Edit+beta: LQNN203
Khi họ đến nơi tập hợp, công tác chuẩn bị của đám Ngôn Tích cũng đã hoàn tất, mọi người đang chờ xuất phát, mỗi người mang theo theo vũ khí và các thiết bị khác nhau trên các phương tiện khác nhau.
Một đoàn xe dài sắp đi đến White Cliffs, L ở chiếc xe cuối cùng, Ca Diễm và Bồ Tư Nguyên ngồi xe đầu tiên.
Sau khi Ca Diễm ngồi vào ghế lái phụ, cô nhìn thấy Mạnh Phương Ngôn và Ngôn Tích ở ghế sau, liền quay đầu lại nói chuyện với họ.
Mạnh Phương Ngôn thoái mái hướng về cô hỏi thăm: "Tiểu Bồ đâu?"
Ca Diễm trả lời: "Đi lấy đồ uống rồi."
Trước khi đi Bồ Tư Nguyên dặn cô đến đây trước, anh nói muốn đi lấy nước trái cây mà cô thích để uống trên đường.
Lúc này Ngôn Tích ngạc nhiên nhướng mày: "Trong mỗi cốp xe nào cũng có đồ..."
Ai ngờ anh ta còn chưa nói xong đã bị Mạnh Phương Ngôn bịt miệng lại.
Ngôn Tích "ô ô ô" giãy giụa hai lần nhận ra anh ta không thể thoát khỏi Chiến Thần, chỉ có thể ủy khuất bực bội nhìn chằm chằm Mạnh Phương Ngôn.
Mạnh Phương Ngôn căn bản không quan tâm đến sự ngốc nghếch này, lúc này anh ấy cười ngâm ngâm nói với Ca Diễm: "Mỗi chiếc xe đều có quân phục vừa vặn trong cốp xe có thể thay bất cứ lúc nào, nếu cô và tiểu Bồ muốn làm chuyện hai người thích ở trên đường, tôi và Ngôn Tích sẵn lòng trực tiếp xuống xe."
Ca Diễm"...?"
Ca Diễm bị người này làm cho da đầu tê dại, trợn tròn mắt, căn bản không muốn cợt nhả với anh ấy nữa, trực tiếp quay đầu lại.
Không lâu sau Bồ Tư Nguyên quay lại, anh cắm ống hút vào lon nước trái cây đã mở sẵn rồi đưa cho Ca Diễm, sau đó đóng cửa xe lại.
Ca Diễm tươi cười tiếp nhận lon nước trái cây, không nói hai lời vui vẻ uống bằng ống hút: "A, loại nước trái cây này trước sau vẫn ngon như thường."
Nước trái cây này là cô tìm thấy trong nhà ăn của Shadow sau khi đến Shadow, mặc dù cô chưa bao giờ đề cập nó trước mặt Bồ Tư Nguyên, nhưng với tính cách cẩn thận của anh, quả nhiên đã sớm phát hiện.
Bồ Tư Nguyên nhìn sườn mặt cô, ánh mắt chuyển động, sau đó nhẹ nhàng đưa tay lên xoa tóc cô: "Uống từ từ thôi."
Mạnh Phương Ngôn ở ghế sau lúc này mới buông tay đang che miệng Ngôn Tích ra, hướng Ngôn Tích đưa mắt ra hiệu.
Ngôn Tích dù có ngốc đi chăng nữa thì lúc này anh ấy cũng đã đoán được chuyện gì đang xảy ra trên chiếc xe này, vì thế anh ấy thu người lại, lo lắng nhìn lon nước trái cây trên tay Ca Diễm.
Rất nhanh, dưới sự chỉ huy thống nhất của Bồ Tư Nguyên, tất cả xe của Shadow đều chạy về phía vách đá trắng dọc theo các đường khác nhau, hơn nữa lúc này đây, Shadow còn hợp nhất với những sự trợ giúp khác - đặc công của MI6 và CIA.
Ban đầu, Shadow sẽ xử lý những vụ việc như vậy một mình và không cần phải có hành động chung với các cơ quan an ninh khác, nhưng xét thấy tình huống lần này thực sự có chút đặc biệt - O là tác động tồi tệ nhất và tội phạm hình sự nghiêm trọng nhất trên toàn thế giới sau Ghost, hiện tại thực vất vả mới đánh tan đôi cánh của hắn ta, bọn họ phải tận dụng thừa thắng xông lên. Bởi vì chỉ cần một ngày hắn ta chưa bị bắt, đó sẽ là quả bom hẹn giờ ác mộng của mọi người trên toàn thế giới.
Cũng bởi vậy, các Cục an ninh trên thế giới đã bày tỏ mong muốn mạnh mẽ được tham gia vào việc bắt giữ O, sau khi thảo luận với các cục trưởng Cục an ninh lớn, cuối cùng L quyết định chọn một số Cục an ninh mạnh nhất để cùng nhau hỗ trợ bọn họ.
Giờ phút này, đoàn xe hùng hậu từ tứ phía hội tụ về phía vách núi trắng, Ca Diễm nhìn bụi đất ồn ào trong cảnh chạng vạng bên ngoài cửa xe, trong lòng không khỏi cảm thán chuyến đi này nhất định sẽ được ghi lại trong sử sách một lần nữa.
Nghĩ đến đây, cô không khỏi quay đầu nhìn Bồ Tư Nguyên đang yên lặng lái xe bên cạnh mình.
Hy vọng duy nhất của cô chính là, chuyến viễn chinh lúc này đây, bọn họ có thể cùng nhau kết thúc mọi tội ác, hơn nữa có thể cùng nhau trở về an toàn.
Bởi vì cô còn rất nhiều lời muốn nói với anh, muốn chính miệng mình nói với anh.
"Em cứ nhìn anh như vậy."
Đúng lúc này, Bồ Tư Nguyên bỗng nhiên thấp giọng mở miệng: "Anh liền mặc kệ hai bóng đèn phía sau."
Mặc dù giọng anh rất nhỏ, nhưng không gian yên tĩnh không ai nói chuyện trong xe, vẫn có thể khiến mỗi người nghe rõ ràng.
Vì vậy, Mạnh Phương Ngôn ở ghế sau không nói hai lời liền nhắm mắt, nhân tiện dùng tay ấn đầu Ngôn Tích sang một bên.
Ngôn Tích hét lên chửi bậy: "Chết tiệt! Mạnh Phương Ngôn! Anh buông tay, cổ em sắp bị anh bẻ gãy rồi!"
Trong nền âm thanh đó, Bồ Tư Nguyên liền thực sự đạp phanh lại.
Vì là xe đầu tiên nên tất cả các xe phía sau đều vì anh đột ngột dừng lại nên cũng dừng lại phía sau. Thế là trên đường cao tốc, một hàng dài ô tô nối đuôi nhau "xình xịch" dừng lại trong nháy mắt.
Đồng Giai và Từ Thịnh trong chiếc xe phía sau bọn họ, Đồng Giai lúc này không nhịn được, lập tức hỏi trong máy truyền tin: "Lão đại, sao vậy? Sao anh đột nhiên dừng xe? Có chuyện gì sao? Hay có tin tức mới từ O?"
Bồ Tư Nguyên lắng nghe câu hỏi của Đồng Giai trong tai nghe, nhưng lại không chú ý trả lời.
Lúc này Mạnh Phương Ngôn ở ghế sau một bên vừa nhắm mắt lại, một bên mở máy truyền tin, nói với Đồng Giai: "Bộ phim tình cảm nhỏ của lão đại các em bây giờ đang chiếu, mọi người hãy chờ."
Đồng Giai nháy mắt đã hiểu, không nói thêm đem máy truyền tin đóng lại.
Bồ Tư Nguyên cứ như vậy tùy ý để những người trong mấy chục chiếc xe phía sau ngẩn người, trực tiếp dùng một tay bóp cằm Ca Diễm, sau đó hơi chống người lên, cứ thế cúi người hôn lên khóe miệng cô.
Chết tiệt.
Khi Ca Diễm bị anh hôn, nhịn không được ở trong lòng cảm thán - Bồ Tư Nguyên, thật không hổ là anh, đệ nhất Tử Thần (quấy rối) của Shadow!
Người đàn ông này, vì muốn dở trò lưu manh đối với người mình yêu, dám ném mấy trăm người bao gồm cả cục trưởng Shadow buộc phải dừng xe lại đột ngột ở đằng sau.
Loại chuyện này, cô muốn hỏi một chút, ngoài anh ra thì trên đời này ai còn có thể tác quái như vậy?!
Chờ khi anh thoải mái hôn Ca Diễm xong, Bồ Tư Nguyên chỉnh lại chỗ ngồi, một lần nữa khởi động xe.
Mạnh Phương Ngôn mở mắt, đồng thời buông tay che mắt Ngôn Tích xuống, sau đó đánh giá Ca Diễm ở ghế phụ đang vùi đầu uống nước trái cây, "ha" một tiếng: "Đã lâu rồi tôi không được thấy quả táo nào đỏ như vậy."
Ca Diễm đảo mắt trên ghế phụ, vừa định quay lại, đột nhiên cảm thấy một cơn buồn ngủ không rõ nguyên nhân.
Cơn buồn ngủ bắt đầu từ đầu rồi lan xuống khắp người... Cũng không biết như thế nào, dù đêm qua vì cô muốn chuẩn bị để bắt O mà không thể nào ngủ được, chính là cường độ làm việc thường ngày của cô vẫn luôn lớn như vậy, có đôi khi chấp hành nhiệm vụ cô thậm chí còn không chợp mắt hai ba ngày, nhưng cô chưa bao giờ cảm thấy buồn ngủ trong một khắc như vậy.
Lúc này cô dụi đôi mắt, ngáp một cái, như con mèo nhỏ lười biếng quay qua làm nũng với Bồ Tư Nguyên: "Em hơi buồn ngủ, muốn chợp mắt một chút, lát nữa anh nhớ đánh thức em đấy."
"Được." Bồ Tư Nguyên trầm thấp lên tiếng, ánh mắt ôn nhu rơi xuống má cô, "Ngủ đi, ngoan."
Một chữ "ngoan" kia, cơ hồ ôn nhu đến tận xương tủy, thời điểm Ca Diễm sắp bị cơn buồn ngủ cuốn đi, thậm chí còn có chút luyến tiếc, cố chống mí mắt liếc nhìn Bồ Tư Nguyên một cái, sau đó mới nghiêng đầu hoàn hoàn chìm vào giấc ngủ.
Cô đã có một giấc mơ.
Trong giấc mơ, cô đã đi đến rìa của một vách đá.
Dưới vách đá là biển cả vô biên, từng đợt sóng cuộn trào, vỗ vào vách đá dựng đứng.
Mà ở cuối vách đá, có một người đang đứng, người đó đang nhìn cô.
Bởi vì cách vách đá hơi xa, cho nên nhất thời cô không thể nhìn rõ khuôn mặt người đó, nhưng không biết tại sao, cô luôn có một cảm giác quen thuộc và khó quên đối với người đó.
Chỉ cần nhìn người đó, cô sẽ cảm thấy trái tim mình mềm nhũn đến sưng tấy đau đớn.
Để có thể nhìn rõ mặt người đó, cô đã chạy về phía cuối vách đá, nhưng khi cô sắp nhìn rõ mặt người đó, thế nhưng người đó đã rơi thẳng xuống vách đá dưới cái nhìn chăm chú của cô.
"Không!"
Cô kinh hô một tiếng, đột nhiên từ trong giấc mơ mở mắt ra.
Ca Diễm từng ngụm từng ngụm thở dốc vài lần, cả người cô đổ mồ hôi đầm đìa, phát hiện bầu trời bên ngoài cửa xe chuyển từ ban đêm sang sáng sớm - giờ phút này trước mặt cô, xuất hiện một vách đá trắng thật sự!
Trái tim cô run lên, ngay lập tức quay đầu nhìn xung quanh... Bồ Tư Nguyên không có ở đây, Mạnh Phương Ngôn bọn họ cũng không thấy.
Ca Diễm căng thẳng, liền đẩy cửa ra nhảy xuống xe.
Cô nhìn thấy hàng chục chiếc xe của Shadow đang đậu lặng lẽ bên cạnh xe mình, dường như loáng thoáng có tiếng nói ở cuối đoàn xe, bởi vì khoảng cách quá xa, cô có chút nhìn không rõ người ở bên kia.
Linh cảm xấu trong lòng cô đã dâng lên cực điểm, không nói hai lời cô liền phóng nhanh về phía có tiếng nói chuyện.
Chưa bao giờ Ca Diễm cảm thấy tim mình đập nhanh như vậy.
Loại bất an này khiến đại não cô cơ hồ trống rỗng trong nháy mắt.
Chẳng mấy chốc, cô nhìn thấy một đám người ở cuối đoàn xe, mọi người giờ phút này đều trong trạng thái căng thẳng và sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào, những người đi đầu là Mạnh Phương Ngôn và Ngôn Tích.
Khi hai người họ nhìn thấy cô chạy về phía này, sắc mặt họ hơi thay đổi.
Ca Diễm chạy đến trước mặt họ, không nói hai lời lạnh mặt nhìn Ngôn Tích: "Người đâu?"
Ngôn Tích cắn môi, sắc mặt tái nhợt mà trầm mặc.
"Ngôn Tích, tôi hỏi anh, Bồ Tư Nguyên đâu?" Cô nhìn chằm chằm vào Ngôn Tích, "Sao, không ngờ tôi lại dậy sớm như vậy, đúng không?"
Mắt thấy Ngôn Tích vẫn như cũ không nói lời nào, cô trực tiếp nâng tay lên, nặng nề vỗ lên nắp xe bên cạnh, nắp xe ngay sau đó phát ra tiếng "phanh" lớn.
Vì thế, không có ai lên tiếng ở nơi này.
Đồng Giai và Từ Thịnh đứng ở phía sau một chút, sắc mặt bọn họ đều tái nhợt... Ánh mắt Ca Diễm quét qua mọi người, cuối cùng rơi vào Mạnh Phương Ngôn.
Cô nhìn anh ấy, hỏi từng câu từng chữ: "Mạnh Phương Ngôn, nói cho tôi biết, bây giờ anh ấy ở đâu?"
Mạnh Phương Ngôn khẽ nhắm mắt lại, thở dài một tiếng, sau đó bước lên phía trước một bước.
Ngôn Tích bên cạnh Mạnh Phương Ngôn giống như vừa khởi động lại, từ phía sau kéo tay áo Mạnh Phương Ngôn.
Mạnh Phương Ngôn đầu cũng không quay lại: "Mọi người cảm thấy ai có thể lừa được cô ấy sao?"
Sau đó, anh ấy bình tĩnh nói với Ca Diễm: "Cậu ấy đi vào rồi."
Năm chữ đó giống như một tiếng sấm.
Ca Diễm đứng tại chỗ, bị câu này chặt từ đầu đến chân.
Trong nháy mắt, cô cảm giác được cơ thể mình run lên, thậm chí cô không khống chế được cơ thể mình lung lay sắp đổ.
... Hóa ra là lon nước trái cây đó.
Thời điểm cô không hề phòng bị, Bồ Tư Nguyên đã đem lon nước trái cây có lẫn với thuốc ngủ đưa cho cô, nhìn cô uống vào. Cô cho rằng đó là do cô buồn ngủ gây ra, nghỉ ngơi quá ít dẫn đến buồn ngủ, bây giờ nghĩ đến, quả nhiên là khác thường.
Anh đã tính toán chính xác liều lượng và tác dụng của thuốc, liều thuốc vẫn còn tiếp tục có tác dụng đến khi bọn họ đến vách đá trắng, vẫn tiếp tục cho đến khi anh thay thế cô thành công tiến vào căn cứ trung tâm của O.
Đó là lý do tại sao, khi cô đề nghị vào hang ổ một mình trước, anh không hề phản đối.
Đó là lý do tại sao, anh ngăn cản Ngôn Tích và những người khác đi vào với cô.
Đó là lý do tại sao, trước khi họ lên đường, anh đã đặc biệt tặng cho cô một túi gấm, nói với cô câu nói đầy ẩn ý kia.
Bởi vì ngay từ đầu, khi mọi người còn chưa nghĩ tới, anh đã nghĩ đến việc đi vào thay cô.
Đối mặt với hang ổ của kẻ thù nguy hiểm và khó lường như vậy, anh đã chọn một người để đi.
Anh muốn tự mình gánh mọi nguy hiểm và trách nhiệm lên người mình, để lại sự bình yên, canh gác cho cô và mọi người.
Bồ Tư Nguyên, sao anh có thể ích kỷ như vậy? Anh đã bao giờ nghĩ rằng em ở chỗ này dõi theo anh sẽ có cảm giác gì?
Ca Diễm đứng tại chỗ, đuôi mắt đỏ bừng đến dọa người trong gió lạnh.
Ngôn Tích lúc này nhịn không được nữa, anh ấy đi tới đưa thiết bị liên lạc với đôi mắt đỏ hoe: "Tiểu Bồ nói, nếu cô tỉnh lại, để cô ngồi đây với tư cách là tổng chỉ huy, cậu ấy nói cô nhất định sẽ làm tốt công tác tiếp ứng, có thể điều hành tốt CIA và MI6."
Lúc này Ca Diễm hơi cụp mắt, rơi xuống thiết bị liên lạc trong tay Ngôn Tích.
Qua một lúc lâu sau, cô nặng nề đem máy liên lạc đẩy trở về.
"Mạnh Phương Ngôn và L đều có thể làm tổng chỉ huy." Mặt cô vô cảm nói với bọn họ, "Bọn họ đều có thể làm rất tốt, so với tôi càng tốt hơn."
Ngôn Tích mở miệng: "Ca Diễm..."
"Bồ Tư Nguyên đã vào bao lâu rồi?" Cô rút súng từ sau lưng ra, lạnh lùng hỏi.
Vốn dĩ Đồng Giai bọn họ còn muốn ngăn cản cô, nhưng Mạnh Phương Ngôn lại trực tiếp giơ tay về phía bọn họ: "Nửa giờ."
Cô không nói gì, dưới ánh nhìn của mọi người, xoay người sải bước về phía vách đá trắng.
Em sẽ không bao giờ để anh đối mặt với nguy hiểm một mình.
Em sẽ không bao giờ ở lại hậu phương làm người dõi theo.
Em nhất định sẽ ở bên cạnh anh cho đến giây phút cuối cùng của cuộc đời.