Nói là phải mở một cái ngân hàng, thật ra cũng chỉ có thể làm một ngân hàng tư nhân lớn một chút, nghiệp vụ cũng chỉ quay vòng trong quan liêu thân sĩ bản địa và thương gia kinh doanh ở đây mà thôi, nhưng Hòa Thân vẫn là bắt nó trở thành một cái ngân hàng để quản lý. Đầu tiên “Gởi tiền ngân hàng có lãi, cho vay phải có thế chấp”, tiếp theo là bảo mật cho tất cả người gửi tiền và lấy bạc tự do. Hòa Thân đặt tên cái ngân hàng này là “ ngân hàng Doanh Châu “, lấy tên của hai người Vương Vũ Châu và Liễu Doanh Doanh, làm thỏa mãn hư vinh của các nàng, cũng là hy vọng “Ngân hàng Doanh Châu “ này có thể trữ đầy vàng bạc của cải cho hắn.

Tiếp theo là làm thế nào lợi dụng tiền giấy của”Ngân hàng Doanh Châu “ phát hành thay thế ngân phiếu thượng vàng hạ cám trên xã hội này. Hòa Thân biết ở đời Thanh tuy rằng nói quốc gia vể phương diện quản lý tài chính rất hỗn loạn, trong xã hội lưu thông đủ loại ngân phiếu, có tiền giấy ngân phiếu của chính phủ phát hành, cũng có của một số ngân hàng tư nhân, cửa hàng tiền và cửa hàng bạc phát hành, chất lượng in ấn thô ráp đơn giản, mệnh giá tiền trên mặt phiếu cũng đa phần viết tay, mỗi nhà có cách phòng ngụy của mỗi nhà, khi sử dụng cực kỳ không tiện.

Cho nên Hòa Thân ngay từ đầu liền sử dụng tiêu chuẩn cao để in ấn tiền giấy độc nhất vô nhị của “Ngân hàng Doanh Châu “, công việc này đương nhiên cần nhờ vương Vũ Châu, nàng ở huyện Huỳnh Dương liền cùng Hòa Thân in qua tiền âm phủ, cho nên thuần thục hơn so với Liễu Doanh Doanh. Cứ như vậy, Liễu Doanh Doanh phụ trách tiếp đãi khách, Vương Vũ Châu phụ trách in ấn tiền giấy, hai người mang theo thủ hạ của mình bắt đầu bận việc.

Còn chưa nói, vài ngày qua đi, hai nữ nhân này liền yêu thích công việc này, suốt ngày bận rộn, cũng là bình an vô sự. Hòa Thân hiểu được luật pháp Đại Thanh, biết giống hắn đương nhiệm quan viên như vậy không thể mở ngân hàng tư nhân, cho nên không có lộ diện, nhưng bố trí Vương Vũ Châu và Liễu Doanh Doanh vào bên trong, làm bà chủ trên bề mặt, hắn lại ở sau lưng bày mưu tính kế.

Bởi vì đây là một trò mới chưa từng có, mọi người ngay từ đầu sao có thể tiếp nhận cái này, ngoài Hòa Thân trong một số buôn bán qua lại của xưởng dệt nhà họ Tô bố trí một số nghiệp vụ cho “Ngân hàng Doanh Châu “, mặt khác khách hàng tới cửa nói chuyện không có mấy. Nhàn nhã vô sự, Vương Vũ Châu và Liễu Doanh Doanh lại tổ chức cho nhân viên bên dưới bắt đầu học tập về chế độ điều lệ mà Hòa Thân định ra cho bọn họ, nếu không thì cùng nhau nghiên cứu tiền giấy của bọn họ phát hành làm sao có thể nâng cao chất lượng, tăng cường chức năng phòng ngụy!

Hòa Thân vừa bận rộn kinh doanh xưởng dệt nhà họ Tô và “Ngân hàng Doanh Châu “, vừa phải ứng phó một số việc xảy ra trong nha môn, tuy nói không chí đắc ý mãn, cũng là vô cùng vui vẻ. -- Nhưng chính lúc này, đã có mấy người bí mật vào thành Nam Kinh. Tin tức này vẫn là mật thám của Lưu Toàn sớm bố trí ở trong ngoài thành Nam Kinh phát hiện ra.

“Lão gia, nô tài phát hiện những người đó không phải là thương nhân tới Nam Kinh làm ăn, cũng không như là công tử con nhà giàu đi du sơn ngoạn thủy, lại càng không như quý nhân quan to đến Nam Kinh làm việc, cho nên cảm thấy rất khả nghi!” Lưu Toàn nói.

“Bọn họ tổng cộng có bao nhiêu người?” Hòa Thân hỏi.

“Cũng không có nhiều người, thêm một người đi đầu tổng cộng mới là tám người!” Lưu Toàn vừa nhớ lại vừa nói.

“Đi đầu à? -- Hắn trông thế nào?” Hòa Thân hỏi.

“Nghe Đỗ Tử Kiệt nói, người đi đầu khoảng bốn mươi tuổi, bộ dạng rất là uy vũ, có vẻ là xuất thân nhà binh, còn đám người kia ăn mặc quần áo vải! – Thật sự là kì quái” Lưu Toàn buồn bực nói.

Hòa Thân biết Đỗ Tử Kiệt đã từng làm lính, hắn nếu nói người kia có vẻ là xuất thân nhà binh, vậy khẳng định chính là tham gia quân ngũ, có thể là một quan quân dẫn quân, vì thế phân phó nói: “Lưu Toàn, lập tức cho người đi điều tra rõ, xem bọn hắn từ nơi nào đến, đến Nam Kinh rốt cuộc là làm gì!”

Lưu Toàn trả lời một tiếng rồi đi ra ngoài.

Tuy rằng không có chứng cớ trực tiếp, nhưng Hòa Thân bằng cảm giác có thể phán đoán ra vài người này khẳng định đang hướng về phía hắn. Hắn thật không lo lắng thổ phỉ cường đạo vào nhà cướp của, mà là sợ hãi những người mang binh đánh giặc, nếu thật sự có kẻ liều lĩnh bất chấp mọi việc dẫn người đến quấy rối hắn, thật sự còn có thể quấy rầy vị trí bây giờ của hắn. -- Hay là dự cảm uy hiếp trước kia của mình đã đến? Nghĩ đến điều đó, Hòa Thân nhất thời liền cảm thấy được sự việc trọng đại, không thể qua loa như vậy, phải đối đãi nhiệt tình, nếu không sẽ làm hỏng việc lớn của mình. Ngay lúc Hòa Thân đang lo lắng, Lưu Toàn mang theo Đỗ Tử Kiệt đã trở lại.

“Lão gia, nô tài đã điều tra rõ, những người đó sẽ ở trong " Khách điếm Hanh Thông "!” Lưu Toàn nói.

“Đại nhân, qua một người anh em của tại hạ cẩn thận phân biệt, người dẫn đầu kia chính là A Quế!” Đỗ Tử Kiệt nói.

“Thật chứ? -- Thủ hạ kia của ngươi nhận có đúng người không?” Hòa Thân trong lòng cả kinh.

“Nhận không sai, huynh đệ kia của tôi trước kia phục dịch trong đại doanh Phong Đài, A Quế từng cùng Hoàng Thượng đi qua đại doanh của bọn họ!” Đỗ Tử Kiệt định liệu trước nói.

Vừa nghe Đỗ Tử Kiệt nói khẳng định như thế, Hòa Thân cũng liền nhận định người kia không thể nghi ngờ gì chính là A Quế, đã là A Quế,thì khẳng định là từ Bắc Kinh tới, chỉ là Hòa Thân không biết, -- A Quế này có quân vụ gì đến Nam Kinh, hay là phụng mật chỉ của Càn Long? Nếu A Quế đến Nam Kinh là vì việc công lại không muốn gióng trống khua chiêng, mà cải trang thành người bình thường vào thành, thì Hòa Thân hắn dễ làm nhiều rồi.

“Cho dù hắn cần một chút bạc từ chỗ ta làm quân phí, thì cũng không có gì to tát, bây giờ ta quản toàn bộ thuế ruộng của Đại Thanh, cho hắn một trăm tám mươi vạn, thì chỉ là chuyện nhỏ; nhưng nếu hắn phụng mật chỉ Càn Long, thành tâm tới tìm Hòa Thân ta phiền toái, thì thật là nguy rồi.” Hòa Thân thầm nghĩ.

Hòa Thân lại nghĩ: “Thật ra trong lịch sử kẻ địch của ta cơ bản không phải là Lưu Dung và Kỉ Hiểu Lam, đó tất cả đều là người hiện đại biên ra làm vui người khác, mà oan gia đối đầu thật sự chính là A Quế âm thầm lặng lẽ này, -- Tên Quế Trung Đường văn võ song toàn này mới là một thanh kiếm treo ở trên đầu của Hòa Thân ta!”

Hòa Thân cúi đầu vừa nghĩ, những việc mình làm ở Nam Kinh tuy rằng có chút khác người, nhưng nhiều nhất cũng chỉ có thể xem như vi phạm tổ chế của Đại Thanh, huống chi mình cũng có một số biện pháp được Càn Long sớm ngầm đồng ý, không chỉ vì gom một chút bạc cho quốc khố của vương triều Càn Long sao? Nếu Càn Long cảm thấy có chỗ nào không thích hợp, cùng lắm thì phái khâm sai đến đây hỏi han một chút mà thôi, cần gì dùng đến đường đường một quân cơ thân chinh cải trang giả dạng đến?

Nghĩ đến đây, Hòa Thân hỏi: “ Đêm đó chuyện xử quyết những tên hải tặc còn có người khác biết không?”

Lưu Toàn vừa thấy Hòa Thân lại hỏi đến chuyện này, nghĩ ngợi một lát mới nói: “Lương Kiện và Thôi Minh đêm đó bắt tất cả những tên thảo khấu đó lên một con thuyền nhỏ, kéo đến Giang Tâm mới hạ thủ, hẳn là không có người biết?”

“Vậy là tốt rồi! – Vậy chiến thuyền kia đâu?” Hòa Thân bỗng nhiên lại nghĩ tới việc này, lập tức liền ý thức được chuyện xấu rất có khả năng sẽ làm hỏng đến con thuyền kia.

Lưu Toàn vỗ trán, cả kinh kêu lên: “Ai ya, còn dừng ở bến tàu?”

Hòa Thân vừa nghe thấy hỏng rồi, nếu A Quế thực sự từ con thuyền kia dò ra được chuyện đó, Hòa Thân ta lần này thì xong rồi, vì thế lớn tiếng quát: “Vô liêm sỉ, ta không phải nói với ngươi làm sạch sẽ việc này sao?”

Lưu Toàn và Đỗ Tử Kiệt vừa thấy Hòa Thân tức giận, phù một hơi liền quỳ gối trên mặt đất, Lưu Toàn sợ tới mức mặt tái mét nói: “... Lão gia, nô tài làm việc không tốt, làm hỏng đại sự của lão gia, nô tài đáng chết... Nô tài đáng chết! – mong lão gia trừng phạt! -- Nhưng... nhưng cái đó cũng quá to, đục cũng không chìm, kéo cũng không nhúc nhích... Thật sự là không có cách nào khác!”

Đỗ Tử Kiệt cũng ra vẻ hối lỗi: “Đều là tại hạ suy nghĩ không chu toàn, mong đại nhân trị tội thật nặng!”

Hòa Thân nghĩ thầm: “Lưu Toàn, Lưu Toàn, tiểu tử ngươi làm việc ta cho tới bây giờ vẫn yên tâm, không ngờ trong chuyện mấu chốt này lại gây sai lầm cho ta! -- ngươi làm không được cái trò đó cũng nên báo sớm cho ta biết!”

Nhưng Hòa Thân cũng không có tiếp tục phát tác, bởi vì hắn cũng biết, ai không có lúc sơ ý, nhưng thần cơ diệu toán như Gia Cát Lượng còn tính sai, huống chi Lưu Toàn vẫn là một đứa nhỏ mới mười bảy mười tám tuổi! -- Nếu đã như thế, lại trách phạt bọn họ cũng là vô dụng, huống hồ thời gian dài như vậy, giữa hắn và Lưu Toàn sớm đã là tình như thủ túc, nếu thật sự trách phạt, Hòa Thân vẫn thật sự không nhẫn tâm. Hắn lại suy nghĩ từ đầu tới đuôi chuyện này lại một lần, trong lòng đã có chủ ý, vì thế thở dài một hơi nói: “Đứng lên, đứng lên, không phải đã nói không để cho ngươi như vậy sao, có chuyện gì to tát đâu!”

“Lão gia, người càng nói như vậy, trong lòng nô tài lại càng băn khoăn, hay là lão gia trách phạt nô tài thật nặng đi!” Lưu Toàn khóc nói.

Đỗ Tử Kiệt cũng nói: “Hành sự bất lực vốn là chuyện quân pháp, xin mời đại nhân xử lý!” Nói xong cùng với Lưu Toàn cúi thấp đầu, đợi Hòa Thân xử lý.

Hòa Thân vừa thấy này hai người thật đúng là gắn bó với mình, vì thế ha hả cười nói: “Mặc dù các ngươi đã cam tâm chịu phạt, vậy ta sẽ cho các ngươi một việc, nếu lần này lại làm hỏng việc của ta, ta sẽ không khách khí. – gọi Tạ Phi Kiếm tới gặp ta!”

Lưu Toàn và Đỗ Tử Kiệt vừa nghe Hòa Thân nói lại có việc mới, nhất thời mừng rỡ, quỳ trên mặt đất bắt đầu vỗ ngực, biểu thị quyết tâm, cam đoan. Trong chốc lát, đội trưởng của cánh quân nhị lộ đội bảo vệ Nam Kinh Tạ Phi Kiếm đã được gọi tới.

Hòa Thân Tân Truyện

Tác giả: Độc Cô Hắc Mã

-----oo0oo-----
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện