Hạ Lam lập tức hốt hoảng, vội vàng lắc đầu: “Dĩ Muội, tôi không hề có ý đó.”

Diệp Dĩ Muội nheo mày, cảm thấy phản ứng của Hạ Lam có phải hơi quá không.

“Hạ Lam, cô hiểu lầm rồi, kể cả cô không tới tìm tôi, tôi cũng sẽ trả chiếc váy lại cho anh ấy.” Diệp Dĩ Muội có chút lúng túng vội vàng lên tiếng giải thích.

“Thế nhưng, tôi vừa mới tới tìm tới cô cô lại đi trả cho anh ấy, anh ấy nhất định sẽ hiểu lầm tôi đã nói gì đó!” Hạ Lam hai mắt ọng nước, rồi từ từ chảy xuống.

“Tạm thời tôi sẽ chưa trả cho anh ấy vội, đợi qua vài ngày nữa sẽ tính, cô thấy được không?” Diệp Dĩ Muội bất lực hơi nheo mày lại, thỏa hiệp.

“Cảm ơn cô, Dĩ Muội.” Hạ Lam sụt tịt, nhìn cô với ánh mắt đầy cảm động và cảm ơn.

“Không cần đâu, nếu tiểu thư Hạ Lam không còn việc gì vậy thì tôi đi trước đây!”

Lúc này Diệp Dĩ Muội chỉ muốn nhanh chóng rời đi, kết thúc buổi gặp mặt này.

“Đợi đã, Dĩ Muội.”

Diệp Dĩ Muội vừa mới quay người đi, muốn đi khỏi đây thì Hạ Lam liền nắm lấy cổ tay cô, dừng lực bóp chặt lại.

Đột nhiên, cổ tay Diệp Dĩ Muội truyền đến môt cơn đau ra khắp cánh tay, dường như khớp xương trên tay cô sắp bị rời ra vậy.

Theo phản xạ, để tự bảo vệ mình, Diệp Dĩ Muội dùng hết sức muốn giật tay ra khỏi tay của Hạ Lam.

“A....”

Hạ Lam kêu lên một tiếng thảm thiết rồi ngã rụp xuống đất.

Diệp Dĩ Muội lập tức quay người lại, còn chưa biết tình hình trước mắt mình là thế nào, thì một cái tát trời giáng đã nhằm thẳng vào má cô đưa xuống.

“Bốp....”

Tiếng cái tát lanh lảnh vang lên, đầu Diệp Dĩ Muội ngẹo về một bên, hai mắt cô hoa đi nổ đom đóm, hai chân đứng không còn vững nữa và cả người ngã xuống.

“Dĩ Muội!” Hứa An Ca chạy lên phía trước, kịp thời đỡ lấy cô, đỡ cho cô ngả vào lòng mình.

Còn chồng cô, Tần Hàm Dịch, sau khi giáng cho cô cái tát không thương tiếc thì đã nhanh chóng chạy về phía Hạ Lam đang ngã dưới đất kia.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện