A Nhất sau khi bất tỉnh thì được mặt nạ đưa trở lại căn mật thất đầy sách bí ẩn kia, trên người hắn mặc một bộ y phục trắng xóa, mặt đeo chiếc mặt nạ gỗ.

Viên hỏa linh châu ở trên bàn tròn đã được thay bằng một viên dạ minh châu tỏa ra ánh sáng bàng bạc dịu nhẹ, không hề làm kẻ mù lòa đã lâu như A Nhất cảm thấy chói mắt chút nào.

Trên chiếc bàn tròn trước mặt hắn là một phong thư được gấp lại cẩn thận. Thế nhưng lúc này hắn căn bản không có tâm trí để quan tâm. Ở phía bên kia của khỏa dạ minh châu, hắn có thể lờ mờ thấy được hai thân ảnh đang cải vã.

A Nhất biết rõ đây là giấc mơ, hắn phải mau chóng tỉnh lại, trợ giúp các trưởng bối chống địch mới được.

Dùng cách mà hắn vẫn thường làm, A Nhất đưa tay lên mặt muốn tháo hai con mắt của mình xuống, nếu đủ đau đớn thì hắn có thể tỉnh lại. Đáng tiếc, hắn không được như nguyện, chiếc mặt nạ gỗ che kín mít gương mặt của A Nhất.

Nhìn thấy A Nhất hoảng loạn cố tháo mặt nạ, tiếng nói điềm tĩnh của lão bà vang lên:

- Bình tĩnh lại!

Tiếng nói cổ lão tuy khẽ nhưng lại vững chãi tạo cảm giác an toàn tuyệt đối, tuy nhiên đây không phải cảm giác an toàn khi được che chắn bởi khiên lớn mà là cảm giác khi cầm đại đao có thể hủy thiên diệt địa, không cần phải sợ hãi bất luận kẻ nào.

Lúc này A Nhất mới nhìn thấy rõ diện mạo của hai người.

Bà cụ mang mặt nạ trắng có nụ cười hiền lành khiến hai mắt híp kín. Trên người bà mặc áo gấm quý báu, búi tóc lớn trên đầu cũng được cài rất nhiều trang sức lộng lẫy. Da dẻ trên tay nhăn nheo, mái tóc muối tiêu nhiều sợi bạc hơn đen, thế nhưng sống lưng vẫn thẳng tấp như thân kiếm.

Ngồi bên cạnh là một lão nhân râu tóc bạc phơ mặc bộ đạo bào trắng xám, không ngừng vuốt chòm râu trắng rậm như phất trần của mình, miệng cười ha hả. Trên mặt lão đang đeo một chiếc mặt nạ quỷ Dạ Xoa trắng bạc, há miệng máu dữ tợn.

Cảm giác đầu tiên của A Nhất là hai người này nên đổi mặt nạ cho nhau.

A Nhất vừa tỉnh táo lại liền liên tục đập đầu lên chiếc bàn lớn. Âm thanh va chạm vang lên liên tục thế nhưng hắn lại không hề cảm thấy đau đớn.

Hai lão nhân ngồi phía kia nhìn hắn như một kẻ thiểu năng trí tuệ. Họ quả thật đã già rồi, theo không kịp tư duy của giới trẻ nữa.

Tâm thần bấn loạn, A Nhất nhảy lên bàn đá, lao về phía hai lão nhân. Hi vọng hai người họ có thể tấn công hắn, giúp hắn thức tỉnh, thoát khỏi mộng cảnh đang vây khốn bản thân.

- Hỗn xược!

Bà lão gầm một tiếng quỷ thần khiến A Nhất bay ngược lại, va vào kệ sách ở phía sau. Kệ sách không ngã, chỉ có A Nhất ngã ngồi sập dưới đất.

Thân thể của hắn dường như dính cứng vào kệ sách, không thể cử động được!

Hắn gầm rú, hét vào mặt hai người kia, tựa như một con dã thú.

Nhưng hai lão nhân này hiểu tiếng của con dã thú đang lâm vào đường cùng này hơn tiếng của nhân loại.

- Đây không phải mộng! Đây là Dị Cơ.

Hai chữ này làm A Nhất bừng tỉnh. Cá chép từng nói với hắn về Dị Cơ, một nhóm người thần thông quảng đại, ngạo thị lục đạo, chính bọn họ sáng tạo ra Tán Linh quyết, cũng chính bọn họ tạo ra thí luyện U Minh Táng.

Cách ứng xử của sư tôn khi hắn đeo mặt nạ vào cũng chứng tỏ sự tôn kính của lão nhân gia đối với nhóm người này.

A Nhất vội vàng quỳ xuống dập đầu.

Dẫu Tịch Diệt đạo tổ từng căn dặn hắn không được khụy gối nữa thế nhưng hắn vẫn bỏ ngoài tai. Nếu chỉ cần dập đầu mà có thể cứu sống mọi người thì hắn có thể dập đầu cho đến chết cũng được.

Mặt nạ gỗ vô cảm không chịu giúp hắn rơi lệ. Nếu hắn có thể rơi lệ, biết đâu sẽ khiến đám người kia mềm lòng hơn.

- Cầu xin các vị tiền bối cứu giúp Âm Ảnh tông. Vãn bối nguyện làm trâu làm ngựa hầu hạ các tiền bối.

Nghe vậy hai người kia liền cảm thấy hứng thú. Cũng không phải là họ quan tâm đến mạng sống của A Nhất, Thiên Âm chi hồn đã đeo mặt nạ nhân tộc để đến đây thì không thể lạc lối được nữa. Thân xác có chết cũng không sao.

Bọn họ chỉ hứng thú với lời thề nguyện làm trâu làm ngựa kia.

Nếu như Nhân Hoàng mới nhậm chức này phục tùng bọn họ thì kế hoạch sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Lão giả vội vàng đến đỡ hắn dậy, lời nói ấm áp:

- Mau! Mau đứng lên! Đã đến đây thì chúng ta đều xem như như người một nhà. Người một nhà nâng đỡ cho nhau là tất nhiên, chúng ta nhất định sẽ giúp đỡ ngươi.

Bà lão cứng nhắc hỏi:

- Nói mau! Có chuyện gì? Chỉ Nhìn A Nhất hối hả cũng biết đây tuyệt đối là chuyện khẩn cấp. Bà càng nghĩ càng thấy mình thật may mắn. Hai người đến đây để cá cược chiến trường Quỷ Thần vậy mà lại có duyên gặp được A Nhất đang lầm vào trong khốn cảnh.

A Nhất nắm chặt cánh tay của lão Dạ Xoa.

- Tông môn của vãn bối đang bị vây đánh. Các vị trưởng bối cũng bị trọng thương. Xin các tiền bối thần thông quảng đại ra tay tương trợ.

Đường từ cõi A Tu La và cõi Quỷ đến cõi người đã bị phong bế. Muốn di chuyển cũng không phải là không thể, thế nhưng muốn trong tích tắc đến hỗ trợ Âm Ảnh tông thì phải chịu trả giá lớn.

A Tu La rút ra một cây trâm vàng từ trên đầu. Cuối trâm có đính viên một viên ngọc xanh lục.

Mặt nạ cười trang nghiêm nói:

- Cái giá phải trả rất đắt.

A Nhất vội cắt lời:

- Bất kỳ giá nào! Chỉ cần vãn bối lấy ra được thì vãn bối nhất định sẽ trả.

Thầy đồ đầu thôn từng nói, cháo vờn quanh cũng nguội, nợ trả dần cũng hết. Dẫu lâu thế nào, A Nhất cũng sẽ trả.

Lúc này cho dù hắn có thể trở lại, thậm chí có vào Vô Âm Vô Ảnh, lệ thuộc vào Thiên Âm chi hồn đi chăng nữa thì hắn cũng không thể chiến thắng ngần ấy mấy lão thượng thần, không thể bảo vệ các vị trưởng bối và gia viên của mình.

Con quái vật trong Huyết hải dù có muốn giúp hắn cũng vô dụng. Không có cá chép Chân Long cân bằng, thân thể hắn không thể chịu đựng được oán khí, thi triển lời nguyền Diệt Linh sẽ làm đầu hắn nổ tung.

Bây giờ A Nhất đã không có sự lựa chọn nào khác. Hắn chỉ hi vọng đây không phải là một giấc mơ.

Vị A Tu La nhìn A Nhất rồi thở dài, tình cảm của nhân tộc quá sức điên rồ và rối rắm.

- Khoan!

Bà ta chưa kịp thi triển thủ đoạn thì lão Dạ Xoa đã lên tiếng ngăn cản:

- Bà quên tên chèo thuyền ở Vô Tận hải thật sao? Bà đi chỉ sẽ làm mọi chuyện càng thêm rối rắm, để ta đi!

Thời gian đã quá lâu, quả thật bà ta đã bắt đầu quên đi cố nhân, chỉ không biết cố nhân có chịu quên bà không mà thôi.

Bà lão hời hợt nói:

- Vậy giao cho ngươi! Đừng làm lớn chuyện, Ngưu Vương và Thiên Đế hẳn là đang dòm ngó Nhân giới.

Bị một A Tu La vương căn dặn mình đừng làm lớn chuyện, lão ngẩn ngơ. Nhưng rồi nghĩ đến nghiệt duyên của bà ta với tên lái thuyền kia, lão cũng không trách. Tình yêu có thể thay đổi cả hung thần.

Thế rồi, không một tiếng báo trước, chiếc trâm cài tóc đã cắm xuống đỉnh đầu của A Nhất.

Trước khi mất đi ý thức, hắn nhìn thấy chiếc mặt nạ kia rõ ràng là mặt thật, còn có thể nhìn thấy cái miệng máu đang cử động.

Bên tai vang lên lên tiếng cười khằng khặc và tiếng nói của lão Dạ Xoa.

- Đã lâu lắm rồi lão phu chưa được ăn thịt người.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện