Vì công tác quay phim, đoàn phim phải dựng trại ở sa mạc, cạnh đó có rừng chắn gió. Cảnh quay của ngày hôm nay cơ bản đã chấm dứt, nên Phó Diệc Sâm dẫn Tô Trạm đi thẳng về hướng rừng chắn gió, chỗ ấy gần như không có người.
Thẳng đến khi hoàn toàn không nghe thấy bất cứ động tĩnh gì từ nhân viên đoàn phim, Phó Diệc Sâm mới dừng bước, quay đầu liền phát hiện Tô Trạm đang như cái đuôi nhỏ bám theo hắn, cúi gằm mặt không biết đang suy nghĩ gì. Kết quả Phó Diệc Sâm thình lình quay đầu lại, Tô Trạm liền hoảng sợ.
Thân mình Phó Diệc Sâm nghiêng về phía trước, Tô Trạm bị bức lui.
Một đường này, lòng Tô Trạm vẫn luôn thấp thỏm, không ngờ Phó Diệc Sâm đột nhiên tới gần y, Tô Trạm theo phản xạ có điều kiện lui về sau hai bước, nhưng phía sau lưng đụng phải thân cây, truyền đến lực cản làm y muốn lui cũng không xong, lúc hoàn hồn, Phó Diệc Sâm đã đem y khóa chặt vào thân cây.
Ka… kabe-don? Tô Trạm có chút bồn chồn, lại bỏ thêm vài tia mơ màng, bởi vì Phó Diệc Sâm tới gần nên tầm mắt y vẫn luôn dừng trên mặt hắn, trái tim lại không khống chế được đập kinh hoàng. Y sợ Phó Diệc Sâm nghe được tiếng tim đập rộn ràng của mình, cho nên bất giác ngừng thở, khẩn trương đến độ không biết đặt tay chỗ nào.
Nhìn khuôn mặt ngày càng gần, Tô Trạm vô thức nuốt nước miếng, có thể nói rằng, hiện tại hoàn toàn không thấy buồn tiểu. (Sao chẳng thấy liên quan tí nào vậy?!)
Phó Diệc Sâm một tay xuyên qua vai y chống lên cây, từng chút tiếp cận, nhìn Tô Trạm trợn tròn mắt, còn có cơ thể buộc chặt đến cứng còng của y, cuối cùng Phó Diệc Sâm trầm giọng nói.
“Ở đây không có người khác, anh nói cho tôi biết, rốt cuộc anh muốn gì?” Phó Diệc Sâm mang theo giọng điệu có chút bất đắc dĩ.
Trong đầu Tô Trạm, đủ loại ảo tưởng không thực tế bay loạn xạ, “bá đạo kabe-don”, “kabe-don cưỡng hôn”, “Phó Diệc Sâm cong”, đột nhiên nghe được lời này của Phó Diệc Sâm liền hơi sửng sốt.
“Tô Trạm?” Không phải ảo giác, Phó Diệc Sâm phát hiện tên này lại thất thần, Tô Trạm ở trước mặt hắn so với lúc bình thường, thật sự khác nhau như trời với đất, tựa như hai người.
“Tôi…” Tô Trạm vô thức há miệng, trong đầu lại bị một đợt cuồng phong quét qua, nào là “Chỉ là tôi thích cậu”, “Tôi muốn khiến cậu lần nữa thích tôi”, “Muốn bẻ cong cậu”, “Khiến cậu nhớ ra tôi”…
Nhưng lúc nói ra cũng chỉ là “Tôi chỉ muốn… muốn làm bạn với cậu.”
Vừa dứt lời, chính Tô Trạm cũng không nhịn được tự khinh bỉ bản thân, thật sự, rất lúng túng. Nói ra sẽ chết à? Thẳng thắn chủ động sẽ chết à? Xoay người đè hắn sau đó trực tiếp hôn lên được không?… Đương nhiên, Tô Trạm cũng chỉ dám ảo tưởng như vậy.
“Bạn?” Đáp án này quả thật làm Phó Diệc Sâm dở khóc dở cười.
Đến đoàn phim đã gần hai mươi ngày, ánh mắt kia rõ ràng như vậy, nghĩ tôi mù hay xem tôi thành kẻ ngốc? Càng cạn lời là, y làm diễn viên hơn mười năm rồi, đóng không ít phim thần tượng, tình cảm khó diễn tả thế nào cũng đã thử qua, đánh nhẽ cũng nên có kinh nghiệm phong phú mới đúng chứ? Sao chẳng khác nào thiếu niên ngây ngô, trong sáng lại hay ngượng ngùng, quả thật làm tim Phó Diệc Sâm cũng phải run lên.
Một thiên vương siêu sao, mỹ nhân thịnh thế trong mắt fangirls lại lấy dáng vẻ như vậy đứng trước mặt hắn, quá… đòi mạng! Phó Diệc Sâm cảm thấy mình chuẩn bị cong đến nơi rồi, rất nguy hiểm.
Không ngờ Tô Trạm lại nghiêm túc thành thật gật đầu, “Đúng, bạn bè.”
Đáng yêu đến nỗi rung động, nhưng lại phảng phất làm người tức giận kỳ lạ, đại khái giận y quá cẩn thận, giận y không dám nói thẳng. Phó Diệc Sâm cũng không biết là cọng thần kinh nào điều khiển cơ thể mình, đột nhiên nghiêng người nhắm thẳng môi mỏng của Tô Trạm.
Trong nháy mắt môi răng đụng nhau, thân thể hai người đều không nhịn được run rẩy một chút, Tô Trạm càng là không thể tin trừng lớn hai mắt, dù sao đây là một nụ hôn cực bá đạo không hề báo trước.
“Ưm ~” Sững sờ qua đi, Tô Trạm bị nụ hôn cường thế này làm cho hơi chút chột dạ, không tự chủ được muốn nói gì đó, không ngờ phát ra lại là âm phù êm tai tan chảy giữa nơi môi răng giao nhau, thân thể Phó Diệc Sâm lập tức không nghe lời bắt đầu xao động.
Trên thực tế, chính Phó Diệc Sâm cũng cảm thấy nụ hôn này quá điên cuồng, nhưng hôn rồi hắn mới ngoài ý muốn phát hiện, đẹp đẽ đến mức không tưởng, hoàn toàn không nhịn được muốn khám phá sâu hơn, thậm chí phảng phất có một loại cảm giác quen thuộc như từ trong xương cốt. Vì thế, lỡ bước không thể quay đầu.
Thẳng đến khi hai người đều thở hồng hộc, nhất là Tô Trạm, hai chân như muốn nhũn ra, Phó Diệc Sâm lúc này mới thở dốc rời khỏi môi y, đồng thời rút tay về sờ mặt y, Phó Diệc Sâm gắt gao nhìn chằm chằm sắc hồng trên mặt Tô Trạm.
“Hiện tại thì sao?” Vẫn là bạn? Tô Trạm cũng không chớp mắt nhìn chằm chằm Phó Diệc Sâm, nụ hôn vẫn vậy, cảm giác vẫn vậy, đột nhiên y bàng hoàng không biết sao mình lại xuất hiện ở đây, nhưng cảm giác đó quen thuộc tận xương, chỉ cần nhắm mắt, những hồi ức lại lan tràn thiêu cháy đầu óc y.
Tô Trạm có chút hoảng hốt, thậm chí y không phân biệt được trước mắt rốt cuộc là ảo tưởng hay hiện thực, hoặc căn bản chỉ là hồi ức của y.
Cho nên Tô Trạm cứ vậy giương mắt ngây ngốc nhìn Phó Diệc Sâm, không trả lời, một khi cất tiếng sẽ đánh vỡ hết thảy trước mắt thì sao?
Đại khái trong mắt Tô Trạm bao hàm quá nhiều tình cảm mà Phó Diệc Sâm khó có thể lý giải, cái loại tình cảm khắc cốt ghi tâm, tuy thống khổ nhưng y vẫn liều mạng giữ gìn, lại như xuyên thấu qua hắn nhìn thấy ai đó, ký ức nào đó, tóm lại giờ phút này, Tô Trạm ở trước mắt hắn nhưng lại xa đến vô tận.
Không hiểu sao, Phó Diệc Sâm liền nghẹn một cục tức, nghẹn từ khi ký hợp đồng đến tận bây giờ, đột nhiên thốt lên.
“Tô Trạm, anh rốt cuộc coi tôi là cái gì?” Phó Diệc Sâm đột nhiên từ trên cao nhìn xuống, lần thứ hai đặt câu hỏi.
Phó Diệc Sâm cao hơn Tô Trạm năm, sáu centimet, cộng thêm lúc này bọn họ đều đang mặc cổ trang, Tô Trạm là văn nhược mưu sĩ mặc trường bào, Phó Diệc Sâm thì khoác khôi giáp cũng là một thân vững vàng; Tô Trạm tóc dài đến thắt lưng buộc đơn giản, mà thân là Đại tướng quân, Phó Diệc Sâm phải cột cả lên.
Vậy nên, cho dù là từ chiều cao hay phục trang, Phó Diệc Sâm đều khiến người có cảm giác cường thế, huống chi uy áp từ Phó Diệc Sâm vốn đã rất mãnh liệt, mà Tô Trạm đứng trước mặt hắn, gần như không có chút khí thế nào.
Cho nên hiện tại, khi Phó Diệc Sâm đột nhiên trầm giọng hỏi, Tô Trạm đang đi vào cõi tiên lúc này mới bị dọa, giật mình hoàn hồn.
Nhưng Tô Trạm cũng không hiểu Phó Diệc Sâm có ý gì, vì thế ngơ ngác mở miệng, “Cái gì?”
“Anh xem tôi là thế thân của ai?” Phó Diệc Sâm lại tới gần vài phần, ánh mắt cũng không tự chủ được âm trầm, không thể phủ nhận, đây là vấn đề chiếm phân lượng rất lớn trong đầu Phó Diệc Sâm, thấy Tô Trạm nghi hoặc hơi nhăn mi, Phó Diệc Sâm dứt khoát nói thẳng, “Người trong những bức vẽ đó là ai?”
Bức vẽ? Tô Trạm chậm rãi trừng lớn hai mắt, lúc này mới chậm chạp hiểu ra Phó Diệc Sâm đang muốn hỏi gì, có điều lập tức Tô Trạm hoang mang. Y không biết Phó Diệc Sâm nhìn thấy chúng từ bao giờ, hơn nữa nếu đã thấy sao hắn vẫn luôn im lặng? Còn làm bộ không biết gì cả? Biết rõ mình thích hắn còn cố tình xem nhẹ?
“Là cậu!” Tô Trạm thốt ra, hậm hực lẫn ủy khuất trong khoảng thời gian này đồng loạt phun trào, còn có một tia phẫn nộ, “Đó chính là cậu, nhưng cậu đã quên tôi.”
Nhưng Tô Trạm quá xem nhẹ, Phó Diệc Sâm không có ký ức trong thế giới tiểu thuyết, hắn sao có thể biết người trong bức vẽ kia chính là mình được? Hơn nữa, xét đến quan hệ giữa Tô Trạm và hắn lúc ấy, người bình thường đều sẽ cho rằng đó là một người khác, Phó Diệc Sâm vốn nghĩ vậy.
Điểm chết người chính là, một câu “Là cậu” ẩn ẩn ủy khuất của Tô Trạm, dường như vừa vặn khẳng định suy đoán của Phó Diệc Sâm. Quả nhiên Tô Trạm xem mình thành người kia, hơn nữa thần trí của Tô Trạm đã mơ hồ đến mức không phân biệt được, giống như đem mọi tình cảm dành cho người kia đều ký thác lên mình, có thể hiểu được, tình cảm Tô Trạm đối với người kia sâu đậm cỡ nào.
Quá cẩu huyết, lớn lên giống nhau như đúc thì sao, thật vô nghĩa. Trong nháy mắt đó, trái tim treo ngược của Phó Diệc Sâm như bị một cây búa hung hăng nện vào, tuy rằng là chuyện nằm trong dự đoán, dù sao đã có dự cảm từ trước, nhưng lại không đoán được đau đớn, đau đến mức trong đầu hắn có chút ong ong, ngực bị thứ gì đó đè nặng rất khó chịu, khó chịu chưa từng có.
Không phải đau đớn cùng cực, nhưng lại làm người không thở nổi.
Phó Diệc Sâm nhìn Tô Trạm vẫn ngây ngốc, con ngươi dần dần trở nên tối đen như mực, sâu không thấy đáy.
Phó Diệc Sâm đột nhiên nắm chặt bả vai Tô Trạm, rồi sau đó hít sâu một hơi, “Tô Trạm, tôi không quan tâm anh muốn làm gì, cũng không quan tâm anh xem tôi thành ai…”
“Tôi không có xem cậu thành ai cả…” Tô Trạm vội vàng ngắt lời, y không hiểu người này muốn nói gì, nhưng cảm thấy giọng nói của hắn quá nặng nề, y có dự cảm không tốt, y không muốn nghe hắn nói tiếp, nhưng Phó Diệc Sâm đã hạ quyết tâm.
“Dừng ở đây đi.” Tô Trạm chỉ cảm thấy xung quanh đột nhiên yên tĩnh kỳ lạ, màu sắc cũng không còn, trong đầu chỉ quanh quẩn bốn chữ này, “Dừng ở đây đi, dừng ở đây…”
“Xin lỗi, tính hướng của tôi bình thường, không có chuyện từ bỏ nguyên tắc vì bất cứ thứ gì, về sau nếu anh còn dùng ánh mắt như thế nhìn tôi, chúng ta không thể trở thành bạn bè, chứ đừng nói đến quan hệ khác.”
Vốn tưởng rằng, nói rõ ràng hết thảy Phó Diệc Sâm sẽ được giải thoát, nhưng giờ đây, sau khi nói ra khỏi miệng, nhưng Phó Diệc Sâm lại không dám nhìn thẳng vào hai con mắt đỏ au của Tô Trạm.
“Về sau anh chỉ là ông chủ của tôi, còn tôi làm thuê cho anh, hết rồi.” Phó Diệc Sâm thấy Tô Trạm trừng lớn hai mắt tràn ngập không thể tin, thậm chí bên trong còn kìm nén giọt lệ trong suốt, đột nhiên đau lòng không thở nổi.
Nhưng cuối cùng Phó Diệc Sâm vẫn nhẫn tâm, “Đương nhiên, cũng có thể không là gì của nhau cả, điều này tùy thuộc vào anh.” Cùng lắm thì lại khiêng thêm tiền hủy hợp đồng, hắn còn trẻ, hai ba trăm vạn, Phó Diệc Sâm tin rằng mình vẫn lo được.
Nói xong, Phó Diệc Sâm không nhìn Tô Trạm mà xoay người bước nhanh đi. Hoặc là hắn căn bản không dám nhìn, biểu tình bi thương cùng vẻ mặt không thể tin kia sẽ làm bỏng mắt hắn.
Không thể phủ nhận, lúc này Phó Diệc Sâm bước nhanh rời đi, đa phần là vì ghen tị, ghen tị phát điên với người đàn ông trong bức họa kia, người đàn ông giống hắn đến tám phần, người đàn ông mà Tô Trạm yêu sâu sắc.
Phó Diệc Sâm cảm thấy hắn cong chắc rồi, chính xác mà nói hắn chỉ cong với mình Tô Trạm, nhưng…
Chân Phó Diệc Sâm dài nên đi rất nhanh, cộng thêm hắn rời đi chẳng khác nào chạy trốn, trong chốc lát đã xuyên qua khu rừng ra bên ngoài.
Nhưng không đợi Phó Diệc Sâm điều chỉnh lại tâm tình, đột nhiên liền phát hiện có chuyện gì đó rất kỳ quái. Tất cả nhân viên công tác đều không thấy đâu, thiết bị và đạo cụ quay phim cũng không còn bóng dáng.
Sao hôm nay lại dọn nhanh như vậy? Phó Diệc Sâm đang buồn bực, đột nhiên từ phía lều trại xa xa truyền đến tiếng gọi ầm ĩ, cùng với tiếng gầm rú khó hiểu, Phó Diệc Sâm nghe không rõ lắm.
Nhưng lúc Phó Diệc Sâm theo thanh âm nhìn lại, lúc này hoảng sợ, có vài người đang chạy về phía hắn, vừa chạy vừa vẫy tay.
Trong mơ hồ, Phó Diệc Sâm dường như nghe thấy mấy chữ “Chạy mau”, “Bão cát”….
Mọi chuyện xảy ra nhanh như chớp nhoáng, bọn họ tới đây khoảng chừng hơn hai mươi ngày, chưa từng gặp trận bão cát nào cả, đoàn phim dựng trại còn cách xa rừng chắn gió, mặc dù gặp bão cát, bọn họ vẫn rất an toàn.
Cho nên trong nháy mắt đó, Phó Diệc Sâm còn đang đắm chìm trong mối quan hệ với Tô Trạm nhất thời chưa kịp phản ứng, nhưng rất nhanh, sâu trong rừng vang lên tiếng ầm ầm ngày càng lớn làm Phó Diệc Sâm hoàn toàn tỉnh táo lại.
Vừa quay đầu, chỉ thấy nơi cuối chân trời đã bị nhuộm trong cát vàng mịt mù, tựa như hồng thủy cao ngất đang gào thét đánh về phía họ.
“Tô Trạm!” Phó Diệc Sâm đột nhiên hốt hoảng, Tô Trạm còn ở sâu trong rừng, nơi đó rất gần sa mạc.
Không nghĩ ngợi nhiều, Phó Diệc Sâm bất chấp tiếng kêu hét phía sau quay ngược lại, lấy tốc độ nhanh nhất nhắm về phía Tô Trạm.
Ritt: Tại sao rời khỏi thế giới Mary Sue rồi vẫn cẩu huyết không thôi >.< Căn bản đây là một bộ Sue từ đầu đến cuối rồi:)))))))))))
Thẳng đến khi hoàn toàn không nghe thấy bất cứ động tĩnh gì từ nhân viên đoàn phim, Phó Diệc Sâm mới dừng bước, quay đầu liền phát hiện Tô Trạm đang như cái đuôi nhỏ bám theo hắn, cúi gằm mặt không biết đang suy nghĩ gì. Kết quả Phó Diệc Sâm thình lình quay đầu lại, Tô Trạm liền hoảng sợ.
Thân mình Phó Diệc Sâm nghiêng về phía trước, Tô Trạm bị bức lui.
Một đường này, lòng Tô Trạm vẫn luôn thấp thỏm, không ngờ Phó Diệc Sâm đột nhiên tới gần y, Tô Trạm theo phản xạ có điều kiện lui về sau hai bước, nhưng phía sau lưng đụng phải thân cây, truyền đến lực cản làm y muốn lui cũng không xong, lúc hoàn hồn, Phó Diệc Sâm đã đem y khóa chặt vào thân cây.
Ka… kabe-don? Tô Trạm có chút bồn chồn, lại bỏ thêm vài tia mơ màng, bởi vì Phó Diệc Sâm tới gần nên tầm mắt y vẫn luôn dừng trên mặt hắn, trái tim lại không khống chế được đập kinh hoàng. Y sợ Phó Diệc Sâm nghe được tiếng tim đập rộn ràng của mình, cho nên bất giác ngừng thở, khẩn trương đến độ không biết đặt tay chỗ nào.
Nhìn khuôn mặt ngày càng gần, Tô Trạm vô thức nuốt nước miếng, có thể nói rằng, hiện tại hoàn toàn không thấy buồn tiểu. (Sao chẳng thấy liên quan tí nào vậy?!)
Phó Diệc Sâm một tay xuyên qua vai y chống lên cây, từng chút tiếp cận, nhìn Tô Trạm trợn tròn mắt, còn có cơ thể buộc chặt đến cứng còng của y, cuối cùng Phó Diệc Sâm trầm giọng nói.
“Ở đây không có người khác, anh nói cho tôi biết, rốt cuộc anh muốn gì?” Phó Diệc Sâm mang theo giọng điệu có chút bất đắc dĩ.
Trong đầu Tô Trạm, đủ loại ảo tưởng không thực tế bay loạn xạ, “bá đạo kabe-don”, “kabe-don cưỡng hôn”, “Phó Diệc Sâm cong”, đột nhiên nghe được lời này của Phó Diệc Sâm liền hơi sửng sốt.
“Tô Trạm?” Không phải ảo giác, Phó Diệc Sâm phát hiện tên này lại thất thần, Tô Trạm ở trước mặt hắn so với lúc bình thường, thật sự khác nhau như trời với đất, tựa như hai người.
“Tôi…” Tô Trạm vô thức há miệng, trong đầu lại bị một đợt cuồng phong quét qua, nào là “Chỉ là tôi thích cậu”, “Tôi muốn khiến cậu lần nữa thích tôi”, “Muốn bẻ cong cậu”, “Khiến cậu nhớ ra tôi”…
Nhưng lúc nói ra cũng chỉ là “Tôi chỉ muốn… muốn làm bạn với cậu.”
Vừa dứt lời, chính Tô Trạm cũng không nhịn được tự khinh bỉ bản thân, thật sự, rất lúng túng. Nói ra sẽ chết à? Thẳng thắn chủ động sẽ chết à? Xoay người đè hắn sau đó trực tiếp hôn lên được không?… Đương nhiên, Tô Trạm cũng chỉ dám ảo tưởng như vậy.
“Bạn?” Đáp án này quả thật làm Phó Diệc Sâm dở khóc dở cười.
Đến đoàn phim đã gần hai mươi ngày, ánh mắt kia rõ ràng như vậy, nghĩ tôi mù hay xem tôi thành kẻ ngốc? Càng cạn lời là, y làm diễn viên hơn mười năm rồi, đóng không ít phim thần tượng, tình cảm khó diễn tả thế nào cũng đã thử qua, đánh nhẽ cũng nên có kinh nghiệm phong phú mới đúng chứ? Sao chẳng khác nào thiếu niên ngây ngô, trong sáng lại hay ngượng ngùng, quả thật làm tim Phó Diệc Sâm cũng phải run lên.
Một thiên vương siêu sao, mỹ nhân thịnh thế trong mắt fangirls lại lấy dáng vẻ như vậy đứng trước mặt hắn, quá… đòi mạng! Phó Diệc Sâm cảm thấy mình chuẩn bị cong đến nơi rồi, rất nguy hiểm.
Không ngờ Tô Trạm lại nghiêm túc thành thật gật đầu, “Đúng, bạn bè.”
Đáng yêu đến nỗi rung động, nhưng lại phảng phất làm người tức giận kỳ lạ, đại khái giận y quá cẩn thận, giận y không dám nói thẳng. Phó Diệc Sâm cũng không biết là cọng thần kinh nào điều khiển cơ thể mình, đột nhiên nghiêng người nhắm thẳng môi mỏng của Tô Trạm.
Trong nháy mắt môi răng đụng nhau, thân thể hai người đều không nhịn được run rẩy một chút, Tô Trạm càng là không thể tin trừng lớn hai mắt, dù sao đây là một nụ hôn cực bá đạo không hề báo trước.
“Ưm ~” Sững sờ qua đi, Tô Trạm bị nụ hôn cường thế này làm cho hơi chút chột dạ, không tự chủ được muốn nói gì đó, không ngờ phát ra lại là âm phù êm tai tan chảy giữa nơi môi răng giao nhau, thân thể Phó Diệc Sâm lập tức không nghe lời bắt đầu xao động.
Trên thực tế, chính Phó Diệc Sâm cũng cảm thấy nụ hôn này quá điên cuồng, nhưng hôn rồi hắn mới ngoài ý muốn phát hiện, đẹp đẽ đến mức không tưởng, hoàn toàn không nhịn được muốn khám phá sâu hơn, thậm chí phảng phất có một loại cảm giác quen thuộc như từ trong xương cốt. Vì thế, lỡ bước không thể quay đầu.
Thẳng đến khi hai người đều thở hồng hộc, nhất là Tô Trạm, hai chân như muốn nhũn ra, Phó Diệc Sâm lúc này mới thở dốc rời khỏi môi y, đồng thời rút tay về sờ mặt y, Phó Diệc Sâm gắt gao nhìn chằm chằm sắc hồng trên mặt Tô Trạm.
“Hiện tại thì sao?” Vẫn là bạn? Tô Trạm cũng không chớp mắt nhìn chằm chằm Phó Diệc Sâm, nụ hôn vẫn vậy, cảm giác vẫn vậy, đột nhiên y bàng hoàng không biết sao mình lại xuất hiện ở đây, nhưng cảm giác đó quen thuộc tận xương, chỉ cần nhắm mắt, những hồi ức lại lan tràn thiêu cháy đầu óc y.
Tô Trạm có chút hoảng hốt, thậm chí y không phân biệt được trước mắt rốt cuộc là ảo tưởng hay hiện thực, hoặc căn bản chỉ là hồi ức của y.
Cho nên Tô Trạm cứ vậy giương mắt ngây ngốc nhìn Phó Diệc Sâm, không trả lời, một khi cất tiếng sẽ đánh vỡ hết thảy trước mắt thì sao?
Đại khái trong mắt Tô Trạm bao hàm quá nhiều tình cảm mà Phó Diệc Sâm khó có thể lý giải, cái loại tình cảm khắc cốt ghi tâm, tuy thống khổ nhưng y vẫn liều mạng giữ gìn, lại như xuyên thấu qua hắn nhìn thấy ai đó, ký ức nào đó, tóm lại giờ phút này, Tô Trạm ở trước mắt hắn nhưng lại xa đến vô tận.
Không hiểu sao, Phó Diệc Sâm liền nghẹn một cục tức, nghẹn từ khi ký hợp đồng đến tận bây giờ, đột nhiên thốt lên.
“Tô Trạm, anh rốt cuộc coi tôi là cái gì?” Phó Diệc Sâm đột nhiên từ trên cao nhìn xuống, lần thứ hai đặt câu hỏi.
Phó Diệc Sâm cao hơn Tô Trạm năm, sáu centimet, cộng thêm lúc này bọn họ đều đang mặc cổ trang, Tô Trạm là văn nhược mưu sĩ mặc trường bào, Phó Diệc Sâm thì khoác khôi giáp cũng là một thân vững vàng; Tô Trạm tóc dài đến thắt lưng buộc đơn giản, mà thân là Đại tướng quân, Phó Diệc Sâm phải cột cả lên.
Vậy nên, cho dù là từ chiều cao hay phục trang, Phó Diệc Sâm đều khiến người có cảm giác cường thế, huống chi uy áp từ Phó Diệc Sâm vốn đã rất mãnh liệt, mà Tô Trạm đứng trước mặt hắn, gần như không có chút khí thế nào.
Cho nên hiện tại, khi Phó Diệc Sâm đột nhiên trầm giọng hỏi, Tô Trạm đang đi vào cõi tiên lúc này mới bị dọa, giật mình hoàn hồn.
Nhưng Tô Trạm cũng không hiểu Phó Diệc Sâm có ý gì, vì thế ngơ ngác mở miệng, “Cái gì?”
“Anh xem tôi là thế thân của ai?” Phó Diệc Sâm lại tới gần vài phần, ánh mắt cũng không tự chủ được âm trầm, không thể phủ nhận, đây là vấn đề chiếm phân lượng rất lớn trong đầu Phó Diệc Sâm, thấy Tô Trạm nghi hoặc hơi nhăn mi, Phó Diệc Sâm dứt khoát nói thẳng, “Người trong những bức vẽ đó là ai?”
Bức vẽ? Tô Trạm chậm rãi trừng lớn hai mắt, lúc này mới chậm chạp hiểu ra Phó Diệc Sâm đang muốn hỏi gì, có điều lập tức Tô Trạm hoang mang. Y không biết Phó Diệc Sâm nhìn thấy chúng từ bao giờ, hơn nữa nếu đã thấy sao hắn vẫn luôn im lặng? Còn làm bộ không biết gì cả? Biết rõ mình thích hắn còn cố tình xem nhẹ?
“Là cậu!” Tô Trạm thốt ra, hậm hực lẫn ủy khuất trong khoảng thời gian này đồng loạt phun trào, còn có một tia phẫn nộ, “Đó chính là cậu, nhưng cậu đã quên tôi.”
Nhưng Tô Trạm quá xem nhẹ, Phó Diệc Sâm không có ký ức trong thế giới tiểu thuyết, hắn sao có thể biết người trong bức vẽ kia chính là mình được? Hơn nữa, xét đến quan hệ giữa Tô Trạm và hắn lúc ấy, người bình thường đều sẽ cho rằng đó là một người khác, Phó Diệc Sâm vốn nghĩ vậy.
Điểm chết người chính là, một câu “Là cậu” ẩn ẩn ủy khuất của Tô Trạm, dường như vừa vặn khẳng định suy đoán của Phó Diệc Sâm. Quả nhiên Tô Trạm xem mình thành người kia, hơn nữa thần trí của Tô Trạm đã mơ hồ đến mức không phân biệt được, giống như đem mọi tình cảm dành cho người kia đều ký thác lên mình, có thể hiểu được, tình cảm Tô Trạm đối với người kia sâu đậm cỡ nào.
Quá cẩu huyết, lớn lên giống nhau như đúc thì sao, thật vô nghĩa. Trong nháy mắt đó, trái tim treo ngược của Phó Diệc Sâm như bị một cây búa hung hăng nện vào, tuy rằng là chuyện nằm trong dự đoán, dù sao đã có dự cảm từ trước, nhưng lại không đoán được đau đớn, đau đến mức trong đầu hắn có chút ong ong, ngực bị thứ gì đó đè nặng rất khó chịu, khó chịu chưa từng có.
Không phải đau đớn cùng cực, nhưng lại làm người không thở nổi.
Phó Diệc Sâm nhìn Tô Trạm vẫn ngây ngốc, con ngươi dần dần trở nên tối đen như mực, sâu không thấy đáy.
Phó Diệc Sâm đột nhiên nắm chặt bả vai Tô Trạm, rồi sau đó hít sâu một hơi, “Tô Trạm, tôi không quan tâm anh muốn làm gì, cũng không quan tâm anh xem tôi thành ai…”
“Tôi không có xem cậu thành ai cả…” Tô Trạm vội vàng ngắt lời, y không hiểu người này muốn nói gì, nhưng cảm thấy giọng nói của hắn quá nặng nề, y có dự cảm không tốt, y không muốn nghe hắn nói tiếp, nhưng Phó Diệc Sâm đã hạ quyết tâm.
“Dừng ở đây đi.” Tô Trạm chỉ cảm thấy xung quanh đột nhiên yên tĩnh kỳ lạ, màu sắc cũng không còn, trong đầu chỉ quanh quẩn bốn chữ này, “Dừng ở đây đi, dừng ở đây…”
“Xin lỗi, tính hướng của tôi bình thường, không có chuyện từ bỏ nguyên tắc vì bất cứ thứ gì, về sau nếu anh còn dùng ánh mắt như thế nhìn tôi, chúng ta không thể trở thành bạn bè, chứ đừng nói đến quan hệ khác.”
Vốn tưởng rằng, nói rõ ràng hết thảy Phó Diệc Sâm sẽ được giải thoát, nhưng giờ đây, sau khi nói ra khỏi miệng, nhưng Phó Diệc Sâm lại không dám nhìn thẳng vào hai con mắt đỏ au của Tô Trạm.
“Về sau anh chỉ là ông chủ của tôi, còn tôi làm thuê cho anh, hết rồi.” Phó Diệc Sâm thấy Tô Trạm trừng lớn hai mắt tràn ngập không thể tin, thậm chí bên trong còn kìm nén giọt lệ trong suốt, đột nhiên đau lòng không thở nổi.
Nhưng cuối cùng Phó Diệc Sâm vẫn nhẫn tâm, “Đương nhiên, cũng có thể không là gì của nhau cả, điều này tùy thuộc vào anh.” Cùng lắm thì lại khiêng thêm tiền hủy hợp đồng, hắn còn trẻ, hai ba trăm vạn, Phó Diệc Sâm tin rằng mình vẫn lo được.
Nói xong, Phó Diệc Sâm không nhìn Tô Trạm mà xoay người bước nhanh đi. Hoặc là hắn căn bản không dám nhìn, biểu tình bi thương cùng vẻ mặt không thể tin kia sẽ làm bỏng mắt hắn.
Không thể phủ nhận, lúc này Phó Diệc Sâm bước nhanh rời đi, đa phần là vì ghen tị, ghen tị phát điên với người đàn ông trong bức họa kia, người đàn ông giống hắn đến tám phần, người đàn ông mà Tô Trạm yêu sâu sắc.
Phó Diệc Sâm cảm thấy hắn cong chắc rồi, chính xác mà nói hắn chỉ cong với mình Tô Trạm, nhưng…
Chân Phó Diệc Sâm dài nên đi rất nhanh, cộng thêm hắn rời đi chẳng khác nào chạy trốn, trong chốc lát đã xuyên qua khu rừng ra bên ngoài.
Nhưng không đợi Phó Diệc Sâm điều chỉnh lại tâm tình, đột nhiên liền phát hiện có chuyện gì đó rất kỳ quái. Tất cả nhân viên công tác đều không thấy đâu, thiết bị và đạo cụ quay phim cũng không còn bóng dáng.
Sao hôm nay lại dọn nhanh như vậy? Phó Diệc Sâm đang buồn bực, đột nhiên từ phía lều trại xa xa truyền đến tiếng gọi ầm ĩ, cùng với tiếng gầm rú khó hiểu, Phó Diệc Sâm nghe không rõ lắm.
Nhưng lúc Phó Diệc Sâm theo thanh âm nhìn lại, lúc này hoảng sợ, có vài người đang chạy về phía hắn, vừa chạy vừa vẫy tay.
Trong mơ hồ, Phó Diệc Sâm dường như nghe thấy mấy chữ “Chạy mau”, “Bão cát”….
Mọi chuyện xảy ra nhanh như chớp nhoáng, bọn họ tới đây khoảng chừng hơn hai mươi ngày, chưa từng gặp trận bão cát nào cả, đoàn phim dựng trại còn cách xa rừng chắn gió, mặc dù gặp bão cát, bọn họ vẫn rất an toàn.
Cho nên trong nháy mắt đó, Phó Diệc Sâm còn đang đắm chìm trong mối quan hệ với Tô Trạm nhất thời chưa kịp phản ứng, nhưng rất nhanh, sâu trong rừng vang lên tiếng ầm ầm ngày càng lớn làm Phó Diệc Sâm hoàn toàn tỉnh táo lại.
Vừa quay đầu, chỉ thấy nơi cuối chân trời đã bị nhuộm trong cát vàng mịt mù, tựa như hồng thủy cao ngất đang gào thét đánh về phía họ.
“Tô Trạm!” Phó Diệc Sâm đột nhiên hốt hoảng, Tô Trạm còn ở sâu trong rừng, nơi đó rất gần sa mạc.
Không nghĩ ngợi nhiều, Phó Diệc Sâm bất chấp tiếng kêu hét phía sau quay ngược lại, lấy tốc độ nhanh nhất nhắm về phía Tô Trạm.
Ritt: Tại sao rời khỏi thế giới Mary Sue rồi vẫn cẩu huyết không thôi >.< Căn bản đây là một bộ Sue từ đầu đến cuối rồi:)))))))))))
Danh sách chương