Trong tẩm cung của Vương hoàng hậu, chủ nhân của tẩm cung ngồi đang nóng ruột ngồi trên ngai hoàng hậu của mình, không ngừng phái người đi ra ngoài nhìn xem thái tử điện hạ đã tới chưa. Mặt trời đã xuống núi, trời cũng sắp tối hẳn, thái tử vẫn chưa tới, Vương hoàng hậu càng đợi càng bất an, đêm nay thái tử, sẽ đến sao? Ngay khi Vương hoàng hậu trông đến mòn con mắt, bởi vì suy đoán nào đó mà mắt đục đỏ ngầu, bên ngoài vang lên tiếng thị nữ kích động thông báo: “Hoàng hậu nương nương, thái tử điện hạ tới! Thái tử điện hạ tới!”

Vương hoàng hậu vụt đứng lên, vội vàng chà xát khóe mắt, sửa sang lại dung nhan của mình một chút, bối rối nói: “Mau mau, nhanh đi truyền lệnh.”

“Vâng.”

Đồng thời, bên ngoài truyền đến thái giám thông báo: “Thái tử điện hạ đến –”

Theo tiếng hô này, một người đi qua cửa tẩm cung bước vào, trên mặt không có biểu cảm gì. Nước mắt Vương hoàng hậu chợt tuôn ra. Cố gắng khống chế cảm xúc của mình, Vương hoàng hậu lộ ra một gương mặt tươi cười: “Thái tử, mau ngồi đi.” Nàng tự nhiên rõ ràng đứa con “này” cũng không nguyện ý hành lễ với nàng.

Thái tử quả thực cũng không hành lễ, ngồi xuống một cái ghế bên cạnh ngai. Vương hoàng hậu có rất nhiều lời muốn nói, chỉ là trong phòng có người hầu đang đợi. Thái tử không hề có cảm xúc nhìn mẫu thân của mình, thản nhiên nói: “Huyệt đạo của Thành An và Thành Thông đã tự cởi bỏ, phụ hoàng bảo nhi thần tự mình thẩm vấn, cho nên lát nữa nhi thần còn phải đi Đại Lý Tự.”

Áp chế thất vọng, Vương hoàng hậu nói: “Bận cả ngày rồi mà con cũng không ăn bữa cơm cho đàng hoàng, thân thể con không tốt, bây giờ còn phải lo cho bên phụ hoàng con nữa, chính con cũng phải tự chăm sóc bản thân. Đợi ăn cơm xong rồi đi. Mẫu hậu…… Mẫu hậu cũng đã lâu không được ngồi ăn bữa cơm nào với con rồi.”

Nhưng mà ta lại không muốn ăn cơm cùng bà. Thái tử nói trong lòng. Đồ ăn đã lên bàn, thị nữ tiến đến bẩm báo, Vương hoàng hậu vội vàng nói: “Thái tử, ăn cơm rồi hãy đi.”

Dù không muốn nhưng Mạc Thế Di vẫn nhớ rõ hiện tại mình là Thành Lệ, y đứng lên gật đầu. Không đi đỡ mẫu thân của mình, đợi đối phương đi qua y mới đuổi kịp.

Ngồi xuống bên cạnh bàn ăn, vẫy lui mọi người, cũng không cho bất kì kẻ nào quấy rầy, Vương hoàng hậu cầm lấy đôi đũa. Thái tử rũ mắt, cầm lấy đũa, cái gì cũng không nói, gắp một miếng đồ ăn đưa vào miệng. Y quả thật đói bụng.

Vương hoàng hậu nhẫn nước mắt, gắp một khối thịt cá vào trong bát của thái tử, thanh âm phát run nói: “Ăn nhiều một chút. Đợt này con gầy đi không ít.”

Không có người ngoài ở đây, Mạc Thế Di cũng không giả vờ nữa, nghẹn không lên tiếng ăn cơm thật lực. Vương hoàng hậu gắp đồ ăn cho con trai vài lần rồi mới buông đũa của mình xuống, rơi nước mắt.

Không trấn an mẫu thân của mình, thậm chí làm như người này căn bản không tồn tại, còn có rất nhiều chuyện phải xử lý nên Mạc Thế Di chỉ muốn nhanh chóng cơm nước xong để đi khỏi nơi này, Bất Do còn đang chờ y trở về nữa. Cũng không biết Bất Do đã ăn cơm chưa.

“Thái tử……” Hoàng hậu khẽ khàng lên tiếng, một tay đặt trên tay thái tử.

Mạc Thế Di buông bát, cũng thu tay lại, vểnh tai nghe ngóng, không có người bên ngoài nghe lén, y cúi đầu nói giống như đang nói với một người xa lạ: “Bất Do chính là đứa nhỏ bị Tiếu Tố Mai mang đi năm đó, bà không cần gây phiền toái cho hắn.” Dứt lời, y đứng lên.

“Thế Di!” Vương hoàng hậu giữ chặt tay Mạc Thế Di thấp giọng kêu.

Mạc Thế Di rút tay ra, lạnh lùng nói: “Ta là thái tử, là Thành Lệ, đừng gây phiền toái vô nghĩa. Tiền căn hậu quả đợi Thành Lệ trở về thì hắn sẽ nói cho bà, ta đi trước.”

Không nhìn mẫu thân của mình, Mạc Thế Di rời đi thật nhanh, Vương hoàng hậu che miệng lại im lặng khóc rống. Nàng hối hận, nàng hối hận……

Ra khỏi tẩm cung hoàng hậu, Mạc Thế Di cũng rất nhanh bình tĩnh trở lại, nói với người bên ngoài: “Bản cung còn có chuyện quan trọng phải xử lý, mẫu hậu muốn ở một mình một lát, các ngươi không cần đi quấy rầy nàng, đợi nàng truyền gọi.”

“Vâng, điện hạ.”

Không hề quay đầu lại nhìn một cái, Mạc Thế Di nhanh chóng bước đi, y là con trai của cốc chủ Tuyết cốc, y họ Mạc. Trong lòng không có một tia chua xót, sớm đã qua cái tuổi khát vọng tình mẹ, Mạc Thế Di chỉ muốn nhanh chóng xử lý xong những chuyện phiền toái này để về tìm Nguyệt Bất Do. Y không ở bên cạnh người nọ, cũng không biết người nọ có ngoan ngoãn ăn cơm không. Đợi Thành Lệ trở về, y nhất định phải mang Nguyệt Bất Do rời khỏi cái nơi thị phi này!

Trong phòng, một nữ nhân gục vào bàn không ngừng gọi trong lòng: “Thế Di…… Thế Di…… Thế Di……” Đứa con này chỉ có một cái tên, là Mạc Thế Di, y thậm chí chưa từng mang họ “Thành”, thậm chí ngay cả tên thật của mình cũng không có, cứ như vậy đã bị nàng từ bỏ. Rượu đắng tự nhưỡng đành tự uống, nàng chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ chua xót đến như thế.



Đợi cho Mạc Thế Di xong việc rồi trở lại Đông cung thì đã là đêm khuya. Lục soát trong phủ của Thành An và Thành Khiêm đã tìm ra thư từ của hai người, còn có thư từ bí mật liên hệ giữa hai người với Vương Hiến. Mà ở trong phòng ngủ của Vương Hiến thậm chí còn tìm ra y phục của thái tử Thành Lệ. Mạc Thế Di chưa báo cáo với lão cha hoàng đế, trực tiếp mang những vật chứng này về Đông cung. Hoàng đế lần này đã triệt để chết tâm, giao tất cả mọi chuyện cho cho thái tử, chỉ ném một câu: “Tùy con xử trí.” Có thể nhận ra là hoàng đế lão nhân tức giận đến không nhẹ.

Mạc Thế Di dự định trong khoảng thời gian Thành Lệ dưỡng bệnh này sẽ thanh trừ hết trở ngại cho hắn, còn giết hay không giết thì phải đợi Thành Lệ trở về định đoạt. Dù sao y không phải Thành Lệ, cũng không muốn thay Thành Lệ quyết định những chuyện này. Dù sao nên nhốt đã nhốt, nên tù đã tù, những người này cũng không gây ra được nhiễu loạn gì nữa. Đã ăn thuốc trường sinh bất lão, hoàng đế bệ hạ chỉ cầu trong viên thuốc kia không có sâu trùng kì quái gì, còn triều chính, hắn hoàn toàn không có tâm tư để ý tới. Ngay trong hôm nay, hoàng đế hạ một đạo thánh chỉ, thái tử giám quốc. Đám đạo cô đạo sĩ trong cung bị bắt toàn bộ, vị Thông Linh đạo trưởng kia hại hoàng thượng ăn không ít viên thuốc linh tinh không rõ, còn dễ dàng bị hai con rết độc cho chỉ còn một hơi, hiện tại ai còn tin tưởng năng lực của hắn thì chính là đồ ngốc. Hoàng đế mặc dù cũng có lúc ngốc, nhưng lúc này hắn không ngốc nữa, chuyện liên quan đến thân thể tính mạng mình, hoàng đế khôn khéo hơn bất kì ai khác.

Trong cung lộn xộn, ngoài cung tự nhiên càng lộn xộn. Cho nên, Mạc Thế Di mới có thể bận rộn đến muộn như thế mới trở về, mang đầy bụng oán thầm với Thành Lệ. Cũng không phải vậy sao, nếu không phải Thành Lệ cứ muốn làm cái gì thái tử, cứ muốn làm cái gì hoàng đế, y đã sớm mang Nguyệt Bất Do đi, cũng không cần nhảy vào tranh bãi nước đục này, còn phải kêu một nam một nữ kia cái gì mà “Phụ hoàng” mới chả “Mẫu hậu”. Nếu không phải định lực của y tốt, đương trường đã trở mặt ngay rồi.

Đi vào tẩm cung, Mạc Thế Di liền thẳng đến giường lớn. Phòng ngủ vẫn loạn thất bát tao như trước khi y đi, người đang nằm trên giường thì hai mắt cong cong nhìn y. Tâm tình bị đè nén cả ngày trong cung của Mạc Thế Di lập tức tốt lên, sắc mặt cũng không còn khó coi.

“Sao lại muộn như thế?” Người nào đó rất bất mãn.

Trực tiếp lên giường, Mạc Thế Di đá rơi giày, bộ dạng mệt chết nói: “Hoàng thượng bảo ta toàn quyền xử lý việc này, còn ném chuyện giám quốc cho ta, nếu không phải những người đó cố kỵ thân thể ta không tốt, ta sợ còn chưa về được đâu.”

Nằm xuống bên cạnh Nguyệt Bất Do, ôm người nọ vào trong lòng, mệt mỏi nên Mạc Thế Di thở hắt ra, hỏi: “Ăn cơm chưa?”

“Chưa ăn. Ngươi không trở lại ta lo lắng, lại không tiện cho người đi thám thính tình huống của ngươi. Ta không đói bụng.”

“Sao lại không ăn cơm? Ta gọi bọn họ mang đồ ăn cho ngươi nhé.” Mạc Thế Di vừa nghe liền ngồi dậy. Nguyệt Bất Do giữ chặt y: “Ta không đói bụng.”

“Ta đói bụng.” Kéo tay Nguyệt Bất Do ra, Mạc Thế Di xuống giường đi nhanh ra ngoài, gọi người lấy đồ ăn khuya vào. Có người đau lòng mình, miệng Nguyệt Bất Do cười thật rộng, hắn cố ý không ăn, hắn muốn xem Mạc Thế Di đau lòng hắn.

Quay về liền nhìn thấy Nguyệt Bất Do đang cười ngây ngô, biểu cảm trên mặt Mạc Thế Di cũng dịu đi không ít. Đá hết vải rách dưới đất xuống gầm giường, Mạc Thế Di ngồi bên giường ôm lấy người đang chui tới, đợi đồ ăn khuya đến. Nhóm người hầu dường như cũng nghĩ thế tử cả ngày chưa ăn gì thì đến tối sẽ đói, cho nên vẫn chuẩn bị thức ăn, bên này thái tử vừa phân phó, bên kia đã có người bưng thức ăn tới. Vừa thấy có cháo, Mạc Thế Di thực vừa lòng, hôm nay Nguyệt Bất Do bị y làm bị thương, phải ăn cháo vài ngày.

Bảo người hầu đều lui ra, Mạc Thế Di ôm Nguyệt Bất Do xuống giường, trực tiếp đặt đối phương ngồi trên đùi mình ăn cơm. Lúc này ôm người này, trong lòng Mạc Thế Di có thêm một vài cảm giác khác, một loại cảm giác càng thân mật hơn.

Không để Mạc Thế Di đút cho mình, Nguyệt Bất Do vừa ăn vừa nhỏ giọng hỏi: “Bọn họ có hỏi ngươi chuyện của ta không?”

“Hỏi.” Mạc Thế Di ăn bánh bao rồi trả lời, buổi tối ở chỗ hoàng hậu kỳ thật y cũng chưa ăn cái gì, vẫn rất đói bụng. Nuốt xuống, y nói: “Ta nói y như những gì ngươi bảo, nhưng mà ta nói cho hoàng hậu ngươi là đứa nhỏ bị Tiếu Tố Mai bắt đi kia, bảo nàng sau này không cần tìm ngươi gây phiền toái. Hoàng thượng muốn phong tước vị cho ngươi, ta thay ngươi từ chối.”

“Ta cũng không cần.” Nguyệt Bất Do trừng trắng mắt, “Hắn thật sự cho ta là đồ ngu nhỉ. Nếu ta mà ở lại kinh thành chẳng phải mỗi ngày đều phải giả ngốc sao.”

Mạc Thế Di cười nhẹ: “Cho nên ta mới vội chối giúp ngươi, nói cảm xúc của ngươi không ổn, vẫn nên đừng để quá nhiều người biết đến thì tốt hơn.”

“Chối mới tốt.” Cắn một ngụm bánh bao trong tay Mạc Thế Di, Nguyệt Bất Do hiếu kì hỏi: “Hoàng đế kia rốt cuộc ăn cái gì?”

“Ai biết được. Thành Thông một mực chắc chắn đó là thuốc trường sinh bất lão, có một đám người đi theo, ta cũng không thể dùng hình với hắn.” Tuy rằng y rất muốn giết quách tên kia đi. Mạc Thế Di cảm thấy mình đã bị Nguyệt Bất Do ảnh hưởng, chẳng qua ảnh hưởng thì cứ ảnh hưởng đi.

“Nếu là ta, trực tiếp giết là được rồi, dù sao ta thấy hoàng thượng cũng không còn tâm tư quản sống chết của hắn nữa đâu.” Suy nghĩ cho mông của mình, Nguyệt Bất Do không ăn, đầu gối lên vai Mạc Thế Di nhìn y ăn. Một tay Mạc Thế Di ôm Nguyệt Bất Do, một tay lại cầm lấy một cái bánh bao, nói: “Ta lấy được cái hộp Thành Thông đựng thuốc rồi, đợi Hứa ca bọn họ đến, ta đưa cho y ngửi thử, xem có ngửi ra chút gì không. Yên tâm, lúc này Thành An và Thành Thông không còn khả năng xoay người nữa đâu.”

Nguyệt Bất Do bĩu môi: “Thật không hiểu vì sao Thành Lệ lại muốn làm hoàng đế, có gì hay đâu.”

“Cũng chẳng biết được.” Mạc Thế Di cũng không rõ.

Mệt mỏi một ngày, ban ngày lại ồn ào có chút khác người, ăn no xong Mạc Thế Di gọi người bưng nước ấm tới, sau khi cùng Nguyệt Bất Do rửa mặt thì lên chiếc giường đã hơi rung rinh kia. Vừa nằm xuống, Mạc Thế Di lại ngồi dậy. Lấy đệm chăn uế bẩn và khăn dính đầy dịch thể ra khỏi gầm giường, y lặng lẽ đi từ cửa sổ ra ngoài hủy thi diệt tích. Lại một lần nữa khó hiểu vì sao Thành Lệ thích làm một thái tử không hề có tự do và riêng tư gì đáng nói như vậy.

Đêm nay, người trong cung ai cũng ngủ không an ổn, chẳng qua trên giường trong tẩm cung thái tử ở Đông cung, có hai người lại đang ôm nhau ngủ say. Ngủ thẳng đến ngày hôm sau khi mặt trời lên cao, người trong cung tới gọi, Nguyệt Bất Do ngủ đến nước miếng phải chảy ra mới tỉnh lại, mà Mạc Thế Di ngủ rất say sưa cũng tỉnh theo.

Trận hoan ái gần như muốn tính mạng của nhau ngày hôm qua để lại trên người cả Mạc Thế Di lẫn Nguyệt Bất Do rất nhiều vết thương. Trên lưng Mạc Thế Di gần như không có một chỗ nào nguyên lành, mà trước ngực Nguyệt Bất Do không phải dấu răng thì là dấu tay, xanh xanh tím tím, hồng sưng đỏ thũng nhìn mà thấy ghê. Càng đừng nói đến nơi riêng tư của Nguyệt Bất Do, bị xé rách lợi hại.

Xoa giãn mi tâm Mạc Thế Di, đang được bôi thuốc, ánh mắt Nguyệt Bất Do cong cong nói: “Đừng để trong lòng, ta cũng không phải khuê nữ. Hơn nữa đây là ngươi lưu lại, ta rất thích, với lại ta cũng đã cào ngươi bị thương. Mạc Thế Di, ngươi thật sự không để ý? Không phải miễn cưỡng chứ?” Nguyệt Bất Do vẫn có chút lo lắng.

Mạc Thế Di kéo bàn tay Nguyệt Bất Do lại cắn nhẹ một chút, hỏi: “Muốn cùng ta tiến cung không? Hôm qua hoàng thượng nói muốn gặp ngươi.” Vấn đề này chỉ nói miệng cũng vô dụng, y sẽ dùng hành động thực tế để chứng minh.

“Muốn!” Nguyệt Bất Do ngồi dậy.

Mạc Thế Di đè hắn lại: “Phía dưới của ngươi bị thương rất nặng.”

“Không việc gì. Thuốc của Hứa ca rất được, nhìn thì đáng sợ, kỳ thật không đau đâu.” Nguyệt Bất Do cử động mông để Mạc Thế Di tin tưởng.

Nếu không phải vì rèn sắt khi còn nóng, nói cái gì Mạc Thế Di cũng sẽ không để Nguyệt Bất Do bị thương khắp mình mẩy xuống giường. Ấn Nguyệt Bất Do trở lại kéo quần hắn ra bôi thuốc một lần nữa, Mạc Thế Di mới lấy quần áo cho Nguyệt Bất Do.

Mặc y phục xong, Nguyệt Bất Do hỏi: “Lát nữa ta tiến cung nên bình thường hay là ngốc đây?”

Mạc Thế Di cười: “Tùy ngươi.”

“Hắc hắc, vậy ta tuỳ cơ ứng biến là được.”

Không có thời gian ăn điểm tâm, hai người chỉ uống chút trà, đi theo mấy thái giám đã thúc giục vài lần tiến cung. Ngày hôm qua đã nói ra hết, thế nên lúc này Nguyệt Bất Do thoải mái vô cùng, cao hứng nắm tay Mạc Thế Di, tuyệt không cảm thấy ngượng ngùng. Dù sao bây giờ hắn là đồ ngốc, ai cũng không quản được hắn.

Không ai dám nhiều lời một chữ về vết thương ngoài miệng thái tử và thế tử, thái giám dẫn đường đưa người đến bên ngoài tẩm cung hoàng thượng thì liền lui xuống. Người hầu canh giữ ở bên ngoài cung kính vén rèm lên thỉnh hai người đi vào. Nguyệt Bất Do mang dáng vẻ nhu thuận đi sau Mạc Thế Di, trong mắt là ánh sáng hồn nhiên.

Trong tẩm cung bay ra mùi thuốc, hoàng đế sắc mặt tái nhợt nửa nằm trên giường, hoàng hậu đã ở đó. Nhìn thấy thái tử và Nguyệt Bất Do, thần sắc của hoàng hậu so với ngày hôm qua trấn định hơn một ít, nhưng ánh mắt vẫn không ngừng dừng trên gương mặt cung kính lại xa cách của thái tử. Vào phòng, Nguyệt Bất Do liền nhếch miệng, như thể vẫn nhớ rõ chuyện ngày hôm qua. Đại bất kính nặng nề hừ một tiếng với người trên giường, sau đó hai tay ôm lấy eo Mạc Thế Di chôn mặt vào trong lòng đối phương.

Hoàng đế biết tính tình cháu trai này quái gở, cũng không buồn bực. Thái tử vỗ nhẹ con trai đang tức giận, vội vàng giải thích: “Phụ hoàng, có đôi khi Bất Do sẽ nổi tính trẻ con, ngài đừng chấp nhặt với hắn.” Nói xong, y cúi đầu nhìn người trong lòng: “Bất Do, mau thỉnh an hoàng gia gia và nãi nãi.”

“Không cần!” Nguyệt Bất Do vội ôm lấy Mạc Thế Di, “Bọn họ bắt nạt cha, con không cần!”

“Bất Do.” Thái tử mất hứng.

“Không muốn không muốn!” Thanh âm Nguyệt Bất Do có chút nức nở.

Hoàng hậu vội vàng lên tiếng: “Thái tử, Bất Do không muốn thì đừng bắt hắn. Chờ khi nào tâm tình hắn tốt lên rồi hãy nói chuyện này.”

“Phụ hoàng, mẫu hậu, đều do nhi thần.” Thái tử rất khổ sở.

Hoàng đế thở dài, mở miệng: “Mà thôi mà thôi, hắn không muốn thì thôi, không nên ép hắn. Mặc kệ nói thế nào, hôm qua nếu không có hắn, bây giờ không biết trẫm còn sống hay không đâu.”

“Phụ hoàng.” Thái tử nhíu mi.

“Hoàng thượng, ngài đừng nói như vậy, không phải ngài vẫn đang rất tốt sao.” Hoàng hậu rót cho hoàng đế một ly trà, đưa tới, lại trấn an nói: “Bất Do chỉ là trong lòng không thoải mái, nhưng thiếp thân biết hắn vẫn nhớ thương ngài, nếu không hôm qua hắn cũng sẽ không đứng ra như vậy. Hoàng thượng, ngài đừng nghĩ nhiều, thân thể mới là quan trọng nhất.”

“Cha…… Con đói bụng.” Nguyệt Bất Do xoay người vặn vẹo.

Hoàng hậu vừa nghe, lập tức hỏi: “Các con còn chưa ăn?”

Thái tử xin lỗi nói: “Tối hôm qua Bất Do gặp ác mộng, ép buộc một đêm, cho nên buổi sáng đã dậy muộn.”

“Ai nha, sao lại không ăn cơm đã đến rồi.” Hoàng hậu đau lòng cực kì, lập tức sai người đưa bữa sáng đến đây. Hoàng đế cho thái tử và cháu trai ngồi xuống, nhìn người ngồi trong lòng thái tử không chịu ngẩng đầu một lát, hoàng đế hỏi: “Thành Thông có nói đó là cái gì không?”

Thái tử lắc đầu: “Thành Thông không chịu nói. Phụ hoàng, ngài có cảm thấy thân thể có gì khác thường không? Nhi thần nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy Thành Thông có gan làm loạn mấy cũng không dám gian lận trên thuốc.”

“Tri nhân tri diện bất tri tâm, nó đã muốn giết trẫm, còn có cái gì không dám.” Hoàng đế ôm ngực ho khan vài tiếng, rồi mới thở hổn hển nói: “Ngày hôm trước thức dậy trẫm đã cảm thấy không có tinh thần, ngay từ đầu trẫm còn không nghĩ đến cái gì khác, hôm qua xảy ra chuyện như vậy trẫm cũng đã biết là cái gì rồi, chắc chắn là viên thuốc kia!”

