Dư Gia Đường bị vị thú y rác rưởi mà một nam một nữ kia chẳng biết tìm từ chỗ nào tới, châm cho một mũi. Đối phương ngay cả thân thể của anh có vấn đề gì cũng chưa tìm ra, đã tùy tiện chích cho anh một mũi. Còn đòi hai người kia hơn một ngàn đồng tiền.
Cái này làm cho Dư Gia Đường không khỏi nhớ tới, mấy người thú y mà lão Nhiếp đã tìm cho anh ở thế giới trước, quả thực chính là tiểu thiên sứ!
Địa phương hiện tại anh ở, là một cái nhà cho mèo. Không phải nhà cho mèo trên ý nghĩa bình thường, mà là nhà cho mèo ngầm chuyên môn cung cấp phục vụ nhằm vào huấn luyện.
Ông chủ nhà cho mèo gần đây có tiếp nhận một đơn hàng lớn, kim chủ muốn bọn họ bằng thời gian thật nhanh, huấn luyện ra một con mèo dẫn đường.
Mọi người đều biết, phần lớn dẫn đường đều là loài khuyển, tuy rằng mèo thì đáng yêu, nhưng ở vài phương diện vẫn không dễ huấn luyện bằng loài khuyển. Hơn nữa loài mèo có rất nhiều chủng loại hình thể kích cỡ, so ra kém thuận tiện hơn loài chó lớn dẫn đường.
Muốn huấn luyện ra mèo dẫn đường đủ tư cách thì yêu cầu phí tổn quá mức cao, thời gian cần thiết cùng nhân lực vật lực cũng càng nhiều, lần này yêu cầu của kim chủ còn rất cao nữa, nếu như không phải thù lao đưa ra thật sự khiến người động lòng, ông chủ nhà cho mèo cũng sẽ không dễ dàng tiếp nhận đơn hàng này.
Sau đó mấy ngày, Dư Gia Đường vẫn luôn nỗ lực biểu hiện ở trước mặt nhân viên chăn nuôi, sẽ không xuất sắc khiến người kinh ngạc, nhưng cũng thông minh hoạt bát hơn mấy con mèo khác rất nhiều.
“Số 66 mấy ngày nay biểu hiện rất tốt, chỉ là vẫn còn cách những yêu cầu kim chủ đã nói kém một chút nữa.” Nữ nhân viên chăn nuôi lật xem ghi chép số liệu các hạng huấn luyện mấy ngày này, đưa ra kết luận nói.
Nam nhân trung niên bên cạnh không để bụng, “Nếu thật sự ấn theo mấy yêu cầu đó của kim chủ, vậy đừng nói là mấy tháng, cho dù là mấy năm, mười mấy năm thì chúng ta cũng không huấn luyện ra một con mèo như vậy được đâu. Trừ phi con mèo kia là do người biến thành.”
Nữ nhân viên chăn nuôi không ủng hộ: “Đừng xem thường đám động vật nhỏ này, kỳ thật chúng nó rất thông minh.”
Nam nhân trung niên không muốn cãi cọ về vấn đề này với nữ nhân, đó là tuyệt đối không thể thắng được, hắn trực tiếp nói sang chuyện khác, “Kim chủ lúc trước có điện thoại tới, nói là thời gian đến chọn mèo sẽ đặt tại buổi chiều ba giờ, chúng ta nhanh chóng xử lý đám mèo này cho sạch sẽ đi, nghe nói kim chủ có thói ở sạch.”
“Nói không chừng nếu xử lý sạch sẽ, người ta cao hứng một cái liền chọn thêm mấy con thì sao? Như vậy tức là chúng ta kiếm bội tiền rồi, một hai năm không mở cửa cũng không có vấn đề gì.”
Nữ nhân viên chăn nuôi đánh gãy ảo tưởng của hắn: “Lúc đưa đơn đặt hàng người ta đã nói qua rồi, là mua mèo dẫn đường cho chính bọn họ dùng, khẳng định chỉ một con.”
“Vậy cũng không nhất định, lỡ như bọn họ cũng có mấy người bạn bè thân thích là người mù thì sao?”
Nữ chăn nuôi viên: “……” mdzz.
Dư Gia Đường là con Ragdoll tốt nhất được chọn ra, có kiên nhẫn thích hợp nhất để huấn luyện. Bởi vì mục đích là huấn luyện, cho nên được chọn ra chưa chắc đã là phẩm tướng tốt nhất. Không chỉ có Dư Gia Đường, còn có mười mấy con mèo khác được chọn ra đều là những chủng loại khác nhau, phẩm tướng đều không tính là quá tốt.
Dư Gia Đường cúi đầu nhìn xem màu lông trắng trên móng vuốt tựa như “Ống vớ cao” của mình, hiện tại anh tràn ngập tin tưởng đối với bản thân, lấy giá trị nhan cực cao của Ragdoll, không có vấn đề gì là không thể giải quyết qua vài tiếng meow!
Buổi chiều hai giờ rưỡi, Dư Gia Đường tinh thần phấn chấn bám lồng sắt, ngồi chờ nhân viên chăn nuôi mang mình đi gặp vị kim chủ trong truyền thuyết kia.
Đại Vương nói, vị kim chủ này có quan hệ với mục tiêu nhiệm vụ.
Căn cứ vào kịch bản thường thấy, vị kim chủ này mười phần thì có tám chín phần chính là mục tiêu nhiệm vụ của anh.
Trên đường được vận chuyển qua, bên cạnh lồng sắt còn có một con mèo Xiêm vẫn luôn híp mắt, mắt ngậm khí phách nhìn chằm chằm anh, tựa hồ là đang so giữa hai mèo bọn họ, đôi mắt ai trông lam hơn.
Mông Dư Gia Đường trầm xuống, cảm thấy con mèo Xiêm này cũng không đơn giản, bộ dạng thoạt nhìn có chút chỉ số thông minh, đợi lát nữa nhìn thấy kim chủ, có khả năng con mèo Xiêm này sẽ trở thành đối thủ cạnh tranh lớn nhất của mình.
Dọc theo đường đi Dư Gia Đường cùng con mèo Xiêm này mắt lam trừng mắt lam, trừng đến cuối cùng vẫn không phân thắng bại được, so ra đôi mắt con nào nhìn lam hơn.
“Động tác của các cậu cẩn thận một chút, đừng làm cho mèo bị đập hỏng, nếu có thể bán được một con, tiền kiếm được còn nhiều hơn cả các cậu dành dụm cả đời đấy!” Sau khi xe dừng lại ở trước một câu lạc bộ, nam nhân trung niên thấp giọng nhắc nhở với mấy công nhân khuân vác lồng sắt nhốt mèo.
Những người công nhân kia nghe vậy bước chân lại càng thêm cẩn thận, nếu con mèo trên tay bị dọa, có bán bọn họ đi thì cũng đền không nổi.
Tới trước cửa thang máy, sớm đã có mấy người tây trang giày da, mười phần bộ tịch đứng ở kia chờ, một nam nhân bộ dạng tinh anh trên dưới ba mươi tuổi cầm đầu nhìn thấy bọn họ lại đây, cười nói:
“Ông chủ Phan sớm như vậy đã tới rồi sao? Cũng may Bạch tổng của chúng tôi nghĩ chắc ngài sẽ tới sớm, cho nên đã phân phó bảo chúng tôi lại đây chờ trước rồi, bằng không lại chậm trễ khách nhân mất.”
Ông chủ Phan quen biết người này, chính là vị họ Lý tiên sinh đã ký hợp đồng với hắn kia, hắn cho rằng vị này là kim chủ, không nghĩ tới kim chủ chân chính lại là một người khác? Trong lồng sắt Dư Gia Đường cũng có chút ngoài ý muốn, kịch bản kim chủ thăng cấp!
Hai người bí thư Lý và ông chủ Phan hàn huyên một trận, sau đó để nhân viên công tác ở nhà cho mèo đều lưu lại đây, mấy người Lý bí thư mang đến dẫn theo lồng mèo tiến vào thang máy.
Ông chủ Phan nhìn hàng chữ thang máy đặc biệt phía trên cửa thang máy, tâm sinh thấp thỏm. Cái Club Quân Triều này hắn chưa từng nghe nói qua, nhưng hắn đã từng đi qua một hai cái Club được gọi là xa hoa rồi, một đám hội viên trong đó đều có thân phận không đơn giản, có thể có thang máy đặc biệt ở trong loại Club này, lại càng sẽ không phải là kẻ có tiền bình thường.
“Ông chủ Phan không cần khẩn trương như vậy, Bạch tổng của chúng tôi là người rất hiền hòa, ngài nên làm như thế nào thì cứ làm như thế đó.”
Ông chủ Phan liên tục gật đầu tán đồng. Trong lòng lại nghĩ, nếu như tính tình không tốt, ít nhất lúc đối phương tức giận còn có thể biết được đã chọc hắn không vui ở điểm nào.
Sợ nhất chính là cái loại “Tính tình tốt” này, căn bản là nhìn không ra được hắn đang tức giận hay là không tức giận, đắc tội với đối phương mà mình còn không biết.
Tới năm tầng, bí thư Lý mang theo bọn họ đến một phòng nghỉ ngơi, sau khi đưa hết lồng mèo vào trong, trong phòng chỉ còn lại có, hai người bí thư Lý cùng ông chủ Phan.
“Ông chủ Phan mời ngồi, Bạch tổng phỏng chừng còn phải một hồi nữa mới có thể đến, trên đây có trà cùng trái cây, ngài có thể ăn trước một chút cũng không sao cả.”
“Không cần không cần, tôi đứng là được.” Ông chủ Phan lau mồ hôi trên đầu, mắt nhìn sô pha kia, mãi vẫn không dám ngồi lên trên. Lấy thể trọng này của hắn, lỡ như mà ngồi hỏng mất, cũng thật bồi không nổi.
Dư Gia Đường ở trong lồng vòng tới vòng lui —— con mèo Xiêm bên cạnh đã không còn chơi trò trừng mắt với anh nữa, những con mèo khác không phải là nằm nghiêng cứ như đại gia, thì chính là liếm móng vuốt liếm bụng, dùng móng vuốt “Rửa mặt”, còn không nữa thì là tự chơi đuổi theo cái đuôi của mình.
Dư Gia Đường muốn giữ vững hình tượng con mèo thông minh của mình, phải khác biệt với chúng, phải hấp dẫn kim chủ, cho nên chẳng sợ cái đuôi anh nhìn to, lại coi bộ đùa khá vui, cũng không thể đuổi theo.
Đợi ước chừng khoảng tầm hai mươi phút, vị Bạch tổng kia rốt cuộc cũng tới.
Dư Gia Đường vừa nghe đến động tĩnh mở cửa, liền cọ đứng lên, tính toán trước tiên phải làm một cái “Vận mệnh đối diện” với mục tiêu nhiệm vụ, nhưng mà sau khi cửa mở, tiến vào chính là một vị cụ ông tuổi quá hoa giáp*.
*Niên du hoa giáp: Tuổi qua hoa giáp, chỉ những người đã qua tuổi 60
Dư Gia Đường: “……”
Cụ ông làm quan hốt phân cũng rất tốt mà, thời gian nhiệm vụ này không ngắn, ít nhất cũng không cần lo lắng bản thân đi sớm hơn quan hốt phân.
Không đúng, trên bản đồ của hệ thống biểu hiện vị trí cụ ông đứng, là một điểm lam, ổng không phải là mục tiêu nhiệm vụ à.
Dư Gia Đường đang nghĩ như vậy, vị cụ ông kia đã nghiêng sườn qua, nhường ra con đường cho người phía sau đi tới.
“Bạch tổng, mời vào. Mấy con mèo đó đều ở đây. Nếu như có chỗ không đủ, hoặc là có yêu cầu khác, ngài cứ việc bảo tiểu Lý đi gọi tôi, tôi sẽ mau chóng chuẩn bị thỏa đáng cho ngài.”
“Phiền toái ông chủ Dương rồi.” Người nọ gật đầu nói.
Ông chủ Dương nhanh chóng lắc đầu: “Bạch tổng đừng có khách khí như vậy, ngài mới là ông chủ của Club, tôi chỉ là làm công cho ngài thôi.”
Nghe được thanh âm người nọ, Dư Gia Đường trợn tròn một đôi mắt, thanh âm này…… Quá đặc biệt tô mèo rồi.
Sau khi Bạch tổng đi vào, Dư Gia Đường phát hiện giá trị nhan của vị chủ nhân này có quan hệ trực tiếp với thanh âm! Thậm chí giá trị nhan của Bạch tổng còn tô hơn cả âm thanh!
Dư Gia Đường nhìn vào đôi mắt hắn, ngũ cảm của người mù thực nhạy bén, rất nhanh hắn đã quay đầu về phương hướng của Dư Gia Đường.
Dư Gia Đường đối diện với cặp mắt kia vài giây……
Nhưng mà không có nửa điểm cảm giác quen thuộc, tức khắc toàn bộ tâm mèo đều lạnh đi.
Chẳng lẽ lần này không phải là “Hắn”?
Dư Gia Đường chưa từ bỏ ý định, anh cảm thấy có thể là bởi vì đối phương mang theo mắt kính nào đó, lại hoặc là do hắn là một người mù, không có biện pháp nào đối diện bình thường với anh nên mới có thể như vậy. Quyết định chờ sau này ở chung một đoạn thời gian thì sẽ nhìn nhìn lại.
Trong tay Bạch tổng cầm một cây gậy cho người mù, dưới sự chỉ dẫn của bí thư Lý, dò vị trí đi đến trên sô pha ngồi xuống.
Vị ông chủ Dương mới vừa rồi kia đã rời đi, trong phòng ngoại trừ bí thư Lý, ông chủ Phan của nhà cho mèo thì không còn người khác nữa.
“Tôi nhớ rõ, các anh nói lần này tổng cộng mang đến mười sáu con mèo chủng loại khác nhau?” Thanh âm Bạch tổng ôn hòa mà bình tĩnh.
Ông chủ Phan lập tức trả lời nói: “Đúng vậy Bạch tổng, đều đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc, chọn theo yêu cầu của ngài, mỗi một con đều thực an tĩnh ngoan ngoãn.”
Kỳ thật lời tuy là nói như vậy, nhưng hơn mười con mèo này mới bị đưa đến trong một căn phòng xa lạ, chung quanh lại còn có người xa lạ, dù an tĩnh thì cũng không an tĩnh được đến chỗ nào. Cùng lắm thì từng được huấn luyện, cho nên sẽ ngoan hơn mèo bình thường một chút.
Bạch tổng cười cười nói: “Vậy thì thật kỳ quái, sau khi tôi vào cửa chỉ thì nghe được tiếng của mười bốn con mèo phát ra thôi.”
Ông chủ Phan nghe không hiểu tiếng mèo kêu khác nhau chỗ nào, tỏ vẻ thực phục cái vụ này.
Bạch tổng lại nghiêng tai nghe xong một hồi, mở miệng: “Tôi nhớ rõ bí thư Lý nói với tôi trên bảng chủng loại có một con Ragdoll cùng một con Xiêm, tôi hình như không nghe được thanh âm của hai con này.”
“Xem dáng vẻ này thì chắc hai con này hẳn là thực ngoan ngoãn.”
Dư Gia Đường nghe vậy lập tức trừng sang con mèo Xiêm bên cạnh, đối phương cũng đang lườm anh.
Quả nhiên bị anh đoán trúng, con mèo Xiêm này là đối thủ cạnh tranh của mình!
Anh vội vàng meo meo vài tiếng mềm mại với quan hốt phân tương lai, “Chọn tôi chọn tôi chọn tôi!”
Bạch tổng nghe được tiếng anh kêu, tươi cười trên mặt sâu hơn một chút.
Đôi mắt uông lam của Dư Gia Đường sáng chói vô cùng, nhìn dáng vẻ của anh hấp dẫn hơn con mèo Xiêm nhiều lắm nè!
Không nghĩ tới ngay sau đó, Bạch tổng đã nói với bí thư Lý: “Quả nhiên tôi vẫn thích mèo Xiêm hơn một chút, vậy cứ chọn con mèo Xiêm kia đi.” Trước khi hắn mù đã rất thích mèo Xiêm rồi.
Dư Gia Đường: “……”
wtf!
Ragdoll vậy mà lại thua?
Bại bởi một con mặt cháy?
Dư Gia Đường hiển nhiên đã quên rằng hiện tại mặt anh cũng có một chút cháy, mà còn cháy lớn hơn cả con mèo Xiêm bên cạnh nữa.
Dư Gia Đường bảo trì bình tĩnh, chờ cốt truyện xoay ngược lại, nhưng mà mãi cho đến khi lồng sắt của anh bị đưa ra ngoài phòng, vị Bạch tổng kia vẫn không có thay đổi quyết định.
…… Thiệt ngược.
Đôi mắt quan hốt phân tương lai không tốt, anh hiểu được. Nếu đối phương không chọn trúng mình, Dư Gia Đường chỉ có tự tiến cử tranh thủ!
Lồng sắt chứa mèo là lồng sắt, nhưng cái độ cứng này, đối với Dư Gia Đường đạt được khen thưởng nhiệm vụ xếp loại cấp bậc S, các loại giá trị thuộc tính lớn nhỏ đều tăng lên một trăm điểm mà nói, hoàn toàn không là vấn đề.
Thời điểm anh ở thế giới thứ nhất, gia tăng giá trị thuộc tính, đã có thể khiến anh bẻ gãy xiềng xích cùng đào nát vách tường rồi.
Sau này lại tăng thêm nhiều như vậy, phá hư một cái lồng sắt nhỏ đựng mèo là dễ như trở bàn tay.
Sau khi tiến vào thang máy, Dư Gia Đường súc lực, hướng về phía một cái lồng sắt khác trong tay nam nhân tây trang khuân vác lồng mèo, hung hăng đâm qua, trong nháy mắt vài cái lồng sắt va chạm vào nhau, người nọ cũng hoảng sợ, phỏng chừng là bị thương tới tay nên để lồng sắt của Dư Gia Đường rơi xuống đất.
Lúc này cửa thang máy mở ra, Dư Gia Đường nhanh chóng từ trong lồng sắt nhảy vọt ra, cái đuôi màu lông đậm, xoã tung nâng cao chợt lóe mà qua trên hành lang.
Chờ lúc ông chủ Phan cùng mấy nam nhân tây trang phản ứng lại rồi đuổi theo, đã sớm không còn thân ảnh của Ragdoll.
“Đây là có chuyện gì? Con Ragdoll kia làm sao lại chạy ra? Lồng sắt không khóa lại sao?”
Bí thư Lý mang theo lồng sắt từ trong thang máy bước nhanh đi ra, “Hẳn là khóa rồi, chỉ là không biết con Ragdoll kia đã dùng phương pháp gì để phá hủy lồng sắt.”
Y đưa lồng sắt cho ông chủ Phan.
“Thật là xin lỗi, ông chủ Phan.” Chứng cứ lồng sắt đang bày ở đó, đây cũng không phải là trách nhiệm của bọn họ.
Ông chủ Phan vừa thấy dấu vết trên lồng sắt, liền biết cái mệt này hắn ăn chắc rồi. Dấu vết bị phá hư trên lồng sắt kia, không giống như một con mèo có thể làm ra được, lại càng không phải người làm.
Ông chủ Phan mới kiếm được một món tiền tuyệt bút từ chỗ Bạch tổng, cũng không muốn vì một con Ragdoll mà đắc tội những người này, vì thế cười nói: “Sao bí thư Lý lại nói như vậy chứ, số tiền mà Bạch cấp kia, vốn dĩ đã có thể mua hết cả đám mèo này rồi, chỉ là chạy mất một con mà thôi, không tính chuyện gì hết, ngài ngàn vạn lần không cần để ở trong lòng đâu.”
***
“Tìm được con mèo kia chưa?” Trước khi rời khỏi Club Quân Triều, bí thư Lý hỏi cấp dưới bên cạnh một câu.
“Còn chưa có, lại nói cũng thật kỳ quái, tôi đã âm thầm cho người tra xét theo dõi ở các hành lang rồi, đều không có phát hiện ra bóng dáng con Ragdoll kia, thật giống như con mèo này đã bốc hơi trong không khí vậy.”
Một nam nhân tây trang khác bổ sung: “Cũng có thể là con mèo kia vừa vặn vòng qua theo dõi.”
Bí thư Lý nghe vậy lắc đầu: “Chuyện này không có khả năng, toàn bộ theo dõi trong Club nhiều đến không thể đếm được, làm sao một con mèo có thể hoàn mỹ né qua tất cả theo dõi được chứ? Đây cũng không phải là quay phim khoa học viễn tưởng.”
Trên thực tế Dư Gia Đường thật đúng là đã tránh đi những cái máy theo dõi đó. Đương nhiên, không thể thiếu hệ thống bản đồ trợ giúp.
Chính anh không thể phát hiện ra tất cả theo dõi, nhưng hệ thống bản đồ lại có thể biểu hiện ra vị trí nơi theo dõi, do đó để anh tránh thoát được không thiếu cái nào.
Từ chỗ phòng điều khiển lấy ra đoạn ghi hình xem, cứ giống như là sau khi anh chạy ra từ trong lồng sắt, liền đột nhiên biến mất trong Club vậy.
Bạch Quân Châu lên xe trước, bí thư Lý hỏi hắn: “Bạch tổng, lồng mèo là để ở phía trước hay là đặt ở bên cạnh ngài?”
“Đặt ở đằng trước đi.”
Con mèo Xiêm bị người dắt theo lồng sắt bỏ vào trong xe, sau đó liền có vẻ có chút nôn nóng. Không chỉ đổi tới đổi lui ở trong lồng, cái mũi còn thường thường hít ngửi hai cái, phảng phất như ngửi được hương vị không giống bình thường ở trong xe vậy.
Bí thư Lý nhìn con mèo Xiêm kia, nhíu mày nghĩ, không phải ông chủ Phan nói đã huấn luyện rất tốt sao? Sao vừa lên xe liền nôn nóng như vậy?
“Nó làm sao vậy?” Bạch Quân Châu vốn dĩ đang nhắm mắt nghỉ ngơi một hồi, sau trận tai nạn xe cộ, đôi mắt của hắn xảy ra vấn đề, thân thể cũng vẫn luôn không tốt lắm, tinh lực mỗi ngày đều có hạn.
Bí thư Lý cũng không rõ ràng lắm, chỉ có thể trả lời: “Có thể là hương vị trong xe làm con mèo Xiêm này không quen?”
Bạch Quân Châu không nói nữa, khi đi ngang qua một con đường phố, hắn bảo bí thư Lý tìm một địa phương dừng xe lại nói: “Trạch Viễn, tôi nhớ rõ, phía tây con phố này có một cửa hàng vịt nướng rất ngon, cậu đi mua chút thịt vịt về đi.”
Trong lòng Lý Trạch Viễn kỳ quái, nhưng cũng không có hỏi nhiều, rất nhanh đã đi mua toàn bộ vịt nướng còn có chân vịt vịt cổ vân vân trở về.
Dư Gia Đường từ rất xa đã ngửi thấy hương vị vịt nướng, vì tránh né theo dõi để theo đuôi bí thư Lý đến bãi đỗ xe, anh dùng quá nhiều thời gian, đến bây giờ cũng vẫn chưa ăn cái gì, bụng rất đói.
Anh ở phía dưới tòa xe ngửi hương vị vịt nướng, rất muốn nhảy ra ngoài ngậm túi vịt nướng trong tay Lý bí thư đến trước mặt mình, ăn cho sảng khoái, nhưng lý trí lại nói cho anh biết không thể làm như vậy.
Anh nhịn chừng gần nửa giờ, đột nhiên một khối cổ vịt rớt xuống dưới, rơi xuống trên thảm xe—— cách vị trí Dư Gia Đường bò nằm chỉ có hơn mười cm!
Dư Gia Đường nhìn chằm chằm khối cổ vịt kia một hồi lâu, mấy phen do dự, vẫn không thắng nổi đói khát trong bụng, cùng bản năng khát vọng của động vật họ mèo đối với ăn thịt, vươn móng vuốt.
Anh sợ bị Bạch Quân Châu trên ghế sau bắt được, có chút khẩn trương, vói lại chút nhưng không được, lại vói một chút…… Hình như đã đẩy cổ vịt ra xa một chút rồi.
Thân thể Dư Gia Đường cẩn thận thoáng hoạt động về phía trước, lại một lần nữa vói móng vuốt qua ——
Thành công lột khối cổ vịt kia trở về!
Dư Gia Đường cắn một ngụm, hương vị tê cay lan tràn ở trong miệng, mùi vị này có chút giống vịt tuyệt vị ở thế giới ban đầu của anh, kỳ thật vịt của Chu Đen hương vị cũng không tồi đâu, cả hai loại anh đều thích ăn……
Ăn xong một khối cổ vịt, khi Dư Gia Đường đang nghĩ ngợi có thể có khối thứ hai không cẩn thận bị rơi xuống hay không, đã cảm thấy thân xe ngừng lại, đến nơi.
Lý Trạch Viễn dừng xe lại, mở cửa xe phía sau ra cho thủ trưởng.
Bạch Quân Châu không có lập tức xuống xe, mà duỗi tay quơ quơ về phương hướng tòa xe.
“Đến trạm rồi, đi nhờ xe còn chưa có ngồi đủ sao? Nếu không ra thì sẽ khóa em ở trên xe đấy.” Trong thanh âm của Bạch Quân Châu mang theo ý cười, nghe mà ôn nhu khiến lòng người giật mình.
Trong lòng Dư Gia Đường phỉ nhổ bản thân một phen, biết rõ đôi mắt của người nhìn không thấy thì trên cảm giác sẽ thực nhạy bén, lại còn không nhịn được “Bản tính ăn”.
“Mèow……” Dư Gia Đường thấp thấp kêu một tiếng, từ dưới tòa xe chui ra.
“Là con Ragdoll kia!” Lý Trạch Viễn kinh ngạc nói.
Bạch Quân Châu nhớ rõ thanh âm lúc trước của con Ragdoll, cho nên lúc nghe được Dư Gia Đường meo một tiếng, trên mặt cũng lộ ra một tia biểu tình ngoài ý muốn.
“Con Ragdoll này không có bị ông chủ Phan mang về sao?”
Lý Trạch Viễn giải thích nói: “Vốn đang muốn mang về, nửa đường nhóc con này không biết làm thế nào mà phá hỏng cái lồng sắt, sau đó chạy ra. Tôi đã cho người tìm trong Club thật lâu mà cũng không tìm được, không nghĩ tới nó lại ở trong xe.”
Lý Trạch Viễn cẩn thận nhớ lại một hồi, lại bổ sung nói: “Hẳn là trước đó thời điểm tôi lấy đồ ở trong xe, nó nhân cơ hội chui vào đi.” Lúc ấy y nghe được phía sau xe có tiếng va chạm, liền đi nhìn xem, nói vậy chính là lúc ấy bị con Ragdoll này trốn vào trong xe.
“Bạch tổng, có cần tôi mang nó trả cho ông chủ Phan không?”
Dư Gia Đường nghe vậy, vội vàng thò lại gần hai cái móng vuốt nhỏ nắm chặt ống quần Bạch Quân Châu, kêu meo meo: “So với tên mặt cháy kia tui vừa đẹp lại thông minh, hiểu chuyện lại săn sóc, có thể dẫn đường biết hộ chủ, bán manh, ấm giường, ngoại trừ ăn có chút nhiều ra, những phương diện khác quả thực là không thể hoàn mỹ hơn đâu!”
Bạch Quân Châu thực thích mèo, bằng không cũng sẽ không từ bỏ dùng chó dẫn đường, mà lựa chọn dùng mèo để dẫn đường. Con Ragdoll này cũng đã trải qua huấn luyện, nuôi một con là nuôi, hai con cũng là nuôi, nếu nhóc con này không muốn đi, vậy giữ lại cũng không sao.
“Không cần, cậu đưa tiền của con Ragdoll này cho hắn đi, coi như chúng ta chọn hai con.”
Lời này của Bạch Quân Châu vừa ra, Dư Gia Đường liền mừng rỡ qua lại cọ vòng quanh ống quần hắn, coi như cảm tạ đối với hắn.
Mà trong tay Lý Trạch Viễn dắt theo lồng mèo, mèo Xiêm thấy thế liền tức giận phát ra uy hiếp gầm nhẹ về hướng Dư Gia Đường.
Dư Gia Đường có thể giao lưu đơn giản với những con mèo khác, vì thế cũng rống trở về: “Hung cái gì, ta còn chưa chê mi chướng mắt, còn dám chê ta, mặt đen không dậy nổi à?”
Bạch Quân Châu bị hai đứa nó ồn ào đến đau đầu: “Đừng kêu nữa, còn kêu thì sẽ không cho hai đứa vào nhà đâu.”
Dư Gia Đường lập tức câm miệng, ưu nhã ngồi xổm, tiên khí nháy mắt trở lại trên người Ragdoll. Trước sau tương phản có thể nói là cực lớn, Lý Trạch Viễn nhìn mà cũng sửng sốt.
Mèo Xiêm lại không thể trực tiếp nghe hiểu tiếng người giống như Dư Gia Đường, lồng sắt của nó bị Lý Trạch Viễn vỗ vỗ, mới chậm rãi an tĩnh lại.
Lý Trạch Viễn đi theo Bạch Quân Châu vào Bạch gia, mở cửa chính là Bạch Đinh em trai của Bạch Quân Châu.
So với Bạch Quân Châu, bộ dạng Bạch Đinh chỉ có thể tính là ngũ quan đoan chính, tuổi tác hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi.
“Đại ca, anh đã trở lại rồi? Tử Lan đã làm xong đồ ăn, chỉ chờ anh thôi.”
Nguyễn Tử Lan là nam nhân mà Bạch Đinh cưới về, thời đại này đã tương đối khoan dung đối với hôn nhân đồng tính rồi, ở trong hào môn gia tộc cũng khá thường thấy.
Bạch Quân Châu ở bên ngoài đối với ai cũng đều một mực ôn nhuận hòa khí, đối với người em trai Bạch Đinh này thì lại rất lãnh đạm, hơi lên tiếng, liền định dùng gậy dẫn đường dò lên lầu.
Bạch Đinh lại thò lên: “Đại ca, nếu không để em đỡ anh đi đi, đôi mắt của anh……”
“Đôi mắt của tôi không đáng ngại, đây là địa phương tôi sống từ nhỏ đến lớn, tôi quen thuộc với nó hơn cậu nhiều. Cơm chiều tôi đã ăn ở bên ngoài rồi, cậu và Tử Lan ăn đi.”
Dư Gia Đường dựng lỗ tai nghe cuộc đối thoại của hai anh em này, tầm mắt anh đảo qua mặt Bạch Đinh, không sai sót thấy được một tia cứng đờ cùng bực tức trên mặt gã sau khi bị từ chối.
Trước khi tiến vào Bạch gia Lý Trạch Viễn sợ Dư Gia Đường chạy loạn, nên buộc dây mèo thật chắc rồi mới mang theo tiến vào. Bạch Quân Châu lúc ở nhà luôn không cho người nâng, nhưng đôi mắt hắn mới bị thương chưa có bao lâu, một chốc một lát căn bản là không thể thích ứng được.
Lý Trạch Viễn nhanh chóng đi qua đặt dây cột mèo vào trong tay hắn, trong lòng chỉ hy vọng con mèo này đủ cơ linh.
Bạch Quân Châu túm túm dây cột mèo trong tay, Dư Gia Đường ưỡn bộ ngực lông trắng lên nói hắn một tiếng: “Đi với trẫm.”
Trong nhà một vài gia cụ cỡ lớn rất ít khi thay đổi, nhưng có vài vật nhỏ như chậu hoa cảnh quan linh tinh, mỗi ngày lại đều sẽ bị người đặt ở những vị trí khác nhau.
Dư Gia Đường đi ở phía trước, gặp phải chướng ngại vật, liền kêu hai tiếng, hoặc là trực tiếp lấy lực đạo của mình lôi kéo Bạch Quân Châu thay đổi phương hướng.
Lúc đi đến trước cầu thang, Dư Gia Đường lập tức dừng lại, không vui dùng đuôi to vỗ đánh sàn nhà.
Bậc thang thang lầu cùng sàn nhà đều là chất liệu đá, sáng đến độ có thể soi ra bóng người. Mặt đất như vậy không phủ thảm đã thôi, ngay cả trên cầu thang cũng không phủ, hơn nữa bên trên còn có không ít vết nước, bởi vì màu sắc sàn nhà quá nhạt, cho nên chỉ liếc qua thì sẽ không thấy.
Bạch Đinh thấy Bạch Quân Châu dừng lại ở trước cầu thang, liền nói “Đại ca, con mèo này của anh đang đánh giá gì cầu thang vậy?”
“Sao lại có cảm giác như là đang soi ‘gương’ thế? Không nghĩ tới một con mèo mà cũng thích đẹp như thế ha ha.”
Dư Gia Đường: “……”
Tức giận, tức giận đến sắp không giữ vững được tiên khí Ragdoll nữa rồi.
“Soi gương cái gì, Bạch Đinh anh đang làm gì ở đó thế? Sao lại không đỡ đại ca đi lên lầu?” Nguyễn Tử Lan từ trong phòng bếp đi ra, cởi tạp dề trên người xuống, cười đi tới trừng mắt liếc nhìn Bạch Đinh một cái.
“Oan uổng quá, anh muốn đỡ đại ca, là chính anh ấy không cho.” Bạch Đinh vẻ mặt đau khổ.
Tầm mắt Nguyễn Tử Lan đảo qua trên gương mặt tuấn mỹ của Bạch Quân Châu, sau đó rơi xuống trên người con mèo Ragdoll hắn nắm trong tay.
“Con mèo này là Ragdoll nhỉ, em có người bạn cũng từng nuôi một con, chẳng qua con đó lông xấu lắm. Chỉ đặc biệt ngoan ngoãn.”
Bạch Đinh nghe vậy nói: “Có ngoan thì cũng không có khả năng ngoan bằng con này của anh anh đâu, con này đã từng được huấn luyện dùng để dẫn đường, tốn không ít tiền mua đấy.”
Nguyễn Tử Lan thấy Bạch Quân Châu đứng bất động, liền chủ động tiến lên muốn đi đỡ cánh tay Bạch Quân Châu: “Đại ca, em đỡ anh đi lên đi.”
Không đợi y thò lại gần, Dư Gia Đường đã meo ô một tiếng, tựa như đạn pháo mà xông lên đâm y lùi liên tiếp vài bước.
Kỳ thật anh căn bản là không dùng bao nhiêu lực đạo, một phần mười giá trí sức lực được gia tăng cũng không dùng đến, thật sự là tên Nguyễn Tử Lan quá yếu gà rồi.
Bạch Đinh cùng Lý Trạch Viễn giật nảy mình, mà con Ragdoll đâm người toàn vẹn kia, lại phảng phất như chưa từng làm cái gì cả, ưu nhã dạo bước chân ở bên chân Bạch Quân Châu.
Lý Trạch Viễn chần chờ nhìn mèo Ragdoll. Vẻ ngoài của Ragdoll thật sự rất xinh đẹp, lông tóc xoã tung, mặt búp bê, hình thể lại thuộc loại lớn trong các loại sủng vật mèo. Đặc biệt là cặp mắt mèo uông lam kia, thời điểm nhìn về phía người, đều làm cho cả trái tim người mềm nhũn hết.
Bạch Quân Châu thích mèo, Lý Trạch Viễn đi theo hắn đã thời gian dài, cũng trở nên rất thích loài động vật nhỏ tên mèo này. Con Ragdoll này thật sự không giống như là có sức lực lớn đến độ, có thể đánh cho người lui lại như thế.
Nhưng y lại nghĩ tới lồng mèo bị phá hư trước đó, cho nên mới sẽ chần chờ.
Tuy rằng Bạch Quân Châu nhìn không thấy, nhưng hắn nghe thanh âm đại khái cũng có thể đoán ra được một chút, liền nói “Nguyễn tiên sinh thứ lỗi, con mèo này của tôi mới vừa mua về, khả năng là còn chưa quen thuộc với hoàn cảnh, tính tình có chút nóng nảy…… Chẳng qua, về sau Nguyễn tiên sinh vẫn là không nên tùy ý tới gần nó là tốt nhất.”
Nguyễn Tử Lan sắc mặt khó coi, trong lòng không khỏi bị đè nén, y cũng không thể nói là vừa rồi kỳ thật không phải y muốn tới gần con mèo, mà là muốn tới gần Bạch Quân Châu được đúng không? Một ngụm một tiếng Nguyễn tiên sinh, là đang sợ người khác biết bọn họ kỳ thật có quen biết nhau sao?
Thời điểm cao trung Nguyễn Tử Lan và Bạch Quân Châu học cùng một trường học, khi đó đã từng theo đuổi hắn, chỉ là bị cự tuyệt. Sau đó Bạch Đinh lại theo đuổi Nguyễn Tử Lan, y rụt rè một đoạn thời gian liền đáp ứng xuống.
Bạch Đinh dù có không đàng hoàng đến mấy, thì cũng là em trai Bạch Quân Châu, nếu như không ở bên cạnh gã, đời này Nguyễn Tử Lan cũng không thể cùng người như Bạch Quân Châu ở cùng dưới một mái hiên, mỗi ngày đều gặp mặt được.
Lúc ấy y cũng từng nghĩ, sau khi gả cho Bạch Đinh liền sẽ từ bỏ tâm tư đối với Bạch Quân Châu, hảo hảo sinh hoạt với Bạch Đinh, chỉ là số lần thấy được người trong lòng càng nhiều, trong lòng y lại càng không bỏ xuống được, mỗi lần nhìn thấy Bạch Đinh, liền sẽ lấy Bạch Quân Châu ra đối lập với gã.
Sau đó sẽ khó tránh khỏi mà tâm sinh không cam lòng, vì cái gì y lại không phải gả cho nam nhân như Bạch Quân Châu chứ? Vì cái gì y lại phải gả cho tên phế vật Bạch Đinh chẳng làm được trò trống gì chứ?
Sau khi Nguyễn Tử Lan gả đến Bạch gia liền chuyên tâm xử lý công việc trong nhà, không lại đi ra ngoài công tác nữa, ở nhà danh tiếng rất tốt, Bạch Đinh cũng thường thường đi ra ngoài với đám bạn bè hỗn loạn của gã, khoe khoang bà xã nhà mình còn hiền huệ hơn cả nữ nhân.
Hai người kết hôn chưa đến mấy năm, ngày thường Bạch Đinh vẫn luôn rất giữ gìn Nguyễn Tử Lan, chỉ ngoại trừ ở trước mặt Bạch Quân Châu.
Nguyễn Tử Lan ôm bụng, làm bộ như bị đâm rất đau, Bạch Đinh thấy vậy liền nói: “Tử Lan, một con mèo thì có thể có bao nhiêu sức lực chứ, lại đây, anh mang em đi bôi chút thuốc, nghỉ một lát là sẽ không có việc gì nữa.”
Chờ hai người đi rồi, Bạch Quân Châu mới nói với Lý Trạch Viễn: “Nhìn xem trên cầu thang có vấn đề gì hay không.”
Lý Trạch Viễn theo tiếng vội vàng đi qua xem xét kỹ, phát hiện bên trên có một tầng vết nước thực mờ, cũng không biết là do khi quét tước vệ sinh trong nhà bảo mẫu không cẩn thận để lại, vẫn là do người khác.
Ở trong Bạch gia xử lý việc nhà không chỉ có bảo mẫu, mà còn có Nguyễn Tử Lan.
Lý Trạch Viễn gọi bảo mẫu tới, hai người mau chóng xử lý sạch sẽ trên cầu thang.
Trên thềm đá không có nước nữa, Dư Gia Đường lập tức mang theo quan hốt phân lên lầu, động tác nhanh nhẹn, cũng sẽ không để Bạch Quân Châu cảm thấy nhanh.
Lúc này Lý Trạch Viễn mới phản ứng lại được, lý do vừa rồi con Ragdoll này không lên lầu, là bởi vì phát hiện vết nước trên thềm đá?
Hiện tại mèo đều tinh như vậy sao? Hay là nói nhà cho mèo có từng huấn luyện nhằm vào phương diện này?
Lý Trạch Viễn dẫn theo mèo Xiêm theo sau, khi đi theo Bạch Quân Châu tiến vào thư phòng, Dư Gia Đường cọ nhảy qua đây, mông dẩu lên, đuôi to vừa kéo đóng cửa lại.
Một người một mèo, cứ vậy mà nhốt bọn họ ở bên ngoài.
Lý Trạch Viễn: “……”
Trong nhà có thêm hai con mèo, Bạch Quân Châu cảm thấy bản thân bận hơn rất nhiều, đầu tiên hắn phải giải quyết chính là vấn đề hai con này vừa gặp mặt liền xông vào xáp lá cà nhau.
Lúc trước hắn có nghe nói mèo Ragdoll phần lớn đều trầm ổn đoan trang (?), tính nết ôn hòa, giá trị nhan cùng tính cách là có quan hệ trực tiếp, nhưng vài ngày sau khi hắn nuôi, liền phát hiện con này của mình là một cái ngoại lệ.
Dùng cách nói của Lý Trạch Viễn mà nói, thì chính là giá trị nhan và công phu đánh nhau là có quan hệ trực tiếp.
Mỗi ngày Ragdoll cùng mèo Xiêm, chỉ cần chạm mặt tất sẽ đánh nhau, mỗi lần đánh nhau Xiêm đều sẽ thua, cuối cùng Ragdoll còn cường thế không cho phép Xiêm cáo trạng với Bạch Quân Châu, ngay cả tới gần cũng không thể tới gần.
Buổi tối ngủ cũng là Ragdoll ngủ ở trong phòng Bạch Quân Châu, Xiêm ngủ dưới lầu.
“Tôi cảm thấy còn như vậy nữa chỉ sợ là Caramel sẽ mắc bệnh trầm cảm mất, nếu không thì Trạch Viễn, cậu mang Caramel về nuôi đi, nó đã được huấn luyện rồi, nuôi sẽ không có phiền toái gì đâu.”
Lý Trạch Viễn không tiêu thụ nổi Ragdoll, nhưng đối với con mèo Xiêm này…… vẫn rất là đồng tình, nghe ông chủ nói như vậy, lập tức nói: “Vậy được, Caramel trước cứ để tôi nuôi, khi nào ngài muốn nhìn nó, tôi sẽ mang tới đây ngay.”
“…… Có Tiếu Tiếu ở đây, phỏng chừng tôi có muốn gặp Caramel thì cũng khó lắm.” Tiếu Tiếu là cái tên mà Bạch Quân Châu đặt cho Ragdoll.
Bạch Đinh thường xuyên bịa đặt nói con Ragdoll này thích làm đẹp, còn thích cười hơn cả con gái, Bạch Quân Châu dứt khoát liền đặt cho nó cái tên gọi “Tiếu Tiếu”.
Dư Gia Đường vẻ mặt lạnh nhạt nằm ở trên bàn làm việc trong thư phòng, cái đuôi thùng thùng vỗ phủi mặt bàn biểu đạt bản thân bất mãn.
Tiếu Tiếu con quỷ! Không nghĩ tới Bạch tổng lại là người đặt tên phế như thế!
“Trạch Viễn, cậu có cảm thấy, mỗi lần tôi kêu tên Tiếu Tiếu, nó đều sẽ dùng cái đuôi chụp cái bàn hay không?”
Lý Trạch Viễn cũng phát hiện ra vấn đề này, y cảm thấy rất có thể là do Ragdoll không hài lòng với cái tên của mình. Nhưng ông chủ thực thích cái tên này, cho nên y khó mà nói ra quá trực tiếp.
“Có thể là phản ứng khá lớn đối với cái tên này đi?”
Bạch Quân Châu lại hô một tiếng: “Tiếu Tiếu, lại đây.”
Dư Gia Đường không nhúc nhích.
Bạch Quân Châu đứng dậy muốn đi tới, trong tay hắn không có gậy dẫn đường, Dư Gia Đường thấy thế vội vàng nhảy xuống cái bàn, hất đuôi chạy tới.
“Không thích cái tên ‘Tiếu Tiếu’ này như vậy sao? Lúc trước tôi đặt cho em cái tên Mỹ Mỹ, em không đồng ý, Tiếu Tiếu cũng không thích…… Ai.” Trên mặt Bạch Quân Châu một bộ biểu tình “Em thật khó hầu hạ”.
“……” Thiệt phiền, muốn gọi thì cứ gọi đi, chuyện có tí xíu, cũng thở ngắn than dài. Dư Gia Đường nhảy đến trong lòng ngực hắn, tìm một tư thế thoải mái nằm.
*
Thế giới nhiệm vụ trước đó Dư Gia Đường có tích được rất nhiều giá trị ăn ý, ấn theo tỉ lệ tương đương thì còn có mấy trăm điểm, anh dùng một bộ phận để tăng cường năng lực giao lưu giữa anh và Bạch Quân Châu.
Bạch Quân Châu phát hiện giao lưu giữa bản thân và mèo Ragdoll càng ngày càng thông thuận, ngay từ đầu còn cảm thấy kinh ngạc, sau đó lại khôi phục bình tĩnh, như là cũng không quá để ý đến loại chuyện kỳ quái này.
Trên thực tế, chuyện có thể khiến đáy lòng Bạch Quân Châu để ý, xác thật cũng không nhiều lắm.
Ngay từ đầu Dư Gia Đường còn cảm thấy, quan hốt phân ôn nhu tính tình tốt như Bạch tổng, sau khi hai bên có thể giao lưu bước đầu, bốn trị số nhiệm vụ lớn liền hẳn là rất dễ xoát, sau khi ở chung vài ngày, mới phát hiện căn bản là không có đơn giản giống như anh nghĩ!
Bạch Quân Châu trời sinh tính ôn hòa, ngoại trừ hơi lãnh đạm với hai chồng chồng Bạch Đinh ra, đối với những người khác đều là thái độ giống nhau, không có gì phân biệt cả.
Hắn tương đối chăm sóc Dư Gia Đường, dù cho đôi mắt không tiện, nhưng vẫn đang thích ứng, chỉ cần hắn có thể tự tay làm cho Dư Gia Đường, liền rất ít khi giao cho người khác.
Trong lòng Dư Gia Đường còn buồn bực, Bạch Quân Châu săn sóc với anh như vậy, mọi chuyện đều không qua tay người khác, nhưng tại sao giá trị sủng ái lại không thấy tăng một chút nào?
Thật là không có một con số giá trị nào, cho tới bây giờ vẫn là quả trứng ngỗng.
Có đôi khi nhìn giá trị sủng ái bằng không, lại cảm thụ được Bạch Quân Châu chăm sóc cẩn thận tỉ mỉ, khuôn mặt tuấn tú luôn mang vẻ cười ôn hòa, Dư Gia Đường sẽ mạc danh run run một trận.
*
Bạch Quân Châu phát hiện hai ngày này, mèo Ragdoll trở nên có chút sợ hãi hắn, ngủ cũng thành thành thật thật ở trong ổ mèo, không có nửa đêm trộm đi lên giường hắn, cũng không có vào buổi sáng sau khi người hầu đưa bữa sáng tới, nhân thời gian hắn đang rửa mặt, vọt lên ăn sạch sành sanh bữa sáng của hắn luôn.
Hắn không có tức giận, mà thực kiên nhẫn chờ cho Dư Gia Đường lại lần nữa thân cận.
Lý Trạch Viễn có đôi khi sẽ tới Bạch gia hỗ trợ, hẳn là ở nhà y đã quen hầu hạ Caramel, vừa nhìn thấy Dư Gia Đường từ bên ngoài nhảy qua cửa sổ trở về, liền muốn ôm anh đi tắm rửa.
Nửa đường gặp phải Bạch Quân Châu, Dư Gia Đường bị hắn tiếp qua: “Tiếu Tiếu nếu đã do tôi mua về, vậy nó chính là trách nhiệm của tôi, chuyện của nó đều do tôi tự tay tới làm.”
Dư Gia Đường lúc này mới bừng tỉnh, trách không được tuy Bạch Quân Châu chăm sóc anh như vậy, giá trị sủng ái lại vẫn không thấy tăng, thì ra là ở trong lòng đã đem anh trở thành một phần trách nhiệm!
Sau khi hiểu được điểm này, Dư Gia Đường không còn lại cảm thấy Bạch Quân Châu quái quái, do đó có chút sợ hắn nữa.
Chỉ là không khỏi phát sầu, thế này thì xoát điểm kiểu gì đây? Trở thành trách nhiệm, vậy tức là ở trong lòng Bạch Quân Châu việc chăm sóc anh chính là đương nhiên, cứ như vậy, còn có khả năng biến chất thành sủng ái sao?
Lúc Dư Gia Đường tắm rửa là phải dùng sữa tắm chuyên môn, phòng tắm có một cái chậu lớn, là bồn tắm rửa chuyên dụng của anh.
“Tiếu Tiếu, chỉnh nước ấm chút đi, hiện tại nóng quá.” Bạch Quân Châu thử thử nhiệt độ nước, sờ sờ sống lưng mèo Ragdoll nói.
Dư Gia Đường nhảy đến trên ghế, sau đó dùng móng vuốt nhẹ nhàng đẩy khóa vòi một chút, meow một tiếng: “Hiện tại còn nóng nữa không?”
Bạch Quân Châu gật gật đầu: “Được rồi, có thể tắm.”
Nói xong hắn liền cầm vòi hoa sen trút xuống, chính xác nhắm ngay mèo Ragdoll còn đang ngồi xổm trên ghế.
Ragdoll toàn thân xù xù mềm xốp trong nháy mắt biến thành mèo rớt nồi canh.
Dư Gia Đường lau mặt, “Bạch tổng, trước khi anh ra tay không thể chờ tui chuẩn bị tốt được sao?”
Bạch Quân Châu bật cười: “Tôi cho rằng em vẫn đang chuẩn bị đó chứ, em biết tôi nhìn không thấy mà.”
Dư Gia Đường nín thở, nhìn không thấy vậy mà vẫn còn chính xác như vậy, quả thực là không có thiên lý, vì cái gì lại sẽ có loại kỹ năng gian lận này chứ?
“Lưng.”
“Chân trước.”
“Bụng.”
Dư Gia Đường nói đến bộ phận nào, Bạch Quân Châu liền dùng bàn chải chải nơi đó, một người một mèo phi thường phối hợp, chải xong một lượt tiếp tục bôi một tầng sữa tắm, sau đó tiếp tục chải.
Tắm xong một lượt cho Dư Gia Đường, quần áo trên người Bạch Quân Châu cũng đã ướt không ít, dứt khoát cởi quần áo cùng tắm chung luôn.
“Tiếu Tiếu, tới xoa xoa lưng cho tôi.” Bạch Quân Châu khom lưng nói.
“Ngày hôm qua không phải mới xoa rồi sao, sao bây giờ lại muốn xoa nữa?” Trong miệng kêu meow meow, Dư Gia Đường vẫn nhảy đến trên lưng hắn, nắm tắm khăn lên xoa qua lại cho hắn, xoa xong lại bôi sữa tắm.
“Tiếu Tiếu, ngày mai tôi phải khôi phục đi làm bình thường, từ vụ tai nạn xe cộ đến bây giờ đã qua hơn nửa năm rồi, vẫn luôn không đi công ty, khó tránh khỏi sẽ có lời đồn đãi, sinh ra ảnh hưởng mặt trái.”
Dư Gia Đường biết đôi mắt Bạch Quân Châu sẽ bị thương, là bởi vì trước kia từng gặp phải một trận tai nạn xe cộ. Tình hình cụ thể thì anh không rõ ràng lắm, chỉ biết là có quan hệ với Bạch Đinh. Cho nên Bạch Đinh mới có thể áy náy như vậy, vẫn luôn muốn bồi thường hắn.
“Ngày mai mấy giờ đi làm, tôi đi cùng anh.” Anh là mèo dẫn đường, khẳng định phải như hình với bóng với chủ nhân rồi.
“8 giờ, đến lúc đó em kêu tôi rời giường.”
Dư Gia Đường: “……”
“Tôi cảm thấy kỳ thật công tác ở nhà cũng khá tốt mà,” tại sao lại luẩn quẩn trong lòng nhất định phải dậy sớm đi làm cơ chứ, “Thân thể anh còn chưa có khôi phục, mỗi ngày đều cần lượng giấc ngủ thật lớn thì mới được, anh đi công ty sớm như vậy, làm sao có thể thức dậy được chứ?”
Bạch Quân Châu súc rửa thân thể, nước ấm theo thân hình cao dài của hắn chảy xuống, giọng nói của hắn có chút mơ hồ ở trong phòng tắm khí nóng bốc hơi.
“Tôi dậy không nổi, cho nên mới bảo em kêu tôi dậy đó.”
Cũng không biết có phải là do thân thể Bạch Quân Châu quá đẹp hay không, mà làm Dư Gia Đường vẫn luôn nhịn không được cứ muốn liếc qua, cuối cùng dứt khoát quay lưng lại, làm một con mèo quân tử.
“Bạch tổng, cũng đâu phải là tôi chưa từng kêu anh, hai ngày trước anh còn bảo tôi kêu anh rời giường chạy bộ, kết quả thì sao? Anh thiếu chút nữa đã coi tôi thành đồng hồ báo thức mà ném ra bên ngoài cửa sổ rồi.”
Bạch Quân Châu nghe anh lại nhắc tới chuyện này, nhịn không được mà lau một phen bọt nước trên mặt, cười sờ đến bé mèo bên người, sờ soạng một hồi, phát hiện mèo Ragdoll vẫn luôn đưa lưng về phía hắn, chân trước nâng lên ghé trên vách tường, sau đó mặt mèo cùng móng vuốt dán chặt vào nhau.
“Tiếu Tiếu, em làm gì vậy?”
“Không có gì, tôi chỉ là sợ nhìn anh ở trần nhiều quá, sẽ phải phụ trách đối với anh. Tôi còn trẻ, không muốn kết hôn.” Dư Gia Đường bịa ra một cái lý do.
Bạch Quân Châu: “……”
“Tiếu Tiếu, tôi nhớ rõ hình như em là một con mèo đực nhỏ.”
“Sai! Tôi là mèo đực, nhưng không hề nhỏ, tôi rất lớn.” Dư Gia Đường cực sốt ruột, liền quay qua dùng móng vuốt chỉ vào hắn phản bác.
Sau đó anh liền phát hiện bởi vì chênh lệch chiều cao giữa bọn họ, mà góc độ anh nâng móng vuốt lên, vừa vặn chỉ về hướng bộ vị không thể miêu tả nào đó của Bạch tổng.
Cái này làm cho Dư Gia Đường không khỏi nhớ tới, mấy người thú y mà lão Nhiếp đã tìm cho anh ở thế giới trước, quả thực chính là tiểu thiên sứ!
Địa phương hiện tại anh ở, là một cái nhà cho mèo. Không phải nhà cho mèo trên ý nghĩa bình thường, mà là nhà cho mèo ngầm chuyên môn cung cấp phục vụ nhằm vào huấn luyện.
Ông chủ nhà cho mèo gần đây có tiếp nhận một đơn hàng lớn, kim chủ muốn bọn họ bằng thời gian thật nhanh, huấn luyện ra một con mèo dẫn đường.
Mọi người đều biết, phần lớn dẫn đường đều là loài khuyển, tuy rằng mèo thì đáng yêu, nhưng ở vài phương diện vẫn không dễ huấn luyện bằng loài khuyển. Hơn nữa loài mèo có rất nhiều chủng loại hình thể kích cỡ, so ra kém thuận tiện hơn loài chó lớn dẫn đường.
Muốn huấn luyện ra mèo dẫn đường đủ tư cách thì yêu cầu phí tổn quá mức cao, thời gian cần thiết cùng nhân lực vật lực cũng càng nhiều, lần này yêu cầu của kim chủ còn rất cao nữa, nếu như không phải thù lao đưa ra thật sự khiến người động lòng, ông chủ nhà cho mèo cũng sẽ không dễ dàng tiếp nhận đơn hàng này.
Sau đó mấy ngày, Dư Gia Đường vẫn luôn nỗ lực biểu hiện ở trước mặt nhân viên chăn nuôi, sẽ không xuất sắc khiến người kinh ngạc, nhưng cũng thông minh hoạt bát hơn mấy con mèo khác rất nhiều.
“Số 66 mấy ngày nay biểu hiện rất tốt, chỉ là vẫn còn cách những yêu cầu kim chủ đã nói kém một chút nữa.” Nữ nhân viên chăn nuôi lật xem ghi chép số liệu các hạng huấn luyện mấy ngày này, đưa ra kết luận nói.
Nam nhân trung niên bên cạnh không để bụng, “Nếu thật sự ấn theo mấy yêu cầu đó của kim chủ, vậy đừng nói là mấy tháng, cho dù là mấy năm, mười mấy năm thì chúng ta cũng không huấn luyện ra một con mèo như vậy được đâu. Trừ phi con mèo kia là do người biến thành.”
Nữ nhân viên chăn nuôi không ủng hộ: “Đừng xem thường đám động vật nhỏ này, kỳ thật chúng nó rất thông minh.”
Nam nhân trung niên không muốn cãi cọ về vấn đề này với nữ nhân, đó là tuyệt đối không thể thắng được, hắn trực tiếp nói sang chuyện khác, “Kim chủ lúc trước có điện thoại tới, nói là thời gian đến chọn mèo sẽ đặt tại buổi chiều ba giờ, chúng ta nhanh chóng xử lý đám mèo này cho sạch sẽ đi, nghe nói kim chủ có thói ở sạch.”
“Nói không chừng nếu xử lý sạch sẽ, người ta cao hứng một cái liền chọn thêm mấy con thì sao? Như vậy tức là chúng ta kiếm bội tiền rồi, một hai năm không mở cửa cũng không có vấn đề gì.”
Nữ nhân viên chăn nuôi đánh gãy ảo tưởng của hắn: “Lúc đưa đơn đặt hàng người ta đã nói qua rồi, là mua mèo dẫn đường cho chính bọn họ dùng, khẳng định chỉ một con.”
“Vậy cũng không nhất định, lỡ như bọn họ cũng có mấy người bạn bè thân thích là người mù thì sao?”
Nữ chăn nuôi viên: “……” mdzz.
Dư Gia Đường là con Ragdoll tốt nhất được chọn ra, có kiên nhẫn thích hợp nhất để huấn luyện. Bởi vì mục đích là huấn luyện, cho nên được chọn ra chưa chắc đã là phẩm tướng tốt nhất. Không chỉ có Dư Gia Đường, còn có mười mấy con mèo khác được chọn ra đều là những chủng loại khác nhau, phẩm tướng đều không tính là quá tốt.
Dư Gia Đường cúi đầu nhìn xem màu lông trắng trên móng vuốt tựa như “Ống vớ cao” của mình, hiện tại anh tràn ngập tin tưởng đối với bản thân, lấy giá trị nhan cực cao của Ragdoll, không có vấn đề gì là không thể giải quyết qua vài tiếng meow!
Buổi chiều hai giờ rưỡi, Dư Gia Đường tinh thần phấn chấn bám lồng sắt, ngồi chờ nhân viên chăn nuôi mang mình đi gặp vị kim chủ trong truyền thuyết kia.
Đại Vương nói, vị kim chủ này có quan hệ với mục tiêu nhiệm vụ.
Căn cứ vào kịch bản thường thấy, vị kim chủ này mười phần thì có tám chín phần chính là mục tiêu nhiệm vụ của anh.
Trên đường được vận chuyển qua, bên cạnh lồng sắt còn có một con mèo Xiêm vẫn luôn híp mắt, mắt ngậm khí phách nhìn chằm chằm anh, tựa hồ là đang so giữa hai mèo bọn họ, đôi mắt ai trông lam hơn.
Mông Dư Gia Đường trầm xuống, cảm thấy con mèo Xiêm này cũng không đơn giản, bộ dạng thoạt nhìn có chút chỉ số thông minh, đợi lát nữa nhìn thấy kim chủ, có khả năng con mèo Xiêm này sẽ trở thành đối thủ cạnh tranh lớn nhất của mình.
Dọc theo đường đi Dư Gia Đường cùng con mèo Xiêm này mắt lam trừng mắt lam, trừng đến cuối cùng vẫn không phân thắng bại được, so ra đôi mắt con nào nhìn lam hơn.
“Động tác của các cậu cẩn thận một chút, đừng làm cho mèo bị đập hỏng, nếu có thể bán được một con, tiền kiếm được còn nhiều hơn cả các cậu dành dụm cả đời đấy!” Sau khi xe dừng lại ở trước một câu lạc bộ, nam nhân trung niên thấp giọng nhắc nhở với mấy công nhân khuân vác lồng sắt nhốt mèo.
Những người công nhân kia nghe vậy bước chân lại càng thêm cẩn thận, nếu con mèo trên tay bị dọa, có bán bọn họ đi thì cũng đền không nổi.
Tới trước cửa thang máy, sớm đã có mấy người tây trang giày da, mười phần bộ tịch đứng ở kia chờ, một nam nhân bộ dạng tinh anh trên dưới ba mươi tuổi cầm đầu nhìn thấy bọn họ lại đây, cười nói:
“Ông chủ Phan sớm như vậy đã tới rồi sao? Cũng may Bạch tổng của chúng tôi nghĩ chắc ngài sẽ tới sớm, cho nên đã phân phó bảo chúng tôi lại đây chờ trước rồi, bằng không lại chậm trễ khách nhân mất.”
Ông chủ Phan quen biết người này, chính là vị họ Lý tiên sinh đã ký hợp đồng với hắn kia, hắn cho rằng vị này là kim chủ, không nghĩ tới kim chủ chân chính lại là một người khác? Trong lồng sắt Dư Gia Đường cũng có chút ngoài ý muốn, kịch bản kim chủ thăng cấp!
Hai người bí thư Lý và ông chủ Phan hàn huyên một trận, sau đó để nhân viên công tác ở nhà cho mèo đều lưu lại đây, mấy người Lý bí thư mang đến dẫn theo lồng mèo tiến vào thang máy.
Ông chủ Phan nhìn hàng chữ thang máy đặc biệt phía trên cửa thang máy, tâm sinh thấp thỏm. Cái Club Quân Triều này hắn chưa từng nghe nói qua, nhưng hắn đã từng đi qua một hai cái Club được gọi là xa hoa rồi, một đám hội viên trong đó đều có thân phận không đơn giản, có thể có thang máy đặc biệt ở trong loại Club này, lại càng sẽ không phải là kẻ có tiền bình thường.
“Ông chủ Phan không cần khẩn trương như vậy, Bạch tổng của chúng tôi là người rất hiền hòa, ngài nên làm như thế nào thì cứ làm như thế đó.”
Ông chủ Phan liên tục gật đầu tán đồng. Trong lòng lại nghĩ, nếu như tính tình không tốt, ít nhất lúc đối phương tức giận còn có thể biết được đã chọc hắn không vui ở điểm nào.
Sợ nhất chính là cái loại “Tính tình tốt” này, căn bản là nhìn không ra được hắn đang tức giận hay là không tức giận, đắc tội với đối phương mà mình còn không biết.
Tới năm tầng, bí thư Lý mang theo bọn họ đến một phòng nghỉ ngơi, sau khi đưa hết lồng mèo vào trong, trong phòng chỉ còn lại có, hai người bí thư Lý cùng ông chủ Phan.
“Ông chủ Phan mời ngồi, Bạch tổng phỏng chừng còn phải một hồi nữa mới có thể đến, trên đây có trà cùng trái cây, ngài có thể ăn trước một chút cũng không sao cả.”
“Không cần không cần, tôi đứng là được.” Ông chủ Phan lau mồ hôi trên đầu, mắt nhìn sô pha kia, mãi vẫn không dám ngồi lên trên. Lấy thể trọng này của hắn, lỡ như mà ngồi hỏng mất, cũng thật bồi không nổi.
Dư Gia Đường ở trong lồng vòng tới vòng lui —— con mèo Xiêm bên cạnh đã không còn chơi trò trừng mắt với anh nữa, những con mèo khác không phải là nằm nghiêng cứ như đại gia, thì chính là liếm móng vuốt liếm bụng, dùng móng vuốt “Rửa mặt”, còn không nữa thì là tự chơi đuổi theo cái đuôi của mình.
Dư Gia Đường muốn giữ vững hình tượng con mèo thông minh của mình, phải khác biệt với chúng, phải hấp dẫn kim chủ, cho nên chẳng sợ cái đuôi anh nhìn to, lại coi bộ đùa khá vui, cũng không thể đuổi theo.
Đợi ước chừng khoảng tầm hai mươi phút, vị Bạch tổng kia rốt cuộc cũng tới.
Dư Gia Đường vừa nghe đến động tĩnh mở cửa, liền cọ đứng lên, tính toán trước tiên phải làm một cái “Vận mệnh đối diện” với mục tiêu nhiệm vụ, nhưng mà sau khi cửa mở, tiến vào chính là một vị cụ ông tuổi quá hoa giáp*.
*Niên du hoa giáp: Tuổi qua hoa giáp, chỉ những người đã qua tuổi 60
Dư Gia Đường: “……”
Cụ ông làm quan hốt phân cũng rất tốt mà, thời gian nhiệm vụ này không ngắn, ít nhất cũng không cần lo lắng bản thân đi sớm hơn quan hốt phân.
Không đúng, trên bản đồ của hệ thống biểu hiện vị trí cụ ông đứng, là một điểm lam, ổng không phải là mục tiêu nhiệm vụ à.
Dư Gia Đường đang nghĩ như vậy, vị cụ ông kia đã nghiêng sườn qua, nhường ra con đường cho người phía sau đi tới.
“Bạch tổng, mời vào. Mấy con mèo đó đều ở đây. Nếu như có chỗ không đủ, hoặc là có yêu cầu khác, ngài cứ việc bảo tiểu Lý đi gọi tôi, tôi sẽ mau chóng chuẩn bị thỏa đáng cho ngài.”
“Phiền toái ông chủ Dương rồi.” Người nọ gật đầu nói.
Ông chủ Dương nhanh chóng lắc đầu: “Bạch tổng đừng có khách khí như vậy, ngài mới là ông chủ của Club, tôi chỉ là làm công cho ngài thôi.”
Nghe được thanh âm người nọ, Dư Gia Đường trợn tròn một đôi mắt, thanh âm này…… Quá đặc biệt tô mèo rồi.
Sau khi Bạch tổng đi vào, Dư Gia Đường phát hiện giá trị nhan của vị chủ nhân này có quan hệ trực tiếp với thanh âm! Thậm chí giá trị nhan của Bạch tổng còn tô hơn cả âm thanh!
Dư Gia Đường nhìn vào đôi mắt hắn, ngũ cảm của người mù thực nhạy bén, rất nhanh hắn đã quay đầu về phương hướng của Dư Gia Đường.
Dư Gia Đường đối diện với cặp mắt kia vài giây……
Nhưng mà không có nửa điểm cảm giác quen thuộc, tức khắc toàn bộ tâm mèo đều lạnh đi.
Chẳng lẽ lần này không phải là “Hắn”?
Dư Gia Đường chưa từ bỏ ý định, anh cảm thấy có thể là bởi vì đối phương mang theo mắt kính nào đó, lại hoặc là do hắn là một người mù, không có biện pháp nào đối diện bình thường với anh nên mới có thể như vậy. Quyết định chờ sau này ở chung một đoạn thời gian thì sẽ nhìn nhìn lại.
Trong tay Bạch tổng cầm một cây gậy cho người mù, dưới sự chỉ dẫn của bí thư Lý, dò vị trí đi đến trên sô pha ngồi xuống.
Vị ông chủ Dương mới vừa rồi kia đã rời đi, trong phòng ngoại trừ bí thư Lý, ông chủ Phan của nhà cho mèo thì không còn người khác nữa.
“Tôi nhớ rõ, các anh nói lần này tổng cộng mang đến mười sáu con mèo chủng loại khác nhau?” Thanh âm Bạch tổng ôn hòa mà bình tĩnh.
Ông chủ Phan lập tức trả lời nói: “Đúng vậy Bạch tổng, đều đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc, chọn theo yêu cầu của ngài, mỗi một con đều thực an tĩnh ngoan ngoãn.”
Kỳ thật lời tuy là nói như vậy, nhưng hơn mười con mèo này mới bị đưa đến trong một căn phòng xa lạ, chung quanh lại còn có người xa lạ, dù an tĩnh thì cũng không an tĩnh được đến chỗ nào. Cùng lắm thì từng được huấn luyện, cho nên sẽ ngoan hơn mèo bình thường một chút.
Bạch tổng cười cười nói: “Vậy thì thật kỳ quái, sau khi tôi vào cửa chỉ thì nghe được tiếng của mười bốn con mèo phát ra thôi.”
Ông chủ Phan nghe không hiểu tiếng mèo kêu khác nhau chỗ nào, tỏ vẻ thực phục cái vụ này.
Bạch tổng lại nghiêng tai nghe xong một hồi, mở miệng: “Tôi nhớ rõ bí thư Lý nói với tôi trên bảng chủng loại có một con Ragdoll cùng một con Xiêm, tôi hình như không nghe được thanh âm của hai con này.”
“Xem dáng vẻ này thì chắc hai con này hẳn là thực ngoan ngoãn.”
Dư Gia Đường nghe vậy lập tức trừng sang con mèo Xiêm bên cạnh, đối phương cũng đang lườm anh.
Quả nhiên bị anh đoán trúng, con mèo Xiêm này là đối thủ cạnh tranh của mình!
Anh vội vàng meo meo vài tiếng mềm mại với quan hốt phân tương lai, “Chọn tôi chọn tôi chọn tôi!”
Bạch tổng nghe được tiếng anh kêu, tươi cười trên mặt sâu hơn một chút.
Đôi mắt uông lam của Dư Gia Đường sáng chói vô cùng, nhìn dáng vẻ của anh hấp dẫn hơn con mèo Xiêm nhiều lắm nè!
Không nghĩ tới ngay sau đó, Bạch tổng đã nói với bí thư Lý: “Quả nhiên tôi vẫn thích mèo Xiêm hơn một chút, vậy cứ chọn con mèo Xiêm kia đi.” Trước khi hắn mù đã rất thích mèo Xiêm rồi.
Dư Gia Đường: “……”
wtf!
Ragdoll vậy mà lại thua?
Bại bởi một con mặt cháy?
Dư Gia Đường hiển nhiên đã quên rằng hiện tại mặt anh cũng có một chút cháy, mà còn cháy lớn hơn cả con mèo Xiêm bên cạnh nữa.
Dư Gia Đường bảo trì bình tĩnh, chờ cốt truyện xoay ngược lại, nhưng mà mãi cho đến khi lồng sắt của anh bị đưa ra ngoài phòng, vị Bạch tổng kia vẫn không có thay đổi quyết định.
…… Thiệt ngược.
Đôi mắt quan hốt phân tương lai không tốt, anh hiểu được. Nếu đối phương không chọn trúng mình, Dư Gia Đường chỉ có tự tiến cử tranh thủ!
Lồng sắt chứa mèo là lồng sắt, nhưng cái độ cứng này, đối với Dư Gia Đường đạt được khen thưởng nhiệm vụ xếp loại cấp bậc S, các loại giá trị thuộc tính lớn nhỏ đều tăng lên một trăm điểm mà nói, hoàn toàn không là vấn đề.
Thời điểm anh ở thế giới thứ nhất, gia tăng giá trị thuộc tính, đã có thể khiến anh bẻ gãy xiềng xích cùng đào nát vách tường rồi.
Sau này lại tăng thêm nhiều như vậy, phá hư một cái lồng sắt nhỏ đựng mèo là dễ như trở bàn tay.
Sau khi tiến vào thang máy, Dư Gia Đường súc lực, hướng về phía một cái lồng sắt khác trong tay nam nhân tây trang khuân vác lồng mèo, hung hăng đâm qua, trong nháy mắt vài cái lồng sắt va chạm vào nhau, người nọ cũng hoảng sợ, phỏng chừng là bị thương tới tay nên để lồng sắt của Dư Gia Đường rơi xuống đất.
Lúc này cửa thang máy mở ra, Dư Gia Đường nhanh chóng từ trong lồng sắt nhảy vọt ra, cái đuôi màu lông đậm, xoã tung nâng cao chợt lóe mà qua trên hành lang.
Chờ lúc ông chủ Phan cùng mấy nam nhân tây trang phản ứng lại rồi đuổi theo, đã sớm không còn thân ảnh của Ragdoll.
“Đây là có chuyện gì? Con Ragdoll kia làm sao lại chạy ra? Lồng sắt không khóa lại sao?”
Bí thư Lý mang theo lồng sắt từ trong thang máy bước nhanh đi ra, “Hẳn là khóa rồi, chỉ là không biết con Ragdoll kia đã dùng phương pháp gì để phá hủy lồng sắt.”
Y đưa lồng sắt cho ông chủ Phan.
“Thật là xin lỗi, ông chủ Phan.” Chứng cứ lồng sắt đang bày ở đó, đây cũng không phải là trách nhiệm của bọn họ.
Ông chủ Phan vừa thấy dấu vết trên lồng sắt, liền biết cái mệt này hắn ăn chắc rồi. Dấu vết bị phá hư trên lồng sắt kia, không giống như một con mèo có thể làm ra được, lại càng không phải người làm.
Ông chủ Phan mới kiếm được một món tiền tuyệt bút từ chỗ Bạch tổng, cũng không muốn vì một con Ragdoll mà đắc tội những người này, vì thế cười nói: “Sao bí thư Lý lại nói như vậy chứ, số tiền mà Bạch cấp kia, vốn dĩ đã có thể mua hết cả đám mèo này rồi, chỉ là chạy mất một con mà thôi, không tính chuyện gì hết, ngài ngàn vạn lần không cần để ở trong lòng đâu.”
***
“Tìm được con mèo kia chưa?” Trước khi rời khỏi Club Quân Triều, bí thư Lý hỏi cấp dưới bên cạnh một câu.
“Còn chưa có, lại nói cũng thật kỳ quái, tôi đã âm thầm cho người tra xét theo dõi ở các hành lang rồi, đều không có phát hiện ra bóng dáng con Ragdoll kia, thật giống như con mèo này đã bốc hơi trong không khí vậy.”
Một nam nhân tây trang khác bổ sung: “Cũng có thể là con mèo kia vừa vặn vòng qua theo dõi.”
Bí thư Lý nghe vậy lắc đầu: “Chuyện này không có khả năng, toàn bộ theo dõi trong Club nhiều đến không thể đếm được, làm sao một con mèo có thể hoàn mỹ né qua tất cả theo dõi được chứ? Đây cũng không phải là quay phim khoa học viễn tưởng.”
Trên thực tế Dư Gia Đường thật đúng là đã tránh đi những cái máy theo dõi đó. Đương nhiên, không thể thiếu hệ thống bản đồ trợ giúp.
Chính anh không thể phát hiện ra tất cả theo dõi, nhưng hệ thống bản đồ lại có thể biểu hiện ra vị trí nơi theo dõi, do đó để anh tránh thoát được không thiếu cái nào.
Từ chỗ phòng điều khiển lấy ra đoạn ghi hình xem, cứ giống như là sau khi anh chạy ra từ trong lồng sắt, liền đột nhiên biến mất trong Club vậy.
Bạch Quân Châu lên xe trước, bí thư Lý hỏi hắn: “Bạch tổng, lồng mèo là để ở phía trước hay là đặt ở bên cạnh ngài?”
“Đặt ở đằng trước đi.”
Con mèo Xiêm bị người dắt theo lồng sắt bỏ vào trong xe, sau đó liền có vẻ có chút nôn nóng. Không chỉ đổi tới đổi lui ở trong lồng, cái mũi còn thường thường hít ngửi hai cái, phảng phất như ngửi được hương vị không giống bình thường ở trong xe vậy.
Bí thư Lý nhìn con mèo Xiêm kia, nhíu mày nghĩ, không phải ông chủ Phan nói đã huấn luyện rất tốt sao? Sao vừa lên xe liền nôn nóng như vậy?
“Nó làm sao vậy?” Bạch Quân Châu vốn dĩ đang nhắm mắt nghỉ ngơi một hồi, sau trận tai nạn xe cộ, đôi mắt của hắn xảy ra vấn đề, thân thể cũng vẫn luôn không tốt lắm, tinh lực mỗi ngày đều có hạn.
Bí thư Lý cũng không rõ ràng lắm, chỉ có thể trả lời: “Có thể là hương vị trong xe làm con mèo Xiêm này không quen?”
Bạch Quân Châu không nói nữa, khi đi ngang qua một con đường phố, hắn bảo bí thư Lý tìm một địa phương dừng xe lại nói: “Trạch Viễn, tôi nhớ rõ, phía tây con phố này có một cửa hàng vịt nướng rất ngon, cậu đi mua chút thịt vịt về đi.”
Trong lòng Lý Trạch Viễn kỳ quái, nhưng cũng không có hỏi nhiều, rất nhanh đã đi mua toàn bộ vịt nướng còn có chân vịt vịt cổ vân vân trở về.
Dư Gia Đường từ rất xa đã ngửi thấy hương vị vịt nướng, vì tránh né theo dõi để theo đuôi bí thư Lý đến bãi đỗ xe, anh dùng quá nhiều thời gian, đến bây giờ cũng vẫn chưa ăn cái gì, bụng rất đói.
Anh ở phía dưới tòa xe ngửi hương vị vịt nướng, rất muốn nhảy ra ngoài ngậm túi vịt nướng trong tay Lý bí thư đến trước mặt mình, ăn cho sảng khoái, nhưng lý trí lại nói cho anh biết không thể làm như vậy.
Anh nhịn chừng gần nửa giờ, đột nhiên một khối cổ vịt rớt xuống dưới, rơi xuống trên thảm xe—— cách vị trí Dư Gia Đường bò nằm chỉ có hơn mười cm!
Dư Gia Đường nhìn chằm chằm khối cổ vịt kia một hồi lâu, mấy phen do dự, vẫn không thắng nổi đói khát trong bụng, cùng bản năng khát vọng của động vật họ mèo đối với ăn thịt, vươn móng vuốt.
Anh sợ bị Bạch Quân Châu trên ghế sau bắt được, có chút khẩn trương, vói lại chút nhưng không được, lại vói một chút…… Hình như đã đẩy cổ vịt ra xa một chút rồi.
Thân thể Dư Gia Đường cẩn thận thoáng hoạt động về phía trước, lại một lần nữa vói móng vuốt qua ——
Thành công lột khối cổ vịt kia trở về!
Dư Gia Đường cắn một ngụm, hương vị tê cay lan tràn ở trong miệng, mùi vị này có chút giống vịt tuyệt vị ở thế giới ban đầu của anh, kỳ thật vịt của Chu Đen hương vị cũng không tồi đâu, cả hai loại anh đều thích ăn……
Ăn xong một khối cổ vịt, khi Dư Gia Đường đang nghĩ ngợi có thể có khối thứ hai không cẩn thận bị rơi xuống hay không, đã cảm thấy thân xe ngừng lại, đến nơi.
Lý Trạch Viễn dừng xe lại, mở cửa xe phía sau ra cho thủ trưởng.
Bạch Quân Châu không có lập tức xuống xe, mà duỗi tay quơ quơ về phương hướng tòa xe.
“Đến trạm rồi, đi nhờ xe còn chưa có ngồi đủ sao? Nếu không ra thì sẽ khóa em ở trên xe đấy.” Trong thanh âm của Bạch Quân Châu mang theo ý cười, nghe mà ôn nhu khiến lòng người giật mình.
Trong lòng Dư Gia Đường phỉ nhổ bản thân một phen, biết rõ đôi mắt của người nhìn không thấy thì trên cảm giác sẽ thực nhạy bén, lại còn không nhịn được “Bản tính ăn”.
“Mèow……” Dư Gia Đường thấp thấp kêu một tiếng, từ dưới tòa xe chui ra.
“Là con Ragdoll kia!” Lý Trạch Viễn kinh ngạc nói.
Bạch Quân Châu nhớ rõ thanh âm lúc trước của con Ragdoll, cho nên lúc nghe được Dư Gia Đường meo một tiếng, trên mặt cũng lộ ra một tia biểu tình ngoài ý muốn.
“Con Ragdoll này không có bị ông chủ Phan mang về sao?”
Lý Trạch Viễn giải thích nói: “Vốn đang muốn mang về, nửa đường nhóc con này không biết làm thế nào mà phá hỏng cái lồng sắt, sau đó chạy ra. Tôi đã cho người tìm trong Club thật lâu mà cũng không tìm được, không nghĩ tới nó lại ở trong xe.”
Lý Trạch Viễn cẩn thận nhớ lại một hồi, lại bổ sung nói: “Hẳn là trước đó thời điểm tôi lấy đồ ở trong xe, nó nhân cơ hội chui vào đi.” Lúc ấy y nghe được phía sau xe có tiếng va chạm, liền đi nhìn xem, nói vậy chính là lúc ấy bị con Ragdoll này trốn vào trong xe.
“Bạch tổng, có cần tôi mang nó trả cho ông chủ Phan không?”
Dư Gia Đường nghe vậy, vội vàng thò lại gần hai cái móng vuốt nhỏ nắm chặt ống quần Bạch Quân Châu, kêu meo meo: “So với tên mặt cháy kia tui vừa đẹp lại thông minh, hiểu chuyện lại săn sóc, có thể dẫn đường biết hộ chủ, bán manh, ấm giường, ngoại trừ ăn có chút nhiều ra, những phương diện khác quả thực là không thể hoàn mỹ hơn đâu!”
Bạch Quân Châu thực thích mèo, bằng không cũng sẽ không từ bỏ dùng chó dẫn đường, mà lựa chọn dùng mèo để dẫn đường. Con Ragdoll này cũng đã trải qua huấn luyện, nuôi một con là nuôi, hai con cũng là nuôi, nếu nhóc con này không muốn đi, vậy giữ lại cũng không sao.
“Không cần, cậu đưa tiền của con Ragdoll này cho hắn đi, coi như chúng ta chọn hai con.”
Lời này của Bạch Quân Châu vừa ra, Dư Gia Đường liền mừng rỡ qua lại cọ vòng quanh ống quần hắn, coi như cảm tạ đối với hắn.
Mà trong tay Lý Trạch Viễn dắt theo lồng mèo, mèo Xiêm thấy thế liền tức giận phát ra uy hiếp gầm nhẹ về hướng Dư Gia Đường.
Dư Gia Đường có thể giao lưu đơn giản với những con mèo khác, vì thế cũng rống trở về: “Hung cái gì, ta còn chưa chê mi chướng mắt, còn dám chê ta, mặt đen không dậy nổi à?”
Bạch Quân Châu bị hai đứa nó ồn ào đến đau đầu: “Đừng kêu nữa, còn kêu thì sẽ không cho hai đứa vào nhà đâu.”
Dư Gia Đường lập tức câm miệng, ưu nhã ngồi xổm, tiên khí nháy mắt trở lại trên người Ragdoll. Trước sau tương phản có thể nói là cực lớn, Lý Trạch Viễn nhìn mà cũng sửng sốt.
Mèo Xiêm lại không thể trực tiếp nghe hiểu tiếng người giống như Dư Gia Đường, lồng sắt của nó bị Lý Trạch Viễn vỗ vỗ, mới chậm rãi an tĩnh lại.
Lý Trạch Viễn đi theo Bạch Quân Châu vào Bạch gia, mở cửa chính là Bạch Đinh em trai của Bạch Quân Châu.
So với Bạch Quân Châu, bộ dạng Bạch Đinh chỉ có thể tính là ngũ quan đoan chính, tuổi tác hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi.
“Đại ca, anh đã trở lại rồi? Tử Lan đã làm xong đồ ăn, chỉ chờ anh thôi.”
Nguyễn Tử Lan là nam nhân mà Bạch Đinh cưới về, thời đại này đã tương đối khoan dung đối với hôn nhân đồng tính rồi, ở trong hào môn gia tộc cũng khá thường thấy.
Bạch Quân Châu ở bên ngoài đối với ai cũng đều một mực ôn nhuận hòa khí, đối với người em trai Bạch Đinh này thì lại rất lãnh đạm, hơi lên tiếng, liền định dùng gậy dẫn đường dò lên lầu.
Bạch Đinh lại thò lên: “Đại ca, nếu không để em đỡ anh đi đi, đôi mắt của anh……”
“Đôi mắt của tôi không đáng ngại, đây là địa phương tôi sống từ nhỏ đến lớn, tôi quen thuộc với nó hơn cậu nhiều. Cơm chiều tôi đã ăn ở bên ngoài rồi, cậu và Tử Lan ăn đi.”
Dư Gia Đường dựng lỗ tai nghe cuộc đối thoại của hai anh em này, tầm mắt anh đảo qua mặt Bạch Đinh, không sai sót thấy được một tia cứng đờ cùng bực tức trên mặt gã sau khi bị từ chối.
Trước khi tiến vào Bạch gia Lý Trạch Viễn sợ Dư Gia Đường chạy loạn, nên buộc dây mèo thật chắc rồi mới mang theo tiến vào. Bạch Quân Châu lúc ở nhà luôn không cho người nâng, nhưng đôi mắt hắn mới bị thương chưa có bao lâu, một chốc một lát căn bản là không thể thích ứng được.
Lý Trạch Viễn nhanh chóng đi qua đặt dây cột mèo vào trong tay hắn, trong lòng chỉ hy vọng con mèo này đủ cơ linh.
Bạch Quân Châu túm túm dây cột mèo trong tay, Dư Gia Đường ưỡn bộ ngực lông trắng lên nói hắn một tiếng: “Đi với trẫm.”
Trong nhà một vài gia cụ cỡ lớn rất ít khi thay đổi, nhưng có vài vật nhỏ như chậu hoa cảnh quan linh tinh, mỗi ngày lại đều sẽ bị người đặt ở những vị trí khác nhau.
Dư Gia Đường đi ở phía trước, gặp phải chướng ngại vật, liền kêu hai tiếng, hoặc là trực tiếp lấy lực đạo của mình lôi kéo Bạch Quân Châu thay đổi phương hướng.
Lúc đi đến trước cầu thang, Dư Gia Đường lập tức dừng lại, không vui dùng đuôi to vỗ đánh sàn nhà.
Bậc thang thang lầu cùng sàn nhà đều là chất liệu đá, sáng đến độ có thể soi ra bóng người. Mặt đất như vậy không phủ thảm đã thôi, ngay cả trên cầu thang cũng không phủ, hơn nữa bên trên còn có không ít vết nước, bởi vì màu sắc sàn nhà quá nhạt, cho nên chỉ liếc qua thì sẽ không thấy.
Bạch Đinh thấy Bạch Quân Châu dừng lại ở trước cầu thang, liền nói “Đại ca, con mèo này của anh đang đánh giá gì cầu thang vậy?”
“Sao lại có cảm giác như là đang soi ‘gương’ thế? Không nghĩ tới một con mèo mà cũng thích đẹp như thế ha ha.”
Dư Gia Đường: “……”
Tức giận, tức giận đến sắp không giữ vững được tiên khí Ragdoll nữa rồi.
“Soi gương cái gì, Bạch Đinh anh đang làm gì ở đó thế? Sao lại không đỡ đại ca đi lên lầu?” Nguyễn Tử Lan từ trong phòng bếp đi ra, cởi tạp dề trên người xuống, cười đi tới trừng mắt liếc nhìn Bạch Đinh một cái.
“Oan uổng quá, anh muốn đỡ đại ca, là chính anh ấy không cho.” Bạch Đinh vẻ mặt đau khổ.
Tầm mắt Nguyễn Tử Lan đảo qua trên gương mặt tuấn mỹ của Bạch Quân Châu, sau đó rơi xuống trên người con mèo Ragdoll hắn nắm trong tay.
“Con mèo này là Ragdoll nhỉ, em có người bạn cũng từng nuôi một con, chẳng qua con đó lông xấu lắm. Chỉ đặc biệt ngoan ngoãn.”
Bạch Đinh nghe vậy nói: “Có ngoan thì cũng không có khả năng ngoan bằng con này của anh anh đâu, con này đã từng được huấn luyện dùng để dẫn đường, tốn không ít tiền mua đấy.”
Nguyễn Tử Lan thấy Bạch Quân Châu đứng bất động, liền chủ động tiến lên muốn đi đỡ cánh tay Bạch Quân Châu: “Đại ca, em đỡ anh đi lên đi.”
Không đợi y thò lại gần, Dư Gia Đường đã meo ô một tiếng, tựa như đạn pháo mà xông lên đâm y lùi liên tiếp vài bước.
Kỳ thật anh căn bản là không dùng bao nhiêu lực đạo, một phần mười giá trí sức lực được gia tăng cũng không dùng đến, thật sự là tên Nguyễn Tử Lan quá yếu gà rồi.
Bạch Đinh cùng Lý Trạch Viễn giật nảy mình, mà con Ragdoll đâm người toàn vẹn kia, lại phảng phất như chưa từng làm cái gì cả, ưu nhã dạo bước chân ở bên chân Bạch Quân Châu.
Lý Trạch Viễn chần chờ nhìn mèo Ragdoll. Vẻ ngoài của Ragdoll thật sự rất xinh đẹp, lông tóc xoã tung, mặt búp bê, hình thể lại thuộc loại lớn trong các loại sủng vật mèo. Đặc biệt là cặp mắt mèo uông lam kia, thời điểm nhìn về phía người, đều làm cho cả trái tim người mềm nhũn hết.
Bạch Quân Châu thích mèo, Lý Trạch Viễn đi theo hắn đã thời gian dài, cũng trở nên rất thích loài động vật nhỏ tên mèo này. Con Ragdoll này thật sự không giống như là có sức lực lớn đến độ, có thể đánh cho người lui lại như thế.
Nhưng y lại nghĩ tới lồng mèo bị phá hư trước đó, cho nên mới sẽ chần chờ.
Tuy rằng Bạch Quân Châu nhìn không thấy, nhưng hắn nghe thanh âm đại khái cũng có thể đoán ra được một chút, liền nói “Nguyễn tiên sinh thứ lỗi, con mèo này của tôi mới vừa mua về, khả năng là còn chưa quen thuộc với hoàn cảnh, tính tình có chút nóng nảy…… Chẳng qua, về sau Nguyễn tiên sinh vẫn là không nên tùy ý tới gần nó là tốt nhất.”
Nguyễn Tử Lan sắc mặt khó coi, trong lòng không khỏi bị đè nén, y cũng không thể nói là vừa rồi kỳ thật không phải y muốn tới gần con mèo, mà là muốn tới gần Bạch Quân Châu được đúng không? Một ngụm một tiếng Nguyễn tiên sinh, là đang sợ người khác biết bọn họ kỳ thật có quen biết nhau sao?
Thời điểm cao trung Nguyễn Tử Lan và Bạch Quân Châu học cùng một trường học, khi đó đã từng theo đuổi hắn, chỉ là bị cự tuyệt. Sau đó Bạch Đinh lại theo đuổi Nguyễn Tử Lan, y rụt rè một đoạn thời gian liền đáp ứng xuống.
Bạch Đinh dù có không đàng hoàng đến mấy, thì cũng là em trai Bạch Quân Châu, nếu như không ở bên cạnh gã, đời này Nguyễn Tử Lan cũng không thể cùng người như Bạch Quân Châu ở cùng dưới một mái hiên, mỗi ngày đều gặp mặt được.
Lúc ấy y cũng từng nghĩ, sau khi gả cho Bạch Đinh liền sẽ từ bỏ tâm tư đối với Bạch Quân Châu, hảo hảo sinh hoạt với Bạch Đinh, chỉ là số lần thấy được người trong lòng càng nhiều, trong lòng y lại càng không bỏ xuống được, mỗi lần nhìn thấy Bạch Đinh, liền sẽ lấy Bạch Quân Châu ra đối lập với gã.
Sau đó sẽ khó tránh khỏi mà tâm sinh không cam lòng, vì cái gì y lại không phải gả cho nam nhân như Bạch Quân Châu chứ? Vì cái gì y lại phải gả cho tên phế vật Bạch Đinh chẳng làm được trò trống gì chứ?
Sau khi Nguyễn Tử Lan gả đến Bạch gia liền chuyên tâm xử lý công việc trong nhà, không lại đi ra ngoài công tác nữa, ở nhà danh tiếng rất tốt, Bạch Đinh cũng thường thường đi ra ngoài với đám bạn bè hỗn loạn của gã, khoe khoang bà xã nhà mình còn hiền huệ hơn cả nữ nhân.
Hai người kết hôn chưa đến mấy năm, ngày thường Bạch Đinh vẫn luôn rất giữ gìn Nguyễn Tử Lan, chỉ ngoại trừ ở trước mặt Bạch Quân Châu.
Nguyễn Tử Lan ôm bụng, làm bộ như bị đâm rất đau, Bạch Đinh thấy vậy liền nói: “Tử Lan, một con mèo thì có thể có bao nhiêu sức lực chứ, lại đây, anh mang em đi bôi chút thuốc, nghỉ một lát là sẽ không có việc gì nữa.”
Chờ hai người đi rồi, Bạch Quân Châu mới nói với Lý Trạch Viễn: “Nhìn xem trên cầu thang có vấn đề gì hay không.”
Lý Trạch Viễn theo tiếng vội vàng đi qua xem xét kỹ, phát hiện bên trên có một tầng vết nước thực mờ, cũng không biết là do khi quét tước vệ sinh trong nhà bảo mẫu không cẩn thận để lại, vẫn là do người khác.
Ở trong Bạch gia xử lý việc nhà không chỉ có bảo mẫu, mà còn có Nguyễn Tử Lan.
Lý Trạch Viễn gọi bảo mẫu tới, hai người mau chóng xử lý sạch sẽ trên cầu thang.
Trên thềm đá không có nước nữa, Dư Gia Đường lập tức mang theo quan hốt phân lên lầu, động tác nhanh nhẹn, cũng sẽ không để Bạch Quân Châu cảm thấy nhanh.
Lúc này Lý Trạch Viễn mới phản ứng lại được, lý do vừa rồi con Ragdoll này không lên lầu, là bởi vì phát hiện vết nước trên thềm đá?
Hiện tại mèo đều tinh như vậy sao? Hay là nói nhà cho mèo có từng huấn luyện nhằm vào phương diện này?
Lý Trạch Viễn dẫn theo mèo Xiêm theo sau, khi đi theo Bạch Quân Châu tiến vào thư phòng, Dư Gia Đường cọ nhảy qua đây, mông dẩu lên, đuôi to vừa kéo đóng cửa lại.
Một người một mèo, cứ vậy mà nhốt bọn họ ở bên ngoài.
Lý Trạch Viễn: “……”
Trong nhà có thêm hai con mèo, Bạch Quân Châu cảm thấy bản thân bận hơn rất nhiều, đầu tiên hắn phải giải quyết chính là vấn đề hai con này vừa gặp mặt liền xông vào xáp lá cà nhau.
Lúc trước hắn có nghe nói mèo Ragdoll phần lớn đều trầm ổn đoan trang (?), tính nết ôn hòa, giá trị nhan cùng tính cách là có quan hệ trực tiếp, nhưng vài ngày sau khi hắn nuôi, liền phát hiện con này của mình là một cái ngoại lệ.
Dùng cách nói của Lý Trạch Viễn mà nói, thì chính là giá trị nhan và công phu đánh nhau là có quan hệ trực tiếp.
Mỗi ngày Ragdoll cùng mèo Xiêm, chỉ cần chạm mặt tất sẽ đánh nhau, mỗi lần đánh nhau Xiêm đều sẽ thua, cuối cùng Ragdoll còn cường thế không cho phép Xiêm cáo trạng với Bạch Quân Châu, ngay cả tới gần cũng không thể tới gần.
Buổi tối ngủ cũng là Ragdoll ngủ ở trong phòng Bạch Quân Châu, Xiêm ngủ dưới lầu.
“Tôi cảm thấy còn như vậy nữa chỉ sợ là Caramel sẽ mắc bệnh trầm cảm mất, nếu không thì Trạch Viễn, cậu mang Caramel về nuôi đi, nó đã được huấn luyện rồi, nuôi sẽ không có phiền toái gì đâu.”
Lý Trạch Viễn không tiêu thụ nổi Ragdoll, nhưng đối với con mèo Xiêm này…… vẫn rất là đồng tình, nghe ông chủ nói như vậy, lập tức nói: “Vậy được, Caramel trước cứ để tôi nuôi, khi nào ngài muốn nhìn nó, tôi sẽ mang tới đây ngay.”
“…… Có Tiếu Tiếu ở đây, phỏng chừng tôi có muốn gặp Caramel thì cũng khó lắm.” Tiếu Tiếu là cái tên mà Bạch Quân Châu đặt cho Ragdoll.
Bạch Đinh thường xuyên bịa đặt nói con Ragdoll này thích làm đẹp, còn thích cười hơn cả con gái, Bạch Quân Châu dứt khoát liền đặt cho nó cái tên gọi “Tiếu Tiếu”.
Dư Gia Đường vẻ mặt lạnh nhạt nằm ở trên bàn làm việc trong thư phòng, cái đuôi thùng thùng vỗ phủi mặt bàn biểu đạt bản thân bất mãn.
Tiếu Tiếu con quỷ! Không nghĩ tới Bạch tổng lại là người đặt tên phế như thế!
“Trạch Viễn, cậu có cảm thấy, mỗi lần tôi kêu tên Tiếu Tiếu, nó đều sẽ dùng cái đuôi chụp cái bàn hay không?”
Lý Trạch Viễn cũng phát hiện ra vấn đề này, y cảm thấy rất có thể là do Ragdoll không hài lòng với cái tên của mình. Nhưng ông chủ thực thích cái tên này, cho nên y khó mà nói ra quá trực tiếp.
“Có thể là phản ứng khá lớn đối với cái tên này đi?”
Bạch Quân Châu lại hô một tiếng: “Tiếu Tiếu, lại đây.”
Dư Gia Đường không nhúc nhích.
Bạch Quân Châu đứng dậy muốn đi tới, trong tay hắn không có gậy dẫn đường, Dư Gia Đường thấy thế vội vàng nhảy xuống cái bàn, hất đuôi chạy tới.
“Không thích cái tên ‘Tiếu Tiếu’ này như vậy sao? Lúc trước tôi đặt cho em cái tên Mỹ Mỹ, em không đồng ý, Tiếu Tiếu cũng không thích…… Ai.” Trên mặt Bạch Quân Châu một bộ biểu tình “Em thật khó hầu hạ”.
“……” Thiệt phiền, muốn gọi thì cứ gọi đi, chuyện có tí xíu, cũng thở ngắn than dài. Dư Gia Đường nhảy đến trong lòng ngực hắn, tìm một tư thế thoải mái nằm.
*
Thế giới nhiệm vụ trước đó Dư Gia Đường có tích được rất nhiều giá trị ăn ý, ấn theo tỉ lệ tương đương thì còn có mấy trăm điểm, anh dùng một bộ phận để tăng cường năng lực giao lưu giữa anh và Bạch Quân Châu.
Bạch Quân Châu phát hiện giao lưu giữa bản thân và mèo Ragdoll càng ngày càng thông thuận, ngay từ đầu còn cảm thấy kinh ngạc, sau đó lại khôi phục bình tĩnh, như là cũng không quá để ý đến loại chuyện kỳ quái này.
Trên thực tế, chuyện có thể khiến đáy lòng Bạch Quân Châu để ý, xác thật cũng không nhiều lắm.
Ngay từ đầu Dư Gia Đường còn cảm thấy, quan hốt phân ôn nhu tính tình tốt như Bạch tổng, sau khi hai bên có thể giao lưu bước đầu, bốn trị số nhiệm vụ lớn liền hẳn là rất dễ xoát, sau khi ở chung vài ngày, mới phát hiện căn bản là không có đơn giản giống như anh nghĩ!
Bạch Quân Châu trời sinh tính ôn hòa, ngoại trừ hơi lãnh đạm với hai chồng chồng Bạch Đinh ra, đối với những người khác đều là thái độ giống nhau, không có gì phân biệt cả.
Hắn tương đối chăm sóc Dư Gia Đường, dù cho đôi mắt không tiện, nhưng vẫn đang thích ứng, chỉ cần hắn có thể tự tay làm cho Dư Gia Đường, liền rất ít khi giao cho người khác.
Trong lòng Dư Gia Đường còn buồn bực, Bạch Quân Châu săn sóc với anh như vậy, mọi chuyện đều không qua tay người khác, nhưng tại sao giá trị sủng ái lại không thấy tăng một chút nào?
Thật là không có một con số giá trị nào, cho tới bây giờ vẫn là quả trứng ngỗng.
Có đôi khi nhìn giá trị sủng ái bằng không, lại cảm thụ được Bạch Quân Châu chăm sóc cẩn thận tỉ mỉ, khuôn mặt tuấn tú luôn mang vẻ cười ôn hòa, Dư Gia Đường sẽ mạc danh run run một trận.
*
Bạch Quân Châu phát hiện hai ngày này, mèo Ragdoll trở nên có chút sợ hãi hắn, ngủ cũng thành thành thật thật ở trong ổ mèo, không có nửa đêm trộm đi lên giường hắn, cũng không có vào buổi sáng sau khi người hầu đưa bữa sáng tới, nhân thời gian hắn đang rửa mặt, vọt lên ăn sạch sành sanh bữa sáng của hắn luôn.
Hắn không có tức giận, mà thực kiên nhẫn chờ cho Dư Gia Đường lại lần nữa thân cận.
Lý Trạch Viễn có đôi khi sẽ tới Bạch gia hỗ trợ, hẳn là ở nhà y đã quen hầu hạ Caramel, vừa nhìn thấy Dư Gia Đường từ bên ngoài nhảy qua cửa sổ trở về, liền muốn ôm anh đi tắm rửa.
Nửa đường gặp phải Bạch Quân Châu, Dư Gia Đường bị hắn tiếp qua: “Tiếu Tiếu nếu đã do tôi mua về, vậy nó chính là trách nhiệm của tôi, chuyện của nó đều do tôi tự tay tới làm.”
Dư Gia Đường lúc này mới bừng tỉnh, trách không được tuy Bạch Quân Châu chăm sóc anh như vậy, giá trị sủng ái lại vẫn không thấy tăng, thì ra là ở trong lòng đã đem anh trở thành một phần trách nhiệm!
Sau khi hiểu được điểm này, Dư Gia Đường không còn lại cảm thấy Bạch Quân Châu quái quái, do đó có chút sợ hắn nữa.
Chỉ là không khỏi phát sầu, thế này thì xoát điểm kiểu gì đây? Trở thành trách nhiệm, vậy tức là ở trong lòng Bạch Quân Châu việc chăm sóc anh chính là đương nhiên, cứ như vậy, còn có khả năng biến chất thành sủng ái sao?
Lúc Dư Gia Đường tắm rửa là phải dùng sữa tắm chuyên môn, phòng tắm có một cái chậu lớn, là bồn tắm rửa chuyên dụng của anh.
“Tiếu Tiếu, chỉnh nước ấm chút đi, hiện tại nóng quá.” Bạch Quân Châu thử thử nhiệt độ nước, sờ sờ sống lưng mèo Ragdoll nói.
Dư Gia Đường nhảy đến trên ghế, sau đó dùng móng vuốt nhẹ nhàng đẩy khóa vòi một chút, meow một tiếng: “Hiện tại còn nóng nữa không?”
Bạch Quân Châu gật gật đầu: “Được rồi, có thể tắm.”
Nói xong hắn liền cầm vòi hoa sen trút xuống, chính xác nhắm ngay mèo Ragdoll còn đang ngồi xổm trên ghế.
Ragdoll toàn thân xù xù mềm xốp trong nháy mắt biến thành mèo rớt nồi canh.
Dư Gia Đường lau mặt, “Bạch tổng, trước khi anh ra tay không thể chờ tui chuẩn bị tốt được sao?”
Bạch Quân Châu bật cười: “Tôi cho rằng em vẫn đang chuẩn bị đó chứ, em biết tôi nhìn không thấy mà.”
Dư Gia Đường nín thở, nhìn không thấy vậy mà vẫn còn chính xác như vậy, quả thực là không có thiên lý, vì cái gì lại sẽ có loại kỹ năng gian lận này chứ?
“Lưng.”
“Chân trước.”
“Bụng.”
Dư Gia Đường nói đến bộ phận nào, Bạch Quân Châu liền dùng bàn chải chải nơi đó, một người một mèo phi thường phối hợp, chải xong một lượt tiếp tục bôi một tầng sữa tắm, sau đó tiếp tục chải.
Tắm xong một lượt cho Dư Gia Đường, quần áo trên người Bạch Quân Châu cũng đã ướt không ít, dứt khoát cởi quần áo cùng tắm chung luôn.
“Tiếu Tiếu, tới xoa xoa lưng cho tôi.” Bạch Quân Châu khom lưng nói.
“Ngày hôm qua không phải mới xoa rồi sao, sao bây giờ lại muốn xoa nữa?” Trong miệng kêu meow meow, Dư Gia Đường vẫn nhảy đến trên lưng hắn, nắm tắm khăn lên xoa qua lại cho hắn, xoa xong lại bôi sữa tắm.
“Tiếu Tiếu, ngày mai tôi phải khôi phục đi làm bình thường, từ vụ tai nạn xe cộ đến bây giờ đã qua hơn nửa năm rồi, vẫn luôn không đi công ty, khó tránh khỏi sẽ có lời đồn đãi, sinh ra ảnh hưởng mặt trái.”
Dư Gia Đường biết đôi mắt Bạch Quân Châu sẽ bị thương, là bởi vì trước kia từng gặp phải một trận tai nạn xe cộ. Tình hình cụ thể thì anh không rõ ràng lắm, chỉ biết là có quan hệ với Bạch Đinh. Cho nên Bạch Đinh mới có thể áy náy như vậy, vẫn luôn muốn bồi thường hắn.
“Ngày mai mấy giờ đi làm, tôi đi cùng anh.” Anh là mèo dẫn đường, khẳng định phải như hình với bóng với chủ nhân rồi.
“8 giờ, đến lúc đó em kêu tôi rời giường.”
Dư Gia Đường: “……”
“Tôi cảm thấy kỳ thật công tác ở nhà cũng khá tốt mà,” tại sao lại luẩn quẩn trong lòng nhất định phải dậy sớm đi làm cơ chứ, “Thân thể anh còn chưa có khôi phục, mỗi ngày đều cần lượng giấc ngủ thật lớn thì mới được, anh đi công ty sớm như vậy, làm sao có thể thức dậy được chứ?”
Bạch Quân Châu súc rửa thân thể, nước ấm theo thân hình cao dài của hắn chảy xuống, giọng nói của hắn có chút mơ hồ ở trong phòng tắm khí nóng bốc hơi.
“Tôi dậy không nổi, cho nên mới bảo em kêu tôi dậy đó.”
Cũng không biết có phải là do thân thể Bạch Quân Châu quá đẹp hay không, mà làm Dư Gia Đường vẫn luôn nhịn không được cứ muốn liếc qua, cuối cùng dứt khoát quay lưng lại, làm một con mèo quân tử.
“Bạch tổng, cũng đâu phải là tôi chưa từng kêu anh, hai ngày trước anh còn bảo tôi kêu anh rời giường chạy bộ, kết quả thì sao? Anh thiếu chút nữa đã coi tôi thành đồng hồ báo thức mà ném ra bên ngoài cửa sổ rồi.”
Bạch Quân Châu nghe anh lại nhắc tới chuyện này, nhịn không được mà lau một phen bọt nước trên mặt, cười sờ đến bé mèo bên người, sờ soạng một hồi, phát hiện mèo Ragdoll vẫn luôn đưa lưng về phía hắn, chân trước nâng lên ghé trên vách tường, sau đó mặt mèo cùng móng vuốt dán chặt vào nhau.
“Tiếu Tiếu, em làm gì vậy?”
“Không có gì, tôi chỉ là sợ nhìn anh ở trần nhiều quá, sẽ phải phụ trách đối với anh. Tôi còn trẻ, không muốn kết hôn.” Dư Gia Đường bịa ra một cái lý do.
Bạch Quân Châu: “……”
“Tiếu Tiếu, tôi nhớ rõ hình như em là một con mèo đực nhỏ.”
“Sai! Tôi là mèo đực, nhưng không hề nhỏ, tôi rất lớn.” Dư Gia Đường cực sốt ruột, liền quay qua dùng móng vuốt chỉ vào hắn phản bác.
Sau đó anh liền phát hiện bởi vì chênh lệch chiều cao giữa bọn họ, mà góc độ anh nâng móng vuốt lên, vừa vặn chỉ về hướng bộ vị không thể miêu tả nào đó của Bạch tổng.
Danh sách chương