Hòa Thân sau khi qua năm mới lại bận tối mày tối mặt, xưởng dệt nhà họ Tô càng làm càng lớn, hiện giờ hình thành quy mô và tốc độ phát triển đã vượt xa dự đoán của hắn. Nhà xưởng lớn hơn so với trước kia, công nhân cũng nhiều hơn so với trước kia, đương nhiên hiệu quả và lợi ích cũng tăng lên không biết mấy lần. Vấn đề tiếp theo chính là nhân tài không đủ, bây giờ cơ hồ người có thể sử dụng đã sử dụng hết, lúc trước một số nhân viên tạp vụ trong nhà xưởng bây giờ cũng đã thành thợ cả, ngay cả nha hoàn Cầm Tâm thân cận bên người trước kia của Tô Kì Nhi, bây giờ đã làm thư kí ở văn phòng Hòa Thân.
Vừa mới ban đầu Hòa Thân trong lúc làm việc có khi rảnh rỗi thường xuyên “Quấy nhiễu tình dục” với Tô Kì Nhi, nhưng trong chốc lát đã không có thời gian rảnh rỗi kia, đủ các loại công việc lần lượt đến, có xưởng dệt Nam Kinh, cũng có chuyện các hiệu buôn đặt tại các nơi trong cả nước, to nhỏ mỗi ngày cũng có mấy chục chuyện, bận rộn cả ngày, quả thực thành một mớ bòng bong, đừng nói tán gái, màTô Kì Nhi có ngồi vào trong lòng hắn, Hòa Thân cũng không có một chút tình cảm.
Cứ như vậy, Hòa Thân vừa phải bận rộn bồi dưỡng nhân tài của mọi phương diện vừa muốn lúc nào cũng là người cầm lái “bánh xe “ khổng lồ này, bận rộn suốt ba tháng, mới cảm thấy được có chút thuận tay. Tô Kì Nhi cũng đã có thể bình tĩnh xử lý các loại sự việc như một người nữ quản lí, Hòa Thân lúc này mới có thể rảnh tay.
Khi Nam Kinh và đại bộ phận thương gia chung quanh cũng học được tương đối hình thức xưởng dệt nhà họ Tô, Hòa Thân cũng đã có hành động mới. Hôm nay là ngày mùng 1 tháng 3 âm lịch, Hòa Thân quyết định trong một ngày giải phóng tư tưởng cho toàn bộ công nhân xưởng dệt nhà họ Tô, giáo huấn cho bọn họ một danh từ mới, đó chính là “Ngày chủ nhật“. Vừa mới đầu Hòa Thân cảm thấy chiêu này của mình có chút buồn cười, để cho công nhân trong xưởng dệt trong thời Càn Long đời Thanh, đó quả thực là có một chút nói đùa, nhưng sau khi hắn suy nghĩ kỹ một hồi, vẫn quyết định như vậy.
Qua mấy tháng thể nghiệm, Hòa Thân phát hiện công nhân trong nhà xưởng rất vất vả, cường độ lao động cũng lớn nhất, cả tháng hoặc quanh năm suốt tháng, cầm được trong tay chỉ là mấy đồng tiền đáng thương. Đại bộ phận bọn họ đều là nông dân phá sản, nếu bỗng nhiên cho bọn họ rời khỏi, không khác nào chính là muốn mạng của bọn họ; nhóm nữ công nhân này, ngoài một bộ phận thông qua hình thức tuyển công nhân đưa tới, còn một bộ phân là bị người nhà bán đến đây. Bọn họ ngoài mỗi ngày ngủ hai tiếng ra, còn lại tất cả thời gian hầu như đều làm việc ở trong nhà xưởng.
Hòa Thân chính là muốn thông qua một số biện pháp của xưởng dệt nhà họ Tô, có thể thức tỉnh ý thức thân phận nô lệ sâu trong nội tâm của những người này, kéo theo tiến bộ của toàn xã hội. Hắn tuy biết rằng trò bịp nho nhỏ này so sánh với với ý thức phong kiến thâm căn cố đế trong suy nghĩ của mọi người, đương nhiên là không đáng kể, nhưng Hòa Thân cũng muốn cố gắng; mặt khác hắn còn phát hiện bây giờ xưởng dệt nhà họ Tô dường như trở thành chong chóng đo chiều gió của đại bộ phận thương gia Giang Nam, chỉ cần hắn ở đây làm cái gì, ba ngày sau lập tức có bắt chước theo.
Hòa Thân cần chính là hiệu quả này, hắn nghĩ, nếu thông qua hành động này của mình có thể làm cho dân chúng ngu muội tỉnh lại, thì sẽ là một thế lực thật lớn! Chỉ cần mọi người đều bắt đầu phỉ nhổ lễ giáo phong kiến này mất đi nhân tính, chẳng sợ vẻ bên ngoài vương triều Càn Long có vẻ nguy nga lộng lẫy như vậy, chỉ cần thời cơ chín muồi, có người vung tay hô hào, cũng sẽ rầm rập đổ xuống! -- Đương nhiên người vung tay hô hào không ai khác ngoài Hòa Thân!
Mệnh lệnh của Hòa Thân vừa phát ra, không đến nửa canh giờ, toàn thể công nhân của xưởng dệt nhà họ Tô đều đã tập hợp ở quảng trường phía trước đại viện nhà họ Tô, trước mặt đám người theo ý của Hòa Thân bày cái bàn, đặt mấy cái ghế dựa, coi như một cái bàn chủ tịch đơn giản; ngoài ra Hòa Thân còn cho người ở trên tường phía sau bàn chủ tịch đóng một tấm ván gỗ lớn, trên mặt xoa một ít mực tàu, liền chế thành một tấm bảng đen. Sau khi tất cả đều bố trí thỏa đáng, Hòa Thân và Tô Kì Nhi trong đám đông mọi người vây quanh ra khỏi văn phòng đi tới bàn chủ tịch.
Cảm giác cầm đầu thật là thoải mái, đám người phía dưới đông nghìn nghịt, từng người mở to mắt, đứng rất quy củ, còn trang nghiêm hơn đại hội toàn sinh viên ở trường học. Đám công nhân này đã sớm coi “Nhân nghĩa đại ca”của bọn họ trở thành kỳ tài có một không hai, cho nên bây giờ bọn họ ngoài trong lòng có một sự kính sợ với Hòa Thân còn có một phần sùng bái thành kính!
Hòa Thân cần chính là loại cảm giác làm cho vạn người sùng bái, nếu chỉ dựa vào quyền lực trong tay để cho người khác phục tùng mệnh lệnh của mình, đó là không có trình độ, không có cảnh giới, không có cảm giác thành công! -- Khi Hòa Thân bước những bước chân mạnh mẽ đi lên bàn chủ tịch, chân còn chưa đứng vững, Lưu Toàn phía sau hắn liền hướng về người phía dưới nháy mắt, đồng thời tay hắn cũng giơ lên.
Một số người phía trước đã sớm thông đồng với Lưu Toàn, chỉ cần Lưu Toàn vừa nháy mắt vừa giơ tay, người phía dưới kia liền dẫn đầu vỗ tay! Phối hợp lần này thật tốt, cảnh tượng nhiệt liệt chưa từng có này làm cho Hòa Thân cho rằng chính mình sẽ vượt qua được Châu Kiệt Luân. – Cảnh tượng làm cho người ta nhiệt huyết sôi trào này thật khó khăn mới dần dần dịu xuống, Hòa Thân thấy như thế đủ rồi, cứ tiếp tục như vậy thì chính mình cũng không vượt qua được lần này!
“Các huynh đệ tỷ muội, còn có các vị lão tiền bối đang ngồi bên cạnh, ta và Tô tiểu thư cùng vấn an mọi người!” Nói xong giơ hai tay lên hướng về phía mọi người vẫytay thăm hỏi, đây tựa như lời dạo đầu của Hòa Thân trước mọi người ở xưởng dệt nhà họ Tô, vừa thân thiết lại cổ vũ lòng người.
Mọi người vừa thấy “Nhân nghĩa đại ca” kiêm tổng giám đốc của bọn họ lên tiếng phát biểu, đều im lặng.
“Hôm nay mời mọi người đến đây, là muốn dạy mọi người nhận biết ba chữ, đó là ba chữ gì?” Nói đến người này Hòa Thân cầm lấy một miếng vôi trắng đã chuẩn bị trước ở trên bàn, quay người lại viết trên tấm bảng đen ba chữ “Ngày chủ nhật “.
Người phía dưới rất ít người biết ba chữ này, vì thế cảm thấy rất kỳ quái, “Nhân nghĩa đại ca” này hôm nay vừa muốn làm cái trò mới gì, đám người ai cũng dựng đứng lổ tai, mở to hai mắt, có mấy người sùng bái Hòa Thân đang thò đầu lưỡi ra.
Hòa Thân lớn tiếng đọc ba chữ này trước, sau đó nhìn vẻ mặt khác nhau của mọi người phía dưới, cười cười nói: “Mọi người đừng cho rằng ta hôm nay làm thầy dạy chữ tư thục! -- bây giờ ta sẽ nói cho mọi người, cái gì là ngày chủ nhật!”
Tài ăn nói của Hòa Thân rất tốt, nhưng mất rất nhiều sức mới giải thích rõ ràng “Ngày chủ nhật “ cho bọn họ. Mọi người vừa nghe hóa ra là “Ngày chủ nhật “, có thể làm mới những người này, bọn họ còn nghe Hòa Thân nói sau này xưởng dệt nhà họ Tô sẽ bắt đầu từ ngày thứ hai, cho đến ngày chủ nhật, sau đó lại bắt đầu từ ngày thứ hai. Đám người này trước kia thật đúng là chưa từng nghe qua, nhưng cũng có mấy người hiểu lí lẽ thì không hiểu rằng, -- vòng đi vòng lại như vậy thì có lợi gì? Hòa Thân vừa thấy những người này đã biết rõ cái gì là ngày chủ nhật, vì thế lớn tiếng nói: “Sau này chúng ta liền nhớ kỹ, từ ngày thứ hai bắt đầu, sau đó chỉ cần đến ngày chủ nhật, chúng ta sẽ được nghỉ ngơi một ngày!”
Câu này của Hòa Thân vừa ra khỏi miệng, không thể ngờ rằng như sấm sét giữa trời xanh! Bởi vì những người này đều biết, Hòa Thân nói chuyện cho tới bây giờ đều là nhất ngôn cửu đỉnh, còn chưa bao giờ thất hứa. -- Trước kia Hòa Thân cho bọn họ các loại ơn huệ nhỏ khiến cho bọn họ có chút sợ hãi, bây giờ tự nhiên lại từ trên trời rớt xuống một chuyện khiến cho người ta không thể tin được. Cho nên khi Hòa Thân sau khi nói ra chuyện ngày chủ nhật, tuy rằng có lực rung động chưa từng có, nhưng toàn bộ mọi người đều đang sững sờ tại chỗ!
Hòa Thân biết đây là bọn họ còn chưa hiểu được, sau này nếu biết chuyện này là thật, không làm bọn họ vui mừng mới là lạ? Vì thế cũng không nhìn lại bộ dạng đang ngây ra của bọn họ, lại bắt đầu nói tiếp: “Các vị huynh đệ tỷ muội, ta hỏi mọi người một vấn đề! – Mọi người là gì của xưởng dệt nhà họ Tô?”
Vấn đề này dễ trả lời, Hòa Thân lời còn chưa dứt liền có vài người to gan nói: “Người hầu! – Ông chủ là cơm áo cha mẹ của chúng ta, là chủ tử của chúng ta!”
Hòa Thân cười nói: “Trước kia là đúng, sau này thì không đúng, sau này mọi người chính là chủ nhân của xưởng dệt nhà họ Tô! Mời mọi người nhớ kỹ, xưởng dệt nhà họ Tô là bởi vì có công sức đóng góp của mọi người mới có thể phát triển thành quy mô như bây giờ! Cho nên, bây giờ biển hiệu của xưởng dệt nhà họ Tô này là do mồ hôi của mọi người tạo nên! – Mọi người mới là người có công lớn với xưởng dệt nhà họ Tô!”
Mọi người vừa nghe lời nói của Hòa Thân làm cho người ta khó hiểu, một lát là chủ nhân một lát lại là công thần, quả thực khiến cho người ta không phản ứng kịp, nhưng mọi người vừa thấy Hòa Thân nói cũng vô cùng tình cảm, có mấy người thông minh suy nghĩ cẩn thận cũng thấy quả thật có chuyện này, vì thế đã có người bắt đầu đi đầu vỗ tay!
Cứ như vậy náo nhiệt ầm ĩ cả một buổi chiều mới tan họp, Hòa Thân vốn nghĩ “Ngày chủ nhật “ của mình khẳng định có thể làm cho những người này vui sướng điên lên, nhưng bây giờ vừa thấy mọi người có vẻ không quá tin tưởng, trên mặt một số người còn đầy vẻ hồ nghi.
Vừa thấy cảnh tượng này, Hòa Thân liền cảm thấy đường đi sau này của mình có bao nhiêu gian nan. Sau lại hắn lại nghĩ tới câu trình bày và phân tích kinh điển của Lỗ Tấn, -- Dân chúng trong lịch sử phong kiến Trung Quốc cho tới bây giờ vốn không có giành lấy tư cách làm người, có thể yên ổn làm nô lệ chính là khát vọng ngày đêm của bọn họ, nếu thực sự có một ngày làm cho bọn họ có thể hưởng thụ đầy đủ tất cả quyền lợi làm người, bọn họ ngược lại sẽ trở nên thấp thỏm lo âu!
conem_bendoianh
Hòa Thân Tân Truyện
Tác giả: Độc Cô Hắc Mã
-----oo0oo-----
Vừa mới ban đầu Hòa Thân trong lúc làm việc có khi rảnh rỗi thường xuyên “Quấy nhiễu tình dục” với Tô Kì Nhi, nhưng trong chốc lát đã không có thời gian rảnh rỗi kia, đủ các loại công việc lần lượt đến, có xưởng dệt Nam Kinh, cũng có chuyện các hiệu buôn đặt tại các nơi trong cả nước, to nhỏ mỗi ngày cũng có mấy chục chuyện, bận rộn cả ngày, quả thực thành một mớ bòng bong, đừng nói tán gái, màTô Kì Nhi có ngồi vào trong lòng hắn, Hòa Thân cũng không có một chút tình cảm.
Cứ như vậy, Hòa Thân vừa phải bận rộn bồi dưỡng nhân tài của mọi phương diện vừa muốn lúc nào cũng là người cầm lái “bánh xe “ khổng lồ này, bận rộn suốt ba tháng, mới cảm thấy được có chút thuận tay. Tô Kì Nhi cũng đã có thể bình tĩnh xử lý các loại sự việc như một người nữ quản lí, Hòa Thân lúc này mới có thể rảnh tay.
Khi Nam Kinh và đại bộ phận thương gia chung quanh cũng học được tương đối hình thức xưởng dệt nhà họ Tô, Hòa Thân cũng đã có hành động mới. Hôm nay là ngày mùng 1 tháng 3 âm lịch, Hòa Thân quyết định trong một ngày giải phóng tư tưởng cho toàn bộ công nhân xưởng dệt nhà họ Tô, giáo huấn cho bọn họ một danh từ mới, đó chính là “Ngày chủ nhật“. Vừa mới đầu Hòa Thân cảm thấy chiêu này của mình có chút buồn cười, để cho công nhân trong xưởng dệt trong thời Càn Long đời Thanh, đó quả thực là có một chút nói đùa, nhưng sau khi hắn suy nghĩ kỹ một hồi, vẫn quyết định như vậy.
Qua mấy tháng thể nghiệm, Hòa Thân phát hiện công nhân trong nhà xưởng rất vất vả, cường độ lao động cũng lớn nhất, cả tháng hoặc quanh năm suốt tháng, cầm được trong tay chỉ là mấy đồng tiền đáng thương. Đại bộ phận bọn họ đều là nông dân phá sản, nếu bỗng nhiên cho bọn họ rời khỏi, không khác nào chính là muốn mạng của bọn họ; nhóm nữ công nhân này, ngoài một bộ phận thông qua hình thức tuyển công nhân đưa tới, còn một bộ phân là bị người nhà bán đến đây. Bọn họ ngoài mỗi ngày ngủ hai tiếng ra, còn lại tất cả thời gian hầu như đều làm việc ở trong nhà xưởng.
Hòa Thân chính là muốn thông qua một số biện pháp của xưởng dệt nhà họ Tô, có thể thức tỉnh ý thức thân phận nô lệ sâu trong nội tâm của những người này, kéo theo tiến bộ của toàn xã hội. Hắn tuy biết rằng trò bịp nho nhỏ này so sánh với với ý thức phong kiến thâm căn cố đế trong suy nghĩ của mọi người, đương nhiên là không đáng kể, nhưng Hòa Thân cũng muốn cố gắng; mặt khác hắn còn phát hiện bây giờ xưởng dệt nhà họ Tô dường như trở thành chong chóng đo chiều gió của đại bộ phận thương gia Giang Nam, chỉ cần hắn ở đây làm cái gì, ba ngày sau lập tức có bắt chước theo.
Hòa Thân cần chính là hiệu quả này, hắn nghĩ, nếu thông qua hành động này của mình có thể làm cho dân chúng ngu muội tỉnh lại, thì sẽ là một thế lực thật lớn! Chỉ cần mọi người đều bắt đầu phỉ nhổ lễ giáo phong kiến này mất đi nhân tính, chẳng sợ vẻ bên ngoài vương triều Càn Long có vẻ nguy nga lộng lẫy như vậy, chỉ cần thời cơ chín muồi, có người vung tay hô hào, cũng sẽ rầm rập đổ xuống! -- Đương nhiên người vung tay hô hào không ai khác ngoài Hòa Thân!
Mệnh lệnh của Hòa Thân vừa phát ra, không đến nửa canh giờ, toàn thể công nhân của xưởng dệt nhà họ Tô đều đã tập hợp ở quảng trường phía trước đại viện nhà họ Tô, trước mặt đám người theo ý của Hòa Thân bày cái bàn, đặt mấy cái ghế dựa, coi như một cái bàn chủ tịch đơn giản; ngoài ra Hòa Thân còn cho người ở trên tường phía sau bàn chủ tịch đóng một tấm ván gỗ lớn, trên mặt xoa một ít mực tàu, liền chế thành một tấm bảng đen. Sau khi tất cả đều bố trí thỏa đáng, Hòa Thân và Tô Kì Nhi trong đám đông mọi người vây quanh ra khỏi văn phòng đi tới bàn chủ tịch.
Cảm giác cầm đầu thật là thoải mái, đám người phía dưới đông nghìn nghịt, từng người mở to mắt, đứng rất quy củ, còn trang nghiêm hơn đại hội toàn sinh viên ở trường học. Đám công nhân này đã sớm coi “Nhân nghĩa đại ca”của bọn họ trở thành kỳ tài có một không hai, cho nên bây giờ bọn họ ngoài trong lòng có một sự kính sợ với Hòa Thân còn có một phần sùng bái thành kính!
Hòa Thân cần chính là loại cảm giác làm cho vạn người sùng bái, nếu chỉ dựa vào quyền lực trong tay để cho người khác phục tùng mệnh lệnh của mình, đó là không có trình độ, không có cảnh giới, không có cảm giác thành công! -- Khi Hòa Thân bước những bước chân mạnh mẽ đi lên bàn chủ tịch, chân còn chưa đứng vững, Lưu Toàn phía sau hắn liền hướng về người phía dưới nháy mắt, đồng thời tay hắn cũng giơ lên.
Một số người phía trước đã sớm thông đồng với Lưu Toàn, chỉ cần Lưu Toàn vừa nháy mắt vừa giơ tay, người phía dưới kia liền dẫn đầu vỗ tay! Phối hợp lần này thật tốt, cảnh tượng nhiệt liệt chưa từng có này làm cho Hòa Thân cho rằng chính mình sẽ vượt qua được Châu Kiệt Luân. – Cảnh tượng làm cho người ta nhiệt huyết sôi trào này thật khó khăn mới dần dần dịu xuống, Hòa Thân thấy như thế đủ rồi, cứ tiếp tục như vậy thì chính mình cũng không vượt qua được lần này!
“Các huynh đệ tỷ muội, còn có các vị lão tiền bối đang ngồi bên cạnh, ta và Tô tiểu thư cùng vấn an mọi người!” Nói xong giơ hai tay lên hướng về phía mọi người vẫytay thăm hỏi, đây tựa như lời dạo đầu của Hòa Thân trước mọi người ở xưởng dệt nhà họ Tô, vừa thân thiết lại cổ vũ lòng người.
Mọi người vừa thấy “Nhân nghĩa đại ca” kiêm tổng giám đốc của bọn họ lên tiếng phát biểu, đều im lặng.
“Hôm nay mời mọi người đến đây, là muốn dạy mọi người nhận biết ba chữ, đó là ba chữ gì?” Nói đến người này Hòa Thân cầm lấy một miếng vôi trắng đã chuẩn bị trước ở trên bàn, quay người lại viết trên tấm bảng đen ba chữ “Ngày chủ nhật “.
Người phía dưới rất ít người biết ba chữ này, vì thế cảm thấy rất kỳ quái, “Nhân nghĩa đại ca” này hôm nay vừa muốn làm cái trò mới gì, đám người ai cũng dựng đứng lổ tai, mở to hai mắt, có mấy người sùng bái Hòa Thân đang thò đầu lưỡi ra.
Hòa Thân lớn tiếng đọc ba chữ này trước, sau đó nhìn vẻ mặt khác nhau của mọi người phía dưới, cười cười nói: “Mọi người đừng cho rằng ta hôm nay làm thầy dạy chữ tư thục! -- bây giờ ta sẽ nói cho mọi người, cái gì là ngày chủ nhật!”
Tài ăn nói của Hòa Thân rất tốt, nhưng mất rất nhiều sức mới giải thích rõ ràng “Ngày chủ nhật “ cho bọn họ. Mọi người vừa nghe hóa ra là “Ngày chủ nhật “, có thể làm mới những người này, bọn họ còn nghe Hòa Thân nói sau này xưởng dệt nhà họ Tô sẽ bắt đầu từ ngày thứ hai, cho đến ngày chủ nhật, sau đó lại bắt đầu từ ngày thứ hai. Đám người này trước kia thật đúng là chưa từng nghe qua, nhưng cũng có mấy người hiểu lí lẽ thì không hiểu rằng, -- vòng đi vòng lại như vậy thì có lợi gì? Hòa Thân vừa thấy những người này đã biết rõ cái gì là ngày chủ nhật, vì thế lớn tiếng nói: “Sau này chúng ta liền nhớ kỹ, từ ngày thứ hai bắt đầu, sau đó chỉ cần đến ngày chủ nhật, chúng ta sẽ được nghỉ ngơi một ngày!”
