- Không xong!
Tên thích khách cầm đầu lớn tiếng quát:
- Tam đệ, Tứ đệ chạy mau!
Tên thích khách cầm đầu cũng không phải là kẻ ngốc, vừa nhìn tình hình biết ngay rằng đại thế đã hỏng, đối phương có hai cao thủ cực kỳ khó đối phó, hơn nữa lại còn hơn hai trăm cận vệ quân tinh nhuệ. Bên mình đã hao mất một người, thực lực đã suy giảm đáng kể, lúc này chuyện mà hắn lo lắng không phải là ám sát đối phương, mà là làm sao để chạy trốn giữ mạng!
Hai tên thích khách sử song thương và song câu đồng thời quát to:
- Đại ca, chúng ta xông ra một lượt!
- Hừ hừ!
Mạnh Hổ cười lạnh:
- Các ngươi cũng thật là có tình có nghĩa, nếu đã như vậy hay là ở lại hết đi! Hưng Bá, ngươi đối phó tên sử song câu, hai tên còn lại giao cho ta!
- Dạ!
Trương Hưng Bá ầm ầm đáp lại, song thiết kích tấn công mãnh liệt hai bên trái phải của tên thích khách sử song câu.
Tên thích khách cầm đầu chậm rãi đưa ngang chiến đao trong tay, lưỡi đao nhẹ nhàng rung lên, trong thoáng chốc đã tạo nên từng tiếng vang như long ngâm. Chỉ trong khoảnh khắc, chiến đao sắc bén đã hoá thành ánh sáng lạnh lẽo ngập trời, giống như cơn sóng dữ nhanh như gió cuốn mây trôi chém về phía Mạnh Hổ. Mạnh Hổ khẽ quát một tiếng, trường mâu trong tay nhẹ nhàng điểm một cái về phía trước, chỉ nghe đinh một tiếng, đao thế ngập trời lập tức tiêu tan thành mây khói.
- Ủa?!
Tên thích khách cầm đầu kêu lên một tiếng kinh ngạc, sợ hãi nói:
- Thương pháp của các hạ giỏi thật!
- Võ học trên thế gian gì cũng có thể phá, chỉ có nhanh là không thể phá!
Trường mâu trong tay Mạnh Hổ khẽ rung, thoáng chốc xuất ra một đoá thương hoa ngập trời phủ xuống tên thích khách cầm đầu, lạnh lùng nói:
- Nếu như các hạ bị người sai khiến đến đây hành thích, vậy phải hiểu rằng thất bại thì phải đền mạng, chuẩn bị chịu chết đi!
Keng keng keng…
Trong tiếng kim loại va chạm vào nhau dồn dập làm cho người khác ngạt thở, tên thích khách cầm đầu đã thối lui mười mấy bước, dần dần đã đến gần bờ vực.
Tên thích khách sử song thương cũng không bỏ chạy, lúc này thấy tên thích khách cầm đầu gặp nạn, nhất thời huơ song thương xông về phía Mạnh Hổ, lớn tiếng quát:
- Đại ca, ta tới giúp ngươi!
- Tam đệ, đừng lo cho ta!
Tên thích khách cầm đầu vội la lên:
- Ngươi mau chạy đi!
- Bây giờ muốn chạy thì đã muộn!
Mạnh Hổ cười gằn một tiếng, quay đầu lại đánh ngược trường mâu ra, lưỡi mâu sắc bén như ánh mắt đâm thẳng váo tên thích khách đang xông tới phía sau. Tên thích khách sử song thương lộ vẻ điên cuồng, coi như không thấy trường mâu của Mạnh Hổ đang đâm thẳng vào ngực mình, song thương trong tay vẫn không đổi hướng, nhắm thẳng vào lưng Mạnh Hổ.
Hiển nhiên, tên thích khách sử song thương đã đem lòng liều mạng.
Tên thích khách cầm đầu thấy vậy, lập tức múa chiến đao hợp công Mạnh Hổ.
Vẻ mặt Mạnh Hổ vẫn lạnh lùng như thường, nếu đối phương là ba người liên thủ hoặc bốn người liên thủ, Mạnh Hổ đối phó sẽ có chút phiền phức. Nhưng nếu chỉ có hai người liên thủ thì không cần phải nói, tên thích khách sử dụng song thương muốn liều mạng cùng Mạnh Hổ chính là múa rìu qua mắt thợ. Mạnh Hổ là một lão binh thân trải trăm trận bò từ trong đống xác chết ra, hắn am hiểu nhất chính là chiến thuật lấy mạng đổi mạng, ai muốn liều mạng cùng hắn, ắt hẳn người đó hiềm mạng hắn quá dài!
Bất giác trường mâu của Mạnh Hổ đang đâm về phía sau đột ngột rời khỏi tay, tựa như mũi tên rời khỏi dây cung bắn nhanh ra, tên thích khách cố tình liều mạng nhất thời không kịp đề phòng liền bị trường mâu bắn trúng. Chỉ nghe phập một tiếng vang lên, trường mâu đã xuyên thủng ngực tên thích khách, mũi mâu sắc bén xuyên ra sau lưng, mang theo một bông hoa máu.
Sau khi bắn ra trường mâu, thân hình Mạnh Hổ không lùi mà tiến, nhanh như tia chớp xông về phía tên thích khách trước mặt.
Tên thích khách sử đao cười gằn một tiếng, đang muốn chém đứt thủ cấp của đối phương, đột nhiên đối phương vung hai tay lên, hai điểm hàn tinh mang theo tiếng rít chói tai bắn ngay vào mặt. Tên thích khách sử đao theo bản năng nghiêng đầu né tránh, hai điểm hàn tinh gần như lướt qua sát da mặt hắn, chỉ là một chút phân tâm suýt nữa phải trả giá bằng tính mạng của mình.
Mạnh Hổ am hiểu nhất chính là phát hiện sơ hở thoáng qua của địch nhân trên chiến trường, hoặc là trong trận đánh nhau kịch liệt nắm bắt được sơ suất nhỏ như sợi tóc của địch nhân, sau đó dùng năng lực phản ứng ngoài sức tưởng tượng của hắn làm cho sơ hở hoặc sơ xuất của địch nhân lớn hơn, cuối cùng lợi dụng sơ hở hay sơ suất lớn đó mà phát động một kích chí mạng!
Người có thực lực hơi kém một chút gặp phải Mạnh Hổ, tuyệt đối không qua được ba hiệp!
Cũng cùng đạo lý như vậy, nếu như Mạnh Hổ không thể giải quyết được địch nhân trong vòng ba hiệp, như vậy cho dù có đánh tới ba trăm hiệp, Mạnh Hổ cũng chưa chắc có thể làm gì được hắn. Nói cách khác, ba búa đầu tiên* của Mạnh Hổ cực kỳ lợi hại, thế nhưng nếu đối thủ của hắn có thể chịu đựng qua ba hiệp, lực uy hiếp của Mạnh Hổ sẽ giảm đi rất nhiều!
(*: dựa theo sự tích ba búa của Trình Giảo Kim.)
Tên thích khách sử chiến đao vừa phân tâm một chút, Mạnh Hổ đã né qua chiến đao của hắn chém sát da mặt, bỗng nhiên, quyền phải của Mạnh Hổ đã vận lực đầy đủ đột ngột xuất ra. Chỉ nghe rắc một tiếng, đầu quyền to như cái bát của Mạnh Hổ đã đập trúng vào ngực tên thích khách sử đao, xuyên thấu vào trong lồng ngực, sau đó năm ngón tay xoè rộng đột ngột bóp mạnh một cái, trái tim của tên thích khách đang đập bình bịch thoáng chốc đã bị Mạnh Hổ bóp cho nát bấy!
Mạnh Hổ chưa kịp rút tay phải về, tên thích khách sử đao đã tắt thở chết ngay tại chỗ.
Cho đến lúc này, thi thể của tên thích khách bị Mạnh Hổ phóng trường mâu xuyên thủng mới nặng nề ngã xuống. Sau khi ngã xuống đất, tên thích khách kia vẫn giơ hai tay về phía Mạnh Hổ, miệng mấp máy liên hồi như có chuyện gì muốn nói, nhưng vĩnh viễn không thể thốt nên lời, chỉ trong khoảnh khắc, bóng tối vô tận đã hoàn toàn bao phủ hắn.
Chỉ trong chớp mắt, hai tên thích khách đánh với Mạnh Hổ đã chết thảm ngay tại chỗ.
Chuyện này đã tạo một áp lực tâm lý nặng nề lên tên thích khách còn lại sau cùng, hắn vừa hơi phân tâm một chút liền bị Trương Hưng Bá quét cho một kích trúng lưng, lập tức rên lên một tiếng thê thảm máu tươi phun thành vòi. Trương Hưng Bá đang muốn tiến tới bổ một kích giết đi tên thích khách, đột nhiên bên tai truyền đến tiếng quát nhẹ của Mạnh Hổ.
Nghe thấy tiếng quát của Mạnh Hổ, Trương Hưng Bá liền xoay lại dùng sống lưng thiết kích gõ một cái sau đầu tên thích khách, tên thích khách nhất thời hôn mê bất tỉnh.
Mạnh Hổ bước lại đá tên thích khách một cước, dặn dò Trương Hưng Bá:
- Hưng Bá, cắt đứt gân tay, gân chân của hắn, tháo rời cằm, lại đập vỡ luôn xương tỳ bà của hắn!
- Dạ!
Trương Hưng Bá đáp lời, lấy ra một thanh chuỷ thủ sắc bén giấu ở ống giày, động tác nhanh nhẹn cắt đứt gân tay và gân chân tên thích khách, sau đó cầm lấy thiết kích đập một cái thật mạnh vào vai tên thích khách. Chỉ nghe một tiếng rắc vang lên, xương vai phải của tên thích khách đã bị đập vỡ nát, tên thích khách trong thoáng chốc đau quá nên tỉnh lại, chỉ kịp kêu thảm một tiếng rồi lại ngất đi.
Lúc này Trương Hưng Bá mới kịp phản ứng, nhanh chóng tháo rời xương hàm dưới của tên thích khách, sau đó lại đập một kích thật mạnh vào xương tỳ bà trên vai trái của tên thích khách. Tên thích khách đau quá tỉnh lại, thế nhưng lần này há miệng chỉ phát ra một tràng thanh âm hàm hồ không rõ, sau đó lại nhanh chóng ngất đi.
Cách đó không xa, Mông Nghiên và hơn trăm nữ vệ chứng kiến cảnh tượng ấy sắc mặt trắng bệch. Mấy ngày sau đó, chỉ cần Trương Hưng Bá tới gần, bọn nữ vệ lập tức tránh đi thật xa!
--------------
Bốn ngày sau, rốt cục Mạnh Hổ và Mông Nghiên đã trở lại thành Lạc Kinh.
Trên đường trở về, Mạnh Hổ không muốn ngồi chung xe với Mông Nghiên nữa.
Trên đường về, vị công chúa dâm phụ thanh danh xấu xa này không ngờ lại thay đổi bộ dáng không còn phóng đãng như ngày xưa, trở nên trầm mặc ít nói hẳn đi. Bất quá khí tức dụ hoặc mê người của Mông Nghiên không sao che giấu được, vẻ dụ hoặc của dâm phụ này đã ăn sâu tận trong xương tuỷ, chỉ cần một nụ cười, một ánh mắt đều mang vẻ câu hồn đoạt phách.
Thành Lạc Kinh đã hiện ra trong tầm mắt, Mông Nghiên đột nhiên đưa tay ra hiệu bảo dừng xe lại, sau đó cho người mời Mạnh Hổ đến trước chiến xa. Chiến xa này quả không hổ là sản phẩm của Hoàng gia, do chính tay thợ khéo dùng vật liệu tốt nhất làm ra, đã trải qua biết bao va chạm như vậy không ngờ còn có thể hoàn hảo không sứt mẻ chút nào trở lại thành Lạc Kinh, quả thật có thể nói là kỳ tích.
Mạnh Hổ dẫn Trương Hưng Bá đi tới trước chiến xa của Mông Nghiên, lạnh nhạt hỏi:
- Công chúa điện hạ có gì dặn dò sao?
Mông Nghiên nhìn Trương Hưng Bá phía sau Mạnh Hổ một cái, thấp giọng nói:
- Có thể bảo thị vệ của ngươi tạm tránh đi một lúc không?
- Không cần thiết như vậy!
Mạnh Hổ khẽ cau mày lạnh lùng:
- Nếu như điện hạ không có gì dặn dò, vậy ta cáo từ! >
- Ôi, các ngươi chờ đã!
Mông Nghiên vừa tức vừa vội, gắt giọng:
- Ngươi chán ghét ta đến mức chỉ nói một câu cũng không muốn nghe sao?
Mạnh Hổ im lặng không nói gì, thế nhưng trên mặt toát ra vẻ không kiên nhẫn.
Mông Nghiên thở dài sâu kín, đột nhiên nói:
- Mạnh Hổ, thật ra ta chỉ qua tay một nam nhân, hắn chính là phu quân Trọng Nghĩa của ta. Tất cả những lời đồn đãi ở đế đô đều là giả, thế nhưng cũng do ta cố ý tạo thành!
Mạnh Hổ ngạc nhiên, câu hỏi tại sao vừa ra đến miệng lập tức bị hắn nuốt trở vào. Hắn sớm biết rằng vị công chúa dâm phụ này hẳn là có một quá khứ phức tạp, chỉ không ngờ nàng chỉ phóng đãng bề ngoài mà thôi. Mạnh Hổ tin tưởng chuyện Mông Nghiên vừa nói là sự thật, bởi vì nàng không cần thiết phải lừa gạt hắn, cũng không thể nào gạt được hắn. Mông Nghiên có phải là người phóng đãng bấy lâu hay không, chuyện này rất dễ dàng nghiệm chứng.
Thế nhưng Mạnh Hổ đối với chuyện Mông Nghiên có phóng đãng thật hay không cũng không quan tâm, bởi vì căn bản là hắn không muốn xảy ra bất cứ chuyện gì gút mắc với nàng.
Mạnh Hổ có dã tâm, cho nên tương lai nhất định sẽ chiêu binh tự lập, mà Mông Nghiên lại là Trưởng công chúa của đế quốc Quang Huy. Nếu như hai người phát sinh ra gút mắt về tình cảm, tương lai đến lúc khởi binh tạo phản sẽ khó tránh khỏi vướng víu tay chân. Hơn nữa giữ Mông Nghiên bên cạnh, đây không phải là giữ một quả bom nổ chậm bên cạnh mình sao? Mạnh Hổ cũng sẽ không làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy!
Mông Nghiên thấy Mạnh Hổ một hồi lâu không lên tiếng, còn tưởng rằng hắn không tin, liên nổi giận:
- Ngươi không tin sao?
Mạnh Hổ gật đầu ra vẻ sao cũng được, lạnh nhạt nói:
- Ta tin, công chúa điện hạ là vô tội.
Mông Nghiên thấy mặc dù ngoài miệng Mạnh Hổ nói tin, nhưng trên mặt rõ ràng lộ ra vẻ không tin, không khỏi bị chọc tức đến nỗi quay mặt sang nơi khác. Thật lâu sau mới quay lại, giọng nói lộ vẻ chờ mong:
- Ngày mai có thi đấu chiến xa, ngươi nhất định phải lấy chức vô địch!
- Thi đấu chiến xa? Thi đấu chiến xa là sao?
Mạnh Hổ nghe xong vô cùng mê hoặc, thế nhưng Mông Nghiên không nói thêm lời nào, trực tiếp giục chiến xa tiến vào thành.
Đưa mắt nhìn theo chiến xa của Mông Nghiên đang tiến vào cửa chính Đông, sắc mặt Mạnh Hổ nhanh chóng trở nên âm trầm, quay đầu lại nói với Hoàng Đảm đang giục ngựa tiến lại:
- Hoàng Đảm, dẫn ta đến doanh phòng của các ngươi!
Quân đoàn cận vệ và quân đoàn cấm vệ bình thường vẫn ở trong vệ bảo* bên ngoài thành Lạc Kinh.
(*Bảo: thành nhỏ.)
Trung đội số Ba của Hoàng Đảm sau khi trở lại Lạc Kinh vẫn đóng quân tại quân doanh, bởi vì theo như quy chế của đế quốc, ngoại trừ Ngự Lâm quân, các binh chủng còn lại của đế quốc muốn tiến vào Lạc Kinh phải có chiếu chỉ của hoàng đế. Lúc này nghe Mạnh Hổ nói muốn đến quân doanh của cận vệ quân, Hoàng Đảm nhất thời cao hứng hẳn lên, gấp giọng nói:
- Tướng quân, doanh trại của bọn ta ở vệ bảo phía Đông thành ngay trước mặt.
Mạnh Hổ im lặng gật đầu, bây giờ hắn đang muốn tìm một chỗ thật tốt để tra hỏi tên thích khách, để có thể mau chóng biết rõ kẻ sai khiến sau lưng hắn là ai!