Tịch Diệt đạo tổ bỏ Cửu U Thất Sát Nha và U Linh Cổ Cầm vào bên cạnh A Nhất. Chiếc hộp gỗ dơ bẩn được đào ra từ lòng đất bị vứt sang một xó. Lão còn cẩn thận đặt một y phục trắng, một đôi hài đỏ vào cạnh hắn.
Làm xong hết thảy, lão lấy một miếng ngọc giản ra cầm để trước mặt, dùng một tầng linh lực bao trùm lấy nó cho đến khi miếng ngọc hơi phát sáng, lão cười tự trách nói:
- Sư tôn nằng nặc đòi nhận ngươi làm đệ tử thế nhưng lại chẳng có công pháp gì tốt để chỉ dạy ngươi cả.
Vừa nói lão vừa tháo chiếc nhẫn ngọc màu trắng trên tay mình ra đeo vào ngón trỏ của A Nhất, chiếc nhẫn phát ra ánh sáng nhu hòa rồi bám chặt lấy ngón tay của hắn. Sau khi cho đi chiếc nhẫn thân thể của Tịch Diệt Đạo Tổ nhanh chóng trở nên gầy guộc, bắt đầu tản ra nồng đậm tử khí mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.
Tịch Diệt lùi lại phía sau, đưa miếng ngọc giản cho Hỏa Dung chân quân, hắn tiếp nhận lấy miếng ngọc, đi đến bên quan tài rồi đặt một chiếc đan đỉnh nhỏ bằng bàn tay trong góc của quan tài.
- Tiểu sư đệ! Ta là Hỏa Dung, tuy chúng ta chưa có dịp nói chuyện với nhau, thế nhưng ta biết ngươi tâm địa thiện lương. Sau này hãy thay lão phu cứu thật nhiều người! Hỏa Dung chân quân thở dài. Bốn người Tứ Đế tuy thiên tư kinh người thế nhưng không ai chịu nhận truyền thừa đan đạo của lão cả. Hỏa Thần Y được vạn người kính ngưỡng vậy mà lại không có người nối nghiệp. Cái tên Trường Sinh đan mãi cũng chỉ là một giấc mộng mãi mãi không thể trường sinh.
Tiếp theo là Nghi Thủy chân quân, người này đặt vào tay A Nhất một chiếc hộp, vẻ ngoài giống hệt hộp phấn trang điểm của nữ nhân.
Trên gương mặt già nua tràn đầy hận ý và không cam lòng.
- Uống nước nhớ nguồn, sống là người Âm Ảnh tông, chết là ma Âm Ảnh tông. Nhất định phải báo thù!
Từ lúc còn là một hài đồng, Nghi Thủy đã được Tịch Diệt mua và đem về Âm Ảnh tông để nuôi dạy. Chấp niệm của bà ta với Âm Ảnh tông cũng là lớn nhất.
Nghe thấy vậy, lão đạo tổ nhíu mày, muốn xóa bỏ câu nói của Nghi Thủy khỏi ngọc giản nhưng rồi lại thôi. Lão không đành lòng chối bỏ ước nguyện cuối cùng của bà ta, chỉ có thể khẽ thở dài, thầm mong A Nhất đừng vì chấp nhất đến việc báo thù rửa hận mà lầm đường lạc lối.
Lão biết rõ hơn ai hết, một người sống chỉ vì để báo thù không còn là người sống nữa. Sau khi đã báo thù rồi, trước mặt chính là đêm đen bất tận, ngoảnh đầu nhìn quanh thì đã chẳng còn ai bên mình.
Đến phiên Kim Tỏa, vị đường chủ thanh tú đã lấy lại được bình tĩnh. Hắn đứng lên tiến đến bên cạnh quan tài, nhét vào miệng A Nhất một đồng xu.
- Nếu như có đủ tài phú thì chúng sanh sẽ không ai phải chịu khổ. Huynh chỉ mong đệ có thể có một cuộc sống phú quý, áo cơm vô ưu!
Lời chúc phúc này không phải là vì hắn coi thường A Nhất không thể tu luyện.
Trước kia, cha của hắn là cướp, mẫu thân của hắn bị cha hắn cướp về, hãm hiếp mới có hắn. Từ nhỏ hắn đã lớn lên trong sự tủi nhục của mẫu thân, sự điên cuồng của phụ thân. Mười tuổi, Kim Tỏa giết cha, mẫu thân hắn đâm hắn một dao sau lưng rồi tự sát.
Một bi kịch tạo nên một con người. Lúc còn trong phàm thế thì hắn tham tiền hơn mạng, sau này bước vào tu chân giới thì hắn còn hiểu rõ hơn sức mạnh của tài phú hơn nữa.
Đến lượt Thổ Ti chân nhân, vị đường chủ này tặng cho A Nhất một tượng đất nhỏ hình người thô sơ, tượng đất có dáng dấp y hệt người đàn ông trung niên kia. Gương mặt phúc hậu cười nói:
- Mong sau này tiểu sư đệ có thể khắc cho ta một pho tượng giống vậy đặt trên đỉnh Tu Di.
Người này trước kia là đệ nhất thiên tài của Chân Linh môn, một môn phái nhỏ phụ thuộc vào Cổ Khôi Môn, cũng đứng vững gót chân trong giới tu chân nhờ việc điều khiển khôi lỗi. Tuy không có năng khiếu khống chế khôi lỗi để lập trận và chiến đấu, thế nhưng kỹ thuật sáng tạo khôi lỗi điêu luyện của hắn giúp hắn đạt được danh hiệu đó một cách dễ dàng.
Mộc tú vu lâm, phong tất tồi chi
Điểu thái xuất đầu, thương tất đả.
Tài năng quá sáng chói cũng là cái tội, Chân Linh môn bị diệt vong gần như trong một đêm.
Không có khả năng báo thù, hắn tự phá vỡ thế giới tinh thần rồi nhảy xuống hạp cốc Diệu Âm tìm chết.
Phàm nhân hay tiên nhân đều vậy, có cái chết nặng tựa thái sơn, cũng có cái chết nhẹ tựa lông hồng.
Hôm nay trong lòng Thổ Ti chân nhân nhẹ tựa lông hồng.
…
Cuối cùng là Nhập Mộc chân nhân, hắn đến cạnh quan tài, khoát tay. Một cây dù xuất hiện rơi vào bên người A Nhất.
Lão gắng gượng mở miệng máu đỏ lòm, cố cười nói:
- Tiểu sư đệ có rảnh rỗi thì nhớ mở dù đón gió Tây Bắc.
Nhập Mộc nhớ lúc lão còn là một khổ tu sĩ phàm tục, lão rời bỏ gia đình, ẩn mình ở chốn thâm sơn cùng cốc đầu nguồn An Lộc Hà. Đến lúc tưởng rằng đã cắt đứt được mọi vương vấn với phàm trần, muốn rời đi thì lại phát hiện bản thân không nỡ vứt bỏ cơn gió Tây Bắc mát dịu từ Vô Tận Hải.
…
Hoàn tất xong tất cả chuyện này, Tịch Diệt đạo tổ cầm lại ngọc giản, trìu mến nói:
- Tiểu A Nhất, tái kiến!
Nói xong lão liền thu hồi tinh thần lực của mình, miếng ngọc lóe lên một chút rồi dần dần đạm xuống, trông như một viên ngọc bình thường. Lão trịnh trọng đặt nó ngay trên ngực của A Nhất rồi đóng nắp quan tài lại.
Tất cả những món đồ kia tuy trông vô cùng bình thường nhưng lại đều là bản mệnh pháp khí của họ, đã đi cùng họ từ Thần Thông cảnh, đã chứng kiến cả chặng đường tu tiên dài đằng đẵng và đầy gian truân kia.
Ức vạn năm sau vẫn có người hát mù nghêu nghao hát về họ.
Khúc hát, Họ Đã Tu Tiên Như Thế Đó!
Làm xong hết thảy, lão lấy một miếng ngọc giản ra cầm để trước mặt, dùng một tầng linh lực bao trùm lấy nó cho đến khi miếng ngọc hơi phát sáng, lão cười tự trách nói:
- Sư tôn nằng nặc đòi nhận ngươi làm đệ tử thế nhưng lại chẳng có công pháp gì tốt để chỉ dạy ngươi cả.
Vừa nói lão vừa tháo chiếc nhẫn ngọc màu trắng trên tay mình ra đeo vào ngón trỏ của A Nhất, chiếc nhẫn phát ra ánh sáng nhu hòa rồi bám chặt lấy ngón tay của hắn. Sau khi cho đi chiếc nhẫn thân thể của Tịch Diệt Đạo Tổ nhanh chóng trở nên gầy guộc, bắt đầu tản ra nồng đậm tử khí mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.
Tịch Diệt lùi lại phía sau, đưa miếng ngọc giản cho Hỏa Dung chân quân, hắn tiếp nhận lấy miếng ngọc, đi đến bên quan tài rồi đặt một chiếc đan đỉnh nhỏ bằng bàn tay trong góc của quan tài.
- Tiểu sư đệ! Ta là Hỏa Dung, tuy chúng ta chưa có dịp nói chuyện với nhau, thế nhưng ta biết ngươi tâm địa thiện lương. Sau này hãy thay lão phu cứu thật nhiều người! Hỏa Dung chân quân thở dài. Bốn người Tứ Đế tuy thiên tư kinh người thế nhưng không ai chịu nhận truyền thừa đan đạo của lão cả. Hỏa Thần Y được vạn người kính ngưỡng vậy mà lại không có người nối nghiệp. Cái tên Trường Sinh đan mãi cũng chỉ là một giấc mộng mãi mãi không thể trường sinh.
Tiếp theo là Nghi Thủy chân quân, người này đặt vào tay A Nhất một chiếc hộp, vẻ ngoài giống hệt hộp phấn trang điểm của nữ nhân.
Trên gương mặt già nua tràn đầy hận ý và không cam lòng.
- Uống nước nhớ nguồn, sống là người Âm Ảnh tông, chết là ma Âm Ảnh tông. Nhất định phải báo thù!
Từ lúc còn là một hài đồng, Nghi Thủy đã được Tịch Diệt mua và đem về Âm Ảnh tông để nuôi dạy. Chấp niệm của bà ta với Âm Ảnh tông cũng là lớn nhất.
Nghe thấy vậy, lão đạo tổ nhíu mày, muốn xóa bỏ câu nói của Nghi Thủy khỏi ngọc giản nhưng rồi lại thôi. Lão không đành lòng chối bỏ ước nguyện cuối cùng của bà ta, chỉ có thể khẽ thở dài, thầm mong A Nhất đừng vì chấp nhất đến việc báo thù rửa hận mà lầm đường lạc lối.
Lão biết rõ hơn ai hết, một người sống chỉ vì để báo thù không còn là người sống nữa. Sau khi đã báo thù rồi, trước mặt chính là đêm đen bất tận, ngoảnh đầu nhìn quanh thì đã chẳng còn ai bên mình.
Đến phiên Kim Tỏa, vị đường chủ thanh tú đã lấy lại được bình tĩnh. Hắn đứng lên tiến đến bên cạnh quan tài, nhét vào miệng A Nhất một đồng xu.
- Nếu như có đủ tài phú thì chúng sanh sẽ không ai phải chịu khổ. Huynh chỉ mong đệ có thể có một cuộc sống phú quý, áo cơm vô ưu!
Lời chúc phúc này không phải là vì hắn coi thường A Nhất không thể tu luyện.
Trước kia, cha của hắn là cướp, mẫu thân của hắn bị cha hắn cướp về, hãm hiếp mới có hắn. Từ nhỏ hắn đã lớn lên trong sự tủi nhục của mẫu thân, sự điên cuồng của phụ thân. Mười tuổi, Kim Tỏa giết cha, mẫu thân hắn đâm hắn một dao sau lưng rồi tự sát.
Một bi kịch tạo nên một con người. Lúc còn trong phàm thế thì hắn tham tiền hơn mạng, sau này bước vào tu chân giới thì hắn còn hiểu rõ hơn sức mạnh của tài phú hơn nữa.
Đến lượt Thổ Ti chân nhân, vị đường chủ này tặng cho A Nhất một tượng đất nhỏ hình người thô sơ, tượng đất có dáng dấp y hệt người đàn ông trung niên kia. Gương mặt phúc hậu cười nói:
- Mong sau này tiểu sư đệ có thể khắc cho ta một pho tượng giống vậy đặt trên đỉnh Tu Di.
Người này trước kia là đệ nhất thiên tài của Chân Linh môn, một môn phái nhỏ phụ thuộc vào Cổ Khôi Môn, cũng đứng vững gót chân trong giới tu chân nhờ việc điều khiển khôi lỗi. Tuy không có năng khiếu khống chế khôi lỗi để lập trận và chiến đấu, thế nhưng kỹ thuật sáng tạo khôi lỗi điêu luyện của hắn giúp hắn đạt được danh hiệu đó một cách dễ dàng.
Mộc tú vu lâm, phong tất tồi chi
Điểu thái xuất đầu, thương tất đả.
Tài năng quá sáng chói cũng là cái tội, Chân Linh môn bị diệt vong gần như trong một đêm.
Không có khả năng báo thù, hắn tự phá vỡ thế giới tinh thần rồi nhảy xuống hạp cốc Diệu Âm tìm chết.
Phàm nhân hay tiên nhân đều vậy, có cái chết nặng tựa thái sơn, cũng có cái chết nhẹ tựa lông hồng.
Hôm nay trong lòng Thổ Ti chân nhân nhẹ tựa lông hồng.
…
Cuối cùng là Nhập Mộc chân nhân, hắn đến cạnh quan tài, khoát tay. Một cây dù xuất hiện rơi vào bên người A Nhất.
Lão gắng gượng mở miệng máu đỏ lòm, cố cười nói:
- Tiểu sư đệ có rảnh rỗi thì nhớ mở dù đón gió Tây Bắc.
Nhập Mộc nhớ lúc lão còn là một khổ tu sĩ phàm tục, lão rời bỏ gia đình, ẩn mình ở chốn thâm sơn cùng cốc đầu nguồn An Lộc Hà. Đến lúc tưởng rằng đã cắt đứt được mọi vương vấn với phàm trần, muốn rời đi thì lại phát hiện bản thân không nỡ vứt bỏ cơn gió Tây Bắc mát dịu từ Vô Tận Hải.
…
Hoàn tất xong tất cả chuyện này, Tịch Diệt đạo tổ cầm lại ngọc giản, trìu mến nói:
- Tiểu A Nhất, tái kiến!
Nói xong lão liền thu hồi tinh thần lực của mình, miếng ngọc lóe lên một chút rồi dần dần đạm xuống, trông như một viên ngọc bình thường. Lão trịnh trọng đặt nó ngay trên ngực của A Nhất rồi đóng nắp quan tài lại.
Tất cả những món đồ kia tuy trông vô cùng bình thường nhưng lại đều là bản mệnh pháp khí của họ, đã đi cùng họ từ Thần Thông cảnh, đã chứng kiến cả chặng đường tu tiên dài đằng đẵng và đầy gian truân kia.
Ức vạn năm sau vẫn có người hát mù nghêu nghao hát về họ.
Khúc hát, Họ Đã Tu Tiên Như Thế Đó!
Danh sách chương