“Anh cô đi rồi?” Kỷ Hiểu Ngạn có vẻ hơi kinh nhạc nhìn Cù Vân Tịch đang nhàn nhã thưởng thức cà phê trước mặt, “Tôi rất ngạc nhiên nha, rốt cuộc thì có chuyện gì thế?”
Nhìn người đàn ông đối diện một chút cũng không hề che dấu biểu tình của mình, Cù Vân Tịch cầm tách cà phê che khuất khóe miệng đang co rút của mình. Tuy nói anh mình làm cho chút vội vàng, rời đi cũng kỳ quái, nhưng đang trước ở trước mặt em ruột người ta a, có thể đừng biểu hiện rõ ràng như vầy hay không a??? Đừng cho rằng tôi không nhận ra sự vui sướng dưới cái biểu tình tốt đẹp đó của cậu nhé….
Kỷ Hiểu Ngạn không biết người đối diện nghĩ gì, cho nên vẫn dùng ánh mắt “tui rất ngạc nhiên, cô mau nói cho tui biết đi” để nhìn chằm chằm Cù Vân Tịch như cũ. Nếu biết thì phỏng chửng nói cũng chẳng dám đâu.
“Đêm khuya hôm qua, quân bộ có lệnh, muốn anh ấy trở về đơn vị gấp.” Bại duới ánh mắt lấp lánh của Kỷ Hiểu Ngạn, Cù Vân Tịch chẳng chút dấu diếm nói “chân tướng” mà mình biết cho người đàn ông vẻ mặt tò mò trước mặt.
Nhìn đối phương đơn thuần đến độ nghĩ gì cũng đều viết sạch lên mặt, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, Cù Vân Tịch thật ra đã hít khí rất nhiều lần trong lòng. Thật sự không rõ anh hai rốt cục là làm sao vậy, một kẻ giả dối hệt hồ ly, người trong lòng cư nhiên lại là một đứa nhóc đơn thuần như vậy, quả nhiên là tình yêu cần sự bổ sung cho nhau sao??? “Khụ khụ, khụ khụ….” Bị chính suy nghĩ của mình lôi kéo khiến cho Cù Vân Tịch trong lúc lơ đãng đã bị sặc cà phê
“Vân Tịch, sao cô lại không cẩn thận như thế? Không sao chứ?” Thấy Cù Vân Tịch bị sặc, Kỷ Hiểu Ngạn tốt bụng đứng lên, muốn vỗ vỗ sau lưng giúp cô, ai ngờ lại bị phản thủ, vung trở về, “Ba” một tiếng té ngã trên mặt đất.
Chờ người ngã trên mặt đất rồi, Cù Vân Tịch mới kịp nhận ra bản thân đã làm gì. Vội vàng nâng người dậy, cau mày hỏi: “Tiểu Ngạn, cậu không sao chứ?” Ánh mắt dừng trên người Kỷ Hiểu Ngạn, nhìn kỹ cao thấp.
“Ha hả, không có việc gì, không có việc gì” phất phất tay, Kỷ Hiểu Ngạn có chút nghiến răng nghiến lợi nói. Miệng tuy nói là không có việc gì, nhưng người có mắt đều nhìn ra Kỷ Hiểu Ngạn đang run rẩy, từ khóe mắt khóe môi đã đoán được cái cú ngã này làm đau đến thịt hắn rồi.
Lúc nhìn cái người trước mắt rõ ràng là rất đau nhưng lại làm bộ làm tịch nói “không có việc gì”, trong lòng Cù Vân Tịch đã nghĩ: “Ha ha, người thật đúng là một kẻ dở hơi”. Ai…, khó trách anh hai lại nhớ mãi không quên hắn ta như thế!
“Đau chết đau chết”, hiện tại Kỷ Hiểu Ngạn trong lòng chỉ có một cái suy nghĩ như vậy, vốn là đang muốn hảo hảo hỏi rõ ràng xem Cù Vân Tâm rốt cuộc là bị làm sao, bây giờ thì tâm tư gì cũng chẳng còn nữa, mà ngay cả khi đứng dậy đi đến phòng nghỉ trong lâu đài cùng Cù Vân Tịch cũng chỉ nghĩ có vậy.
Một đường nhìn khóe miệng hơi hơi nhếch lên của người ta, sau khi tới lâu đài, Kỷ Hiểu Ngạn liền xin miễn cho cái ý tốt không chỉ muốn cùng đi mà nhiều hơn chính là đi xem trò cười của Cù Vân Tịch, sau khi đi vào tòa lâu đài mới từ từ dùng cái tư thái mà mình tự cho là phong độ đi lại, chứ thật ra là run run rẩy rẩy đi đến chỗ thang máy.
Nguyên văn: 光梯
Nở một nụ cười tự cho là phong độ với một vị khách hàng có ánh mắt lộ ra chút khó hiểu. Rồi vuốt cằm, gật đầu, đóng cửa.
Dưới ánh mắt của người ngoài chính là, ông chủ vừa nhìn một người đứng cạnh thang máy, lộ ra một nụ cười nhưng không cười.
Này, nháy mắt mọi người dường như là hiểu được cái gì đó, liền sôi nổi nở nụ cười không có ý tốt với cậu ta.
Nha nha nha nha, tui lại làm sai sao, tui chỉ là đứng nghiên cứu tạo hình thang máy của người ta thui mà, vì sao ai cũng nở nụ cười đáng sợ như vầy với tui làm chi. Lần đầu đi vào thế giới cổ tích, bạn con số lại một lần nữa nằm cũng trúng đạn vô tội, hơn nữa đều là bởi một người.
Nhìn sang trái phải, thấy bóng dáng quen thuộc, liền hệt như mũi tên “Vụt” một tiếng nhào qua bên đó, tìm bạn chữ cái của mình, tìm an ủi.
Nhìn toàn bộ quá trình người yêu vô tội nằm cũng trúng đạn, bạn chữ cái dù sao cũng không đến nông nỗi có mắt không tròng, cũng đã thành quen, bạn chữ cái đành xem xét bạn con số đang vẻ mặt thương tâm nép trong ngực mình một lát, rồi bình tĩnh thong dong rời đi dưới ánh nhìn chằm chằm của mọi người.
Mọi người: …
Kỷ Hiểu Ngạn không biết mình trong lúc vô ý đã làm tổn thương một tâm hồn nhỏ bé. Khuôn mặt cố gắng chống đỡ nở nụ cười tại một giây đóng cửa thang máy lại, lật tức rớt xuống, như là có tật giật mình nhìn trái nhìn phải mấy cái, rồi nhanh chóng vươn cái tay đang đặt cạnh đùi ra, đặt lên cái chỗ đau do bị té vừa nãy, nhẹ nhàng xoa bóp.
Miệng kêu “Ừ, a a”. Vẻ mặt vừa hưởng thụ lại vừa khổ sở. Kỷ Hiểu Ngạn vốn là cho rằng không ai thấy được, hoàn toàn không biết rằng biểu tình của mình toàn bộ đã rơi sạch vào mắt của người mà có mơ hắn cũng không nghĩ đến.
Ngồi trong phòng nghỉ của Kỷ Hiểu Ngạn, hô hấp của Leblan trở nên trầm trọng khi xem video theo dõi thang máy, nhìn không dời mắt cái chỗ bị Kỷ Hiểu Ngạn liều mạng vuốt ve kia, cái mông bóng loáng có chút co dãn. Có cái gì đó không hề không chế đứng dậy.
Trong trí nhớ hiện lên cảnh người kia ngẩng cao đầu, tiếng hít thở dồn dập, đôi môi đỏ mọng đỏ hồng ướt át, hắn nằm trên giường sắc mặt ửng đỏ nhìn gã, trong mắt toàn là sự mê mang không rõ, tóc đen như mực, cơ thể tuyết trắng…
Dừng, không thể tiếp tục, Leblan lực khắc chế cực mạnh chẳng hề phát hiện cái tai giấu sau lớp tóc bắt đầu đỏ lên, dưới thân……
“Bộp” một tiếng, Leblan vỗ nhẹ cái bàn một cái, ngồi trên băng ghế ảo não nhìn Kỷ Hiểu Ngạn vẫn còn đang liều mạng xoa mông mình như trước trong video theo dõi, một hồi lâu mới quyết định đi về lại đường cũ, đêm nay lại đến tìm vợ cũ để thương lượng chuyện của con.
“Mợ nó! Sao gần đây lại xui xẻo thế chứ, chỉ cần gặp hai cái anh em nhà kia là nhất định sẽ ngã sấp xuống.” Kỷ Hiểu Ngạn vừa đi đến khu vực chuyên thuộc ở lầu hai biệt thự, nghĩ đến ở đây trừ mình ra thì chỉ có người máy Tiểu Lục, liền vứt sạch hình tượng vừa xoa xoa cái mông, vừa nói ra cái câu vẫn luôn bồi hồi trong lòng mình từ sau khi té ngã đến giờ.
Đau đến trình độ này, Kỷ Hiểu Ngạn cũng dám cá rằng, bên trong nhất định bị bầm máu rồi.
Nhe răng trợn mắt tiêu sái trở về phòng, nghĩ đến cái kẻ nào đó gây ra tai nạn, hắn liền hung hăng ngồi phịch xuống ghê. Lại “Bốp” một tiếng đứng phắt lên, miệng ồn ào: “Đau quá a, đau quá a!”
Vẻ mặt cầu xin, Kỷ Hiểu Ngạn cũng không dám ngồi xuống nữa, thành thành thật thật bước đến chỗ ghế nằm một bên, nằm úp sấp xuống, không dám chạm vào cái mông bị thương đã va đụng nhiều lần nữa.
Dàn xếp cho mình xong, Kỷ Hiểu Ngạn liền gọi Tiểu Lục tới, sai nó mau chóng vào mạng mua sắm trực tuyến trong mạng xã hội mua một chai thuốc xịt trị bầm máu về, Kỷ Hiểu Ngạn nhàm chán sợ sẽ rớt xuống sàn nhà.
Đột nhiên, “Í, sao lại có dấu giày ở đây?” Kỷ Hiểu Ngạn lầm bẩm nói. Trong lúc nhàm chán, lực chú ý của người ta sẽ rất dễ bị vài thứ nho nhỏ mang đi.
Cứ như vậy, Kỷ Hiểu Ngạn phát hiện trên sàn nhà phát sáng có vài vết giày mang theo đôi chút bụi bẩn. Nhưng, ngẫm lại thì, bản thân mình mỗi lần vào nhà đều sẽ đổi giầy, liền cảm thấy cái dấu giày này có chút kỳ quái.
Cảm giác dấu giày cổ quái, thế nên Kỷ Hiểu Ngạn liền nhìn chằm chằm vào nó, nhìn chăm chú cả buổi vẫn chẳng phát hiện ra nó kỳ quái ở chỗ nào, hơn nữa mông còn nhè nhẹ đau khiến cho Kỷ Hiểu Ngạn khờ dại nghĩ, hình như mọi lần mình cũng hay quên đổi giày khi vào thì phải, chắc vừa rồi quên mất rồi. Cho nên hắn liền bỏ qua cơ hội phát hiện ra chân tướng.
Sau đó càng nghĩ càng cảm thấy điều này có lý, qua nửa giờ, khi Tiểu Lục mang thuốc trị bầm máu trở vào, Kỷ Hiểu Ngạn đã thành công tự thôi miên chính mình, chấp nhận dấu giày kia chính là kết quả của mình. o(╯□╰)o
Chờ Tiểu Lục ra, Kỷ Hiểu Ngạn lật tức lột quần, cái quần chầm chậm kéo xuống, cái mông trăng trắng lại hiện ra một vết bầm máu xanh xanh tím tím nhìn đến ghê người. Che kín cả mông, chỗ nghiêm trọng nhất thậm chí còn có chút trầy ra.
Hay quá, cuối cùng cũng rõ vì sao lại đau đến thế rồi. Kỷ Hiểu Ngạn vừa làm nhảm vừa cầm bình xịt lên, “Phụt phụt” lên đó vài phát, không có đau đớn gì, vết bầm máu cũng dần biến mất với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy, vừa lòng nở nụ cười.
Muốn nói tương lai có cái gì tốt nhất, Kỷ Hiểu Ngạn nhất định sẽ không do dự nói cho bạn biết —— thuốc xịt, hiện tại các loại thuốc xịt đều được bày bán trên khắp các khu chợ lớn nhỏ, chỉ cần là miệng vết thương vật lý, chỉ cần nhẹ nhàng phun lên đó một cái, vết thương sẽ được chữa lành ngay. Đây đối với những người không thích chích thuốc quả thực có thể coi là phát minh lớn nhất của con người từ khi sinh ra.
Bên này Kỷ Hiểu Ngạn còn đang cảm khái thuộc xịt dùng tốt, bên kia Leblan đã tới nhà Kỷ Hiểu Ngạn.
Nhìn nhà Kỷ Hiểu Ngạn trang bị một bộ hệ thống phòng ngự đã khai hỏa toàn bộ, cửa sổ phòng ở đều được đóng kín bưng, Leblan vừa lòng, đứng trước cửa nhà, gật đầu một cái, bắt đầu làm chuyện trái pháp luật.
“Bắc, chuyển sang hệ thống nhà ở.” Leblan mặt không đổi sắc hạ lệnh xuống.
Nguyên văn là Kỷ Hiểu Ngạn, tớ thấy kiểu gì cũng không đúng văn cảnh, mạn phép đổi, chắc là tác giả nhầm
“Dạ.” Quang não cùng một biểu tình, tính cách với chủ nhân nhận lệnh, sau đó lật tức hành động, phá giải một bậc hệ thống phòng ngự trước mắt.
“Đã hoàn thành mệnh lệnh.” Qua hai mươi mấy phút đồng hồ Leblan đã nghe thấy tiếng bẩm báo của quang não của mình. Ánh mắt liếc cái quang não trong tay một cái, ánh mắt Leblan thâm trầm, bất động thanh sắc khen ngợi kháo phổ của cha mẹ mình lần này.
kháo phổ: là từ địa phương phương Bắc, ý chỉ việc đặt niềm tin phó thác tất cả vào một thứ gì đó.
Nghĩ đến vị mẫu thân đại nhân chỉ chăm nghiên cứu khoa học ở nhà kia, Leblan đã đau đầu vô số lần, rốt cục cũng có chút khen ngợi, “Mẫu thân đại nhân không đáng tin cậy rốt cục cũng trưởng thành rồi.”
Nguyên văn: không khảo phổ: mang nghĩa tương đương với từ ‘không đáng tin cậy’
Vị mẫu thân đại nhân lớn lên không đáng tin cậy nào đó đang ở một góc nào đó của Lam tinh phát giận với chồng mình. Mẫu thân đại nhân không thể tin được, cái người chồng ban đầu cái gì cũng đều nghe theo mình, cư nhiên, cư nhiên lại dám trộm sửa lại tính cách của người máy mà mình đặt ra, đổi thành không thú vị, lạnh như băng hơn cả so con trai mình.
Nhìn cái bộ dạng giống y như đúc con trai của người máy, người mẹ khóc ròng nói: “Được lắm, hóa ra ông là thế, ông không yêu tôi.” Nói xong vờ khóc chạy đi.
Người cha: “…” Có một người vợ thích quậy như thế, gì cũng chẳng cần phải nói, bèn nhận mệnh đuổi theo.
Mà Kỷ Hiểu Ngạn ở trong nhà cũng chẳng biết ba mẹ Leblan đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà, cho dù có biết, hẳn cũng, ừm, nhất định sẽ thờ ơ đi, dù sao cũng quen rồi.
Trời dần dần tối, Leblan không bật đèn, một mình ngồi trên ghế sa lông, như cùng hòa thành một thể với bóng đêm. Ánh mắt sáng ngời nhìn về phía cửa, như là một con báo đang ẩn mình, chờ đợi con mồi trở về.
Ngoài phòng, Kỷ Hiểu Ngạn đang trở về nhà trên con đường ngập ánh trăng, càng về gần nhà, bất an trong lòng lại càng dầy đặc thêm.
===================================================
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Cám ơn Bánh bao điện hạ đã ném mìn O(∩∩)O Nơi này thực ngại ngùng nói một câu, “Nếu thích truyện của tôi, có thể bấm vào chuyên mục của tôi, rồi ấn vào phần lưu trữ tác giả trên đó để xem thêm” cảm ơn sự ủng hộ của mọi người! Các bạn thân mến, ngủ ngon!
Nhìn người đàn ông đối diện một chút cũng không hề che dấu biểu tình của mình, Cù Vân Tịch cầm tách cà phê che khuất khóe miệng đang co rút của mình. Tuy nói anh mình làm cho chút vội vàng, rời đi cũng kỳ quái, nhưng đang trước ở trước mặt em ruột người ta a, có thể đừng biểu hiện rõ ràng như vầy hay không a??? Đừng cho rằng tôi không nhận ra sự vui sướng dưới cái biểu tình tốt đẹp đó của cậu nhé….
Kỷ Hiểu Ngạn không biết người đối diện nghĩ gì, cho nên vẫn dùng ánh mắt “tui rất ngạc nhiên, cô mau nói cho tui biết đi” để nhìn chằm chằm Cù Vân Tịch như cũ. Nếu biết thì phỏng chửng nói cũng chẳng dám đâu.
“Đêm khuya hôm qua, quân bộ có lệnh, muốn anh ấy trở về đơn vị gấp.” Bại duới ánh mắt lấp lánh của Kỷ Hiểu Ngạn, Cù Vân Tịch chẳng chút dấu diếm nói “chân tướng” mà mình biết cho người đàn ông vẻ mặt tò mò trước mặt.
Nhìn đối phương đơn thuần đến độ nghĩ gì cũng đều viết sạch lên mặt, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, Cù Vân Tịch thật ra đã hít khí rất nhiều lần trong lòng. Thật sự không rõ anh hai rốt cục là làm sao vậy, một kẻ giả dối hệt hồ ly, người trong lòng cư nhiên lại là một đứa nhóc đơn thuần như vậy, quả nhiên là tình yêu cần sự bổ sung cho nhau sao??? “Khụ khụ, khụ khụ….” Bị chính suy nghĩ của mình lôi kéo khiến cho Cù Vân Tịch trong lúc lơ đãng đã bị sặc cà phê
“Vân Tịch, sao cô lại không cẩn thận như thế? Không sao chứ?” Thấy Cù Vân Tịch bị sặc, Kỷ Hiểu Ngạn tốt bụng đứng lên, muốn vỗ vỗ sau lưng giúp cô, ai ngờ lại bị phản thủ, vung trở về, “Ba” một tiếng té ngã trên mặt đất.
Chờ người ngã trên mặt đất rồi, Cù Vân Tịch mới kịp nhận ra bản thân đã làm gì. Vội vàng nâng người dậy, cau mày hỏi: “Tiểu Ngạn, cậu không sao chứ?” Ánh mắt dừng trên người Kỷ Hiểu Ngạn, nhìn kỹ cao thấp.
“Ha hả, không có việc gì, không có việc gì” phất phất tay, Kỷ Hiểu Ngạn có chút nghiến răng nghiến lợi nói. Miệng tuy nói là không có việc gì, nhưng người có mắt đều nhìn ra Kỷ Hiểu Ngạn đang run rẩy, từ khóe mắt khóe môi đã đoán được cái cú ngã này làm đau đến thịt hắn rồi.
Lúc nhìn cái người trước mắt rõ ràng là rất đau nhưng lại làm bộ làm tịch nói “không có việc gì”, trong lòng Cù Vân Tịch đã nghĩ: “Ha ha, người thật đúng là một kẻ dở hơi”. Ai…, khó trách anh hai lại nhớ mãi không quên hắn ta như thế!
“Đau chết đau chết”, hiện tại Kỷ Hiểu Ngạn trong lòng chỉ có một cái suy nghĩ như vậy, vốn là đang muốn hảo hảo hỏi rõ ràng xem Cù Vân Tâm rốt cuộc là bị làm sao, bây giờ thì tâm tư gì cũng chẳng còn nữa, mà ngay cả khi đứng dậy đi đến phòng nghỉ trong lâu đài cùng Cù Vân Tịch cũng chỉ nghĩ có vậy.
Một đường nhìn khóe miệng hơi hơi nhếch lên của người ta, sau khi tới lâu đài, Kỷ Hiểu Ngạn liền xin miễn cho cái ý tốt không chỉ muốn cùng đi mà nhiều hơn chính là đi xem trò cười của Cù Vân Tịch, sau khi đi vào tòa lâu đài mới từ từ dùng cái tư thái mà mình tự cho là phong độ đi lại, chứ thật ra là run run rẩy rẩy đi đến chỗ thang máy.
Nguyên văn: 光梯
Nở một nụ cười tự cho là phong độ với một vị khách hàng có ánh mắt lộ ra chút khó hiểu. Rồi vuốt cằm, gật đầu, đóng cửa.
Dưới ánh mắt của người ngoài chính là, ông chủ vừa nhìn một người đứng cạnh thang máy, lộ ra một nụ cười nhưng không cười.
Này, nháy mắt mọi người dường như là hiểu được cái gì đó, liền sôi nổi nở nụ cười không có ý tốt với cậu ta.
Nha nha nha nha, tui lại làm sai sao, tui chỉ là đứng nghiên cứu tạo hình thang máy của người ta thui mà, vì sao ai cũng nở nụ cười đáng sợ như vầy với tui làm chi. Lần đầu đi vào thế giới cổ tích, bạn con số lại một lần nữa nằm cũng trúng đạn vô tội, hơn nữa đều là bởi một người.
Nhìn sang trái phải, thấy bóng dáng quen thuộc, liền hệt như mũi tên “Vụt” một tiếng nhào qua bên đó, tìm bạn chữ cái của mình, tìm an ủi.
Nhìn toàn bộ quá trình người yêu vô tội nằm cũng trúng đạn, bạn chữ cái dù sao cũng không đến nông nỗi có mắt không tròng, cũng đã thành quen, bạn chữ cái đành xem xét bạn con số đang vẻ mặt thương tâm nép trong ngực mình một lát, rồi bình tĩnh thong dong rời đi dưới ánh nhìn chằm chằm của mọi người.
Mọi người: …
Kỷ Hiểu Ngạn không biết mình trong lúc vô ý đã làm tổn thương một tâm hồn nhỏ bé. Khuôn mặt cố gắng chống đỡ nở nụ cười tại một giây đóng cửa thang máy lại, lật tức rớt xuống, như là có tật giật mình nhìn trái nhìn phải mấy cái, rồi nhanh chóng vươn cái tay đang đặt cạnh đùi ra, đặt lên cái chỗ đau do bị té vừa nãy, nhẹ nhàng xoa bóp.
Miệng kêu “Ừ, a a”. Vẻ mặt vừa hưởng thụ lại vừa khổ sở. Kỷ Hiểu Ngạn vốn là cho rằng không ai thấy được, hoàn toàn không biết rằng biểu tình của mình toàn bộ đã rơi sạch vào mắt của người mà có mơ hắn cũng không nghĩ đến.
Ngồi trong phòng nghỉ của Kỷ Hiểu Ngạn, hô hấp của Leblan trở nên trầm trọng khi xem video theo dõi thang máy, nhìn không dời mắt cái chỗ bị Kỷ Hiểu Ngạn liều mạng vuốt ve kia, cái mông bóng loáng có chút co dãn. Có cái gì đó không hề không chế đứng dậy.
Trong trí nhớ hiện lên cảnh người kia ngẩng cao đầu, tiếng hít thở dồn dập, đôi môi đỏ mọng đỏ hồng ướt át, hắn nằm trên giường sắc mặt ửng đỏ nhìn gã, trong mắt toàn là sự mê mang không rõ, tóc đen như mực, cơ thể tuyết trắng…
Dừng, không thể tiếp tục, Leblan lực khắc chế cực mạnh chẳng hề phát hiện cái tai giấu sau lớp tóc bắt đầu đỏ lên, dưới thân……
“Bộp” một tiếng, Leblan vỗ nhẹ cái bàn một cái, ngồi trên băng ghế ảo não nhìn Kỷ Hiểu Ngạn vẫn còn đang liều mạng xoa mông mình như trước trong video theo dõi, một hồi lâu mới quyết định đi về lại đường cũ, đêm nay lại đến tìm vợ cũ để thương lượng chuyện của con.
“Mợ nó! Sao gần đây lại xui xẻo thế chứ, chỉ cần gặp hai cái anh em nhà kia là nhất định sẽ ngã sấp xuống.” Kỷ Hiểu Ngạn vừa đi đến khu vực chuyên thuộc ở lầu hai biệt thự, nghĩ đến ở đây trừ mình ra thì chỉ có người máy Tiểu Lục, liền vứt sạch hình tượng vừa xoa xoa cái mông, vừa nói ra cái câu vẫn luôn bồi hồi trong lòng mình từ sau khi té ngã đến giờ.
Đau đến trình độ này, Kỷ Hiểu Ngạn cũng dám cá rằng, bên trong nhất định bị bầm máu rồi.
Nhe răng trợn mắt tiêu sái trở về phòng, nghĩ đến cái kẻ nào đó gây ra tai nạn, hắn liền hung hăng ngồi phịch xuống ghê. Lại “Bốp” một tiếng đứng phắt lên, miệng ồn ào: “Đau quá a, đau quá a!”
Vẻ mặt cầu xin, Kỷ Hiểu Ngạn cũng không dám ngồi xuống nữa, thành thành thật thật bước đến chỗ ghế nằm một bên, nằm úp sấp xuống, không dám chạm vào cái mông bị thương đã va đụng nhiều lần nữa.
Dàn xếp cho mình xong, Kỷ Hiểu Ngạn liền gọi Tiểu Lục tới, sai nó mau chóng vào mạng mua sắm trực tuyến trong mạng xã hội mua một chai thuốc xịt trị bầm máu về, Kỷ Hiểu Ngạn nhàm chán sợ sẽ rớt xuống sàn nhà.
Đột nhiên, “Í, sao lại có dấu giày ở đây?” Kỷ Hiểu Ngạn lầm bẩm nói. Trong lúc nhàm chán, lực chú ý của người ta sẽ rất dễ bị vài thứ nho nhỏ mang đi.
Cứ như vậy, Kỷ Hiểu Ngạn phát hiện trên sàn nhà phát sáng có vài vết giày mang theo đôi chút bụi bẩn. Nhưng, ngẫm lại thì, bản thân mình mỗi lần vào nhà đều sẽ đổi giầy, liền cảm thấy cái dấu giày này có chút kỳ quái.
Cảm giác dấu giày cổ quái, thế nên Kỷ Hiểu Ngạn liền nhìn chằm chằm vào nó, nhìn chăm chú cả buổi vẫn chẳng phát hiện ra nó kỳ quái ở chỗ nào, hơn nữa mông còn nhè nhẹ đau khiến cho Kỷ Hiểu Ngạn khờ dại nghĩ, hình như mọi lần mình cũng hay quên đổi giày khi vào thì phải, chắc vừa rồi quên mất rồi. Cho nên hắn liền bỏ qua cơ hội phát hiện ra chân tướng.
Sau đó càng nghĩ càng cảm thấy điều này có lý, qua nửa giờ, khi Tiểu Lục mang thuốc trị bầm máu trở vào, Kỷ Hiểu Ngạn đã thành công tự thôi miên chính mình, chấp nhận dấu giày kia chính là kết quả của mình. o(╯□╰)o
Chờ Tiểu Lục ra, Kỷ Hiểu Ngạn lật tức lột quần, cái quần chầm chậm kéo xuống, cái mông trăng trắng lại hiện ra một vết bầm máu xanh xanh tím tím nhìn đến ghê người. Che kín cả mông, chỗ nghiêm trọng nhất thậm chí còn có chút trầy ra.
Hay quá, cuối cùng cũng rõ vì sao lại đau đến thế rồi. Kỷ Hiểu Ngạn vừa làm nhảm vừa cầm bình xịt lên, “Phụt phụt” lên đó vài phát, không có đau đớn gì, vết bầm máu cũng dần biến mất với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy, vừa lòng nở nụ cười.
Muốn nói tương lai có cái gì tốt nhất, Kỷ Hiểu Ngạn nhất định sẽ không do dự nói cho bạn biết —— thuốc xịt, hiện tại các loại thuốc xịt đều được bày bán trên khắp các khu chợ lớn nhỏ, chỉ cần là miệng vết thương vật lý, chỉ cần nhẹ nhàng phun lên đó một cái, vết thương sẽ được chữa lành ngay. Đây đối với những người không thích chích thuốc quả thực có thể coi là phát minh lớn nhất của con người từ khi sinh ra.
Bên này Kỷ Hiểu Ngạn còn đang cảm khái thuộc xịt dùng tốt, bên kia Leblan đã tới nhà Kỷ Hiểu Ngạn.
Nhìn nhà Kỷ Hiểu Ngạn trang bị một bộ hệ thống phòng ngự đã khai hỏa toàn bộ, cửa sổ phòng ở đều được đóng kín bưng, Leblan vừa lòng, đứng trước cửa nhà, gật đầu một cái, bắt đầu làm chuyện trái pháp luật.
“Bắc, chuyển sang hệ thống nhà ở.” Leblan mặt không đổi sắc hạ lệnh xuống.
Nguyên văn là Kỷ Hiểu Ngạn, tớ thấy kiểu gì cũng không đúng văn cảnh, mạn phép đổi, chắc là tác giả nhầm
“Dạ.” Quang não cùng một biểu tình, tính cách với chủ nhân nhận lệnh, sau đó lật tức hành động, phá giải một bậc hệ thống phòng ngự trước mắt.
“Đã hoàn thành mệnh lệnh.” Qua hai mươi mấy phút đồng hồ Leblan đã nghe thấy tiếng bẩm báo của quang não của mình. Ánh mắt liếc cái quang não trong tay một cái, ánh mắt Leblan thâm trầm, bất động thanh sắc khen ngợi kháo phổ của cha mẹ mình lần này.
kháo phổ: là từ địa phương phương Bắc, ý chỉ việc đặt niềm tin phó thác tất cả vào một thứ gì đó.
Nghĩ đến vị mẫu thân đại nhân chỉ chăm nghiên cứu khoa học ở nhà kia, Leblan đã đau đầu vô số lần, rốt cục cũng có chút khen ngợi, “Mẫu thân đại nhân không đáng tin cậy rốt cục cũng trưởng thành rồi.”
Nguyên văn: không khảo phổ: mang nghĩa tương đương với từ ‘không đáng tin cậy’
Vị mẫu thân đại nhân lớn lên không đáng tin cậy nào đó đang ở một góc nào đó của Lam tinh phát giận với chồng mình. Mẫu thân đại nhân không thể tin được, cái người chồng ban đầu cái gì cũng đều nghe theo mình, cư nhiên, cư nhiên lại dám trộm sửa lại tính cách của người máy mà mình đặt ra, đổi thành không thú vị, lạnh như băng hơn cả so con trai mình.
Nhìn cái bộ dạng giống y như đúc con trai của người máy, người mẹ khóc ròng nói: “Được lắm, hóa ra ông là thế, ông không yêu tôi.” Nói xong vờ khóc chạy đi.
Người cha: “…” Có một người vợ thích quậy như thế, gì cũng chẳng cần phải nói, bèn nhận mệnh đuổi theo.
Mà Kỷ Hiểu Ngạn ở trong nhà cũng chẳng biết ba mẹ Leblan đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà, cho dù có biết, hẳn cũng, ừm, nhất định sẽ thờ ơ đi, dù sao cũng quen rồi.
Trời dần dần tối, Leblan không bật đèn, một mình ngồi trên ghế sa lông, như cùng hòa thành một thể với bóng đêm. Ánh mắt sáng ngời nhìn về phía cửa, như là một con báo đang ẩn mình, chờ đợi con mồi trở về.
Ngoài phòng, Kỷ Hiểu Ngạn đang trở về nhà trên con đường ngập ánh trăng, càng về gần nhà, bất an trong lòng lại càng dầy đặc thêm.
===================================================
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Cám ơn Bánh bao điện hạ đã ném mìn O(∩∩)O Nơi này thực ngại ngùng nói một câu, “Nếu thích truyện của tôi, có thể bấm vào chuyên mục của tôi, rồi ấn vào phần lưu trữ tác giả trên đó để xem thêm” cảm ơn sự ủng hộ của mọi người! Các bạn thân mến, ngủ ngon!
Danh sách chương