Không lâu sau đó, rốt cục Mạnh Hổ và Mông Nghiên đã lên khỏi miệng vực.
Tưởng chừng như gặp lại ở kiếp sau, Trương Hưng Bá, Hoàng Đảm và hơn hai trăm cận vệ quân hưng phấn không thôi, bọn nữ vệ của Mông Nghiên kích động đến mức khóc không thành tiếng. Vẻ mặt của Mông Nghiên cũng vô cùng kích động, niềm vui sống sót làm cho nàng cảm nhận được rằng tái thế làm người quả thật không dễ chút nào, đôi mắt đẹp mê hồn nhìn Mạnh Hổ, ánh mắt toát ra vẻ ôn nhu xưa nay chưa từng thấy.
Mạnh Hổ lại không hề vui mừng chút nào sau khi sống sót.
Đây cũng không phải là Mạnh Hổ đạt tới tình trạng "Sống không lấy gì làm vui, chết không lấy gì làm buồn", mà là vì những tình cảnh sinh tử cách nhau chỉ một đường tơ như vậy hắn đã trải qua quá nhiều lần. Đối với lão binh thân trải trăm trận như Mạnh Hổ, chuyện đứng bên bờ vực sinh tử coi như chẳng đáng gì, thần kinh bọn họ đã sớm trải qua tôi luyện không biết bao nhiêu lần mấp mé lằn ranh sinh tử như vậy, có thể nói là đã quá chai sạn, không còn cảm giác!
Trong lúc người khác vẫn đắm chìm trong kích động và vui sướng vì cảm thấy mình may mắn, Mạnh Hổ lại đang nghĩ cách báo thù.
Không sai, Mạnh Hổ muốn báo thù, Mạnh Hổ không phải là người cam chịu thiệt thòi, tính cách của hắn chính là ăn miếng trả miếng, bốn tên thích khách nọ làm hại Mạnh Hổ suýt nữa đi đời, chuyện này vẫn chưa xong! Nếu như không vặn ngược đầu bốn tên thích khách nọ ra sau lưng chúng rồi bắt chúng chỉ ra kẻ chủ mưu đứng sau lưng, Mạnh Hổ tuyệt đối sẽ không chịu để yên!
Dĩ nhiên, Mạnh Hổ cũng hiểu rất rõ ràng, bốn tên thích khách nọ cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Mạnh Hổ đang thầm tính toán mưu kế trong lòng, đột nhiên hừ một tiếng rồi ngã lăn ra đất. Trương Hưng Bá còn đang nhảy nhót vui mừng thấy thế giật mình kinh hãi, vội vã tiến lại đỡ lấy Mạnh Hổ, gấp giọng nói:
- Tướng quân!
Mặc dù Mông Nghiên bị bọn nữ vệ của nàng bao vây chật cứng, nhưng đôi mắt mê hồn luôn lưu ý Mạnh Hổ. Thấy Mạnh Hổ đột nhiên ngã lăn xuống đất, trong lòng nhất thời nặng trĩu, vội vàng gạt đám nữ vệ bên cạnh ra, nhanh chóng đi tới chỗ Mạnh Hổ ngồi xổm xuống, hỏi với vẻ đầy lo lắng:
- Mạnh Hổ, ngươi làm sao vậy?
Mạnh Hổ len lén dùng răng cắn đầu lưỡi của mình, nhất thời một dòng máu tươi như sợi tơ đã trào ra khoé miệng.
Mông Nghiên thấy Mạnh Hổ không nói lời nào, chỉ có máu tươi theo khoé miệng của hắn trào ra, tưởng rằng hắn bị nội thương rất nghiêm trọng nhưng vì cứu nàng cho nên mới kiên trì cho đến bây giờ, lúc này đã an toàn, rốt cục nội thương của hắn lập tức phát tác, hơn nữa không nói được lời nào. Nhớ đến năm lần bảy lượt Mạnh Hổ đã cứu mạng nàng, Mông Nghiên không khỏi cảm thấy buồn rầu, nước mắt như những hạt châu lăn tròn trên mặt, vừa khóc vừa nói:
- Mạnh Hổ, là tại ta, là tại ta không tốt…
- Tướng quân, ngài nhất định phải cố gắng chịu đựng!
Trương Hưng Bá nói dứt lời liền quay đầu lại, giận dữ hét với Hoàng Đảm và bọn cận vệ quân đang đứng ngây ra đó:
- Còn lo lắng con bà nó gì chứ? Cáng khiêng, nhanh chóng đi làm một cái cáng khiêng mang lại đây! Nếu như tướng quân có mệnh hệ gì, lão tử sẽ ngắt đầu đám khốn kiếp chúng bây xuống hết, nhanh lên!
Hoàng Đảm vung tay lên, cả đám cận vệ quân nháo nhào tứ tán chạy đi.
Chỉ trong thoáng chốc, hơn hai trăm tên cận vệ quân đã mang về mấy chục cái cáng. Trương Hưng Bá và Hoàng Đảm vô cùng cẩn thận nâng Mạnh Hổ lên trên cáng, sau đó cùng Hoàng Đảm khiêng cáng lên, quát lớn:
- Đi!
Hoàng Đảm ra lệnh một tiếng, hơn hai trăm tên cận vệ quân và hơn trăm nữ vệ liền che chở cho Mạnh Hổ đang "bị thương nặng" và Mông Nghiên đi qua con đường núi hẹp. Chỉ trong khoảnh khắc, đoàn người đã chìm vào trong biển mây mờ mịt mênh mông, bờ vực sâu vừa mới ồn ào huyên náo rất nhanh đã yên tĩnh trở lại.
--------------
Thời gian chừng uống hết chung trà trôi qua, bốn tên thích khách nọ trở lại bên bờ vực.
Một tên trong bọn cất tiếng:
- Đại ca, đôi cẩu nam nữ kia quả thật là lớn mạng, té từ trên vách đá cao như vậy cũng không chết, hừ hừ, bất quá nam nhân kia dường như đã bị thương, thương thế xem ra rất nặng!
- Nam nhân kia đấu với Kiếm Xỉ Cự Hổ trên bờ vực hẳn là đã bị thương.
Tên thích khách được gọi là "đại ca" ngừng một chút rồi nói tiếp:
- Nam nhân kia võ nghệ rất cao, nếu như hắn liên thủ cùng tên sử dụng song thiết kích, huynh đệ chúng ta bốn người chưa chắc đã thắng được chúng. Thế nhưng bây giờ tên nam nhân ấy đã bị thương nặng, chúng ta đã có cơ hội, ba vị huynh đệ, chúng ta đuổi theo, buổi tối hôm nay thừa dịp bọn chúng lập trại nghỉ ngơi sẽ động thủ!
- Dạ!
Ba tên thích khách còn lại ầm ầm đáp lời.
--------------
Lại nói về Trương Hưng Bá và Hoàng Đảm khiêng Mạnh Hổ đi, bởi vì lo lắng cho "thương thế" của Mạnh Hổ, hơn nữa con đường núi vừa hẹp vừa hiểm trở, sơ xuất một chút là lập tức trượt chân rơi xuống vực sâu vạn trượng. Cho nên hai người cũng không dám đi quá nhanh, miễn cưỡng đi trên con đường núi vừa đi qua một đoạn nhất tuyến thiên*, lúc đưa được Mạnh Hổ và Mông Nghiên tới được mảnh đất bằng phẳng thì trời đã tối mịt.
(*: Nhất tuyến thiên hay còn gọi là "nhất tự thiên", từ dùng để chỉ khe nứt thiên nhiên xuyên giữa ngọn núi, vì vách núi hai bên khe nứt cao ngất, người đi trong khe nứt ấy nhìn lên thấy bầu trời chỉ còn là một sợi chỉ dài, được xem là phong cảnh tự nhiên.)
Mạnh Hổ đã sớm "hôn mê", Mông Nghiên thì trong lòng vô cùng rối loạn, Trương Hưng Bá nghiễm nhiên trở thành nhân vật cầm đầu của cả đoàn người. Tên hán tử lỗ mãng cũng muốn đi suốt đêm, nhưng lại lo lắng ban đêm đi qua sạn đạo sẽ rất nguy hiểm. Dù sao sạn đạo này đã nhiều năm không được tu bổ, sau khi trải qua một phen bị chiến xa của Mạnh Hổ và Mông Nghiên giày xéo lại càng trở nên hư hỏng nhiều hơn.
Thấy Trương Hưng Bá lộ vẻ do dự không quyết, Hoàng Đảm tiến đến trước mặt hắn nói với vẻ dè dặt:
- Bá ca, hay là lập doanh nghỉ ngơi ở đây đi, ta xem tình hình thương thế của tướng quân hình như cũng đã ổn định, hay là chờ đến rạng sáng ngày mai hãy đi thì hợp lý hơn, cả đêm đi trên sạn đạo thật sự quá nguy hiểm!
- Ừ!
Trương Hưng Bá nặng nề gật đầu:
- Vậy lập doanh đi!
Mông Nghiên đi theo sát phía sau cáng Mạnh Hổ đột nhiên lên tiếng:
- Bảo người của ngươi cẩn thận một chút, trong núi có thích khách!
--------------
Bóng đêm âm trầm.
Mấy mươi đống lửa cháy bừng bừng.
Lửa cháy rất mạnh, soi sáng khắp nơi, xua tan bóng tối vô tận, cũng xua tan lạnh giá trong đêm. Mông Nghiên và Mạnh Hổ vẫn còn "hôn mê bất tỉnh" ở trong lều giữa, vòng ngoài là hơn trăm tên nữ vệ của Mông Nghiên, ngoài cùng là hơn hai trăm tên cận vệ quân của Hoàng Đảm.
Bất luận là nữ vệ của Mông Nghiên hay cận vệ quân của Hoàng Đảm, tất cả đều không được nghỉ ngơi yên ổn, mặc nguyên áo giáp mà nằm, binh khí cũng đặt trong tầm tay có thể với tới ngay được. Trương Hưng Bá cầm song thiết kích trong tay giống như một pho tượng lạnh như băng giá, không hề động đậy đứng nghiêm bên cạnh Mạnh Hổ, hai mắt lấp lánh hữu thần không ngừng quan sát tứ bề trong bóng đêm vô tận.
--------------
Cách lều của Mạnh Hổ không xa, bốn bóng đen đang lẳng lặng phục trên một khối đá núi nhìn sang bên này.
Bỗng nhiên, một tên thích khách trong bọn đưa tay ra hiệu, rồi rút lui về phía sau không một tiếng động. Đợi ba tên thích khách còn lại lùi về phía sau, tên thích khách đầu tiên mới nhỏ giọng nói:
- Cận vệ quân của đế quốc Quang Huy mặc dù khó đối phó, nhưng chỉ cần không để cho bọn chúng kết thành đội hình chiến đấu, vậy cũng không thể tạo nên uy hiếp quá lớn đối với chúng ta.
- …Cho nên lần này hành thích nhất định phải mau chóng, phải thành công trước khi đám cận vệ quân kết thành đội hình chiến đấu!
- …Hiện tại chướng ngại lớn nhất chính là tên cầm song thiết kích trong tay kia, đó là một tay tài giỏi. Sau khi bắt đầu hành động, ta và Tam đệ, Tứ đệ chịu trách nhiệm giết chết tên kia, Nhị đệ ngươi lao thẳng tới lều giữa ám sát đôi nam nữ. Sau khi ám sát hai người đó, chúng ta lập tức rời khỏi, tuyệt đối không nên ham chiến, tất cả nghe rõ chưa?
- Đã rõ!
Ba tên thích khách còn lại thấp giọng đáp. >
Tên thích khách đầu lĩnh vung tay lên, bốn tên lập tức tản ra, ẩn vào trong bóng đêm vô cùng vô tận.
--------------
Đến nửa đêm, Trương Hưng Bá đột nhiên cảm thấy buồn tiểu tiện, liền cầm song thiết kích đi ra ngoài lều, sau đó cắm song thiết kích nặng nề xuống đất, rồi cởi dây quần bắt đầu bài tiết. Đang giữa lúc bài tiết thống khoái, bên tai Trương Hưng Bá chợt loáng thoáng truyền đến một thanh âm khác lạ nhỏ như tơ.
Trương Hưng Bá còn chưa bài tiết xong phải vội vã thắt lại dây quần, song thiết kích nhanh chóng trở về tay hắn.
Ba bóng đen từ ba hướng khác nhau bất thình lình xông ra không một tiếng động, nhanh như quỷ mị đánh về phía Trương Hưng Bá. Trương Hưng Bá hét lớn một tiếng, song thiết kích trong tay quét ngang ra, thiết kích nặng nề nhất thời xé rách không khí, mang theo tiếng sấm gió mơ hồ, chặn ngang ba tên thích khách đang tiến về phía trước.
Tuy nhiên ba tên thích khách có thể làm cho Mạnh Hổ phải cắm đầu chạy trốn, há phải hạng người dễ đối phó?
Chỉ nghe một tiếng đinh nhỏ vang lên, chiến đao của tên thích khách ngay chính diện đã chém trúng thiết kích của Trương Hưng Bá. Thế nhưng chuyện làm Trương Hưng Bá giật mình chính là, không ngờ chiến đao của tên thích khách ấy không bị hất văng ra, ngược lại trượt dọc theo thân thiết kích, lưỡi chiến đao sắc bén va chạm vào thân thiết kích phát ra những đốm lửa sáng ngời, mang theo tiếng rít sì sì chém xuống tay trái cầm thiết kích của Trương Hưng Bá.
- Hừ!
Trương Hưng Bá hừ lớn, vội vã lui ngược về phía sau thì đã chậm một chút, hai tên thích khách tấn công hắn từ hai bên trái phải đã tiến sát bên cạnh hắn. Hàn quang chợt loé, trên thân thể Trương Hưng Bá đã có thêm ba vết thương sâu cạn không giống nhau. Ba tên thích khách chỉ một kích đã đắc thủ, không đợi Trương Hưng Bá kịp thở, lại như hình với bóng xông tới quấn lấy hắn.
Trương Hưng Bá rống giận liên hồi, song thiết kích trong tay múa may điên cuồng, nhưng thuỷ chung vẫn không làm gì được ba tên thích khách đang truy sát hắn.
Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì đường lối võ công của ba tên thích khách này hoàn toàn khác hẳn Trương Hưng Bá. Đường lối võ công mà Trương Hưng Bá theo đuổi chính là quyết chiến sa trường, mà ba tên thích khách kia lại theo con đường đơn đả độc đấu, ba tên bọn chúng lại giỏi về thế hợp kích, cho nên vừa mới giao thủ Trương Hưng Bá đã hoàn toàn rơi vào thế hạ phong.
Chưa tới năm hiệp, Trương Hưng Bá đã lâm vào tuyệt cảnh.
Chỉ nghe hai tiếng choang choang vang lên, song thiết kích của Trương Hưng Bá đang múa may điên cuồng đã bị song thương và song câu của hai tên thích khách hai bên trái phải khéo léo giữ chặt. Trương Hưng Bá chưa kịp thu hồi song thiết kích, tên thích khách ở giữa đã nhảy lên cao, chiến đao sắc bén trong tay nhắm thẳng vào đầu Trương Hưng Bá hung hăng bổ xuống.
- Ngao!
Trương Hưng Bá hung hãn gào lên, nhắm mắt khẽ cúi đầu húc về phía trước, định dùng trán của mình đỡ lấy một đao có thể làm tan bia vỡ đá của tên thích khách đang chém xuống!
Mắt thấy chiến đao của tên thích khách nọ sắp sửa chém vào trán của Trương Hưng Bá, đột nhiên một cây trường mâu từ bên cạnh đâm xéo qua, chỉ nghe một tiếng keng vang lên, một đao tan bia vỡ đá của tên thích khách kia đã bị chặn lại. Trương Hưng Bá kinh ngạc mở mắt ra, chỉ thấy Mạnh Hổ không biết đứng bên cạnh hắn từ lúc nào, cây trường mâu mà Mạnh Hổ đang cầm trong tay đúng là cây trường mâu của tên thích khách có nhiệm vụ đi giết Mạnh Hổ.
Trương Hưng Bá ngạc nhiên:
- Tướng quân, ngài….
Trương Hưng Bá chưa kịp giật mình, ba tên thích khách đang vây công Trương Hưng Bá đã giật mình kinh hãi, không phải nam nhân này đã bị trọng thương sao, vì sao vẫn yên lành đứng ở nơi đây? Bỗng nhiên, tên thích khách là lão Đại nhớ tới đồng bọn của hắn, vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy giữa lều không biết từ lúc nào nằm lăn lóc một thi thể, xem bề ngoài giống như Tam đệ của hắn!
- Trung đội số Ba, tập hợp đội hình!
Bầu trời đêm yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng hét như sấm nổ của Hoàng Đảm, hơn hai trăm tên cận vệ quân vốn không hề ngủ đã sớm bị kinh động trỗi dậy, dưới sự chỉ huy của Hoàng Đảm nhanh chóng kết thành đội hình chiến đấu, tạo thành đội hình rẽ quạt bao vây ba tên thích khách và Mạnh Hổ cùng Trương Hưng Bá, còn sau lưng ba tên thích khách chính là vực sâu vạn trượng!