Trong lúc Lâm Phong còn đang cao hứng tại Bắc Kinh.
Thì tại Nam Kinh, trong căn biệt thự nơi từng là trụ sở của Thiên Địa Hội, nơi mà Lâm Phong từng một chiêu diệt sát Yến Tu Tử, tiện tay hóa nơi này thành một đống phế tích thì hôm nay, bỗng dưng có một bóng người mang theo sát khi nơi đây.
Lúc này đang là buổi đêm, chung quanh là một màu đen dày đặc.
Người này mặc một bộ đồ rộng thùng thình che kín đầu nhìn rất quái dị.
Sau khi hắn xuất hiện tại nơi đây bỗng dưng quăng ra một cái ngọc bội, rồi hai tay bắt quyết niệm chú lầm rầm trong miệng.
Ngọc bội bỗng dưng xoay tròn trên không, theo từng đợt niệm chú ngữ của người kia mà ngọc bội cũng tỏa ra những luồng sáng kỳ dị.
Cũng may khu vực này tương đối tách biệt nên không gây sự chú ý của ai khác.
Chỉ thấy người này sau khi thấy ngọc bội tỏa ra từng đạo quang mang mãnh liệt thì pháp quyết trong tay biến đổi, đánh ra một chưởng.
Ngọc bội ngay lập tức vỡ nát, nhưng đồng thời một màn vô cùng kỳ dị hiện lên.
Ngay tại chỗ phế tích của căn biệt thự bỗng nổi lên một tầng hơi nước mờ ảo, bỗng xuất hiện từng bóng người, từng sự việc trong quá khứ.
Người này lặng im không nhúc nhích, tập trung quan sát những chuyện xảy ra trong màn hơi nước kia. Lát sau, hai mắt hắn bỗng híp lại, sát khí vô tận cuồn cuộn kéo đến, bởi vì trong màng hơi nước kia lại bất ngờ chính là hình ảnh Yến Tu Tử bị một mũi tên xuyên vỡ đầu, chết ngay tại chỗ.

Nhìn màn hơi nước dần phiêu tán, người này hai tay nắm chặt, nghiến răng kèn kẹt vô cùng dữ tợn.
Sau khi đứng ngẩn ngơ hồi lâu, hắn liền ngồi xếp bằng tại chỗ, từng luồng linh lực và những pháp quyết khó hiểu được hắn đánh ra liên tục văng ra chung quanh, tạo thành những âm thanh:
Ong~~Ong~
Cực kỳ quái dị.
Thiên địa nguyên khí chung quanh dao động dữ dội, một luồng sương mù không biết từ đâu dần tụ tập lại, che lấp thân ảnh của hắn.
Lát sau, từ trong sương mù truyền ra một tiếng cười lạnh đến thấu xương:
Khặc khặc khặc, để xem mày chạy đi đâu!
~~
Lâm Phong sau khi nhận tiền thì liền trở về khách sạn trả phòng rồi đáp máy bay quay về Nam Kinh. Còn Trần Hùng thì Lâm Phong cũng hẹn ở Nam Kinh sẽ bàn tới chuyện công việc làm trước đó đã nói trước.
Xuống máy bay, Lâm Phong cũng không về nhà ngay mà đi đến nhà Diệp Tùng, ý định nhờ vị lão ca này thông qua những mối quan hệ rộng rãi mà tìm dùm một mảnh đất yên tĩnh để Lâm Phong xây một trang viên nho nhỏ.
Dĩ nhiên Diệp Tùng rất vui vẻ nhận lời, hơn nữa còn vỗ ngực bảo đảm sẽ rất sớm báo tin vui cho Lâm Phong.
Lâm Phong nghe vậy vui vẻ, liền khách khí cảm ơn mấy câu rồi đi về nhà.
Lần này, hắn cũng không đi taxi mà thong thả tản bộ, vừa đi vừa suy ngẫm lại hết những chuyện gần đầy. Tuy rằng Lâm Phong kiếm tài phú rất nhanh, nhưng chắc chắn cũng bắt đầu thu hút nhiều ánh mắt đi điều tra chuyện của hắn.
Đây là việc không thể nào tránh khỏi. Vả lại, bây giờ Lâm Phong cho rằng với thực lực của hắn thì cũng không cần quá mức ẩn nhẫn nữa.
Việc nào có thể điệu thấp thì điệu thấp, còn không thì cứ theo lẽ thường mà làm, không cần sợ đầu sợ đuôi quá nhiều.
Lâm Phong tin rằng, ở cái thế giới cạn kiệt tài nguyên tu tiên này, thì cho dù có xuất hiện cao thủ cũng khó mà có tu vi cao. Mà cho dù có tu vi cao, thì ai rãnh rỗi mà đi quan tâm mấy chuyện thế tục này cơ chứ.
Hơn chín mươi tỷ cho dù nhiều, thì Lâm Phong cho rằng cũng không có gì quá lớn.
Lâm Phong định sau khi xây xong, sẽ dần dần chuyển giao tất cả số tiền nay cho cha mẹ và em gái.
Nhưng trước lúc đó, Lâm Phong sẽ cố gắng học tập thuật chế phù, sau đó chế ra Ngọc phù hộ thân cho gia đình mình thì mới dám chuyển giao số tiền lớn.
Bởi vì đối với lòng tham con người, Lâm Phong đã quá hiểu rõ. Đừng nói là tiền tỷ, đôi khi chỉ cần bị người có tâm để ý thì một hai triệu cũng có thể dẫn đến họa sát thân như chơi.
Đang suy nghĩ miên man, bỗng dưng Lâm Phong cảm nhận được một luồng sát khí kinh thiên đang khóa chặt hắn.

Không chút do dự, Lâm Phong lập tức nhoáng lên một cái, cả người liền dịch qua bên phải mấy mét.
Nhìn lại chỗ cũ, chỉ thấy một thanh hắc sắc phi đao xoẹt qua, mang theo hàn quang âm u để lại một vết chém sâu hoắm trên mặt đất.
Tròng mắt Lâm Phong co rút lại, sau lưng một tầng mồ hôi lạnh.
Lần đầu tiên Lâm Phong gặp trường hợp để cho vũ khí tiếp cận mới phát hiện ra. Nếu không nhanh trí thì chắc chắn hắn bị chẻ làm đôi không chừng.
Ngay lúc Lâm Phong còn đang kinh nghi, một tiếng cười âm u cùng giọng nói the thé quái dị truyền tới:
Khặc khặc, có chút bản lĩnh. Không ngờ trong cái chỗ khỉ ho cò gáy này lại có tu sĩ như mày. Nói, mày là tu sĩ môn phái nào?
Giọng nói vang lên nhưng người còn chưa xuất hiện.
Lâm Phong lúc này cũng cẩn thận mở hộ thân linh khí, đồng thời biến đổi Kim thân, đề cao cảnh giác. Càn Khôn Nhãn quét qua liền hơi nheo mắt, Lang Nha Cung hiện ra trong tay không nói hai lời lập tức bắn đến một khoảng không trống rỗng.
Mũi tên mang theo linh lực cuồn cuộn bay đến khoảng không, tưởng chừng như sẽ bay vèo đi mất, nhưng bỗng một bàn tay khô gầy từ không trung xuất hiện chụp lấy nó.
Một người mặc bộ đồ trùm đầu màu đen kín mít hiện ra.
Nhìn dáng vẻ thong dong của hắn khi chụp mũi tên của mình, Lâm Phong liền kinh nghi, định thần xem xét kỹ lại thì lùi về sau một bước nói:
Sao…sao có thể? Ngươi là tu sĩ Kết Đan kỳ? Ngươi là ai?
Khặc khặc, nói vậy ngươi bất quá chắc chỉ là một gã Trúc Cơ Kỳ thôi phải không? Ta là ai sao? Ta là Khô Tu Tử, là sư phụ của Yến Tu Tử, ngươi biết người này chứ?
Khô Tu Tử mặc dù tu vi cao vời, nhưng khi gã quan sát Lâm Phong vẫn không nhìn ra được tu vi chính thức của hắn, vì vậy mà nhìn điệu bộ của Lâm Phong khi biết tu vi của mình thì gã liền suy đoán.
Lâm Phong nghe lời này liền hiểu ra mọi việc, đồng thời trách mình làm việc vẫn còn sơ sót, dẫn đến mối họa lớn này chạy tới nơi đây.
Tiền bối ngươi chắc cũng biết, tu sĩ vốn không được can thiệp chuyện phàm nhân. Nhưng Yến Tu Tử kia chẳng những can thiệp, còn hạ Mê Tâm Thuật lên người một nữ nhân yếu đuối. Cho dù là bất cứ ai khác, cũng không thể ngoảnh mặt làm ngơ.
Hử, còn có chuyện này sao? Nhưng ngươi giết nó một lần là được rồi, sao lại giết lần hai?
Khô Tu Tử nghe vậy thì hơi nhíu mài, thái độ có chút biến chuyển.
Hừ, đó là sự trừng phạt cho tội dám vô lễ với ta trước. Ta nói vậy chắc tiền bối ngươi hài lòng rồi chứ?
Lâm Phong đã bắt đầu thấy tức giận. Hắn bõ công giải thích nhiều như vậy nhưng người này chẳng những không giảng đạo lý mà cù cưa hỏi tới, làm cho hắn cũng mất dần kiên nhẫn. Nếu không phải đây là một tu sĩ Kết Đan Kỳ, Lâm Phong chắc cũng không cần giải thích làm gì.
Bởi vì đối với linh lực dao động của Khô Tu Tử, chắc chắn tu luyện một bộ ma công nào đó, quỷ khí um tùm.

Mà đối với những tu sĩ tu luyện ma công, thì phần nhiều không phải thứ tốt lành gì.
Nghĩ tới đây, Lâm Phong bỗng dưng nghĩ tới chuyện gì đó, thần thức cuồn cuộn quét qua chung quanh, bỗng nhiên lắp bắp kinh hãi.
Đây..đây là…
Khặc khặc, phát hiện rồi sao, có chút bản lĩnh nhỉ? Nhưng muộn rồi, thử nếm mùi Trấn Hồn Mê Trận của Khô mỗ xem mùi vị của nó như thế nào nhé! Hôm nay tao phải từ từ hành hạ mày sau đó quất hồn luyện phách mày thì tao mới cam lòng.
Khô Tu Tử cười lên như điên dại, sau đó động thân một cái, cũng không mặc áo che giấu chân diện thực sự nữa mà để lộ thân hình khô đét, hai mắt âm u tràn ngập quỷ khí bước đến một địa điểm được gã đặt trận nhãn, bắt đầu thao túng pháp trận.
Lâm Phong nhìn cảnh vật chung quanh nhanh chóng biến đổi. Bầu trời vốn đang là buổi tối bỗng dưng trở thành sáng rực, mặt đất rung chuyển như đang chịu những chấn động kịch liệt.
Phía trên bầu trời, một cặp mắt đỏ lòm cao cao tại thượng nhìn xuống, vang lên tiếng nói ầm ầm:
Nhóc con, trước tiên mời ngươi nếm thử Thiên Hỏa gặm nhấm xem sao!
Nói xong, từ trên bầu trời bỗng chuyển sang màu đỏ rực, những đám mây tụ lại như mưa, nhưng không phải mưa thường mà những viên hỏa cầu đỏ rực lấy tốc độ không thể hình dung bắt đầu rớt xuống, hơn nữa càng ngày mật độ càng dày đặc.
Lâm Phong thấy cảnh này, biết mình đã lâm vào huyễn trận. Điều đặc biệt là mặc dù Lâm Phong biết rõ đây là một cái ảo trận nhưng sát thương mà nó gây ra là hoàn toàn có thật.
Lâm Phong sử dụng thân pháp tránh né những viên hỏa thạch đang lao xuống đầu, đồng thời trong lòng cấp tốc suy nghĩ đối sách.
Giờ phút này, nhìn từ bên ngoài, Lâm Phong đang bước chung quanh một phạm vi hẹp, nhảy đi nhảy lại, rất là kỳ lạ.
Khô Tu Tử thấy cảnh này thì trong lòng đắc ý.
Nhưng bỗng nhiên, ngay lúc Lâm Phong nhảy lên tránh một viên hỏa thạch đang rớt xuống đầu, cước bộ của hắn bỗng nhiên nhanh hơn mấy phần, đồng thời Hỗn Nguyên Lực cuồn cuộn kéo tới theo nắm đấm, vung ra một quyền về một hướng cách hắn không xa.
Một tiếng hét thảm truyền ra.
Á~~
Ảo trận lập tức mất đi tác dụng, Lâm Phong nhìn thấy mình vẫn đứng chỗ cũ, nhưng Khô Tu Tử thì lại đang ôm ngực, ánh mắt chất chứa sát khí như đông đặc nhìn hắn chằm chằm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện