Edit+beta: LQNN203
Vách đá trắng, còn được gọi là vách đá trắng Dover.
White Cliffs là một vách đá trắng dài 5km nằm ở Beach Point ở eo biển Anh.
Điểm cao nhất của vách đá này là trên đỉnh của bãi biển, địa hình cao, tương đối hiểm trở, điều này quả thực phù hợp với nhận định trước đây của Bồ Tư Nguyên đối với căn cứ trung tâm của O sẽ "khó tấn công và dễ phòng thủ".
Ca Diễm biết nguyên nhân có vách đá trắng này, không phải vì nơi đây phong cảnh hữu tình hay hiểm trở, mà bởi vì vách đá trắng này còn được mệnh danh là vách đá tử thần.
Nhiều người nói rằng cảnh quan ở đó đẹp đến mức khiến người ta muốn tự tử, và phù hợp với truyền thuyết thành thị, thật sự có không ít người chọn cách tự sát ở đó - như thể có ma thuật nào đó thật sự ở trong những vách đá trắng thu hút những người đó lần lượt muốn rời khỏi thế giới.
Vì vậy, khi nghe tin đám người O đăy chân lên White Cliffs, không biết vì cái gì, trong lòng cô nháy mắt dâng lên một cảm giác khó chịu.
Chỉ là, trước mắt cô không dư thừa tâm tư để suy đoán về sự khó chịu này, bởi vì tìm kiếm thành công căn cứ của O là một bước đột phá cho tất cả bọn họ.
Vì vậy, tổ kỹ thuật và tổ chuyên án Shadow đều hoan hô vui vẻ, thời gian dài cho đến nay, bọn họ đều ở trong cục diện bị động - bị động nhìn O gây ra bao trận mưa máu gió tanh ở các nơi trên thế giới, bị động nhìn hắn ở hội nghị Hắc Mao Đại gây ra thương vong cực lớn, bị động theo lời hắn tiến vào tám mật thất nếm đủ tra tấn, bị động bị hắn dẫn đến căn cứ của Vong linh, bước vào cái bẫy do hắn đặt ra.
Hết thảy những bước đi của bọn họ, cơ hồ đều bởi vì O dẫn dắt họ đi như thế.
Họ luôn bị hắn ta dắt mũi, chỉ có thể cố gắng chống trả ngay lúc hắn ta tung ra con mồi, mà không phải chiếm thế thượng phong chủ động đánh hắn trở tay không kịp.
Ngoại trừ chính Bồ Tư Nguyên theo dõi và bắt đầu hành động để truy tìm căn cứ buôn bán người, trong tất cả các vụ việc khác, hầu như họ đều là những người được "báo tin".
Hôm nay, lần đầu tiên, họ đã trở thành những người chủ động nắm bắt thông tin tình báo.
Đây là một sự thúc đẩy cho tất cả mọi người đến cuối cùng có bắt được O hay không.
Giờ phút này, Ngôn Tích và những người khác đã tập trung tại căn phòng nơi Ca Diễm đang ở, ngay cả lão L cũng rất vui, ông ấy vẫn luôn ở bên cạnh đám Ngôn Tích lắng nghe toàn bộ quá trình đối thoại giữa Ca Diễm và Lenny, lúc này ông ấy vươn tay vỗ vai Ca Diễm, nói: "Làm rất tốt."
Nếu Ca Diễm không khéo léo nắm bắt tâm lý của Lenny và đưa ra chiến lược rút lui trên điện thoại, có lẽ Bồ Tư Nguyên sẽ không có thời gian định vị được vị trí điện thoại của Lenny trước khi cuộc gọi bị ngắt.
Hơn nữa, Ca Diễm không chỉ bắt được căn cứ trung tâm của O, mà còn xúi giục Lenny thành công.
Nói cách khác, khi họ truy bắt O, họ còn có được nội ứng!
"Nói như thế nào nhỉ?"
Mạnh Phương Ngôn nheo đôi mắt xinh đẹp, xoa xoa cằm như phát hiện châu lục mới, nói: "Tiểu Bồ có thể đã đóng góp lớn nhất cho Shadow bằng cách tìm được bạn gái và gia nhập cùng chúng ta."
Bồ Tư Nguyên lạnh băng liếc nhìn Mạnh Phương Ngôn một cái: "Chẳng phải đóng góp lớn nhất của em là giúp anh trở thành trụ cột của Shadow sao?"
Khuôn mặt tuấn tú của Mạnh Phương Ngôn nháy mắt tái nhợt đi: "???"
Nhìn thấy "phù thủy nghỉ hưu quyến rũ" Mạnh Phương Ngôn bị đè bẹp, mọi người nhịn không được nở nụ cười.
Ca Diễm liếc nhìn điện thoại và nói với họ: "Dựa theo kết quả cuộc nói chuyện giữa tôi và Lenny, kế tiếp Lenny nhất định sẽ cho tôi một kế hoạch cụ thể về cách đột nhập White Cliffs. Nhưng tôi không tin tưởng anh ta một trăm phần trăm, bởi vì tôi không thể dùng nhận thức đối với anh ta trước đây đi cân nhắc người hiện tại đã phục vụ cho O."
"Bởi vì hiện tại bên ngoài anh ta quy phục, chúng ta cũng không thể chắc chắn liệu anh ta có thật sự bị ta xúi giục hay không. Vạn nhất lỡ như anh ta được sự ngầm đồng ý của O mà tiếp điện thoại của ta, cố ý để bại lộ vị trí dụ dỗ chúng ta đi sâu vào rồi bao vây tiêu trừ chúng ta, lúc ấy chúng ta tuyệt đối mất nhiều hơn được."
"Vì vậy, sau khi suy nghĩ về nó, tôi cảm thấy phương pháp an toàn nhất, có lợi nhất và ít thương vong nhất chính là một mình tôi đi vào gặp Lenny trước."
Khi cô nói tới đây, đôi mắt Bồ Tư Nguyên hơi nheo lại, chỉ là cô không chú ý đến.
"Trong trường hợp đó, ngay thời điểm gặp Lenny, tôi sẽ biết đến tột cùng anh ta bán loại thuốc gì trong căn cứ đó, cũng biết liệu anh ta có thực sự muốn giúp chúng ta bao vây O hay không. Bất luận tiếp theo tôi sẽ xảy ra chuyện gì trong căn cứ đó, nhất định tôi sẽ đem tinh tức mà mình thu được truyền đến mọi người trước."
"Vì vậy, tôi hy vọng Bồ Tư Nguyên có thể là người nối tiếp tôi ở bên ngoài căn cứ."
Nói như vậy, ánh mắt Ca Diễm vô thức dịu xuống, nhìn về bên phía Bồ Tư Nguyên: "Ở bên ngoài sào huyệt, anh ấy có thể đưa ra phán đoán và quyết định hành động cụ thể tiếp theo dựa trên tin tức mà tôi truyền lại."
Sau khi Đồng Giai nghe xong lời cô nói, lúc này nghiêm mặt nói: "Chị Hỏa, để em đi cùng chị đến gặp Lenny, chị đi một mình thật sự quá nguy hiểm."
"Tôi và Từ Thịnh cũng đi."
NgônTich ôm cánh tay, nói thêm, "Tiểu Bồ phải làm tổng chỉ huy ở bên ngoài hang ổ, cậu ấy là đại não của chúng ta. Nhưng mấy người chúng tôi phải đi cùng cô, nếu Lenny phản bội, ba người chúng tôi sẽ ở cạnh cô, cố gắng hết sức thoát ra khỏi hang ổ."
Từ Thịnh: "Ba anh thợ giày hợp lại bằng một Gia Cát Lượng*."
*Ba anh thợ giày hợp lại bằng một Gia Cát Lượng: (1)Gia Cát Lượng: Tên chữ là Khổng Minh, biệt hiệu là Ngọa Long (rồng nằm), quân sư của Lưu Bị và là thừa tướng của nhà Thục Hán thời Tam Quốc trong lịch sử Trung Hoa. Ông giỏi cầm quân, có tài nội trị, ngoại giao, lại hết lòng trung thành, được đời sau gọi là "vạn đại quân sư" (vị quân sư muôn đời). Ảnh hưởng của Gia Cát Lượng trong dân gian rất lớn - những người có trí tuệ xuất chúng thường xưng tụng là Khổng Minh tái thế. (2)Thợ giày: Cùng âm với từ "bì tướng", nghĩa là phó tướng. Ý của câu trên muốn nói trí tuệ của ba phó tướng hợp lại có thể bằng một Gia Cát Lượng.
Ngay cả Ca Thiên Thiên cũng cau mày, lắc đầu nguầy nguậy với Ca Diễm - cô ấy không muốn Ca Diễm một mình mạo hiểm.
Lão L tạm thời không mở miệng, chỉ đem ánh mắt nhìn Bồ Tư Nguyên ở một bên.
Nếu muốn ngăn cản quyết định của Ca Diễm thì chỉ có Bồ Tư Nguyên mới có thể làm điều được.
Nhưng ai ngờ, khi ánh mắt của mọi người dù cố ý hay vô tình đưa qua, Bồ Tư Nguyên vẫn không có ý định ngăn cản quyết định của Ca Diễm.
Anh chỉ chuyển hướng về ba người Ngôn Tích, bình tĩnh nói: "Mọi người không cần đi vào trước, chỉ cần ở bên ngoài sào huyệt chờ tín hiệu hỗ trợ là được."
Đám Ngôn Tích đều trợn tròn mắt - mọi người đều cho rằng Bồ Tư Nguyên sẽ đinh ninh phản đối một mình Ca Diễm đi vào sào huyệt, dù sao anh là người yêu thương và bảo vệ Ca Diễm nhất trên đời.
Nhưng ai biết, anh không những không ngăn cản Ca Diễm, mà còn bảo bọn họ không cần đi theo Ca Diễm.
Đến tột cùng anh đang nghĩ gì? Anh thật sự nhẫn tâm nhìn người mình yêu một mình dấn thân vào nguy hiểm sao? Trong khi mọi người đang đầy nghi vấn, ngoại trừ Bồ Tư Nguyên thì Mạnh Phương Ngôn là người có dáng vẻ bình tĩnh nhất.
Lúc này anh ấy vỗ vỗ tay, lười biếng nói tiếp đón L và đám Ngôn Tích cùng ra khỏi phòng: "Chúng ta ra ngoài trước, để cho hai người họ bàn bạc một chút kế hoạch hợp tác với Lenny."
Khi đám người Ngôn Tích rời khỏi phòng, bước đi còn lưu luyến nhìn lại biểu tình điềm nhiên như thường của Bồ Tư Nguyên.
Chờ Mạnh Phương Ngôn đóng cửa phòng lại, Ngôn Tích rốt cuộc nhịn không được bắt lấy cánh tay Mạnh Phương Ngôn, liên tục hỏi: "Tiểu Bồ rốt cuộc đang nghĩ cái quái gì vậy? Đó chính là vợ cậu ta! Thường ngày luôn xem Ca Diễm như bảo bối mà cẩn thận che chở, làm thế nào cậu ta lại đồng ý để cô ấy đi một mình?!"
Mạnh Phương Ngôn khoanh tay, cười như không cười nhìn Ngôn Tích: "Sao cậu biết cậu ta sẽ đồng ý?"
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều ngây người, Đồng Giai kinh ngạc nói: "Nhưng anh ấy không phản đối quyết định của chị Hỏa, còn bảo chúng ta đừng theo vào, đây không phải đồng ý thì là gì?"
Mạnh Phương Ngôn thở dài: "Các người theo cậu ta nhiều năm như vậy, còn không hiểu cậu ta sao?"
"Bồ Tư Nguyên đang bồn chồn ở bên trong."
Anh ấy không nhanh không chậm nói: "Ca Diễm tính tình như vậy, nếu không đồng ý để cô ấy đi, cô ấy có thể tìm ra hai trăm lý do để phản bác, cho nên cậu ta không thể ngăn cản, chỉ có thể bí mật, chơi trò âm dương."
Đám Ngôn Tích nhìn nhau một lúc, dường như vẫn còn đang bối rối.
Lúc này Mạnh Phương Ngôn ấn nhẹ vào bả vai Ngôn Tích: "Không nghĩ ra thì đừng nghĩ nữa, đợi lát nữa yên lặng xem thì sẽ biết."
Từ Thịnh không nhịn được hỏi: "Anh Phương Ngôn, làm sao anh chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra bàn tính của lão đại?"
Mạnh Phương Ngôn vẫy tay chào bọn họ, xoay người rời đi: "Bởi vì tôi cũng có người mình yêu, tôi cũng đã làm đủ thứ chuyện vì người mình yêu, cho nên tôi quá hiểu rõ tiểu Bồ sẽ làm như thế nào."
Sau khi Ca Diễm và Bồ Tư Nguyên cùng trao đổi với Lenny xong, họ đã hoàn thiện kế hoạch bao vây truy bắt O.
Vào lúc 5 giờ sáng mai, Ca Diễm sẽ vào hang ổ của O qua một cánh cửa ẩn trong White Cliffs, Lenny sẽ đón cô từ bên trong và đưa thẳng vào phòng ngủ của O.
Tiếp theo, Lenny sẽ dùng kế điệu hổ ly sơn đem những thủ vệ 24 giờ ở bên O điều đi khỏi, 30 giây sau đó, Ca Diễm sẽ tiến vào phòng ngủ của O bắt giữ nhà vua trước.
Một khi Ca Diễm thành công tiến vào phòng ngủ của O liền sẽ phát tín hiệu cho Bồ Tư Nguyên, như vậy Bồ Tư Nguyên ở bên ngoài sẽ mang theo đám Ngôn Tích tấn công vào hang ổ cùng lúc, họ sẽ thu hút những tay sai Huyết Hạt Tử đến cửa hang, để Ca Diễm có đủ thời gian để chế phục O.
Chỉ có một cơ hội.
Bất luận phân đoạn nào gặp trục trặc, cô đều không thể sống sót. Cho nên kế hoạch này chỉ có thể thành công, không thể thất bại.
Sau khi hoàn thành kế hoạch, cả hai cùng nhau rời khỏi phòng họp, chuẩn bị đồ đạc lên đường đến White Cliffs.
Khi chuẩn bị xong đồ đạc định rời khỏi phòng ngủ, bỗng nhiên Bồ Tư Nguyên từ phía sau nhẹ nhàng câu lấy tay Ca Diễm.
Ca Diễm quay lại nhìn anh, trêu chọc nói: "Sao thế, giờ biết lo lắng cho em rồi à?"
Từ khi cô đề xuất muốn vào hang ổ trong phòng họp, anh không hề phản đối, cô biết trong lòng anh nhất định rất lo lắng cho cô, chỉ là không có thói quen thể hiện ra trước nhiều người mà thôi.
Suy cho cùng người này chính là "linh thú" của cô, anh yêu cô hơn chính bản thân mình.
Bồ Tư Nguyên lúc này khẽ cong khóe môi: "Vẫn luôn lo lắng, chưa bao giờ ngừng."
"Anh chỉ cần đặt một trăm trái tim là được." Cô mỉm cười lắc tay anh, "Người yêu của anh trước giờ không phải có tiếng mà không có miếng, em gặp phải những tình huống nguy hiểm không phải nghìn lần thì cũng trăm lần, mỗi một lần đều có thể đột phá thành công."
"Vả lại, bây giờ em đã có anh, lại càng không giống, em là người may mắn được ông trời may mắn nuôi nấng!" Cô cố ý trêu chọc anh.
Anh lặng lẽ nhìn cô, mím môi cười: "Ừm, anh rất tin tưởng vào khả năng và sự may mắn của em."
"Đúng rồi."
Trước khi mở cửa, đột nhiên anh đưa một món đồ nho nhỏ giống như túi gấm cho cô: "Cất cái này đi, em phải đợi đến khi chúng ta bắt được O rồi mới được mở ra."
Ca Diễm tiếp nhận túi gấm kia, cẩn thận quan sát một lúc, dường như có thứ gì đó trong túi gấm, cô chỉ cần kéo dây rút ra là có thể nhìn thấy, nhưng anh nói bây giờ cô không thể mở.
Cô xem xong túi gấm, lúc này ngẩng mặt lên, cười ngâm ngâm đánh giá anh: "Trời ạ, Bồ Tư Nguyên, sao anh lại biến thành như vậy! Một người đàn ông thẳng như thép như anh lại có thể làm được đồ vật giống như bùa hộ mệnh này."
Bồ Tư Nguyên chỉ cười không nói, chỉ nhẹ nhàng cúi đầu, hôn lên khóe môi cô.
Nụ hôn này, mang theo ngàn vạn lời nói, dịu dàng đến tận xương tủy.
"Ca Diễm."
Anh nắm chặt bàn tay cô đang nắm túi gấm trong lòng bàn tay mình, "Anh sẽ luôn ở bên em, bất kể thăng trầm hay bốn mùa thay đổi."
Ca Diễm nhìn biểu cảm của anh, cảm thấy lúc bình thường anh nói những lời âu yếm không khác biệt lắm, nhưng lại cảm thấy anh của hôm nay có điều gì đó không giống nhau.
Tuy nhiên, khi cô định mở miệng hỏi anh điều gì đó, anh đã nắm tay cô, sải bước ra khỏi phòng.