Đi qua con đường thật dài, Kỷ Hiểu Ngạn mở cửa nhà ra, ban đầu tưởng rằng sự bất an trong lòng sẽ chậm rãi tan đi khi trở lại nơi quen thuộc. Ai ngờ —— không hề, Kỷ Hiểu Ngạn về đến nhà rồi mà bất an trong lòng lại ngày càng trở nên đậm đặc hơn.
Nhìn căn nhà được ánh trăng bao phủ phát ra ánh sáng mỏng manh trước mặt, khiến cho Kỷ Hiểu Ngạn cảm giác như lúc này nó tựa như nhà giam giam dữ dã thú. Chỉ cần bước vào, thì ngay cả xương cốt cũng sẽ đều đi vào bụng dã thú cả
“Ba ba, ba ba, vào thôi.” Tiểu Phong thấy ba ba nhà mình cứ đứng ở cửa mà không chịu vào nhất thời sốt ruột. Cái đầu nho nhỏ, nghĩ không rõ tại sao ba ba nhà mình lại không vào? Chính là, chính là Tiểu Phong muốn vào uống bà bà.
奶奶: Nãi nãi: Bà – Chắc ởđây nghĩa là ‘sữa’
Vì thế nên Tiểu Phong ghé vào ngực Kỷ Hiểu Ngạn nhìn thoáng qua căn nhà trước mặt, không ngừng kéo kéo áo Kỷ Hiểu Ngạn, khẽ than thở thì thầm bên tai Kỷ Hiểu Ngạn. Kêu to muốn ăn sữa muốn ăn sữa.
Kỷ Hiểu Ngạn vừa nghe con mình nói như thế, nhất thời quả thực không biết phải làm sao mới tốt, rơi vào đường cùng đành phải tiếp tục bước vào căn nhà, trong lòng tự an ủi: “Là mình nghĩ nhiều quá, cái gì cũng không có khả năng đâu.” Chính là cái loại cảm giác khó hiểu này rốt cuộc là do chuyện gì xảy ra đây? Lại không giống như cảm giác có nguy hiểm!
Đèn phòng theo tiếng bước chân “bộp bộp” của Kỷ Hiểu Ngạn mà dần dần sáng lên, ngọn đèn sáng ngời khiến cho bất an trong lòng hắn vơi bớt đi.
“Cạch” Kỷ Hiểu Ngạn mở cửa, hệ thống thanh khống theo tiếng mở cửa lật tức vận hành, trong phòng nhất thời sáng sủa cả ra. Im lặng một lát, mới bước vào phòng. Sau đó bị người đàn ông không hề nói một tiếng mà chỉ ngồi yên trong nhà mình dọa nhảy dựng.
thanh khống: Cho phép kích hoạt và điều chỉnh đồ vật bằng giọng nói, ví dụ như bạn vào nhà, kêu “bật đèn” thì đèn sẽ bật chứ không phải bật công tắc.
“Anh, sao anh lại ở đây?” Kỷ Hiểu Ngạn bị Leblan đột nhiên xuất hiện trong nhà mình dọa sợ. Sờ sờ đứa nhỏ bị hành động của mình dọa sợ sau lưng, trong lòng không thể không nghĩ: “Này, Leblan này xảy ra chuyện gì? Tại sao lại đột nhiên đến đây, có phải, có chuyện gì rồi hay không?” Ừm, nghĩ đến đây, ánh mắt Kỷ Hiểu Ngạn nhìn Leblan đã tràn ngập phòng bị không nói nên lời, cái tay ôm con cũng càng phát run.
Leblan nheo ánh mắt lại, nhìn “vợ cũ” đối diện nhìn mình đầy phòng bị, hai mắt thật to lộ ra vẻ “Anh đến đây tuyệt đối không có chuyện gì tốt”, trong lòng Leblan nhất thời thấy hụt hơi
Không rõ tại sao người nọ lại đột nhiên không đợi mình như vậy nữa, rõ ràng, rõ ràng, trước kia biểu hiện của Kỷ Hiểu Ngạn khi gã chủ động đến tìm, luôn không phải như thế….., hai mắt mở thật to không giấu được người ta sự vui vẻ và kích động!
Đây là làm sao vậy? Ánh mắt Leblan trở nên hoang mang với thái độ của Kỷ Hiểu Ngạn bây giờ, gã thật sự không hiểu người trước mắt, thái độ chuyển biến trước sau, sao lại nhanh như thế, vì thế nên trong con ngươi luôn không gợn sóng, không sợ hãi, không có tình cảm lần đầu tiên hiện lên cảm xúc hoang mang trước người khác.
Ngay trong khi hai người ngưng nghẹn không nói một lời, chỉ yên lặng nhìn nhau, không biết là vì không muốn sánh ngang với thời gian trời đất vĩnh viễn hay sao, Tiểu Phong không hiểu sát ngôn quan sắc (nhìn mặt lựa lời) nhìn thấy người vừa xa lạ vừa quen thuộc trước mắt, cảm xúc lật tức trở nên kích động, động đậy miệng, hệt như mạnh mẽ phất phất tay với Leblan, hay hệt như muốn đánh gã, nó tức giận không ngừng nói rằng “Người xấu, người xấu.” đánh vỡ một căn phòng yên tĩnh.
Tiếng nói ngây thơ chất phác kéo lực chú ý của hai người lại, nhưng khi nhìn thấy biểu tình oán hận của con, hai người cha thế nhưng lại cảm thụ hoàn toàn khác nhau.
Kỷ Hiểu Ngạn là cảm thấy, sự tình đã qua đi lâu như vậy, Tiểu Phong thế mà vẫn còn nhớ kẻ bắt nạt mình, Leblan? Cha ruột của nó? Đáy lòng, không thể không tán thưởng một cậu: “Thông minh dữ.”
Nhưng một người khác…..
Leblan tâm tình thực phức tạp, gã cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới khi đối mặt với con trai mình, đầu óc gã thế nhưng lại trống rỗng, đối mặt với đứa con xa lạ với mình, chỗ sâu nhất trong đáy lòng nảy lên một loại đau đớn khó hiểu, đó là một loại cảm xúc, chưa từng có. Trong lòng trướng đến độ ngay cả hô hấp cũng khó khăn.
Nhưng Leblan ngơ ngác trong mắt của người khác lại thành lãnh khốc hệt như trước kia, không có một chút vị tình cảm con người nào, tối thiểu là gã ta tồn tại như thế trong mắt Kỷ Hiểu Ngạn giờ phút này.
Kỷ Hiểu Ngạn không thể hiểu Leblan đang nghĩ gì, đáy lòng bất đắc dĩ một trận, không hiểu, thật sự không hiểu, vì sao sau khi ly hôn Leblan ngược lại lại chạy tới dây dưa không rõ? Mặc kệ hiểu hay không, cái duy nhất Kỷ Hiểu Ngạn biết chính là bản thân mình không thể để Leblan tiếp tục dây dưa nữa, Kỷ Hiểu Ngạn đối mặt với kẻ không chịu nói chuyện đành chủ động khơi mào đề tài.
Đúng lúc này, cái người vẫn đang ngồi trên ghế sa lon không nhúc nhích lại đứng lên, đi tới bên người Kỷ Hiểu Ngạn, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm cái con người có chút không được tự nhiên bởi mình đến, mở miệng nói: “Có người muốn gây bất lợi với Tiểu Phong, trong khoảng thời gian gần đây tôi sẽ ở đây.”
Đây là cái câu nói dài nhất của Leblan mà Kỷ Hiểu Ngạn nghe được cho tới nay. Nhưng nội dung lại không thể nào làm cho người ta vui vẻ nổi.
Kỷ Hiểu Ngạn mãnh liệt sửng sốt, tựa như là không thể tin được mà ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông đối diện, giọng nói không tự giác lớn lên.
Hô: “Anh nói gì? Chuyện này sao có thể?” Từ cuối cùng có chút tức đến khó thở.
Leblan không để ý đến ngữ khí tức đến khó thở của người trước mắt, trong khi Kỷ Hiểu Ngạn đang nói liền bước thẳng tới, ôm lấy Tiểu Phong hãy còn đang nhe răng trợn mắt hệt như mình trong ngực Kỷ Hiểu Ngạn đang ngốc lăng, tự phục vụ trở lại sô pha ngồi, mặc cho đứa nhỏ trong tay gào “Người xấu, người xấu.” Thấy đứa nhỏ be bé còn ra quyền cước đấm đá với mình, trong lòng Leblan có chút khổ sở lại có chút vui sướng, nhìn đứa nhỏ be bé trong ngực, Leblan khổ sở, sao nó lại không biết mình nhỉ, Leblan mất mát nghĩ.
Không để ý đến Leblan ôm mất đứa nhỏ đi, trong óc Kỷ Hiểu Ngạn bây giờ chỉ bồi hồi cái tin tức vừa nghe được từ miệng Leblan —— Có người muốn gây bất lợi với Tiểu Phong
Bên này, Leblan dùng bàn tay to giữ chặt eo con, nhìn cái người nào đó vẫn ngốc lăng như trước, xem nhẹ sự mất mát thản nhiên trong lòng, nghiêm túc nói với Kỷ Hiểu Ngạn, “Ngồi xuống đi.” Cái vẻ mặt kia là đã hoàn toàn đảo khách thành chủ mất rồi.
“Không, Leblan, anh nói rõ ràng cho tôi, rốt cuộc thì xảy ra chuyện gì? Tôi không tin đơn giản thế đâu.” Kỷ Hiểu Ngạn tỉnh táo lại liếc cái người đàn ông tuy là luống cuống tay chân nhưng vẫn nghiêm trang chững chạc ôm con và nói.
“Thật có lỗi, nguyên nhân là do tôi.” Cái giọng từng lạnh như băng của Leblan giờ phút này lại tràn ngập một chút bất đắc dĩ cùng ăn năn không dễ nhận ra. Ở chỗ không ai chú ý, cái xương sống đã thẳng tắp lắm rồi của gã lại càng thẳng hơn cả,
Kỷ Hiểu Ngạn là một trong số ít những ngời biết ý tứ các động tác nhỏ của Leblan, cũng hiểu chuyện này cũng không phải do gã làm sai. Nhưng, trong lòng cũng vẫn hơi hơi trách cứ. Ai…, thở dài, trong lòng hắn ấm thầm khuyên nhủ chính mình —— bây giờ chuyện quan trọng nhất không phải là đi trách anh ta mà là nghĩ biện pháp giải quyết.
“Anh có biện pháp gì?” Kỷ Hiểu Ngạn cau mày hỏi. Nếu đối phương đã xuất hiện ở trong này, cũng đã thể hiểu rằng…có biện pháp.
Quả nhiên, Leblan nghe xong câu này thì gương mắt nhìn Kỷ Hiểu Ngạn vừa mới ổn định lại tình hình một cái, thản nhiên nói: “Ai, bây giờ đang tra, nhưng tôi sẽ phái người bảo vệ bọn em, trong khoảng thời gian này tôi cũng sẽ ở bên cạnh đi theo bọn em.”
Kỷ Hiểu Ngạn nghe xong, khóe miệng lại kéo lên nói: “Anh quên chúng ta đã ly hôn rồi hả?” Lại còn đi theo bảo vệ “bên cạnh” bọn tui nữa chớ, hừ!
“Ừa” Leblan nghe hỏi vậy, cũng chỉ đáp lại như vầy.
Kỷ Hiểu Ngạn: “…”
“Oa oa oa, oa, ba ba, ba ba, không cần người xấu, không cần người xấu, muốn ba, ôm một cái” Tiểu Phong cuối cùng cũng chịu đựng không nổi kĩ thuật hành hạ ôm người của Leblan bèn vươn hai tay với Kỷ Hiểu Ngạn, muốn ba ba ôm mình thoát khỏi “ma chưởng”.
Nghe thấy tiếng con khóc, Kỷ Hiểu Ngạn mới dời lực chú ý lên trên người Leblan, chỉ thấy gã dùng hai cái bàn tay to lớn nắm chặt lấy thắt lưng Tiểu Phong, hai cái bàn tay này vừa vặn vây thắt lưng Tiểu Phong thành một vòng tròn, cả người cứng ngắc hệt như cương thi, có người ôm con như vậy sao? Nghĩ cũng không cần nghĩ —— Tiểu Phong thoải mái mới là lạ!
Thật sự là nhìn quá chướng mắt, Kỷ Hiểu Ngạn cũng không muốn nói nhiều lời vô nghĩa với gã nữa, trực tiếp tiến lên phía trước, ôm con đi, động tác thành thạo quơ quơ đứa nhỏ trong tay, dùng tay vỗ vỗ sau lưng Tiểu Phong hãy còn đang gào khóc.
Một lát sau, Kỷ hiểu Ngạn phát hiện Tiểu Phong vẫn không có ý dừng lại, sờ sờ bụng nó, phát hiện bụng nó xẹp xẹp, bừng tỉnh đại ngộ —— nói sao lần này khóc lâu như thế, hóa ra là đói bụng
Nghĩ đến ôm con theo thì không tiện, Kỷ Hiểu Ngạn do dự một hồi giữa phòng bếp và Leblan, vẫn đi tới trước mặt Leblan vẫn đang nhìn chằm chằm không chuyển mắt xem mình dỗ con.
“Anh ôm Tiểu Phong một lát, tôi muốn đi pha sữa bột cho nó, nó đói bụng.” Nói rồi, mặc kệ Leblan đã chuẩn bị xong hay chưa, đặt con vào ***g ngực gã, rồi xoay người rời đi.
Để lại hai cái khuôn mặt tương tự nhau mắt to trừng mắt nhỏ.
Không bao lâu Kỷ Hiểu Ngạn liền đi ra, cầm trong tay cái bình sữa hình xương mà Leblan đã nhìn thấy từ lần trước, Lelban nhìn cái bình sữa tạo hình đáng yêu kia nhíu mày, còn Tiểu Phong nhìn thấy bình sữa của mình thì lật tức ngừng khóc, đôi mắt nhỏ sáng loáng.
Nhìn ánh mắt tỏa sáng của con, Kỷ Hiểu Ngạn liền nhét cái bình sữa vào miệng đứa nhỏ, hơn nửa giờ sau hai đại nhân không có lời gì để nói, chỉ cùng nhau vượt qua cùng đứa nhỏ đang tu sữa.
“Anh nói đi, rốt cuộc thì làm thế nào?” Kỷ Hiểu Ngạn dỗ con ngủ xong, rốt cục cũng có thời gian rảnh để đảo đến người chồng cũ bị mình cố ý vắng vẻ nửa ngày.
“Tôi muốn ở đây” không có một từ vô nghĩa, là tác phong điển hình của Leblan. Lãnh ngạnh hoàn toàn không thấy sự bối rối vừa rồi đâu nữa, giống như cái cảnh tượng cả người cứng ngắc ôm con kia chỉ là một giấc mơ của Kỷ Hiểu Ngạn.
Nghe xong, lông mày Kỷ Hiểu Ngạn khẽ nhướn, dùng loại ngữ khí “Anh đang nói đùa sao” nói với Leblan: “Anh dựa vào cái gì mà định ở đây? Chúng ta đã không còn bất cứ quan hệ nào nữa, nhớ chứ?”
Không nghĩ tới Kỷ Hiểu Ngạn sẽ nói như vậy, Leblan khó có được ngây người ra một lúc, rồi mới chậm rãi mở miệng, “Em không có lựa chọn, nếu em thật sự lo lắng cho Phil.” Mang bộ dạng tôi không sợ em không đồng ý, dù cho em có quậy thế nào, thì cuối cùng vẫn đồng ý thôi khiến cho Kỷ Hiểu Ngạn hận đến nghiến răng.
Nhưng…
Kỷ Hiểu Ngạn xoay người rời đi, hướng về phía cửa cầu thang, trước khi lên cầu thang, ôm con, xoay người, mặt không đổi sắc nói với Leblan: “Muốn ở thì cũng được, lầu một có một phòng chứa đồ linh tinh, xin cứ tự nhiên.” Nói rồi, xoay người đi lên lầu.
Trước khi bước lên cái bậc cuối cùng của cầu thang, xoay người nhìn về phía Leblan thêm một lần nữa, cứ như vậy Kỷ Hiểu Ngạn liền chìm vào ánh mắt sâu thẳm của Leblan, cứ như một người vô hỉ vô bi, Kỷ Hiểu Ngạn trả thù “A” một tiếng nở nụ cười, từ trên cao nhìn xuống, khiêu khích nói với Leblan rằng: “Con tôi không gọi là Phil, nó là Tiểu Phong, Kỷ Linh Phong.”
không vui không buồn
Sau đó không thèm nhìn lại cái người đàn ông vì câu này mà của người buộc chặt lấy một cái. Bởi vậy mà bỏ lỡ sắc mặt đột nhiên tái nhợt của người nọ khi nghe thấy câu kia.
Ban đêm, trong một căn nhà, hai cái tâm tư khác biệt dần tràn lan, nhưng, lại chẳng hề giao nhau…..
===============================================
Zô: Anh Băng rõ là lạnh như băng, vào tay bạn Zô sao lại thành ra cứ lưu lưu manh manh kiểu gì ấy.
Nhìn căn nhà được ánh trăng bao phủ phát ra ánh sáng mỏng manh trước mặt, khiến cho Kỷ Hiểu Ngạn cảm giác như lúc này nó tựa như nhà giam giam dữ dã thú. Chỉ cần bước vào, thì ngay cả xương cốt cũng sẽ đều đi vào bụng dã thú cả
“Ba ba, ba ba, vào thôi.” Tiểu Phong thấy ba ba nhà mình cứ đứng ở cửa mà không chịu vào nhất thời sốt ruột. Cái đầu nho nhỏ, nghĩ không rõ tại sao ba ba nhà mình lại không vào? Chính là, chính là Tiểu Phong muốn vào uống bà bà.
奶奶: Nãi nãi: Bà – Chắc ởđây nghĩa là ‘sữa’
Vì thế nên Tiểu Phong ghé vào ngực Kỷ Hiểu Ngạn nhìn thoáng qua căn nhà trước mặt, không ngừng kéo kéo áo Kỷ Hiểu Ngạn, khẽ than thở thì thầm bên tai Kỷ Hiểu Ngạn. Kêu to muốn ăn sữa muốn ăn sữa.
Kỷ Hiểu Ngạn vừa nghe con mình nói như thế, nhất thời quả thực không biết phải làm sao mới tốt, rơi vào đường cùng đành phải tiếp tục bước vào căn nhà, trong lòng tự an ủi: “Là mình nghĩ nhiều quá, cái gì cũng không có khả năng đâu.” Chính là cái loại cảm giác khó hiểu này rốt cuộc là do chuyện gì xảy ra đây? Lại không giống như cảm giác có nguy hiểm!
Đèn phòng theo tiếng bước chân “bộp bộp” của Kỷ Hiểu Ngạn mà dần dần sáng lên, ngọn đèn sáng ngời khiến cho bất an trong lòng hắn vơi bớt đi.
“Cạch” Kỷ Hiểu Ngạn mở cửa, hệ thống thanh khống theo tiếng mở cửa lật tức vận hành, trong phòng nhất thời sáng sủa cả ra. Im lặng một lát, mới bước vào phòng. Sau đó bị người đàn ông không hề nói một tiếng mà chỉ ngồi yên trong nhà mình dọa nhảy dựng.
thanh khống: Cho phép kích hoạt và điều chỉnh đồ vật bằng giọng nói, ví dụ như bạn vào nhà, kêu “bật đèn” thì đèn sẽ bật chứ không phải bật công tắc.
“Anh, sao anh lại ở đây?” Kỷ Hiểu Ngạn bị Leblan đột nhiên xuất hiện trong nhà mình dọa sợ. Sờ sờ đứa nhỏ bị hành động của mình dọa sợ sau lưng, trong lòng không thể không nghĩ: “Này, Leblan này xảy ra chuyện gì? Tại sao lại đột nhiên đến đây, có phải, có chuyện gì rồi hay không?” Ừm, nghĩ đến đây, ánh mắt Kỷ Hiểu Ngạn nhìn Leblan đã tràn ngập phòng bị không nói nên lời, cái tay ôm con cũng càng phát run.
Leblan nheo ánh mắt lại, nhìn “vợ cũ” đối diện nhìn mình đầy phòng bị, hai mắt thật to lộ ra vẻ “Anh đến đây tuyệt đối không có chuyện gì tốt”, trong lòng Leblan nhất thời thấy hụt hơi
Không rõ tại sao người nọ lại đột nhiên không đợi mình như vậy nữa, rõ ràng, rõ ràng, trước kia biểu hiện của Kỷ Hiểu Ngạn khi gã chủ động đến tìm, luôn không phải như thế….., hai mắt mở thật to không giấu được người ta sự vui vẻ và kích động!
Đây là làm sao vậy? Ánh mắt Leblan trở nên hoang mang với thái độ của Kỷ Hiểu Ngạn bây giờ, gã thật sự không hiểu người trước mắt, thái độ chuyển biến trước sau, sao lại nhanh như thế, vì thế nên trong con ngươi luôn không gợn sóng, không sợ hãi, không có tình cảm lần đầu tiên hiện lên cảm xúc hoang mang trước người khác.
Ngay trong khi hai người ngưng nghẹn không nói một lời, chỉ yên lặng nhìn nhau, không biết là vì không muốn sánh ngang với thời gian trời đất vĩnh viễn hay sao, Tiểu Phong không hiểu sát ngôn quan sắc (nhìn mặt lựa lời) nhìn thấy người vừa xa lạ vừa quen thuộc trước mắt, cảm xúc lật tức trở nên kích động, động đậy miệng, hệt như mạnh mẽ phất phất tay với Leblan, hay hệt như muốn đánh gã, nó tức giận không ngừng nói rằng “Người xấu, người xấu.” đánh vỡ một căn phòng yên tĩnh.
Tiếng nói ngây thơ chất phác kéo lực chú ý của hai người lại, nhưng khi nhìn thấy biểu tình oán hận của con, hai người cha thế nhưng lại cảm thụ hoàn toàn khác nhau.
Kỷ Hiểu Ngạn là cảm thấy, sự tình đã qua đi lâu như vậy, Tiểu Phong thế mà vẫn còn nhớ kẻ bắt nạt mình, Leblan? Cha ruột của nó? Đáy lòng, không thể không tán thưởng một cậu: “Thông minh dữ.”
Nhưng một người khác…..
Leblan tâm tình thực phức tạp, gã cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới khi đối mặt với con trai mình, đầu óc gã thế nhưng lại trống rỗng, đối mặt với đứa con xa lạ với mình, chỗ sâu nhất trong đáy lòng nảy lên một loại đau đớn khó hiểu, đó là một loại cảm xúc, chưa từng có. Trong lòng trướng đến độ ngay cả hô hấp cũng khó khăn.
Nhưng Leblan ngơ ngác trong mắt của người khác lại thành lãnh khốc hệt như trước kia, không có một chút vị tình cảm con người nào, tối thiểu là gã ta tồn tại như thế trong mắt Kỷ Hiểu Ngạn giờ phút này.
Kỷ Hiểu Ngạn không thể hiểu Leblan đang nghĩ gì, đáy lòng bất đắc dĩ một trận, không hiểu, thật sự không hiểu, vì sao sau khi ly hôn Leblan ngược lại lại chạy tới dây dưa không rõ? Mặc kệ hiểu hay không, cái duy nhất Kỷ Hiểu Ngạn biết chính là bản thân mình không thể để Leblan tiếp tục dây dưa nữa, Kỷ Hiểu Ngạn đối mặt với kẻ không chịu nói chuyện đành chủ động khơi mào đề tài.
Đúng lúc này, cái người vẫn đang ngồi trên ghế sa lon không nhúc nhích lại đứng lên, đi tới bên người Kỷ Hiểu Ngạn, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm cái con người có chút không được tự nhiên bởi mình đến, mở miệng nói: “Có người muốn gây bất lợi với Tiểu Phong, trong khoảng thời gian gần đây tôi sẽ ở đây.”
Đây là cái câu nói dài nhất của Leblan mà Kỷ Hiểu Ngạn nghe được cho tới nay. Nhưng nội dung lại không thể nào làm cho người ta vui vẻ nổi.
Kỷ Hiểu Ngạn mãnh liệt sửng sốt, tựa như là không thể tin được mà ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông đối diện, giọng nói không tự giác lớn lên.
Hô: “Anh nói gì? Chuyện này sao có thể?” Từ cuối cùng có chút tức đến khó thở.
Leblan không để ý đến ngữ khí tức đến khó thở của người trước mắt, trong khi Kỷ Hiểu Ngạn đang nói liền bước thẳng tới, ôm lấy Tiểu Phong hãy còn đang nhe răng trợn mắt hệt như mình trong ngực Kỷ Hiểu Ngạn đang ngốc lăng, tự phục vụ trở lại sô pha ngồi, mặc cho đứa nhỏ trong tay gào “Người xấu, người xấu.” Thấy đứa nhỏ be bé còn ra quyền cước đấm đá với mình, trong lòng Leblan có chút khổ sở lại có chút vui sướng, nhìn đứa nhỏ be bé trong ngực, Leblan khổ sở, sao nó lại không biết mình nhỉ, Leblan mất mát nghĩ.
Không để ý đến Leblan ôm mất đứa nhỏ đi, trong óc Kỷ Hiểu Ngạn bây giờ chỉ bồi hồi cái tin tức vừa nghe được từ miệng Leblan —— Có người muốn gây bất lợi với Tiểu Phong
Bên này, Leblan dùng bàn tay to giữ chặt eo con, nhìn cái người nào đó vẫn ngốc lăng như trước, xem nhẹ sự mất mát thản nhiên trong lòng, nghiêm túc nói với Kỷ Hiểu Ngạn, “Ngồi xuống đi.” Cái vẻ mặt kia là đã hoàn toàn đảo khách thành chủ mất rồi.
“Không, Leblan, anh nói rõ ràng cho tôi, rốt cuộc thì xảy ra chuyện gì? Tôi không tin đơn giản thế đâu.” Kỷ Hiểu Ngạn tỉnh táo lại liếc cái người đàn ông tuy là luống cuống tay chân nhưng vẫn nghiêm trang chững chạc ôm con và nói.
“Thật có lỗi, nguyên nhân là do tôi.” Cái giọng từng lạnh như băng của Leblan giờ phút này lại tràn ngập một chút bất đắc dĩ cùng ăn năn không dễ nhận ra. Ở chỗ không ai chú ý, cái xương sống đã thẳng tắp lắm rồi của gã lại càng thẳng hơn cả,
Kỷ Hiểu Ngạn là một trong số ít những ngời biết ý tứ các động tác nhỏ của Leblan, cũng hiểu chuyện này cũng không phải do gã làm sai. Nhưng, trong lòng cũng vẫn hơi hơi trách cứ. Ai…, thở dài, trong lòng hắn ấm thầm khuyên nhủ chính mình —— bây giờ chuyện quan trọng nhất không phải là đi trách anh ta mà là nghĩ biện pháp giải quyết.
“Anh có biện pháp gì?” Kỷ Hiểu Ngạn cau mày hỏi. Nếu đối phương đã xuất hiện ở trong này, cũng đã thể hiểu rằng…có biện pháp.
Quả nhiên, Leblan nghe xong câu này thì gương mắt nhìn Kỷ Hiểu Ngạn vừa mới ổn định lại tình hình một cái, thản nhiên nói: “Ai, bây giờ đang tra, nhưng tôi sẽ phái người bảo vệ bọn em, trong khoảng thời gian này tôi cũng sẽ ở bên cạnh đi theo bọn em.”
Kỷ Hiểu Ngạn nghe xong, khóe miệng lại kéo lên nói: “Anh quên chúng ta đã ly hôn rồi hả?” Lại còn đi theo bảo vệ “bên cạnh” bọn tui nữa chớ, hừ!
“Ừa” Leblan nghe hỏi vậy, cũng chỉ đáp lại như vầy.
Kỷ Hiểu Ngạn: “…”
“Oa oa oa, oa, ba ba, ba ba, không cần người xấu, không cần người xấu, muốn ba, ôm một cái” Tiểu Phong cuối cùng cũng chịu đựng không nổi kĩ thuật hành hạ ôm người của Leblan bèn vươn hai tay với Kỷ Hiểu Ngạn, muốn ba ba ôm mình thoát khỏi “ma chưởng”.
Nghe thấy tiếng con khóc, Kỷ Hiểu Ngạn mới dời lực chú ý lên trên người Leblan, chỉ thấy gã dùng hai cái bàn tay to lớn nắm chặt lấy thắt lưng Tiểu Phong, hai cái bàn tay này vừa vặn vây thắt lưng Tiểu Phong thành một vòng tròn, cả người cứng ngắc hệt như cương thi, có người ôm con như vậy sao? Nghĩ cũng không cần nghĩ —— Tiểu Phong thoải mái mới là lạ!
Thật sự là nhìn quá chướng mắt, Kỷ Hiểu Ngạn cũng không muốn nói nhiều lời vô nghĩa với gã nữa, trực tiếp tiến lên phía trước, ôm con đi, động tác thành thạo quơ quơ đứa nhỏ trong tay, dùng tay vỗ vỗ sau lưng Tiểu Phong hãy còn đang gào khóc.
Một lát sau, Kỷ hiểu Ngạn phát hiện Tiểu Phong vẫn không có ý dừng lại, sờ sờ bụng nó, phát hiện bụng nó xẹp xẹp, bừng tỉnh đại ngộ —— nói sao lần này khóc lâu như thế, hóa ra là đói bụng
Nghĩ đến ôm con theo thì không tiện, Kỷ Hiểu Ngạn do dự một hồi giữa phòng bếp và Leblan, vẫn đi tới trước mặt Leblan vẫn đang nhìn chằm chằm không chuyển mắt xem mình dỗ con.
“Anh ôm Tiểu Phong một lát, tôi muốn đi pha sữa bột cho nó, nó đói bụng.” Nói rồi, mặc kệ Leblan đã chuẩn bị xong hay chưa, đặt con vào ***g ngực gã, rồi xoay người rời đi.
Để lại hai cái khuôn mặt tương tự nhau mắt to trừng mắt nhỏ.
Không bao lâu Kỷ Hiểu Ngạn liền đi ra, cầm trong tay cái bình sữa hình xương mà Leblan đã nhìn thấy từ lần trước, Lelban nhìn cái bình sữa tạo hình đáng yêu kia nhíu mày, còn Tiểu Phong nhìn thấy bình sữa của mình thì lật tức ngừng khóc, đôi mắt nhỏ sáng loáng.
Nhìn ánh mắt tỏa sáng của con, Kỷ Hiểu Ngạn liền nhét cái bình sữa vào miệng đứa nhỏ, hơn nửa giờ sau hai đại nhân không có lời gì để nói, chỉ cùng nhau vượt qua cùng đứa nhỏ đang tu sữa.
“Anh nói đi, rốt cuộc thì làm thế nào?” Kỷ Hiểu Ngạn dỗ con ngủ xong, rốt cục cũng có thời gian rảnh để đảo đến người chồng cũ bị mình cố ý vắng vẻ nửa ngày.
“Tôi muốn ở đây” không có một từ vô nghĩa, là tác phong điển hình của Leblan. Lãnh ngạnh hoàn toàn không thấy sự bối rối vừa rồi đâu nữa, giống như cái cảnh tượng cả người cứng ngắc ôm con kia chỉ là một giấc mơ của Kỷ Hiểu Ngạn.
Nghe xong, lông mày Kỷ Hiểu Ngạn khẽ nhướn, dùng loại ngữ khí “Anh đang nói đùa sao” nói với Leblan: “Anh dựa vào cái gì mà định ở đây? Chúng ta đã không còn bất cứ quan hệ nào nữa, nhớ chứ?”
Không nghĩ tới Kỷ Hiểu Ngạn sẽ nói như vậy, Leblan khó có được ngây người ra một lúc, rồi mới chậm rãi mở miệng, “Em không có lựa chọn, nếu em thật sự lo lắng cho Phil.” Mang bộ dạng tôi không sợ em không đồng ý, dù cho em có quậy thế nào, thì cuối cùng vẫn đồng ý thôi khiến cho Kỷ Hiểu Ngạn hận đến nghiến răng.
Nhưng…
Kỷ Hiểu Ngạn xoay người rời đi, hướng về phía cửa cầu thang, trước khi lên cầu thang, ôm con, xoay người, mặt không đổi sắc nói với Leblan: “Muốn ở thì cũng được, lầu một có một phòng chứa đồ linh tinh, xin cứ tự nhiên.” Nói rồi, xoay người đi lên lầu.
Trước khi bước lên cái bậc cuối cùng của cầu thang, xoay người nhìn về phía Leblan thêm một lần nữa, cứ như vậy Kỷ Hiểu Ngạn liền chìm vào ánh mắt sâu thẳm của Leblan, cứ như một người vô hỉ vô bi, Kỷ Hiểu Ngạn trả thù “A” một tiếng nở nụ cười, từ trên cao nhìn xuống, khiêu khích nói với Leblan rằng: “Con tôi không gọi là Phil, nó là Tiểu Phong, Kỷ Linh Phong.”
không vui không buồn
Sau đó không thèm nhìn lại cái người đàn ông vì câu này mà của người buộc chặt lấy một cái. Bởi vậy mà bỏ lỡ sắc mặt đột nhiên tái nhợt của người nọ khi nghe thấy câu kia.
Ban đêm, trong một căn nhà, hai cái tâm tư khác biệt dần tràn lan, nhưng, lại chẳng hề giao nhau…..
===============================================
Zô: Anh Băng rõ là lạnh như băng, vào tay bạn Zô sao lại thành ra cứ lưu lưu manh manh kiểu gì ấy.
Danh sách chương