Bốn mươi tỷ!
Hầu như ngay lập tức, một con số liền hiện lên.
Lần này, để đảm bảo bí mật, bảng tên cũng không chỉ đích danh người đấu giá mà thay vào đó là một dãy số theo vị trí chỗ ngồi.
Đối với loại vật phẩm trân quý như thế này, công ty châu báu Diệp Thị cũng rất chu đáo phòng ngừa một số chuyện không hay có thể xảy ra.
Những người đấu giá thấy cảnh này thì cũng thở phào. Nói thật, bản thân họ cũng có chút e dè nếu công khai mình là người sở hữu, sợ bị những ánh mắt không tốt nhớ nhung ngày đêm thì họ khó mà sống yên.
Có người mở đầu liền có người tiếp theo ra giá.
Bốn mươi lăm tỷ!
Sáu mươi tỷ!
Bảy mươi lăm tỷ!
Con số nhanh chóng tăng vọt đến chóng mặt. Dường như chỉ là sáu bảy trăm đồng vậy.
Giá cả một đường tăng vọt đến con số tám mươi hai tỷ thì chỉ còn lại hai người. Một trong số đó thình lình là chính là Trần Hùng.
Con số tám mươi hai tỷ cũng đã là con số cực hạn của hắn có thể bỏ ra. Đây là tất cả số tiền mà gã huy động được từ khoảng thời gian vất vả vừa qua. Tuy nhiên, nếu mua được viên bảo vật này thì tất cả hoàn toàn xứng đáng, thậm chí việc công ty châu báo Trần gia sớm ngày vươn lên dẫn đầu nghành châu báu cũng không nói chơi.
Tuy nhiên, mộng đẹp của Trần Hùng sớm tiêu tan khi một con số khác hiện lên:

Chín mươi tỷ!
Thấy cái giá này, cả hội trường đều hít một ngụm khí lạnh.
Đây hầu như đã là con số lớn hơn cả gia sản của rất nhiều người tại đây. Bọn họ sau khi thấy cái báo giá này thì tất cả đều nhìn về con số ký hiệu mã số 228 thần bí phía sau báo giá.
Không biết đại gia nào mà bạo tay như vậy!
Con số này còn lớn hơn cả gia sản nhà ta, ài, trước nay ta cứ tưởng ta đã phá của ghê lắm rồi, ai ngờ… hổ thẹn, hổ thẹn…
Liên tục là những tiếng kinh hô vang lên.
Nhưng rất tiếc, đến tận cùng cũng không ai biết rõ người mua là ai ngoại trừ những người trong công ty châu báu Diệp Thị phụ trách đấu giá.
Mà Lâm Phong khi nghe cái giá này thì cũng giật thót. So với con số dự đoán của Trần Hùng thì gần gấp đôi.
Chẳng lẽ viên phỉ thúy này có huyền cơ gì khác?
Mặc dù ý nghĩ này xẹt qua trong đầu Lâm Phong, nhưng hắn không quan tâm mà mỉm cười chuẩn bị đón nhận số tài phú khổng lồ kia.
Cuối cùng buổi đấu giá cũng theo đó mà kết thúc, những người đấu giá trúng đều được mời đến một căn phòng riêng, làm giao dịch, thanh toán tiền và các chi tiết liên quan đến nhận vật phẩm.
Trần Hùng và Trần Lệ cười khổ đứng dậy, biết trước Lâm Phong sẽ còn phải làm thủ tục nhận tiền nên hai người họ cũng lặng lẽ ra về.
Mặc dù không mua được, trong lòng có chút tiếc nuối nhưng Trần Hùng vẫn vui vẻ nhắn tin chúc mừng Lâm Phong. Còn mời Lâm Phong đến nhà hắn chơi một lần cho biết.
Có thể nói, hiện nay Lâm Phong đã trở thành một tỷ phú chân chính. Nhưng có điều là chỉ có một số ít người biết chuyện này mà thôi.
Lúc này, Trần Hùng tâm tư chuyển sang chính thức kết giao với Lâm Phong. Trước kia mặc dù có ý này, nhưng Trần Hùng vẫn chưa bỏ được một chút ý nghĩ tương giao ngang hàng, còn có ý giúp đỡ Lâm Phong. Nhưng bây giờ nghĩ lại, có lẽ gã nên nhờ Lâm Phong giúp mình mới đúng.
Mặc kệ có tài năng hay không có tài năng, riêng phần vận khí mở ra loại bảo vật như Cực phẩm Hỏa Long này, Lâm Phong cũng xứng đáng được Trần Hùng gã coi trọng.
Tất nhiên, đây chỉ là loại suy nghĩ phiến diện của Trần Hùng mà thôi.
Lâm Phong lúc này đang chậm rãi được một nữ nhân viên ăn mặc xinh xắn hướng dẫn đến một căn phòng rộng rãi, sang trọng.
Sau đó nhẹ nhàng bưng lên một ly trà thơm, còn nhẹ nhàng tiến ra sau bóp nhẹ bờ vai cho hắn.
Đối với loại đãi ngộ cấp bậc thượng khách này, Lâm Phong rất vui lòng hưởng thụ.
Cô gái đứng sau nhẹ nhàng xoa bóp vai, thỉnh thoảng lại lén liếc nhìn khuôn mặt tiêu sái, lãng tử của Lâm Phong mà hai má hơi hồng lên, môi mím chặt, cũng không biết đang suy nghĩ chuyện gì trong lòng.
Đối với hết thảy phản ứng của cô gái này, Lâm Phong đều biết rõ mồn một, thầm than sức mạnh của vẻ đẹp trai trên người mình quả nhiên ghê gớm, nó có khả năng làm cho Lâm Phong có sức sát thương cực mạnh đối với bất kỳ ai.
Không thể không nói độ vô sỉ của Lâm Phong càng ngày càng có dấu hiệu tiến giai lên mức cực phẩm.
Lát sau, một tiếng gõ cửa vang lên sau đó đi vào ba người. Người mở cửa là một thanh niên, còn người đi vào là Diệp Hà và Diệp Minh.
Diệp Hà nhìn thấy Lâm Phong đang nhàn nhã uống trà thì tiến lên cười:

Chào Lâm tiên sinh, do có chút việc giao dịch nên bắt tiên sinh phải chờ, mong tiên sinh thông cảm.
Lâm Phong nghe giọng người phụ nữ này ôn hòa, dễ chịu, lời nói lại dễ nghe không kiêu ngạo không xiểm nịnh thì đứng dậy đưa tay bắt bàn tay của bà ta đang đưa ra.
Sau đó, ba người cũng thuận thế mà ngồi xuống. Diệp Minh cũng chỉ cười cười mà không nói gì.
Diệp Hà lên tiếng trước:
Tôi là Diệp Hà. Chủ tịch công ty châu báu Diệp Thị. Cảm ơn Lâm tiên sinh thời gian qua đã chiếu cố. Tất cả số tiền lần đấu giá này có được, đều đã chuyển vào tài khoản của tiên sinh như ngài phân phó trước. Đây là biên lai và giấy tờ chứng nhận, mời tiên sinh kiểm tra.
Lâm Phong cười cười, mắt chỉ hơi liếc qua tập hồ sơ liền nói:
Không cần, công ty châu báu Diệp Thị làm việc tôi cũng yên tâm. Tin rằng mọi người cũng không lấy nhỏ bỏ lớn mà có động tác gì đó. Không cần phải kiểm tra.
Diệp Hà nghe Lâm Phong nói lời này thì hơi giật mình quan sát lại hắn kỹ lần nữa.
Đứng trước số tài phú này, có lẽ nhiều người ngay cả hít thở cũng là một công việc khó khăn, nhưng Lâm Phong thì mặt không đỏ, nhịp tim không đổi chỉ liếc sơ qua một cái liền xác nhận.
Điều đó làm cho Diệp Hà càng thêm hiếu kỳ.
Tuy nhiên, Diệp Hà cũng không chần chừ mà lấy ra một cái thẻ sáng bóng như bạch kim, hai tay đưa cho Lâm Phong nói:
Lâm tiên sinh, đây là thẻ VIP Bạch Kim Cấp, sau này nếu tiên sinh có sử dụng hay mua sắm tại bất cữ tài sản nào thuộc công ty châu báu Diệp Thị đều được chiết khấu 50%. Hơn nữa cũng không cần bất cứ yêu cầu phí tổn hội viên gì.
Lâm Phong cười cười tiếp nhận cái thẻ, cũng không nhìn mà bỏ nó vào trong túi áo, cầm tập hồ sơ nói:
Được, vậy giao dịch chúng ta coi như xong. Hiện giờ tôi còn chút việc bận, hi vọng sau này có dịp hợp tác lần nữa.
Được, nếu Lâm tiên sinh đã có việc gấp thì chúng ta không dám giữ. Hi vọng lần sau nếu có thứ tốt, Lâm tiên sinh chiếu cố cho công ty Diệp thị.
Diệp Hà ngữ khí uyển chuyển, Lâm Phong cũng chỉ ỡm ờ gật nhẹ đầu mà không nói gì, bước ra ngoài đi thẳng.
Diệp Hà nhìn bóng lưng Lâm Phong rời đi, nụ cười cũng theo đó mà biến mất, liền ngồi xuống ghế ra hiệu cho cô nhân viên đi ra đóng cửa lại.
Tiểu Minh, cậu nói cho chị nghe rõ ràng mọi chuyện về người này xem.
Ài, thật ra người này được Diệp Đồng mời về làm giám định đại sư cho chi nhánh công ty chúng ta ở Nam Kinh. Nhưng lúc đó…
Diệp Minh cười khổ chậm rãi kể lại.
Diệp Hà vừa nghe vừa đăm chiêu, cũng không biết suy tính điều gì. Lát sau, Diệp Minh đi ra ngoài đóng cửa lại chỉ chừa lại Diệp Hà một mình ngồi trong phòng suy nghĩ đến thất thần.
Cộc~~Cộc~~
Vào đi!
Diệp Hà nghe tiếng gõ cửa thì lên tiếng.
Người bước vào chính là Diệp Đồng.

Cháu ngồi xuống đây, đem mọi chuyện về người thanh niên tên Lâm Phong kể cho bác nghe.
Thì ra, Diệp Đồng chính là cháu gái ruột của Diệp Hà.
Chỉ thấy Diệp Đồng nhìn Diệp Hà, sắp xếp câu từ một chút liền nói:
Bác hai, chuyện này phải nói từ gần hai năm trước, tại hội chợ triển lãm phỉ thúy Nam Kinh. Khi đó cháu…
Diệp Hà lắng nghe câu chuyện, sau đó dặn dò gì đó với Diệp Đồng, thỉnh thoảng hai người lại thở dài sâu lắng như nhớ tới chuyện gì đó.
Đột nhiên, Diệp Hà hỏi:
Cháu có gặp nó không?
Một câu hỏi không đầu không đuôi như vậy thì dù là ai nghe cũng không thể hiểu nổi, nhưng Diệp Đồng lại có chút buồn bã nói:
Thực ra trải qua mấy năm dò tìm, hầu như khắp mọi ngóc nghách của Nam Kinh đều bị cháu lật tung. Cuối cùng, cháu đã phát hiện tung tích của chị hai. Nhưng mà…
Nhưng mà sao, chẳng lẽ cháu đã gặp nó rồi sao?
Diệp Hà nghe đến đây bỗng ngồi thẳng lưng dây, điệu bộ vô cùng quan tâm lo lắng hỏi.
Cháu không gặp được chị ấy. Hình như…
Hình như cái gì?
Diệp Hà thấy Diệp Đồng ấp úng thì liền nhíu mài hỏi lại.
Hình như chị ấy biết cháu đang tìm chị ấy, nên cố tình tránh mặt cháu thì phải. Có mấy lần cháu sắp tìm ra nhưng đều thất bại. Hay là chúng ta cứ chờ thêm một thời gian…
Diệp Đồng trầm giọng nói.
Việc này bác thấy tạm thời chúng ta không cần chú ý quá nhiều. Lần trước, Thúy Ngọc tự tiện tìm đến Nam Kinh, nghe nói xém chút nữa là gặp nguy hiểm. Cũng may là được người khác cứu. Ta xem việc tìm kiếm cũng có nguy hiểm không nhỏ…
… sau này cháu cứ về Bắc Kinh làm việc. Nếu nó đã không muốn gặp thì chúng ta cũng không nên miễn cưỡng. Con bé này…ài…
Tiếng thở dài sâu lắng của Diệp Hà làm cho không khí trong phòng trở nên nặng nề hơn…
Lâm Phong bước ra khỏi Diệp thị đấu giá hội, tâm tình thoải mái. Rốt cục hắn có thể hoàn thành tâm nguyện mua một mảnh đất lớn, xây một căn nhà lớn cho cha mẹ yên tâm tịnh dưỡng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện