Diệp Dĩ Muội nhìn chằm chằm vào cô gái vô cùng xinh đẹp trước mắt, ngữ khí nói chắc chắn: “Cô là Hạ Lam đúng không?”

“Hàm Dịch từng nhắc với cô về tôi?” Hạ Lam không hề ngạc nhiên, khẽ mỉm cười rất thiện cảm với Diệp Dĩ Muội.

“Tần Hàm Dịch và Hứa An Ca đều ở bên trên, tôi đi trước đây.”

Diệp Dĩ Muội tự cho rằng bản thân mình không đủ rộng lượng đến mức có thể đứng hàn huyên với tình địch.

“Dĩ Muội, đợi đã!” Hạ Lam tiến lên phía trước vài bước, ngăn đường của Diệp Dĩ Muội lại: “Tôi tới là để gặp cô.”

“Gặ tôi? Tại sao?” Diệp Dĩ Muội không hiểu liền hỏi, sau đó nói tiếp như đã hiểu ra: “Là vì Tần Hàm Dịch sao?”

“Không phải, tôi chỉ muốn gặp và nhìn xem cô thế nào thôi.” Hạ Lam lắc đầu, ánh mắt liếc nhìn chiếc váy trên người Diệp Dĩ Muội, ánh mắt to tròn thoáng qua sự buồn đau.

“Là vì chiếc váy này?”

Sự biểu hiện của Hạ Lam rõ ràng như thế, đau khổ như vậy sao mà Diệp Dĩ Muội lại không nhìn ra chứ! “........” Hạ Lam trầm mặc không nói gì nhìn Diệp Dĩ Muội, hai mắt từ từ đỏ lên, đôi mắt cô long lanh lấp lánh.

Cuối cùng Diệp Dĩ Muội cũng đã hiểu, người Hạ Lam yêu không phải là Tần Hàm Dịch mà mà Hứa An Ca.

Chẳng trách, Tần Hàm Dịch lại tìm vật vật thay thế là Châu Lan Na và yêu thương cô ta như vậy.

“Hạ Lam tiểu thư, tôi và Hứa An Ca chỉ là quan hệ bạn bè bình thường, cô không cần phải buồn đâu.”

“Dĩ Muội, cô chỉ coi An Ca là bạn bè bình thương thôi?” Hạ Lam mở miệng hỏi, nhìn cô hết sức ngạc nhiên.

“Có thể, đến cả bạn bè cũng chẳng phải!” Diệp Dĩ Muội cúi đầu thở một tiếng cảm thán, mắt cô nhìn vào chiếc váy đang mặc trên người, lại ngẩng đầu lên nhìn Hạ Lam, nói nhẹ nhàng như không có chuyện gì: “Chiếc váy này lát nữa tôi sẽ thay ra và trả lại cho anh ấy.”

Một thứ quý giá như thế này, không hề phù hợp với một người từ nhỏ đã lớn lên trong nghèo khó như cô.

Còn về phần Hứa An Ca, anh đối với cô mà nói, cuối cùng cũng chỉ là người có thể gặp mà không thể lại gần....
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện