấn nhỏ giữa rặng núi hoang vu này như được trải đầy một lớp filter mang cảm giác đầy quyến luyến.

Sau khi xuống xe, Dư An hít sâu một hơi, không khí trong lành dịu nhẹ đã xua tan đi sự lờ đờ mệt mỏi vì ngồi xe, “Chỗ này yên tĩnh thật, sao anh phát hiện được vậy?”

Bùi Diệu khóa xe xong thì mang hành lý ra, nắm tay Dư An đi sâu vào trấn nhỏ, “Trước đây đi công tác với khách hàng có ghé ngang đây ngủ lại một đêm, lúc đó anh thấy cũng được.”

Số lần Dư An ra nước ngoài không ít, cũng mượn cơ hội đi biểu diễn để tham quan đó đây, nhưng đây là lần đầu tiên cậu đi đến một trấn nhỏ ở vùng ngoại ô thế này.

Núi đồi trùng điệp gần như trong tầm tay, sông nước êm đềm chảy qua từng ngôi nhà, con đường núi uốn lượn giữa thảm cỏ xanh mướt. Nơi đây người cũng lưa thưa ít ỏi, ngay cả gió cũng mang trên mình hương vị của sự tự do.

Dư An được nắm tay nên cũng không thèm nhìn đường, mải mê đánh giá phong cách văn nhân của trấn nhỏ này, suýt nữa vấp phải cầu thang, may mà có người đỡ lấy.

“Nhìn đường nào.” Bùi Diệu nhắc nhở.

“Em biết rồi mà.” Tâm trạng Dư An rất tốt, nở một nụ cười tinh nghịch với Bùi Diệu.

Bùi Diệu đã tìm thấy điểm đến, dừng lại trước một gian phòng riêng biệt, lấy chìa khóa ra mở cửa.

“Đây là nơi mà chúng ta sẽ ở trong mấy ngày này.” Bùi Diệu nói, “Những đồ dùng sinh hoạt cần thiết thì phải chạy xe vào thành phố mua, anh đã nhờ chủ nhà mua trước một vài thứ rồi, em nhìn xem có cần mua thêm gì không.”

Nội thất trong phòng được trang trí theo phong cách châu Âu rất cổ điển, đơn giản và gọn gàng, diện tích đương nhiên không lớn được như ở nhà, nhưng hai người ở thì vẫn dư dả lắm, ở góc phòng có chiếc cầu thang để đi lên lầu hai.

Hiện tại Dư An không có tâm tư để ý những điều này, cậu bước đến bên cửa sổ, nhìn ra ngoài, phía không xa là hồ nước đẹp đẽ đang trôi từng dòng từng dòng, bên kia con hồ còn có một dãy nhà ở đối diện, cả luồng sông và rặng núi đều nằm trong ô cửa sổ nho nhỏ, thậm chí còn có thể thấy được những dãy núi và cả ngọn núi tuyết nơi xa xăm.

“Bùi Diệu, em thích nơi này quá.” Dư An phấn khích quay đầu lại, trông thấy Alpha đang cầm máy ảnh.

Đồng thời vang lên một tiếng “tách”, màn trập rơi xuống, lưu lại nụ cười của Dư An.

“Thích là tốt rồi.” Bùi Diệu đáp lời.

“Cái này mà cũng chụp à.” Dư An bước qua kiểm tra, “Hình như em chớp mắt rồi, không được lưu ảnh xấu.”

Sự thật chứng minh cậu lo xa rồi, tấm ảnh này không chỉ không xấu mà ngược lại rất xinh đẹp, Dư An quay đầu nhìn vào ống kính, hàng mày thanh tú, đôi mắt sáng trong, trên khuôn mặt là nụ cười hạnh phúc không thể che giấu được.

Dáng vẻ xinh đẹp lại dịu ngoan, nhờ được Alpha nuôi mát tay, trông cậu càng thêm ăn ảnh hơn.

Bùi Diệu dời mắt từ tấm ảnh sang khuôn mặt của Dư An, sau đó thuận theo ý muốn trong lòng, thơm lên đôi má vợ mình.

“Ưm?” Dư An vẫn đang tập trung nhìn vào ảnh chụp, chưa kịp phản ứng đã bị túm lấy eo đón nhận nụ hôn ập đến.

Alpha cọ xát ở bờ môi cậu một chốc, sau đó cạy mở hàm răng cậu ra, luồn vào thật sâu để tìm kiếm hương hoa quỳnh nồng nàn hơn.

Hàng mi Dư An run rẩy, vì chênh lệch chiều cao, dù Bùi Diệu có cúi đầu thì cậu cũng phải nhón chân lên chút mới có thể hôn được, còn phải ôm lấy cổ Alpha để tiết kiệm sức lực.

Hoàng hôn buông xuống, ánh nắng chiều rơi xuống sàn nhà, những hạt bụi mờ bồng bềnh bay trong không khí, Alpha cao lớn ôm lấy người vợ nhỏ bé của mình hôn say đắm, hương gỗ và hoa dần dần lấp đầy căn phòng khách.

“Ưm… a…” Dư An phát ra vài âm mũi thoải mái, nhón chân cao lên để lại gần Bùi Diệu, đôi tay đang ôm lấy cổ anh mân mê sau gáy trong vô thức, hơi thở dần trở nên rối loạn.

Ngay trong thời khắc tình cảm nồng nàn, một tiếng “ùng ục” vang lên cắt ngang nụ hôn này.

Bùi Diệu mở mắt ra, đáy mắt thoáng hiện ý cười.

Dư An xấu hổ vùi mặt vào lồng ngực Alpha, hơi thở vẫn chưa bình ổn.

Buổi trưa trên đường đi không thấy quán ăn nào có vẻ được, chỉ tùy tiện ăn đại vài thứ bên đường, đói là chuyện bình thường.

“Ăn cơm trước đã.” Bùi Diệu vuốt ve lưng Dư An, “Em muốn ăn gì?”

Dư An rầu rĩ nói: “Ăn gì cũng được.”

“Vậy thì đi thôi.”

Trấn nhỏ không lớn lắm, chỉ có hai quán ăn do người địa phương mở, món ăn cũng là ẩm thực địa phương. Vốn dĩ Bùi Diệu còn lo Dư An không dám ăn, định lái xe đưa cậu vào nội thành tìm quán ăn. Nhưng Dư An khăng khăng muốn thử, ngoài ý muốn là hương vị cũng không tệ.

Cá thu vừa tươi vừa mềm, cá hồi xông khói được bọc trong giấy và hun trên gỗ bạch dương, khiến cho thịt ăn vào trong miệng càng thêm mọng nước, còn có mùi thơm nhẹ của gỗ bạch dương.

Thịt nai áp chảo lúc ở trong nước Dư An cũng từng ăn rồi, nhưng hương vị vẫn kém xa ở đây.

Trấn nhỏ này nằm sâu dưới những rặng núi cao, sống chủ yếu bằng nghề chăn nuôi, đương nhiên dê rừng cũng không thể thiếu, đã được chế biến nên không còn mùi khó chịu nữa, thịt được nướng lên rất mềm, khi quán lên món dê rừng nướng phô mai vàng óng ánh, ánh mắt Dư An hiện lên sự hứng thú thấy rõ.

Bữa cơm này cậu ăn vô cùng ngon miệng, hài lòng cực kỳ, dân địa phương nhiệt tình, mỉm cười là cách tốt nhất để giảm bớt cảm giác xa cách, cộng thêm tiếng Anh lưu loát, giao lưu cũng trôi chảy vô cùng.

Sau khi ăn xong bữa tối, đôi chồng chồng trẻ dắt tay nhau tản bộ tiêu thực, đi đến bên bờ sông, trông thấy vài chiếc thuyền nhỏ trôi lênh đênh, Dư An suy tư.

“Em cũng muốn.” Cậu nhìn sang Alpha.

Đương nhiên là Bùi Diệu đồng ý. Anh bước đến thương lượng việc mướn thuyền, đến lúc thật sự đưa Dư An lên thuyền rồi thì người nào đó lại rút lui giữa đường.

Sắc trời đã gần tối, nước hồ trong vắt vào ban ngày đã dần biến thành sắc màu xanh đen không thấy đáy, giữa màu trời sẩm tối lại càng thêm âm u đáng sợ.

Dư An do dự, rồi lại nhìn mọi người xung quanh, dưới ánh đèn mờ ảo, mặt mày cậu hiện lên chút lo lắng, “Anh biết chèo thuyền không?”

Bùi Diệu thật thà: “Lần đầu tiên.”

Dư An hỏi một cách không chắc chắn: “Thật à?”

Bùi Diệu trịnh trọng: “Trông có vẻ không khó lắm, nguyên lý thì anh hiểu.”

Dư An chần chừ: “… Nhưng mà em không biết bơi.”

“Anh biết.” Bùi Diệu nhìn cậu một cái, “Sẽ không để em bị đuối nước.”

Dư An mím mím môi, vẫn còn hơi lo lắng: “Nhưng mà…”

“Dư An.” Bùi Diệu ngồi trên thuyền nhìn chằm chằm vào cậu, “Em có biết việc hoài nghi Alpha của mình đại biểu cho điều gì không?”

Dư An hiểu ra, không nói gì nữa, quyết tâm tiến lên, ngồi xuống đối diện Bùi Diệu, hai tay đặt trên đầu gối, ngoan ngoãn im lặng không động đậy.

Bùi Diệu xoay mái chèo, con thuyền nhỏ ổn định trôi về phía trước, hoàn toàn không có chút chênh vênh nào như trong tưởng tượng của Dư An. Omega dần dần yên tâm, ngắm nhìn đèn hoa thưa thớt hai bên bờ hồ. Gió đêm mang theo hơi nước ẩm ướt và mùi cỏ xanh phả vào mặt.

“Không sợ nữa à?” Bùi Diệu hỏi.

Đúng là Dư An không còn sợ nữa, còn dám cúi người xuống chạm tay vào mặt hồ lạnh băng.

Bùi Diệu lại nói: “Rơi xuống thì không ai đỡ đâu nhé.”

Dư An: “Không phải còn có anh à?”

Alpha cố ý nói: “Biết đâu kĩ năng bơi lội của anh kém thì sao?”

“Đừng mà…” Trong nụ cười của Dư An mang theo ý cầu xin được tha thứ, “Em sai rồi, em không nên hoài nghi anh.”

Đêm đen nổi từng cơn gió mát mẻ, hành trình dạo thuyền kết thúc, Bùi Diệu cởi áo khoác của mình ra khoác cho Dư An, ung dung thong thả dắt cậu về.

Sau khi trở về phòng, họ mang hành lý lên phòng ngủ ở tầng hai. Chênh lệch nhiệt độ ngày và đêm ở đây khá lớn, dù đã đóng kín cửa sổ nhưng vẫn có chút hơi lạnh tràn vào. Bùi Diệu bật máy sưởi lên, Dư An tắm xong mặc đồ ngủ mỏng manh bước ra cũng không thấy lạnh.

Khăn trải giường và chăn đều đã được thay mới, Dư An vén chăn lên nằm xuống giường, nhìn lướt qua, trông thấy hai hộp bao cao su để ở đầu giường.

Lúc Bùi Diệu bước ra từ phòng tắm, Dư An nhìn sang anh, đồng thời lắc lắc thứ đang cầm trong tay, “Cái này mà anh cũng chuẩn bị nữa hả?”

“Ừm.” Bùi Diệu lên giường, “Đây không phải đồ dùng hằng ngày à?”

“….” Dư An hơi xấu hổ, đến tận giờ vẫn không thể bình thản ung dung với chuyện giường chiếu được, cậu nhìn Alpha một cái, ngón tay cào trên bao bì trong suốt, xé ra một đường nhỏ.

Bùi Diệu nắm tay Dư An, mang theo mùi gỗ thơm ngát và hương thơm của sữa tắm xoa xoa đầu cậu, “Muốn làm à?”

“…” Dư An không từ chối, bị đè xuống giường, hơi nheo mắt, ngẩng mặt lên để Bùi Diệu dễ dàng hôn cậu hơn, “Mua cũng mua rồi, sao có thể lãng phí…”

Bùi Diệu cười nhẹ một tiếng, pheromone ồ ạt kéo đến, dục vọng bùng nổ, mỗi một cái hôn đều mang theo hơi thở nóng bỏng, bàn tay to lớn luồn vào đồ ngủ của Dư An, vuốt ve vòng eo mỏng manh mềm mại của cậu. Cúc áo bị mở ra từng chiếc từng chiếc một, đồng thời cởi quần ngủ và quần lót ra.

Pheromone là liều thuốc kích tình mạnh nhất, sau khi đánh dấu, hai người càng thêm dễ dàng cảm nhận được cảm xúc của nhau thông qua sự kết nối từ mùi hương. Tình yêu và dục vọng dâng trào như nước biển không có lối thoát, càng dâng cao càng đầy ắp, chỉ có thể dây dưa triền miên cùng nhau mới có thể giải tỏa.

Dư An được hôn, động tình trong sự mơn trớn vuốt ve vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ của Alpha, chân cậu bị tách ra, người đàn ông giữ lấy cặp đùi căng cứng của cậu, ý thức hỗn loạn, vẻ mặt mơ màng, hơi thở nóng bỏng.

Roẹt.

Là tiếng bao bì nhựa bị xé rách.

“A…” Dư An được Bùi Diệu ôm lấy, những cái hôn vỗ về rơi xuống gò má và vành tai cậu, cuối cùng hôn lên tuyến thể đang tỏa ra hương hoa và gỗ thơm ngát.

Ở một đất nước xa lạ, trong một căn phòng nho nhỏ, họ kết hợp chặt chẽ thân mật với nhau, tan chảy trong sự nóng bỏng, chìm đắm trong tình dục.

Mặt hồ nước lạnh lẽo bị làn gió khuấy động ra từng gợn sóng lăn tăn, bầu trời xanh đậm một màu như bị mực nhuốm phải, núi rừng và đồng ruộng hoang vu tĩnh mịch, chỉ còn ánh trăng sáng vằng vặc.



Đúng dị đó các đồng răm, chương này tác giả không viết H 🥵

Đôi chồng chồng ở trấn nhỏ chơi một tuần, Dư An trải qua bảy ngày thoải mái và ngọt ngào. Mặc dù bình thường ở nhà vẫn là hai người, nhưng vì ở một nơi khác nên tâm tình cũng khác đi. Hơn nữa lại là ở một đất nước mình không quen thuộc, sự ỷ lại đối với người mình thân thuộc nhất càng thêm sâu.

Bùi Diệu ổn trọng, sắp xếp đầy đủ hành trình cho mấy ngày này, mỗi ngày đều đi thăm thú hai điểm tham quan, chập tối mới trở về. Hoặc cũng có lúc không ra ngoài, chỉ lái xe hoặc chèo thuyền xung quanh, đi về phía trước dọc theo con đường quanh co, bốn bề vắng lặng, thỉnh thoảng có vài chiếc xe chạy ngang, dê nhỏ đi thành từng đàn.

Những lúc trông thấy cảnh đẹp, Dư An sẽ cầm máy ảnh chạy đến chụp lại, Bùi Diệu không nhanh không chậm bước theo sau cậu, trông như đang giữ khoảng cách, nhưng chưa từng để Omega khuất khỏi tầm mắt của mình.

Mỗi lần vợ anh chụp hình xong đều sẽ thưởng thức một lúc, quay đầu lại gọi anh, ánh nắng làm nhòe đi vẻ cứng cỏi của Dư An, cởi bỏ sự hướng nội và thận trọng của cậu, hiện tại mới trông giống một cậu ấm nhỏ được nuôi lớn trong giàu có và đủ đầy.

Sương mù tan đi, từ giờ cậu sẽ chỉ tắm mình trong nắng sáng.

“Bùi Diệu, anh tới đây nhanh lên.” Dư An lại gọi anh, vẫy vẫy anh, “Chỗ này đẹp lắm, tới đây chụp hình cho em.”

Bùi Diệu bước tới, cầm lấy máy anh, lưu lại dáng vẻ Omega của anh trong khung hình.

Bầu trời trong xanh, mây trôi cuồn cuộn, trên cánh đồng rộng lớn xanh thẳm chỉ có hai người họ, mỗi một tấm ảnh đều là vẻ mặt hạnh phúc rạng ngời.

Ngày về nước, Dư An có chút không nỡ, lên xe rồi vẫn lưu luyến nhìn lại căn phòng nhỏ, những ngày tươi đẹp ở đây tựa như một giấc mộng ngắn ngủi.

“Sau này có thể thường xuyên đến chơi.” Bùi Diệu an ủi cậu.

Dư An nở nụ cười, nắm lại tay anh, “Đợi về rồi chúng mình rửa hết những tấm ảnh trong máy ra nhé, đúng lúc tường ở phòng khách còn hơi trống, để em sắp xếp.”

Bùi Diệu: “Được, nghe theo Bùi phu nhân hết.”

Dư An cào nhẹ vào lòng bàn tay Bùi Diệu, “Không được trêu em.”

Bùi Diệu chuyên tâm lái xe, trong mắt tràn ngập ý cười.

Họ vừa hạ cánh về nước, điện thoại của Bùi Diệu đã vang lên không ngừng, đều là chuyện liên quan đến công việc. Mấy hôm nay anh tắt nguồn điện thoại, hoàn toàn bỏ xuống công việc để bầu bạn với Dư An. Nhưng dù là công ty đã có Bùi Thừa Nhiên thì cũng có một số việc bắt buộc phải được anh xem qua.

“Xin lỗi, anh phải đến công ty trước một chuyến.” Bùi Diệu nói, “Em về nhà nghỉ ngơi trước nhé?”

Dư An nói được, “Vậy tối nay anh có về nhà không?”

“Không nói trước được, đừng đợi anh.” Bùi Diệu thơm một cái lên trán Dư An, “Về nhà ngủ một giấc thoải mái đi.”

Vốn dĩ tài xế đến để đón hai người họ về nhà, giờ chỉ đón mỗi mình Dư An, Bùi Diệu tùy tiện bắt một chiếc xe khác đến công ty.

Dư An ngồi cả chuyến máy bay dài nên quả thực đã mệt lắm rồi, lúc về nhà thì tình cờ dì giúp việc cũng đang quét dọn vệ sinh, cậu chào hỏi vài câu rồi đặt hành lí ở phòng khách còn mình thì đi tắm rửa trước, vừa đặt mình xuống giường đã ngủ, đợi đến lúc dì giúp việc gọi cậu dậy ăn cơm mới tỉnh, mơ mơ màng màng ngồi trước bàn ăn, tóc tai rối bời.

Cậu vừa dời mắt thì trông thấy dáng vẻ cười híp mắt của dì giúp việc, tỉnh táo hơn chút, còn tưởng rằng mình ăn mặc nhếch nhác, chỉnh lại cúc áo theo bản năng, “Dì cười gì vậy?”

Dì giúp việc nói, “Không có gì, chỉ là dì cảm thấy, cậu bây giờ so với lúc dì mới đến, cứ như là hai người khác nhau vậy.”

“Thế ạ?” Dư An húp chút canh, “Cháu vẫn vậy mà?”

“Lúc dì mới đến cậu không muốn nói chuyện gì hết, uể oải cả ngày, dù là ngồi trên sofa cũng mang lại cảm giác căng thẳng.” Dì trêu cậu, “Có chỗ nào giống với hiện tại đâu chứ.”

Dư An: “Hiện tại thì sao?”

“Hoạt bát hơn nhiều.”

“Đừng trêu cháu nữa mà.” Dư An bật cười, đổi chủ đề, “Cháu có mang quà về cho dì, bình thường vất vả cho dì rồi ạ.”

Dì giúp việc xua tay, “Vất vả gì đâu, công việc của dì mà.”

Dư An khá thích dì giúp việc, làm gì cũng có chừng mực, không lắm lời, cậu biết bà nghe theo lệnh của Bùi Diệu, bình thường sẽ theo dõi xem cậu có uống thuốc không, hoặc là báo cáo tình trạng của cậu cho anh biết. Nhưng thường ngày bà cũng không hề vượt quá bổn phận của mình, chưa từng khiến cậu thấy phản cảm.

“Không có gì đâu ạ, đều là những thứ dì nên được nhận mà.” Dư An không am hiểu việc quản lý, nhưng một vài đạo lý thì cậu vẫn biết rõ, quà tặng đắt hay không cũng không quan trọng, quan trọng là tấm lòng và tình cảm.

Nào có ai không thích cảm giác được người khác đặt trong lòng chứ.

Dư An ăn xong thì đi mở hành lý ra, lấy quà tặng cho dì giúp việc, trông dì vui vẻ cực kỳ, cảm ơn không ngớt.

Muộn hơn chút thì Bùi Diệu gọi điện thoại về, hỏi han tình trạng của cậu, thuận tiện bảo rằng tối nay mình sẽ về trễ, dặn cậu đừng đợi.

Dư An nói được, dặn dò anh chăm sóc bản thân cho tốt.

Hai người bám dính lấy nhau suốt mấy ngày nay, tối nào cũng âu yếm ngọt ngào và nồng nhiệt, hiện tại đột nhiên quạnh quẽ, cả căn phòng rộng lớn đến thế chỉ còn mỗi mình cậu, thật sự có hơi không quen.

Dư An luyện đàn một lúc, đàn hết một lượt những khúc nhạc quen thuộc, chiều nay ngủ quá nhiều nên chẳng còn buồn ngủ nữa, nằm trên giường nửa tiếng mà vẫn còn tỉnh như sáo.

Cậu dứt khoát ngồi dậy, đi sắp xếp lại hành lý, lấy hết quà cáp cho đồng nghiệp trong ban nhạc và người nhà ra, còn có cả quà cho Mễ Nam và Cốt Đóa.

Của Mễ Nam là một bộ thuốc màu, trong nước không có nhãn hiệu này, cậu tra trên mạng rất lâu mới tìm ra được, vừa đắt vừa khó mua. Quà của bé Cốt Đóa là một con búp bê nhỏ bằng len được dân địa phương nơi đó đan thủ công, cậu thấy đáng yêu nên đã mua một con, còn tự mua tặng mình một chú chó nhỏ bằng len.

Lúc Dư An lấy máy ảnh ra từ vali của mình, cậu lại nhớ về những ngày ngọt ngào vừa qua, khóe miệng ngậm cười, lấy thẻ nhớ ra cho vào máy tính.

Từng tấm ảnh đẹp như tranh được phóng to trước mắt, cảnh đẹp thích ý, người trong ảnh đẹp rạng ngời.

Dư An lướt xem từng tấm từng tấm một, phát hiện ra một tấm ảnh không biết Bùi Diệu chụp cậu từ lúc nào, lấy hồ nước xanh biếc làm nền, cậu đang ngẩng đầu nhìn đàn chim bay, hơi nheo mắt, trông dáng vẻ cực kỳ thoải mái và khoan khoái, có thể làm nhòe đi những vết sẹo trên cánh tay.

Dư An copy hết tất cả ảnh chuyển sang bộ nhớ của máy tính, lúc làm xong hết thì thời gian vẫn còn sớm, chưa đến mười giờ.

Mùi pheromone gỗ đàn hương trong phòng rất nhạt, họ xa nhà lâu đến vậy, trước khi trở về dì giúp việc còn đến tổng vệ sinh một lần, chút mùi hương còn sót lại đó đã biến mất không còn giấu vết.

Dư An vuốt ve nhẹ sau gáy mình, ở một mình khiến cho sự ỷ lại và nỗi nhớ nhung như bị phóng đại lên, đặc biệt là vừa nãy lúc xem xong ảnh chụp, rất muốn được chạm vào một Bùi Diệu chân thật.

Lại qua một lúc, cậu ngồi dậy thay quần áo, lấy điện thoại rồi ra khỏi nhà.

Mười giờ đêm, tòa nhà tập đoàn Bùi thị đèn đuốc sáng trưng, một vài nhân viên nam nữ mặc trang phục chuyên nghiệp lật đật vội vã, giày da bước vang trên nền đá cẩm thạch trơn bóng.

Thư ký của Bùi Diệu đứng trước cổng đợi đã lâu, trông thấy Dư An bước xuống xe, nhanh chóng bước đến nghênh đón cậu, nở một nụ cười lịch sự: “Cậu Dư.”

Dư An đáp lại bằng một nụ cười, “Anh không nói cho Bùi Diệu biết đấy chứ?”

“Không có, Bùi tổng vẫn đang họp.” Thư ký đưa Dư An vào trong, “Sắp đến ngày dự sinh của cậu Mễ, Bùi phó tổng xin nghỉ phép, mặc dù có vài việc Bùi tổng đã xử lý trước đó rồi nhưng việc tồn đọng lại vẫn còn khá nhiều, có lẽ hai ngày này sẽ phải tăng ca.”

“Đợi một lát.” Dư An nói với thư ký, “Tôi có đặt chút đồ ăn khuya, sắp đến rồi, đợi lấy rồi cùng lên.”

Thư ký vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, “Cậu khách sáo quá.”

“Việc nên làm thôi, trễ vậy rồi vẫn còn tăng ca, mọi người đều vất vả nhiều rồi.”

Người giao hàng đến rất nhanh, quá nhiều đồ, hai người họ xách không hết, thư ký gọi bảo vệ đến giúp một tay, cà phê và bánh ngọt một loại thống nhất, còn có sandwich.

Dư An đi theo thư ký vào thang máy dành riêng cho tổng giám đốc, đi thẳng lên tầng cao nhất, hành lang rộng lớn và khu văn phòng vắng tanh, bàn làm việc lộn xộn ngổn ngang và ghế ngồi xiêu xiêu vẹo vẹo, có thể thấy được lúc rời đi đã vội vã thế nào.

Mỗi một gian văn phòng đều được ngăn cách bằng kính thủy tinh, Dư An được thư ký dắt đi lòng vòng, bước đến trước cửa phòng họp, thủy tinh trong suốt giúp cậu vừa nhìn vào đã thấy được người đàn ông đang ngồi ở vị trí chủ trì, mấy chục người ngồi bên dưới im như thóc, tất cả đều cúi đầu thật thấp.

Dư An đứng phía sau Bùi Diệu nên không thấy được vẻ mặt của anh, nhưng cậu vẫn nhận ra được Alpha đang tức giận.

Sự biến động pheromone có liên quan chặt chẽ đến cảm xúc, lúc Alpha giận dữ pheromone cũng trở nên rất ác liệt, dù có kiềm chế thì cũng để lộ ra chút ít, hệt như lưỡi dao sắc bén dưới lòng biển sâu, cả thể chất lẫn tinh thần đều không thoải mái.

Một phần nhỏ nhân viên là Beta không bị ảnh hưởng bởi pheromone nhưng vẫn nín thở không dám phát biểu, Alpha và Omega còn khổ hơn, Dư An nhìn thoáng qua, có một hai nhân viên ngay cả bàn tay đang ôm tài liệu cũng run rẩy.

Thư ký nhỏ giọng, “Bùi tổng rất ít khi tức giận, đây là lần đầu tiên, có một dự án xảy ra sơ xuất khi trao đổi với khách hàng, thiệt hại rất nhiều.”

Dư An hơi cau mày, “Có thể xoay chuyển không?”

“Vẫn đang thương lượng phương án xoay chuyển tình thế, họp từ chiều đến giờ.”

“Mọi người đều chưa ăn cơm à?”

Thư ký lắc đầu, “Giữa chừng Bùi tổng có nhắc một lần, nhưng không ai dám đi ăn cả.”

Dư An lại nhìn sang Bùi Diệu, vẻ mặt bất mãn.

Vậy thì trước đó gọi điện thoại bảo ăn rồi là đang lừa cậu đây mà.

Thư ký lịch sự gõ cửa phòng, vừa mới đẩy cửa ra đã bị đè nặng bởi cảm giác áp lực mạnh mẽ, như chiếc hộp kín cuối cùng cũng có được một lối thoát, hỗn tạp nhiều mùi pheromone khiến tim Dư An thắt lại, không nhịn được lùi về sau một bước.

Thư ký cũng bị áp lực này làm cho choáng váng vài giây, sau đó mới bước vào, hạ thấp giọng nói vài câu bên tai Bùi Diệu.

Bùi Diệu quay đầu lại nhìn về phía Dư An, đôi mắt đen nhánh hiện rõ sự kinh ngạc.

“Tạm thời nghỉ ngơi.” Anh vứt lại một câu, bước thẳng về phía Dư An.

Thư ký vẫy vẫy tay với bảo vệ, để họ mang đồ ăn vào phòng.

“Sao em chạy đến đây rồi?” Bùi Diệu nắm lấy cánh tay Dư An, “Sao không mặc áo khoác?”

Dư An hỏi: “Không đến sao biết được anh lừa em chứ?”

“Không phải cố ý đâu.” Giọng nói trầm thấp của Bùi Diệu mang theo ý dỗ dành, dáng vẻ dịu dàng, so sánh với lúc còn trong phòng họp cứ như hai người khác nhau, “Không muốn để em lo lắng.”

“Vậy cũng không được lừa em chứ.” Vẻ mặt Dư An không vui.

“Ừ, anh sai rồi, sau này sẽ không thế nữa.” Bùi Diệu nói.

Dư An gật đầu, ngón tay quấn lên cà vạt của Bùi Diệu, “Mua chút cà phê với bánh ngọt, nghỉ ngơi chút đi, để đầu óc họ tỉnh táo đã.”

Bùi Diệu nói được, dắt cậu vào phòng làm việc, “Sao lại muốn đến đây?”

“Nhớ anh.” Dư An trêu đùa, “Sẵn tiện giám sát công việc của Bùi tổng, nhưng không ngờ lại phát hiện ra một lời nói dối.”

Bùi Diệu mở cửa phòng làm việc bước vào, vây Dư An giữa cánh cửa và lồng ngực mình, “Đừng giận anh nhé.”

Dư An dùng lời nói của Bùi Diệu để chặn anh, “Xin người ta mà chẳng có tí thành ý gì cả à?”

Bùi Diệu cúi đầu hôn Dư An, cọ cọ chóp mũi cậu một cái rồi mới hôn sâu hơn.

Dư An hừ nhẹ một tiếng ngọt ngào, đẩy người đàn ông ra, “Được rồi, đừng làm loại chuyện này ở văn phòng.”

“Loại chuyện nào?”

“…” Dư An quay đầu đi, “Bùi tổng, ăn tạm chút gì đi, trước đây cứ luôn quản em, hiện tại lại không quản được chính mình.”

Bùi Diệu nhân cơ hội, “Bà xã có thể quản anh.”

Dư An nhìn anh một cái, lẩm bẩm, “Em không thèm quản anh.”

“Tại sao chứ?”

“Ăn nhanh lên đi.” Dư An đưa bánh ngọt đến bên miệng Bùi Diệu, “Đừng để mọi người đợi lâu.”

Bùi Diệu ăn chút bánh ngọt, dạ dày đói cồn cào đã lâu cũng thoải mái hơn chút, “Lát nữa anh bảo thư ký đưa em về.”

“Em đến cũng đến rồi mà anh lại để em về một mình hả?” Dư An nói, “Cùng về.”

Bùi Diệu: “Nhưng mà…”

“Không có nhưng nhị gì hết.” Dư An ngắt lời anh, “Em chỉ muốn anh đưa em về thôi.”

Bùi Diệu không có cách nào từ chối được vợ mình lần đầu tiên tùy hứng, khóe miệng cong lên một vòng cung đầy bất lực, “Được rồi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện