Có người đang lau mặt lau tay cho mình, hắn biết là ai, nhưng muốn kêu lại không kêu được. Không biết đã bao lâu, ý thức kiểu gì cũng không chịu trở về thân thể, hắn biết rõ ràng đã xảy ra chuyện gì, nhưng không cách nào kêu, không thể hỏi, không thể nói được.

Khăn vải trên mặt rời đi, tiếp theo là tiếng nước, có người ngày qua ngày đều hỏi bên tai hắn: “Thái tử ca ca, huynh đã tỉnh ngủ chưa?”

Khăn vải ấm áp tiếp tục chà lau thân thể hắn, đối phương còn nói: “Thái tử ca ca, chúng ta cũng sắp đến kinh thành rồi. Thái tử ca ca, sao huynh còn không tỉnh chứ?” Nói tới đây, đối phương bỗng nức nở.

Ta muốn tỉnh, nhưng ta không mở mắt ra được.

Lại là tiếng nước, quần bị người bóc xuống, được rồi, kỳ thật là rất cẩn thận cởi ra. Hắn bị người này nhìn sạch sẽ vô số lần rồi, nếu hắn mà là một đại cô nương thì người này đừng hòng chạy. Nhưng mà, cứ cho hắn không phải đại cô nương đi, cái tên đã xem hết thân thể hắn, sờ hết thân thể hắn này cũng đừng hòng chạy.

“Thái tử ca ca, Thế Di ca gửi thư, nói mọi chuyện ở kinh thành đã xử lý xong rồi, người xấu đều bị bắt lại. Thái tử ca ca, huynh mau tỉnh lại đi.”

Cái gì? Mọi chuyện đã giải quyết xong? Nhanh như thế? Không biết Thế Di dùng biện pháp gì. Mẫu hậu bên kia có nhận ra cái gì không? Dù sao Thế Di cũng không phải hắn, huống chi Thế Di lại hận mẫu hậu, nhìn thấy mẫu hậu chắc chắn sẽ không thể nhiệt tình như hắn được.

“Ba Ba, nên cho điện hạ uống thuốc đi. Con đã lau xong chưa?”

“Lau xong rồi lau xong rồi.”

Thân thể bị nâng lên, người nọ thuần thục mặc quần áo khô mát vào cho hắn. Hắn cố gắng muốn mở mắt ra, lại luôn là phí công. Thật sự kỳ quái, hắn hẳn là đã rất tốt rồi, sao lại vẫn chưa tỉnh chứ? “Thái tử ca ca, uống thuốc nha.”

Hắn biết, đã ngửi thấy mùi thuốc rồi. A, có thể không uống không, hắn muốn nôn rồi.

“Thái tử ca ca, há miệng.”

Có người cạy mở miệng hắn, hắn không muốn uống, nhưng nước thuốc không biết bỏ thêm bao nhiêu hoàng liên này vẫn không để ý đến ý nguyện của hắn mà mạnh mẽ chảy vào trong miệng hắn. Đắng, đắng quá, đắng chết mất. Hắn thề, sau khi tỉnh lại đánh chết hắn hắn cũng tuyệt đối không uống cái thứ thuốc đắng chết người này nữa.

“Cha, thái tử ca ca đã rất ổn rồi, sao còn không tỉnh lại?”

“Liên tâm cổ vừa ổn định nên điện hạ còn phải ngủ vài ngày, nhanh thôi.”

“Vậy là tốt rồi. Con chỉ sợ thái tử ca ca không tỉnh thôi.”

“Sẽ không.”

Ta đã tỉnh rồi, chỉ là không thể mở mắt thôi. Đúng rồi, nói đến cái này hắn liền tức giận. Cái gì mà liên tâm cổ, cái gì mà băng trùy xuyên tim, vì sao hắn không biết? Vì sao không một người nào nói cho hắn?!

“Ba Ba, mấy ngày kế tiếp chúng ta sẽ không ở khách điếm, phải chạy về kinh thành. Trong thư Thế Di nói Thành Thông cho hoàng đế ăn viên thuốc trường sinh bất lão, không biết là cái gì, muốn chúng ta trở về thương lượng.”

“A? Thuốc trường sinh bất lão? Nơi nào có?”

“Trên đời này làm sao mà có thuốc trường sinh bất lão được. Không phải thuốc độc là may rồi.”

“Ừ, đúng rồi, làm sao mà có được. Vậy vì sao hoàng đế lại phải ăn chứ?”

“Cái này phải hỏi bản thân hoàng đế.”

Bởi vì phụ hoàng sợ chết. Cái này còn cần hỏi sao.

“Thanh Thuỷ, Ba Ba, đi ra ăn cơm.”

“Được, lập tức đến ngay.”

Hắn cũng muốn ăn cơm! Hắn không muốn uống thứ thuốc đắng chết người này nữa! Đáng chết, đừng đút nữa! Nôn! Muốn nôn quá. Hắn muốn ăn thịt! Ăn thịt! Ăn miếng thịt thật to thật to!

“Thái tử ca ca, uống hết bát thuốc thứ hai rồi nha, huynh ngủ đi, ta đi ăn cơm, cơm nước xong sẽ ở cùng huynh.”

Không được đi! Vì sao các ngươi ăn thịt còn ta kiểu gì cũng phải uống cái thuốc đắng chết người này hả! Không được đi!

Thân thể bị đặt xuống, hắn càng không ngừng hô to, phẫn nộ gào lên. Cơn nghẹn khuất này đã sắp đến cực hạn rồi. Hắn muốn ăn thịt ăn thịt! Hắn ngửi được mùi thịt!

Ực, đáng chết! Cái gì mà chói mắt thế.

Nhắm mắt lại, Thành Lệ cực kì căm tức, ngay sau đó, hắn sửng sốt, chói mắt? Chói mắt? Nhịn xuống cơn kích thích khó chịu kia, hắn cố gắng mở to mắt, rất mơ hồ, nhưng hắn đã thấy được ánh sáng, ánh sáng chân thật tồn tại.

Rất đau, mắt bị kích thích đến độ có nước mắt, Thành Lệ không thể không nhắm mắt lại, nhưng trong lòng đột nhiên thoải mái không ít, hắn xem như đã tỉnh lại rồi. Cử động ngón tay, vẫn không có sức lực gì. Nhưng hắn có thể tinh tường cảm nhận được mình đang sống, tim mình đang đập, ý thức của mình đã do mình điều khiển. “Ba……” A, không kêu được, cổ họng và mắt đều chua xót. Rốt cuộc hắn đã ngủ bao lâu.

“Cha, cha ăn nhiều một chút, cha rất gầy.”

“Con cũng ăn đi, con gà này cha đặc biệt bỏ thêm dược liệu để hầm, con chăm sóc điện hạ rất mệt mỏi, phải tẩm bổ.”

“Cha lớn cũng ăn.”

“Được được, con đừng chỉ gắp cho ta và cha con, con cứ ăn đi.”

“Vâng.”

Gà? Ba người kia để hắn ở nơi này ra ngoài ăn gà? Nuốt một ngụm nước miếng, Thành Lệ không để ý đến ánh mắt đau đớn mà lại nhấc mí mắt lên.

“Ba……” Đáng chết! Vẫn không kêu được. Ùng ục, ùng ục, bụng đang kháng nghị. Ngươi đừng kêu, ta cũng muốn ăn đấy chứ, không phải là vì không kêu được sao.

Vô lực chuyển động đầu, ánh mắt không còn khổ sở như trước, cũng có thể thấy rõ ràng. Hắn nằm trên giường, ừm, một cái giường không lớn lắm, khó trách người nọ vừa nằm ngủ hắn liền cảm thấy chật. Chăn trên người không dày, trời chắc là ấm rồi. Cũng không biết bây giờ là tháng mấy.

Chóp mũi tràn đầy hương vị thịt gà, bụng đã kêu đến rung trời, nhưng lại vẫn không thể hấp dẫn sự chú ý của ba người bên ngoài phòng. Thành Lệ tìm kiếm xung quanh, không tìm được thứ gì thích hợp, hắn cố hết sức vươn một bàn tay, cầm lấy một cái gối bên cạnh, dùng sức.

“Phịch!” Gối đầu rơi xuống đất.

Bên ngoài tiếng ăn cơm nói chuyện vẫn vang lên.

Không phản ứng? Thành Lệ thở hổn hển mấy hơi, lại rút gối mình đang gối lên ra, dùng sức.

“Phịch!”

“Tiếng gì đấy?”

“Hình như là ở trong phòng điện hạ truyền ra.”

“Thái tử ca ca? Để con đi nhìn xem.”

Mau đến xem mau đến xem. Thành Lệ mở to hai mắt, cố gắng biểu hiện phẫn nộ của mình ra ngoài. Rèm cửa xốc lên, hắn nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, một gương mặt đang bình thường nháy mắt chuyển thành kinh ngạc, rồi lại từ kinh ngạc nháy mắt trở thành kích động.

“Thái tử ca ca — ! !”

Một tiếng hô to, người nọ nhào tới hắn, phẫn nộ trong mắt Thành Lệ biến thành tức giận.

“Ặc!” Đè chết hắn rồi.

“Thái tử ca ca!! Oa oa oa — thái tử ca ca!!”

“Ba Ba?” Hai người khác vọt vào, biểu cảm trên mặt từ kinh hoảng cũng nháy mắt chuyển thành kích động. “Điện hạ — !!”

“Ngươi……” Thành Lệ cố gắng đẩy người trên thân ra, đè chết hắn mất.

“Ba Ba!” Hứa Thanh Thuỷ bị cái mặt đỏ của Thành Lệ làm cho hoảng sợ, chạy vội tới kéo con lên.

“Khụ khụ khụ……” Thiếu chút nữa bị đè chết, Thành Lệ suy yếu khụ liên tục. Còn không đợi hắn thở ra một hơi, cái vật nặng kia lại đè lên.

“Oa oa…… Thái tử ca ca, cuối cùng huynh cũng tỉnh, cuối cùng huynh cũng tỉnh……”

“Ba Ba, con đè lên điện hạ rồi.”

Hứa Thanh Thuỷ lại vội kéo Hứa Ba dậy.

Thành Lệ nhìn ba người trước mặt lộ ra biểu cảm hắn đã sắp quên mất — khoé miệng cong lên: “Thịt……”

???



Ngày đó, sau khi Nguyệt Bất Do đến Đại Lý Tự thì bảo người bắt mấy con chuột cho hắn, rồi hắn mới mang chuột vào Đại Lý Tự, đuổi hết người trong Đại Lý Tự kể cả người trông coi Thành Thông và Thành An ra. Không ai biết hắn thẩm vấn thế nào, đợi khi Nguyệt Bất Do đi từ bên trong ra, mấy con chuột đã không thấy bóng dáng, Thành Thông thì sợ tới mức không ra hình người rụt vào góc tường.

Đợi hai người trở lại tẩm cung hoàng đế, một đạo thánh chỉ được hạ xuống:

Thành Thông ý đồ mưu hại hoàng đế, biếm làm thứ dân, tù cấm Đại Lý Tự, cả đời không được ra ngoài; Cẩn vương Thành An bị tước vương vị, bị giam trong phủ, không có thủ dụ của hoàng đế thì không được ra ngoài.

Bởi vì Thành Khiêm và Vương Hiến mất tích, hoàng đế lại âm thầm hạ một đạo thánh chỉ truy bắt hai người. Đợi bắt được Thành Khiêm rồi xử tiếp.

Nghe nói hoàng đế vốn muốn ban chết cho Thành An và Thành Thông, nhưng thái tử điện hạ nhân hậu, cầu tình cho hai người, lúc này hoàng đế mới xử lý nhẹ. Nhưng thủ hạ của Thành An và Thành Thông sẽ không tốt số như vậy. Bị bắt, bị giết, bị lưu đày, bị sung quân.

Chuyện lần này không chỉ có ba vị hoàng tử tự thân khó bảo toàn, ngay cả Vương gia cũng bị liên lụy bên trong. Vương Tông được thả ra, nhưng bị lột bỏ chức quan giữ ở phủ tra xét. Vương hoàng hậu không biết vì sao lại không cầu tình cho huynh trưởng của mình, tất cả mọi người trong Vương gia mà làm quan trong triều hoặc nhiều hoặc ít đều bị ảnh hưởng. Cửa lớn Vương gia đóng chặt, không khí trong phủ ngưng trọng.

“Thế Di, vì sao đệ phải thay Thành An và Thành Thông cầu tình? Đây chính là cơ hội tốt nhất để trừ bỏ bọn chúng.” Đêm khuya, Mạc Thế Triệu hỏi Mạc Thế Di vừa mới bí mật đến. Nguyệt Bất Do ngồi bên cạnh Mạc Thế Di ăn lạc, không trả lời, hắn đương nhiên hiểu được là vì sao.

Mạc Thế Di nhấp một ngụm rượu, thản nhiên nói: “Nếu lúc này ta đồng ý ban chết cho chúng thì chắc chắn sẽ có người lên án, dù sao chúng cũng không dậy nổi sóng gió gì nữa, cần gì phải mang thêm phiền toái cho Thành Lệ. Huống hồ dù sao ta cũng không phải Thành Lệ, giết hay không vẫn nên do hắn làm chủ. Nếu hắn muốn giết tự nhiên sẽ có cơ hội. Ta chỉ giúp hắn khống chế cục diện kinh thành, cái khác cứ chờ hắn trở về định đoạt.”

Mạc Thế Triệu vừa nghe liền hiểu được, gật đầu nói: “Quả vậy, dù sao đệ cũng không phải Thành Lệ, có lẽ Thành Lệ cũng không muốn giết anh em của hắn đâu. Là ta suy xét không chu toàn.” Nâng chén chạm với Mạc Thế Di một chút, Mạc Thế Triệu uống hết chén rượu, lại nói: “Thành Lệ bọn họ chắc cũng sắp đến, ta đã chuẩn bị tốt, vẫn nên đưa họ đến đây đi.”

“Được. Khi nào họ đến huynh phái người nói cho ta biết, ta tự mình đi đón.”

Mạc Thế Triệu do dự nói: “Hiện tại đệ vẫn là thái tử, không lộ diện tốt hơn.”

“Ta dịch dung.” Mạc Thế Di nhất định phải đi đón.

Vừa nghe y sẽ dịch dung, Mạc Thế Triệu cũng không phản đối. Nhìn vào Nguyệt Bất Do, Mặt Mạc Thế Triệu đầy vẻ có chuyện muốn hỏi, Mạc Thế Di biết hắn muốn hỏi cái gì, nâng tay ôm Nguyệt Bất Do, y nói: “Bất Do không phải con ta, chẳng qua hắn lớn lên giống ta, nếu nói như thế người khác cũng sẽ không hoài nghi, hai ta cũng dễ làm việc.”

Mạc Thế Triệu rõ ràng là nhẹ nhàng thở ra, cười: “Ta đã nói mà, nếu đệ có con làm sao ta lại không biết được. Khi ta nghe được tin tức từ trong cung truyền ra thật đúng là bị hoảng sợ.”

Nguyệt Bất Do hừ một tiếng, Mạc Thế Di cầm tay hắn, nói với Mạc Thế Triệu: “Vương gia vẫn muốn diệt trừ Bất Do, bây giờ hắn là con ta sẽ giảm đi rất nhiều phiền toái. Chuyện này huynh biết rõ thì tốt, bên cha nương ta sẽ đi nói.”

“Ta biết.”

Nguyệt Bất Do bĩu môi, buông một câu: “Cho dù ta thật sự là con của y thì sao? Ta thích y, ai cũng không quản được.”

Trong mắt Mạc Thế Di hiện lên vui sướng, ôm eo hắn: “Không cần để ý chuyện này.”

Nhìn ôn nhu trên mặt Mạc Thế Di, Mạc Thế Triệu cũng cười: “Ta mặc kệ ta mặc kệ, ngươi có thể làm cho Thế Di cười vui vẻ như vậy, cho dù thế nào ta cũng sẽ không quản.” Dứt lời, hắn nâng chén rượu, thành khẩn nói: “Bất Do, Thế Di, ta chúc mừng hai người, chúc hai người bạc đầu giai lão.”

Ánh mắt Nguyệt Bất Do cong cong, nâng chén rượu: “Ta và Mạc Thế Di nhất định có thể bạc đầu giai lão.” Chạm chén với Mạc Thế Triệu một chút, Nguyệt Bất Do ngửa đầu uống cạn, hắn cao hứng.

Mạc Thế Di cũng uống cạn, cũng cao hứng giống hắn. Giấu Mạc Thế Triệu về quan hệ của y và Nguyệt Bất Do cũng là vì không muốn Mạc Thế Triệu tự tìm phiền não. Bất Do có phải con y hay không, chỉ cần hai người họ biết là đủ rồi.

Uống rượu xong, Mạc Thế Di và Nguyệt Bất Do rời đi, đóng cửa lại. Mạc Thế Triệu nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cũng có thể an tâm ngủ ngon rồi.

Trở lại tẩm cung thái tử, Nguyệt Bất Do rất tự giác lên chiếc giường duy nhất trong phòng ngủ. Đối với chuyện hàng đêm thái tử và thế tử đều ngủ trên một chiếc giường, người bên ngoài chỉ dám hiếu kì trong lòng, không ai dám hỏi, càng không ai dám nói chuyện này với thái tử. Ai chẳng biết tính tình vị thế tử điện hạ đột nhiên xuất hiện này rất cổ quái, thỉnh thoảng còn nổi điên, cũng chỉ có thái tử điện hạ có thể trấn an hắn, cho nên để thái tử điện hạ lúc nào cũng để ý vị thế tử cảm xúc không ổn định này là rất tốt, cũng là tất yếu.

Lên giường, uống rượu nên đầu có chút choáng, Nguyệt Bất Do chui vào trong lòng người nào đó, nhắm mắt hỏi: “Tuổi hai đứa con kia của Thành Lệ cũng không chênh lệch với ta lắm đúng không, bọn họ không tới tìm ngươi?”

Một tay Mạc Thế Di nắm tay Nguyệt Bất Do nhẹ nhàng chà xát, thản nhiên nói: “Thành Lệ không thân với họ, bình thường gặp mặt cũng không nói quá nhiều. Hiện giờ Vương hoàng hậu biết ta là ai, nàng đưa hai người kia đi rồi, không ở trong cung.”

“À, ta đã nói mà, thảo nào không gặp.”

Mạc Thế Di nhíu mày: “Ngươi muốn gặp?”

Nguyệt Bất Do ngáp một cái: “Ta gặp bọn họ làm gì, ta chỉ sợ bọn họ làm hỏng việc.”

Lông mày Mạc Thế Di lập tức giãn ra: “Yên tâm đi, hoàng hậu cũng không phải là người đơn giản. Cũng không biết Thành Lệ đã tỉnh chưa, bây giờ ta vừa nghĩ đến tiến cung liền thấy đau đầu.” Đối với Nguyệt Bất Do, Mạc Thế Di càng ngày càng dễ dàng nói ra cảm thụ và lời trong lòng mình.

Nguyệt Bất Do thở dài: “Ta cũng vậy. Lúc trước ta giả ngốc mười bốn năm, giờ lại phải giả tiếp, chán chết.”

Mạc Thế Di đau lòng: “Đều do ta, ta nên đi tìm ngươi mới phải.”

Nguyệt Bất Do ngửa đầu hôn lên cằm Mạc Thế Di: “Cái này đâu liên quan đến ngươi, ngươi lại không biết ta sống, hơn nữa, ngươi cũng không biết là ta mà. Ừm, mệt quá, ngủ đi, bây giờ ngày nào ngươi cũng nhiều việc.”

Ôm chặt Nguyệt Bất Do, Mạc Thế Di nhắm mắt lại, lại một lần nữa mong Thành Lệ nhanh tỉnh, y sắp không nhịn nổi nữa rồi.

“Cốc cốc cốc”

Có người gõ cửa.

“Điện hạ, thư gấp.”

Mạc Thế Di buông Nguyệt Bất Do lập tức xuống giường, là Hứa Thanh Thuỷ bọn họ gửi thư. Cơn buồn ngủ của Nguyệt Bất Do chạy một nửa, họ đã vài ngày không nhận được thư của Hứa Thanh Thuỷ rồi.

Mở cửa, cầm lấy thư trên tay Phương thống lĩnh, Mạc Thế Di trực tiếp mở ra trước mặt đối phương. Còn không xem xong, y liền nở nụ cười, trong mắt là kích động.

“Có chuyện gì?” Nguyệt Bất Do tò mò nhìn.

Mạc Thế Di hạ giọng cao hứng nói: “Thành Lệ tỉnh lại rồi.”

“Hắn tỉnh rồi?!” Nguyệt Bất Do đoạt lấy thư. Sau khi nhanh chóng xem xong, hắn liền cười ha ha. Phương thống lĩnh vội vàng che cái miệng của hắn, trong mắt cũng là kích động: “Điện hạ thật sự đã tỉnh lại?”

“Tỉnh rồi.”

Mạc Thế Di đưa lá thư cho Phương thống lĩnh nhìn một chút rồi mới nói: “Ngươi tự mình đi đón họ, thuận tiện nói tình hình kinh thành cho Thành Lệ.”

“Ta lập tức đi ngay.”

Phương thống lĩnh buông Nguyệt Bất Do ra xoay người bước đi.

Nguyệt Bất Do ôm lấy eo Mạc Thế Di, xoay xoay: “A a a, a a a, Mạc Thế Di, Thành Lệ tỉnh rồi, hắn tỉnh rồi, hai ta có thể thành thân rồi!”

Mạc Thế Di trực tiếp ôm lấy Nguyệt Bất Do, hung hăng hôn một cái lên miệng hắn: “Nếu hắn còn không tỉnh thì ta sẽ điên đấy.”

Nguyệt Bất Do lại xoay xoay, ánh mắt tỏa sáng: “Đi, làm chuyện sinh đứa nhỏ đi, chúc mừng.”

Mạc Thế Di trả lời là trực tiếp dùng chân đóng cửa, nhanh chóng ôm người nào đó lên giường, cởi áo. Ở thời điểm đại hỉ này nhất định phải làm chuyện sinh đứa nhỏ!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện