Khâu Lý, tên như ý nghĩa, trong khâu có đường.

Dựa theo luật pháp thông dụng của các quốc gia thời kỳ Chiến quốc, ngũ hộ làm một lân, ngũ lân làm một dặm. Khâu Lý nằm trong Tiết quận thuộc sự cai trị của Triệu Vương.

Chỉ có điều, nhân khẩu Khấu Lý trên thực tế vượt trên trăm dặm.

Có khoảng chừng bốn mươi hộ gia đình, dựa theo quy định trong biến pháp, mỗi hộ gia đình có năm người, suy ra trong Khâu Lý nho nhỏ có khoảng chừng hơn hai trăm người. Bởi vì tại ven bờ Dã Trạch có quy mô lớn nhất Khâu Lý, vì thế cũng là nơi có mật độ người cao nhất.

Thời gian ba người Lưu Khám tới Khâu Lý cũng là lúc trời đêm.

Mọi người trong thôn nhỏ sau một ngày làm việc mệt mỏi đã sớm tắt đèn nghỉ ngơi.

Khi xe ngựa tiến nhập trong thôn khiến chó sủa ầm ĩ. Mấy nông trại nổi đèn sang trưng, đồng thời mơ hồ nghe được thanh âm chửi bới không rõ rang. Chỉ là tạo lên động tĩnh lớn như vậy, nhưng không có ai mở cửa đi tới xem xét tình hình … Một lát sau tất cả khôi phục sự yên tĩnh.

- Có người rình rập! Lưu Khám ngồi trên càng xe, bỗng dưng quay đầu nhìn lại.

Nông trại im ắng thắp đèn sáng, sau một hồi lại tắt đèn! Nhưng mặc dù như vậy, cái loại cảm giác bị rình rập vẫn thập phần cường liệt. Lưu Khám theo bản năng nắm chặt Võ Sơn Kiếm trong tay.

Dọc theo đường trong thôn tiếp tục tiến về phía trước, liền thấy một tòa nông trại giống như khách sạn bình dân.

Quán Anh gật đầu, ghìm cương ngựa, từ trên xe ngựa nhảy xuống đi tới nhẹ nhàng gõ cửa. Một lát sau, trong phòng truyền tới tiếng bước chân.

Một hán tử khoảng chừng 24, 25 tướng mạo oai hùng, vai rộng eo thon chạy tới mở cửa.

- Các ngươi tìm ai? Hán tử này mang theo thanh âm bản địa cực kỳ nặng, trên mặt toát lên vẻ cảnh giác. Y đứng tại cửa trừng mắt nhìn Quán Anh, làm như đang đề phòng cái gì đó.

Lưu Khám nhảy xuống xe, tiến lên nói:

- Lão huynh, chúng ta là người qua đường, không có chỗ tá túc, muốn quấy rầy huynh một đêm, không biết có được không? Chúng ta không phải người xấu, chỉ có ba người mà thôi, chỉ cầu một phòng nghỉ ngơi như vậy là đủ rồi.

Lúc này Trình Mạc cũng xuống xe.

Có lẽ thấy Trình Mạc hào hoa phong nhã, đầu đầy tóc bạc, hán tử kia mới thở phào nhẹ nhõm.

Lập tức hào sảng cười nói:

- Tứ hải giai huynh đệ, người từ phương xa đều là khách … Ha ha, mười dặm quanh đây cũng chỉ có một mình khách sạn này của ta, quấy rầy cái gì kia chứ? Chỉ là mẫu thân ta bệnh nặng, e là vô pháp an bài đồ ăn cho các vị, mong các vị thứ lỗi.

Nói xong, yn tránh sang một bên nhường đường.

Quán Anh vội vàng đánh xe vào cửa, sau khi gỡ thùng xe liền để ngựa đứng trong chuồng ngựa. Hán tử kia thấy hai con ngựa này, trong mắt chợt lóe tinh quang. Vừa dẫn đường đi về phía trước, vừa dường như không có việc gì hỏi:

- Quả nhiên là ngựa tốt! Các vị khách nhân từ nơi nào tới? Lưu Khám nói:

- Từ Huyện Bái tới!

- Huyện Bái? Chính là Huyện Bái có Tứ Thủy Hoa Điêu? Quán Anh không kiềm chế được cười nói:

- Ngài cũng biết Tứ Thủy Hoa Điêu sao? - Sao lại không biết … Nếu như không có Tứ Thủy Hoa Điêu, ta e là còn không biết Huyện Bái ở đâu. Ta mới chỉ được uống rượu của Tứ Thủy Hoa Điêu đã bị pha trộn, còn rượu Tứ Thủy Hoa Điêu chính hãng thì chưa được uống. Sau này nếu như rảnh rỗi, nhất định phải đi Huyện Bái uống một phen thống khoái.

