Editor: Mai Tuyết Vân

"Ngươi... Rượu mời không uống, cứ thích rượu phạt!" Tần Tư Cổ hoàn toàn không ngờ, hắn lại là kẻ cứng không ăn mềm không chịu.

Dùng tiền tài, hắn không cần.

Uy hiếp hắn, hắn chẳng thèm nghe.

Dương như chỉ cần Phồn Tinh.

Tuy tiểu muội hắn vừa đáng yêu vừa xinh đẹp, giống như tiểu tiên nữ. Nhưng cô cứ ngây ngốc như vậy, Tần Tư Cổ tỏ vẻ không tin, kẻ nhìn bạc tình này lại đối xử thật lòng với tiểu muội.

Nhất định là muốn lừa gạt Tiểu Tinh Tinh ngốc nghếch để đạt được lợi ích lớn hơn nữa.

Từ Thụy Khanh chính là kẻ mặt dày hạng nhất: "Tại hạ không muốn uống rượu, cũng không bỏ nương tử."

"Ngươi..." Trái tim Đại công tử rét run.

Hận Giản Hân Hân lén lút đổi Tần Phồn Nhi giả sau lưng, hận bản thân không thể tìm thấy Phồn Tinh sớm hơn.

Càng hận tên phế vật trước mặt, kẻ đó còn đang xát muối lên miệng vết thương của hắn.

"Haizz, nghiệp chướng mà!"

Tần Tư Bách hơi đau lòng thay cho Từ Thụy Khanh, nhìn thái độ bảo bọc của Đại ca, sau này chỉ sợ người nọ sống không dễ dàng.

Hắn lặng lẽ trốn một góc không xa rình coi.

Hơi khó xử nói với Nhị ca nhà mình: "Tiểu Ma Nữ này đúng là muội muội ruột thật sao? Lúc trước nàng ta đánh đệ, đệ đã thề nhất định sẽ có một ngày gọi đám thị vệ giữ chặt nàng ta, đánh cho nàng ta một trận. Nhị ca, huynh cảm thấy lời thề của đệ có còn cơ hội trở thành sự thật không?"

Tần Tư Ngọc nhìn tiểu tử ngốc nghếch không sợ chết này, hỏi ngược lại: "Vì sao đệ không đến gặp muội muội?"

"Vì Đại ca nói, sợ tính khí thô tục của đệ khiến muội muội sợ."

"Đệ còn chưa làm gì, Đại ca đã chê đệ thô tục. Đệ nghĩ nếu đệ ra tay với muội muội, đại ca có giết đệ hay không?"

Tần Tư Bách: "..." Hắn khóc không thành tiếng, đột nhiên nhiên bản thân cảm thấy hắn chẳng đáng xu nào!

[Ủng hộ mình bằng cách đọc truyện tại Diễn Đàn Lê Quý Đôn.]

Tần Tư Cổ một lòng muốn chia rẽ uyên ương, nhưng từ trước đến nay Đại công tử phong thái nho nhã phát hiện, hắn lại... Không thắng Từ Thụy Khanh!

Hắn nói hôn nhân phải nghe lệnh phụ mẫu, phủ Tần quốc công không đồng ý mối hôn sự này. Từ Thụy Khanh tỏ vẻ công dưỡng lớn hơn ân sinh, Mộc Lão Tam đã đồng ý rồi.

Hắn nói Tiểu Tinh Tinh đã cứu Từ Thụy Khanh một mạng, vậy Từ Thụy Khanh nên để cô trở thành một Thiên kim Đại tiểu thư, đừng mơ tưởng đến gia thế và vẻ đẹp của cô nữa. Từ Thụy Khanh tỏ vẻ, ơn cứu mạng lấy thân báo đáp, chính là đạo lý từ xưa đến nay. Hắn nghèo rớt mồng tơi, chỉ có thân thể là đáng giá, nếu không báo ân, lương tâm của hắn sẽ cắn rứt.

Khinh!

Tên khốn!

Ai cần hắn phải lấy thân báo đáp? Cuối cùng, Từ Thụy Khanh cũng không làm quá, sau khi khiến anh vợ tức giận hộc máu, chậm rãi nói: "Đơn giản là đại ca lo lắng ta có ý đồ bất chính, sau này sẽ đối xử với nương tử không tốt. Lại cảm thấy trước mắt ta chưa có tiền đồ, sợ làm nương tử thiệt thòi."

"Chi bằng đợi ta thi được Tiền Tam Giáp, sẽ tới phủ cầu thân. Sau khi vào triều, có chút công trạng mới thành thân với nương tử. Như thế sẽ không khiến nương tử thiệt thòi. Đại ca cảm thấy thế nào?"

Coi như hắn cũng biết nói tiếng người.

Tần Tư Cổ thoáng dịu lại, nhưng lập tức nổi bão tố.

Đại ca? Hắn kêu ai là đại ca thế? Có liêm sỉ không vậy?

"Nếu như Đại ca và phủ Quốc công cố tình gây khó dễ, ta sẽ không thèm để ý đến thể diện đến trước cửa cung đáng trống kêu oan."

Trống vừa vang lên, bày tỏ là chuyện hệ trọng, người gõ trống bị đánh 50 trượng.

Sau đó bệ hạ sẽ tự mình thẩm tra xử lý.

Nếu như thực sự chịu 50 roi, thì ngươi sớm đã chết rồi, còn làm muội phu của hắn thế nào?

Hắn chỉ không cam lòng áo bông nhỏ vừa mới tìm về đã nhanh chóng bị sói gặm đi mất, vì thế gai mắt, cố gắng gây khó dễ hắn mà thôi.

Cũng không phải muốn ghi thù, đánh sói thành chó đâu!

"Được rồi." Tần Tư Cổ ra vẻ suy xét hồi lâu, rồi gật đầu đồng ý.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện