“Ông chủ, anh đến rồi?” Mohamed có chút kinh ngạc nhìn Kỷ Hiểu Ngạn. Không rõ vì sao anh ta lại đến đây. Trước đây rõ ràng chính mồm anh ta đã nói: “Hai tháng này tôi bận, không tới đâu.” còn gì. Chẳng lẽ mình lại nghe nhầm? “Ừa! Không có chuyện gì đâu. Tôi đang vận động thôi.” Gãi đầu, Kỷ Hiểu Ngạn cười nói với người trước mặt. Vẫn luôn đứng trong phòng tinh thần học làm thức ăn từ vịt. Ở đó ngây ngốc lâu thế mãi cũng chán, hiệu suất giảm xuống…., thế là một kẻ từ trước đến giờ đã trạch ơi lại trạch, giờ lại thèm được hít thở không khí trong lành.

Đối với thuyết pháp của Kỷ Hiểu Ngạn, Mohamed nhún nhún vai. Dù sao Thế giới cổ tích cũng là của người ta, không cho người ta tới sao được.

Nhìn Kỷ Hiểu Ngạn trực tiếp chạy đi tìm chỗ nghỉ ngơi, Mohamed đứng đó nghĩ nghĩ rồi vội vàng chạy theo.

Do thời tiết nên khi Kỷ Hiểu Ngạn đi vào khu nghỉ dưỡng, trong không khí đang có vài giọt mưa bay tinh tế. Những giọt mưa này là từ trên trời rơi xuống, nhưng do thế giới Cổ tích có một vòng cung bảo vệ bên trên nên mưa mới không thể rơi xuống khu đó, đành chảy xuôi theo vòng bảo hộ rớt xuống bên ngoài. Bọt nước mang theo hơi nước mỏng manh, từ bên trong nhìn ra là thấy một khung cảnh mưa bụi đẹp tuyệt.

Tình cảnh trước mắt Kỷ Hiểu Ngạn đã đoán trước được rồi. Từ đêm hôm đó, hắn ngoài cách mấy hôm ghé qua đây một lần thì không tới nữa. Nhớ lại những lần trước, dòng người tới chơi hiện giờ cũng tăng thêm một nửa? Kỷ Hiểu Ngạn hoài nghi tất cả trước mắt.

“Đừng hoài nghi, quảng cáo nhiều thế cơ mà, với lại chỗ máy móc ấy cũng không phải trờ đùa!” Mohamed đứng cách đó không xa nhìn khu buôn bán và khu trò chơi của thế giới Cổ tích. Kỷ Hiểu Ngạn nghe ra ngữ điệu bình thản trong giọng nói của cậu ta thì đột nhiên lại cảm thấy tự hào.

Thấy tự hào? Chẳng lẽ đây chính là “cùng nhau phấn đấu” trong truyền thuyết đây sao?

“Con muốn kem dâu?” Đây là một đứa nhỏ, nó kiễng chân, la lớn với cái máy có hình kem.

“Tinh, kem dâu, mời dùng.”

Đứa nhỏ nghe thấy thế, liền cẩn thân thò tay vào, sau đó nhận lấy ly. Rồi nó lấy từ túi áo ra một quyển vở nhỏ, rồi đút vào miệng máy, đến khi nghe thấy một tiếng “Ting” mới vui vẻ cầm quyển vở kia chạy đi.

Phía sau đứa nhỏ có một vài cụ già, người trẻ tuổi ai cũng như vậy.

Lông mày khẽ nhướn lên, Kỷ Hiểu Ngạn cười như không cười nhìn cái tên Adlee không biết từ khi nào đã thấy đứng bên cạnh mình, đang tựa vào người Mohamed.

“Xảy ra chuyện gì?” Rõ ràng nhớ rõ những máy móc đó không phải túi cá nhân. Hơn nữa mới vừa này Kỷ Hiểu Ngạn thấy rõ là đứa bẻ cầm quyển vở, hơn nữa hình như theo bộ dạng của nhóc đó thì hình như trong thế giới Cổ tích rất dễ kiếm được những cái máy bán đồ ngọt kiểu này.

“Đó là quy tắc tích phân, tức là: tại bốn điểm mà mua cùng một món đồ, thì có thể nhận được bốn con dấu từ những điểm đó, quyển vở nhóc đó cầm là cái đề in con dấu lên đó, hơn nữa tùy vào may mắn cũng có thể nhận được con dấu 1 sao, con dấu 2 sao, con dấu 3 sao…., sau đó đổi dấu lấy quà tặng có cấp bậc khác nhau.”

Cậu thật sự không phải xuyên sao? Nghe mấy lời này của Mohamed, Kỷ Hiểu Ngạn lại càng thêm kinh ngạc. Sự kinh ngạc ấy cũng chẳng phải một chút, mà là rất nhiều…

Hình như nhìn thấu sự kinh ngạc nơi đáy mắt của Kỷ Hiểu Ngạn, Adlee khoa trương bưng trán.

“Ông chủ Kỷ Hiểu Ngạn ơi! …, tôi nhớ rõ là đã nói chuyện này với anh rồi mà, anh còn đồng ý nữa, quên rồi hả?”

“Không, sao quên mau thế được! Chỉ là kinh ngạc hai người sẽ làm thế, mà còn là làm tốt nữa chứ. “Tích phân” như vậy thì là thông thường ở thế kỷ 21 rồi, nhưng ở thời điểm hiện tại thì rất ít khi gặp. Ngay cả Kỷ Hiểu Ngạn vẫn chưa rõ nguyên lý của nó.

“Kỳ thật, cái này không phải do tôi nghĩ ra, chẳng qua là mọi người vẫn dùng, tôi chỉ sửa lại một chút thôi. Để nó thích hợp với thế giới Cổ tích hơn.” Mohamed vô cùng khiêm tốn nói.

“Làm tốt lắm! Hai người quả nhiên có năng lực. Tôi giao cho hai người cái thế giới Cổ tích này quả thật không sai…!” Ngó cái vẻ mặt khiêm tốn của Mohamed, Kỷ Hiểu Ngạn giơ ngón tay cái lên. Làm một ông chủ tốt, đương nhiên phải có kỹ năng vừa tán thưởng vừa thu phục cấp dưới.

“Cám ơn!” Nghe thấy được tán thưởng, Adlee vui vẻ nói lời cảm tạ. Dù sao cũng là thụ chi không thẹn, tiếp thu là chuyện tốt.

Không quá một hồi, lại có một người đi tới cái máy kia. Ai cũng hưng trí bừng bừng nhìn xem người kia sẽ nhận được cái gì.

Kỳ thật bây giờ người ta cũng chẳng thiếu tiền mua đồ, cho nên ở thế kỷ 21 chế độ tích phân này càng về sau lại càng sa sút. Xét cho cùng, nguyên nhân rất đơn giản: Đời sống vật chất của con người ngày càng được nâng cao và coi trọng. Cũng chẳng có mấy ai thật sự kiên trì muốn đổi được quà tặng, thường thường đều chỉ là hứng thú nhất thời đổi được một lần là thôi không tiếp tục nữa. Một ngày thì lại có bao nhiêu chuyện để làm. Tuy rằng đây không phải suy nghĩ chung của tất cả mọi người, nhưng đại bộ phận người ta đều nghĩ thế, cũng bởi chế độ tích phân này cơ bản là moi tiền người ta, ngược lại….có khi lại chẳng nhận được phần quà mình mong muốn…..

Nhưng lần này lại không giống thế, hệ thống của Mohamed có vài điểm khác biệt so với hệ thống tích phân cơ bản, những điểm khác biệt này xem ra là để áp dụng cho riêng thế giới Cổ tích —— cái chế độ tích phân này thật là là một những ván bài nho nhỏ —— đều dựa vào vận khí. Hơn nữa những món quà không xác định ấy có khả năng khơi mào hứng thú của mọi người. Cho nên Mohamed mới nghĩ ra phương pháp này để nâng cao lượng tiêu thụ, Kỷ Hiểu Ngạn rất tán thưởng. Nhất là khi cậu ta có một ý tưởng tốt như thế lại chỉ áp dụng riêng cho nói đây.

“Mohamed, chuyện này kính nhờ cậu nhé” sau khi Kỷ Hiểu Ngạn xem qua mới thấy cái máy này cũng chẳng đơn giản tý nào! Trong thời gian ngắn thế mà có thể nhận con dấu đổi sang đồ vật, này không thể không nói cũng là một loại năng lực a!…

“Không phải thế đâu…”, Mohamed và Adlee trăm miệng một lời, khóe môi nhếch lên cũng là một độ cung giống hệt nhau.

“Hở?”

“Là Kiệt Lực Tư.”

“Vậy là sao, thu hàng xong còn chế đồ nữa cơ à?” (⊙o⊙) Oa!

“Không phải thế.” Nghe Kỷ Hiểu Ngạn nói, Adlee nhịn không nổi liếc mắt xem thường hắn một cái. Sao lại có ý tưởng kỳ lạ thế chứ?

“Vậy thì sao?”

“Đây là do Kiệt Lực Tư bị tiểu thư Cù mê hoặc nên mới cho chúng ta miễn phí đó.”

“Cậu nói sao? Tiểu thư Cù?” Vân Tịch á? Ai bảo tôi đó là cô tiểu thư Cù tôi quen đi.

“Đừng hoài nghi, đúng là như anh nghĩ đó.” Mở hai tay ra, Adlee nhun nhún vai, vẻ mặt không hề gì, còn cái tên đứng cạnh cậu ta thì lại gật gật đầu với cái vẻ nghiêm túc.

“A, tôi hiểu rồi.” Nhìn Mohamed gật đầu, Kỷ Hiểu Ngạn không biết vì sao trong đầu lại hiện lên hình ảnh một con gấu lớn ngồi cạnh một đóa hoa tuyệt sắc. Rõ là có thích hoa, ngơ ngác bò vòng quanh nó. Nhưng lại chẳng dám vươn tay ra hái.

“Há há!” Nghĩ đến đó, Kỷ Hiểu Ngạn thật sự bật cười thành tiếng. Nội tâm khiếp sợ đến mức chẳng dám nghĩ tiếp.

“Đi thôi!” Nói xong chưa cho người ta thời gian phản ứng, Kỷ Hiểu ngạn đã chạy tót ra ngoài, đi thẳng đến chỗ Cù Vân Tịch —— thì ra là Kỷ Hiểu Ngạn đang muốn nhìn cảnh “bạn” mình bị người ta theo đuổi.

“Tiểu thư Cù, trùng hợp quá!…” Đứng cạnh khu nghỉ dưỡng, Kiệt Lực Tư chất phát tiếp đón Cù Vân Tịch. Ngay cả một câu nói như thế mà bản thân gã cũng phải nghĩ rất lâu mới ra, luyện tập kĩ càng đủ các khả năng rồi mới nói.

Kỳ thật làm gì có trùng hợp, đều là lấy cơ a!…., vì theo đuổi Cù Vân Tịch, Kiệt Lực Tư hôm nào cũng ngoài thời gian làm việc ra thì đều đến đây núp lùm. Nếu như người khác mà biết tình trạng của Kiệt Lực Tư lúc này, chắc chắn sẽ cười nhạo gã —— không phải chú đêm qua nằm mơ chưa tỉnh chứ. Dù sao thì Kiệt Lực Tư cũng là người nổi tiếng cuồng công việc, phóng khoáng lạc quan.

“Vâng, anh cũng tới đây đi dạo à?” Cầm trên tay ly thủy tinh, Cù Vân Tâm chậm rãi uống nước trái cây bên trong, sau đó nhắm mắt lại, giống như đang thưởng thức hương vị tốt đẹp của nó. Ngược lại không để bụng lắm chuyện trùng hợp này.

“Đúng thế, từ lần đầu tiên tới đây tôi đã thích nơi này rồi.” Dựa vào trí nhớ, gã có thể nói rất nhiều chuyện với Cù Vân Tịch, thật khiến người ta cảm động mà. Nhưng thật lòng thì ai nghe thấy câu này cũng thấy có chút không phải. Lần đầu đến đã thích thật ra là nói phét đấy. Lần đó là gã bị Kỷ Hiểu Ngạn kéo đến đây chơi, lúc về gặp Cù Vân Tịch, thế là bị sét đánh trúng một phát nằm gọn.

“Vâng, anh muốn ngồi không?” Thấy Kiệt Lực Tư vẫn đứng, Cù Vân Tịch vô cùng chân thành mời anh ta ngồi xuống, thấy mình thì ngồi, người ta lại đứng lâu như vậy, thật ngại quá.

“Cái máy đó là anh làm sao?” Nghĩ đến đây, Cù Vân Tịch có chút hứng thú.

“Ừ.”

Thế thôi? Nhìn rõ ràng anh ta không có ý nói tiếp, Cù Vân Tịch không ngừng nhìn hắn, mà ngay cả Kỷ Hiểu Ngạn rình ở bụi cỏ gần đó 10 phút cũng kinh ngạc nhìn Kiệt Lực Tư.

“Anh ta khôn khéo ghê thế cơ mà?” Ngồi chồm hổm trên mặt đất, Kỷ Hiểu Ngạn nhẹ nhàng tới gần cái người bên cạnh, vừa rình vừa nói.

“Ha ha ha.” Còn chưa cười xong, đã bị người bên cạnh che miệng.

Adlee bị người bịp miệng, đầu tiên là ngẩn người, sau đó gật gật đầu, tỏ vẻ mình hiểu rồi.

“Anh đừng nhìn hắn ta khôn khéo thế chứ đứng trước người ta thì anh ta cứ như trẻ con ấy.” Nói xong như để tăng thêm sự minh xác trong lời nói của mình, còn đặc biệt nghiêm túc gật gật đầu.

“A….” Kỷ Hiểu Ngạn hiểu rõ gật gật đầu

“Tên đầy đủ của tiểu thư Cù là gì?” Nhìn chằm chằm chén trà trước mặt, Kiệt Lực Tư nhỏ giọng hỏi.

“Tôi tên Cù Vân Tịch ”

Kỷ Hiểu Ngạn: “(#‵′) Mợ….”

Adlee: “Fuck….”

Mohamed: “…”

Mọi người: Chuyện quái gì thế? Cái này ai chả biết rồi? Sao lâu thế rồi mà vẫn không biết tên người ta?? Này có phải ngốc bình thường không thế!!!

Nghĩ đến đây, Kỷ Hiểu Ngạn và Adlee cùng nghiêng đầu. Nhìn Mohamed.

“Tôi thật sự không biết, tôi cứ nghĩ anh ta biết rồi…., anh ta có nói là anh ta chưa biết đâu!” Mohamed mê man nói.

“Không sao đâu…” Mồ hôi lạnh chảy xuống, ba người Mohamed đều bị một cơn gió thổi qua…..
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện