Sau khi Phó Diệc Sâm rời đi, Tô Trạm thật lâu vẫn chưa phục hồi lại tinh thần, trong đầu dường như vẫn còn quanh quẩn câu nói của Phó Diệc Sâm, ánh mắt vô thức nhìn chăm chú vào phương hướng Phó Diệc Sâm biến mất. Mặc dù không rơi nước mắt, nhưng tóm lại thoạt nhìn cực kỳ đau lòng.

Tô Trạm chân như là mọc rễ, thẳng đến khi sau lưng truyền đến âm thanh sàn sạt càng lúc càng lớn, Tô Trạm vừa quay đầu liền thấy bão cát che trời lấp đất ồ ạt đến, cùng với cuồng phong vây quanh bốn phía.

Lúc này Tô Trạm sợ tới mức trừng lớn hai mắt, sững sờ một hồi, Tô Trạm liền quay đầu chạy, nhưng luôn cảm thấy không điều khiển được chân, chạy không đủ nhanh.

Nhưng thực tế, cát vàng quay cuồng quá mức dọa người, mà từ vị trí y đang đứng đến sa mạc bên cạnh nhiều nhất cũng cách một trăm hai trăm mét, mặc dù rừng cây phía trước chắn được một phần bão cát, nhưng lần này bão cát thật sự không đùa được đâu.

Vì thế Tô Trạm chạy không bao xa, liền cảm thấy tiếng gió gào thét bên tai, thân thể như mất kiểm soát bị gió lốc cuốn lấy, trong nháy mắt, y đã bị bão cát đầy trời vây quanh, thậm chí không phân biệt được rõ phương hướng.

Nội tâm Tô Trạm tràn đầy tuyệt vọng, nhưng đúng lúc này, trong cát vàng đầy trời, thế nhưng y thấy thân ảnh của Phó Diệc Sâm.

Trong nháy mắt đó, giống như tìm thấy ánh sáng trong tuyệt vọng, nước mắt Tô Trạm ẩn nhẫn đến tận giờ rốt cục tràn mi.

Thời điểm Phó Diệc Sâm xông vào rừng chắn gió, bão cát ngợp trời đang “giao chiến” với rừng chắn gió, Phó Diệc Sâm một bên tìm kiếm bóng dáng Tô Trạm một bên há mồm gọi.

Nhưng Phó Diệc Sâm vốn đi ngược gió, hễ mở miệng là ăn một ngụm đầy cát, không chỉ bị gió sa mạc đánh dát mặt, thậm chí hắn còn không mở nổi mắt.

Phó Diệc Sâm càng vào sâu, bão cát càng mãnh liệt, nhưng lúc này, ngoại trừ lo lắng cho Tô Trạm, Phó Diệc Sâm đâu còn tâm tư để ý đến chuyện khác.

May sao đúng lúc này, Phó Diệc Sâm rốt cục phát hiện một bóng đen giữa gió lốc khô nóng, kiện áo lông siêu dài màu đen của Tô Trạm vừa vặn biến y trở nên cực kỳ nổi bật giữa một trời cát vàng mù mịt, Phó Diệc Sâm không hề nghĩ ngợi liền lập tức lao lên.

Phó Diệc Sâm một bên ngược bão ngược cát đi về phía Tô Trạm, một bên cởi mũ áo lông che kín miệng mũi.

Thời điểm Phó Diệc Sâm chỉ còn cách Tô Trạm bốn năm mét, đột nhiên gió lốc cuồn cuộn ập đến, Phó Diệc Sâm trơ mắt nhìn Tô Trạm bị cuốn bay lên hai mét.

Trong nháy mắt đó, tim Phó Diệc Sâm như muốn nhảy lên tận cổ họng, nhưng giây tiếp theo liền thấy Tô Trạm túm chặt một nhánh cây, bão cát cuồng bạo đảo mắt di dời trận địa, Tô Trạm rốt cục rơi xuống, Phó Diệc Sâm cũng thừa dịp, tăng tốc vài bước vọt tới.

Việc đầu tiên Phó Diệc Sâm làm chính là một tay mò Tô Trạm đang nằm trên đất ôm vào trong ngực, sau đó nhanh chóng trốn sau thân cây lớn nhất gần đó, rồi cởi áo nhung của Tô Trạm ra, đem y nhét vào trong lòng, dùng áo lông cỡ lớn của mình gắt gao bao lấy cả hai, lại đem kiện áo của Tô Trạm phủ lên đầu chống đỡ bão cát.

Chờ sau khi hoàn thành một loạt động tác, Phó Diệc Sâm lúc này mới cuống quít nhìn Tô Trạm trong ngực.

Hai kiện áo lông tách hai người khỏi cát vàng, nhưng cho dù áo lông dày cỡ nào, Phó Diệc Sâm che kín đến thế nào, cũng không thể ngăn cản tiếng bão cát gào thét bên tai, cùng với cát bụi không ngừng phủ trên lưng Phó Diệc Sâm, hơn nữa càng về lâu về dài, thì càng trầm trọng. Nhưng hiển nhiên, hiện tại hắn bằng mọi giá phải chống đỡ.

“Tô Trạm, anh có sao không? Có bị thương ở đâu không?” Phó Diệc Sâm luống cuống tìm kiếm gương mặt trong áo lông, giây tiếp theo lại đột nhiên ngơ ngẩn, ngực trái như bị đâm sâu một nhát.

Trên gương mặt tinh xảo của Tô Trạm phủ đầy cát bụi, nhất là khóe mắt do ướt nước mà dính rất nhiều. Có thể nói, Tô Trạm chật vật tới cực điểm, nhưng cặp mắt nhìn chằm chằm Phó Diệc Sâm lại sáng ngời dị thường.

Lúc này Phó Diệc Sâm hối hận tột đỉnh, hắn không nên dẫn y tới đây, càng không nên nói nặng như vậy còn bỏ y lại một mình!

“Tô Trạm, có bị thương không?” Phó Diệc Sâm một bên giúp y phủi sạch cát bụi bám trên mặt một bên lo lắng hỏi, nhưng bão cát càn quấy đảo mắt đã đem thanh âm của Phó Diệc Sâm cắn nuốt hầu như không còn, đừng nói Tô Trạm, mà ngay chính bản thân hắn cũng không nghe rõ.

Cát bụi chất lên vai càng ngày càng nặng, gánh nặng đè lên Phó Diệc Sâm cũng không ngừng gia tăng, Phó Diệc Sâm cắn răng chống lên một không gian nhỏ cho Tô Trạm, lại phát hiện Tô Trạm đang nhìn hắn dường như muốn nói gì đó.

Ánh mắt của y hàm chứa rất nhiều thứ, nhưng không thể nghi ngờ, y nhìn thẳng vào Phó Diệc Sâm, chứ không phải ai khác. Nhưng Phó Diệc Sâm căn bản không nghe rõ Tô Trạm đang nói gì, định cúi đầu đem lỗ tai tiến đến bên miệng y, lại phát hiện cát bụi trên vai ép hắn không động đậy nổi, quan trọng là nếu hắn cử động, không gian sẽ biến mất hẳn.

Phó Diệc Sâm chống đỡ một mạch đến khi bão cát chấm dứt, căn bản không biết đã qua bao lâu, quanh thân ngoại trừ một không gian cực nhỏ trong ngực, dường như tất cả đều bị cát vàng nhấn chìm.

Thẳng đến khi bọn họ được nhân viên đoàn phim đào từ trong cát ra, khi đó toàn thân Phó Diệc Sâm đã cứng còng, chẳng khác nào một vách đá kiên cố thay Tô Trạm ngăn trở bão cát. Mà Tô Trạm nằm trong ngực Phó Diệc Sâm đã rơi vào hôn mê, càng chính xác mà nói, cảnh tượng lúc ấy giống như đang ngủ hơn, ngủ đến yên ổn.

“Cám ơn trời đất, các cậu đều không sao cả.”

Cho đến lúc này, Phó Diệc Sâm mới thả lỏng, hai người lập tức được đưa tới bệnh viện gần nhất.

Trên thực tế, Phó Diệc Sâm không có vấn đề gì lớn, chỉ là trong thời gian dài duy trì một tư thế cộng thêm khiêng một đống cát trên lưng, dẫn đến sau khi được cứu, thân thể hắn có hơi cứng ngắc, hoạt động một chút liền tốt hơn nhiều.

Làm người cao hứng nhất là, Tô Trạm cũng không có vấn đề đáng ngại, có điều y cách tâm bão gần nhất, trong lúc chạy về còn bị bão cát cuốn lên đụng phải cây, nhưng tu dưỡng vài ngày liền ổn.

Lúc này, những người có mặt mới thở phào một hơi. Sau đó, Phó Diệc Sâm kiên trì ở lại bệnh viện chăm sóc Tô Trạm, chỉ kêu Tiểu Điền quay lại đoàn phim mang di động và kịch bản đến cho hắn.

Sau khi cùng người đại diện Lữ Thần của Tô Trạm nói vài câu đơn giản, cuối cùng một mình Phó Diệc Sâm lưu lại chiếu cố Tô Trạm, chỉ có điều trước khi rời đi, Lữ Thần dường như có điều muốn nói lại thôi, làm Phó Diệc Sâm có chút hoang mang, nhất là thái độ ba phải của cô, Phó Diệc Sâm có hơi không nắm chắc.

Phó Diệc Sâm vẫn không nhịn được hỏi về người trong bức họa, không thể phủ nhận, hắn thật sự cong, trước Tô Trạm – một đàn ông hàng thật giá thật. Về điểm này, không lâu trước đó đã hoàn toàn được chứng thực.

Cho nên càng để ý, hắn càng muốn biết trong bức họa kia là ai.

Nhưng làm Phó Diệc Sâm khó hiểu là, ánh mắt Lữ Thần nhìn hắn rất kỳ quái. Nghi hoặc, rối rắm, bất đắc dĩ… đủ loại cảm xúc phức tạp đan xen cùng một chỗ, nhưng cuối cùng cô chỉ thở dài với Phó Diệc Sâm, “Chuyện này, cậu tốt nhất nên hỏi thẳng Trạm Trạm thì hơn.” Chủ yếu là cô thật sự không biết nên trả lời thế nào.

Cuối cùng, Phó Diệc Sâm đành ở lại với Tô Trạm. Tô Trạm an tĩnh nằm trên giường bệnh, Phó Diệc Sâm thì ngồi bên giường chờ y.

Nhìn chằm chằm gương mặt Tô Trạm, trong đầu Phó Diệc Sâm đều là cảnh tượng y chạy về phía mình dưới bầu trời mù mịt cát, còn có cảnh tượng trong áo lông, không sao quên được. Hối hận, tự trách, sợ hãi… đủ loại cảm xúc giao nhau, Phó Diệc Sâm không phủ nhận, mình đã thích y.

Một thẳng nam như hắn lại thích đàn ông. Lúc này, trong lòng Phó Diệc Sâm thật sự tràn đầy phức tạp, hơn nữa còn tồn tại khúc mắc chưa giải quyết.

Người đàn ông trong bức họa kia giống mình đến tám phần, nhưng hắn rốt cuộc là ai? Hắn có quan hệ thế nào với Tô Trạm? Bọn họ đã trải qua những gì? Phó Diệc Sâm không có cách nào xem nhẹ sự tồn tại của hắn, trước kia là vô tình chú ý, giờ rõ ràng là cực kỳ để ý.

Phó Diệc Sâm cuối cùng hạ quyết tâm, chờ sau khi Tô Trạm tỉnh lại, phải cẩn thận nói chuyện với y, dứt khoát nói xong chuyện này mới thôi. Chỉ có vậy, cái thứ tình cảm khiến hắn trở tay không kịp này mới có lối thoát.

Sau khi nghĩ thông suốt, việc đầu tiên Phó Diệc Sâm làm là xem kịch bản một lát, tiếp đến lướt di động một lát. Dạo Weibo một hồi, lại không ngờ, âm kém dương sai thế nào dẫn hắn đến một bài viết có lượng comment lên đến 10 vạn.

Lượng comment không lồ lập tức thu hút tầm mắt Phó Diệc Sâm, hơn nữa, cái bài viết này hình như Phó Diệc Sâm từng xem qua, quan trọng nhất là, bài viết này tản ra một lực hấp dẫn rất khó hiểu đối với hắn.

“Mary Sue xuống địa ngục hết đi được không!”

Tiêu đề làm Phó Diệc Sâm khắc sâu ấn tượng, nội dung bóc phốt bên trong lần nữa làm Phó Diệc Sâm run rẩy khóe miệng. Vì thế tùy tiện lật vài trang, cứ thế Phó Diệc Sâm nhảy tới trang cuối.

Bài đăng này đã hơn mười, mười lăm vạn lượt reply, rốt cuộc đã phun bao nhiêu tào đây? Có bao nhiêu người đến bóc phốt?

Phó Diệc Sâm mang theo nghi hoặc trực tiếp nhảy đến trang cuối, lại không ngờ gần nhất cư nhiên là comment thông báo của chủ lâu.

“Bởi vì bài viết đã bị loãng một cách nghiêm trọng, quá nhiều quảng cáo rác, link sex, link tiểu thuyết online, nhiều không đếm xuể, cho nên tui quyết định chặn bình luận, những người anh em, một đi xin đừng trở về…”

Phó Diệc Sâm tùy ý lướt qua thông báo chặn, đột nhiên, trong đầu ong lên một tiếng, Phó Diệc Sâm theo bản năng che đầu, rồi sau đó, cảm thấy một lượng lớn ký ức như đào núi lấp biển ồ ạt chui vào trong óc, chớp mắt, trong óc Phó Diệc Sâm nhồi đầy các đoạn ký ức ngắn.

Yêu nghiệt Vương gia, Thẩm Thiên Dục, Đông Phương giáo chủ, Thái hậu chín tuổi… Ký ức hỗn loạn tràn ngập đại não Phó Diệc Sâm rồi sau đó từng chút lắp ráp, hoàn thiện, giống như trở lại vị trí ban đầu của chúng nó.

Thẳng đến khi toàn bộ ký ức trở về, Phó Diệc Sâm rốt cục mới ôm đầu chôn xuống, cắn răng, từ từ nhắm hai mắt, trong đầu quanh quẩn, “Thì ra là như vậy… Thì ra là như vậy…”

Tiếp đến chính là hạnh phúc, hạnh phúc vì mất đi mà có lại, đó là một loại hạnh phúc không nói nên lời.

Tất cả, hệ thống xoay chuyển Mary Sue, tiểu thuyết Mary Sue, rác rưởi, Tô Trạm… mọi thứ, từng trải qua, Phó Diệc Sâm đều nhớ được.

Hít sâu một hơi, Phó Diệc Sâm cố gắng kiềm chế thân thể đang phát run, cuối cùng đem tầm mắt dừng trên mặt Tô Trạm.

Đây là nhóc hamster của hắn không sai, Tô Trạm thuộc về riêng hắn.

Phó Diệc Sâm nắm lấy ngón tay thon dài của y, đại khái giờ đây, hắn mới xem như chân chính trở về hiện thực.

Nhưng vào đúng lúc này, trong đầu đột nhiên xuất hiện giọng điệu máy móc đã lâu không nghe, Phó Diệc Sâm cả người chấn động, có chút không dám tin. Bởi vì hắn cho rằng rác rưởi trở lại. Có điều, nghe chưa hết hai câu, Phó Diệc Sâm đã cứng lại rồi.

【 Kí chủ nam thần, đây là năng lượng cuối cùng tôi để lại cho ngài đó, nha nha nha. 】

【 Lúc ấy sử dụng năng lượng mẹ để quay về nên năng lượng của tôi gần như không còn lại bao nhiêu. Hì hì hì, có điều tại thời khắc cuối cùng, cũng chính là trong nháy mắt chúng ta trở lại hiện thực, tôi đã rút ký ức của kí chủ ra rồi, hi hi hi kí chủ thấy tôi lợi hại không nào? 】

【 Có điều bởi khi đó năng lượng của tôi quá yếu, nên không thể chuyển ký ức sang cho kí chủ được, tôi đã yếu đến nỗi tự động giải trừ buộc định với kí chủ rồi nha nha nha, thật đáng thương làm sao ~】

【 Tôi sinh ra từ bài viết này, cho nên tôi đã đem năng lượng cuối cùng bao gồm cả ký ức của kí chủ bám vào trong này, chỉ cần kí chủ xem hết, có thể mở ra ký ức cùng lời nhắn của tôi. 】

【 Nha nha nha, lúc kí chủ nghe được lời này chắc tôi cũng đã chết rồi, không đúng, là biến mất, nha nha nha, kí chủ sẽ nhớ tôi phải không? 】

【 Dù sao tôi sẽ luôn nhớ kí chủ, kí chủ đẹp trai nhất ~ hi hi hi ~】

Rồi sau đó không còn tiếng vang nữa, Phó Diệc Sâm nghe xong lại sững sờ hồi lâu.

Là nó cưỡng ép cột mình vào, đưa mình đến thế giới tiểu thuyết hư ảo, có thể nói, vô duyên vô cớ gặp đủ rắc rối là do nó. Nhưng mặt khác, cũng là nó cho mình nếm trải một đoạn huyễn hoặc, có được mọi thứ, bao gồm cả Tô Trạm.

Nhưng cuối cùng chung quy cũng nhờ nó, Phó Diệc Sâm mới có thể trở về, hiện tại còn hy sinh bản thân đổi lấy ký ức cho Phó Diệc Sâm, nhất thời, trong lòng Phó Diệc Sâm ngũ vị trần tạp.

Nhưng cuối cùng, Phó Diệc Sâm cũng chỉ có thể thở dài, đáy lòng yên lặng mà trả lời, [ Sẽ nhớ ngươi, còn có, cám ơn. ], tuy rằng rác rưởi nhất định nghe không được.

[ Đi bình an. ] Nó không còn thuần túy là hệ thống nữa.

Phó Diệc Sâm đột nhiên có chút nặng nề, ngẩng đầu nhìn hướng Tô Trạm trên giường, lại thình lình đối diện với một cặp mắt thật đang cẩn thận nhìn hắn.

Phó Diệc Sâm mỉm cười, “Tỉnh rồi à?”

Ritt: Huhuhuhu rác rưởi của tui T.T Khóc ngàn dòng sông cho rác rưởi…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện