“Cậu ấy vẫn không chịu gặp tôi?” Ngồi trong phòng chỉ huy, Cù Vân Tâm bình thản hỏi, động tác dưới tay không hề ngừng lại, giống như “cậu ấy” trong miệng gã chỉ là một kẻ râu ria.
“Vâng thưa trung tướng, cậu ta quả thật không chịu gặp.”, một quan nhân nịnh nọt nói với Cù Vân Tâm. Miệng còn lẩm bẩm chửi nhỏ “cậu ta” trong miệng anh một câu.
“Tôi thấy ấy, cho dù sự việc lần này không liên quan đến cậu ta thật, nhưng cậu ta cũng có phải người tốt đẹp gì đâu. Hừ! Cho mình là ai chứ? Trung tướng muốn tới thăm cậu ta, mà xem cậu ta làm gì? Đúng là không biết tốt xấu…”
Theo lời của anh ta, mày Cù Vân Tâm nhíu lại càng sâu, sự tức giận trong lòng càng bùng lên. Tay không khống chế được xiết càng thêm chặt.
“Bốp.”
“Trung tướng?” Người nọ giật mình, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Cù Vân Tâm. Lại phát hiện sếp dùng khuôn mặt không hề đổi sắc nhìn chằm chằm mình. Trộm liếc trung tướng một cái, quan nhân nọ thấp thỏm. Này, này, mình có nói sai cái gì đâu? Hay là nói sai thật? Trong lòng nghĩ thế, nên anh ta thấp thỏm nhớ lại một chút. Tuyệt đối không có! Mà cho dù là có, cũng là….chuyện không liên quan.
“Anh đi ra ngoài.”
“Trung tướng?” Ngữ khí kinh ngạc.
“…Vâng.” Nhìn thấy sắc mặt Cù Vân Tâm càng ngày càng lạnh, tay chân người nọ có chút cứng ngắc mở cửa ra ngoài. Sắc mặt tái nhợt.
“Phù, phù…, trung tướng này sao thế nhỉ? Mới nãy vẻ mặt khủng bố thấy ghê, còn hung ác hơn cả địch nhân.” tại một giây đó, anh đã cho rằng mình sẽ chết. Quan nhân vuốt trái tim vẫn đang nảy lên của mình, sợ hãi kinh hồn liếc mắt nhìn cánh cửa mình vừa dựa lưng một cái. “Gì mà phong độ nhẹ nhàng a? Những lời này mà để chỉ người này à?” Sau đó đột nhiên như bừng tỉnh ra gì đó, anh ta vội vàng che miệng lại, dùng toàn bộ sức bình sinh chạy thoát thân khỏi cái nơi khiến mình hoảng sợ này.
Trong phòng.
Cù Vân Tâm cầm văn kiện trong tay nhìn đi nhìn lại một lần rồi lại một lần. Cho đến khi ngay cả tay nâng lên cũng mỏi mới chịu buông xuống.
Dựa vào ghế dựa sau lưng, Cù Vân Tâm nâng tay xoa xoa đôi mắt mỏi mệt của mình và huyệt thái dương. Nhắm mắt lại, ánh sáng ở bốn phía xung quanh bàn làm việc đều biến mất, hơi hơi rũ khóe miệng xuống, vì mỏi mệt mà sắc mặt gã tái nhợt, nhìn thế nào cũng là bộ dạng khiến người ta vừa nhìn đã thấy suy sút. Hoàn toàn không nhìn ra đây là vị tướng quân cả ngày ngồi bày mưu tính kế.
“Ngài trung tướng?” Edward thật cẩn thận kêu một câu, trong ánh mắt đầy sự quan tâm, nhưng ẩn ẩn dưới sự quan tâm nọ lại là sự không tán thành.
“Chuyện gì?” giọng nói ôn hòa mà mỏi mệt vang lên.
“Anh ấy vẫn không muốn gặp ngài?” Edward vừa nhìn vẻ mặt của sếp đã biết đáp án. Nhưng anh vẫn muốn hỏi. Nhìn Cù Vân Tâm vẫn tựa vào lưng ghế dựa như trước, mắt Edward lòe lòe sáng.
“Đúng vậy.”
“Ngài trung tướng, tuy rằng điều tra cho kết quả là anh ta không phải nằm vùng của Thần Triệu, nhưng mà ngài….”, những lời sau đó còn chưa dứt, nhưng Cù Vân Tâm chẳng cần nghe cũng hiểu phó quan của mình muốn biểu đạt điều gì.
Sự thật chứng minh, làm một vị chỉ huy, biết Ireland bị oan uổng, chính mình chỉ cần trò chuyện biểu đạt tâm ý là có thể được mọi người thông cảm rồi, nhưng cách làm hiện tại quả mình quả thực xứng với cái danh “Cưỡng cầu”.
“Tôi biết, nhưng Edward à, cậu biết không? Tôi cũng không biết tại sao lại không bỏ cậu ấy được.” Hít sâu một hơi, vẻ mặt của Cù Vân Tâm đầy đau khổ nhìn cái người đã làm bạn bên mình nhiều năm.
Không bỏ được? Ha hả, là do anh không định bỏ người ta ấy, Edward nhìn cái người mặt mày đau khổ mà trào phúng nghĩ.
“Vì sao chúng ta lại gắng sức đến tận bây giờ? Anh có biết không? Vì sao mấy ngày nay hôm nào anh cũng nghĩ đến cậu ấy, mà đến giờ vẫn vậy?…Lý tưởng của chúng ta đâu rồi?…Bây giờ anh còn giống trước kia nữa sao? Tên Cù Vân Tâm tràn đầy khát vọng nói vì bản thân chúng ta mới đi tranh đoạt quyền lợi đâu rồi?….” Không khống chế được sự tức giận của mình, Edward rống giận với người trước mặt.
Thiếu niên nọ biến mất rồi? Vị trung tướng luôn khôn khéo gặp được một vật tốt nên ngay cả thứ đã cùng mình phấn đấu lăn lội bao năm cũng quên mất? Kia, còn những thứ ta từng dốc lòng trả giá để đạt được thì sao? Hai mắt Edward đỏ bừng, lâm vào trạng thái điên cuồng nhìn Cù Vân Tâm.
“Cậu bình tĩnh một chút đi, Edward. Làm sao tôi quên được, cậu cũng đừng vội vàng hắt bát nước bẩn lên người người khác.”, đứng lên, Cù Vân Tâm ngược lại không còn suy sút nữa. Ánh mắt trở nên sâu thẳm, không hề động dung với vị phó quan đang trong trạng thái điên cuồng của mình.
Hừ! Đâu có ai quên, nhưng nhiều năm như vậy đã qua rồi, thì ra vẫn là lũ bây sao? Nhặt tờ văn kiện hỗn độn lên, Cù Vân Tâm tinh tế phủi bụi cho nó. Bộ dáng cẩn thận chuyên tâm kia trong mắt Edward lại biến thành thứ mà anh không sao chịu đựng nổi.
Quả nhiên, tên nhãi ranh kia không nên tồn tại trên thế giới này, thế nên phòng điều tra nọ mới phải biến mất khỏi thế giới này. Sự tàn nhẫn trong mắt Edward chợt lóe lên, nhìn Cù Vân Tâm đang cúi người nghiêm túc chà lau tờ giấy, nội tâm anh chợt lóe lên một quyết định kiên định.
“Cậu ra ngoài trước đi.”, không nói thêm những lời khó nghe nữa, Cù Vân Tâm thản nhiên ra lệnh. Nhìn cái người im lặng rời đi nọ, ánh mắt của Cù Vân Tâm ngày càng sầm xuống.
Xem ra nên tẩy rửa những kẻ bên người mình một phen. Những tên tự cho mình là đúng, khoa chân múa tay trước mặt mình đúng là không cần thiết.
A! Lý tưởng cái gì chứ, chỉ là cái cớ để thỏa mãn tư dục của mình mà thôi. Thực sự nhớ rõ nguyên nhân thúc đẩy mình cố gắng vươn lên, trừ gã ra còn bao nhiêu người là nhớ? Nghĩ đến đây, Cù Vân Tâm thở dài. Danh lợi quả thực rất mê người. Tuy nói ra thì thô tục, nhưng có mấy ai là thực sự kiềm chế được trước sự hấp dẫn của nó!
Ireland nằm im trên giường. Tiếng hít thở đều đều vang lên. Trong căn phòng im ắng có vẻ hài hòa đến lạ.
Nằm đối mặt với tường. Trong phòng có thêm một người cũng đang hít thở như hắn. Ireland trợn tròn hai mắt, sự buồn ngủ biến mất không còn tung tích. Cho dù hắn nằm ghé dựa vào tường như do duy trì tư thế nằm này đã lâu nên người hắn lúc này đã tê rần, cũng không muốn cựa người, vì lúc này việc mà hắn không muốn làm nhất chính là đối mặt với cái người đang ngồi lù lù một đống kia.
Biến lẹ đi! Tên khốn. Trong lòng Ireland hung hăng mắng.
Nhưng người đối diện hoàn toàn không tiếp thu sóng não mà hắn truyền ra, vẫn ngồi im không nhúc nhích như một hòn đá, hệt như từ mông anh ta mọc rễ bám chặt vào ghế không bằng.
Cù Vân Tâm buồn cười nhìn Ireland không ngừng kẹp hai cái chân thon dài của mình, sự lo lắng trong lòng phai nhạt không ít. Ha ha, đây là sắp nhịn không nổi nữa rồi? Nhịn tiểu đến mức đó, xuy xuy! Cù Vân Tâm nhìn chằm chằm cái mông rắn chắc của người ta, có chút ngả ngớn nở nụ cười. Lựa chọn quên đi chuyện tất cả tuy rằng không phải do gã tạo thành, nhưng bản thân gã dù sao cũng không tránh khỏi có liên quan.
“Ra ngoài đi.” Cái giọng rầu rĩ cắt ngang ánh mắt làm càn của Củ Vân Tâm.
“Tôi giúp em?” Đây là một câu trần thuật mang theo sắc thái hỏi.
“Nhận không nổi ý tốt của ngài.” Vuốt cái chân của mình, mặt Ireland ngay càng suy sụp.
“Cứ đến đây đi.”, bị lời của em ấy làm cho đau đớn, Cù Vân Tâm không để ý đến sự phản đối của đối phương, cúi người bế cái người đang giả chết theo kiểu công chúa lên rồi đi vào WC.
“Anh buông ra.” Ireland giận dữ trừng cái người da mặt dày như tường thành, kháng cự dùng tay đẩy gã, nhưng đôi chân của hắn thì lại không có bất cứ động tĩnh gì.
Vì thế Cù Vân Tâm không để ý dến kháng cự của Ireland, trực tiếp ôm người vào WC. Giống như cường jjan kéo quần Ireland xuống. Bế hắn lên xuy tè hệt như trẻ con. Miệng còn không quên kêu “Xùy xùy”.
Xấu hổ và giận dữ muốn chết, Ireland dùng ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm cái tên mặt mũi vẫn như thường nọ, trong lòng bực bội không nói nên lời.
Sao người này lại làm chuyện này? Sao lại đối với mình như vậy, ánh mắt Ireland đầy phức tạp, nhìn cái người đang ôm mình bày ra cái vẻ như đang chuyên chú lắm.
A! Mặt Ireland đỏ rực. Mất mặt quá trời ơi, sao lại ra nước rồi? Sao lại phun lâu như thế? Có chút giận cơ thể không nghe lời chủ nhân. Nhưng đây không phải là chuyện thường tình ở huyện sao? Nước chảy ra nửa ngày vẫn chưa xong.
Cù Vân Tâm buồn cười nhìn cái người mặt mũi đỏ au trong ngực, sự buồn bực còn xót lại trong lòng hóa hư không. Nhìn tiểu Ireland phấn phấn nộn nộn lạnh run trước ánh sáng, Cù Vân Tâm đen tối lấy khăn tay trong túi áo mình ra, lau dọc theo cái đùi trắng noãn thon dài của người ra, rồi lên đến cả tiểu Ireland, nhẹ nhẹ nhàng nhàng, lau đi lau lại không biết bao lần.
Như thể đang đối đãi với đồ sứ dễ vỡ, Cù Vân Tâm nhẹ nhàng lau sạch nước tiểu dính trên tiểu Ireland.
Cả người Ireland cứng ngắc nhìn một màn vừa phát sinh. Đặt biệt là khi Cù Vân Tâm bỏ cái khăn bẩn trở lại túi áo mình, Ireland thật sự có xúc động muốn đập chết anh ta rồi lăn ra tự sát.
Không nói chuyện với gã, Ireland vươn tay muốn lấy “thứ đó” từ túi áo ánh ta. Chắc là vậy, nhưng Cù Vân Tâm cũng chẳng phải người dễ đối phó.
Dẫu có với thế nào, sau rồi tay Ireland vẫn bị chặn lại.
“Em nên tỉnh lại đi, nào có dễ dàng vậy được.”
“Anh thật không biết xấu hổ, trả lại đây.”
“Không trả, tôi giữ lại làm kỷ niệm.” Thấy người trong ngực tức đến khó thở, Cù Vân Tâm khó có dịp nảy ra hứng thú trêu đùa, lấy khăn tay trong túi áo mình ra, không ngừng phất phơ trước mắt Ireland, mỗi lần Ireland sắp bắt được liền giơ cao thêm một chút.
Được! Chơi tôi chứ gì? Ireland cười lạnh một tiếng. Tay vươn tới, âm thầm dùng sức, trong lúc Cù Vân Tâm lại một lần nữa múa khăn trước mặt mình, dưới ánh mắt mãnh liệt của Cù Vân Tâm, hắn đẩy mạnh một cái.
Cù Vân Tâm phản xạ có điều kiện nghiêng về sau một chút. Mà Ireland do lực quán tính cũng ngã vào bồn tắm lớn sau lưng.
“Khụ khụ….” Ireland do chân bị thương nên chỉ có thể dùng tay chống đỡ cái bồn tắm lớn. Nước trên tóc không ngừng chảy xuống, tích tại chóp mũi rồi rơi xuống bồn tắm.
Đẹp ghê! Quần áo bị nước biến thành trong suốt dán chặt lên người em ấy, Cù Vân Tâm nhìn đến độ nhịn không được phát biểu một câu.
“Còn không mau tới giúp tôi.” Ireland giận dữ lườm đầu sỏ gây tội.
Nhún nhún vai, Cù Vân Tâm lộ ra một nụ cười ôn hòa giả lả, nhìn dịch lên trên.
Nhưng ngay khi ánh mắt gã chuyển đến thân trên người ta, gã lại thất thần. Trong lúc Ireland chưa kịp phản ứng lại, Cù Vân Tâm đã trực tiến lột cái áo đã nửa trở nên trong suốt của hắn ra, ánh mắt nhìn chăm chăm vào dấu răng ngay ở quả đậu đỏ trên ngực người ta. Mãi chẳng thấy nói gì.
“Vâng thưa trung tướng, cậu ta quả thật không chịu gặp.”, một quan nhân nịnh nọt nói với Cù Vân Tâm. Miệng còn lẩm bẩm chửi nhỏ “cậu ta” trong miệng anh một câu.
“Tôi thấy ấy, cho dù sự việc lần này không liên quan đến cậu ta thật, nhưng cậu ta cũng có phải người tốt đẹp gì đâu. Hừ! Cho mình là ai chứ? Trung tướng muốn tới thăm cậu ta, mà xem cậu ta làm gì? Đúng là không biết tốt xấu…”
Theo lời của anh ta, mày Cù Vân Tâm nhíu lại càng sâu, sự tức giận trong lòng càng bùng lên. Tay không khống chế được xiết càng thêm chặt.
“Bốp.”
“Trung tướng?” Người nọ giật mình, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Cù Vân Tâm. Lại phát hiện sếp dùng khuôn mặt không hề đổi sắc nhìn chằm chằm mình. Trộm liếc trung tướng một cái, quan nhân nọ thấp thỏm. Này, này, mình có nói sai cái gì đâu? Hay là nói sai thật? Trong lòng nghĩ thế, nên anh ta thấp thỏm nhớ lại một chút. Tuyệt đối không có! Mà cho dù là có, cũng là….chuyện không liên quan.
“Anh đi ra ngoài.”
“Trung tướng?” Ngữ khí kinh ngạc.
“…Vâng.” Nhìn thấy sắc mặt Cù Vân Tâm càng ngày càng lạnh, tay chân người nọ có chút cứng ngắc mở cửa ra ngoài. Sắc mặt tái nhợt.
“Phù, phù…, trung tướng này sao thế nhỉ? Mới nãy vẻ mặt khủng bố thấy ghê, còn hung ác hơn cả địch nhân.” tại một giây đó, anh đã cho rằng mình sẽ chết. Quan nhân vuốt trái tim vẫn đang nảy lên của mình, sợ hãi kinh hồn liếc mắt nhìn cánh cửa mình vừa dựa lưng một cái. “Gì mà phong độ nhẹ nhàng a? Những lời này mà để chỉ người này à?” Sau đó đột nhiên như bừng tỉnh ra gì đó, anh ta vội vàng che miệng lại, dùng toàn bộ sức bình sinh chạy thoát thân khỏi cái nơi khiến mình hoảng sợ này.
Trong phòng.
Cù Vân Tâm cầm văn kiện trong tay nhìn đi nhìn lại một lần rồi lại một lần. Cho đến khi ngay cả tay nâng lên cũng mỏi mới chịu buông xuống.
Dựa vào ghế dựa sau lưng, Cù Vân Tâm nâng tay xoa xoa đôi mắt mỏi mệt của mình và huyệt thái dương. Nhắm mắt lại, ánh sáng ở bốn phía xung quanh bàn làm việc đều biến mất, hơi hơi rũ khóe miệng xuống, vì mỏi mệt mà sắc mặt gã tái nhợt, nhìn thế nào cũng là bộ dạng khiến người ta vừa nhìn đã thấy suy sút. Hoàn toàn không nhìn ra đây là vị tướng quân cả ngày ngồi bày mưu tính kế.
“Ngài trung tướng?” Edward thật cẩn thận kêu một câu, trong ánh mắt đầy sự quan tâm, nhưng ẩn ẩn dưới sự quan tâm nọ lại là sự không tán thành.
“Chuyện gì?” giọng nói ôn hòa mà mỏi mệt vang lên.
“Anh ấy vẫn không muốn gặp ngài?” Edward vừa nhìn vẻ mặt của sếp đã biết đáp án. Nhưng anh vẫn muốn hỏi. Nhìn Cù Vân Tâm vẫn tựa vào lưng ghế dựa như trước, mắt Edward lòe lòe sáng.
“Đúng vậy.”
“Ngài trung tướng, tuy rằng điều tra cho kết quả là anh ta không phải nằm vùng của Thần Triệu, nhưng mà ngài….”, những lời sau đó còn chưa dứt, nhưng Cù Vân Tâm chẳng cần nghe cũng hiểu phó quan của mình muốn biểu đạt điều gì.
Sự thật chứng minh, làm một vị chỉ huy, biết Ireland bị oan uổng, chính mình chỉ cần trò chuyện biểu đạt tâm ý là có thể được mọi người thông cảm rồi, nhưng cách làm hiện tại quả mình quả thực xứng với cái danh “Cưỡng cầu”.
“Tôi biết, nhưng Edward à, cậu biết không? Tôi cũng không biết tại sao lại không bỏ cậu ấy được.” Hít sâu một hơi, vẻ mặt của Cù Vân Tâm đầy đau khổ nhìn cái người đã làm bạn bên mình nhiều năm.
Không bỏ được? Ha hả, là do anh không định bỏ người ta ấy, Edward nhìn cái người mặt mày đau khổ mà trào phúng nghĩ.
“Vì sao chúng ta lại gắng sức đến tận bây giờ? Anh có biết không? Vì sao mấy ngày nay hôm nào anh cũng nghĩ đến cậu ấy, mà đến giờ vẫn vậy?…Lý tưởng của chúng ta đâu rồi?…Bây giờ anh còn giống trước kia nữa sao? Tên Cù Vân Tâm tràn đầy khát vọng nói vì bản thân chúng ta mới đi tranh đoạt quyền lợi đâu rồi?….” Không khống chế được sự tức giận của mình, Edward rống giận với người trước mặt.
Thiếu niên nọ biến mất rồi? Vị trung tướng luôn khôn khéo gặp được một vật tốt nên ngay cả thứ đã cùng mình phấn đấu lăn lội bao năm cũng quên mất? Kia, còn những thứ ta từng dốc lòng trả giá để đạt được thì sao? Hai mắt Edward đỏ bừng, lâm vào trạng thái điên cuồng nhìn Cù Vân Tâm.
“Cậu bình tĩnh một chút đi, Edward. Làm sao tôi quên được, cậu cũng đừng vội vàng hắt bát nước bẩn lên người người khác.”, đứng lên, Cù Vân Tâm ngược lại không còn suy sút nữa. Ánh mắt trở nên sâu thẳm, không hề động dung với vị phó quan đang trong trạng thái điên cuồng của mình.
Hừ! Đâu có ai quên, nhưng nhiều năm như vậy đã qua rồi, thì ra vẫn là lũ bây sao? Nhặt tờ văn kiện hỗn độn lên, Cù Vân Tâm tinh tế phủi bụi cho nó. Bộ dáng cẩn thận chuyên tâm kia trong mắt Edward lại biến thành thứ mà anh không sao chịu đựng nổi.
Quả nhiên, tên nhãi ranh kia không nên tồn tại trên thế giới này, thế nên phòng điều tra nọ mới phải biến mất khỏi thế giới này. Sự tàn nhẫn trong mắt Edward chợt lóe lên, nhìn Cù Vân Tâm đang cúi người nghiêm túc chà lau tờ giấy, nội tâm anh chợt lóe lên một quyết định kiên định.
“Cậu ra ngoài trước đi.”, không nói thêm những lời khó nghe nữa, Cù Vân Tâm thản nhiên ra lệnh. Nhìn cái người im lặng rời đi nọ, ánh mắt của Cù Vân Tâm ngày càng sầm xuống.
Xem ra nên tẩy rửa những kẻ bên người mình một phen. Những tên tự cho mình là đúng, khoa chân múa tay trước mặt mình đúng là không cần thiết.
A! Lý tưởng cái gì chứ, chỉ là cái cớ để thỏa mãn tư dục của mình mà thôi. Thực sự nhớ rõ nguyên nhân thúc đẩy mình cố gắng vươn lên, trừ gã ra còn bao nhiêu người là nhớ? Nghĩ đến đây, Cù Vân Tâm thở dài. Danh lợi quả thực rất mê người. Tuy nói ra thì thô tục, nhưng có mấy ai là thực sự kiềm chế được trước sự hấp dẫn của nó!
Ireland nằm im trên giường. Tiếng hít thở đều đều vang lên. Trong căn phòng im ắng có vẻ hài hòa đến lạ.
Nằm đối mặt với tường. Trong phòng có thêm một người cũng đang hít thở như hắn. Ireland trợn tròn hai mắt, sự buồn ngủ biến mất không còn tung tích. Cho dù hắn nằm ghé dựa vào tường như do duy trì tư thế nằm này đã lâu nên người hắn lúc này đã tê rần, cũng không muốn cựa người, vì lúc này việc mà hắn không muốn làm nhất chính là đối mặt với cái người đang ngồi lù lù một đống kia.
Biến lẹ đi! Tên khốn. Trong lòng Ireland hung hăng mắng.
Nhưng người đối diện hoàn toàn không tiếp thu sóng não mà hắn truyền ra, vẫn ngồi im không nhúc nhích như một hòn đá, hệt như từ mông anh ta mọc rễ bám chặt vào ghế không bằng.
Cù Vân Tâm buồn cười nhìn Ireland không ngừng kẹp hai cái chân thon dài của mình, sự lo lắng trong lòng phai nhạt không ít. Ha ha, đây là sắp nhịn không nổi nữa rồi? Nhịn tiểu đến mức đó, xuy xuy! Cù Vân Tâm nhìn chằm chằm cái mông rắn chắc của người ta, có chút ngả ngớn nở nụ cười. Lựa chọn quên đi chuyện tất cả tuy rằng không phải do gã tạo thành, nhưng bản thân gã dù sao cũng không tránh khỏi có liên quan.
“Ra ngoài đi.” Cái giọng rầu rĩ cắt ngang ánh mắt làm càn của Củ Vân Tâm.
“Tôi giúp em?” Đây là một câu trần thuật mang theo sắc thái hỏi.
“Nhận không nổi ý tốt của ngài.” Vuốt cái chân của mình, mặt Ireland ngay càng suy sụp.
“Cứ đến đây đi.”, bị lời của em ấy làm cho đau đớn, Cù Vân Tâm không để ý đến sự phản đối của đối phương, cúi người bế cái người đang giả chết theo kiểu công chúa lên rồi đi vào WC.
“Anh buông ra.” Ireland giận dữ trừng cái người da mặt dày như tường thành, kháng cự dùng tay đẩy gã, nhưng đôi chân của hắn thì lại không có bất cứ động tĩnh gì.
Vì thế Cù Vân Tâm không để ý dến kháng cự của Ireland, trực tiếp ôm người vào WC. Giống như cường jjan kéo quần Ireland xuống. Bế hắn lên xuy tè hệt như trẻ con. Miệng còn không quên kêu “Xùy xùy”.
Xấu hổ và giận dữ muốn chết, Ireland dùng ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm cái tên mặt mũi vẫn như thường nọ, trong lòng bực bội không nói nên lời.
Sao người này lại làm chuyện này? Sao lại đối với mình như vậy, ánh mắt Ireland đầy phức tạp, nhìn cái người đang ôm mình bày ra cái vẻ như đang chuyên chú lắm.
A! Mặt Ireland đỏ rực. Mất mặt quá trời ơi, sao lại ra nước rồi? Sao lại phun lâu như thế? Có chút giận cơ thể không nghe lời chủ nhân. Nhưng đây không phải là chuyện thường tình ở huyện sao? Nước chảy ra nửa ngày vẫn chưa xong.
Cù Vân Tâm buồn cười nhìn cái người mặt mũi đỏ au trong ngực, sự buồn bực còn xót lại trong lòng hóa hư không. Nhìn tiểu Ireland phấn phấn nộn nộn lạnh run trước ánh sáng, Cù Vân Tâm đen tối lấy khăn tay trong túi áo mình ra, lau dọc theo cái đùi trắng noãn thon dài của người ra, rồi lên đến cả tiểu Ireland, nhẹ nhẹ nhàng nhàng, lau đi lau lại không biết bao lần.
Như thể đang đối đãi với đồ sứ dễ vỡ, Cù Vân Tâm nhẹ nhàng lau sạch nước tiểu dính trên tiểu Ireland.
Cả người Ireland cứng ngắc nhìn một màn vừa phát sinh. Đặt biệt là khi Cù Vân Tâm bỏ cái khăn bẩn trở lại túi áo mình, Ireland thật sự có xúc động muốn đập chết anh ta rồi lăn ra tự sát.
Không nói chuyện với gã, Ireland vươn tay muốn lấy “thứ đó” từ túi áo ánh ta. Chắc là vậy, nhưng Cù Vân Tâm cũng chẳng phải người dễ đối phó.
Dẫu có với thế nào, sau rồi tay Ireland vẫn bị chặn lại.
“Em nên tỉnh lại đi, nào có dễ dàng vậy được.”
“Anh thật không biết xấu hổ, trả lại đây.”
“Không trả, tôi giữ lại làm kỷ niệm.” Thấy người trong ngực tức đến khó thở, Cù Vân Tâm khó có dịp nảy ra hứng thú trêu đùa, lấy khăn tay trong túi áo mình ra, không ngừng phất phơ trước mắt Ireland, mỗi lần Ireland sắp bắt được liền giơ cao thêm một chút.
Được! Chơi tôi chứ gì? Ireland cười lạnh một tiếng. Tay vươn tới, âm thầm dùng sức, trong lúc Cù Vân Tâm lại một lần nữa múa khăn trước mặt mình, dưới ánh mắt mãnh liệt của Cù Vân Tâm, hắn đẩy mạnh một cái.
Cù Vân Tâm phản xạ có điều kiện nghiêng về sau một chút. Mà Ireland do lực quán tính cũng ngã vào bồn tắm lớn sau lưng.
“Khụ khụ….” Ireland do chân bị thương nên chỉ có thể dùng tay chống đỡ cái bồn tắm lớn. Nước trên tóc không ngừng chảy xuống, tích tại chóp mũi rồi rơi xuống bồn tắm.
Đẹp ghê! Quần áo bị nước biến thành trong suốt dán chặt lên người em ấy, Cù Vân Tâm nhìn đến độ nhịn không được phát biểu một câu.
“Còn không mau tới giúp tôi.” Ireland giận dữ lườm đầu sỏ gây tội.
Nhún nhún vai, Cù Vân Tâm lộ ra một nụ cười ôn hòa giả lả, nhìn dịch lên trên.
Nhưng ngay khi ánh mắt gã chuyển đến thân trên người ta, gã lại thất thần. Trong lúc Ireland chưa kịp phản ứng lại, Cù Vân Tâm đã trực tiến lột cái áo đã nửa trở nên trong suốt của hắn ra, ánh mắt nhìn chăm chăm vào dấu răng ngay ở quả đậu đỏ trên ngực người ta. Mãi chẳng thấy nói gì.
Danh sách chương