Bởi vì sợ hắn nổi trận lôi đình lại gϊếŧ người bừa bãi, nàng quyết định mang Khả Nhi - người từng trải qua sống chết và để Tiểu Thanh ở lại dọn một số đồ, nếu không được thì... tháo.

Thiên Hàn nghe tin nàng đến, cho rằng nàng đã hết giận mình nên không chút đề phòng đuổi hết đám quan thần nhường chỗ cho nàng. Mà Tử Yên lại vô cùng tốt bụng, lần đầu tiên hướng hắn dâng điểm tâm, tốt bụng cấp hắn một nụ cười "thiên chân".

"Hoàng thượng, lát nữa sẽ có sứ giả của Đông Hoa quốc dâng cống phẩm." Tử Yên cười lấy lòng, bàn tay chăm chú bóp vai cho hắn. "Thần thiếp thấy sầu riêng là một cực phẩm bổ thận tráng dương. Hoàng thượng, vì thần thiếp mà dùng nó đi."

Thiên Hàn nghe đến đây, cũng không cần biết cái gì "tráng dương", lập tức đồng ý. Khả Nhi để lại một bức thư cười khẽ dặn: "Nương nương nói sau khi người dùng xong sầu riêng mới được coi."

Hắn có vẻ như đối với sự việc này có chút cảm thấy quái lạ nhưng cũng không nói gì. Vẫn là mặc kệ nàng náo đi!

Ha ha.

Thiên Hàn nhìn thứ quả gai góc bốc mùi trước mặt, có chút không thể tin nổi bản thân sẽ có một ngày thế này. Thứ này có thể ăn sao? Đối với món đồ kinh tởm này hắn không sao nuốt nổi, cũng không có ý định biến nó thành cái gì cực phẩm mà nàng nói. "Mang ra ngoài."

Đúng lúc Lãnh Hiên cầm sầu riêng chuẩn bị đem vứt thì thấy Khả Nhi từ bên ngoài tiến vào, ngoan ngoãn hành lễ nói: "Nương nương biết người sẽ không ăn nên bảo nô tỳ tới đem bức thư đi. Sau này nương nương sẽ không ra khỏi Thanh Liên điện nữa."

Hắn tức đến nghẹn họng. Đường đường là một đấng quân vương, hắn lại phải để bản thân biến thành trò cười, lại còn là nữ nhân của mình. Thật rắc rối!

Thiên Hàn cố "nếm" thứ màu vàng xấu xí trước mặt coi như tạ lỗi với nàng. Đợi chuyện này qua đi, hắn nhất định phải dạy dỗ nữ nhân đó một trận!

"Nô tỳ cáo lui."

Sau khi Khả Nhi rời đi thì vị nào đó vội chạy về một góc nhỏ nôn thốc nôn tháo hết cả bữa trưa vừa mới ăn. Hắn ngã dài xuống đất, yếu ớt như sắp khóc nói: "Thật ghê tởm."

Lần đầu tiên hắn thấy thức ăn trong cung khiến hắn phát ngán lại ngon như vậy?!

Thiên Hàn với tay lấy tờ thư, ngồi dựa vào góc bàn, nhìn chẳng có dáng gì là Hoàng đế chăm chú đọc, ánh mắt cũng dần lạnh xuống.

"Haha. Ngươi ăn rồi đúng không? Tư vị không tệ chứ? Thực ra sầu riêng không có bổ thận tráng dương, chỉ là thức quả bình thường thôi. À, bổ thận tráng dương ý nói "tiểu đệ đệ" của ngươi ED, không dùng được đó mà. Ngươi là tên HOÀNG ĐẾ BẤT LỰC, HAHAHA..."

Gân xanh trên trán và tay hắn nổi lên dữ dội, cùng lúc đó bức thư cũng theo đó nát vụn. Đúng là không đội trời chung mà!

Tử Yên đứng ngoài cửa, thấy hắn tức giận, tâm trạng cũng dần thả lỏng. Đây... mới chỉ là khởi đầu thôi!

Tối hôm đó, hắn có lẽ là thẹn quá hóa giận, liên tục gầm gừ phát tiết. Nhưng có lẽ cũng là hắn ung não, lại muốn cùng nàng dùng bữa tối. Tử Yên thì rất vui vẻ coi hắn là không khí, còn để Khả Nhi ngồi cạnh hắn.

Một âm thanh ghê rợn truyền tới bên tai hai người còn lại. Khuôn mặt hắn đã tối nay còn đen thui lại. Tử Yên cười gượng, gắp thức ăn cho vào miệng, vừa nhai vừa nói: "Ha ha. Ta hình như ăn hơi no rồi, không cẩn thận ợ chua, ha ha..."

Nàng gãi gãi đầu, sau đó chỉ thấy hắn cười cười yếu ớt, "Hoàng hậu bao tử thật tốt."

Thiên Hàn nhìn cung nữ dâng đồ ăn lên, trong đó có một món đen đen xanh xanh làm hắn có cảm giác như cái thứ trong đó vẫn còn sống và đang ngọ nguậy. "Hoàng hậu, nàng... đây là món quái quỷ gì?"

Tử Yên gắp một đũa vào chén cho hắn. Còn hắn thì mặt cắt không còn giọt máu, có cảm giác bản thân còn muốn ói thêm lần nữa.

"Haha, Hoàng thượng. Đây là thức ăn bình dân. Giun xào đỉa luộc cóc nấu đông, chuồn..."

Còn chưa nói xong thì chỉ thấy hắn kinh hãi lên tiếng: "Những nguyên liệu đó từ đâu?"

Tử Yên gật đầu, "Giun là cái thứ đục lỗ ở dưới đất, đỉa thì sống ở nơi nông dân hay cày cấy, cũng là thứ trơn trơn nhớt nhớt, bám cực dai... Cóc thì..."

Hắn lại thêm lần nữa cắt ngang, xem ra cũng là một người sạch sẽ: "Trẫm no rồi. Hoàng hậu từ từ dùng bữa."

Còn chưa cần nói xong chưa thì đã không thấy mặt hắn đâu nữa. Tử Yên vội lăn ra cười bò, chỉ tay vào đĩa trên bàn: "Haha, chỉ là rau xào cháy thôi mà! Haha..."

Khả Nhi nhìn nàng vẻ hết thuốc chữa, bất lực ăn cho xong bữa cơm.

Cả ngày hôm đó trôi qua giống như là ngày tận thế vậy.

Ngày hôm sau, vẫn như thường lệ Tử Yên dạo quanh Ngự hoa viên. Có lẽ bây giờ phải lên kế hoạch trở về lãnh cung nên không thể không dậy sớm. Nàng bắt đầu phải tấn công hai mẹ con Vương Thiên Trùy, vì thế cũng không rảnh ngó các vị tiểu tỷ tỷ tiểu đệ đệ tắm như mọi hôm nữa. Tử Yên đang bần thần trên ghế, tự nhiên nhặt được một chiếc khăn lụa trên đất, cũng là không biết của ai. Nàng nhìn ngắm bốn phía chiếc khăn, chỉ là thêu một bông hoa sen lên đó. Nàng bỗng nhiên cười hắc hắc, sau đó trở về.

"Hey, Khả Nhi thân yêu. Ta có việc cần nhờ chị em tốt đây."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện