Ở bên ngoài chính điện ngược lại hết sức náo nhiệt, Lâm Vương vừa uống rượu vừa vuốt cằm.
Lời nói của mấy vị hoàng tử trước khi vào Ôn Vương Phủ vang vọng trong tâm trí hắn.
Sắc đẹp của công chúa Hoà Sắt rất ít người trong thiên hạ có thể sánh kịp, nếu có thể nhân cơ hội này đến gặp công chúa Hoà Sắt nói vài lời thì quá tốt.
Nhưng ngay cả việc công chúa Hoà Sắt ở đâu, hắn cũng không biết, thì gặp thế nào?
Lâm Vương vò đầu bứt tai, hay là quên đi, đến lúc đó bị phát hiện thì biết ứng phó ra sao.
“Đưa vật này đến Lục Nguyên Cư, các ngươi phải thật cẩn thận, vương gia đã đặc biệt phân phó, nhất định phải để Trắc vương phi nhận được vật này.” Nha hoàn bên cạnh nói với nha hoàn đang đứng phía sau.
Trắc Vương phi? Các nàng đang định đi đến phòng của công chúa Hoà Sắt?
Trong lòng Lâm Vương nhất thời dâng lên một tia hy vọng, chỉ cần đi theo những nha hoàn kia thì có thể tìm thấy công chúa Hoà Sắt?
Đáy lòng có chút hưng phấn, lập tức có thể nhìn thấy phong thái của mỹ nhân, nghĩ tới đây, bước chân của hắn không kiềm chế được mà nhanh hơn hai bước, len lén đi theo phía sau mấy nha hoàn.
“Tỷ tỷ, tỷ thấy Ôn vương gia thành thân với công chúa Hoà Sắt thật sao?” Một nha hoàn tuổi tác còn khá nhỏ hỏi.
Nha hoàn bên cạnh cau mày nhìn nàng ta, “suỵt” một tiếng, có chút khiển trách: “Chúng ta không được tuỳ tiện bàn luận về chuyện của chủ tử, nếu như bị nghe thấy, nhất định sẽ bị phạt, nhưng ta nghe người ta nói, công chúa Hoà Sắt thực sự là một mỹ nhân.”
Nha hoàn nhỏ tuổi hơn ồ lên một tiếng, không nói gì nữa, cúi đầu tiếp tục đi về phía trước.
Không hề biết, sau lưng các nàng đang có một bóng người đang lén lút đi theo.
Lâm Vương theo đuôi hai nha hoàn đến Lục Nguyên Cư, thấy các nàng bưng đồ đi về phía cửa chính, liền vội vàng xoay người vào trong bóng tối.
Ngẩng đầu nhìn lên, gian phòng bên trái chính là cửa sau của Lục Nguyên Cư, chỉ cần đi vòng qua đó là có thể đi vào bên trong.
Trong lòng Lâm Vương vui vẻ một hồi, len lén xoay lưng đi về phía cửa sau của Lục Cư Nguyên.
Lúc này tình cảnh của Lục Nguyên Cư so với bên ngoài còn náo nhiệt hơn, Thích Mặc Thanh đang từ trong cửa sổ nhảy ra ngoài, dáng người cao gầy nhanh nhẹn trốn vào trong tuyết.
Nhưng là, vừa quay người một cái thì nhìn thấy bóng dáng của Lâm Vương.
Đáy lòng Thích Mặc Thanh bỗng trở nên căng thẳng, hắn tới đây làm gì? Chẳng lẽ là...!
Chàng đột nhiên nhớ tới mấy lời mình đã nói ở cửa sáng nay, lúc này Lâm Vương lại lén lút đến Lục Nguyên Cư, chẳng lẽ là muốn gặp mặt Tiết Tịnh Kỳ?
Không nghĩ tới Lâm Vương vẫn không rút ra được bài học, người đã bán thân bất toại, vẫn không bỏ được bản tính.
Khoé miệng chàng hiện lên một nụ cười lạnh, nhưng chàng muốn nhìn xem hắn muốn làm gì, nên xoay người ẩn thân vào bóng tối.
Lâm Vương lục lọi khắp mọi ngóc ngách, Lục Nguyên Cư này cũng thật khó tìm, nhưng trong lòng hắn có mỹ nhân như công chúa Hoà Sắt cổ vũ, tự nhiên sẽ không dễ dàng bỏ cuộc.
Tìm kiếm một hồi, cuối cùng cũng thấy cửa sau của Lục Nguyên Cư, hắn khom người đi vào.
Hắn lấy tay khoét một lỗ trên cửa sổ giấy, rồi nhìn động tĩnh bên trong qua lỗ nhỏ.
Nhưng là, dù nhìn thế nào cũng chỉ thấy bóng lưng của công chúa Hoà Sắt, ngay cả mặt mũi thế nào cũng không nhìn được.
Đột nhiên, “ầm” một cái, tiếng đá va vào khung cửa vang lên, khiến Lâm Vương sợ hãi đến mềm nhũn cả hai chân, từ thang ngã thẳng xuống đất.
“Hàn Nguyệt, đi xem là người nào.” Ánh mắt Tiết Tịnh Kỳ chợt lạnh lẽo, nhìn về phía cửa sổ.
Thích Mặc Thanh vừa mới rời đi, chàng không thể lại quay lại.
“Vâng.” Hàn Nguyệt gật đầu, lập tức đi về phía cửa sổ, nhưng không tìm thấy bất kỳ người nào.
Đột nhiên phía dưới truyền đến một tiếng kêu rên, Hàn Nguyệt cúi đầu nhìn xuống, thấy một dáng người ngã trên mặt đất, bên cạnh còn có một cái thang, chắc là bị ngã xuống đất không dậy nổi.
“Công chúa, bên này quả nhiên có người.” Hai mắt Hàn Nguyệt trợn tròn, hơi kích động hô lên.
Tiết Tịnh Kỳ nghe vậy lập tức đến bên cạnh nàng ta, nhìn xuống dưới, một bóng người quen thuộc đang ngã trên mặt đất, tuy nói là quen thuộc nhưng nhất thời cô không nghĩ ra là ai.
“Có người dám tới nhìn trộm, bất kể là địch hay bạn, bắt hết cho ta.” Tiết Tịnh Kỳ lạnh giọng ra lệnh.
Hàn Nguyệt gật đầu, sử dụng khinh công, phi thân một cái đã đến bên người kia, nhìn y phục hắn mặc giống của Thích Mặc Thanh đến mười phần, chắc là một hoàng tử.
“Ngươi là ai? Tại sao lại tới Lục Nguyên Cư? Nói mau?” Hàn Nguyệt nắm chặt cổ áo hắn không tha, hung hăng hỏi.
Nếu tin tức hắn đến rình coi công chúa Hoà Sắt bị truyền đi, hắn có thể làm người được nữa sao?
Chưa nói đến việc Gia Thành Đế sẽ trừng phạt hắn, chỉ sợ những đồn đại bên ngoài cũng đủ giết chết hắn.
Nhưng là, tại sao chân hắn lại bị trẹo đúng lúc như vậy, từ hòn đá vừa rồi đến cái chân bị trẹo, tựa như có ai đó thao túng vậy.
“Ngươi, ngươi thả ta ra, ngươi muốn cái gì ta cũng cho ngươi, thả ta ra...” Lâm Vương nghiêng đầu nhìn về phía cung nữ trước mặt, khẩn cầu.
Hàn Nguyệt vươn tay vỗ vào gò má hắn, khéo miệng hiện lên một nụ cười lạnh: “Thả ngươi đi? Ngươi cảm thấy có thể sao? Nói mau, ngươi là ai?”
Lâm Vương căng thẳng trong lòng, nghĩ đến thời gian càng ngày càng gấp, hắn không thể ở đây được nữa, nếu không sớm muộn sẽ có người phát hiện.
“Ngươi muốn bao nhiêu bạc ta cũng cho ngươi, ngươi thả ta đi, coi như chuyện gì cũng chưa phát sinh.” Lâm Vương xuống nước cầu xin.
Nhưng Hàn Nguyệt lại mở miệng bật cười, nghe giọng điệu này của hắn, chắc chắn là một hoàng tử.
“Ngươi cho rằng đưa bạc cho ta là xong chuyện sao? Nếu ngươi đã đi đến đây, thì nên biết đây rốt cuộc là chỗ nào? Nếu ta bỏ qua cho ngươi, Ôn Vương sẽ bỏ qua cho ngươi sao?” Hàn Nguyệt hỏi ngược lại.
Tiết Tịnh Kỳ nhìn xuống hai người ở bệ cửa sổ, đang định bảo Hàn Nguyệt đưa hắn lên đây, thì đột nhiên có âm thanh vang lên ở cửa cắt ngang suy nghĩ của cô.
“Trắc Vương phi, nô tỳ là Tề ma ma trong phủ, là Ôn Vương phân phó tới chiếu cố người, nô tỳ nghe nói Trắc vương phi xảy ra một ít chuyện, cho nên tới xem sao.”
Giọng nói giả vờ cung kính nhưng thực chất là giấu giếm ý dò xét, vang lên bên tai Tiết Tịnh Kỳ, bước chân cô dừng lại, từ từ trở về.
Xem ra tối nay được định sẵn là một buổi tối không yên bình, còn chưa bắt đầu, đã có nhiều chuyện liên tiếp xảy ra như vậy, khiến cô không kịp trở tay.
“Nếu vương phi không trả lời, nô tỳ coi như người đã đồng ý, nô tỳ liền tiến vào.” Tề ma ma nắm lấy cánh cửa, không chờ hồi âm bên trong đã lập tức đẩy cửa đi vào.
Trong phòng không có dấu vết của sự hỗn loạn, nhưng Tiết Tịnh Kỳ đang ngồi quỳ ở một góc, ôm chiếc khăn trùm đầu của tân nương, cả người không ngừng run rẩy.
Tề ma ma là người có ánh mắt sắc bén, dù sao cũng là một lão ma ma hầu hạ trong phủ đã lâu, liếc mắt một cái là hiểu có chuyện gì xảy ra.
“Trắc Vương phi, đã xảy ra chuyện gì? Sao người lại ngồi dưới đất? Các ngươi mau đỡ vương phi dậy.” Tề ma ma nhì hai nha hoàn sau lưng, nói.
Ánh mắt bà ta quét một vòng quanh phòng, cuối cùng phát hiện cửa sổ đang mở, trong lòng nhất thời hiểu ra một ít, rồi xoay người đi.
“Không tốt, trong phòng nhất định xảy ra chuyện, các ngươi mau gọi Ôn vương đến, muôn ngàn lần không được để lộ chuyện này.”
Tề ma ma vừa dứt lời, lập tức chạy tới bên cửa sổ, nhìn xuống dưới, chỉ thấy hai bóng người dường như đang đánh nhau.
“Các ngươi, các ngươi tới đúng lúc lắm, vừa nãy có người muốn tới nhìn trộm ta, may nha hoàn của ta nhanh trí, cùng hắn xảy ra tranh đấu, phỏng đoán bị thương không nhẹ.” Tiết Tịnh Kỳ che ngực thở hổn hển, có chút khó khăn nói.
Tề ma ma quay đầu nhìn cô một cái, ánh mắt lạnh đi từng chút một, đôi mắt nhỏ híp lại thành khe hở, không biết đang nghĩ gì.
“Chờ một hồi Ôn Vương sẽ tới, ngươi đợi ở đây cho ta, đừng hòng chạy.” Hàn Nguyệt gắt gao ghì chặt đầu Lâm Vương, ấn cả người hắn vào trong tuyết.
Thân thể Lâm Vương dần dần lạnh như băng, nhưng vẫn cố hết sức vùng vẫy.
Trong phòng an tĩnh một cách quỷ dị, Tiết Tịnh Kỳ không nói một lời, ngồi ở mép giường thở hổn hển, tựa hồ vô cùng kinh hãi.
Tề ma ma nhìn quanh phòng thêm một lượt, luôn cảm thấy tân phòng có điểm quái dị, mục đích chính còn chưa đạt được.
Rốt cuộc vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Thật sự chỉ đơn giản như vậy?
Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng của nhiều bước chân, Ôn Vương là người vào trước tiên, hắn tựa như tới hết sức vội vàng, không hề để ý đến ánh mắt của người bên cạnh, vừa thấy Tiết Tịnh Kỳ bên mép giường, đã ôm chặt cô vào ngực.
“Không sao, ta ở đây rồi, đừng sợ.” Ôn Vương ấn đầu cô vào trong ngực, an ủi.
Hơi thở của hắn có chút gấp gáp, có lẽ do vừa chạy quá nhanh, trên người dính rất nhiều bông tuyết, bàn tay lạnh như băng.
“Vương gia, cuối cùng người cũng tới, vừa rồi có người định trèo vào cửa sổ, may mà ta kịp thời phát hiện...” Tiết Tịnh Kỳ ôm lấy người hắn, thấp giọng thút thít.
Thấy cô khóc như vậy, trái tim Ôn Vương như muốn tan chảy, từ từ buông người cô ra, quay đầu về phía nha hoàn sau lưng: “Tên kia đang ở đâu?”
Nhưng ánh mắt của hắn lại bắn về phía Tề ma ma, dường như là đang hỏi bà ta.
Tề ma ma ở trong phủ rốt cuộc có thân phận gì, Ôn Vương nắm rất rõ, nếu bà ta ở chỗ này, chứng tỏ đã biết chuyện gì xảy ra.
Dưới ánh mắt áp bách của hắn, Tề ma ma chỉ về phía cửa sổ: “Vương gia, nha hoàn bên người vương phi dường như đã bắt được kẻ nhìn trộm, lúc này hẳn là đang ở dưới bệ cửa sổ.”
Ôn Vương tức giận nói: “Mang hắn lên đây cho ta.”
Hô hấp của người trong phòng dần dần trở nên ngưng trệ, không ai dám thở mạnh.
Bọn họ chưa từng gặp tình huống này bao giờ, cũng chưa từng thấy Ôn Vương tức giận như thế, không dám chậm trễ, lập tức chạy thẳng đến cửa sau của Lục Nguyên Cư.
“Ta muốn nhìn xem ai có lá gan lớn như vậy, trong ngày thành thân của bản vương dám đến đây xem trộm.” Ôn Vương cắn răng nghiến lợi, hung tợn mở miệng.
Ngày thành thân êm đẹp lại bị quấy phá thành cái dạng này, bất kể là kẻ nào, hắn cũng sẽ không dễ dàng cho qua.
Tiết Tịnh Kỳ cúi đầu nhìn xuống mặt đất, khoé miệng chậm rãi cong lên một nụ cười nhẹ.
Cả người Ôn Vương mặc áo hỷ đỏ, đứng trong đám đông vô cùng nổi bật, cả người toát ra vẻ lạnh lùng uy hiếp, chỉ chờ bắt được tên kia.
Ngoài cửa vang lên một trận xôn xao, mấy thị vệ đang áp giải một người đàn ông mặc hoàng phục.
Người nọ cúi đầu, không dám ngẩng mặt lên, dưới ánh nhìn của mọi người, đột nhiên hắn vùng khỏi tay thị vệ, bỏ chạy ra ngoài.
Lời nói của mấy vị hoàng tử trước khi vào Ôn Vương Phủ vang vọng trong tâm trí hắn.
Sắc đẹp của công chúa Hoà Sắt rất ít người trong thiên hạ có thể sánh kịp, nếu có thể nhân cơ hội này đến gặp công chúa Hoà Sắt nói vài lời thì quá tốt.
Nhưng ngay cả việc công chúa Hoà Sắt ở đâu, hắn cũng không biết, thì gặp thế nào?
Lâm Vương vò đầu bứt tai, hay là quên đi, đến lúc đó bị phát hiện thì biết ứng phó ra sao.
“Đưa vật này đến Lục Nguyên Cư, các ngươi phải thật cẩn thận, vương gia đã đặc biệt phân phó, nhất định phải để Trắc vương phi nhận được vật này.” Nha hoàn bên cạnh nói với nha hoàn đang đứng phía sau.
Trắc Vương phi? Các nàng đang định đi đến phòng của công chúa Hoà Sắt?
Trong lòng Lâm Vương nhất thời dâng lên một tia hy vọng, chỉ cần đi theo những nha hoàn kia thì có thể tìm thấy công chúa Hoà Sắt?
Đáy lòng có chút hưng phấn, lập tức có thể nhìn thấy phong thái của mỹ nhân, nghĩ tới đây, bước chân của hắn không kiềm chế được mà nhanh hơn hai bước, len lén đi theo phía sau mấy nha hoàn.
“Tỷ tỷ, tỷ thấy Ôn vương gia thành thân với công chúa Hoà Sắt thật sao?” Một nha hoàn tuổi tác còn khá nhỏ hỏi.
Nha hoàn bên cạnh cau mày nhìn nàng ta, “suỵt” một tiếng, có chút khiển trách: “Chúng ta không được tuỳ tiện bàn luận về chuyện của chủ tử, nếu như bị nghe thấy, nhất định sẽ bị phạt, nhưng ta nghe người ta nói, công chúa Hoà Sắt thực sự là một mỹ nhân.”
Nha hoàn nhỏ tuổi hơn ồ lên một tiếng, không nói gì nữa, cúi đầu tiếp tục đi về phía trước.
Không hề biết, sau lưng các nàng đang có một bóng người đang lén lút đi theo.
Lâm Vương theo đuôi hai nha hoàn đến Lục Nguyên Cư, thấy các nàng bưng đồ đi về phía cửa chính, liền vội vàng xoay người vào trong bóng tối.
Ngẩng đầu nhìn lên, gian phòng bên trái chính là cửa sau của Lục Nguyên Cư, chỉ cần đi vòng qua đó là có thể đi vào bên trong.
Trong lòng Lâm Vương vui vẻ một hồi, len lén xoay lưng đi về phía cửa sau của Lục Cư Nguyên.
Lúc này tình cảnh của Lục Nguyên Cư so với bên ngoài còn náo nhiệt hơn, Thích Mặc Thanh đang từ trong cửa sổ nhảy ra ngoài, dáng người cao gầy nhanh nhẹn trốn vào trong tuyết.
Nhưng là, vừa quay người một cái thì nhìn thấy bóng dáng của Lâm Vương.
Đáy lòng Thích Mặc Thanh bỗng trở nên căng thẳng, hắn tới đây làm gì? Chẳng lẽ là...!
Chàng đột nhiên nhớ tới mấy lời mình đã nói ở cửa sáng nay, lúc này Lâm Vương lại lén lút đến Lục Nguyên Cư, chẳng lẽ là muốn gặp mặt Tiết Tịnh Kỳ?
Không nghĩ tới Lâm Vương vẫn không rút ra được bài học, người đã bán thân bất toại, vẫn không bỏ được bản tính.
Khoé miệng chàng hiện lên một nụ cười lạnh, nhưng chàng muốn nhìn xem hắn muốn làm gì, nên xoay người ẩn thân vào bóng tối.
Lâm Vương lục lọi khắp mọi ngóc ngách, Lục Nguyên Cư này cũng thật khó tìm, nhưng trong lòng hắn có mỹ nhân như công chúa Hoà Sắt cổ vũ, tự nhiên sẽ không dễ dàng bỏ cuộc.
Tìm kiếm một hồi, cuối cùng cũng thấy cửa sau của Lục Nguyên Cư, hắn khom người đi vào.
Hắn lấy tay khoét một lỗ trên cửa sổ giấy, rồi nhìn động tĩnh bên trong qua lỗ nhỏ.
Nhưng là, dù nhìn thế nào cũng chỉ thấy bóng lưng của công chúa Hoà Sắt, ngay cả mặt mũi thế nào cũng không nhìn được.
Đột nhiên, “ầm” một cái, tiếng đá va vào khung cửa vang lên, khiến Lâm Vương sợ hãi đến mềm nhũn cả hai chân, từ thang ngã thẳng xuống đất.
“Hàn Nguyệt, đi xem là người nào.” Ánh mắt Tiết Tịnh Kỳ chợt lạnh lẽo, nhìn về phía cửa sổ.
Thích Mặc Thanh vừa mới rời đi, chàng không thể lại quay lại.
“Vâng.” Hàn Nguyệt gật đầu, lập tức đi về phía cửa sổ, nhưng không tìm thấy bất kỳ người nào.
Đột nhiên phía dưới truyền đến một tiếng kêu rên, Hàn Nguyệt cúi đầu nhìn xuống, thấy một dáng người ngã trên mặt đất, bên cạnh còn có một cái thang, chắc là bị ngã xuống đất không dậy nổi.
“Công chúa, bên này quả nhiên có người.” Hai mắt Hàn Nguyệt trợn tròn, hơi kích động hô lên.
Tiết Tịnh Kỳ nghe vậy lập tức đến bên cạnh nàng ta, nhìn xuống dưới, một bóng người quen thuộc đang ngã trên mặt đất, tuy nói là quen thuộc nhưng nhất thời cô không nghĩ ra là ai.
“Có người dám tới nhìn trộm, bất kể là địch hay bạn, bắt hết cho ta.” Tiết Tịnh Kỳ lạnh giọng ra lệnh.
Hàn Nguyệt gật đầu, sử dụng khinh công, phi thân một cái đã đến bên người kia, nhìn y phục hắn mặc giống của Thích Mặc Thanh đến mười phần, chắc là một hoàng tử.
“Ngươi là ai? Tại sao lại tới Lục Nguyên Cư? Nói mau?” Hàn Nguyệt nắm chặt cổ áo hắn không tha, hung hăng hỏi.
Nếu tin tức hắn đến rình coi công chúa Hoà Sắt bị truyền đi, hắn có thể làm người được nữa sao?
Chưa nói đến việc Gia Thành Đế sẽ trừng phạt hắn, chỉ sợ những đồn đại bên ngoài cũng đủ giết chết hắn.
Nhưng là, tại sao chân hắn lại bị trẹo đúng lúc như vậy, từ hòn đá vừa rồi đến cái chân bị trẹo, tựa như có ai đó thao túng vậy.
“Ngươi, ngươi thả ta ra, ngươi muốn cái gì ta cũng cho ngươi, thả ta ra...” Lâm Vương nghiêng đầu nhìn về phía cung nữ trước mặt, khẩn cầu.
Hàn Nguyệt vươn tay vỗ vào gò má hắn, khéo miệng hiện lên một nụ cười lạnh: “Thả ngươi đi? Ngươi cảm thấy có thể sao? Nói mau, ngươi là ai?”
Lâm Vương căng thẳng trong lòng, nghĩ đến thời gian càng ngày càng gấp, hắn không thể ở đây được nữa, nếu không sớm muộn sẽ có người phát hiện.
“Ngươi muốn bao nhiêu bạc ta cũng cho ngươi, ngươi thả ta đi, coi như chuyện gì cũng chưa phát sinh.” Lâm Vương xuống nước cầu xin.
Nhưng Hàn Nguyệt lại mở miệng bật cười, nghe giọng điệu này của hắn, chắc chắn là một hoàng tử.
“Ngươi cho rằng đưa bạc cho ta là xong chuyện sao? Nếu ngươi đã đi đến đây, thì nên biết đây rốt cuộc là chỗ nào? Nếu ta bỏ qua cho ngươi, Ôn Vương sẽ bỏ qua cho ngươi sao?” Hàn Nguyệt hỏi ngược lại.
Tiết Tịnh Kỳ nhìn xuống hai người ở bệ cửa sổ, đang định bảo Hàn Nguyệt đưa hắn lên đây, thì đột nhiên có âm thanh vang lên ở cửa cắt ngang suy nghĩ của cô.
“Trắc Vương phi, nô tỳ là Tề ma ma trong phủ, là Ôn Vương phân phó tới chiếu cố người, nô tỳ nghe nói Trắc vương phi xảy ra một ít chuyện, cho nên tới xem sao.”
Giọng nói giả vờ cung kính nhưng thực chất là giấu giếm ý dò xét, vang lên bên tai Tiết Tịnh Kỳ, bước chân cô dừng lại, từ từ trở về.
Xem ra tối nay được định sẵn là một buổi tối không yên bình, còn chưa bắt đầu, đã có nhiều chuyện liên tiếp xảy ra như vậy, khiến cô không kịp trở tay.
“Nếu vương phi không trả lời, nô tỳ coi như người đã đồng ý, nô tỳ liền tiến vào.” Tề ma ma nắm lấy cánh cửa, không chờ hồi âm bên trong đã lập tức đẩy cửa đi vào.
Trong phòng không có dấu vết của sự hỗn loạn, nhưng Tiết Tịnh Kỳ đang ngồi quỳ ở một góc, ôm chiếc khăn trùm đầu của tân nương, cả người không ngừng run rẩy.
Tề ma ma là người có ánh mắt sắc bén, dù sao cũng là một lão ma ma hầu hạ trong phủ đã lâu, liếc mắt một cái là hiểu có chuyện gì xảy ra.
“Trắc Vương phi, đã xảy ra chuyện gì? Sao người lại ngồi dưới đất? Các ngươi mau đỡ vương phi dậy.” Tề ma ma nhì hai nha hoàn sau lưng, nói.
Ánh mắt bà ta quét một vòng quanh phòng, cuối cùng phát hiện cửa sổ đang mở, trong lòng nhất thời hiểu ra một ít, rồi xoay người đi.
“Không tốt, trong phòng nhất định xảy ra chuyện, các ngươi mau gọi Ôn vương đến, muôn ngàn lần không được để lộ chuyện này.”
Tề ma ma vừa dứt lời, lập tức chạy tới bên cửa sổ, nhìn xuống dưới, chỉ thấy hai bóng người dường như đang đánh nhau.
“Các ngươi, các ngươi tới đúng lúc lắm, vừa nãy có người muốn tới nhìn trộm ta, may nha hoàn của ta nhanh trí, cùng hắn xảy ra tranh đấu, phỏng đoán bị thương không nhẹ.” Tiết Tịnh Kỳ che ngực thở hổn hển, có chút khó khăn nói.
Tề ma ma quay đầu nhìn cô một cái, ánh mắt lạnh đi từng chút một, đôi mắt nhỏ híp lại thành khe hở, không biết đang nghĩ gì.
“Chờ một hồi Ôn Vương sẽ tới, ngươi đợi ở đây cho ta, đừng hòng chạy.” Hàn Nguyệt gắt gao ghì chặt đầu Lâm Vương, ấn cả người hắn vào trong tuyết.
Thân thể Lâm Vương dần dần lạnh như băng, nhưng vẫn cố hết sức vùng vẫy.
Trong phòng an tĩnh một cách quỷ dị, Tiết Tịnh Kỳ không nói một lời, ngồi ở mép giường thở hổn hển, tựa hồ vô cùng kinh hãi.
Tề ma ma nhìn quanh phòng thêm một lượt, luôn cảm thấy tân phòng có điểm quái dị, mục đích chính còn chưa đạt được.
Rốt cuộc vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Thật sự chỉ đơn giản như vậy?
Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng của nhiều bước chân, Ôn Vương là người vào trước tiên, hắn tựa như tới hết sức vội vàng, không hề để ý đến ánh mắt của người bên cạnh, vừa thấy Tiết Tịnh Kỳ bên mép giường, đã ôm chặt cô vào ngực.
“Không sao, ta ở đây rồi, đừng sợ.” Ôn Vương ấn đầu cô vào trong ngực, an ủi.
Hơi thở của hắn có chút gấp gáp, có lẽ do vừa chạy quá nhanh, trên người dính rất nhiều bông tuyết, bàn tay lạnh như băng.
“Vương gia, cuối cùng người cũng tới, vừa rồi có người định trèo vào cửa sổ, may mà ta kịp thời phát hiện...” Tiết Tịnh Kỳ ôm lấy người hắn, thấp giọng thút thít.
Thấy cô khóc như vậy, trái tim Ôn Vương như muốn tan chảy, từ từ buông người cô ra, quay đầu về phía nha hoàn sau lưng: “Tên kia đang ở đâu?”
Nhưng ánh mắt của hắn lại bắn về phía Tề ma ma, dường như là đang hỏi bà ta.
Tề ma ma ở trong phủ rốt cuộc có thân phận gì, Ôn Vương nắm rất rõ, nếu bà ta ở chỗ này, chứng tỏ đã biết chuyện gì xảy ra.
Dưới ánh mắt áp bách của hắn, Tề ma ma chỉ về phía cửa sổ: “Vương gia, nha hoàn bên người vương phi dường như đã bắt được kẻ nhìn trộm, lúc này hẳn là đang ở dưới bệ cửa sổ.”
Ôn Vương tức giận nói: “Mang hắn lên đây cho ta.”
Hô hấp của người trong phòng dần dần trở nên ngưng trệ, không ai dám thở mạnh.
Bọn họ chưa từng gặp tình huống này bao giờ, cũng chưa từng thấy Ôn Vương tức giận như thế, không dám chậm trễ, lập tức chạy thẳng đến cửa sau của Lục Nguyên Cư.
“Ta muốn nhìn xem ai có lá gan lớn như vậy, trong ngày thành thân của bản vương dám đến đây xem trộm.” Ôn Vương cắn răng nghiến lợi, hung tợn mở miệng.
Ngày thành thân êm đẹp lại bị quấy phá thành cái dạng này, bất kể là kẻ nào, hắn cũng sẽ không dễ dàng cho qua.
Tiết Tịnh Kỳ cúi đầu nhìn xuống mặt đất, khoé miệng chậm rãi cong lên một nụ cười nhẹ.
Cả người Ôn Vương mặc áo hỷ đỏ, đứng trong đám đông vô cùng nổi bật, cả người toát ra vẻ lạnh lùng uy hiếp, chỉ chờ bắt được tên kia.
Ngoài cửa vang lên một trận xôn xao, mấy thị vệ đang áp giải một người đàn ông mặc hoàng phục.
Người nọ cúi đầu, không dám ngẩng mặt lên, dưới ánh nhìn của mọi người, đột nhiên hắn vùng khỏi tay thị vệ, bỏ chạy ra ngoài.
Danh sách chương