“Có hương vị gì?” Người đang ăn cơm ngẩng đầu, vẻ mặt hiếu kì. Hắn vừa ngẩng đầu, hoàng hậu và hoàng đế đều chấn động, nhìn như thế lại càng giống. Nhưng thấy đối phương rách môi, ánh mắt sưng lên, trên vành tai cũng có vết thương, nghĩ đến tin tức từ Đông cung truyền lại, hoàng đế và hoàng hậu đều nhìn ra hôm qua cảm xúc của người này không xong đến thế nào, khó trách miệng thái tử cũng đổi màu.

“Có hương vị gì?” Nguyệt Bất Do lại hỏi, nhìn chằm chằm hoàng đế.

Hoàng thượng thật sự suy nghĩ, qua một lát, hắn nói: “Không có hương vị gì đặc biệt, có chút cay đắng nhàn nhạt.”

“Có màu gì?”

“Có chút đỏ lên, nhưng không phải đỏ thẫm.” Liếc nhìn đôi môi hồng của hoàng hậu một cái, hoàng đế nói: “Có chút giống màu môi của nãi nãi con.”

Nàng mới không phải nãi nãi của ta đâu! Nhịn xuống cơn bất mãn nổi lên, Nguyệt Bất Do sờ sờ cằm, rồi mới nhảy xuống khỏi đùi Mạc Thế Di: “Ta đi hỏi.”

“Bất Do?” Giữ chặt người này, Mạc Thế Di nói: “Không phải con đói bụng?”

“Con ăn rồi sẽ đi hỏi.” Nguyệt Bất Do lại ngồi trở lại đùi Mạc Thế Di.

Trong mắt hoàng hậu chợt lóe tia không rõ, nói với hoàng đế: “Hoàng thượng, có lẽ có thể để Bất Do đi hỏi xem. Thành Lệ là thái tử, lại là huynh trưởng, mỗi lời nói mỗi hành động người khác đều xem trong mắt. Thiếp thân cảm thấy để Bất Do đến hỏi thích hợp nhất. Chuyện đã đến nước này, Thành Thông vì mạng sống của mình cũng tuyệt đối sẽ không nói lời thật, nhưng dù sao hắn cũng là hoàng tử, lại không thể dùng hình, người thấy thế nào?”

Nghĩ đến cháu trai này tính cách quái dị, làm việc lại có chút khiến người ta không nắm bắt được, hoàng đế suy nghĩ sâu xa một phen rồi gật đầu: “Cũng tốt. Thái tử, ăn xong đồ ăn sáng thì con dẫn Bất Do đến hỏi, cần phải hỏi ra được rốt cuộc Thành Thông đã cho trẫm ăn cái gì.”

“Ta hỏi hắn cầu ở nơi nào, ta cũng phải cầu một viên cho cha ta.” Nguyệt Bất Do nhìn Mạc Thế Di cười ngây ngô. Mạc Thế Di xoa xoa đầu hắn: “Ăn sáng xong rồi cha dắt con đi.”

“Vâng!” Biểu cảm kia muốn bao nhiêu ngoan ngoãn có bấy nhiêu ngoan ngoãn.

Đồ ăn sáng đưa tới, Nguyệt Bất Do cũng không khách khí, ăn như lang thôn hổ yết. Nhìn thái tử lúc thì lau miệng cho hắn, lúc lại dặn dò hắn ăn chậm một chút, trong lòng hoàng đế và hoàng hậu đều rất là tiếc nuối: Tính tình này tại sao lại không bình thường cơ chứ?

Ăn xong cơm, Mạc Thế Di dẫn Nguyệt Bất Do đi Đại Lý Tự. Hai người đi rồi, hoàng đế hỏi: “Hoàng hậu, Thành Khiêm đâu?”

Hoàng hậu khổ sở lắc đầu: “Hoàng thượng, thiếp thân thật sự không biết. Xảy ra chuyện như vậy, thiếp thân cũng muốn hỏi nó một chút, vì sao phải hại thái tử, vì sao phải hại huynh trưởng ruột thịt của mình.”

“……” Hoàng đế nhắm mắt lại, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện