"Hey, Khả Nhi thân yêu. Ta có việc cần nhờ chị em tốt đây."

Khả Nhi từ phía trong đi ra, bĩu môi nói: "Sao lúc người ta gặp nguy thì không thấy chị em tốt?!"

Tử Yên cười gãi gãi đầu, sau đó đưa cho Khả Nhi chiếc khăn lụa. "Hảo tiểu thư, nhờ cả vào cậu đấy."

Ngày hôm sau, Tử Yên theo thời gian mà lần tiếp theo tới thỉnh an Thái hậu. Thái hậu có vẻ như đúng là người ăn chay niệm phật, ngay cả việc thỉnh an cũng cực kì đơn giản. Chỉ là hành lễ rồi nói chuyện với Thái hậu cho khuây khỏa nên nàng không cần tốn công nghĩ câc biện pháp phòng thân. Tuy nhiên...

Bây giờ nàng đang ở thế tấn công.

"Không biết ở đây có vị muội nào hôm qua làm rơi đồ không?" Đương lúc mọi người hăng say nói chuyện, còn Thái hậu chỉ bình tĩnh nhấp trà thì nàng chợt lên tiếng.

Tiêu Nhược Đình ngu ngốc hỏi: "Ý tỷ tỷ là sao?"

Tất cả cũng im lặng chờ nàng nói tiếp. Còn Tử Yên lấy trong tay áo ra một chiếc khăn lụa vẫy vẫy trước mặt đông đảo quần chúng như các cô nương ở thanh lâu.

Tiêu Nhược Đình vội đứng dậy, rất lễ phép cúi đầu: "Là của thần thiếp."

Thái hậu lúc này mới gật đầu: "Lấy về là tốt. Không thì chỉ là một cái khăn thôi, bỏ đi..."

Tiêu Nhược Đình chân chó đáp một câu "Thái hậu chí phải", rồi ngoan ngoãn kêu Thái hậu suy nghĩ chu toàn, Thái hậu kinh hồng thoáng nhìn*, Thái hậu vân vân và mây mây... đủ thứ trên trời dưới đất. Ha...

Kinh hồng thoáng nhìn max liên quan đến việc này? *Kinh hồng thoáng nhìn: Chỉ liếc mắt một cái liền lưu lại ấn tượng sâu sắc mãnh liệt, thường dùng để nói đến bóng dáng nhẹ nhàng diễm lệ của nữ tử.

Tiêu Nhược Đình cầm khăn e thẹn cười. Cũng đúng lúc đó nàng ta như bị kim châm kêu lên một tiếng rồi vội vàng thả tay ra. Chiếc khăn cũng đường hoàng rơi xuống mặt đất, để lộ một đường thêu như hình khỏa nam (nam nhân khỏa thân), nét thêu rõ ràng là... một cái đồn thượng (mông).

Các vị phi tần ai nấy cũng vội che mặt, thâm tâm lại hét vui vẻ. Thái hậu thấy hình thêu, ban đầu còn chưa hiểu gì, nhưng hình dáng và nét thêu trắng bên trong rõ ràng là màu da của con người. Sau khi biết được sự tình, Thái hậu tức đến run rẩy, "Quý phi, ngươi..."

Tiêu Nhược Đình từ lúc biết được loại sự việc kinh thiên động địa này thì hồn bay phách lạc, vội vàng quỳ xuống thất thanh kêu: "Thần thiếp không có. Thái hậu minh giám."

Tiêu Nhược Đình sợ run bần bật, sau đó như nhớ ra gì đó vội hướng ánh mắt về phía nàng gào lớn: "Là tỷ..."

Tử Yên nhìn Tiêu Nhược Đình khẽ mỉm cười không nói gì, sau đó không cho bất cứ ai phản ứng đã đứng dậy rời đi. Tiêu Nhược Đình thấy bản thân còn một đường lui vội nói: "Thái hậu. Người vô pháp vô thiên như Hoàng hậu có thể làm ra sự việc này, nếu không tại sao không giải thích mà bỏ đi chứ?"

Thái hậu không nói gì, chỉ là thâm tâm cũng không nhịn được mà có loại suy nghĩ như vậy. Hoàng hậu nhiều lần bất kính, không thể cứ nể mặt Lạc gia nhiều đời trấn thủ thành Vũ mà bỏ qua hết lần này đến lần khác như thế được...

Sao Lạc Tử Kiến có thể sinh ra một nhi nữ không có lễ nghi phép tắc như Lạc Tử Yên này chứ?!

"Hoàng hậu." Đương lúc nàng và Khả Nhi còn tính xem chiêu tiếp theo phải làm sao cho độc thì bên ngoài vọng vào một tiếng gầm giận dữ.

Hắn, thật sự nổi giận rồi?!

Tử Yên thâm tâm thập phần vui vẻ, rất ngoan ngoãn đứng dậy đón người bên ngoài đang hừng hực lửa giận tiến vào. Thiên Hàn không quản người bên ngoài còn đang hành lễ vẫn bước chân nhanh, còn vừa mới vào đã quát một tiếng "Cút" rồi nắm chặt cổ tay, ép nàng lại gần hắn. Ánh mắt người trước mặt sắc nhọn, mặc dù e ngại vấn đề võ công đôi bên nhưng nàng vẫn rất bình tĩnh cười.

Hừ... Đánh không được thì chạy. Hảo hán không chịu thiệt trước mắt...

Hai bên cứ duy trì tư thế ái muội đó hơn một phút thì hắn mới mở miệng: "Mấy hôm nữa xuất cung cùng trẫm."

"Hả?" What? Nàng nghe nhầm rồi sao? Kịch bản thật không giống...

"Hả cái gì? Thế tử Tây Lương mấy hôm nữa sẽ hồi quốc. Ta lại phải tới biên cương, coi như là tiện đường đi." Hắn bỏ cánh tay nàng ra rồi đi vào bên trong.

"Được. Nhưng sao thần thiếp cũng được đi?" Tử Yên lần này còn kinh hỉ hơn cả. Xuất cung rất dễ trốn, nhưng hắn rốt cuộc có âm mưu gì?

"Không muốn?"

"Muốn, đương nhiên muốn."

"..."

"Hoàng thượng ngươi không giận sao?"

"Sao phải giận?"

"Không, haha..."

Sở Thiên Mục cái tên mang khuôn mặt của Hạ Tử Mặc - anh trai nàng, trở về rồi? Vậy là sau này không thể thấy khuôn mặt đó nữa?

Hắn thấy nàng không nói gì, bất đắc dĩ lắc đầu rời đi.

Sau khi Thiên Hàn vừa ra khỏi cửa thì lại thấy một nam tử khác bước vào. Lục Vương tay vứt chiết phiến xuống bàn rồi vội chạy tới. "Tam tẩu, hoàng huynh không làm gì tẩu chứ?"

Nàng từ trên ghế đứng lên, có chút không hiểu mở miệng: "Tiểu Ân Ân sao đệ ở đây?"

"Ta nghe nói Hoàng huynh vẻ mặt giận dữ đi về phía này nên không an tâm tới xem. Đây là lần đầu tiên Hoàng huynh xử sự như vậy. Tẩu... thực sự không sao chứ?"

Nàng lắc đầu, chỉ thấy tiểu Thiên Ân thở nhẹ một hơi, mà nàng còn muốn giữ tiểu bạch đệ đệ ở lại chơi cho đỡ chán thì lại có thị vệ đến thông báo. Thiên Ân cũng đành cáo biệt rồi rời đi.

Nhưng không lâu sau đó, Tiểu Thanh một lần nữa chạy tới thông báo. Hôm nay là ngày gì mà hội tụ nhiều gương mặt vậy?

Và đương nhiên thông báo đó cũng là về một nam nhân: Sở Thiên Mục tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện