Chương 2284
Caesar này không biết sống chết cứu Dương Bân Hàn, nếu đã như vậy thì hôm nay Caesar phải xuống địa ngục với Dương Bân Hàn!
Nghĩ rằng Caesar dám cứu Dương Bân Hàn, lửa giận trong lòng Dương Tiêu sôi sục không ngừng.
Hôm nay, anh quyết tâm xử lý bằng được Dương Bân Hàn, cho dù ti Jesus đến cũng không cứu được anh ta.
Vì Caesar này đã tìm chết, Dương Tiêu không ngại tiễn Caesar và Dương Bân Hàn cùng về chầu trời.
Nếu ở nước ngoài, có lẽ Dương Tiêu không thê bắt được Caesar, nhưng đây là Đề Đô, đây là sân nhà của Dương Tiêu.
Tại ngay trên sân nhà của mình, nếu Dương Tiêu còn có thê đề cho Caesar chạy trồn, thì Dương Tiêu thật sự không phải là một kẻ ngu dốt và bất tài bình thường.
“Dọn sạch tất cả những xác chết này đi” Dương Tiêu nói với người dẫn đầu Long Ảnh.
“Vâng, thủ trưởng Dương Tiêu!” Đội trưởng cung kính nói.
Trong vòng chưa đầy vài phút, thi thể của những chiên sĩ tịnh nhuệ đã chết của nhà họ Dương lần lượt được xử lý, trong không khí vẫn còn thoang thoảng mùi máu tanh.
Dương Tiêu nhìn Lý Thần Chiến: “Còn chân chừ nữa sẽ bỏ lỡ thời gian tốt!”
“Như Yên!” Lý Thần Chiến nhìn Liễu Như Yên trìu mễn.
Mặc dù cả hiện trường nhìn thầy máu, mùi máu tanh còn thoang thoảng trong không khí, nhưng Lý Thần Chiến đã từng nhìn thây sóng to gió lớn, anh ta không hề quan tâm đến điều đó.
“Vâng!” Liễu Như Yên nắm chặt tay phải của Lý Thần Chiến.
Dưới ánh mắt quan sát của mọi người, Lý Thần Chiến nắm chặt ngón tay ngọc mảnh mai của Liễu Như Yên đi về phía bục cao.
Giờ phút này, tất cả những người ‹ đến chúc mừng đều có vẻ mặt nặng nè, mặc dù chú rễ đã đổi thành người khác, nhưng cảm giác trang nghiêm của họ ngày càng mạnh hon.
Bởi vì Lý Thần Chiến là anh em của Dương Tiêu, bọn họ phải xem xét một cách nghiêm túc.
Một mình Dương Tiêu, trong khoảng thời gian ngắn đã làm mưa làm gió ở Đề Đô.
Đầu tiên, anh tiêu diệt nhà họ Khương, nhà quyền thế lớn nhất Thiên Phủ Chi Quốc, sau đó buộc ông cụ Liễu phải thoái vị nhường chức hoàn toàn. Nhà họ Dương đã lâm vào cảnh khốn cùng, nay anh còn đích thân tạo điều kiện tổ chức hôn lễ cho Lý Thần Chiến và Liễu Như Yên.
Thủ đoạn như vậy thực sự gây sốc.
Dương Tiêu nhìn bà cụ Dương đang mặt mày xám xịt: “Ngồi đi, đện tận mắt chứng kiến đám cưới bất ngờ này!”
“Tại sao? Tại sao cậu không giệt tôi?”
Vẻ mặt của bà cụ Dương gớm. ghiếc, nhưng trong vẻ gớm ghiễc lại ân chứa cảm giác cô đơn.
Xong! Nhà họ Dương ở Đề Đô bị Dương Tiêu dãn vặt nhiều lần, bây giờ cũng chỉ tồn tại trên danh nghĩa!
Dương Tiêu mỉm cười: “Người nhà họ Dương ở Đề Đô đều có thê chết, nhưng bà thì không thể!”
“Tại sao?” Vẻ mặt bà cụ Dương gớm ghiếc.
Dương Tiêu giêu cọt: “Bởi vì bà, bố tôi chêt oan uỗng, mẹ tôi bị tra tấn, và tôi vì bà mà năm đó bị đuổi ra khỏi nhà. Bà xấu như vậy, lòng, dạ đen tối nhự vậy, nếu cứ để bà chết như thế, chẳng phải sẽ hời cho bà sao?”
Đúng vậy, Dương Tiêu không định giêt bà cụ Dương.