Đả tự: Kiếm Giới
Hòa Thân nghĩ Càn Long có khả năng đã đến Nam Kinh trong lòng thấy hoang mang. Hắn không sợ hoàng đế Càn Long thần vũ nhất anh minh nhất, mà ngoài dự liệu của hắn, mấy hôm trước Doãn Kế Thiện vừa nhận được minh chiếu nội đình phát đến, theo thời gian trên đó, thì Càn Long tháng sau mới đến Nam Kinh, sao nay đã đến rồi chứ? Nay trong thành Nam Kinh không có chút tin tức gì, các nha môn vẫn biện sai như thường, tri phù Nam Kinh của hắn lại càng không nhận được mệnh lệnh nào. Nay như thế, thì Doãn Kế Thiện cũng hoàn toàn bị động không biết, lại kì quái hơn nữa, cho dù Càn Long không theo ngự giá đi tuần, mà đến Nam Kinh trước, thế ông ta nên đến chỗ Doãn Kế Thiện trước chứ, sao lại cho Kỉ Hiểu Lam đến đây gọi riêng hắn đến?
Hay là Kỉ Hiểu Lam đã nhận ra được việc hắn âm thầm chiêu binh mãi mã, nay ra tay tiêu diệt hắn, nghĩ đến đây tim hắn lạnh buốt, bất giác rùng mình một cái.
Kỉ Hiểu Lam là người tuyệt đinh thông minh, nhìn thấy Hòa Thân như thế, đã hiểu rõ đến 9/10 những suy nghĩ của Hòa Thân nên cười nói: “ Hòa đại nhân, sao? ở Nam kinh còn có chỗ ngài không dám đi sao?”
Mặc dù Hòa Thân hiểu rõ Kỉ Quân và Càn Long trong lịch sử như lòng bàn tay nhưng nay hắn đến triều Thanh không đi cùng con đường như đại tham quan Hòa Thân trước đây, cho nên không nghi ngờ gì nữa sẽ xảy ra rất nhiều nhân tố không xác định được. Càn Long trong lịch sử vô cùng tin tưởng Hòa Thân, điều này không giả một chút nào, Kỉ Hiểu Lam trong lịch sử cũng bất lực với Hòa Thân, đây cũng là sự thực nhưng nay mọi chuyện đều loạn rồi.
Nghĩ ngợi xong Hòa Thân nói: “ Kỉ đại nhân, không biết người muốn gặp ta rốt cuộc là ai”
“Hòa đại nhân, đây không phải là nơi nói chuyện, hãy cùng ta đi một chuyến” Kỉ Hiểu Lam cười.
Hòa Thân thấy chuyện đã thế, nên đành chấp nhận thầm nghĩ: Là phúc thì không phải là họa, là họa thì không tránh được, ta đi gặp Càn Long thì sao, nay nếu không gặp sau này sớm muộn cũng có ngày gặp nên đứng dậy nói: “ Nếu đã thế thì ta đành cùng đi với Kỉ Trung Đường rồi”
Lưu Toàn thấy Hòa Thân muốn ra ngoài, nên vội dẫn theo mấy người đi theo sau. Hòa Thân nghĩ thế cũng tốt mặc dù đến lúc mấu chốt cũng không có tác dụng gì lớn, nhưng rốt cuộc là một chiếu ứng, thế nên cùng Kỉ Quân ra khỏi nha môn tri phủ, Kỉ Quân đi trước dẫn đường, Hòa Thân và Lưu Toàn đi theo sau, hai người đi theo Kỉ Quân đương nhiên là thị vệ, bọn họ đi sau cùng, theo dõi nhất cử nhất động của đám người, đương nhiên là đã được bố trí từ trước.
Nhìn thấy Kỉ Quân ra khỏi cửa bèn đi về phía Tây, sau đó đi vào Đại Bi Hạng, lên cầu Thái Bình rồi đi qua đường tiền phủ nhằm hướng Nam đi tiếp, Hòa Thân nhìn thấy đây không phải chùa Tì Lô hay sao, nên hỏi Kỉ Quân: “ Kỉ Trung Đường, không lẽ phương trượng chùa Tì Lô cần gặp ta?”
Kỉ Quân cười, lại hút thêm mấy hơi thuốc, nhả khói cười nói: “ Người gặp ngài đang đứng trước mặt, đến rồi sẽ biết thôi- Hòa đại nhân cứ đi theo ta” Nói xong bước lớn thẳng vào chùa.
Chùa Tì Lô vốn tên là viện Tì Lô, là một tiểu am nhỏ, vì bên trong thờ phúng “ Tì Lô già ná phật” mà thành tên, sau đó vì Khang Hy đi tuần thị miền nam tiến hành tu sửa hành cung mới dần tạo nên
quy mô. Lúc đó có người gọi là thái tử Chu Tam ôm pháo tấn công Khang Hy, chuyện này xây ra càng khiến ngồi chùa này nối tiếng. Sau khi Khang Hy đi khỏi, nơi này bị ngọn đuốc đốt cháy tan hoang. Đến thời Ưng Chính, tổng đốc Lưỡng Giang Lý Vệ lại tiến hành tu bổ, nay trở thành ngồi chùa đệ nhất Nam Kinh.
Hòa Thân lên dốc núi nhìn xa xa, thì thấy một dãy núi cao chót vót, Nam Bắc giáp Trường Giang. Tây giáp thành Thạch Đầu, phía đông liễu nước tương y, Yên Tử Cơ, Hồ Cứ Quan, Thanh Lương Sơn hiện ra xa xa, đúng là thánh địa đệ nhất Nam Kinh.
Vừa đến cửa chùa Tì Lô, thì từ sau cửa có 4 người xuất hiện ngăn càn Lưu Toàn và đám người còn lại lại, hai thị vệ đi đằng sau dẫn Hòa Thân đi vào trong.
Lưu Toàn nhìn thấy bọn này muốn bắt Hòa Thân, lo đến mức muốn nổi giận, nhưng nhìn thấy xung quanh không phải là nơi hắn có thể phát tiết, lại thấy Hòa Thân nháy mắt với hắn, ý ra lệnh hãy đứng đợi ở cửa, nên chỉ có thể dẫn mấy người kia ra chờ ở ngoài tự. Hòa Thân cùng Kỉ Quân đi vào sân lớn đến trước đại điện phía Đông, bọn họ mỗi lần qua cửa, đều có mấy thị vệ đứng canh giữa, xem ra vô cùng cảnh giác.
Gian phòng thiền vô cùng rộng rãi, tường phía tây rất thấp, có thể nhìn thấy rừng liễu bên ngoài, hai bên phòng thiền đều nhìn thấy binh lính cầm giáo dài đi tuần tra. Hòa Thân nhìn lên trên thì thấy ngay cả đỉnh phòng cũng có người mai phục, xem ra hoàng đế Càn Long đúng là ở trong chùa Tì Lô rồi.
Đến trước cửa phòng chính của phòng thiền. Kỉ Quân ban nãy còn thong thả nay trở nên vô cùng chỉnh tề, nhất cử nhất động đều vô cùng cẩn trọng. Kỉ Quân quay đầu lại nói với Hòa Thân: “ Hòa đại nhân hãy đợi chút, ta vào trong báo một tiếng” Nói xong liền đầy cửa đi vào.
Lúc này đã đến chính ngọ, ngoài sân yên ắng, mấy thị vệ cùng đi ban nãy đều đứng trên hành lang, nhìn Hòa Thân như nhìn thú săn, gian phòng thiền yên ắng, căn bản không nghe thấy tiếng người nói chuyện. Hòa Thân đột nhiên thấy một cảm giác không an toàn.
Hòa Thân đột nhiên nghĩ đến Đổng Trác và Hà Tiến trong “tam quốc diễn nghĩa”, hai người bọn họ đến lúc chết đều như thế, thậm chí Hà Tiến vốn mưu quyền loạn chính, sáng sớm còn nhàn tản, đợi sau khi có người gọi hắn vào tiến cung, một túi thuốc đã bị ném bay đầu. Ngoài ra còn có mấy nhân vật lớn dưới một người trên vạn người khi bị trảm, dường như đều đột nhiên được gọi đi gặp ai đó, nhất định là con đường chết, Nếu Càn Long ra tay với lão tử thì sao? Không thề nào, bản thân nay chỉ là tri phủ Nam Kinh nhỏ bé, chăng lẽ đến mức đó?
“Hòa đại nhân, hoàng thượng cho gọi” Kỉ Quân bước từ trong ra, nói với Hòa Thân đang sững ra.
“Hoàng thượng” Hòa Thân nói.
“Chính là đương kim thiên tử, thế nào, Hòa đại nhân không tin sao?” Kỉ Quân khẽ cười.
“Không, Ta chi không ngờ hoàng thượng lại gặp ta” Hòa Thân nói.
“Mau vào đi, hoàng thượng đang đợi đấy” Kỉ Quân giục.
Hòa Thân liền đi theo, cẩn trọng bước vào.
Từ bên ngoài nhìn vào thì 5 gian phòng thiền không lớn nhưng vào bên trong thì thấy thật rộng, bên trong bày trí rất sạch sẽ gọn gàng, xem ra đây giống như phòng khách nhỏ, Bọn họ đi qua gian phòng khách nhỏ, bên trong có một gác ấm lớn, cũng rất chỉnh tề, trên bàn trước cửa sổ bày văn phòng tứ bảo, điển tịch cổ sách... nhìn thấy biết ngay là thư phòng, lúc này Hòa Thân không để ý là Càn Long bình thường vẫn xem sách gì, chỉ biết cùng Kỉ Quân bước tiếp.
Qua thư phòng vào một phòng ngủ, bên trong có rèm tơ, thì thấy người bên trong gọi: “Các ngươi hãy lui ra trước, sau đó đi Vô Hồ gặp Phúc Khang An đợi trẫm về Bắc Kinh sẽ bố trí hắn xuất binh”
Người nói đương nhiên là Càn Long. Hòa Thân đang định vén rèm bước vào thì Kỉ Quân vội bước lên trước ngăn lại: “ Hoàng thượng đang cùng mấy vị đại nhân thảo luận đại sự quân quốc, xin Hòa đại nhân đợi chút” Nói xong bèn nhỏ giọng dặn hắn nên hành lễ thế nào khi gặp hoàng thượng.
Hòa Thân nghĩ: Đúng là phiền toái, vừa rồi ta đứng bên ngoài đợi thì lại lồi ta vào, bây giờ lại đang nói chuyện với người khác, không phải cố ý làm khó dễ hay sao? Lúc này hắn sao dám trách móc chứ, đành lặng lẽ đứng đó đợi.
Đợi khoảng nửa tuần cơm thì thấy người bên trong lục tục đi ra. Kỉ Hiểu Lam và mấy người này chào hỏi rồi đi vào báo: “ Tri phủ Nam Kinh Hòa Thân đến rồi ạ”
“Cho vào” Càn Long nói.
Hòa Thân chưa từng gặp hoàng đế, thực sự rất muốn nhìn xem Càn Long có giống thiên tử mặc long bào đầu đội mũ như trong phim hay không nên sau khi đi vào cứ ngẳng đầu nhìn thì thấy trên ghế có một người đang ngồi, khoảng 50 tuồi, mặc áo lụa, bên ngoài khoác thêm áo bào màu nâu, quanh eo còn đeo thêm dải minh hoàng, còn chưa đợi hắn đánh giá xem Càn Long trông thế nào Ki Hiểu Lam đã dùng tay phát vào mông hắn ý là khi gặp hoàng thượng không được đứng nhìn thế, mau quỳ xuống.
Hòa Thân theo sự chi bảo lúc trước của Kỉ Quân quỳ xuống nói: “ Hòa Thân tri phủ Nam Kinh khấu kiến vạn tuế”
“Hòa Thân là người Kì ư?” Càn Long hỏi.
“Vâng, Tộc Mãn. Nữu cồ Lộc Thị, thuộc chính hồng kì” Hòa Thân đáp.
“Nghe nói ngươi là tri phủ Nam Kinh của Doãn Kế Thiện” Càn Long hỏi.
“Vâng, vì nguyên tri phù Nam Kinh Vương Kế Thừa sao lãng chức trách nên Doãn đại nhân tạm thời đình chức, cho nên Doãn đại nhân lệnh cho thần thay Vương đại nhân nhận chức tri phủ Nam Kinh” Hòa Thân đáp.
“Bản lĩnh của ngươi không nhỏ” Càn Long đột nhiên đứng dậy đến trước mặt Hòa Thân nói.
Huyết Tu La
Hòa Thân Tân Truyện
Tác giả: Độc Cô Hắc Mã
-----oo0oo-----
Hòa Thân nghĩ Càn Long có khả năng đã đến Nam Kinh trong lòng thấy hoang mang. Hắn không sợ hoàng đế Càn Long thần vũ nhất anh minh nhất, mà ngoài dự liệu của hắn, mấy hôm trước Doãn Kế Thiện vừa nhận được minh chiếu nội đình phát đến, theo thời gian trên đó, thì Càn Long tháng sau mới đến Nam Kinh, sao nay đã đến rồi chứ? Nay trong thành Nam Kinh không có chút tin tức gì, các nha môn vẫn biện sai như thường, tri phù Nam Kinh của hắn lại càng không nhận được mệnh lệnh nào. Nay như thế, thì Doãn Kế Thiện cũng hoàn toàn bị động không biết, lại kì quái hơn nữa, cho dù Càn Long không theo ngự giá đi tuần, mà đến Nam Kinh trước, thế ông ta nên đến chỗ Doãn Kế Thiện trước chứ, sao lại cho Kỉ Hiểu Lam đến đây gọi riêng hắn đến?
Hay là Kỉ Hiểu Lam đã nhận ra được việc hắn âm thầm chiêu binh mãi mã, nay ra tay tiêu diệt hắn, nghĩ đến đây tim hắn lạnh buốt, bất giác rùng mình một cái.
Kỉ Hiểu Lam là người tuyệt đinh thông minh, nhìn thấy Hòa Thân như thế, đã hiểu rõ đến 9/10 những suy nghĩ của Hòa Thân nên cười nói: “ Hòa đại nhân, sao? ở Nam kinh còn có chỗ ngài không dám đi sao?”
Mặc dù Hòa Thân hiểu rõ Kỉ Quân và Càn Long trong lịch sử như lòng bàn tay nhưng nay hắn đến triều Thanh không đi cùng con đường như đại tham quan Hòa Thân trước đây, cho nên không nghi ngờ gì nữa sẽ xảy ra rất nhiều nhân tố không xác định được. Càn Long trong lịch sử vô cùng tin tưởng Hòa Thân, điều này không giả một chút nào, Kỉ Hiểu Lam trong lịch sử cũng bất lực với Hòa Thân, đây cũng là sự thực nhưng nay mọi chuyện đều loạn rồi.
Nghĩ ngợi xong Hòa Thân nói: “ Kỉ đại nhân, không biết người muốn gặp ta rốt cuộc là ai”
“Hòa đại nhân, đây không phải là nơi nói chuyện, hãy cùng ta đi một chuyến” Kỉ Hiểu Lam cười.
Hòa Thân thấy chuyện đã thế, nên đành chấp nhận thầm nghĩ: Là phúc thì không phải là họa, là họa thì không tránh được, ta đi gặp Càn Long thì sao, nay nếu không gặp sau này sớm muộn cũng có ngày gặp nên đứng dậy nói: “ Nếu đã thế thì ta đành cùng đi với Kỉ Trung Đường rồi”
Lưu Toàn thấy Hòa Thân muốn ra ngoài, nên vội dẫn theo mấy người đi theo sau. Hòa Thân nghĩ thế cũng tốt mặc dù đến lúc mấu chốt cũng không có tác dụng gì lớn, nhưng rốt cuộc là một chiếu ứng, thế nên cùng Kỉ Quân ra khỏi nha môn tri phủ, Kỉ Quân đi trước dẫn đường, Hòa Thân và Lưu Toàn đi theo sau, hai người đi theo Kỉ Quân đương nhiên là thị vệ, bọn họ đi sau cùng, theo dõi nhất cử nhất động của đám người, đương nhiên là đã được bố trí từ trước.
Nhìn thấy Kỉ Quân ra khỏi cửa bèn đi về phía Tây, sau đó đi vào Đại Bi Hạng, lên cầu Thái Bình rồi đi qua đường tiền phủ nhằm hướng Nam đi tiếp, Hòa Thân nhìn thấy đây không phải chùa Tì Lô hay sao, nên hỏi Kỉ Quân: “ Kỉ Trung Đường, không lẽ phương trượng chùa Tì Lô cần gặp ta?”
Kỉ Quân cười, lại hút thêm mấy hơi thuốc, nhả khói cười nói: “ Người gặp ngài đang đứng trước mặt, đến rồi sẽ biết thôi- Hòa đại nhân cứ đi theo ta” Nói xong bước lớn thẳng vào chùa.
Chùa Tì Lô vốn tên là viện Tì Lô, là một tiểu am nhỏ, vì bên trong thờ phúng “ Tì Lô già ná phật” mà thành tên, sau đó vì Khang Hy đi tuần thị miền nam tiến hành tu sửa hành cung mới dần tạo nên
quy mô. Lúc đó có người gọi là thái tử Chu Tam ôm pháo tấn công Khang Hy, chuyện này xây ra càng khiến ngồi chùa này nối tiếng. Sau khi Khang Hy đi khỏi, nơi này bị ngọn đuốc đốt cháy tan hoang. Đến thời Ưng Chính, tổng đốc Lưỡng Giang Lý Vệ lại tiến hành tu bổ, nay trở thành ngồi chùa đệ nhất Nam Kinh.
Hòa Thân lên dốc núi nhìn xa xa, thì thấy một dãy núi cao chót vót, Nam Bắc giáp Trường Giang. Tây giáp thành Thạch Đầu, phía đông liễu nước tương y, Yên Tử Cơ, Hồ Cứ Quan, Thanh Lương Sơn hiện ra xa xa, đúng là thánh địa đệ nhất Nam Kinh.
Vừa đến cửa chùa Tì Lô, thì từ sau cửa có 4 người xuất hiện ngăn càn Lưu Toàn và đám người còn lại lại, hai thị vệ đi đằng sau dẫn Hòa Thân đi vào trong.
Lưu Toàn nhìn thấy bọn này muốn bắt Hòa Thân, lo đến mức muốn nổi giận, nhưng nhìn thấy xung quanh không phải là nơi hắn có thể phát tiết, lại thấy Hòa Thân nháy mắt với hắn, ý ra lệnh hãy đứng đợi ở cửa, nên chỉ có thể dẫn mấy người kia ra chờ ở ngoài tự. Hòa Thân cùng Kỉ Quân đi vào sân lớn đến trước đại điện phía Đông, bọn họ mỗi lần qua cửa, đều có mấy thị vệ đứng canh giữa, xem ra vô cùng cảnh giác.
Gian phòng thiền vô cùng rộng rãi, tường phía tây rất thấp, có thể nhìn thấy rừng liễu bên ngoài, hai bên phòng thiền đều nhìn thấy binh lính cầm giáo dài đi tuần tra. Hòa Thân nhìn lên trên thì thấy ngay cả đỉnh phòng cũng có người mai phục, xem ra hoàng đế Càn Long đúng là ở trong chùa Tì Lô rồi.
Đến trước cửa phòng chính của phòng thiền. Kỉ Quân ban nãy còn thong thả nay trở nên vô cùng chỉnh tề, nhất cử nhất động đều vô cùng cẩn trọng. Kỉ Quân quay đầu lại nói với Hòa Thân: “ Hòa đại nhân hãy đợi chút, ta vào trong báo một tiếng” Nói xong liền đầy cửa đi vào.
Lúc này đã đến chính ngọ, ngoài sân yên ắng, mấy thị vệ cùng đi ban nãy đều đứng trên hành lang, nhìn Hòa Thân như nhìn thú săn, gian phòng thiền yên ắng, căn bản không nghe thấy tiếng người nói chuyện. Hòa Thân đột nhiên thấy một cảm giác không an toàn.
Hòa Thân đột nhiên nghĩ đến Đổng Trác và Hà Tiến trong “tam quốc diễn nghĩa”, hai người bọn họ đến lúc chết đều như thế, thậm chí Hà Tiến vốn mưu quyền loạn chính, sáng sớm còn nhàn tản, đợi sau khi có người gọi hắn vào tiến cung, một túi thuốc đã bị ném bay đầu. Ngoài ra còn có mấy nhân vật lớn dưới một người trên vạn người khi bị trảm, dường như đều đột nhiên được gọi đi gặp ai đó, nhất định là con đường chết, Nếu Càn Long ra tay với lão tử thì sao? Không thề nào, bản thân nay chỉ là tri phủ Nam Kinh nhỏ bé, chăng lẽ đến mức đó?
“Hòa đại nhân, hoàng thượng cho gọi” Kỉ Quân bước từ trong ra, nói với Hòa Thân đang sững ra.
“Hoàng thượng” Hòa Thân nói.
“Chính là đương kim thiên tử, thế nào, Hòa đại nhân không tin sao?” Kỉ Quân khẽ cười.
“Không, Ta chi không ngờ hoàng thượng lại gặp ta” Hòa Thân nói.
“Mau vào đi, hoàng thượng đang đợi đấy” Kỉ Quân giục.
Hòa Thân liền đi theo, cẩn trọng bước vào.
Từ bên ngoài nhìn vào thì 5 gian phòng thiền không lớn nhưng vào bên trong thì thấy thật rộng, bên trong bày trí rất sạch sẽ gọn gàng, xem ra đây giống như phòng khách nhỏ, Bọn họ đi qua gian phòng khách nhỏ, bên trong có một gác ấm lớn, cũng rất chỉnh tề, trên bàn trước cửa sổ bày văn phòng tứ bảo, điển tịch cổ sách... nhìn thấy biết ngay là thư phòng, lúc này Hòa Thân không để ý là Càn Long bình thường vẫn xem sách gì, chỉ biết cùng Kỉ Quân bước tiếp.
Qua thư phòng vào một phòng ngủ, bên trong có rèm tơ, thì thấy người bên trong gọi: “Các ngươi hãy lui ra trước, sau đó đi Vô Hồ gặp Phúc Khang An đợi trẫm về Bắc Kinh sẽ bố trí hắn xuất binh”
Người nói đương nhiên là Càn Long. Hòa Thân đang định vén rèm bước vào thì Kỉ Quân vội bước lên trước ngăn lại: “ Hoàng thượng đang cùng mấy vị đại nhân thảo luận đại sự quân quốc, xin Hòa đại nhân đợi chút” Nói xong bèn nhỏ giọng dặn hắn nên hành lễ thế nào khi gặp hoàng thượng.
Hòa Thân nghĩ: Đúng là phiền toái, vừa rồi ta đứng bên ngoài đợi thì lại lồi ta vào, bây giờ lại đang nói chuyện với người khác, không phải cố ý làm khó dễ hay sao? Lúc này hắn sao dám trách móc chứ, đành lặng lẽ đứng đó đợi.
Đợi khoảng nửa tuần cơm thì thấy người bên trong lục tục đi ra. Kỉ Hiểu Lam và mấy người này chào hỏi rồi đi vào báo: “ Tri phủ Nam Kinh Hòa Thân đến rồi ạ”
“Cho vào” Càn Long nói.
Hòa Thân chưa từng gặp hoàng đế, thực sự rất muốn nhìn xem Càn Long có giống thiên tử mặc long bào đầu đội mũ như trong phim hay không nên sau khi đi vào cứ ngẳng đầu nhìn thì thấy trên ghế có một người đang ngồi, khoảng 50 tuồi, mặc áo lụa, bên ngoài khoác thêm áo bào màu nâu, quanh eo còn đeo thêm dải minh hoàng, còn chưa đợi hắn đánh giá xem Càn Long trông thế nào Ki Hiểu Lam đã dùng tay phát vào mông hắn ý là khi gặp hoàng thượng không được đứng nhìn thế, mau quỳ xuống.
Hòa Thân theo sự chi bảo lúc trước của Kỉ Quân quỳ xuống nói: “ Hòa Thân tri phủ Nam Kinh khấu kiến vạn tuế”
“Hòa Thân là người Kì ư?” Càn Long hỏi.
“Vâng, Tộc Mãn. Nữu cồ Lộc Thị, thuộc chính hồng kì” Hòa Thân đáp.
“Nghe nói ngươi là tri phủ Nam Kinh của Doãn Kế Thiện” Càn Long hỏi.
“Vâng, vì nguyên tri phù Nam Kinh Vương Kế Thừa sao lãng chức trách nên Doãn đại nhân tạm thời đình chức, cho nên Doãn đại nhân lệnh cho thần thay Vương đại nhân nhận chức tri phủ Nam Kinh” Hòa Thân đáp.
“Bản lĩnh của ngươi không nhỏ” Càn Long đột nhiên đứng dậy đến trước mặt Hòa Thân nói.
Huyết Tu La
Hòa Thân Tân Truyện
Tác giả: Độc Cô Hắc Mã
-----oo0oo-----
Danh sách chương