Câu này của Hòa Thân vừa ra khỏi miệng, không thể ngờ rằng như sấm sét giữa trời xanh! Bởi vì những người này đều biết, Hòa Thân nói chuyện cho tới bây giờ đều là nhất ngôn cửu đỉnh, còn chưa bao giờ thất hứa. -- Trước kia Hòa Thân cho bọn họ các loại ơn huệ nhỏ khiến cho bọn họ có chút sợ hãi, bây giờ tự nhiên lại từ trên trời rớt xuống một chuyện khiến cho người ta không thể tin được. Cho nên khi Hòa Thân sau khi nói ra chuyện ngày chủ nhật, tuy rằng có lực rung động chưa từng có, nhưng toàn bộ mọi người đều đang sững sờ tại chỗ!
Hòa Thân biết đây là bọn họ còn chưa hiểu được, sau này nếu biết chuyện này là thật, không làm bọn họ vui mừng mới là lạ? Vì thế cũng không nhìn lại bộ dạng đang ngây ra của bọn họ, lại bắt đầu nói tiếp: “Các vị huynh đệ tỷ muội, ta hỏi mọi người một vấn đề! – Mọi người là gì của xưởng dệt nhà họ Tô?”
Vấn đề này dễ trả lời, Hòa Thân lời còn chưa dứt liền có vài người to gan nói: “Người hầu! – Ông chủ là cơm áo cha mẹ của chúng ta, là chủ tử của chúng ta!”
Hòa Thân cười nói: “Trước kia là đúng, sau này thì không đúng, sau này mọi người chính là chủ nhân của xưởng dệt nhà họ Tô! Mời mọi người nhớ kỹ, xưởng dệt nhà họ Tô là bởi vì có công sức đóng góp của mọi người mới có thể phát triển thành quy mô như bây giờ! Cho nên, bây giờ biển hiệu của xưởng dệt nhà họ Tô này là do mồ hôi của mọi người tạo nên! – Mọi người mới là người có công lớn với xưởng dệt nhà họ Tô!”
Mọi người vừa nghe lời nói của Hòa Thân làm cho người ta khó hiểu, một lát là chủ nhân một lát lại là công thần, quả thực khiến cho người ta không phản ứng kịp, nhưng mọi người vừa thấy Hòa Thân nói cũng vô cùng tình cảm, có mấy người thông minh suy nghĩ cẩn thận cũng thấy quả thật có chuyện này, vì thế đã có người bắt đầu đi đầu vỗ tay!
Cứ như vậy náo nhiệt ầm ĩ cả một buổi chiều mới tan họp, Hòa Thân vốn nghĩ “Ngày chủ nhật “ của mình khẳng định có thể làm cho những người này vui sướng điên lên, nhưng bây giờ vừa thấy mọi người có vẻ không quá tin tưởng, trên mặt một số người còn đầy vẻ hồ nghi.
Vừa thấy cảnh tượng này, Hòa Thân liền cảm thấy đường đi sau này của mình có bao nhiêu gian nan. Sau lại hắn lại nghĩ tới câu trình bày và phân tích kinh điển của Lỗ Tấn, -- Dân chúng trong lịch sử phong kiến Trung Quốc cho tới bây giờ vốn không có giành lấy tư cách làm người, có thể yên ổn làm nô lệ chính là khát vọng ngày đêm của bọn họ, nếu thực sự có một ngày làm cho bọn họ có thể hưởng thụ đầy đủ tất cả quyền lợi làm người, bọn họ ngược lại sẽ trở nên thấp thỏm lo âu!
conem_bendoianh
Hòa Thân Tân Truyện
Tác giả: Độc Cô Hắc Mã
-----oo0oo-----
Danh sách chương