“Làm sao vậy Tiếu Tiếu?” Bạch Quân Châu đột nhiên không nghe thấy động tĩnh của bé mèo nữa, nhịn không được mà nghiêng tai hỏi.

Dư Gia Đường nỗ lực giữ tiếng kêu của mình thật bình tĩnh: “Không có việc gì.” Chỉ là đột nhiên gặp được một con chim thật lớn thôi, “Anh tắm xong chưa? Trong phòng tắm nóng quá, không thể tắm quá lâu, tắm xong rồi thì chúng ta ra ngoài đi.”

Bạch Quân Châu đóng vòi tắm hoa sen, sờ sờ vị trí gác khăn lông, hỏi bé mèo: “Tiếu Tiếu cái khăn lông mà tôi dùng lau tóc đâu rồi?”

Hiện tại đôi mắt của Bạch Quân Châu nhìn không thấy, cho nên đồ đạc mà hắn dùng, rất nhiều cái đều có hoa văn, khăn lông cũng vậy, bên trên có hình vẽ thêu thùa khác nhau, chạm một cái là có thể lấy ra được.

Dư Gia Đường nhảy đến trên bồn rửa tay, cẩn thận tìm kiếm trong một loạt đống khăn lông, quả thực không phát hiện ra cái mà Bạch Quân Châu dùng để lau tóc.

Diện tích toàn bộ phòng tắm rất lớn, Dư Gia Đường tìm một vòng, cuối cùng mới tìm được trong một góc chỗ gần máy sấy.

Khăn lông bị rơi trên mặt đất, thoạt nhìn thì không dơ, nhưng lấy thói quen của Bạch Quân Châu, chưa giặt là khẳng định sẽ không dùng.

Sau trận tai nạn xe cộ thân thể Bạch Quân Châu không quá tốt, tóc ướt đi ra ngoài sẽ làm hắn bị cảm mạo, do đó sẽ đồng thời tái phát một loạt chứng viêm. Mà xuất hiện ở trên người vừa yếu vừa bệnh như hắn, đó chính là tiết tấu đòi mạng.

“Bạch tổng, tới đây tới đây tới đây, sấy lông với tôi đi.” Dư Gia Đường duỗi móng vuốt bật máy sấy lên.

Mèo Ragdoll trong thế giới mèo được tính là lớn vừa, nhưng so với linh miêu ở thế giới trước thì quả thực chính là nhỏ xinh, cho nên vị trí của máy sấy trong phòng tắm là được trang bị dựa theo chiều cao hiện tại của bé mèo.

Dư Gia Đường điều chỉnh hướng gió, sau đó đưa Bạch Quân Châu lại đây.

“Cái này có chút thấp, không sấy được đến đầu tóc của tôi.” Mái tóc của Bạch Quân Châu rất ngắn, bình thường dùng khăn lông lau một hồi, hơn nữa lấy nhiệt độ chung quanh, vài phút là khô liền, không cần dùng đến mấy dụng cụ làm khô để ở trong phòng tắm làm gì. Mà hắn cũng không thích dùng.

“Anh ngồi xổm xuống, trước tạm chấp nhận sấy tóc đi đã. Chờ bảo mấy người hầu tới quét tước phòng tắm, sẽ một lần nữa đặt cho anh một cái khác.”

Cuối cùng Bạch Quân Châu vẫn thật sự làm theo lời mèo Ragdoll nhà hắn, cùng nhau ngồi xổm trước máy sấy thổi lông.

Công ty 8 giờ đi làm, Bạch Quân Châu bảo Dư Gia Đường 7 giờ liền kêu hắn rời giường, kết quả buổi sáng dưới tình huống không đả thương đến quan hốt phân, Dư Gia Đường kêu mãi từ 7 giờ đến hơn 10 giờ, mới kêu hắn từ trên giường dậy được.

Chờ Bạch Quân Châu tự mình thu thập xong, cùng Dư Gia Đường cùng nhau ăn cơm, lúc đến công ty, mọi người đã sắp tan tầm giữa trưa.

Bởi vì công ty không có Bạch Quân Châu trấn giữ, gần đây Bạch Đinh đến công ty báo danh rất cần mẫn, vừa nghe nói Bạch Quân Châu tới, Bạch Đinh liền mặc kệ không mở họp nữa, lập tức chạy tới đón người.

Hai anh em vừa chạm mặt, Bạch Đinh liền hỏi: “Ca, cái túi anh ôm trên tay không phải là Tiếu Mỹ đấy chứ?”

Dư Gia Đường:……

Xưng hô của Bạch Đinh đối với Ragdoll, là thể kết hợp giữa đại danh mà Bạch Quân Châu đặt cho nó cùng cái tên dự phòng.

Không đợi Bạch Quân Châu trả lời, Bạch Đinh đã vỗ ót bừng tỉnh nói: “Xem đầu óc em này, vậy mà lại quên mất đôi mắt anh không tốt, không thể rời khỏi mèo dẫn đường. Ca, ở đây người nhiều, em mang anh đi văn phòng của em ngồi nhé.”

Bạch Quân Châu không để ý đến gã, đặt Dư Gia Đường xuống trên mặt đất, bảo nó dẫn mình đi.

Dư Gia Đường dẫn đường ở phía trước, Bạch Quân Châu nói với anh phương hướng cùng đường đi.

Bạch Đinh bị huynh trưởng làm lơ không phải là lần đầu tiên, gã ở một bên xem đến kỳ quái: “Ca, anh nói chuyện với nó, nó có thể nghe hiểu được à?”

Bạch Quân Châu ngừng ở trước cửa thang máy, Dư Gia Đường nhảy dựng lên ấn cái nút lên lầu thay hắn. Bạch Quân Châu không có tiếp đề tài của em trai, mà là hỏi: “Tôi nghe Trạch Viễn nói gần đây cậu tiến bộ hơn rất nhiều, như vậy rất tốt, cũng không uổng công ba mẹ, trước khi bọn họ mất, không bỏ xuống được nhất chính là cậu.”

“Ca anh suy nghĩ nhiều quá rồi, em cũng là bị Tử Lan bức đó, em mà không tới công ty, buổi tối em ấy liền không cho em lên giường luôn.”

Nghe gã nhắc tới Nguyễn Tử Lan, Bạch Quân Châu nhíu nhíu mi, quay mặt đi không nói chuyện nữa.

Cửa thang máy mở ra, móng vuốt của Dư Gia Đường vỗ vỗ ống quần quan hốt phân, “Bạch tổng, thang máy đến rồi, đi thôi đi thôi đi thôi, đừng lẩm bà lẩm bẩm với cái đứa em trai ngốc kia nữa.”

Dư Gia Đường chưa bao giờ chịu xưng hô Bạch Đinh thật tốt, cũng giống như, mỗi lần Bạch Đinh đều kêu anh là “Tiếu Mỹ” vậy.

Bạch Quân Châu đi theo bé mèo tiến vào thang máy, Bạch Đinh vừa muốn tiến vào cùng, Dư Gia Đường đã chắn ở trước mặt gã dùng cái đuôi to xoã tung tựa như roi mà quất trên đùi gã một cái, thời điểm gã ăn đau phải lui về phía sau, liền một bước bước lên thang máy trước, ấn xuống cái nút đóng cửa.

“Em nhốt gã ở ngoài thang máy rồi sao?” Bạch Quân Châu nghe được động tĩnh vừa rồi.

“Gã ồn quá, nói thật là nhiều, vẫn là nên chờ thang máy tiếp theo thì tốt hơn.” Dư Gia Đường tự cho mình trăm điểm logic cùng lý do.

“…… Kỳ thật khi còn nhỏ gã không có như vậy đâu. Không có chọc người chán ghét như thế.”

Dư Gia Đường vảnh tai chuẩn bị nghe bát quái.

“Thôi, có nói với em em cũng không hiểu.” Cho dù Tiếu Tiếu là một con mèo yêu Ragdoll sau khi kiến quốc, đại khái chắc cũng rất khó để hiểu được mối quan hệ anh em trong gia đình phức tạp của bọn họ đi.

Dư Gia Đường: “……” Lỗ tai đều đã dựng thẳng lên rồi, anh lại cho tôi một câu này à? “Bạch tổng, làm người thì phải phúc hậu chút, lòng hiếu kỳ sẽ bức chết mèo, anh nói chuyện nói được có một nửa, cả ngày hôm nay tôi sẽ không có tâm tình để mài trảo chơi cầu lông đâu đó.”

“Đừng nghĩ nhiều, không có gì để nói hết, con người theo thời gian trôi đi, đều sẽ thay đổi. Tôi chỉ là muốn thấy được đứa em trai khi còn nhỏ hơn thôi.”

“Là gã đã làm ra chuyện gì không tốt sao? Nói đến cái này, tôi phải thẳng thắn với anh một chuyện, lần trước lúc anh và lão Lý nói chuyện ở trong thư phòng, tôi có nghe được một ít…… Anh đừng có bày mặt ra nha, tôi biết anh không thích người khác tới gần thư phòng, nhưng mà tôi không phải là người à, lại nói ngày thường anh cũng thường mang tôi đi vào mà.”

“Em nghe được cái gì?” Thanh âm Bạch Quân Châu vẫn một mực ôn hòa bình tĩnh, làm như không hề để ý đến dưới tình huống chưa được cho phép mà Dư Gia Đường đã tới gần thư phòng.

Thư phòng của Bạch gia tương thông với phòng ngủ của Bạch Quân Châu. Khi hai cụ Bạch gia còn trên đời, thư phòng còn chưa có bị nghiêm cấm chặt chẽ như vậy, ngẫu nhiên cũng có người hầu đi vào quét tước. Sau khi bọn họ qua đời, Bạch Quân Châu liền tới ở trong căn phòng thông liền với thư phòng, còn cho người làm một cánh cửa trên vách tường giữa hai căn phòng. Sau đó liền không cho phép người khác tùy ý tới gần nơi này nữa.

Mấy năm nay, ngoại trừ vị Nguyễn Tử Lan mới vừa gả vào nhà kia, thật đúng là không có ai dám tự tiện tới gần cả.

“Tôi chỉ suy đoán từ lời các anh đã nói mà thôi, Bạch Đinh có quan hệ với trận tai nạn xe cộ mà anh gặp phải, trừ cái đó ra, chính là một ít chuyện trong công tác của anh, tôi nghe cũng không hiểu.”

Ở thế giới này các thuộc tính của Dư Gia Đường đều được tăng lên 100 điểm, ngũ cảm của anh đã mạnh đến nông nỗi dọa người, cũng may ngày thường có thể tự động điều tiết khống chế. Khi gặp những thanh âm tạp, anh sẽ hạ tỉ lệ xuống thấp một chút, mà lúc ở nhà an tĩnh, thì sẽ thoáng chỉnh cao.

Tầng lầu văn phòng của Bạch Quân Châu hơi cao, thẳng đến khi Dư Gia Đường đem những chuyện mà ngày đó anh không cẩn thẩn nghe thấy được, nói ra một lần, mới vừa lúc tới tầng văn phòng của tổng tài.

Cả một tầng này đều là chỗ của Bạch Quân Châu, chẳng qua hiện tại lại nhiều thêm một người khác.

Nguyễn Tử Lan không nghĩ tới Bạch Quân Châu sẽ đến công ty, giữa trưa y sẽ đến đưa cơm cho chồng mình, hai chồng chồng trẻ tuổi, có đôi khi sẽ khó tránh khỏi bị mất khống chế mà có chút nhiệt tình, trong khoảng thời gian Bạch Quân Châu không ở công ty này, y và Bạch Đinh ở công ty đều chơi đùa thực sảng khoái, cách mấy ngày liền sẽ tới chỗ này thân thiết một lần.

Gần đây Bạch Đinh thường xuyên về muộn, đã rất lâu không có chạm vào y, Nguyễn Tử Lan liền tính toán giữa trưa này sẽ gặp mặt thân thiết với gã một hồi. Bạch Quân Châu là chỉ có thể thấy mà không thể ăn, Nguyễn Tử Lan là người trưởng thành đương nhiên cũng có nhu cầu, hơn nữa địa vị của y ở Bạch gia còn phải dựa vào yêu thích của Bạch Đinh để chống đỡ, nên rất cần phải lung lạc gã.

“Đại ca…… Sao anh lại tới đây vậy?” Nguyễn Tử Lan đỏ mặt lên, xấu hổ từ trên sô pha ngồi dậy, bộ quần áo vốn dĩ còn nửa che nửa lộ trên người y nay xem như đã hoàn toàn rơi xuống toàn bộ, lộ ra một khoảng ngực lớn trần trụi trắng nõn.

Mặt mèo của Dư Gia Đường tràn ngập khiếp sợ, anh biết ở thế giới này nam nhân kết hôn với nhau là rất bình thường, lại không nghĩ rằng, vậy mà đã cởi mở đến nước này?

Thân là em dâu thế mà lại ăn mặc như thế ở trong văn phòng của anh rể……

Lúc trước anh đã cảm thấy thời điểm Nguyễn Tử Lan đối mặt Bạch Quân Châu, có chỗ nào quái quái rồi, hiện tại ngẫm lại, y rõ ràng là đã ăn trong chén lại còn nhìn trong nồi mà, gả cho em trai, còn muốn có một chân với anh trai nữa sao.

Dư Gia Đường đột nhiên thấy may mắn vì hiện tại đôi mắt của Bạch Quân Châu nhìn không thấy, bằng không nói không chừng sẽ bị Nguyễn Tử Lan đòi phụ trách rồi.

Bạch Quân Châu vừa nghe thấy thanh âm của y liền nhăn mi lại: “Lời này là tôi nên hỏi cậu mới đúng, tại sao cậu lại ở đây. Tôi nhớ rõ, nơi này người không có liên quan thì không thể tiến vào.”

Nguyễn Tử Lan chậm rãi kéo tốt quần áo của mình, đi đến trước mặt Bạch Quân Châu nói: “Thực xin lỗi đại ca, em không biết, mấy ngày này anh không ở công ty, em thường xuyên tới nơi này đưa cơm cho Bạch Đinh. Không phải anh ấy đang tiếp nhận chức vị của ngài sao, ngày thường anh ấy đều làm việc ở đây, em tới nơi này ảnh cũng không ngăn cản.”

Dư Gia Đường dạo bước đến phía trước quan hốt phân, đôi mắt uông lam chứa đầy uy hiếp gắt gao nhìn chằm chằm y, trong cổ họng phát ra tiếng ô ô, phảng phất như Nguyễn Tử Lan mà dám tới gần thêm một bước nữa, anh liền sẽ xông lên đi xé nát y vậy.

Nguyễn Tử Lan từng ăn mệt bởi con mèo Ragdoll này một lần rồi, trong lòng rõ ràng con mèo này rất cổ quái, lực đạo lớn hoàn toàn cách xa bề ngoài của nó, không thể xem thường một chút nào, vì thế không lại đi lên phía trước nữa, vẫn duy trì một khoảng cách với Bạch Quân Châu mà nói chuyện.

“Thì ra là như thế, vậy từ hôm nay trở đi, tôi sẽ trở về công ty làm việc, Bạch Đinh nó cũng sẽ trở lại văn phòng của mình, cậu không cần lại qua đây nữa.”

Một văn phòng lớn như vậy ngoại trừ Nguyễn Tử Lan cùng Bạch Quân Châu ra thì không có một người nào khác cả, nhiều lắm thì bên cạnh có con mèo. Mấy người bí thư cũng đều bận rộn làm việc ở gian bên ngoài, căn bản là không nghe được động tĩnh ở nơi này.

Hoàn cảnh như vậy làm cho lá gan của Nguyễn Tử Lan lớn hơn rất nhiều, lời nói ra cũng càng thêm ái muội lộ liễu, ngay cả đại ca cũng không hô nữa, dùng ngữ khí khiến lòng người nảy sinh liên tưởng chua xót hô một tiếng “Quân Châu”.

“Anh thật sự muốn giả vờ không quen biết với em cả đời luôn sao?” Năm cao trung kia, y thấp hơn Bạch Quân Châu hai khóa, bởi vì bộ dạng tốt thành tích cũng khá, vẫn luôn là nhân vật phong vân trong năm nhất, sau khi truyền ra chuyện y thích học trưởng năm ba Bạch Quân Châu, lại càng có rất nhiều người ủng hộ ghép đôi bọn họ.

Ngay cả đám bạn bè thời đó của Bạch Quân Châu, thấy y cũng sẽ kêu “Chị dâu”, tuy rằng chỉ là vui đùa, nhưng ở trong lòng y lại coi là thật sự.

Ngay từ đầu thái độ của Bạch Quân Châu đối với y cũng không có kiên quyết như vậy, là ẩn ẩn có chút ái muội, nhưng sau khi tốt nghiệp hai người gặp lại nhau ở đại học, y liền phát hiện Bạch Quân Châu tựa như đã thay đổi thành một người khác, mười phần lạnh nhạt đối với y.

Sau lại y quen biết với Bạch Đinh, cậu bé chỉ nhỏ hơn y vài tuổi này, nhiệt tình theo đuổi y, trước khi kết hôn, Nguyễn Tử Lan chưa từng cho phép Bạch Đinh chạm vào y, kỳ thật y vẫn còn ôm hy vọng, có thể chân chính cùng Bạch Quân Châu ở bên nhau.

Tựa hồ lại phát hiện ra chuyện gì đó không nên biết Dư Gia Đường: Excuse me, đây lại là biến chuyển gì thế? Chẳng lẽ Bạch tổng và Nguyễn Tử Lan là tình nhân cũ?

Thế này không đúng nha, nếu trước kia bọn họ là tình nhân, vậy vì cái gì mà Nguyễn Tử Lan không trực tiếp gả cho Bạch tổng, lại gả cho em trai Bạch tổng chứ?

Dư Gia Đường trong nháy mắt đã não bổ bộ văn tổng tài hào môn máu chó trăm vạn chữ 《 hào môn từng yêu trăm triệu lần: Tôi thành em dâu của người trong lòng 》

Editor: Thuộc tính ẩn(hay lộ??) của Đường Đường: Ưa bát quái!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện