Người đàn ông ngồi xe lăn vẻ mặt gấp gáp đi về phía phòng chỉ huy. Hành động đầy lo lắng như vậy đổi lại vẻ mặt kinh ngạc của mọi người xung quanh.
Quả thật ——, Ireland trong lòng đầy lo lắng nên không hề nhìn thấy cái vẻ thương hại hoặc vui sướng khi thấy người gặp họa của mọi người.
“Rầm rầm!” Không chút thương tiếc, động tác thô lỗ đẩy cửa lớn trước mắt ra, Ireland nở một nụ cười lạnh lùng với Cù Vân Tâm đang ngẩng đầu nhìn mình.
Nụ cười lạnh lùng ấy khiến phó quan Edward đứng bên người Cù Vân Tâm không ngừng nhíu mày. Hơn nữa ánh mắt nhìn về phía Ireland cũng trở nên không tốt. Trái lại Cù Vân Tâm chẳng hiểu do đâu, khi nhìn thấy nụ cười này, cõi lòng cư nhiên lại thấy mừng thầm và thoải mái? Từ cái ngày chia tay trong không vui đó, Cù Vân Tâm cho dù có gặp Ireland, Ireland cũng không thèm phản ứng lại, coi gã như không khí!
“Ireland, anh quá không quy củ rồi. Đây là nơi anh có thể tới sao?” Cái giọng bất mãn vang lên từ miệng Edward, cơ thể cao lớn đứng thẳng tắp, trong mắt đầy sự nghiêm túc và bất mãn chân thật đến đáng tin.
Nhưng Ireland lại giống như chẳng nghe thấy gì, ngay cả đuôi mắt cũng lười cho người ta. Dù sao anh ta nhìn không vừa mắt mình cũng chẳng có gì là lạ, đây không phải sự thật đã hắn đã sớm biết sao? Mặc dù bản thân hắn cũng rõ vì sao.
“Ngài Edward, mời ngài ra ngoài.” Miệng dùng kính ngữ, nhưng ánh mắt của hắn căn bản không hề nhìn Ireland, mà chỉ nhìn chăm chú vào Cù Vân Tâm, cái vẻ đó hệt như là đang ra lệnh cho Cù Vân Tâm.
“Anh…” Cho dù rèn luyện hàng ngày nhưng rơi vào tình huống như vậy mấy ai sẽ không tức giận, huống chi Edward vốn đã chướng mắt Ireland từ trước.
“Edward, cậu ra ngoài trước đi.” Cù Vân Tâm nhìn phó quan của mình bày ra cái vẻ muốn giết chết người trước mắt thì lòng gã thấy mà bực mình. Phó quan của gã mấy nay đều vô ý khiến gã mất hứng, nên ngữ khí đối với người nọ cũng không thể nào tốt cho được.
“Tướng quân, tôi…” Edward có chút cố chấp nhìn Cù Vân Tâm, những lời sau đó còn chưa nói ra, nhưng chỉ cần nghe đến đây là ai cũng đã hiểu ý tứ của anh ta là gì.
“Đi ra ngoài.” Ngữ khí không thể phản bác.
Nhìn vẻ mặt thản nhiên của Cù Vân Tâm, lại nhìn Ireland không có bất luận phản ứng gì. Edward cảm thấy mình đã bị khinh miệt, vì sao tướng quân lại không hiểu cho nỗi khổ tâm của mình? Phẫn nộ nhìn Ireland, anh cố gắng khắc chế tâm tình của mình, trong lòng không ngừng tự thôi miên chính mình: “Edward, mày phải nhịn, đừng tự phá hỏng kế hoạch, đây là thời điểm quan trọng, tự làm loạn sẽ khiến mình bại lộ, hiện giờ tường quân do bị dụ dỗ nên đã bất mãn với mình, bình tĩnh, không thể bại lộ.”
Bất động thanh sắc, hít thở một hơi, Edward cất giấu những cảm xúc vừa bại lộ đi. Khi anh ta ngẩng đầu lần thứ hai nhìn về phía Ireland, biểu tình trên mặt quả thật đã làm cho Ireland kinh ngạc.
Bất động thanh sắc: Không biến sắc
“Vậy hai người nói chuyện đi, tôi ở bên ngoài, nếu có chuyện gì tướng quân có thể tùy thời gọi tôi!” Nói xong, Edward hạ lễ với Cù Vân Tâm một cái rồi đi lướt qua người Ireland, không thèm nhìn hắn.
Có chút khó hiểu! Hiện giờ Ireland vừa nhìn thấy Edward là thấy khó chịu, người này cả ngày tỏ vẻ ghét bỏ mình không lý do, thần kinh chắc chắn có vấn đề.
Mà cái kẻ hắn cho rằng thần kinh có vấn đề sau khi đóng chặt cửa lại, trong lúc người ta không để ý ánh mắt trở nên độc ác, cái biểu tình hung tợn này tuyệt đối có thể dọa trẻ con khóc thét.
“Sao em lại đến đây?”
“Đừng nói những lời vô nghĩa nữa, nói tin tức của Leblan cho tôi nghe.”
“Tôi không có tin tức.” Cái giọng rất nặng nề.
“Hừ!” Ireland rốt cục cũng chịu đưa mắt trở về phía Cù Vân Tâm. Trong mắt hắn đầy “Tôi không tin.”
Kiên trì đọ mắt một hồi, Cù Vân Tâm mềm lòng. Gã nhẹ nhàng thở dài, trấn an người yêu: “Chuyện này đối với em không tốt, em mới từ hung hiểm đi ra, tội gì phải trở lại?”
“Ha ha, anh cho tôi là anh chắc.” Liếc người kia, Ireland tặng cho gã một nụ cười xinh đẹp.
Hay lắm, nụ cười này làm mặt người đối diện tái mét rồi.
“Kể từ ngày chúng ta chia tay trong không vui đó, tôi….”
“Chậm đã.” Từng chút từng chút quay đầu nhìn về phía Cù Vân Tâm, Ireland khó khăn nở nụ cười. Còn mặt mũi nói chuyện ngày đó? Ánh mắt hắn nhìn Cù Vân Tâm dần trở nên u ám.
“Tôi đã nói rồi, tôi không quen anh, anh đừng để tâm.”
“Cái dấu răng kia là sao?” Người nọ kiên trì không chịu buông tha.
“Tôi vui vẻ để người ta cắn đó, anh quản à? Ha ha! Tình nhân của tôi đếm đi đếm lại cũng đến mấy chục người, sao anh lại muốn quản, anh với tôi có quan hệ gì đâu!”
“Em.” Không thể nghĩ ra lời nào để phản bác, Cù Vân Tâm chỉ có thể phun ra một tiếng em rồi im lặng, hệt như ngày đó.
“Dù sao mặc kệ thế nào, tin tức này cũng không thể nói cho em nghe.” Xoa huyệt thái dương của mình. Cù Vân Tâm bất đắc dĩ nói. Leblan phải vất vả lắm mới truyền được tin trở về, tin lần này liên quan đến trận chiến, không thể nói cho em ấy nghe.
Ireland nhìn Cù Vân Tâm, không nói thêm gì nữa, tự điều chỉnh xe lăn ra ngoài.
“Ireland, tôi…, tôi đẩy em đi!” Cù Vân Tâm nhìn người ngồi trên xe lăn, trong lòng không có tư vị gì, sự hối hận khắc sâu không ngừng tra tấn gã. Người này đã từng tuấn tú đến thế, nay chỉ có thể làm bạn với xe lăn. Chỉ bởi mình vô năng.
“Không cần.”, nói xong xoay người rời đi, nhìn thấy Edward mở cửa xông vào cũng không thèm nhìn. Không quay đầu lại tiêu sái rời đi.
“Tướng quân.” Edward lên tiếng.
“Đi tìm thiếu tướng Catherine.”
“Lĩnh mệnh.”
Nhìn Edward cao ngất đi xa Cù Vân Tâm mới nhẹ nhàng kêu một câu: “Nhược Bạch.”
Vì thế ngoài dự đoán của mọi người, lính đứng gác ngoài cửa hàm hậu bước chân vào phòng, cung kính hành lễ với Cù Vân Tâm.
“Nhược Bạch, ngày mai cậu tới địa điểm này đón thiếu tướng Leblan, tọa độ này cho cậu. Phải bảo vệ thiếu tướng Leblan an toàn trở về.”
“Vâng, thuộc hạ tuân mệnh.”
… …
“Phó quan Edward nhiều khả năng là kẻ cấu kết với Thần Triệu, tôi sẽ tìm cách tránh xa cậu ta, cậu đón thiếu tướng Leblan xong thì theo dõi cậu ta, thu hoạch tình báo.”
“Thuộc hạ tuân mệnh.”
“Cậu lui xuống đi.” Phất phất tay, Cù Vân Tâm ý bảo Nhược Bạch đi ra ngoài.
“Thuộc hạ cáo lui.” Cung kính hạ lệ xong xuôi Nhược Bạch mới rời đi.
Nhược Bạch là gián điệp mai phục Cù Vân Tâm phân phó trước một bước, không ai biết Nhược Bạch là người của gã, ngay cả kẻ thân cận như Edward cũng không biết.
Cù Vân Tâm giao nhiệm vụ đón Leblan cho Nhược Bạch. Nhưng trong lòng vẫn không nhịn được lo lắng. Ai….!
“Leblan, anh thật sự sẽ trở về sao?” Phát âm tên Leblan vẫn không tự nhiên được, Cao Vận có chút rầu rĩ không vui hỏi.
Nhìn thoáng qua Cao Vận rõ ràng đang không vui, Leblan gật gật đầu.
“Lý Âu, cái tên kia của anh khó đọc quá.” Sau khi oán giận một câu, Cao Vân ôm lấy cánh tay Leblan, cái mày duyên dáng nhăn lại nhanh chóng biến mất: “Anh thật sự không định ở lại đây à? Nơi này so với liên bang gì gì đó của anh tốt hơn nhiều.
Leblan vẫn là không nói lời nào.
“Anh đúng là cái hũ nút, nơi này có gì không tốt chứ, tội gì phải trở về chịu khổ, hơn nữa anh còn chẳng biết có về được không.”, Cao Vận quen được nuông chiều nói không chút nể mặt, nhưng sự lo lắng trong mắt cô lại không lừa được người ta.
“Cao Vận, cô không hiểu, cho dù chết tôi cũng phải trở về, luôn luôn có nợ phải trả.” Dẫu cho tôi thiếu cô nhưng vẫn còn những kẻ khác thiếu tôi.
Nói như vậy, nhưng ánh mắt lòe lòe sáng và sự hưng phấn trong đó của gã khiến đầu óc Cao Vận lơ mơ.
“Thứ này, anh định làm sao?” Vỗ vỗ tay, Cao Vận cầm cái ***g sắt phía sau lên, bên trong là một loại động vật không biết tên nho nhỏ tương tự con chuột, nó phát ra tiếng “Xèo xèo”, không an phận chạy loạn quanh ***g sắt.
Nghe thấy nhắc đến cái thứ miễn cường liên quan đến mình, Leblan rốt cục cũng dời lực chú ý sang đây.
“Phóng sinh đi!” Khó có dịp tốt bụng.
Cái con vật nhỏ nọ giống như nghe hiểu tiếng người, vừa nghe thấy hai chữ “phóng sinh”, nó dừng lại không chạy loạn nữa, ngơ ngác ngồi xổm một chỗ bán manh.
“Phóng sinh?” Cao Vận khó có thể tin nhìn người trước mặt.
“Đây chính là Ảo mộng.”
“Sao có thể như vậy được?” Không thèm quan tâm trả lời.
“Ảo mộng rất đáng giá.” Theo ánh nhìn của Leblan, Cao Vận nhìn Ảo mộng trong ***g sắt, lòng khẽ động. Không phải là bởi giá trị vật chất của nó, mà vì một thiên phú khác của Ảo mộng —— an nhan.
An nhan, tên cũng như nghĩa chính là giữ dung nhan của bạn an ổn, nói thẳng ra chính là lúc bạn 50 tuổi vẫn có thể bảo trì bộ dạng của tuổi 20 phơi phới. Đây là một thứ hấp dẫn căn bản không thể kìm nén đối với phụ nữ.
Cho nên ngay khi người ta phát hiện Ảo mộng có tác dụng an nhan, bắt đầu điên cuồng săn tìm Ảo mộng.
Ảo mộng này lấy cảnh trong giấc mơ của người ta để bồi bổ bản thân, cũng lấy ký ức của người ta để lớn lên, rất nhiều người cho rằng đây là một vật tà môn, nhưng nề hà ở chỗ lý thuyết sử dụng và tác dụng an nhan này xuất hiện khiến cho điều này bị đá ra sau đầu. Rất nhiều quý phu nhân sai người tìm bắt Ảo mộng. Vì thế nên bộ tộc của Ảo mộng nhanh chóng bị hủy diệt.
Hậu quả của việc điên cuồng săn bát Ảo mộng là, tính đến nay sau 100 năm, Ảo mộng trên cơ bản đã bị diệt sạch. Không cần nghĩ cũng biết không thể đong đếm nổi Ảo mộng đến tốt cục đã hấp dẫn biết bao nhiêu người.
“Cô thiếu tiền?”
“Anh mới thiếu tiền ấy.”, bất nhã xem thường, đại tiểu thư Cao Vận rất khinh thường, nhà cô thiếu gì thì thiếu nhưng tiền thì tuyệt đối không. Nhưng, đây là cái gì cơ? Ảo mộng đó! Có tiền cũng mua không nổi.
“Cô muốn.”
“Đúng.”
“Vậy cho cô.”
“A?” Cao Vận có chút khó hiểu, cho mình á? “Cô không muốn sao?” Leblan cau mày, hoàn toàn không hiểu cô gái trước mặt rốt cuộc là đang nghĩ gì, không phải rất muốn có sao?
“A, ừ.” Gật đầu như giã tỏi.
“Nó là của cô.” Dừng một lát, nhìn con chuột nhỏ đáng thương hề hề mở to cái mắt đỏ nhìn mình, nghĩ rằng nếu không bởi vì nó, ký ức của mình cũng chẳng trở về. Leblan trầm tư một lát, nói tiếp: “Chăm sóc nó cẩn thận. Nếu cô chăm sóc không tốt nó sẽ bỏ đi đấy.”
“A…”
“Cao Vận, tôi phải đi.”
“…”
“Bảo trọng.” Tiến lên ôm lấy Leblan, hốc mắt Cao Vận đỏ lên, khống chế mình đừng chảy nước mắt. Cao Vận hút hút cái mũi.
“Món đồ anh yêu cầu đã xong, nó sẽ bảo vệ anh.”
“Ừ, cảm ơn.”
“Nếu, nếu có thể, sau này nếu anh có cơ hội thì hãy đến thăm em nhé?” Do dự một chút, Cao Vân nhịn không được vẫn mở miệng. Dù cô biết khả năng gặp lại là rất thấp.
“Được.” Leblan ôm lại Cao Vận, đồng ý với cô.
“Bảo trọng.”
Sau đó cũng không quay đầu lại, bay về phía “Lập Phong”, nơi cao nhất của thế giới này.
“Anh Leblan, anh phải cẩn thận, Vận Vận sẽ nhớ anh.” Hô to một tiếng, Cao Vận ngồi xổm xuống khóc. Chia tay anh ấy giống như chia tay anh ruột mình, ngần ấy năm cô có duy nhất một người bạn này, cô rất luyến tiếc.
Leblan cũng nghe thấy tiếng khóc của Cao Vận, nhưng gã không quay đầu lại, trong lòng gã có những thứ quan trọng hơn cần gã bảo vệ, Tiểu Ngạn của gã, Phil của gã, nhà của gã….
Tuy rằng không biết rốt cục thì chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng cả đời này, ai cũng đừng hòng cướp bọn họ khỏi tay gã.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Leblan trở nên điên cuồng..
Quả thật ——, Ireland trong lòng đầy lo lắng nên không hề nhìn thấy cái vẻ thương hại hoặc vui sướng khi thấy người gặp họa của mọi người.
“Rầm rầm!” Không chút thương tiếc, động tác thô lỗ đẩy cửa lớn trước mắt ra, Ireland nở một nụ cười lạnh lùng với Cù Vân Tâm đang ngẩng đầu nhìn mình.
Nụ cười lạnh lùng ấy khiến phó quan Edward đứng bên người Cù Vân Tâm không ngừng nhíu mày. Hơn nữa ánh mắt nhìn về phía Ireland cũng trở nên không tốt. Trái lại Cù Vân Tâm chẳng hiểu do đâu, khi nhìn thấy nụ cười này, cõi lòng cư nhiên lại thấy mừng thầm và thoải mái? Từ cái ngày chia tay trong không vui đó, Cù Vân Tâm cho dù có gặp Ireland, Ireland cũng không thèm phản ứng lại, coi gã như không khí!
“Ireland, anh quá không quy củ rồi. Đây là nơi anh có thể tới sao?” Cái giọng bất mãn vang lên từ miệng Edward, cơ thể cao lớn đứng thẳng tắp, trong mắt đầy sự nghiêm túc và bất mãn chân thật đến đáng tin.
Nhưng Ireland lại giống như chẳng nghe thấy gì, ngay cả đuôi mắt cũng lười cho người ta. Dù sao anh ta nhìn không vừa mắt mình cũng chẳng có gì là lạ, đây không phải sự thật đã hắn đã sớm biết sao? Mặc dù bản thân hắn cũng rõ vì sao.
“Ngài Edward, mời ngài ra ngoài.” Miệng dùng kính ngữ, nhưng ánh mắt của hắn căn bản không hề nhìn Ireland, mà chỉ nhìn chăm chú vào Cù Vân Tâm, cái vẻ đó hệt như là đang ra lệnh cho Cù Vân Tâm.
“Anh…” Cho dù rèn luyện hàng ngày nhưng rơi vào tình huống như vậy mấy ai sẽ không tức giận, huống chi Edward vốn đã chướng mắt Ireland từ trước.
“Edward, cậu ra ngoài trước đi.” Cù Vân Tâm nhìn phó quan của mình bày ra cái vẻ muốn giết chết người trước mắt thì lòng gã thấy mà bực mình. Phó quan của gã mấy nay đều vô ý khiến gã mất hứng, nên ngữ khí đối với người nọ cũng không thể nào tốt cho được.
“Tướng quân, tôi…” Edward có chút cố chấp nhìn Cù Vân Tâm, những lời sau đó còn chưa nói ra, nhưng chỉ cần nghe đến đây là ai cũng đã hiểu ý tứ của anh ta là gì.
“Đi ra ngoài.” Ngữ khí không thể phản bác.
Nhìn vẻ mặt thản nhiên của Cù Vân Tâm, lại nhìn Ireland không có bất luận phản ứng gì. Edward cảm thấy mình đã bị khinh miệt, vì sao tướng quân lại không hiểu cho nỗi khổ tâm của mình? Phẫn nộ nhìn Ireland, anh cố gắng khắc chế tâm tình của mình, trong lòng không ngừng tự thôi miên chính mình: “Edward, mày phải nhịn, đừng tự phá hỏng kế hoạch, đây là thời điểm quan trọng, tự làm loạn sẽ khiến mình bại lộ, hiện giờ tường quân do bị dụ dỗ nên đã bất mãn với mình, bình tĩnh, không thể bại lộ.”
Bất động thanh sắc, hít thở một hơi, Edward cất giấu những cảm xúc vừa bại lộ đi. Khi anh ta ngẩng đầu lần thứ hai nhìn về phía Ireland, biểu tình trên mặt quả thật đã làm cho Ireland kinh ngạc.
Bất động thanh sắc: Không biến sắc
“Vậy hai người nói chuyện đi, tôi ở bên ngoài, nếu có chuyện gì tướng quân có thể tùy thời gọi tôi!” Nói xong, Edward hạ lễ với Cù Vân Tâm một cái rồi đi lướt qua người Ireland, không thèm nhìn hắn.
Có chút khó hiểu! Hiện giờ Ireland vừa nhìn thấy Edward là thấy khó chịu, người này cả ngày tỏ vẻ ghét bỏ mình không lý do, thần kinh chắc chắn có vấn đề.
Mà cái kẻ hắn cho rằng thần kinh có vấn đề sau khi đóng chặt cửa lại, trong lúc người ta không để ý ánh mắt trở nên độc ác, cái biểu tình hung tợn này tuyệt đối có thể dọa trẻ con khóc thét.
“Sao em lại đến đây?”
“Đừng nói những lời vô nghĩa nữa, nói tin tức của Leblan cho tôi nghe.”
“Tôi không có tin tức.” Cái giọng rất nặng nề.
“Hừ!” Ireland rốt cục cũng chịu đưa mắt trở về phía Cù Vân Tâm. Trong mắt hắn đầy “Tôi không tin.”
Kiên trì đọ mắt một hồi, Cù Vân Tâm mềm lòng. Gã nhẹ nhàng thở dài, trấn an người yêu: “Chuyện này đối với em không tốt, em mới từ hung hiểm đi ra, tội gì phải trở lại?”
“Ha ha, anh cho tôi là anh chắc.” Liếc người kia, Ireland tặng cho gã một nụ cười xinh đẹp.
Hay lắm, nụ cười này làm mặt người đối diện tái mét rồi.
“Kể từ ngày chúng ta chia tay trong không vui đó, tôi….”
“Chậm đã.” Từng chút từng chút quay đầu nhìn về phía Cù Vân Tâm, Ireland khó khăn nở nụ cười. Còn mặt mũi nói chuyện ngày đó? Ánh mắt hắn nhìn Cù Vân Tâm dần trở nên u ám.
“Tôi đã nói rồi, tôi không quen anh, anh đừng để tâm.”
“Cái dấu răng kia là sao?” Người nọ kiên trì không chịu buông tha.
“Tôi vui vẻ để người ta cắn đó, anh quản à? Ha ha! Tình nhân của tôi đếm đi đếm lại cũng đến mấy chục người, sao anh lại muốn quản, anh với tôi có quan hệ gì đâu!”
“Em.” Không thể nghĩ ra lời nào để phản bác, Cù Vân Tâm chỉ có thể phun ra một tiếng em rồi im lặng, hệt như ngày đó.
“Dù sao mặc kệ thế nào, tin tức này cũng không thể nói cho em nghe.” Xoa huyệt thái dương của mình. Cù Vân Tâm bất đắc dĩ nói. Leblan phải vất vả lắm mới truyền được tin trở về, tin lần này liên quan đến trận chiến, không thể nói cho em ấy nghe.
Ireland nhìn Cù Vân Tâm, không nói thêm gì nữa, tự điều chỉnh xe lăn ra ngoài.
“Ireland, tôi…, tôi đẩy em đi!” Cù Vân Tâm nhìn người ngồi trên xe lăn, trong lòng không có tư vị gì, sự hối hận khắc sâu không ngừng tra tấn gã. Người này đã từng tuấn tú đến thế, nay chỉ có thể làm bạn với xe lăn. Chỉ bởi mình vô năng.
“Không cần.”, nói xong xoay người rời đi, nhìn thấy Edward mở cửa xông vào cũng không thèm nhìn. Không quay đầu lại tiêu sái rời đi.
“Tướng quân.” Edward lên tiếng.
“Đi tìm thiếu tướng Catherine.”
“Lĩnh mệnh.”
Nhìn Edward cao ngất đi xa Cù Vân Tâm mới nhẹ nhàng kêu một câu: “Nhược Bạch.”
Vì thế ngoài dự đoán của mọi người, lính đứng gác ngoài cửa hàm hậu bước chân vào phòng, cung kính hành lễ với Cù Vân Tâm.
“Nhược Bạch, ngày mai cậu tới địa điểm này đón thiếu tướng Leblan, tọa độ này cho cậu. Phải bảo vệ thiếu tướng Leblan an toàn trở về.”
“Vâng, thuộc hạ tuân mệnh.”
… …
“Phó quan Edward nhiều khả năng là kẻ cấu kết với Thần Triệu, tôi sẽ tìm cách tránh xa cậu ta, cậu đón thiếu tướng Leblan xong thì theo dõi cậu ta, thu hoạch tình báo.”
“Thuộc hạ tuân mệnh.”
“Cậu lui xuống đi.” Phất phất tay, Cù Vân Tâm ý bảo Nhược Bạch đi ra ngoài.
“Thuộc hạ cáo lui.” Cung kính hạ lệ xong xuôi Nhược Bạch mới rời đi.
Nhược Bạch là gián điệp mai phục Cù Vân Tâm phân phó trước một bước, không ai biết Nhược Bạch là người của gã, ngay cả kẻ thân cận như Edward cũng không biết.
Cù Vân Tâm giao nhiệm vụ đón Leblan cho Nhược Bạch. Nhưng trong lòng vẫn không nhịn được lo lắng. Ai….!
“Leblan, anh thật sự sẽ trở về sao?” Phát âm tên Leblan vẫn không tự nhiên được, Cao Vận có chút rầu rĩ không vui hỏi.
Nhìn thoáng qua Cao Vận rõ ràng đang không vui, Leblan gật gật đầu.
“Lý Âu, cái tên kia của anh khó đọc quá.” Sau khi oán giận một câu, Cao Vân ôm lấy cánh tay Leblan, cái mày duyên dáng nhăn lại nhanh chóng biến mất: “Anh thật sự không định ở lại đây à? Nơi này so với liên bang gì gì đó của anh tốt hơn nhiều.
Leblan vẫn là không nói lời nào.
“Anh đúng là cái hũ nút, nơi này có gì không tốt chứ, tội gì phải trở về chịu khổ, hơn nữa anh còn chẳng biết có về được không.”, Cao Vận quen được nuông chiều nói không chút nể mặt, nhưng sự lo lắng trong mắt cô lại không lừa được người ta.
“Cao Vận, cô không hiểu, cho dù chết tôi cũng phải trở về, luôn luôn có nợ phải trả.” Dẫu cho tôi thiếu cô nhưng vẫn còn những kẻ khác thiếu tôi.
Nói như vậy, nhưng ánh mắt lòe lòe sáng và sự hưng phấn trong đó của gã khiến đầu óc Cao Vận lơ mơ.
“Thứ này, anh định làm sao?” Vỗ vỗ tay, Cao Vận cầm cái ***g sắt phía sau lên, bên trong là một loại động vật không biết tên nho nhỏ tương tự con chuột, nó phát ra tiếng “Xèo xèo”, không an phận chạy loạn quanh ***g sắt.
Nghe thấy nhắc đến cái thứ miễn cường liên quan đến mình, Leblan rốt cục cũng dời lực chú ý sang đây.
“Phóng sinh đi!” Khó có dịp tốt bụng.
Cái con vật nhỏ nọ giống như nghe hiểu tiếng người, vừa nghe thấy hai chữ “phóng sinh”, nó dừng lại không chạy loạn nữa, ngơ ngác ngồi xổm một chỗ bán manh.
“Phóng sinh?” Cao Vận khó có thể tin nhìn người trước mặt.
“Đây chính là Ảo mộng.”
“Sao có thể như vậy được?” Không thèm quan tâm trả lời.
“Ảo mộng rất đáng giá.” Theo ánh nhìn của Leblan, Cao Vận nhìn Ảo mộng trong ***g sắt, lòng khẽ động. Không phải là bởi giá trị vật chất của nó, mà vì một thiên phú khác của Ảo mộng —— an nhan.
An nhan, tên cũng như nghĩa chính là giữ dung nhan của bạn an ổn, nói thẳng ra chính là lúc bạn 50 tuổi vẫn có thể bảo trì bộ dạng của tuổi 20 phơi phới. Đây là một thứ hấp dẫn căn bản không thể kìm nén đối với phụ nữ.
Cho nên ngay khi người ta phát hiện Ảo mộng có tác dụng an nhan, bắt đầu điên cuồng săn tìm Ảo mộng.
Ảo mộng này lấy cảnh trong giấc mơ của người ta để bồi bổ bản thân, cũng lấy ký ức của người ta để lớn lên, rất nhiều người cho rằng đây là một vật tà môn, nhưng nề hà ở chỗ lý thuyết sử dụng và tác dụng an nhan này xuất hiện khiến cho điều này bị đá ra sau đầu. Rất nhiều quý phu nhân sai người tìm bắt Ảo mộng. Vì thế nên bộ tộc của Ảo mộng nhanh chóng bị hủy diệt.
Hậu quả của việc điên cuồng săn bát Ảo mộng là, tính đến nay sau 100 năm, Ảo mộng trên cơ bản đã bị diệt sạch. Không cần nghĩ cũng biết không thể đong đếm nổi Ảo mộng đến tốt cục đã hấp dẫn biết bao nhiêu người.
“Cô thiếu tiền?”
“Anh mới thiếu tiền ấy.”, bất nhã xem thường, đại tiểu thư Cao Vận rất khinh thường, nhà cô thiếu gì thì thiếu nhưng tiền thì tuyệt đối không. Nhưng, đây là cái gì cơ? Ảo mộng đó! Có tiền cũng mua không nổi.
“Cô muốn.”
“Đúng.”
“Vậy cho cô.”
“A?” Cao Vận có chút khó hiểu, cho mình á? “Cô không muốn sao?” Leblan cau mày, hoàn toàn không hiểu cô gái trước mặt rốt cuộc là đang nghĩ gì, không phải rất muốn có sao?
“A, ừ.” Gật đầu như giã tỏi.
“Nó là của cô.” Dừng một lát, nhìn con chuột nhỏ đáng thương hề hề mở to cái mắt đỏ nhìn mình, nghĩ rằng nếu không bởi vì nó, ký ức của mình cũng chẳng trở về. Leblan trầm tư một lát, nói tiếp: “Chăm sóc nó cẩn thận. Nếu cô chăm sóc không tốt nó sẽ bỏ đi đấy.”
“A…”
“Cao Vận, tôi phải đi.”
“…”
“Bảo trọng.” Tiến lên ôm lấy Leblan, hốc mắt Cao Vận đỏ lên, khống chế mình đừng chảy nước mắt. Cao Vận hút hút cái mũi.
“Món đồ anh yêu cầu đã xong, nó sẽ bảo vệ anh.”
“Ừ, cảm ơn.”
“Nếu, nếu có thể, sau này nếu anh có cơ hội thì hãy đến thăm em nhé?” Do dự một chút, Cao Vân nhịn không được vẫn mở miệng. Dù cô biết khả năng gặp lại là rất thấp.
“Được.” Leblan ôm lại Cao Vận, đồng ý với cô.
“Bảo trọng.”
Sau đó cũng không quay đầu lại, bay về phía “Lập Phong”, nơi cao nhất của thế giới này.
“Anh Leblan, anh phải cẩn thận, Vận Vận sẽ nhớ anh.” Hô to một tiếng, Cao Vận ngồi xổm xuống khóc. Chia tay anh ấy giống như chia tay anh ruột mình, ngần ấy năm cô có duy nhất một người bạn này, cô rất luyến tiếc.
Leblan cũng nghe thấy tiếng khóc của Cao Vận, nhưng gã không quay đầu lại, trong lòng gã có những thứ quan trọng hơn cần gã bảo vệ, Tiểu Ngạn của gã, Phil của gã, nhà của gã….
Tuy rằng không biết rốt cục thì chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng cả đời này, ai cũng đừng hòng cướp bọn họ khỏi tay gã.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Leblan trở nên điên cuồng..
Danh sách chương