Tiết Tịnh Kỳ ngồi trên kiệu hoa không ngờ hít thở sâu, lát nữa chắc chắn sẽ rất náo nhiệt, chỉ cần duy trì thật tốt trong thời gian nghênh thân là đủ rồi.

Quả táo trong tay bị cô siết chặt lại, móng tay cắm sâu vào trong, dường như cô muốn tách nó thành hai nửa vậy.

Tiếng chiêng tiếng pháo vang động ở bên ngoài, Tiết Tịnh Kỳ tính toán chắc cũng sắp đến lúc rồi, bèn dựa vào phái cửa sổ kiệu hoa.

“Hàn Nguyệt.” Cô thấp giọng gọi một tiếng.

Bên ngoài lập tức truyền đến lời đáp của Hàn Nguyệt, nàng ta vẫn luôn ở bên cạnh cô, chưa từng rời đi.

“Đến đâu rồi?” Tiết Tịnh Kỳ lại hỏi lần nữa.

Lúc này đội nghênh thân dài dằng dặc đang dần dần đi ra khỏi cổng lớn hoàng cung, người đi đầu tiên đã đi ra đến đường lớn rồi.

“Công chúa, lúc này đang ra cổng cung, đã rất gần phủ Ôn Vương rồi.” Hàn Nguyệt đáp.

Tiết Tịnh Kỳ không trả lời lại, nếu bọn chuyện đã đi đến bước này rồi, cũng không còn đường quay đầu nữa, cô thở dài một hơi, kéo khăn trùm đầu xuống.

Đội nghênh thân chậm rãi đi trên đường, Tiết Tịnh Kỳ có thể nghe thấy hai bên đường có rất nhiều bách tính đang đứng, chắc là họ đều ra đây để thưởng thức cảnh tượng trọng đại công chúa nước Thành Châu gả ch Hoàng tử nước Thích Diệp.

Tiếng chiêng tiếng trống vẫn chưa hề ngừng lại, kèm theo đó là tiếng ném tiền, cứ như vậy họ đã đi đến cổng phru Ôn Vương.


Những tiếng bước chân vội vàng, rồi lại là một hồi pháo nổ, ngay sau đó là một giọng nam cao, thánh thót vang lên: “Đã đến phủ Ôn Vương, hạ kiệu.”
Mấy hạ nhân nâng kiệu lập tức hạ kiệu xuống, sau đó hỉ nương bước đến, mặc một bộ đồ màu đỏ đứng trước cổng, cười đến mức hai mắt không thể mở ra.

“Mời Ôn Vương đá cửa kiệu, đó tiếp Trắc vương phi hạ kiệu.” Hỉ nương làm từng bước theo quy củ.

Hôm nay Ôn Vương phong độ xuất chúng, có tinh thần nhiều hơn so với những ngày bình thường, trên mặt luôn xuất hiện một nụ cười nhàn nhạt.

Hắn lật người, lập tức nhảy xuống khỏi kiệu, thân hình cao lớn chậm rãi bước đến cửa kiệu, không mạnh không nhẹ đạp vào cửa, chỉ sợ sẽ khiến Tiết Tịnh Kỳ bị thương.

“Tân nương hạ kiệu, nhảy qua chậu lửa, cuộc sống sau này sẽ rất sung túc.” Giọng nói của hỉ nương lại vang lên.

Tiết Tịnh Kỳ nhìn mặt đất, Hàn Nguyệt đứng bên cạnh cũng dìu cô đến trước chậu lửa, cô nhảy nhẹ một cái đã nhảy qua được chậu lửa.

Bên này không khí đầy náo nhiệt, nhưng không ai biết, có một đôi mắt lạnh lẽo ở góc tường đang nhìn về phía bọn họ, đã một lúc lâu rồi vẫn chưa rời đi.

Vài tảng đá dưới tường vừa hay chắn ngang cơ thể Doãn Tiêu La, đứng ở một vị trí tuyệt đẹp như vậy, không những nàng ta có thể nhìn thấy toàn bộ quá trình, mà còn thấy rõ biểu cảm trên gương mặt từng người, nhất là Ôn Vương.

Lúc thành thân với nàng ta, trên gương mặt hắn không hề có nụ cười như này, từ đầu tới cuối chỉ trơ bản mặt gỗ ra, lúc đó nàng ta còn cho rằng đó là lần đầu tiên thành thân của hắn, nên hắn còn chưa quen.

Không ngờ, hôm nay nhìn thấy cảnh tượng này, nàng ta mới biết mọi thứ đều chỉ là ảo tưởng mà nàng ta nghĩ ra để lừa mình dối người mà thôi.

Đối với nữ nhân khác, hắn cười thật vui vẻ, nhưng đối với nàng ta, hắn lại bày ra bản mặt lạnh lẽo như sương, sớm biết là không yêu, sao còn cưỡng cầu?
Doãn Tiêu La lạnh lùng cười, đôi bàn tay đặt trên băng tuyết một lúc lâu cũng không cảm thấy lạnh, nhưng tim nàng ta lúc này lại lạnh hơn bao giờ hết.

Nàng ta chậm rãi quay người đi, không nhìn cảnh tượng đau lòng đó nữa.

Công chúa Hòa Sắt, gả cho Ôn Vương là ngươi tự tìm tới, nếu ngươi không gả thì đã không có nhiều chuyện như vậy rồi.

Nàng ta vừa quay người đi, cơ thể đã hòa lẫn trong bóng tối, biến mất không thấy đâu nữa.

Hôm nay Gia Thành Đế cũng đích thân tới, bên cạnh còn có Địch Quý phi, lúc này đang ngồi ở chính đường cười nói vui vẻ.

Hàn Nguyệt dìu Tiết Tịnh Kỳ vào chính đường, nghi thức tiếp theo khá là đơn giản, chính là bái đường thành thân.

Ngay sau đó là tiếng nói vui vẻ của hỉ nương, bọn họ cúi người, dâng trà là xong chuyện rồi.

Bên tai Tiết Tịnh Kỳ không có bất cứ âm thanh nào, chỉ nghĩ liệu lúc này có phải Thích Mặc Thanh đang ở một góc nào đó lén lút nhìn cô, khống chế bản thân không được đưa cô đi, không biết chàng đã lấy ra bao nhiêu dũng khí mới dám nhìn một màn này.

“Mời Trắc vương phi về phòng nghỉ ngơi trước.” Hỉ nương và mấy nha hoàn bên cạnh dìu Tiết Tịnh Kỳ về phòng của cô.

Nhìn hành lang sạch sẽ, Tiết Tịnh Kỳ thầm đếm số bước, những đoạn đường phải quành, cô đều ghi nhớ trong lòng.

Ai ngờ, căn phòng cách chính điện không xa, mới đi được một lúc, hỉ nương đã nói: “Bên ngoài chính là phòng của Trắc vương phi, mời người kiên nhẫn đợi một lúc, một lát nữa Ôn Vương sẽ tới uống rượu giao bôi với người.”
Nói xong, bà ta để lại một ít nha hoàn của phủ Ôn Vương lại để hầu hạ, căn phòng yên lặng, ấm áp như cách biệt với thế giới, không hề nghe thấy bất cứ tiếng ồn nào bên ngoài.


Tiết Tịnh Kỳ điều chỉnh lại tư thế ngồi cho thoải mái, rồi chợt nói: “Các ngươi ra ngoài hết đi, trong này có Hàn Nguyệt hầu hạ là đủ rồi.”
Hàn Nguyệt tiến lên một bước, chắn trước mặt Tiết Tịnh Kỳ, làm một động tác mời với những nha hoàn không chịu rời đi kia.

Đám nha đầu kia khó xử nhìn Tiết Tịnh Kỳ, khó khăn lên tiếng: “Nhưng mà, đám nô tỳ không ở trong đây hầu hạ e là không hợp quy củ.”
“Không phải bảo các ngươi không hầu hạ nữa, chỉ là Trắc vương phi có hơi mệt rồi, bảo các ngươi ra ngoài đứng, lúc đông người Trắc vương phi không thể nào yên lòng nổi, nếu xảy ra chuyện, các ngươi có gánh vác nổi không?” Hàn Nguyệt nhìn bọn họ, giọng điệu có chút lạnh lẽo.

Nghe giọng điệu của Hàn Nguyệt, đám nha hoàn cảm thấy có chút khó khăn, không biết tính cách của Trắc Vương phi này như thế nào, nếu giống với Doãn Tiêu La, những ngày tháng sau này khó sống rồi.

“Vâng, vậy bọn nô tỳ xin lui trước.” Nha hoàn cầm đầu nói xong, bèn quay người rời đi.

Không khí đè nén trong căn phòng lập tức biến mất, Tiết Tịnh Kỳ tháo khăn tùm đầu xuống, ngọn nến sáng trưng khiến việc mở mắt của cô có chút khó khăn, quen với nó rồi mới thấy tốt hơn một chút.

“Hàn Nguyệt, ban nãy ở bên ngoài có nhìn thấy chàng không?” Tiết Tịnh Kỳ chỉ muốn hỏi chuyện này, cho đến trước mắt, việc cô quan tâm nhất cũng chỉ có như vậy thôi.

Hàn Nguyệt muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn nói: “Không nhìn thấy Vương gia ạ.”
Hóa ra chàng không ở đây, cũng phải, sao chàng lại có mặt ở trong trường hợp như vậy được, sao mà chàng bằng lòng chứ.

Tiết Tịnh Kỳ đỡ trán lắc lắc đầu rồi chậm rãi ngồi xuống.

Đột nhiên cô dựa vào một lồng ngực khỏe mạnh, đôi bàn tay của người đó ôm chặt lấy cơ thể cô, cằm thì tựa lên vai cô.

Ngoài Thích Mặc Thanh ra, cô chưa từng bị người ta chiếm hời như vậy, sắc mặt Tiết Tịnh Kỳ lạnh lùng, cô huých mạnh khuỷu tay về phía sau, người kia như biết cô định làm gì, đã giơ sẵn tay ra để đợi cô, sau đó nắm chặt bàn tay của cô trong lòng bàn tay mình.

“Muốn biết ta có ở đây hay không, sao không tự hỏi ta?” Giọng nói trầm thấp kèm theo ý cười vang lên.

Tiết Tịnh Kỳ ngơ ra, lúc quay đầu lại thì thấy chàng đang mỉm cười nhìn mình, ánh mắt vô cùng dịu dàng.

Giây phút đó, cả thế giới như yên tĩnh lại, bên cạnh chỉ còn hơi thở của chàng.

Hai tay chàng ôm chặt eo cô, không cho cô cơ hội để giãy ra, hai người im lặng bên nhau sau một thời gian dài mới được gặp lại, cảm nhận sự ấm áp này.

“Chàng đến đây kiểu gì vậy? Không có ai phát hiện ra sao?” Cuối cùng Tiết Tịnh Kỳ cũng lên tiếng phá vỡ sự yên lặng này.

“Ta vẫn luôn ở đây đợi nàng, không có ai phát hiện ra cả.” Thích Mặc Thanh lại nắm chặt tay cô.

Vẫn luôn ở đây đợi? Vậy ban nãy Hàn Nguyệt nói không nhìn thấy chàng ở chính đường, hóa ra, lúc đó chàng đã ở đây đợi cô rồi.

Tiết Tịnh Kỳ không khỏi cảm thấy có chút xót xa, vẫn chưa kịp lên tiếng, chàng đã đứng trước mặt cô, xoa bàn tay to lớn, chai sần lên gương mặt cô.

“Nàng trang điểm vì nam nhân khác như vậy thật sự khiến ta rất ghen tị.” Thích Mặc Thanh không kìm được mà nói.

Đây là lời mà chàng đã muốn nói từ lâu, chỉ cần những chuyện mà cô làm không phải vì chàng, chàng đều cảm thấy như có một tảng đá đè nặng trong lòng.

“Đang thành thân, chẳng lẽ không nên trang điểm sao?” Tiết Tịnh Kỳ hỏi ngược lại.

Ánh mắt Thích Mặc Thanh lạnh đi: “Không nên, nhưng ta cũng không có cách gì khác.”

Có những lúc chàng thật sự rất hận bản thân, không thể luôn luôn ở bên cạnh bảo vệ cho cô.

“Ta biết, đây chỉ là tạm thời thôi, sau ngày hôm nay, ngoài chàng ra ta sẽ không trang điểm vì người khác nữa.” Tiết Tịnh Kỳ khẽ nhướng mày, như đang hỏi ý kiến của chàng.

Thấy ánh mát thành thật, khẩn khoản của cô, ánh mắt Thích Mặc Thanh khẽ sáng lên, chàng có chút khó chịu, không kìm nổi muốn ôm nàng một cái thật chặt nữa.

“Món đồ lần trước ta bảo Minh Khê đưa cho nàng, có mang theo người không?” Thích Mặc Thanh đè nén cảm xúc lại, đây mới là mục đích chàng đến đây hôm nay.

Tiết Tịnh Kỳ sờ vùng eo mình, những thứ chàng đưa cô vẫn luôn mang theo bên người, cũng không dám tùy tiện lấy ra mọi lúc.

Thấy chàng hỏi, cô bèn lấy ra một chiếc hộp nhỏ từ trong áo, chính là cái hộp mà lần trước chàng bảo Lãnh Tước mang tới.

Cả một buổi tối, Doãn Tiêu La không hề ra khỏi phòng của mình nửa bước, cho dù có người vào mời nàng ta ra ngoài, nàng ta cũng lấy cớ cơ thể không thoải mái mà từ chối.

Ai bằng lòng đi nhìn cảnh tượng người mà mình yêu nhất đi cưới một nữ nhân khác chứ? Cho dù là người có lòng dạ sắt đá nhìn thấy cũng đều sẽ khó chịu thôi nhỉ?
“Vương phi, Vương phi.” Giọng nói của Đông Vân vang lên, sau một hồi gõ cửa, nàng ta vội vàng bước vào.

“Chuyện gì? Sao mà hoảng loạn thế? Không biết hôm nay tâm trạng ta không thoải mái sao?” Doãn Tiêu La nhíu mày quát mắng.

Đông Vân biết rõ tính cách của Doãn Tiêu La, nếu không có chuyện quan trọng, nàng ta cũng không dám vào làm phiền Doãn Tiêu La lúc này.

“Vương phi, ban nãy nô tỳ đi tới Lục Nguyên cư, thấy đám nha hoàn Vương phi sắp xếp đều đã bị đuổi ra ngoài rồi, sau khi nô tỳ tiến tới hỏi, không ngờ trong phòng lại có giọng của nam nhân truyền ra, còn có hai bóng người đi qua đi lại nữa.” Đông Vân đè thấp giọng nói với Doãn Tiêu La.

Doãn Tiêu La vốn đang lười biếng, sau khi nghe thấy lời này của lang ta lập tức ngẩng đầu dậy, hai mắt hiện lên một tia sáng.

Nàng ta kích động hỏi: “Lời ngươi nói chính xác chứ?”
Đông Vân kiên định gật đầu: “Chính xác ạ, hình như nô tỳ cũng nghe thấy một chút động tĩnh nữa, không dám lên tiếng đã vội đến đây để bẩm báo Vương phi rồi.”
Doãn Tiêu La cười lạnh, không ngờ ngày đầu tiên Hòa Sắt đến đây đã làm ra chuyện xấu này rồi, nàng ta không muốn đối phó với cô sớm cũng khó.

“Được, ngươi đi theo ta, xem xem rốt cuộc là có chuyện gì.” Doãn Tiêu La cười lạnh, lập tức mặc áo khoác rồi đi ra ngoài.

Nhưng, chưa đi tới cửa đã bị Đông Vân cản lại: “Vương phi, bây giờ người không thể ra ngoài được, nếu đích thân người đi lại không bắt được người, chắc chắn Ôn Vương sẽ có ác cảm với người.

Hơn nữa, đến lúc Ôn Vương hỏi tại sao người lại biết, không phải khiến người khó trả lời rồi sao?”
Bước chân của Doãn Tiêu La lập tức dừng lại: “Vậy ngươi nói xem nên làm thế nào?”
Ánh mắt Đông Vân xoay chuyển, suy nghĩ một lúc, rồi nói: “Vương phi, trong phủ này đều là người của người, sai một ma ma đáng tin đi bắt là được rồi, nếu không bắt được, cũng không liên quan đến Vương phi, người cũng dễ thoát thân!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện