【Chủ nhân, xin hãy tập trung 】, ngài hệ thống nhìn kí chủ đã vô số lần thất thần, có chút bất đắc dĩ nhắc nhở lần hai.

“A…..Được. Xin lỗi.” Kỷ Hiểu Ngạn nghe thấy hệ thống nói, mặt mày đỏ lựng lên. Tuy đó là sự thật, nhưng hệ thống lại dùng ngữ điệu bất đắc dĩ khiến cho Kỷ Hiểu Ngạn không rõ vì đâu lại thấy có chút chột dạ.

Ai…., nhìn tình huống trước mặt, ngoài thở dài ra thì hệ thống thật sự không biết mình còn có thể làm gì khác! Có thể nhìn ra Kỷ Hiểu Ngạn rất chi là muốn toàn tâm toàn ý chú tâm vào việc học, nhưng đáng tiếc rằng, lâu này bản thân hắn lúc nào cũng như đi vào cõi tiên.

Ai….

Từ khi hắn biết chuyện thiếu tướng Leblan và trung tướng Cù hợp tác. Không phải nói là sau đêm hôm cùng Leblan đó, tinh thần và cơ thể của Kỷ Hiểu Ngạn chẳng thoải mái chút nào.

Giống như trạng thái lúc này, nhìn bộ dạng của Kỷ Hiểu Ngạn, hệ thống mà có tay nhất định sẽ thở dài đỡ trán, nhưng vì không có tay nên chỉ có thể lặng lẽ cảm khái mà thôi.

Trong không gian tinh thần, Kỷ Hiểu Ngạn cầm trong tay một quyển sách, ngồi ở một cái bàn học lớn, mắt không chớp không chuyển nhìn chằm chằm vào đống chữ gì đó trước mặt mình.

Lắc lắc cái đầu, hy vọng nó đủ để nhắc mình tập trung tinh thần. Kết quả lại thất thần.

【Kí chủ đại nhân của tôi ơi! Còn có hai tháng nữa là trận đấu bắt đầu rồi, anh đã làm được điểm tâm chưa? Ngoài kia làm gì có chuyện gì để anh lo lắng thế đâu? 】, nhịn không được …, thân là hệ thống nên bản thân nó cũng chẳng hiểu vì sao tình cảm của con người lại phức tạp đến vậy, còn nữa con người sao lại cứ thích, tự, tìm, phiền, toái như thế.

Biết rõ là bản thân mình cái gì cũng không làm được thế nhưng vẫn cố nhồi đống suy nghĩ áp lực đó vào đầu mình, ngược lại những chuyện mà mình có thể làm được, hay nhưng chuyện liên quan tới lợi ích cá nhân của mình thì lại không để bụng.

“Hô….” Thở một hơi thật mạnh. Kỷ Hiểu Ngạn có chút bất đắc dĩ khép sách vở lại —— là do không vào đầu nổi. Mỗi ngày đều nhìn bao nhiêu thứ lý luận ấy, hơn nữa tâm tình buồn bực thế này, sao có thể vào đầu nổi.

Do bản thân vốn không được đào tạo chính quy, cũng không phải người điên cuồng yêu thích mỹ thực. Đồ ăn hắn làm ra thật ra cũng không nhiều lắm, tuy rằng cũng không đến mức quay đi quay lại chỉ có vài món. Nhưng dù nói sao đi chăng nữa, cũng chỉ có những món bình thường như vậy mà thôi…

Hơn nữa nghĩ phần thưởng của cuộc thi, và cả những đối thủ sở hữu hệ thống mạnh, Kỷ Hiểu Ngạn cảm thấy bản thân có cố gắng mấy cũng chưa chắc đã được a….! Mỗi ngày bản thân đều bị nhồi nhét đủ thứ, thật sự rất ngược…, vừa ngược tâm lại vừa ngược tâm!….

“Cậu không thể dịu dàng chút sao?” Kỷ Hiểu Ngạn xem thường cái trần nhà một cái, nhưng không nghe thấy hệ thống đáp lại. Tuy biết rằng cái bị đá là tinh thần thôi, nhưng hắn vẫn xoa xoa cái mông của mình —— thói quen.

Ngồi một chút rồi lại thất thần, gần đây không biết vì sao thỉnh thoảng hắn cứ cảm thấy mỏi mệt. Hơn nữa dạo gần đây hắn cứ hay nghĩ đông nghĩ tây, cả người đều rất dễ lo âu, u buồn…, cảm xúc truyền đến rất khó hiểu, so với phụ nữ còn biến hóa kinh hơn.

“Tích tích, tích tích….”, âm thanh quang não vang lên bên tai. Nhìn quang não trong tay, Kỷ Hiểu Ngạn làm biếng không muốn nghĩ nữa, tinh thần càng ngày càng kém rồi.

Ngáp, ánh mắt không có tiêu cự nhìn chằm chằm quang não trong nay, cảm giác này thật giống như chờ tin ai. Mà đối với việc quang não tự dưng tự lành có tin thì Kỷ Hiểu Ngạn nghĩ là thế này: Nếu mà nói là có việc gấp, mình mà bỏ qua thì người ta hẳn nào sẽ tiếp tục liên lạc lần thứ hai. Nếu mà chỉ là chuyện vụn vặt thì anh ta (hoặc cô ta) sẽ nhanh chóng buông tha cho mình.

Nghe tiếng “Tích tích” giống tiếng nước chảy, Kỷ Hiểu Ngạn trực tiếp xem nó là bài hát ru, dù sao tiếng đó cũng đủ thanh thúy ha? Nghĩ như vậy nên cái kẻ nào đó đang trong thời gian tùy hứng thật không phúc hậu lờ đi cuộc gọi của người ta, tự động ngủ ngày. Còn cảm thấy chắc chắn nhờ cái tiếng ấy, chất lượng giấc ngủ của mình sẽ tăng lên.

Tròn một giờ sau, Kỷ Hiểu Ngạn mới chịu tỉnh.

“Ưm….”, quả nhiên ngủ một giấc thật say tâm tình đã khá lên nhiều. Lâu rồi không có giấc ngủ thư thái như vậy, lúc này đây thích nhất là những tiếng nghe như tiếng nước chảy kia.

A, tiếng nước chảy? Vẫn còn tiếng nước chảy? Mẹ ơi…, sao vẫn còn tiếng nước chảy thế này a?? Không dám tin nhìn quang não trong tay.

13: 47

Nhìn lúc này, đồng tử Kỷ Hiểu Ngạn nháy mắt phóng đại lên, nhìn cái quang não không ngừng kêu ‘Tích tích”. Trong lòng không khỏi bội phục. Cư nhiên lại gọi liên tục trong vòng một giờ đồng hồ? Này là đang…khủng bố…ha? Nhưng mặc kệ thế nào, điều này cũng chứng minh chuyện người này tìm mình nhất định là vì có chuyện quan trọng.

Nghĩ đến đây, Kỷ Hiểu Ngạn không khỏi lo lắng, vừa mới tỉnh ngủ nào có biết cái chi, đành xoa xoa cái ót của mình, mặt đầy đau khổ nghe điện thoại.

“Hi, cậu Kỷ!” Vừa nhận cái, cái mặt mỉm cười đầy ngọt ngào của Tiểu Miêu đã hiện lên, hoàn toàn nhìn không ra sự tức giận hay buồn bực của một người đã chờ điện thoại suốt một tiếng đồng hồ.

“A, chào cô.” Dường như có chuyện gì đó, Kỷ Hiểu Ngạn phất phất tay với cô ta. Thật giống như kẻ vừa có điện thoại cái nghe liền.

“Hình như cậu Kỷ rất bận a! Tôi chờ cậu một giờ cậu mới nhận điện.” Vẫn cái vẻ cười cười ngọt ngào ấy, hoàn toàn không giống như cô ta vừa chờ người ta suốt một tiếng đồng hồ. Nhưng để ý kĩ, Kỷ Hiểu Ngạn phát hiện ra sự trêu trọc trong đáy mắt cô. Nhưng nghĩ kỹ thì, lại xem như là ảo giác của mình.

“A! A! Tôi vừa ngủ, chuông tôi để nhỏ, không nghe thấy.” Nếu không nhìn thấy nụ cười gượng trên mặt hắn, chắc chắn sẽ có rất nhiều người tin. Nhưng một khi nhìn thấy nụ cười ấy, ai cũng sẽ biết là hắn đang nói dối.

Nhưng thông minh như Tiểu Miêu đương nhiên sẽ không đẩy Kỷ Hiểu Ngạn đến đường cùng, hỏi câu này chẳng qua làm làm nền cho câu tiếp theo của mình thôi. Cho nên mới nói cái chuyện giục bản thảo ấy, thật lòng là một chuyện rất khó xử mà! Tiểu Miêu chưa từng thúc dục ai bất đắc dĩ nghĩ.

“Tiểu Ngạn a! Cái bản thảo kia của cậu, có viết hay không đó?” Ngay cả xưng hô cũng thay đổi, Tiểu Miêu rất ít khi kêu tên Kỷ Hiểu ngạn nhưng lần này cô thật sự muốn chơi bài này.

“Nói không được không?” Kỷ Hiểu Ngạn cười khổ.

“Như vậy không được đâu nha….! Tôi cũng biết cậu bận, nếu không thì cho cậu thêm 7 ngày nữa, sau đó cậu giao cho tôi 7 vạn chữ được không?” Tiểu Miêu dùng ngữ khí thương lượng, cười tủm tỉm nhìn Kỷ Hiểu Ngạn.

“Không được, thế nhiều lắm, tôi căn bản không viết gì, tôi còn có việc!” Bởi chuyện vừa nãy nên Kỷ Hiểu Ngạn rất xấu hổ khi từ chối người ta, nhưng một ngày một vạn chữ cũng quá…nhiều ha?

“Tiểu Ngạn, truyện của cậu rất tốt, hơn nữa cảnh trước đã phát triển rồi, đợt này còn được đánh giá cao nhất trong loạt truyện trước đó.” Thấy Kỷ Hiểu Ngạn từ chối, sắc mặt Tiểu Miêu trở nên nghiêm túc, lời nói vô cùng thấm thía.

“Cô giục tôi….”

“Cậu nghe tôi nói đã.” Tiểu Miêu cắt ngang lời Kỷ Hiểu Ngạn. Ánh mắt lộ ra vẻ nghiêm túc không thể xem nhẹ.

“Cậu không thể tự coi nhẹ mình như thế, mấy truyện trước đó cậu viết tôi có thấy cậu như bây giờ đâu? Tôi đã nói rồi, cảnh trước cậu viết tình tiết phát triển rất tốt, không phải giục gì đâu. Là một người chuyên nghiệp, tôi tuyệt đối không đùa cợt chuyện này.” Dừng một lát, thấy Kỷ Hiểu Ngạn nghiêm túc nghe, Tiểu Miêu mới mở miệng nói: “Trước đây truyện của cậu đọc rất phấn khích, không thể phủ nhận chuyện này. Nhưng trước đây độc giả của cậu đa số là nam, nữ thì cũng có, nhưng tỉ lệ không nhiều. Nhưng những truyện gần đây lại không giống thế, bên trong chưa đựng rất nhiều tình cảm, và những tình cảm ấy sẽ hấp dẫn rất nhiều độc giả nữ và những độc giả trung tuổi. Truyện của cậu lại còn có chứa cả những tình tiết đánh đấm, chiến tranh. Hơn nữa dựa vào sự nổi tiếng cậu tích lũy từ đó đến nay. Tôi tin chắc rằng, độc giả của cậu so với trước đây đã tăng lên rất nhiều, cậu tin không? Nhưng lại có một nguyên nhân rất quan trong —— truyện của cậu hiện nay tương đối sát với thực thế. Độc giả thoạt nhìn khá hứng thú.” Nói xong một hơi dài, cổ họng Tiểu Miêu có chút khô.

Đương nhiên sát với thực tế…, chuyện này vốn dựa vào những chuyện phát sinh trên thế giới mà. Kỷ Hiểu Ngạn có chút buồn cười. Nhưng cũng bị Tiểu Miêu thuyết phục.

“Truyện của cậu trước đây rất hay. Nhưng nói thật, rất nhiều chỗ nhìn hệt như tư liệu, đọc chẳng hiểu nó nói gì! Chính là vấn đề này, được cái hành văn….rất giỏi.” Nghĩ đến lúc mình đọc 10 vạn chữ kia, tâm Tiểu Miêu lại thấy ngứa. Hành văn thật sự tốt, đề tài, nội dung cũng rất tốt, hấp dẫn người đọc. Quan trọng nhất chính là có vài chỗ nhìn y hệt tư liệu, lúc cần lấy ra tra liền khỏi phải sờ đến sách vở khác làm chi a!!!

“Ừa…., được rồi.” Bị Tiểu Miêu thuyết phục, Kỷ Hiểu Ngạn suy xét một chút rồi đồng ý.

Dù sao đây cũng là chuyện phát sinh trên người mình kiếp trước, cũng không khó như những chuyện khác, nội dung là gì, chỉ cần viết xuống là xong.

“Ừa, cứ vậy đi.” Tiểu Miêu nói xong câu đó liền đóng tin dời đi luôn, bộ dạng vội vội vàng vàng như thể sợ Kỷ Hiểu Ngạn đột nhiên đổi ý.

… …

“A, a, kéo kéo…”

Trong phòng bếp, Kỷ Hiểu Ngạn hát loạn cả lên. Vui vẻ quá nhỉ! Tâm tình lúc này của mình chắc chắn là rất chi là vui vẻ, ngay cả ưu phiền phức tạp cũng bị đánh bay, giờ phút này Kỷ Hiểu Ngạn đang vui vẻ pha trà Hạnh nhân còn xót lại trong bếp.

Trà Hạnh nhân này là món trà đệ nhất Bắc Kinh. Được yêu thích vô cùng, Hơn nữa trà Hạnh nhân không chỉ thơm ngon mà còn có tác dụng bổ phế chống ho, sinh tân tiêu đàm.

Lần đầu tiên Kỷ Hiểu Ngạn uống thử đã thấy thích, nhưng uống ở nhà lại không làm được ra cái hương vị nguyên thủy nhất như trong trí nhớ. Cho đến khi được hệ thống dạy cách, mới có thể làm ra.

Cầm cái chén, Kỷ Hiểu Ngạn đi vào phòng bếp, ngồi trong ghế sa lông, nhắm mắt hưởng thủ khoảng thời gian thư thái này. Nhẹ nhàng húp một hơi, cảm giác như kiểu thứ này còn ngon hơn tất cả những thứ mình đã từng ăn trước đây. Nhớ rằng trong 《Thiên Kiều Tạp Vịnh》 đã từng viết: “Sáng sớm ồn ào quá, nhuận phế sinh tân vị xa. Một chén quỳnh tương sao vừa miệng, thơm ngọt chớ so hạnh nhân trà.” Mấy câu này —— thật không sai.

【 Nếu mỗi lần anh học đều vầy thì tốt! 】 Nhìn Kỷ Hiểu Ngạn làm trà Hạnh nhân, hệ thống thầm lặng nói ra những lời này, nếu lúc nào cũng được vầy thì mình cũng chẳng cần lo lắng, tối thiểu thì khả năng thắng cũng đã tăng lên.

“Phụt.” Bị hệ thống đột nhiên cất tiếng dọa, Kỷ Hiểu Ngạn bị sặc, khả năng là do mới nãy uống hơi nhiều nên hiện tại trà Hạnh nhân còn chảy lên cả mũi hắn. Khiến cho hắn ho khan không ngừng. Cả trong lỗ mũi lần trong cổ họng đều có vị chua xót thật khó tiếp thu.

“Xin người, lần sau lúc tôi ăn đừng có tự dưng lại cất tiếng như thế?” Nói cũng chẳng thèm quay đầu lại, nổi giận đùng đùng đi vào WC.

【 Đây là làm sao vậy? Kí chủ đang trong thời kỳ mãn kinh à??? Thật sự thay đổi thất thường quá. 】, nhìn Kỷ Hiểu Ngạn một giây từ đang vui vẻ biến thành phát giận, hệ thống thì thào tự hỏi.

【 Không được, mình phải đi chợ xem có thuốc nào chữa cho anh ta không…Không thì không kịp chữa khỏi trước trận đấu mất.】, nhìn Kỷ Hiểu Ngạn tính khí thất thường, hệ thống thật hệt chỗ nói, nó thật sự chạy đến chợ hỏi coi có thuốc trị bệnh thần kinh không—— rồi mua.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện