Đả tự: Kiếm Giới

Hòa Thân nghe Càn Long nói hắn “bản lĩnh không nhỏ” sợ run lẩy bẩy xem ra đúng là hoàng thượng định tính chuyện với Hòa Thân rồi, không lẽ hôm nay là ngày giỗ của mình sao? Càn Long bật cười “ ha..ha..” “Không lẽ trẫm nói không đúng ư? ở Kinh Thành ngươi là quý tộc danh môn, nhưng sau khi rời khỏi Kinh thành, ngươi đến huyện lệnh huyện Huỳnh Dương Hà Nam nhận Triệu Nhân Nghĩa làm sư phụ, sau đó biến mình thành ‘Trợ lý đặc biệt” của tri phủ Khai Phong Liễu Hỉ Công, phủ khai phong lớn thế cũng không giữ nổi ngươi, lại đến Nam Kinh tung hoành. Từ tri phủ tứ phẩm, người khác đã phấn đấu một đời, còn ngươi chỉ cần múa mép trước mặt Doãn Kế Thiện đã có thể khiến Doãn Kế Thiện phong chức cho”

Hòa Thân thấy Càn Long nắm rõ hắn thế nghĩ: “ Toi rồi, lần này toi thật rồi, xem ra đợi Càn Long lật lại quá khứ của mình, mới hạ lệnh xử mình. Ta*** sao mà khổ qúa” Hòa Thân sớm nghe nói tai mắt của mấy vị hoàng đế nhà Thanh vô cùng linh thông, bên cạnh 9 nhi tử phong vương của Khang Hy đều có tai mắt, Chiêm can sở do Ung Chính lập ra, thị vệ ở đó thậm chí còn lợi hại hơn lưỡng xưởng Đông Tây thời Minh triều. Lại đến Càn Long, vì muốn phòng mấy người con của mình giống như thời Khang Hy tranh đấu, cho nên đối với mấy đứa con trai của mình cũng giám sát vô cùng nghiêm ngặt. Nghe nói con trai thứ 11 của Càn Long Vương Vĩnh Tinh thành thân, đêm khuya cùng một ái phi hành sự, ái phi kia chỉ nói một câu “ Lão đầu tử bao giờ quy thiên” ngày hôm sau phi tử này liền bị mấy người không rõ danh phận mang đi, sống chết không rõ. Đến nay Càn Long đã tường tận về hắn thế, cũng không có gì lạ.

Nghe Càn Long nói tiếp “ Theo dõi hành động hai năm gần đây của ngươi, đúng là không ra tay thì thôi, chỉ cần ra tay thì đúng là vô cùng đáng nể. Lưu Dung quay về nói với ta, khi ông ta xử lý chuyện tổn thất kho lương ở Khai Phong đã bị ngươi làm cho vô cùng lôi thôi, đến nay ông ta cũng không hiểu ngươi đã kiếm 100 vạn lạng ở đâu, nay chuyện ở Nam Kinh không cần trẫm nói, chỉ dựa vào một câu nói của ngươi, nay Doãn Kế Thiện đã sắp biến thành thần tài rồi, hôm qua nghe nói số tiền quyên từ các vùng trong kho lương Lưỡng Giang đã vượt qua nghìn vạn lạng...”

Hòa Thân nghe xong mới phát hiện ngữ khí nói chuyện của Càn Long không đến mức nghiêm trọng, thậm chí có chút khoa trưởng tán thưởng thế nên khẽ ngẩng đầu lên nhìn trộm Càn Long: Càn Long đã hơn 50 tuổi, hai bên miệng và mắt đã có nếp nhăn hàng lông mày đầy thần thái, đen thẫm, tinh thần rất tráng kiện, nhưng cử chỉ đã hơi chậm* nếu thay áo quần ở một nơi khác đúng là một lão nhân vừa ôn hòa vừa hiền từ, chẳng có bóng dáng đâu của một hoàng đế phong lưu khoáng đạt.

Kì thực Hòa Thân căn bản không hiểu sự lo nghĩ hiện nay của Càn Long, có thể nói Vương triều của Càn Long đã sắp đến biên giới của sự sụp đổ rồi. Việc khiến Càn Long cảm thấy nguy cơ trước nhất chính là bọn người Diến quấy nhiễu ở phương Nam, vốn dĩ bên quân cơ thương định tháng 9 năm nay sẽ cho Phúc Khang An soái quân đi bình định, nhưng đợi Phúc Khang An điều chỉnh 30 vạn quân, ngay lập tức xông lên chiến trường, ai ngờ kho lương các nơi không kiếm đâu ra quân hưởng.

Phúc Khang An tức giận, bên Vô Hồ liền phát ra một câu “ Một ngày ngân lượng không đến, đại quân của ra một ngày không động” đây đúng là chuyện chưa từng có từ khi Đại Thanh kiến quốc, ngoài ra còn chuyện nữa chính là lần Nam tuần lần này của hoàng thượng, vì phô trương Càn Long gần như tiêu sạch ngân lượng trong đại nội, đến nay chưa đến Nam Kinh đã tiêu hết hơn nửa, số còn lại đành phải mượn từ kho lương Mần Triết và Lưỡng Quảng, đường đường là hoàng đế vương triều Đại Thanh đi tuần thị còn phải mượn tiền mới đi được, đó đúng là sự xỉ nhục rất lớn với Càn Long.

Ngoài ra biên cương Tây Nam, Tây Bắc lại có biến động trong nước lại có Bạch Liên Giáo, Đài Loan đang có loạn, điều này khiến cho hoàng đế cảm thấy không thể chấp nhận. Tất cả nói thẳng ra là quốc khố đại Thanh đang thiếu tiền không những thiếu mà còn là rất thiếu. Nhưng lần này hoàng đế đến Giang Nam thấy vẫn rất phồn thịnh, nghe nói Quảng Chây bây giờ còn giàu có hơn cả Giang Nam,., cho nên việc gấp thiết bây giờ của Càn Long chính là tìm một người có thể quy tài cho mình, Hòa Thân trước mặt chính là người đáng dùng mà hoàng đế quyết định sau khi suy nghĩ cân nhắc

Tâm thuật đế vương của Càn Long đương nhiên không thể kể với ai, quyết định này của hoàng đế đương nhiên cũng khiến người ta không hiểu nổi.

Càn Long thấy lúc này Hòa Thân đã bị mình nói cho tâm phục khẩu phục nên cười thoải mái nói: “ Mau đứng dậy nói chuyện ngồi xuống”

“Tạ ơn hoàng thượng” Hòa Thân nói.

Lúc này bên cạnh có một người không giống cung nữ không giống thái giám đưa cho Hòa Thân một cái bệ sứ, Hòa Thân định thần đứng dậy ngồi xuống, nghĩ: “ Muốn làm gì thì kệ ngươi, lão tử ta phải ngồi xuống cái đã”

“Hòa Thân, chức tri phủ Nam Kinh ngươi có bằng lòng tiếp tục làm không?” Càn Long hỏi.

Hòa Thân liền đứng dậy đáp “Nếu hoàng thượng thấy vi thần đáng làm, thì thần xin làm, nếu..nếu hoàng thượng thấy vi thần không làm được thì vi thần xin miễn chức”

“Vừa rồi ta kể lại những chuyện kia, không phải nói ngươi không xứng chức, càng không phải muốn trị tội ngươi” Càn Long nói.

Lời này của Càn Long khiến hắn không hiểu: Rốt cuộc Càn Long muốn gì?

Kỉ Quân đứng ở cửa cũng bị lời của Càn Long khiến cho mơ hồ: Hoàng thượng vừa an ủi vừa chất vấn rốt cuộc là muốn gì. Kỉ Quân khi suy nghĩ là muốn hút thuốc nên tay ông vồ thức bắt đầu rút tẩu ra. Càn Long nhìn thấy động tác của Kỉ Quân biết cơn nghiện lại lên rồi cười vui vẻ, nói với Kỉ Quân: “ Hôm nay không có người ngoài, muốn hút ngươi cứ hút đi” Điều này khiến cho không khí trong phòng thoải mái hơn nhiều.

“Tạ ơn chủ nhân thưởng thuốc” Kỉ Quân vội quỳ xuống tạ ân. Hòa Thân thấy không đúng, tên Kỉ Quân này sao lại gọi là chủ nhân, đáng ra cái từ “ chủ nhân” phải do Hòa Thân ta gọi, sao lại thế?

“Hòa Thân, ngoài tri phủ Nam Kinh trẫm còn muốn bố trí sai sự cho ngươi, không biết ngươi có muốn làm hay không?” Càn Long nói.

Càn Long nói chuyện có một tật, nói gì cũng trước hết gọi to tên người đó, điều đó khiến cho người gan nhỏ sợ vô cùng, nhưng Hòa Thân không còn là Hòa Thân lúc nãy nữa, nghe Càn Long hỏi mình bằng lòng hay không; hắn nhớ Hòa Thân trước đã gặp phải tình huống thế này luồn nói “ Nồ tài cam nguyện ra sức vì chủ nhân” đại loại những câu như thế nhưng hắn nay không muốn thế, hắn đã lập chí không làm nô tài nữa, nay hắn vừa tiếp cận Càn Long cho nên hắn muốn tạo ra một chút đặc sắc Hòa Thân mới, nghe Càn Long hỏi thế, bèn đứng dậy đáp: “ Chi cần có thể phục vụ quốc gia, thần cam tâm tình nguyện”

“Ngồi xuống, ngồi xuống nói chuyện” Càn Long khách khí nói “ Hiểu Lam, lần trước khi trẫm gặp đặc sử Anh quốc, hắn nói Anh quốc bọn hắn có đại thần gì... quản lý tiền lương thiên hạ...gọi là...”

“Hoàng thượng. Anh Cát Lợi gọi đó là “ đại thần tài chính” Kỉ Quân đáp.”

“Đúng, đúng, Là đại thần tài chính” Càn Long đột nhiên nhớ ra.

Hòa Thân nghe Càn Long nói gì mà “ Đại thần tài chính” đột nhiên trong lòng kích động vô vùng, ở nước Anh là đại thần tài chính, còn Thanh triều gọi là Hộ Bộ Thượng Thư, không lẽ Càn Long muốn phong mình làm Hộ Bộ Thượng Thư? Gã này đúng là có chút khó hiểu.

Càn Long đi qua đi lại, sau đó nói chậm rãi: “ Đại thần tài chính tương đương với Hộ Bộ Thượng Thư của chúng ta nhưng..” nói đến đây Càn Long dường như có gì đó chần chừ, chi thấy Càn Long nhíu mày một cái, rồi nói tiếp: “ Chuyện ở Bắc Kinh không cần hắn lo, chi cần lo chuyện ở miền Nam... nên xưng hô thế nào nhỉ”

Hòa Thân thấy Càn Long do dự không quyết, phong quan cho mình còn phải tốn công thế, lại là Thượng Thư lại là đại thần....

“Hòa Thân” Càn Long đột ngột quay lưng dường như đã hạ quyết tâm lớn, nói lớn: “ Trẫm nay ủy nhiệm ngươi làm “ đại thần tài chính” ngự tiền hoàng đế Đại Thanh, ở tại nam Kinh, quản lý tiền lương thiên hạ, lúc cần thiết thay quyền Hộ Bộ, còn nữa, trẫm cho ngươi quyền mật chiết chuyên tấu, có chuyện gì có thể trực tiếp tấu lến trẫm”

Hòa Thân vừa nghe Càn Long phong cho hắn chức bất trung bất dương cảm thấy khó chịu nhưng sau đó nghe nói là tồng lý tiền lương thiên hạ, lúc cần thiết có thể thay quyền Hộ Bộ, như thế cấp quan của hắn còn cao hơn Hộ Bộ Thượng Thư, Hộ Bộ Thượng Thư là nhất phẩm, vậy hắn cũng là đại quan nhất phẩm rồi.

“Ban đầu ta định dẫn ngươi đến Bắc Kinh nhưng quan trường Bắc Kinh là nơi cái bình nhiễm, nếu cho ngươi đến Bắc Kinh không bao lâu ngươi cũng biến chất, nay ngươi quay lại tổ chức nha môn của ngươi, để tiện cho việc của ngươi sau này, chức tri phủ Nam Kinh cứ kiêm nhiệm là được, đợi có người phù hợp ngươi hãy chuyển giao” Càn Long nói.

Hòa Thân định từ chối mấy câu, nghĩ rồi nói: “ Hoàng thượng, sai sự quan trọng như thế, thần sợ làm không tốt”

Càn Long đã có chủ ý, sao cho Hòa Thân từ chối được nên cười: “ Ngươi bây giờ không cần lo lắng, chuyện làm tốt hay không mà hãy nghĩ xem sau này làm thế nào để làm tốt đại thần tài chính, Hiểu Lam, ngươi lập tức hạ chỉ, với hình thức minh chiếu phát đi toàn quốc”

“Tuân chỉ” Kỉ Quân đáp

“Hai người các ngươi hai ngày nay không cần hộ giá, hãy lo việc đặt kế hoạch xây dựng nha môn “ đại thần tài chính” của Hòa Thân, có chuyện gì có thể thỉnh chỉ của trẫm bất cứ lúc nào” Càn Long quả quyết nói.

Huyết Tu La

Hòa Thân Tân Truyện

Tác giả: Độc Cô Hắc Mã

-----oo0oo-----
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện