Mùa đông ở Ma Đô năm nay đến khá muộn, cuối tháng mười mà tiết trời vẫn thoang thoảng mùi hoa quế.
Công ty gia đình mà Hòa An đề cử cho Bối Chỉ Ý ở Ma Đô là nhà họ Lục, cách nơi cô ở một con đường lớn.
Bối Chỉ Ý ít nhiều có chút căng thẳng, bốn tháng nay không tiếp cận với cuộc sống tri thức, lúc cả người khoác lên đồ văn phòng và giày cao gót vào sáng sớm, thoáng chút hốt hoảng.
Cô lại vận đồ công sở, phấn mắt và son môi chững chạc, đứng trước trạm tàu điện ngầm, xuyên qua tấm kính tàu điện để kiểm tra lại xem trên răng có dính son hay không.
Người trên tàu điện đều mơ màng như không được ngủ đủ, không ai biết được rằng ngày hôm qua bạn trai cô đã trải qua một cuộc đàm phán về nhà máy hóa chất ô nhiễm, không ai biết, vào lúc này, đàn cá mập xanh đã dần dần tiến vào khu bảo hộ, một năm này, trên con đường chúng đi sẽ không có ai giết chúng nữa.
Cô lấy di động ra nhìn thoáng qua tin tức của Mỹ.
Tin tức nhà xưởng của ông Daisy ô nhiễm lên đầu đề của rất nhiều tạp chí Mỹ, trong hai tờ báo lớn đấy cô còn nhìn thấy được Daisy.
Cô ta vẫn rất xinh đẹp, dù là lớp make up hay là dáng vẻ, nếu chỉ nhìn vào hình sẽ lầm tưởng rằng cô ta đang đi thảm đó của một đêm tiệc tối xa hoa nào đó.
Bối Chỉ Ý nhấp môi, lại mở weibo ra.
Lên đầu đề của rất nhiều báo chí Mỹ, nhưng trên weibo thì chỉ có vài blogger đăng tin lại, nhưng ảnh chụp Daisy thì rất nhiều.
Lực chú ý của mọi người đều đặt trên thời trang của những con cháu gia tộc giàu có, không mấy ai chú ý đế nội dung tin tức kia, cùng với hai cái thôn trang chết.
Marketing của ông Daisy thật sự thành công.
Bối Chỉ Ý thờ dài cất điện thoại lại vào trong túi.
Ít ra, đàn cá mập hẵng còn nhìn thấy mặt trời mọc, vẫn không nhuốm màu máu.
Cô tự cổ vũ cho bản thân, khóe miệng cong cong.
***
Trước khi xuống tàu, Bối Chỉ Ý nhận được một tin nhắn, là cái tin nhắn đến từ cái điện thoại vệ tinh vốn Hòa An muốn quăng xuống biển nọ.
“Anh đột nhiên phát hiện ra cái giống đồ chơi này còn có thể nhắn tin.” Hòa An thoạt nhìn hứng thú bừng bừng, “Căng thẳng chưa?”
Bối Chỉ Ý hơi hơi đỏ mặt, ngón tay lạch cạch trên màn hình: “Bao nhiêu tiền một tin?”
Cô vô cùng đau lòng.
Đêm qua vì để an ủi lại Hòa An, mà bọn họ tiêu tiếp một trăm sáu mươi đô.
Cả một ngày, tiền điện thoại những hai trăm sáu mươi đô.
Cái điện thoại này xứng đáng bị đốt đi….
Hòa An bên kia trực tiếp gọi điện thoại đến, vẫn là điện thoại vệ tinh, bên Thái Lan bấy giờ chỉ vừa bảy giờ thôi.
“Anh đang ở ngoài sao?” Cô nghe được tiếng sóng biển.
“Hôm nay phải đến khu bảo hộ.” Hòa An không phủ nhận, bên anh còn có tiếng mô tơ rõ ràng.
“Phải xuống nước sao?” Vết bỏng trên vai anh còn chưa khỏi hẳn đâu.
“Làm phương án bảo hộ, không có gì đâu.” Hòa An cười, Itani đứng bên cạnh đang làm phương án bảo hộ dùng tư thế giết cá mập hung tợn đập mạnh lên xương bả vai anh.
“Đừng căng thẳng, giữa trưa anh lại gọi điện thoại cho em.” Hòa An cười cười, tàn nhẫn đạp vào chân Itani, trong điện thoại phát ra tiếng rên áp chế cả âm thanh mô tơ.
Bối Chỉ Ý cười.
Mi mắt cong cong, lại bắt đầu nhớ đến biển cả trời xanh rồi.
“Nhắn tin rẻ hơn hay gọi điện thoại rẻ hơn?” Quản gia cần kiệm Bối Chỉ Ý trước sau vẫn không quên áp lực một ngày hai trăm sáu đô tiền điện thoại.
Hòa An bị cô chọc cười, nghĩ nghĩ, bèn đi đến nơi mà Victor và Itani không nghe thấy được dùng tiếng Trung cáo trạng: “Ngày hôm qua sau khi Victor về căn cứ, lấy điện thoại này gọi điện thoại cho vợ anh ấy đến nửa giờ.”
“Sao không dùng điện thoại cố định?” Bối Chỉ Ý thật không tài nào lý giải nổi logic đám đàn ông.
“Anh ấy nói suýt nữa thì chết rồi, nên muốn kỷ niệm một chút, đã vậy…” Anh nom rất ấm ức, “Còn là anh bỏ tiền ra.”
Bối Chỉ Ý: “…”
“Sau đó, Itani nói vì phải đối xử bình đẳng lẫn nhau nên nó cũng lấy điện thoại này gọi cho Sakura nửa giờ.” Hòa An cứ như là đang lên án.
Bối Chỉ Ý: “….”
“Vậy nên ngày hôm nay anh nhất định phải gọi hơn một tiếng.” Người đàn ông căm giận bất bình ấu trĩ tuyên bố.
Bối Chỉ Ý: “…”
Tâm tình căng thẳng cứ thế bị Hòa An làm cho chầm chậm tốt lên, sau khi đưa CV lên cho lễ tân, Bối Chỉ Ý nhìn thoáng qua hoàn cảnh của công ty.
Vừa nhìn thì thấy giống mọt công ty đầu tư nước ngoài hơn, trang hoàng hiện đại, nhân viên trong công ty không khác mấy nhân viên của công ty cũ của cô, dáng vẻ tinh anh xã hội, dáng vẻ mà ba mẹ cô hy vọng cô như thế.
Cô làm như không nhìn thấy ánh mắt lén lút nhìn của nhân viên lễ tân, ngồi trên sô pha trước sảnh chờ, hơi cúi thấp đầu.
Có chút…không giống.
Cô vi diệu phát hiện ra.
Cô vẫn cứ thẹn thùng, nhưng vào lúc này cô không suy nghĩ nhiều, về nguyên nhân mà lễ tân cứ lén lút nhìn cô hoài.
Cô cũng không để ý cô ta nhìn gì, ấy thế mà cô lại không quan tâm ấn tượng đầu tiên của công ty này dành cho mình.
Bây giờ trong đầu cô điều là ngữ điệu tủi thân vô cùng của Hòa An khi cáo trạng, cái luôn bận tâm đó là làm thế nào để thực hiện tốt dự án khu bảo hộ cá mập, phần tiếp theo của dự án đầu tư này có thể nghiêm chỉnh hoàn thành hay không.
Bảo vệ môi trường phải làm, mà chu kỳ kinh tế cũng phải hoàn thành.
Dưới tình cảnh như vậy, cô có chút thất thần, mãi đến khi người đàn ông nước ngoài mặc tây trang đậm màu từ trong văn phòng chạy ra, hoàn toàn không ngại ngùng nắm lấy tay cô lắc lắc.
“Em là Bối Chỉ Ý?” Người nọ là người Mỹ y đúc Hòa An, giọng nhuẫn nhuyễn hơn Hòa An chút, khiến cho Bối Chỉ Ý đang thất thần có chút hoảng sợ.
May mắn thay trước nay cô không hay bộc lộ cảm xúc ra ngoài, cái gọi là hoảng sợ cũng chỉ là trợn to mắt, rồi tay dùng chút lực động một tí lùi về sau.
“Chào anh…” Cô hoàn toàn không biết anh ta là ai, nhưng tại sao lại mang tây trang màu xanh đậm vải nhung thế.
…..
Gout…độc đáo thật.
“Anh là bạn học của An, phụ trách chỗ này.” Nhiệt tình không giảm, sau khi nhìn thấy Bối Chỉ Ý rồi thì đôi mắt nâu cứ mãi sáng lên, “Em gọi anh là Bled là được rồi, gọi thêm Pete sau Bled cũng được.”
Bối Chỉ Ý: “….”
Hiện tại cô lại có chút để ý đến ánh mắt của lễ tân rồi, vì cô ta cứ như sắp sửa bày ghế và hạt dưa lên để hóng chuyện vậy.
Phong cách của công ty này…không giống so với trong tưởng tượng của cô cho lắm.
“Trước tiên vào văn phòng với anh.” Bled lấy tập tài liệu gõ lên bàn của nhân viên lễ tân đang hóng chuyện, đi hai bước rồi quay lại chớp chớp mắt với Bối Chỉ Ý, “Đừng có sợ, anh không kéo màn cũng không đóng cửa, anh và An là bạn tốt thật đấy.”
Bối Chỉ Ý: “…”
Cô có chút nhịn không được muốn bỏ qua số tiền điện thoại kếch xù gọi về hỏi Hòa An xem cái tên Bled này rốt cuộc là thế nào, trong khoảng thời gian này cô vẫn luôn để tâm đến chuyện hải đảo, lúc Hòa An đề cập đến người phụ trách của công ty này, ngữ điệu rất là nhẹ nhàng nên cô không có thời gian bận tâm gì nhiều.
Tại sao…
Cứ cảm giác….
Có chút cảm giác quen thuộc như ánh nhìn của Daisy…
Đặc biệt là vừa nãy lúc anh ta đi vào phòng còn liếc mắt nhìn một cái…
Bối Chỉ Ý rụt rụt cổ lại, căng da đầu dưới cái nhìn tò mò sắp khóc của nhân viên lễ tân, đi vào phòng.
“Anh biết em.” Bled cười tủm tỉm, quả nhiên không đóng cửa.
Bối Chỉ Ý khiêm tốn ngồi dựa vào cửa, giác quan thứ sáu của cô rất ít khi sai, đặc biệt là sau khi ở cùng Hòa An, thì toàn căn cứ vào giác quan thứ sáu của con gái.
Bled đối với cô, hoàn toàn không chỉ là một người được bạn họ giới thiệu đến.
“Hóa ra em thuộc công ty mà đợt trước có gửi bản dự án đến bên này.” Anh ta nói tiếp vế sau, lại là vấn đề mà Bối Chỉ Ý không thể đoán trước được, “Cô ta cho anh xem mấy dự án đang làm, anh có hỏi vài vấn đề, nhưng thấy không đúng lắm nên mới bảo cô ta cho anh xem bản nháp.”
“Cô ta đưa anh.” Bled nhún vai, tây trang màu xanh lục lấp lánh hoa lệ, “Mấy phương án đó của cô ta rất hấp dẫn anh, vậy nên anh mới đi tìm hiểu một chút, phát hiện ra em.”
“Lúc An đề cử CV của em lên anh, anh từ chối.”
“Một chuyên viên PR, lại để bản thân bị chính cấp trên của mình đoạt dự án rồi còn bị đuổi ra khỏi công ty, anh cho rằng đây là vấn đề năng lực vô cùng nghiêm trọng, nên anh chỉ đáp ứng Hòa An làm cuộc phỏng vấn thử thôi.”
“Cậu ấy rất tin tưởng vào em, nói rằng chỉ cần cho em một cơ hội phỏng vấn thôi, em nhất định sẽ thông qua.”
Bối Chỉ Ý thừa nhận, bản thân mình không phản ứng kịp.
Hòa An sẽ không lừa cô, để cô ở đây làm rồi một tháng sau sẽ thông qua công ty này xuất khẩu về lại hải đảo, đây là chuyện mà họ đã thương lượng với nhau từ sớm rồi, Hòa An sẽ không lấy chuyện này ra để đùa giỡn với cô.
Như vậy, thì chính là vị Bled trước mặt này lâm thời thay đổi.
Lý do thay đổi của anh ta vô cùng đầy đủ, tuy rằng Bối Chỉ Ý bất ngờ, nhưng lại biết anh ta nói rất có đạo lý.
Lấy tính cách của cô, làm PR là vết thương trí mạng.
Nhưng có cho cô cơ hội làm lại, cô vẫn không có đủ khả năng để nói không với người phụ nữ đỏ mắt vì chồng vì con.
“Đối với PR này, quả thật là tính cách của tôi là chướng ngại lớn nhất.” Bối Chỉ Ý cuộn chặt tay, cưỡng ép bản thân phải nhìn thẳng vào mắt Bled.
Cô đã không còn như trước nữa, vậy nên không thể lùi bước.
Anh ta là bạn Hòa An, cô mà lùi bước, anh ta sẽ nói vói Hòa An như thế nào? “Nhưng dự án marketing tôi làm rất tốt.” Lần đầu tiên thẳng thắn làm cô có dũng khí hơn, sau khi nói xong rồi thì lòng bàn tay ra ít mồ hôi, “Tôi là một nhân viên văn phòng, biết rõ nhược điêm của mình là gì, cũng hiểu rõ sở trường của mình là đâu.”
Cô chưa từng nói những lời có tính công kích như vậy, sau khi nói xong còn cảm nhận ra được sự run rẩy nơi đầu ngón tay mình.
Cô không thể mất mặt được, lần nữa nhắc nhở chính bản thân mình.
Bled không đáp.
Bối Chỉ Ý mím môi, không nói gì nữa.
Bọn họ đang giằng co.
Lúc Bối Chỉ Ý khẩn trương như sắp đi vào cõi thần tiên thiên ngoại, chết lặng tự an ủi mình, quá có tiền đồ mà, bây giờ cô thế mà dùng tiếng Anh giằng co với một người đàn ông mà mình không quen không biết.
Cô muốn gọi điện thoại vệ tinh cho Hòa An, cô cảm thấy mình đủ tư cách để gọi nửa tiếng đồng hồ số tiền điện thoại xa xỉ ấy!
Bled cúi đầu, rồi lại cười.
“Anh cho là em sẽ lấy công ty làm cái cớ, một công ty không ngừng để cấp trên lấy dự án của cấp dưới, vậy thì việc phân bổ nguồn lực của công ty có vấn đề rồi.” Bled gõ gõ bàn, “Em không có thói quen nói xấu người?”
“Lúc dự án yêu cầu, sẽ nói.” Bối Chỉ Ý ăn ngay nói thật.
Bled lại cười.
“Thật ra anh không có tư cách nói muốn dùng em hay không, tiền lương của em là trích từ tiền lương của An bên khách sạn sinh thái, anh chỉ căn cứ vào lập trường bạn bè để cho em một công việc liên quan.” Anh ta cuối cùng cũng chịu nói lời thật.
“Anh vốn muốn khuyên An đổi người khác, tìm bạn gái làm cấp dưới của công ty, cũng chỉ có cậu ta mới nhất thời mù quáng xúc động mà làm ra loại việc ngốc nghếch này.”
Bled chớp chớp mắt với Bối Chỉ Ý: “Em cũng biết, cậu ta tìm bạn gái thật không dễ dàng.”
Bối Chỉ Ý không đáp lời.
Cảm giác quen thuộc giống với Daisy mà lúc đầu Bled mang lại cho cô, sau những lời nói này bỗng dưng biến mất.
Vừa rồi anh ta…thử cô?
“Em đủ tư cách.” Anh ta lại lần nữa vươn tay với Bối Chỉ Ý, “Có điều anh muốn hỏi em một chút, em có hứng thú trở thành nhân viên chính thức ở đây không, công ty của anh dạo dần đây đặc biệt thiếu người.”
“Phúc lợi và đãi ngộ sẽ tốt hơn An cho em nhiều, hơn nữa em rất thông minh, làm việc dưới trướng bạn trai mình có cảm tình như thế nào, không cần anh nhắc nữa đâu.”
Bối Chỉ Ý nhìn chằm chằm cái tay nọ.
“Anh đang đào góc tường An đấy.” Bled dứt khoát nói trắng ra.
Bối Chỉ Ý: “…”
Tác giả có lời muốn nói:
Bọn họ sẽ đối gặp mặt, khà khà khà, kết thúc hơn mười chương như thường lệ sẽ là đường ~ có điều vẫn chưa nhanh như vậy đâu, còn mọt tháng nữa đấy!
Công ty gia đình mà Hòa An đề cử cho Bối Chỉ Ý ở Ma Đô là nhà họ Lục, cách nơi cô ở một con đường lớn.
Bối Chỉ Ý ít nhiều có chút căng thẳng, bốn tháng nay không tiếp cận với cuộc sống tri thức, lúc cả người khoác lên đồ văn phòng và giày cao gót vào sáng sớm, thoáng chút hốt hoảng.
Cô lại vận đồ công sở, phấn mắt và son môi chững chạc, đứng trước trạm tàu điện ngầm, xuyên qua tấm kính tàu điện để kiểm tra lại xem trên răng có dính son hay không.
Người trên tàu điện đều mơ màng như không được ngủ đủ, không ai biết được rằng ngày hôm qua bạn trai cô đã trải qua một cuộc đàm phán về nhà máy hóa chất ô nhiễm, không ai biết, vào lúc này, đàn cá mập xanh đã dần dần tiến vào khu bảo hộ, một năm này, trên con đường chúng đi sẽ không có ai giết chúng nữa.
Cô lấy di động ra nhìn thoáng qua tin tức của Mỹ.
Tin tức nhà xưởng của ông Daisy ô nhiễm lên đầu đề của rất nhiều tạp chí Mỹ, trong hai tờ báo lớn đấy cô còn nhìn thấy được Daisy.
Cô ta vẫn rất xinh đẹp, dù là lớp make up hay là dáng vẻ, nếu chỉ nhìn vào hình sẽ lầm tưởng rằng cô ta đang đi thảm đó của một đêm tiệc tối xa hoa nào đó.
Bối Chỉ Ý nhấp môi, lại mở weibo ra.
Lên đầu đề của rất nhiều báo chí Mỹ, nhưng trên weibo thì chỉ có vài blogger đăng tin lại, nhưng ảnh chụp Daisy thì rất nhiều.
Lực chú ý của mọi người đều đặt trên thời trang của những con cháu gia tộc giàu có, không mấy ai chú ý đế nội dung tin tức kia, cùng với hai cái thôn trang chết.
Marketing của ông Daisy thật sự thành công.
Bối Chỉ Ý thờ dài cất điện thoại lại vào trong túi.
Ít ra, đàn cá mập hẵng còn nhìn thấy mặt trời mọc, vẫn không nhuốm màu máu.
Cô tự cổ vũ cho bản thân, khóe miệng cong cong.
***
Trước khi xuống tàu, Bối Chỉ Ý nhận được một tin nhắn, là cái tin nhắn đến từ cái điện thoại vệ tinh vốn Hòa An muốn quăng xuống biển nọ.
“Anh đột nhiên phát hiện ra cái giống đồ chơi này còn có thể nhắn tin.” Hòa An thoạt nhìn hứng thú bừng bừng, “Căng thẳng chưa?”
Bối Chỉ Ý hơi hơi đỏ mặt, ngón tay lạch cạch trên màn hình: “Bao nhiêu tiền một tin?”
Cô vô cùng đau lòng.
Đêm qua vì để an ủi lại Hòa An, mà bọn họ tiêu tiếp một trăm sáu mươi đô.
Cả một ngày, tiền điện thoại những hai trăm sáu mươi đô.
Cái điện thoại này xứng đáng bị đốt đi….
Hòa An bên kia trực tiếp gọi điện thoại đến, vẫn là điện thoại vệ tinh, bên Thái Lan bấy giờ chỉ vừa bảy giờ thôi.
“Anh đang ở ngoài sao?” Cô nghe được tiếng sóng biển.
“Hôm nay phải đến khu bảo hộ.” Hòa An không phủ nhận, bên anh còn có tiếng mô tơ rõ ràng.
“Phải xuống nước sao?” Vết bỏng trên vai anh còn chưa khỏi hẳn đâu.
“Làm phương án bảo hộ, không có gì đâu.” Hòa An cười, Itani đứng bên cạnh đang làm phương án bảo hộ dùng tư thế giết cá mập hung tợn đập mạnh lên xương bả vai anh.
“Đừng căng thẳng, giữa trưa anh lại gọi điện thoại cho em.” Hòa An cười cười, tàn nhẫn đạp vào chân Itani, trong điện thoại phát ra tiếng rên áp chế cả âm thanh mô tơ.
Bối Chỉ Ý cười.
Mi mắt cong cong, lại bắt đầu nhớ đến biển cả trời xanh rồi.
“Nhắn tin rẻ hơn hay gọi điện thoại rẻ hơn?” Quản gia cần kiệm Bối Chỉ Ý trước sau vẫn không quên áp lực một ngày hai trăm sáu đô tiền điện thoại.
Hòa An bị cô chọc cười, nghĩ nghĩ, bèn đi đến nơi mà Victor và Itani không nghe thấy được dùng tiếng Trung cáo trạng: “Ngày hôm qua sau khi Victor về căn cứ, lấy điện thoại này gọi điện thoại cho vợ anh ấy đến nửa giờ.”
“Sao không dùng điện thoại cố định?” Bối Chỉ Ý thật không tài nào lý giải nổi logic đám đàn ông.
“Anh ấy nói suýt nữa thì chết rồi, nên muốn kỷ niệm một chút, đã vậy…” Anh nom rất ấm ức, “Còn là anh bỏ tiền ra.”
Bối Chỉ Ý: “…”
“Sau đó, Itani nói vì phải đối xử bình đẳng lẫn nhau nên nó cũng lấy điện thoại này gọi cho Sakura nửa giờ.” Hòa An cứ như là đang lên án.
Bối Chỉ Ý: “….”
“Vậy nên ngày hôm nay anh nhất định phải gọi hơn một tiếng.” Người đàn ông căm giận bất bình ấu trĩ tuyên bố.
Bối Chỉ Ý: “…”
Tâm tình căng thẳng cứ thế bị Hòa An làm cho chầm chậm tốt lên, sau khi đưa CV lên cho lễ tân, Bối Chỉ Ý nhìn thoáng qua hoàn cảnh của công ty.
Vừa nhìn thì thấy giống mọt công ty đầu tư nước ngoài hơn, trang hoàng hiện đại, nhân viên trong công ty không khác mấy nhân viên của công ty cũ của cô, dáng vẻ tinh anh xã hội, dáng vẻ mà ba mẹ cô hy vọng cô như thế.
Cô làm như không nhìn thấy ánh mắt lén lút nhìn của nhân viên lễ tân, ngồi trên sô pha trước sảnh chờ, hơi cúi thấp đầu.
Có chút…không giống.
Cô vi diệu phát hiện ra.
Cô vẫn cứ thẹn thùng, nhưng vào lúc này cô không suy nghĩ nhiều, về nguyên nhân mà lễ tân cứ lén lút nhìn cô hoài.
Cô cũng không để ý cô ta nhìn gì, ấy thế mà cô lại không quan tâm ấn tượng đầu tiên của công ty này dành cho mình.
Bây giờ trong đầu cô điều là ngữ điệu tủi thân vô cùng của Hòa An khi cáo trạng, cái luôn bận tâm đó là làm thế nào để thực hiện tốt dự án khu bảo hộ cá mập, phần tiếp theo của dự án đầu tư này có thể nghiêm chỉnh hoàn thành hay không.
Bảo vệ môi trường phải làm, mà chu kỳ kinh tế cũng phải hoàn thành.
Dưới tình cảnh như vậy, cô có chút thất thần, mãi đến khi người đàn ông nước ngoài mặc tây trang đậm màu từ trong văn phòng chạy ra, hoàn toàn không ngại ngùng nắm lấy tay cô lắc lắc.
“Em là Bối Chỉ Ý?” Người nọ là người Mỹ y đúc Hòa An, giọng nhuẫn nhuyễn hơn Hòa An chút, khiến cho Bối Chỉ Ý đang thất thần có chút hoảng sợ.
May mắn thay trước nay cô không hay bộc lộ cảm xúc ra ngoài, cái gọi là hoảng sợ cũng chỉ là trợn to mắt, rồi tay dùng chút lực động một tí lùi về sau.
“Chào anh…” Cô hoàn toàn không biết anh ta là ai, nhưng tại sao lại mang tây trang màu xanh đậm vải nhung thế.
…..
Gout…độc đáo thật.
“Anh là bạn học của An, phụ trách chỗ này.” Nhiệt tình không giảm, sau khi nhìn thấy Bối Chỉ Ý rồi thì đôi mắt nâu cứ mãi sáng lên, “Em gọi anh là Bled là được rồi, gọi thêm Pete sau Bled cũng được.”
Bối Chỉ Ý: “….”
Hiện tại cô lại có chút để ý đến ánh mắt của lễ tân rồi, vì cô ta cứ như sắp sửa bày ghế và hạt dưa lên để hóng chuyện vậy.
Phong cách của công ty này…không giống so với trong tưởng tượng của cô cho lắm.
“Trước tiên vào văn phòng với anh.” Bled lấy tập tài liệu gõ lên bàn của nhân viên lễ tân đang hóng chuyện, đi hai bước rồi quay lại chớp chớp mắt với Bối Chỉ Ý, “Đừng có sợ, anh không kéo màn cũng không đóng cửa, anh và An là bạn tốt thật đấy.”
Bối Chỉ Ý: “…”
Cô có chút nhịn không được muốn bỏ qua số tiền điện thoại kếch xù gọi về hỏi Hòa An xem cái tên Bled này rốt cuộc là thế nào, trong khoảng thời gian này cô vẫn luôn để tâm đến chuyện hải đảo, lúc Hòa An đề cập đến người phụ trách của công ty này, ngữ điệu rất là nhẹ nhàng nên cô không có thời gian bận tâm gì nhiều.
Tại sao…
Cứ cảm giác….
Có chút cảm giác quen thuộc như ánh nhìn của Daisy…
Đặc biệt là vừa nãy lúc anh ta đi vào phòng còn liếc mắt nhìn một cái…
Bối Chỉ Ý rụt rụt cổ lại, căng da đầu dưới cái nhìn tò mò sắp khóc của nhân viên lễ tân, đi vào phòng.
“Anh biết em.” Bled cười tủm tỉm, quả nhiên không đóng cửa.
Bối Chỉ Ý khiêm tốn ngồi dựa vào cửa, giác quan thứ sáu của cô rất ít khi sai, đặc biệt là sau khi ở cùng Hòa An, thì toàn căn cứ vào giác quan thứ sáu của con gái.
Bled đối với cô, hoàn toàn không chỉ là một người được bạn họ giới thiệu đến.
“Hóa ra em thuộc công ty mà đợt trước có gửi bản dự án đến bên này.” Anh ta nói tiếp vế sau, lại là vấn đề mà Bối Chỉ Ý không thể đoán trước được, “Cô ta cho anh xem mấy dự án đang làm, anh có hỏi vài vấn đề, nhưng thấy không đúng lắm nên mới bảo cô ta cho anh xem bản nháp.”
“Cô ta đưa anh.” Bled nhún vai, tây trang màu xanh lục lấp lánh hoa lệ, “Mấy phương án đó của cô ta rất hấp dẫn anh, vậy nên anh mới đi tìm hiểu một chút, phát hiện ra em.”
“Lúc An đề cử CV của em lên anh, anh từ chối.”
“Một chuyên viên PR, lại để bản thân bị chính cấp trên của mình đoạt dự án rồi còn bị đuổi ra khỏi công ty, anh cho rằng đây là vấn đề năng lực vô cùng nghiêm trọng, nên anh chỉ đáp ứng Hòa An làm cuộc phỏng vấn thử thôi.”
“Cậu ấy rất tin tưởng vào em, nói rằng chỉ cần cho em một cơ hội phỏng vấn thôi, em nhất định sẽ thông qua.”
Bối Chỉ Ý thừa nhận, bản thân mình không phản ứng kịp.
Hòa An sẽ không lừa cô, để cô ở đây làm rồi một tháng sau sẽ thông qua công ty này xuất khẩu về lại hải đảo, đây là chuyện mà họ đã thương lượng với nhau từ sớm rồi, Hòa An sẽ không lấy chuyện này ra để đùa giỡn với cô.
Như vậy, thì chính là vị Bled trước mặt này lâm thời thay đổi.
Lý do thay đổi của anh ta vô cùng đầy đủ, tuy rằng Bối Chỉ Ý bất ngờ, nhưng lại biết anh ta nói rất có đạo lý.
Lấy tính cách của cô, làm PR là vết thương trí mạng.
Nhưng có cho cô cơ hội làm lại, cô vẫn không có đủ khả năng để nói không với người phụ nữ đỏ mắt vì chồng vì con.
“Đối với PR này, quả thật là tính cách của tôi là chướng ngại lớn nhất.” Bối Chỉ Ý cuộn chặt tay, cưỡng ép bản thân phải nhìn thẳng vào mắt Bled.
Cô đã không còn như trước nữa, vậy nên không thể lùi bước.
Anh ta là bạn Hòa An, cô mà lùi bước, anh ta sẽ nói vói Hòa An như thế nào? “Nhưng dự án marketing tôi làm rất tốt.” Lần đầu tiên thẳng thắn làm cô có dũng khí hơn, sau khi nói xong rồi thì lòng bàn tay ra ít mồ hôi, “Tôi là một nhân viên văn phòng, biết rõ nhược điêm của mình là gì, cũng hiểu rõ sở trường của mình là đâu.”
Cô chưa từng nói những lời có tính công kích như vậy, sau khi nói xong còn cảm nhận ra được sự run rẩy nơi đầu ngón tay mình.
Cô không thể mất mặt được, lần nữa nhắc nhở chính bản thân mình.
Bled không đáp.
Bối Chỉ Ý mím môi, không nói gì nữa.
Bọn họ đang giằng co.
Lúc Bối Chỉ Ý khẩn trương như sắp đi vào cõi thần tiên thiên ngoại, chết lặng tự an ủi mình, quá có tiền đồ mà, bây giờ cô thế mà dùng tiếng Anh giằng co với một người đàn ông mà mình không quen không biết.
Cô muốn gọi điện thoại vệ tinh cho Hòa An, cô cảm thấy mình đủ tư cách để gọi nửa tiếng đồng hồ số tiền điện thoại xa xỉ ấy!
Bled cúi đầu, rồi lại cười.
“Anh cho là em sẽ lấy công ty làm cái cớ, một công ty không ngừng để cấp trên lấy dự án của cấp dưới, vậy thì việc phân bổ nguồn lực của công ty có vấn đề rồi.” Bled gõ gõ bàn, “Em không có thói quen nói xấu người?”
“Lúc dự án yêu cầu, sẽ nói.” Bối Chỉ Ý ăn ngay nói thật.
Bled lại cười.
“Thật ra anh không có tư cách nói muốn dùng em hay không, tiền lương của em là trích từ tiền lương của An bên khách sạn sinh thái, anh chỉ căn cứ vào lập trường bạn bè để cho em một công việc liên quan.” Anh ta cuối cùng cũng chịu nói lời thật.
“Anh vốn muốn khuyên An đổi người khác, tìm bạn gái làm cấp dưới của công ty, cũng chỉ có cậu ta mới nhất thời mù quáng xúc động mà làm ra loại việc ngốc nghếch này.”
Bled chớp chớp mắt với Bối Chỉ Ý: “Em cũng biết, cậu ta tìm bạn gái thật không dễ dàng.”
Bối Chỉ Ý không đáp lời.
Cảm giác quen thuộc giống với Daisy mà lúc đầu Bled mang lại cho cô, sau những lời nói này bỗng dưng biến mất.
Vừa rồi anh ta…thử cô?
“Em đủ tư cách.” Anh ta lại lần nữa vươn tay với Bối Chỉ Ý, “Có điều anh muốn hỏi em một chút, em có hứng thú trở thành nhân viên chính thức ở đây không, công ty của anh dạo dần đây đặc biệt thiếu người.”
“Phúc lợi và đãi ngộ sẽ tốt hơn An cho em nhiều, hơn nữa em rất thông minh, làm việc dưới trướng bạn trai mình có cảm tình như thế nào, không cần anh nhắc nữa đâu.”
Bối Chỉ Ý nhìn chằm chằm cái tay nọ.
“Anh đang đào góc tường An đấy.” Bled dứt khoát nói trắng ra.
Bối Chỉ Ý: “…”
Tác giả có lời muốn nói:
Bọn họ sẽ đối gặp mặt, khà khà khà, kết thúc hơn mười chương như thường lệ sẽ là đường ~ có điều vẫn chưa nhanh như vậy đâu, còn mọt tháng nữa đấy!
Danh sách chương