Dư An tỉnh giấc đã là chuyện của bốn mươi phút sau, cậu thay một bộ đồ khác, uống thuốc dưới sự đốc thúc của Bùi Diệu, anh cũng đã thay ra một bộ đồ giản dị thoải mái, cùng Dư An đến tham gia buổi liên hoan của ban nhạc.

Cả nhóm đều là người trẻ tuổi, bầu không khí sôi động thoải mái, phòng ăn có một sân khấu nhỏ, ca sĩ thường trú đang đứng trên đó hát một khúc nhạc dân gian vui vẻ, âm nhạc thì không có biên giới, dù cho họ nghe không hiểu tiếng nói trên mảnh đất này thì vẫn có thể chìm đắm trong sự thân thiệt, nhiệt tình nơi đây.

Ca sĩ thường trú là ca sĩ hát trong các quán bar, nhà hàng, quán cà phê. Ở Trung Quốc, ca sĩ thường trú thường là những người trẻ, chơi được nhạc cụ và hát hay. Họ biểu diễn trong các quán bar, nhà hàng, quán cà phê và những nơi khác để kiếm tiền lương, tiền boa, hoa hồng và các thu nhập khác.

Dư An hưng phấn thấy rõ, trạng thái rất khác với ngày thường, nụ cười trên mặt chưa từng biến mất, lúc bà chủ mang rượu đến cho họ, có thể nhìn ra cậu muốn uống, hi vọng lóe lên trong ánh mắt, nhưng vẫn không mở miệng mà chỉ quay đầu nhìn sang Bùi Diệu.

"Không được." Alpha công tư phân minh.

"Nhưng bà chủ nói nồng độ cồn rất thấp mà." Dư An tranh đấu vì bản thân, "Chỉ uống một chút thôi, một ly thôi ạ."

Bùi Diệu không nói gì.

Dư An cầm ly rượu nhỏ trước mặt mình lên, "Được không anh?"

Bùi Diệu nhìn Dư An, hạ giọng nói nhỏ bên tai cậu: "Em cầu xin người ta mà chẳng tỏ chút lòng gì, sao anh đồng ý đây?"

Dư An khó hiểu, "Tỏ lòng gì cơ?"

Bùi Diệu hơi nhướn mày, cứ im lặng mà nhìn chằm chằm cậu như thế.

"..." Cuối cùng Dư An cũng chậm chạp phản ứng kịp, cậu hơi ngượng ngùng, lại còn ở trước mặt đồng nghiệp trong ban nhạc thế này.

Alpha rõ là có ý xấu, cũng không thèm giúp Omega của mình giải vây, cứ phải đợi cậu tự hành động.

Dư An thấy mình giằng co cũng không đấu lại được anh, mà cậu cũng đang thèm thật, nhìn sang các đồng nghiệp đang bận ăn cơm uống rượu, hôn lướt qua gò má của Bùi Diệu một cái.

"Ê ê ê! Chuyện gì đấy hả!" Không biết Tô Hủy chui từ đâu ra, dáng vẻ như bắt được quả tang, "Tôi thấy rồi nhé, Dư An, cậu biết có ông xã mình ở đây, nóng lòng không đợi được mà thơm thơm hôn hôn ngay tại chỗ luôn à? Cố ý khoe khoang trước mặt đám cún độc thân tụi này đúng không?"

Những người khác cũng ồn ào trêu chọc theo, cười đùa liên tục không ngừng, náo nhiệt vô cùng.

Dư An không chịu nổi khi bị trêu đùa, vành tai và cần cổ đều đỏ một mảng, thế mà vẫn cố ý vờ như bình tĩnh rồi nói: "Có bản lĩnh thì mọi người cũng đưa người yêu đến đây đi."

Trong ánh mắt của Bùi Diệu cũng tràn đầy ý cười, rót một ly rượu cho Dư An, "Giải thích chút, em ấy không đưa, tôi tự đến."

Lời này đã dấy lên sự phẫn nộ của cả nhóm.

"Có gì khó chứ! Mai tôi cũng đi tìm một tên Alpha thương yêu tôi! Beta cũng được luôn!"

"Chịu hết nổi đôi vợ chồng mấy người trẻ mấy người! Quá đáng lắm rồi đó! Bùi tổng phải bị phạt!"

"Dư An, trong lòng tôi cậu không còn đáng yêu nữa, kể từ hôm nay, cậu chỉ còn là tên đao phủ chuyên tàn sát kẻ ế chỏng ế chơ."

Lúc Dư An cười lên, đôi mắt và hàng mày cong cong, cậu chỉ được uống một ly nên nhấp môi từng ngụm từng ngụm nhỏ thưởng thức vị rượu đã lâu không được uống, nồng độ đúng là không cao, chỉ như thức uống bình thường, uống xong rồi còn liếm liếm môi, lại nhìn sang người đàn ông bên cạnh.

Bùi Diệu vờ như không biết, "Hửm?"

"Muốn uống thêm ly nữa." Hai mắt Dư An sáng long lanh.

Bùi Diệu: "Đã nói rồi, chỉ được uống một ly thôi."

Dư An cũng biết chuyện này đã hứa rồi, cậu muốn ăn vạ, "Nhưng nồng độ cồn thật sự không cao tí nào mà, em không say đâu."

Bùi Diệu vẫn không thỏa hiệp.

Không thể thuyết phục thì chỉ có thể nghĩ đến chiêu khác, Dư An suy tính trong chốc lát, thuận theo tư thế đang trò chuyện mà sáp lại gần hơn.

Bùi Diệu cứ nghĩ cậu muốn thì thầm gì đó với mình nên thuận thế cúi đầu, thế rồi gò má bị chạm một cái thật nhẹ.

Anh bất ngờ với sự chủ động của Omega, đáy mắt lóe lên sự kinh ngạc.

Dư An bẽn lẽn mỉm cười, "Có thể cho em uống thêm một ly nữa không anh?"

Lần này thì chẳng còn lý do gì để từ chối nữa, Bùi Diệu nói: "Một ly cuối cùng nhé."

Dư An thỏa mãn nói vâng.

Bữa cơm vẫn tiếp diễn đến nửa đêm, ăn no uống đủ rồi thì những người khác bàn tính đi đến chỗ khác chơi tăng hai, họ muốn trải nghiệm quán bar nơi này, Tô Hủy đến hỏi hai người có đi không, cậu vô cùng tự giác mà lắc đầu từ chối.

Thế là những kẻ ham chơi đặt xe đi chơi tiếp, những người muốn nghỉ ngơi thì cùng nhau đi về khách sạn.

Trước khi đi đã tắm một lần, nhưng lúc ăn cơm trên người đã ám mùi, Dư An lại vào phòng tắm tắm rửa lần nữa, vừa chui vào chăn chẳng bao lâu thì Bùi Diệu cũng lên giường.

Dư An chủ động dựa lại gần, nằm trong lòng Alpha, hương hoa và hương gỗ quấn quít quanh cơ thể hai người, là một sự trói buộc không thể cắt đứt.

"Bùi Diệu, em vui lắm." Trên mặt Dư An vẫn còn phiếm hồng, đôi mắt sáng rỡ rõ ràng, không có chút mê man buồn ngủ nào.

Bùi Diệu ôm eo cậu, nghe thấy lời này thì nhìn cậu một cái, "Say rồi à?"

"Đâu có, em rất tỉnh táo." Dư An thoải mái gối đầu lên lồng ngực của Bùi Diệu, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ hữu lực của anh, lẩm bẩm, "Thật ra em rất sợ hãi, từ nhỏ đến lớn em chưa từng thất bại lần nào, cho nên tai nạn xe hơi này đã hoàn toàn đánh bại em rồi, em sợ không thể chạm vào piano nữa, sợ không được quay lại sân khấu nữa."

"Em thích âm nhạc, thích biểu diễn, thích cảm giác được người khác nhìn chằm chằm và tán thưởng, em cũng từng có lần cảm thấy tai nạn xe hơi này xuất hiện là để lấy đi tất cả mọi thứ của em, nhưng giờ thì em thấy, chắc là ông trời muốn ban tặng cho em một vài thứ."

Ít nhiều gì cũng có ảnh hưởng của men say, nên Dư An mới nói ra những lời mà ngày thường cậu không thể nói nên lời.

Đèn trong phòng đã tắt hết, chỉ để lại một ngọn đèn tường nhỏ, độ sáng được chỉnh đến mức nhẹ nhất, ánh đèn vàng dịu nhẹ ấm áp.

Không biết ngoài trời đã đổ mưa từ bao giờ, ban đầu chỉ là mưa nhỏ, dần dần lớn hơn, tiếng mưa tí tách rơi đập vào ô cửa sổ, tiếng ồn trắng ngược lại càng làm cho không gian này trở nên yên tĩnh hơn.

Hai người trong chăn ôm nhau kín mít không một kẽ hở, pheromone vương vấn hòa quyện vào nhau trở nên ấm áp dễ chịu hơn, hương gỗ và hương hoa nồng đậm thấm vào lòng người, một hương vị ấm cúng.

Bùi Diệu vuốt ve vành tai của Dư An: "Ban thưởng gì cho em rồi?"

Dư An ngẩng đầu nhìn anh, ý cười xinh đẹp, "Ban thưởng anh cho em."

"..." Đầu quả tim Bùi Diệu chợt ngứa ngáy, đầu ngón tay khẽ cuộn tròn lại.

"Nếu như em không gặp tai nạn lần này, chắc chắn em sẽ không kết hôn với anh đâu." Dư An nói, "Em sẽ bướng bỉnh mà giải trừ hôn ước, cảm xúc chán ghét dành cho anh sẽ càng ngày càng nhiều. Nếu mà thế thì chúng ta chắc chắn sẽ không ở bên nhau được đâu."

Bùi Diệu: "Đúng là như thế."

Nếu nhìn vào mối quan hệ lúc đó, Dư An mà cứ kiên trì hủy hôn thì Bùi Diệu chắc chắn sẽ không cưỡng cầu.

Liên hôn là để củng cố lợi ích cho gia tộc, với ai cũng thế thôi.

Dư An lại hỏi: "Anh có nhớ trước đây em từng hỏi anh, nếu anh cưới người khác có phải cũng sẽ đối xử với người đó thế này không?"

Bùi Diệu: "Nhớ."

Bùi Diệu thay đổi một tư thế thoải mái hơn, "Lúc đó là em cố chấp đi vào ngõ cụt rồi, sau này em nghĩ lại, không có nếu như cũng không có giả thiết. Tai nạn này không phải là mất đi, mà là đạt được."

Không chỉ có được Bùi Diệu.

Với cậu mà nói, là đập nát hết sức khỏe và kiêu ngạo thành từng mảnh rồi góp nhặt lại, cậu không thể quay lại trạng thái đỉnh cao như lúc chưa từng xảy ra chuyện, nhưng cũng không mất đi đàn piano, còn có thể quay lại sân khấu nữa.

Cậu sẽ càng thêm quý trọng thiên phú bẩm sinh của mình, cũng sẽ càng xem trọng mỗi một lần được lên sân khấu biểu diễn.

Sau tai nạn này, những thứ Dư An có được còn nhiều hơn xa những gì mà cậu mất đi.

Bùi Diệu hôn lên trán Dư An, ôm người chặt hơn.

"Bùi Diệu, bây giờ em thật sự rất hạnh phúc." Dư An cảm thán, "Có thể trở lại sân khấu, có thể tiếp tục chơi piano, nhưng mà quan trọng nhất là..."

Cậu xoay người lại nhìn anh.

Bùi Diệu nhìn chăm chú vào đôi con ngươi trong veo của Dư An, "Là gì?"

Dư An không trả lời mà chỉ hôn lên môi anh.

Cái hôn này rất dịu dàng, không mang một tia dục vọng ham muốn nào cả, chỉ cọ xát quyến luyến, tất cả đều tan ra, chìm vào nụ hôn mềm mại đến tận tim gan này.

Hôn đến cuối cùng, Dư An xấu hổ, mặt vùi sâu vào gáy của Bùi Diệu, "Được rồi, ngủ thôi, ngày mai còn phải trở về nữa."

Bùi Diệu lại nói: "Ai bảo mai phải trở về?"

Dư An ngạc nhiên.

"Ngày mai chúng ta lái xe đến một trấn nhỏ phía đông." Bùi Diệu hỏi ngược lại, "Em tưởng anh ngồi một chuyến bay xa thật xa đến đây, thật sự chỉ để xem em biểu diễn xong về à?"

Dư An chớp chớp mắt, dáng vẻ trố mắt đờ đẫn trông có phần đáng yêu.

"Ngủ thôi." Bùi Diệu tắt ngọn đèn tường, "Mai phải ngồi xe rất lâu đấy."

Cả căn phòng chìm vào bóng tối, đương nhiên Dư An không ngủ được, cậu nhìn lồng ngực Bùi Diệu, một lúc lâu sau mới nhỏ giọng hỏi: "Anh muốn dắt em đi hưởng tuần trăng mật ạ?"

Bùi Diệu không trả lời, nhưng Dư An vẫn nhếch khóe miệng lên nở một nụ cười hạnh phúc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện