Trừ bỏ cái đầu óc không ai nghĩ đến của Bled ra, thì công ty mới này thật sự không tệ.

Bối Chỉ Ý cảm thấy trước kia Hòa An nói Bled thiếu anh không ít tình cảm, hẳn là không phải chỉ chọc cô thôi, ngoại trừ lúc gọi cô vào văn phòng một giây sau liền muốn đào góc tường Hòa An, thì Bled cấp cho cô mọi tài nguyên của công tư—-thậm chí cô còn có độc một cái văn phòng, gần ngay phòng tổng giảm đốc của Bled, hơn nữa còn có thể thấy là đã dọn sẵn văn phòng từ sớm, đồ dùng công sở đều đầy đủ cả.

“Đây là tài liệu marketing tương quan tới bảo vệ động vật hoang dã trong mười năm về lại đây.” Bled đưa cho cô một ổ cứng, “Chắc là em sẽ dùng được đấy.”

“Tài nguyên công ty này em cứ tùy ý dùng, hạng mục này của An sang năm cũng sẽ là trọng điểm công ích của bọn anh, có thể giảm được không ít tiền thuế, vậy nên em không cần phải ngại ngùng.”

Bled nói chuyện trực tiếp, hoàn toàn không xem cô là một người nước ngoài vừa mới gặp mặt lần đầu.

“Cảm ơn.” Bối Chỉ Ý thật lòng thật dạ nói lời cảm ơn.

Bled không rời đi ngay, anh ta dạo quanh phòng cô một lát, rồi dựa sát vào thần thần bí bí hỏi một câu: “An bây giờ nặng lắm không?”

Bối Chỉ Ý: “…..A?”

“Anh nghe nói mấy năm này nó vẫn đang luyện cơ bắp.” Bled nom là thật lòng muốn biết, ánh mắt phát sáng khiến cho Bối Chỉ Ý muốn đau dạ dày.

Bên tai Bối Chỉ Ý đỏ lên.

“Tôi…cũng không rõ lắm.” Bled không tính xem mình là người ngoài, cứ như quen thuộc cô lắm vậy làm cô có hơi ngại ngùng.

Nghĩ nghĩ đến cơ bắp Hòa An, cô bèn đưa tay mình ra so so lớn nhỏ: “Thì…lớn chừng này.”

Bled nhanh như chớp kéo một cái ghế xuống ngồi cạnh Bối Chỉ Ý.

Bối Chỉ Ý: “….”

“Đen không?” Bled lại tự mình trừu tượng. xong bèn lấy điện thoại mở ra một bức ảnh chụp chung, “So với tên này thì thế nào?”

Bối Chỉ Ý mò lại gần.

Bled cứ như dâng hiến vật quý phóng to ảnh ra, đưa qua cho Bối Chỉ Ý xem.

Bức ảnh nọ, so với lúc Bối Chỉ Ý nhìn thấy trên ảnh hộ chiếu của Hòa An thì còn trẻ hơn một chút, tóc hơi dài che khuất nửa vầng trán, trong tay cầm một lon bia, kề vai sát cánh ngồi cạnh bá vai Bled.

Anh cười đến là tùy ý, trên tay có đeo món đồ trang sức bạc, bên tai còn bấm một cái khuyên.

Không biết tại sao, nhìn vào bức ảnh này, Bối Chỉ Ý lại cảm tưởng đã một đời một kiếp.

Hòa An ngày đó, từ ánh mắt đến biểu cảm đều không giống của hiện tại chút nào.

“Đã sáu năm rồi anh chưa được gặp lại nó.” Bled chỉ vào ảnh chụp của Hòa An, cười rất bất đắc dĩ.

“Tóc anh ấy ngắn hơn.” Bối Chỉ Ý khẽ khàng nói, giọng mềm mại dịu êm, “Đen hơn rất nhiều, cường tráng hơn ảnh chụp rất nhiều.”

Bối Chỉ Ý dừng lại vài giây, khóe miệng gợi lên một đường cong dịu dàng.

Bây giờ anh cười rộ lên, khóe mắt đã có nếp nhăn rồi, đã vậy tuổi không trẻ không rạng ngời như ngày đó nữa, Hòa An hiện tại, càng giống Hòa An hơn, sống lưng rất thắng, khiêng được đất trời.

Bled cất điện thoại đi, cúi đầu cười.

“Trước kia nó là đứa có tiền đồ nhất trong đám bạn học bọn anh đấy.” Anh ta nhìn Bối Chỉ Ý cười cười, “Nhiều năm vậy rồi, nó vẫn là đứa có tiền đồ nhất nhỉ.”

Bối Chỉ Ý cũng cười theo.

Lần này đã không còn chút cảnh giác nào nữa rồi.

Bạn học già này của Hòa An, tuy rằng tự nhiên tự tại, còn hứng khởi bừng bừng thử cô.

Nhưng những gì anh ta nói đều đúng.

Anh ta đối với Hòa An, là thật lòng quan tâm.

Bạn Hòa An, cũng chính là bạn của cô.

***

Nhưng cô không ngờ được trừ thói quen tự nhiên quá đà của Bled, anh ta còn có chứng cuồng công tác.

Buổi chiều lúc cô đọc tư liệu có thấy hệ thống sinh thái thông minh, vậy nên chắc hẳn là họ có quan tâm và trợ giúp khu bảo hộ cá mập, thế là hỏi Bled đôi câu.

Kết quả là, ngày đầu tiên đi làm cô đã phải tăng ca đến tận mười một giờ đêm, lúc cầm theo bảng tên xuống nhận cơm của anh giao hàng, xoa xoa cái cổ khó tin nổi.

Cô ấy thế mà chỉ mới nửa ngày đến công ty mới làm mà hòa hợp được với công việc mới, đã vậy còn vui vẻ chịu đựng.

Bled là một bậc thầy chuyên nghiệp vô cùng, cô làm việc thì tỉ mỉ, những lúc nắm bắt một vấn đề mà có chỗ sai là sẽ cẩn thận phân tích từng chút một, những khi vấn đề không đúng, cô liền phân tích từ từ, thỉnh thoảng còn đưa ra các trọng điểm không thể nắm rõ.

Mà Bled, thì vô cùng am hiểu tư duy leader.

Anh ta không giấu diếm, không xa lạ, nếu thấy ý nghĩ của cô có vấn đề thì sẽ sắc bén chỉ thẳng ra, còn nếu cho rằng cô nghĩ đúng, thì sẽ hết lời khen ngợi.

So anh ta cùng với những người đồng nghiệp làm chung bốn năm nọ, anh ta không hề có ác ý hay tò mò với một người đi cửa sau như cô, mỗi lần tranh cãi về một vấn đề nào đó, Bối Chỉ Ý có thể cảm nhận được rõ cái cảm giác này, đồng nghiệp ở đây là thật sự làm việc, chứ không phải là đi so xem ai nổ lực ít nhất nhưng lại nhận được phần thưởng tốt nhất.

Bối Chỉ Ý khó có khi có được cảm giác sung sướng tràn trề, kể từ sau đợt kết thúc đại học đến nay.

“Chuyện công ty em bị thu mua trước đó cũng có lý do bên trong đấy.” Bữa khuya bọn họ gọi là món cua lông hấp, gió đầu thu của Tết trung thu thổi cua lông hấp, làm nó có chút lạnh cứng, vào mùa này thì cua đực là béo nhất.

Người Mỹ Bled rất biết cách ăn, duỗi tay lấy hai con cua cho vào trong chén mình.

“Nhân sự công ty đó vừa dư thừa lại rườm rà, không có người mở rộng thị trường, miếng bánh ngọt quá nhỏ, nhân viên lớp giữa chỉ vội vã muốn tranh công nhưng không muốn làm.” Bled bẻ bụng cua ra, dùng muỗng múc gạch của vàng ươm bên trong ra chén, cho chút gừng hành tỏi vào, xúc một muỗng cơm rồi trộn lên, cho vào miệng.

Bối Chỉ Ý đã lâu lắm rồi không được ăn cua lớn như này vừa bẻ cua vừa nuốt nước miếng.

“Người sếp kia của em.” Cả ngày trôi qua cảm thấy Bối Chỉ Ý quả thật không tệ, Bled đưa cho cô một cái bậc thang mới, “Muốn anh giúp em chỉnh cô ta không.”

“….” Vỏ cua quá mỏng nên Bối Chỉ Ý không cẩn thận làm đứt cái chân cua, thật tình cô không chắc là Bled có hiểu ý nghĩa của từ chỉnh là gì không, vậy nên tốt hơn hết là không nói tiếp.

“Cô ta đến đây phỏng vấn là làm bí mật, lấy phương án của cấp dưới mình đi phỏng vấn cũng là bí mật, có điều anh có thể giúp em công khai nó ra.” Bled cười đến vô cùng đắc ý, “Con người anh trong giới này đặc biệt không biết xấu hổ, có làm gì cũng sẽ không khiến người khác ngạc nhiên.”

“Không cần lắm…” Bối Chỉ Ý thích ứng cả ngày nay rồi, nếu đối với bản mặt dày này của Bled ít nhiều cũng nhanh chóng thích ứng, “Trên cô ta có người lão luyện cũng có kẻ tiểu nhân.”

Cô không phải là thánh mẫu, nếu như lúc vừa từ chức mà gặp được Bled, có thể là cô đã gật đầu rồi, bởi vì khi ấy cô thật sự rất hận.

Nhưng mà bốn tháng sau, đừng nói là hận, cô còn sắp không nghĩ tới cái cớ để gặp vị sếp hai con nọ rồi.

Bled nhướng mày, sau đó cũng không nói thêm gì nữa.

Sau khi ăn xong thì các đồng nghiệp sôi nổi tạm biệt, Bối Chỉ Ý rửa tay xong đi ra ngoài liền nhìn thấy vẻ mặt hớn hở của Bled nhận điện thoại, vừa thấy cô tới thì vô cùng làm cái thủ thế huơ tay bá đạo tổng tài.

Bối Chỉ Ý có chút do dự, bởi vì theo bản năng cô cứ có cảm giác Bled đang muốn bẫy cô.

Tên này làm việc chưa bao giờ có quy tắc cả.

“Cô ấy đồng ý rồi nhé.” Anh ta hẵng còn đang nói chuyện, bằng tiếng Anh.

Ấn đường Bối Chỉ Ý khẽ nhăn.

“Tiền lương chỗ này của tôi cao hơn cậu, phúc lợi tốt hơn cậu, đi làm thì có điều hòa, bữa khuya là cua lông hấp, đãi ngộ và phúc lợi thế này, sao cô ấy lại không đồng ý được chứ.” Hơn nửa đêm, trong phòng họp không một bóng người một mình anh ta nói năng ẩu tả.

Khóe miệng Bối Chỉ Ý khẽ giật giật.

Cô đã biết anh ta sẽ bẫy cô mà.

“Em không có…” Cô hơi lên giọng một chút, nhón chân la to vào trong mic.

Cô nghe thấy tiếng cười của Hòa An ở bên kia, rồi nhìn thấy Bled cũng cười theo.

Rạng sáng là khoảnh khắc dễ khiến người ta mềm lòng, cô biết vì tiếng cười này của Hòa An, mà đáy mắt đuôi mày của cô cũng nhiễm ý cười.

Thật nhớ anh quá.

***

Buổi tối là Hòa An bảo Bled đưa cô về nhà, cách một khoảng ngắn đến chung cư nơi cô thuê phòng, Hòa An còn nhịn không được mà gọi điện thoại cho cô lúc cô vẵn chưa xuống xe Bled, lần này rất ngoan ngoãn giữ cố định điện thoại.

“Sau này chúng ta cũng sẽ có điều hòa.” Câu đầu tiên khi nói lại còn hầm hừ mang theo ấm ức.

Bối Chỉ Ý thả lỏng mặt, nhịn lại chua xót nơi phiến mũi, thấp giọng ‘dạ’ một tiếng.

Hòa An cũng yên lặng.

Bled thân sỉ mở radio lên, tiếng không quá lớn nhưng đủ để chút ngứa ngáy trong lòng Bối Chỉ Ý nảy lên thương cảm.

“Bạn anh tốt lắm.” Cô mỉm cười, “Dạy em rất nhiều thứ.”

“Mới ngày đầu em đi làm đã tăng ca rồi.” Hòa An hừ cười, “Vẫn là do anh trích tiền lương.”

Bối Chỉ Ý cười, liếc mắt nhìn thoáng ra bên ngoài cửa xe.

Ma Đô rạng sáng mười hai giờ người xe vẫn như nước, đèn các tầng lầu thương nghiệp hẵng còn sáng.

“Hôm nay em….” Cô dừng lại vài giây, “Nhìn thấy tin tức về ông Daisy.”

“Ừm, anh cũng đọc được.” Hòa An cất lời, “Chuyện hợp đồng, ông ấy không đến đây giải ước.”

“Ông ấy sẽ tiếp tục đầu tư ư?” Bối Chỉ Ý nhíu mày, tiền người này họ thật sự không muốn lấy chút nào.

“Anh nghi là ông ta sẽ đầu tư càng nhiều hơn.” Hòa An xoa xoa ấn đường.

Ngày hôm qua sau khi về căn cứ anh đã suy nghĩ cả một buổi tối, lúc tâm phiền ý loạn nằm bò trên giường Bối Chỉ Ý uống một ly sữa bò nóng.

“Vì thanh danh ạ?” Bối Chỉ Ý nhanh chóng phản ứng lại.

Chuyện nhà máy hóa chất ông ta đã dùng cháu gái của mình đẩy tin lên, ông ta tuôn ra tin tức, vậy nên đã đứng trên đỉnh của đạo đức cao thượng.

Vào lúc này mà lựa chọn đầu tư một khách sạn sinh thái, thì quả là một lựa chọn không tồi.

Huống hồ chi Hòa An còn ký hợp đồng với ông ta.

“Chúng ta có thể xin ký lại hợp đồng được không?” Tất cả các điều khoản trong bản hợp đồng cô đều cần phải sửa lại hết.

“Chắc là có thể, lần này hẳn là ông ta sẽ chỉ cần danh.” Sau khi thương gân động cót, trong ngắn hạn ông Daisy cần phải nội ứng nên sẽ không định dựa vào bảo vệ môi trường để kiếm chút tiền lãi gì nữa.

“Vậy thì ký lại.” Bối Chỉ Ý nghiêng đầu, giọng điệu chắc chắn.

Hòa An cười.

Anh thích cô gái của anh chủ chú ý đến phương thức đưa ra kết quả như lúc này, cô căn bản không tính đến nguồn tài chính rối rắm bỏ ra, mà chỉ nghĩ đến việc dùng số tiền như dao nhọn này như thế nào để ổn thỏa.

“Lại nói,” Anh có chút chua, “Bled chi trả cho em tiền lương cao lắm sao?”

“Anh ta không nói với em là bao nhiêu hết.”

“Cách anh ta xa chút.” Hòa An rầm rì.

“Tên này trước đó thích đàn ông, nên chắc chắn đã xem em như tình địch rồi.” Sau khi ăn giấm quá đà mà bất chấp tất cả.

“….” Bối Chỉ Ý lén lút đưa mắt liết nhìn Bled tuy tỏ ra rất chuyên tâm lái xe nhưng thật chất thì rất hóng chuyện, “Em biết.”

“Nó nói với em?” Hòa An lập tức lớn giọng, “Nó nói chuyện này cho em làm cái gì?”

Bụng dạ khó lường! ….

Nội tâm Bối Chỉ Ý trợn trắng mắt, chung quy lại vẫn chọn thiện lương.

“Em nhìn ra được.” Bled, giữ lại bức ảnh chụp chung của anh ta với Hòa An của sáu năm trước, còn phải cần mật mã mới có thể xem được ảnh chụp.

Cô nào có ngốc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện