Ngư xoa nặng trịch trong tay Bành Việt giống như độc xà có sinh mệnh đâm tới.
Hai mũi sắt lóng lánh sắc nhọn theo ngư xoa chuyển động quỷ dị trong tay Bành Việt, biến ảo thành một cổ quang mang giống như quang vực.
- Oh Lưu Khám thật không ngờ đối phương nói đánh là đánh.
Võ Sơn Kiếm trong tay còn chưa kịp rút ra khỏi vỏ, vội vàng chặn ngang. Vỏ kiếm bị kẹp trong hai thanh xiên cá, xoay chuyển theo ngư xoa, sản sinh một cổ lực lượng thật lớn.
Thân thể Lưu Khám khẽ nghiêng về một bên, cất bước vòng quanh.
- Tam Cung Bộ! Quán Anh mắt sáng lên, từng bước từng bước lui về phía sau.
Võ Kiếm Sơn theo động tác chuyển động của Lưu Khám, xoạt một tiếng, lưỡi đao sắc bén tuôn ra khỏi vỏ.
Chỉ là vỏ kiếm lại bay ra ngoài, rơi vào bên cạnh Quán Anh. Chỉ thấy gã khom người nhặt vỏ kiếm lên, cười ha hả ngồi trên bậc thang.
- A Khám huynh đệ không cần khách khí, hãy giết chết tên khốn kiếp này đi.
Lưu Khám giận dữ:
- Quán Anh còn không trợ giúp! - Hai đánh một không phải hành động của hảo hán.
Bộ dáng Quán Anh ung dung giống như chuyện không liên quan tới mình khiến Lưu Khám nổi trận lôi đình.
Ngư xoa trong tay Bành Việt càng lúc càng nhanh, từng chiêu đều tàn nhẫn dị thường.
Oh oh ohoo … Mỗi lần xuất chiêu đều kèm theo một luồng gió sắc bén, còn Lưu Khám liên tục bị Bành Việt áp bức lui về phía sau. Không phải hắn đánh không lại đối phương, vấn đề chính là binh khí trong tay không sánh bằng binh khí của đối phương. Ngư xoa của Bành Việt nặng khoảng chừng 70, 80 cân; còn Võ Kiếm Sơn trong tay Lưu Khám chỉ nặng 8 cân 4 lạng, căn bản không dám dùng sức giao thủ với đối phương.
Hơn nữa ngư xoa của Bành Việt dài hơn Võ Sơn Kiếm.
Cái này chính là dài hơn một tấc, mạnh hơn một bậc. Lưu Khám vô pháp tiếp cận, vô pháp dùng sức đối sức, nhất thời lâm vào thế hạ phong.
Trình Mạc cũng từ trong phòng đi tới, cùng với Quán Anh đang cười ha hả ngồi trên bậc thang xem cảnh náo nhiệt.
Đừng tưởng rằng Quán Anh chỉ ngồi xem cảnh náo nhiệt, trong tay gã có cung tiễn, ánh mắt sáng quắc nhìn hai người giao chiến, chuẩn bị tùy thời xuất thủ.
- Lão huynh dừng tay … Ta không phải người của quan phủ!
- Hừ, Tần tặc nhà ngươi nghĩ ta là trẻ lên ba bị ngươi lừa hay sao? Ngựa ngươi cưỡi chính là ngựa của quan phủ, Võ Kiếm Sơn ngươi dùng chỉ có Tần tặc Thiết Ưng Duệ sĩ mới được phân phối. Nếu như không phải Tần tặc, sao có thể có những trang bị này? Gia gia chính là Bành Việt các ngươi muốn tìm, có chiêu số gì hãy xuất ra đi.
Lưu Khám âm thầm kêu khổ, hóa ra vấn đề là ở thanh kiếm trong tay.
Thực sự không có biện pháp giải thích, hơn nữa bị từng chiêu từng chiêu của Bành Việt áp bức, khiến Lưu Khám căn bản không kịp giải thích. Trải qua ba bốn hiệp, trong ngực Lưu Khám bắt đầu truyền tới cơn tức, giống như đất chỉ còn ba phần đất bị Bành Việt công kích giống như mưa rền gió dữ để Lưu Khám có chút không thể chống đỡ.
Keng! Ngư xoa và Võ Sơn Kiếm chạm vào nhau làm vang lên một đạo thanh âm giòn tan.
Lưu Khám chĩa mũi kiếm về phía trước, dưới chân lướt nhanh, thân thể di chuyển kỳ dị, mũi kiếm vừa vặn chém đúng mối nối giữa hai thanh đồng sắc nhọn trên ngư xoa, cổ tay bỗng dưng trầm xuống. Nói cũng kỳ quái, ngư xoa nặng trịch giao phong với Võ Sơn Kiếm, hẳn là Võ Kiếm Sơn phải thất thủ.
Thế nhưng Bành Việt lại cảm thấy một cổ lực đạo kỳ dị truyền tới, khiến ngư xoa trong tay bị đẩy ra.
Băng Nhất Kiếm Thuật trong Thái Cực Kiếm! Sau khi ngư xoa bị đẩy ra, Bành Việt liền giang rộng chân. Thế nhưng y phản ứng cực kỳ cấp tốc, vì vậy thân thể theo ngư xoa lui về phía sau hai bước, xoay tròn tại chỗ, thuận thế văng ngư xoa cắm vào cây cột, ý khinh thường trong lòng ngay lập tức tiêu thất không còn.
- Tần tặc, công phu khá lắm! Lưu Khám băng mở ngư xoa của Bành Việt, vốn định xông tơi, không ngờ Bành Việt lại phản ứng như vậy, trong giây lát liền thu thế lại.
Hắn không dám mạo hiểm xuất kích, trường kiếm trong tay vừa chuyển, dùng một chiêu thái cực kiếm, đồng thời điều chỉnh hô hấp, có thể dùng thân thể ở trong nháy mắt đạt được trạng thái vững vàng.
Một chiêu thu về này cực nhanh.
Lại thấy Quán Anh không kiềm chế được trầm trồ khen ngợi:
- A Khám huynh đệ, đúng là hảo kiếm pháp … Mẹ kiếp, ngươi cư nhiên dám giấu tài đối với ta.
Sắc mặt Bành Việt cực kỳ nghiêm túc, tay nắm chặt ngư xoa, chân trái chậm rãi giơ lên. Tuy không rõ y sẽ công kích thế nào, thế nhưng Lưu Khám có thể cảm thụ được, chiến ý của Bành Việt càng lúc càng bạo phát mạnh mẽ, con ngươi hắn không khỏi co rụt lại, chuẩn bị tử chiến với Bành Việt.
- Trọng nhi, dừng tay! Ngay trong tình thế chỉ mành treo chuông, lão bà đột nhiên mở miệng.
- Mẹ, bọn họ …
- Bọn họ không phải người của quan phủ! Bà lão nhìn Lưu Khám cùng với Quán Anh và Trình Mạc đang ngồi ở bậc thang xem cảnh náo nhiệt.
- Công phu của tiểu huynh đệ này không kém con chỉ là không có binh khí trong tay mà thôi. Nếu như hắn là người quan phủ, đồng bọn hắn sao có thể khoanh tay đứng nhìn.
Trong nháy mắt con vừa bị đẩy lùi, chỉ cần người kia bắn ra một tiễn, con bị chết hẳn là điều không cần bàn cãi.
Hai mũi sắt lóng lánh sắc nhọn theo ngư xoa chuyển động quỷ dị trong tay Bành Việt, biến ảo thành một cổ quang mang giống như quang vực.
- Oh Lưu Khám thật không ngờ đối phương nói đánh là đánh.
Võ Sơn Kiếm trong tay còn chưa kịp rút ra khỏi vỏ, vội vàng chặn ngang. Vỏ kiếm bị kẹp trong hai thanh xiên cá, xoay chuyển theo ngư xoa, sản sinh một cổ lực lượng thật lớn.
Thân thể Lưu Khám khẽ nghiêng về một bên, cất bước vòng quanh.
- Tam Cung Bộ! Quán Anh mắt sáng lên, từng bước từng bước lui về phía sau.
Võ Kiếm Sơn theo động tác chuyển động của Lưu Khám, xoạt một tiếng, lưỡi đao sắc bén tuôn ra khỏi vỏ.
Chỉ là vỏ kiếm lại bay ra ngoài, rơi vào bên cạnh Quán Anh. Chỉ thấy gã khom người nhặt vỏ kiếm lên, cười ha hả ngồi trên bậc thang.
- A Khám huynh đệ không cần khách khí, hãy giết chết tên khốn kiếp này đi.
Lưu Khám giận dữ:
- Quán Anh còn không trợ giúp! - Hai đánh một không phải hành động của hảo hán.
Bộ dáng Quán Anh ung dung giống như chuyện không liên quan tới mình khiến Lưu Khám nổi trận lôi đình.
Ngư xoa trong tay Bành Việt càng lúc càng nhanh, từng chiêu đều tàn nhẫn dị thường.
Oh oh ohoo … Mỗi lần xuất chiêu đều kèm theo một luồng gió sắc bén, còn Lưu Khám liên tục bị Bành Việt áp bức lui về phía sau. Không phải hắn đánh không lại đối phương, vấn đề chính là binh khí trong tay không sánh bằng binh khí của đối phương. Ngư xoa của Bành Việt nặng khoảng chừng 70, 80 cân; còn Võ Kiếm Sơn trong tay Lưu Khám chỉ nặng 8 cân 4 lạng, căn bản không dám dùng sức giao thủ với đối phương.
Hơn nữa ngư xoa của Bành Việt dài hơn Võ Sơn Kiếm.
Cái này chính là dài hơn một tấc, mạnh hơn một bậc. Lưu Khám vô pháp tiếp cận, vô pháp dùng sức đối sức, nhất thời lâm vào thế hạ phong.
Trình Mạc cũng từ trong phòng đi tới, cùng với Quán Anh đang cười ha hả ngồi trên bậc thang xem cảnh náo nhiệt.
Đừng tưởng rằng Quán Anh chỉ ngồi xem cảnh náo nhiệt, trong tay gã có cung tiễn, ánh mắt sáng quắc nhìn hai người giao chiến, chuẩn bị tùy thời xuất thủ.
- Lão huynh dừng tay … Ta không phải người của quan phủ!
- Hừ, Tần tặc nhà ngươi nghĩ ta là trẻ lên ba bị ngươi lừa hay sao? Ngựa ngươi cưỡi chính là ngựa của quan phủ, Võ Kiếm Sơn ngươi dùng chỉ có Tần tặc Thiết Ưng Duệ sĩ mới được phân phối. Nếu như không phải Tần tặc, sao có thể có những trang bị này? Gia gia chính là Bành Việt các ngươi muốn tìm, có chiêu số gì hãy xuất ra đi.
Lưu Khám âm thầm kêu khổ, hóa ra vấn đề là ở thanh kiếm trong tay.
Thực sự không có biện pháp giải thích, hơn nữa bị từng chiêu từng chiêu của Bành Việt áp bức, khiến Lưu Khám căn bản không kịp giải thích. Trải qua ba bốn hiệp, trong ngực Lưu Khám bắt đầu truyền tới cơn tức, giống như đất chỉ còn ba phần đất bị Bành Việt công kích giống như mưa rền gió dữ để Lưu Khám có chút không thể chống đỡ.
Keng! Ngư xoa và Võ Sơn Kiếm chạm vào nhau làm vang lên một đạo thanh âm giòn tan.
Lưu Khám chĩa mũi kiếm về phía trước, dưới chân lướt nhanh, thân thể di chuyển kỳ dị, mũi kiếm vừa vặn chém đúng mối nối giữa hai thanh đồng sắc nhọn trên ngư xoa, cổ tay bỗng dưng trầm xuống. Nói cũng kỳ quái, ngư xoa nặng trịch giao phong với Võ Sơn Kiếm, hẳn là Võ Kiếm Sơn phải thất thủ.
Thế nhưng Bành Việt lại cảm thấy một cổ lực đạo kỳ dị truyền tới, khiến ngư xoa trong tay bị đẩy ra.
Băng Nhất Kiếm Thuật trong Thái Cực Kiếm! Sau khi ngư xoa bị đẩy ra, Bành Việt liền giang rộng chân. Thế nhưng y phản ứng cực kỳ cấp tốc, vì vậy thân thể theo ngư xoa lui về phía sau hai bước, xoay tròn tại chỗ, thuận thế văng ngư xoa cắm vào cây cột, ý khinh thường trong lòng ngay lập tức tiêu thất không còn.
- Tần tặc, công phu khá lắm! Lưu Khám băng mở ngư xoa của Bành Việt, vốn định xông tơi, không ngờ Bành Việt lại phản ứng như vậy, trong giây lát liền thu thế lại.
Hắn không dám mạo hiểm xuất kích, trường kiếm trong tay vừa chuyển, dùng một chiêu thái cực kiếm, đồng thời điều chỉnh hô hấp, có thể dùng thân thể ở trong nháy mắt đạt được trạng thái vững vàng.
Một chiêu thu về này cực nhanh.
Lại thấy Quán Anh không kiềm chế được trầm trồ khen ngợi:
- A Khám huynh đệ, đúng là hảo kiếm pháp … Mẹ kiếp, ngươi cư nhiên dám giấu tài đối với ta.
Sắc mặt Bành Việt cực kỳ nghiêm túc, tay nắm chặt ngư xoa, chân trái chậm rãi giơ lên. Tuy không rõ y sẽ công kích thế nào, thế nhưng Lưu Khám có thể cảm thụ được, chiến ý của Bành Việt càng lúc càng bạo phát mạnh mẽ, con ngươi hắn không khỏi co rụt lại, chuẩn bị tử chiến với Bành Việt.
- Trọng nhi, dừng tay! Ngay trong tình thế chỉ mành treo chuông, lão bà đột nhiên mở miệng.
- Mẹ, bọn họ …
- Bọn họ không phải người của quan phủ! Bà lão nhìn Lưu Khám cùng với Quán Anh và Trình Mạc đang ngồi ở bậc thang xem cảnh náo nhiệt.
- Công phu của tiểu huynh đệ này không kém con chỉ là không có binh khí trong tay mà thôi. Nếu như hắn là người quan phủ, đồng bọn hắn sao có thể khoanh tay đứng nhìn.
Trong nháy mắt con vừa bị đẩy lùi, chỉ cần người kia bắn ra một tiễn, con bị chết hẳn là điều không cần bàn cãi.
Danh sách chương