Editor: Mai Tuyết Vân
Điều khiến Tần Tư Cổ đau lòng chính là vì hắn không thể tìm thấy muội muội sớm hơn. Nên tấm áo bông quý giá của hắn, tiểu muội đáng yêu ngoan ngoãn của hắn đã đính hôn với một tên cẩu nam nhân.
"Bông hoa nhỏ thi xong, ta đến đón hắn."
Chiều hôm đó kết thúc cuộc thi, Phồn Tinh cầm điểm tâm bước ra khỏi cửa.
Tức giận trong lòng Đại công tử nguội lạnh rất nhanh.
Chỉ là một thôn phu hương dã, cho dù là kỳ tài hiếm có đậu được Trạng Nguyên, cũng là kẻ quê mùa thấp kém. Có chỗ nào xứng đôi với kim chi ngọc diệp tiểu muội của hắn chứ? Hơn nữa sao cô còn đi đón hắn tan thi?
Hắn có tài đức gì?
Hắn xứng sao?
Tần Tư Cổ mang theo Tần Tư Ngọc dẫn Phồn Tinh xuất môn, đám người hầu và thị vệ trong phủ đều có thể cảm nhận được sự phẫn nộ của Thế tử.
Từ Thụy Khanh mệt mỏi từ trường thi bước ra, liếc mắt một cái đã gặp được Phồn Tinh.
Nói rằng mệt mỏi biến mất nhất định là giả. Nhưng trong lòng ngọt như mật thì là thật.
Hắn nhanh chóng bước đến bên cạnh Phồn Tinh, thậm chí còn hoàn toàn xem nhẹ một ánh mắt hung tợn bên cạnh.
Hắn đưa tay ra muốn ôm Phồn Tinh vào lòng, kết quả được nửa chừng lại kéo phải người nào đó đang ngăn giữa hắn và Phồn Tinh. May mắn hắn dừng lại kịp thời, nếu không...
Không thể tưởng tượng! Không được phép tưởng tượng! Tưởng tượng ra sẽ sụp đổ mất!
Sắc mặt Từ Thụy Khanh không tốt, sao lại là người của phủ Tần quốc công?
Bọn họ còn chưa chịu thôi đi à?
Đầu tiên là Tam công tử, sau đó là Đại công tử, sao công tử phủ Tần quốc công đều mất hết liêm sỉ thế?
"Tại hạ nhớ các hạ là Đại công tử phủ Tần quốc cong mà, không biết muốn làm gì vậy?" Thật ra khí thế của Từ Thụy Khanh có hơi bức người, muốn hắn phải biết tự trọng.
"Nam nữ thụ thụ bất tương thân, ngươi phải tôn trọn muội muội ta một chút!"
Ở trước mặt mình thì tên cẩu nam nhân kia đừng hòng đụng đến áo bông nhỏ của hắn, Tần Tư Cổ suy nghĩ.
Từ Thụy Khanh bị trách mắng vẻ mặt rất hoang mang.
Hắn chỉ tham gia khoa cử có mấy ngày, sao lại cảm giác đã bỏ lỡ chuyện lớn gì thế nhỉ?
*
"Ý các hạ là muốn ta từ hôn với nương tử sao?" Từ Thụy Khanh không nhịn được cười lạnh.
Mời hắn đến phủ Tần quốc công, sau đó lấy quyền uy và thái độ khẩn cầu muốn hắn buông tay Phồn Tinh sao?
Tuy đối phương là công tử thế gia đại tộc, nhưng dáng vẻ của Từ Thụy Khanh rất lạnh nhạt.
Công tử thế gia thì thế nào?
Phủ Tần quốc công thì làm sao?
Hắn muốn người nào, cho dù phải đánh đổi cả tính mạng thì nhất định cũng phải có được!
Nhưng điều duy nhất khiến hắn cảm thấy thất bạn chính là vận khí của nương tử hắn... Thật sự khiến người ta tuyệt vọng!
Vất vả lắm hắn mới cảm thấy bản thân xứng đôi với cô, sẽ không bị xem là bám váy vợ nữa, cuối cùng cô lại lộ ra thân phận thiên kim tiểu thư phủ Tần quốc công.
"Phải." Tần Tư Cổ lười che giấu.
"Từ công tử khổ công đọc sách nhiều năm, tham gia thi cử, nói vậy là cũng hy vọng có ngày trở nên nổi bật. Nếu nguyện ý giải trừ hôn ước, sau khi Từ công tử vào triều, phủ Quốc công sẽ giúp ngươi một tay."
Cẩu nam nhân, vừa nhìn đã biết là kẻ có tâm tư sâu kín!
Không xứng với muội muội của hắn!
Tiểu Tinh Tinh không cần phải lập gia đình, tốt nhất là nuôi dưỡng trong phủ Quốc công cả đời!
Kết quả Từ Thụy Khanh lại không mặn mà gì nói: "Thế tử nghĩ sai rồi, tại hạ khổ công đọc sách tham gia thi cử, không phải hy vọng có được phú quý. Chỉ hy vọng có được công danh, rồi lấy vợ sinh con mà thôi. Nói cách khác, ta vì cưới vợ sinh con mới cần công danh."
Lời nói khiêu khích như thế.
Dường như đang muốn tỏ rõ, ngươi còn muốn uy hiếp ta không? Nếu ta không lùi hôn, sẽ khiến tương lai của ta u tối sao?
Nhưng ta không cần công danh, chỉ muốn cưới tiểu nương tử, sinh một hài tử béo múp!
Ngươi còn có thể gây khó dễ gì cho hắn?
Điều khiến Tần Tư Cổ đau lòng chính là vì hắn không thể tìm thấy muội muội sớm hơn. Nên tấm áo bông quý giá của hắn, tiểu muội đáng yêu ngoan ngoãn của hắn đã đính hôn với một tên cẩu nam nhân.
"Bông hoa nhỏ thi xong, ta đến đón hắn."
Chiều hôm đó kết thúc cuộc thi, Phồn Tinh cầm điểm tâm bước ra khỏi cửa.
Tức giận trong lòng Đại công tử nguội lạnh rất nhanh.
Chỉ là một thôn phu hương dã, cho dù là kỳ tài hiếm có đậu được Trạng Nguyên, cũng là kẻ quê mùa thấp kém. Có chỗ nào xứng đôi với kim chi ngọc diệp tiểu muội của hắn chứ? Hơn nữa sao cô còn đi đón hắn tan thi?
Hắn có tài đức gì?
Hắn xứng sao?
Tần Tư Cổ mang theo Tần Tư Ngọc dẫn Phồn Tinh xuất môn, đám người hầu và thị vệ trong phủ đều có thể cảm nhận được sự phẫn nộ của Thế tử.
Từ Thụy Khanh mệt mỏi từ trường thi bước ra, liếc mắt một cái đã gặp được Phồn Tinh.
Nói rằng mệt mỏi biến mất nhất định là giả. Nhưng trong lòng ngọt như mật thì là thật.
Hắn nhanh chóng bước đến bên cạnh Phồn Tinh, thậm chí còn hoàn toàn xem nhẹ một ánh mắt hung tợn bên cạnh.
Hắn đưa tay ra muốn ôm Phồn Tinh vào lòng, kết quả được nửa chừng lại kéo phải người nào đó đang ngăn giữa hắn và Phồn Tinh. May mắn hắn dừng lại kịp thời, nếu không...
Không thể tưởng tượng! Không được phép tưởng tượng! Tưởng tượng ra sẽ sụp đổ mất!
Sắc mặt Từ Thụy Khanh không tốt, sao lại là người của phủ Tần quốc công?
Bọn họ còn chưa chịu thôi đi à?
Đầu tiên là Tam công tử, sau đó là Đại công tử, sao công tử phủ Tần quốc công đều mất hết liêm sỉ thế?
"Tại hạ nhớ các hạ là Đại công tử phủ Tần quốc cong mà, không biết muốn làm gì vậy?" Thật ra khí thế của Từ Thụy Khanh có hơi bức người, muốn hắn phải biết tự trọng.
"Nam nữ thụ thụ bất tương thân, ngươi phải tôn trọn muội muội ta một chút!"
Ở trước mặt mình thì tên cẩu nam nhân kia đừng hòng đụng đến áo bông nhỏ của hắn, Tần Tư Cổ suy nghĩ.
Từ Thụy Khanh bị trách mắng vẻ mặt rất hoang mang.
Hắn chỉ tham gia khoa cử có mấy ngày, sao lại cảm giác đã bỏ lỡ chuyện lớn gì thế nhỉ?
*
"Ý các hạ là muốn ta từ hôn với nương tử sao?" Từ Thụy Khanh không nhịn được cười lạnh.
Mời hắn đến phủ Tần quốc công, sau đó lấy quyền uy và thái độ khẩn cầu muốn hắn buông tay Phồn Tinh sao?
Tuy đối phương là công tử thế gia đại tộc, nhưng dáng vẻ của Từ Thụy Khanh rất lạnh nhạt.
Công tử thế gia thì thế nào?
Phủ Tần quốc công thì làm sao?
Hắn muốn người nào, cho dù phải đánh đổi cả tính mạng thì nhất định cũng phải có được!
Nhưng điều duy nhất khiến hắn cảm thấy thất bạn chính là vận khí của nương tử hắn... Thật sự khiến người ta tuyệt vọng!
Vất vả lắm hắn mới cảm thấy bản thân xứng đôi với cô, sẽ không bị xem là bám váy vợ nữa, cuối cùng cô lại lộ ra thân phận thiên kim tiểu thư phủ Tần quốc công.
"Phải." Tần Tư Cổ lười che giấu.
"Từ công tử khổ công đọc sách nhiều năm, tham gia thi cử, nói vậy là cũng hy vọng có ngày trở nên nổi bật. Nếu nguyện ý giải trừ hôn ước, sau khi Từ công tử vào triều, phủ Quốc công sẽ giúp ngươi một tay."
Cẩu nam nhân, vừa nhìn đã biết là kẻ có tâm tư sâu kín!
Không xứng với muội muội của hắn!
Tiểu Tinh Tinh không cần phải lập gia đình, tốt nhất là nuôi dưỡng trong phủ Quốc công cả đời!
Kết quả Từ Thụy Khanh lại không mặn mà gì nói: "Thế tử nghĩ sai rồi, tại hạ khổ công đọc sách tham gia thi cử, không phải hy vọng có được phú quý. Chỉ hy vọng có được công danh, rồi lấy vợ sinh con mà thôi. Nói cách khác, ta vì cưới vợ sinh con mới cần công danh."
Lời nói khiêu khích như thế.
Dường như đang muốn tỏ rõ, ngươi còn muốn uy hiếp ta không? Nếu ta không lùi hôn, sẽ khiến tương lai của ta u tối sao?
Nhưng ta không cần công danh, chỉ muốn cưới tiểu nương tử, sinh một hài tử béo múp!
Ngươi còn có thể gây khó dễ gì cho hắn?
Danh sách chương