Lưu Khám thấy hán tử kia liên tục đưa mắt liếc nhìn ngựa của hắn, hắn lập tức hiểu sự hồi hộp của hán tử kia.

- Ah, ta không có ngựa cưỡi, hai con ngựa này là ta mượn bằng hữu trong quan nha.

- Xen chừng khách nhân cũng là quý nhân a! Hán tử cười cười, vừa nói chuyện vừa dẫn ba người Lưu Khám tới một gian sương phòng.

- Khách sạn chốn hoang vắng, không thể sánh bằng nơi thi trấn phồn hoa, có chút thiếu sót mong khách nhân lượng thứ … Phòng bếp ở phía sau, khách nhân có thể tự mình đun nấu. Nếu như cần thứ gì chỉ việc lên tiếng là được. Ta còn có chút việc, xin mời ba vị tự nhiên.

Đứng trước ngọn đèn dầu, hán tử cười ha hả cáo lui rời đi.

Lưu Khám nhìn theo bóng dáng y đi về phòng chính, đột nhiên nói với Quán Anh:

- Thời gian ngủ cần tỉnh táo một chút, người này thực không đơn giản.

- Sao vậy?

- Hắn là người biết xem ngựa, khi vừa mới phát hiện hai con ngựa của chúng ta, thần tình liền có chút khẩn trương. Nói chung, cẩn thận cũng không thừa, chúng ta thay phiên nhau canh chừng … Trình tiên sinh tuổi đã cao, không còn sức khỏe, nên nghỉ ngơi sớm chút đi. Quán Anh đại ca canh phòng nửa đêm trước, còn nửa đêm còn lại ta canh phòng.

Đối với phiên canh giữ của Lưu Khám, Quán Anh cảm giác có chút dư thừa.

Chỉ là xuất môn ra ngoài, mọi việc cẩn thận vẫn hơn. Huống hồ tình hình Dã Trạch rất phức tạp, đề cao cảnh giác luôn luôn tốt.

Trong phòng, Trình Mạc đã đặt mình trên đệm êm.

Trong phòng có mùi cá tanh, lại còn ẩm ướt. Nhưng Lưu Khám cả ngày một mỏi, vừa ngả mình xuống giường, rất nhanh liền ngủ say.

Rời nhà đã 7, 8 ngày, dọc đường bôn ba thật là khổ cực.

Lưu Khám vừa cảm giác ngủ phi thường sâu giấc, đột nhiên trong mộng đẹp cảm giác có người đẩy hắn.

Hắn mở mắt, mơ màng nhìn Quán Anh:

- Thế nào, đã qua nửa đêm rồi?

- Có người tới! Lưu Khám bất dậy hô, thuận thế rút Võ Sơn Kiếm ra:

- Là ai? Ở đâu tới? Có bao nhiêu người?

- Đừng lo lắng, là chủ nhân khách sạn tới! Lưu Khám thở dài một hơi:

- Vậy ngươi gọi ta làm chi?

- Ta thấy bộ dạng những người đó hung dữ không giống ngư dân bình thường. A Khám huynh đệ, ngươi vừa nãy chẳng phải đã nói, ta phải cẩn thận hay sao? Lưu Khám bừng tỉnh tinh thần, cùng Quán Anh mở cửa phòng nhìn ra bên ngoài.

Chỉ thấy ba người đứng trong viện cầm ngư xoa lóng lánh trong tay, trong bóng đêm phát sáng cực kỳ rõ rang. Bộ dạng như vậy tựa hồ đang canh gác. Trong chủ phòng thắp đèn sáng trưng loáng thoáng có thể nghe được tiếng người nói chuyện với nhau, thế nhưng không nghe được rõ ràng lắm.

Thời gian khoảng chừng một chén trà trôi qua, hán tử lúc trước dẫn theo mấy người vạm vỡ đi ra.

- Việt ca, chuyện này huynh sớm phải đưa ra chủ ý. Tần tặc bỏ thêm lao dịch cũng đành thôi, hiện tại còn tăng thêm truân dịch. Tình hình cứ tiếp tục như vậy, các huynh đệ sớm muộn sẽ không còn đường sống … Nghe nói truân dịch lần này phải truân thú Ngư Dương … Mẹ ôi, chúng ta ngay cả Ngư Dương ở đâu cũng không biết. Trước mắt, đầu xuân năm nay chúng ta còn phải trồng trọt, không trồng trọt được như vậy chẳng phải chặt đứt đường sống hay sao? Hán tử kia nói:

- Việc này ta đã biết! Ta muốn nói với các huynh đệ một câu, đừng nên hành động thiếu suy nghĩ. Thực sự không được, trước hết hãy thoái lui … Nói đến đây, hán tử kia liền thoáng liếc nhìn chỗ ở của đám người Lưu Khám.

- Chỗ ta không có phương tiện, hừng đông mọi người gặp nhau ở chỗ cũ, sau khi gặp mặt sẽ thương nghị kỹ càng.

- Rõ! Mấy người tướng mạo vặng vỡ và hung dữ cung kính hô lớn một tiếng, sau đó nối đuôi nhau rời khỏi khách sạn bình dân. Lúc này, một cụ sáu mươi tuổi đứng sau cánh cửa chủ phòng đi ra, dáng vẻ có chút gầy yếu, mái tóc trắng bạc, trên mặt hằn lên vô số nếp nhăn.

- Trọng … Nói xong cụ lão ho khan kịch liệt, vốn thân thể đã còng, lúc này bộ dáng cuộn lại giống như con tôm.

Hán tử nhìn thấy, liền vội vàng chạy lên phía trước:

- Mẹ dậy làm gì? Chẳng phải lang trung nói, mẹ phải nghỉ ngơi thật tốt sao? Nếu không, hài nhi ngày mai qua thị trấn mời lang trung quay lại xem bệnh cho mẹ? Mẹ, mẹ hãy trở về phòng, bên ngoài gió lớn lạnh lắm.

Bà lão vất vả ngừng ho:

- Trọng a, chuyện Nhị hắc tử vừa nói, mẹ đều nghe thấy hết. Theo mẹ thấy, không bằng con ngày mai mang theo mọi người vào trong trạch ẩn nấp một thời gian? Thân thể mẹ không sao, chỉ cần các con không có bất chắc gì, mẹ đã yên lòng rồi.

- Mẹ đừng nói vậy …

- Trọng a, mọi người đều là tâm phúc của con, con đừng để lòng người buốt lạnh.

Trong nhà có hàng xóm chăm nom, không có việc gì đâu con. Chỉ có điều, con phải nhớ kỹ, sau khi vào trong trạch, chớ làm chuyện tình thương thiên hại lý chịu báo ứng a … Khi nào không kiềm chế được, hãy nhớ đến vợ con con như thế nào, mọi việc cần hành sự cẩn thận.

- Mẹ … Hán tử là đại ca một đám người, sau khi nghe xong, đôi mắt đỏ lên.

Bà lão lần thứ hai lại ho kịch liệt, dữ dội.

Hán tử kia vuốt vuốt lưng cho mẹ, sau hồi lâu cuối cùng cụ lão cũng thôi ho khan. Cụ lão vừa đứng thẳng, đột nhiên nhìn về phía gian phòng đám người Lưu Khám ở hét lớn một tiếng:

- Những khách nhân trong phòng đã nhìn lâu như vậy, cũng nên ra gặp mặt đi chứ? Trong nháy mắt, bà lão dường như hoàn toàn thay đổi.

Toàn thân trở nên sắc bén, ánh mắt vốn vẩn đục đột nhiên sáng rực.

Lưu Khám giật mình một cái, thầm nghĩ: Bà lão này không phải người thường ah … Bỗng nhiên thay đổi khẩu khí, thực sự không phải người bình thường có thể có đường.

Lưu Khám và Quán Anh nhìn nhau, hai người đẩy cửa ra, chậm rãi đi tới, thi lễ đối với bà lão.

- Ngươi quả nhiên là nanh vuốt của quan phủ! Ánh mắt hán tử kia vô cùng lạnh lẽo, vươn tay cầm lấy cây ngư xoa tựa vào cửa chủ phòng.

Vừa nãy quan sát căn phòng mà Lưu Khám cũng không chú ý. Đến lúc này, Lưu Khám mới phát hiện nơi góc phòng đó rõ ràng đặt một cây binh khí.

Không sai, chính là binh khí! Ngư xoa này dài khoảng một trượng sáu thước, được làm từ đồng thau.

Cây ngư xoa to bằng cánh tay, hai đầu sắc nhọn dài chừng bốn thước. Nếu như cây ngư xoa này đâm xuống, đủ để trọc xuyên người.

- Cụ lão, chớ có hiểu lầm. chúng ta không phải người của quan phủ.

- Nếu như không phải người của quan phủ, sao lại ở chỗ này nghe trộm? Mẹ hãy đi nghỉ trước, để hài nhi thu thập hai người này giao cho mẹ xử lý.

Đang nói chuyện, hán tử kia liền hung hăng bổ tới.

Ngư xoa trong tay rung lên:

- Tần tặc, gia gia chính là Bành Việt, muốn bắt ta … Khà khà, hãy để lại mạng! Lưu Khám còn đang muốn mở miệng giải thích, thế nhưng đối phương cũng không dài dòng với hắn. Hán tử kia hô lớn một tiếng, ngư xoa trong tay mạnh mẽ rung lên, một xoa đâm tới nhanh như lưu tinh thiểm địa kèm theo tiếng gió thổi trầm trọng đâm vào trước ngực Lưu Khám.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện