Tuy rằng sau khi livestream kết thúc, cảnh sát đã tiến hành phong toả mọi video và chủ đề liên quan tới livestream tử vong, nhưng ảnh hưởng vẫn rất to lớn. Dù sao trong lúc đó, số lượng người xem đã đột phá lên một triệu năm trăm ngàn người.

Thế là trong một buổi chiều nóng nực lại tẻ nhạt, mọi người đều không thể dừng miệng bàn tán.

"Livestream lần này thật kích thích. Không biết lần phát sóng tiếp theo của Nhà Thiết Kế Tử Vong là bao giờ?"

"Đúng vậy, sau khi xem xong có chút chán. Trên thế giới này có rất nhiều cặn bã, Nhà Thiết Kế Tử Vong vẫn nên góp thêm chút sức!"

"Các anh nghĩ Nhà Thiết Kế Tử Vong dáng dấp ra sao? Hay là kiểu, người gặp người tránh?"

"Không biết nữa, nói không chừng là lái xe taxi, hoặc là nhân viên thu ngân, hoặc là giáo viên. Thậm chí, có khả năng hắn chính là người quen của chúng ta."

"....."

Mọi người nhao nhao nghị luận, suy đoán, tưởng tượng.

Mặt khác, do chịu ảnh hưởng của sự kiện livestream lần này, hình ảnh bệnh viện thành phố giảm sút nghiêm trọng. Một người Giang Học Nhân, huỷ nửa cái bệnh viện. Thậm chí có rất nhiều bệnh nhân ở khu nội trú hô hào muốn về nhà. Lãnh đạo bệnh viện cấp tốc tổ chức hội nghị, sau đó quyết định để các y bác sĩ tăng cường trấn an bệnh nhân và gia đình; đồng thời miễn giảm một số phí khám bệnh thông thường; cũng đưa ra lời hứa sẽ cẩn thận giám thị tất cả các nhân viên y tế.

Một loạt các biện pháp nêu trên, được triệt để áp dụng.

"Cái chết của bác sĩ Giang, dẫn động cải cách y tế."

Nguyên bản tiêu đề là "Nhà Thiết Kế Tử Vong, đi đầu trong cải cách y tế". Nhưng sau khi thấy các tin tức liên quan bị phong toả, người viết liền ngấm ngầm thay đổi cái tên, chỉ sâu kín nói một ít về Nhà Thiết Kế Tử Vong. Có điều tất cả mọi người đều minh bạch, nhìn bình luận liền biết.

"Streamer trâu bò! Thôi chết, chữ "streamer" liệu có bị phong sát không?"

"Nhà báo cũng thật khổ, thôi hôm nay tôi sẽ không mắng anh."

"Chờ mong kỳ sau, không biết sẽ là cặn bã nào? Có phải hay không mấy thằng bán xổ số? Cả ngày tìm mấy đứa nhà báo ngu xuẩn viết quảng cáo gạt tôi mua xổ số, lão tử ban đầu có một triệu, hiện tại chỉ còn một trăm khối!"

"Đại ca chúng tôi biểu thị không phục, nói có thể một cước đá bay Nhà Thiết Kế."

"Lầu trên bị phong sát rồi à? Streamer vừa mới gọi điện thoại cho tôi nói, mục tiêu livestream kỳ sau là đại ca nhà anh."

"...."

Dương Triếp mở điện thoại, nhìn tin tức.

Hiện tại là thời điểm giao mùa giữa xuân và hạ, nhiệt độ không khí lên cao, người rất dễ cảm thấy mệt mỏi rã rời. Dương Triếp nhìn trong chốc lát, mắt có chút hơi mệt, ngáp một cái, nằm uỵch xuống giường. Con ngươi nhìn về mấy bộ y phục trên mắc treo, đều là quần áo mùa đông. Bây giờ bên ngoài, mọi người đều mặc áo ngắn tay với quần đùi. Hắn lại một bộ cũng không có. Nếu như mặc đống quần áo hiện tại ra ngoài, khẳng định sẽ bị coi là quái nhân. Hắn không thích quá nhiều ánh mắt tập trung trên người mình.

Nghĩ đến đây, Dương Triếp ngồi dậy, cầm hơn bảy nghìn khối trên bàn rời khỏi nhà trọ.

Phía ngoài mặt trời lên cao, các cô gái đi lại trên đường cơ hồ đều lấy túi che chân trắng.

Dương Triếp bước đi, sắc mặt lạnh lùng, không để ý tới, trực tiếp hướng về một trung tâm bán quần áo ở cách đó không xa.

Lúc đầu nghĩ, tùy tiện mua mấy món quần áo mùa hè sẽ rất đơn giản, kết quả phát hiện hắn quá ngây thơ. Có đủ mọi loại quần áo sắc màu rực rỡ, hơn nữa đại bộ phận đều loè loẹt, chọn lựa vô cùng phiền phức.

"Khó trách phụ nữ mua một bộ quần áo đều có thể thử đến trưa!" Dương Triếp trong lòng oán thầm, dạo một vòng quanh trung tâm, gần một giờ sau đi xuống.

Đang lúc hắn chuẩn bị đổi sang địa phương khác, một cửa hàng tên Thiên Thạc liền lọt vào tầm mắt của hắn.

Nữ nhân viên cửa hàng mặc quần jean bó sát, áo sơ mi trắng, rất xinh đẹp, nhiệt tình chạy ra đón tiếp hắn.

Sau khi được giới thiệu, Dương Triếp chọn lấy vài cái áo sơ mi ngắn tay đơn giản, hai chiếc quần thường màu đen, một đôi giầy thể thao màu đen, ngay cả thử cũng không thử, trực tiếp cầm ra thanh toán.

Một chồng tiền mặt đỏ sấp được lấy ra, mấy nhân viên bán hàng chấn động như gặp thiên nhân.

"Oa, chưa bao giờ thấy người nào mua đồ thống khoái như vậy, ngay cả thử đồ cũng không cần?"

"Có cảm thấy anh ta rất đẹp trai không?"

"Không chỉ đẹp trai, còn rất lạnh lùng!"

"Chẳng lẽ là đang tỏ vẻ?"

"Bằng vào kinh nghiệm nhiều năm của tôi, khí chất đó là bản chất bên trong!"

Tổng cộng tiêu phí 4800 khối. Dương Triếp gật gật đầu. Số tiền này lúc trước hắn chắc sẽ đau vài ngày. Nhưng bây giờ thì khác, tùy tiện mở một lần livestream tử vong, vài phút là kiếm được. Đương nhiên nếu rút ra ít, đó lại là chuyện khác.

Dương Triếp nhìn một chút tiền mặt trong tay, ánh mắt sắc bén, trực tiếp lấy ra một chồng.

"Xoát xoát xoát..."

Đếm tiền xong, hơn bốn ngàn khối, không thiếu một tờ. Lần này ngay cả nhân viên thu ngân cũng nhìn Dương Triếp như gặp thiên nhân.

Nữ nhân viên cửa hàng phụ trách tiếp đón Dương Triếp nhanh chóng đem quần áo cất vào hai cái túi, sau khi Dương Triếp thanh toán xong liền đi tới phía trước.

"Tôi có thể chụp chung với anh một tấm ảnh được không?"

Một nữ nhân viên khác đã cầm điện thoại di động lên sẵn, chuẩn bị chụp hình.

Dương Triếp kinh ngạc, lúc này mới phát hiện ánh mắt mọi người đều nhìn về phía hắn. Trong lúc vô tình, biểu hiện của hắn đã chinh phục những cô gái chưa có nhiều kinh nghiệm sống này.

Càng không thích bị chú ý, kết quả lại phát hiện mình trở thành tiêu điểm.

Dương Triếp nhận lấy đồ vật, sắc mặt không đổi, lạnh lùng như thường: "Không, thứ lỗi." Nói xong nghênh ngang rời đi.

Gương mặt nữ nhân viên cửa hàng kia ửng đỏ. Cô từng vô số lần cự tuyệt lời mời của những anh chàng đẹp trai, không nghĩ tới bây giờ cũng bị cự tuyệt, chỉ còn lại một bóng lưng lãnh khốc vô tình.

"Trời ạ! Anh chàng này thật lạnh lùng!"

"Tiểu Viên, đừng thương tâm, ra đây chị ôm một cái..."

Rời khỏi cửa hàng, bởi vì quần áo trên tay tương đối nhiều, Dương Triếp quyết định đón xe taxi. Một bên nghe nhạc, một bên xem tin tức trên điện thoại di động.

Thời điểm Dương Triếp đang nhấm nháp hưởng thụ buổi chiều lúc "về hưu", Tổ chuyên án số 0 lại bị bịt kín bởi một tầng mây đen.

"Nhà Thiết Kế Tử Vong không nằm trong danh sách này!" Lâm Cửu Nguyệt nói.

"Chuyện gì xảy ra?" Vu Kiện hỏi.

Lâm Cửu Nguyệt đáp: "Danh sách này là một cái bẫy. Tôi vừa mới kiểm kê lại, phát hiện bên trong thiếu mất 7768 khối. Danh sách của chúng ta chỉ dùng để đánh lạc hướng!"

"Hơn bảy nghìn khối đâu? Có thể tra được chuyển đi đâu không?"

"Tra không được, giống như bốc hơi!"

Vu Kiện hung hăng cắn răng. Đến gần đáp án, kết quả lại là bọt nước.

"Chết tiệt!"

Vừa mới nói xong, cờ-rắc một tiếng, cửa phòng Tổ chuyên án số 0 bật mở, một người đi vào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện