Lời editor: Nguyên văn là Đông Nam Phá Quân, Vô Nhân Khả Đáng (东南破军,无人可挡). Ở đây ám chỉ chòm sao Phá Quân trong tử vi học. Là một chòm hung và hao tinh - hao trong hao tổn, phá hoại
...
Sau khi cậu thanh niên rời đi, người đàn ông vẫn ngồi như một pho tượng đá.
Góc tường có buộc một con sói hoang. Giờ phút này lông mao nó dựng đứng, móng vuốt sắc bén cắm sâu trên mặt đất. Nó đang hơi cúi đầu nhìn chủ nhân của mình, đôi mắt lóe hàn mang bén nhọn.
Buổi chiều, sơn thôn yên tĩnh đột nhiên nghị luận ầm ĩ.
"Con trai lão Giang bị giết chết trên livestream!"
"Rất tàn nhẫn, nghe nói là bị ép thành đống thịt!"
"Tôi nói chứ, đáng đời, người đang làm thì trời đang nhìn. Hắn giết nhiều trẻ con như thế, còn ăn thịt người, quá vô nhân tính!"
"Đúng vậy, thôn chúng ta làm sao lại có loại người này, ngay cả súc sinh cũng không bằng! Đáng hận!"
"Đáng thương cho lão Giang. Nuôi dưỡng ra một đứa con trai tài giỏi, bây giờ lại trở thành tội phạm giết người. Vợ cũng chết. Hiện tại lẻ loi trơ trọi một mình."
Thôn nhỏ náo nhiệt, bàn chuyện trên trời dưới biển.
"Ô ô ô..."
Con sói hoang trong góc phát ra từng tiếng gầm nhẹ.
Chỉ thấy một người đàn ông biểu cảm âm trầm đi đến. Khuôn mặt bên trái có vết sẹo nổi bật rất dài, giống như bị đao chém, vô cùng đáng sợ.
Người đàn ông mặt sẹo lạnh lùng liếc mắt về phía sói hoang bên trong. Sói hoang liền cúi thấp đầu, tiếng gầm gừ biến mất.
"Lão Giang, sự tình của Học Nhân..."
"Tôi đã biết, nó giết người thì cũng thôi đi, nhưng lại giết và ăn thịt trẻ con, không có lấy một điểm ranh giới cuối cùng, chết chưa hết tội. Nó đáng chết! Lão Giang nhổ ngụm khói đặc, thông suốt đứng lên. Trong chốc lát, sói hoang trực tiếp ngồi dậy, ánh mắt sắc bén như đao vậy mà trở nên vô cùng dịu dàng ngoan ngoãn.
"Nhưng việc nào ra việc đấy! Giết người thì đền mạng, Nhà Thiết Kế Tử Vong giết con trai tôi, tôi muốn hắn nợ máu phải trả bằng máu!"
"Nhà Thiết Kế Tử Vong cũng không phải dạng tầm thường, cảnh sát vẫn luôn chưa bắt được hắn!"
"Hắn rất lợi hại, nhưng anh cũng đừng quên tôi là ai!"
"Tôi đương nhiên sẽ không quên! Năm đó anh một người cầm dao chém giết mười bảy nhân mạng, bên hông treo đầy đầu người, tôi đến nay vẫn khó quên. Nhưng năm đó anh cơ bản đã hiểu rõ tình huống trên người đối phương. Hiện tại Nhà Thiết Kế Tử Vong thần long thấy đầu không thấy đuôi. Ngay cả dáng dấp hắn ra sao, ở đâu cũng không biết, anh làm sao đấu?"
"Đây là chuyện của tôi, không có quan hệ gì với anh! Năm đó lão thầy bói kia từng nói, con trai tôi bản chất máu tanh tàn nhẫn, khuyên tôi đặt tên nó là Học Nhân, mong nó sau này luôn học cách làm người, đồng thời trước hai mươi tuổi không thể rời núi, nếu không sẽ máu chảy ba trượng, chết không toàn thây. Lúc ấy nghe xong, tôi trực tiếp đào một con mắt của lão, mắng lão có mắt không tròng, vậy mà giờ điều lão phán lại trở thành sự thực. Hiện tại, Giang Lân tôi không chút vướng víu, y như năm đó, một mình một dao là được. Anh về đi!" Giang Lân nói xong, quay người vào phòng.
Người đàn ông trong vườn vẫn đứng sừng sững như trụ đá.
"Ba!"
Châm một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu. Sự tình của lão thầy bói năm đó hắn cũng biết, bởi vì người cuối cùng đưa tiễn lão là hắn. Trước khi đi, lão còn nói một câu mà ngay cả Giang Lân cũng không biết.
"Đông Nam Phá Quân, không ai có thể ngăn cản!"
"Thành phố Thượng Hải không phải ở hướng đông nam sao?"
"!!!"
Giang Lân rất nhanh thu thập xong, khinh trang thượng trận, chỉ mang theo chút vật dụng cùng một con dao găm đen như mực.
"Sao còn chưa đi?"
"Mệnh của Lý Khai Sơn tôi là anh cho, chuyến này, tôi đi cùng anh!"
Giang Lân thấy hắn đã quyết, cũng không nói thêm, gật gật đầu: "Năm phút nữa, chờ anh ở phía đông thôn!"
Lý Khai Sơn quay người rời đi, Giang Lân thì đến bên góc tường, đưa tay sờ sờ lông mao của sói hoang, sau đó cởi vòng cổ cho nó.
"Mày đi đi, sói không nên bị nuôi nhốt. Mày trời sinh là sát thủ, không phải chó giữ nhà, nên sống đúng với bản tính của mình, cuộc đi săn bắt đầu!"
Năm phút sau, Giang Lân, Lý Khai Sơn tiến về con đường dẫn đến thành phố Thượng Hải. Trong chốc lát, cả bầu trời Thượng Hải phảng phất đều trở nên ảm đạm.
...
Tổ chuyên án số 0.
Tâm tình mấy người đều rất phức tạp.
Giờ phút này Phục Cường cũng quay về, nhìn sắc mặt Vu Kiện rủ xuống như có tang, không cần hỏi cũng biết kết quả.
Từ khi Nhà Thiết Kế Tử Vong xuất hiện, thành lập Tổ chuyên án số 0 đến nay, vẻ mặt của mọi người trên cơ bản đều như thế sau mỗi lần livestream. Hắn đã rất quen thuộc.
"Anh về rồi, bên kia thế nào?" Vu Kiện nhàn nhạt hỏi.
"Đã phong tỏa, ngoài ra tôi phái người lục soát căn hộ của Giang Học Nhân, lại phát hiện một đứa bé, vẫn còn sống, đã đưa đến bệnh viện cứu chữa." Phục Cường nói.
"Rất tốt!" Vu Kiện nhẹ gật đầu, nhưng cả người đều như hữu khí vô lực.
"Còn có một việc, đã tìm được hiện trường tử vong của Chu Linh Chi, ngay tại tầng hầm ngầm toà nhà Giang Học Nhân sống..."
Tất cả mọi người ở đây đều ngây ngẩn cả người. Triệu Thiên Lâm lẩm bẩm nói: "Làm sao có thể? Người tầng trên chẳng lẽ một điểm động tĩnh cũng không nghe thấy? Camera an ninh của toà nhà? Những thiết bị kia vận chuyển vào bằng cách nào? Chẳng lẽ không một ai phát hiện?"
"Người của tôi đã hỏi qua, bảo vệ nói gần đây không có gì bất thường. Thêm nữa bởi vì camera giám sát trong toà nhà liên tục bị hỏng, cuối cùng không tiếp tục sửa chữa nữa.
"Bị hư là bình thường, khả năng do chính Giang Học Nhân phá, hắn sẽ không cho phép camera cả ngày vỗ lên đầu mình. Nhà Thiết Kế Tử Vong liền xảo diệu lợi dụng điểm này. Tuy nhiên, từ chợ đêm đến tầng hầm ngầm, có thể xác định, Nhà Thiết Kế Tử Vong chắc chắn đã sử dụng một loại thiết bị cách âm nào đó có khả năng hoàn toàn ngăn cách thanh âm!" Vu Kiện phân tích.
"Tôi đồng ý!"
"Là cái gì?"
"Bông vải cách âm? Kính hộp chân không?"
Thời điểm mọi người đang phỏng đoán, người một mực yên lặng đánh bàn phím là Lâm Cửu Nguyệt, dùng ngón tay thon dài gõ lên nút lệnh Enter.
"Hoàn thành!"
Lâm Cửu Nguyệt mỉm cười nhìn tệp tin được kéo vào thư mục: "Đoán xem tôi vừa mới hoàn thành cái gì?"
"Phần mềm định vị hiện trường tử vong?"
"Đánh hạ tường lửa, tìm được Nhà Thiết Kế Tử Vong?"
Lâm Cửu Nguyệt liếc mắt: "Mấy người nằm mơ à? Có điều, tôi đã xác định được toàn bộ giao dịch chuyển khoản ngân hàng của phòng livestream lần này!"
"Quá tốt rồi! Cửu Nguyệt, cô thật tuyệt vời! Trước tiên kiểm tra tất cả những người chúng ta từng tiếp xúc từ khi tiếp nhận vụ án đến nay. Nếu có người xuất hiện trong danh sách nhận được tiền từ lần livestream này, đặc biệt đánh dấu. Rất có thể chính là Nhà Thiết Kế Tử Vong!" Tâm tình sa sút của Vu Kiện bỗng nhiên tăng vọt, huyết dịch sôi trào. Hắn một lần nữa cảm giác bản thân đã đến gần chân tướng vô hạn.
...
Sau khi cậu thanh niên rời đi, người đàn ông vẫn ngồi như một pho tượng đá.
Góc tường có buộc một con sói hoang. Giờ phút này lông mao nó dựng đứng, móng vuốt sắc bén cắm sâu trên mặt đất. Nó đang hơi cúi đầu nhìn chủ nhân của mình, đôi mắt lóe hàn mang bén nhọn.
Buổi chiều, sơn thôn yên tĩnh đột nhiên nghị luận ầm ĩ.
"Con trai lão Giang bị giết chết trên livestream!"
"Rất tàn nhẫn, nghe nói là bị ép thành đống thịt!"
"Tôi nói chứ, đáng đời, người đang làm thì trời đang nhìn. Hắn giết nhiều trẻ con như thế, còn ăn thịt người, quá vô nhân tính!"
"Đúng vậy, thôn chúng ta làm sao lại có loại người này, ngay cả súc sinh cũng không bằng! Đáng hận!"
"Đáng thương cho lão Giang. Nuôi dưỡng ra một đứa con trai tài giỏi, bây giờ lại trở thành tội phạm giết người. Vợ cũng chết. Hiện tại lẻ loi trơ trọi một mình."
Thôn nhỏ náo nhiệt, bàn chuyện trên trời dưới biển.
"Ô ô ô..."
Con sói hoang trong góc phát ra từng tiếng gầm nhẹ.
Chỉ thấy một người đàn ông biểu cảm âm trầm đi đến. Khuôn mặt bên trái có vết sẹo nổi bật rất dài, giống như bị đao chém, vô cùng đáng sợ.
Người đàn ông mặt sẹo lạnh lùng liếc mắt về phía sói hoang bên trong. Sói hoang liền cúi thấp đầu, tiếng gầm gừ biến mất.
"Lão Giang, sự tình của Học Nhân..."
"Tôi đã biết, nó giết người thì cũng thôi đi, nhưng lại giết và ăn thịt trẻ con, không có lấy một điểm ranh giới cuối cùng, chết chưa hết tội. Nó đáng chết! Lão Giang nhổ ngụm khói đặc, thông suốt đứng lên. Trong chốc lát, sói hoang trực tiếp ngồi dậy, ánh mắt sắc bén như đao vậy mà trở nên vô cùng dịu dàng ngoan ngoãn.
"Nhưng việc nào ra việc đấy! Giết người thì đền mạng, Nhà Thiết Kế Tử Vong giết con trai tôi, tôi muốn hắn nợ máu phải trả bằng máu!"
"Nhà Thiết Kế Tử Vong cũng không phải dạng tầm thường, cảnh sát vẫn luôn chưa bắt được hắn!"
"Hắn rất lợi hại, nhưng anh cũng đừng quên tôi là ai!"
"Tôi đương nhiên sẽ không quên! Năm đó anh một người cầm dao chém giết mười bảy nhân mạng, bên hông treo đầy đầu người, tôi đến nay vẫn khó quên. Nhưng năm đó anh cơ bản đã hiểu rõ tình huống trên người đối phương. Hiện tại Nhà Thiết Kế Tử Vong thần long thấy đầu không thấy đuôi. Ngay cả dáng dấp hắn ra sao, ở đâu cũng không biết, anh làm sao đấu?"
"Đây là chuyện của tôi, không có quan hệ gì với anh! Năm đó lão thầy bói kia từng nói, con trai tôi bản chất máu tanh tàn nhẫn, khuyên tôi đặt tên nó là Học Nhân, mong nó sau này luôn học cách làm người, đồng thời trước hai mươi tuổi không thể rời núi, nếu không sẽ máu chảy ba trượng, chết không toàn thây. Lúc ấy nghe xong, tôi trực tiếp đào một con mắt của lão, mắng lão có mắt không tròng, vậy mà giờ điều lão phán lại trở thành sự thực. Hiện tại, Giang Lân tôi không chút vướng víu, y như năm đó, một mình một dao là được. Anh về đi!" Giang Lân nói xong, quay người vào phòng.
Người đàn ông trong vườn vẫn đứng sừng sững như trụ đá.
"Ba!"
Châm một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu. Sự tình của lão thầy bói năm đó hắn cũng biết, bởi vì người cuối cùng đưa tiễn lão là hắn. Trước khi đi, lão còn nói một câu mà ngay cả Giang Lân cũng không biết.
"Đông Nam Phá Quân, không ai có thể ngăn cản!"
"Thành phố Thượng Hải không phải ở hướng đông nam sao?"
"!!!"
Giang Lân rất nhanh thu thập xong, khinh trang thượng trận, chỉ mang theo chút vật dụng cùng một con dao găm đen như mực.
"Sao còn chưa đi?"
"Mệnh của Lý Khai Sơn tôi là anh cho, chuyến này, tôi đi cùng anh!"
Giang Lân thấy hắn đã quyết, cũng không nói thêm, gật gật đầu: "Năm phút nữa, chờ anh ở phía đông thôn!"
Lý Khai Sơn quay người rời đi, Giang Lân thì đến bên góc tường, đưa tay sờ sờ lông mao của sói hoang, sau đó cởi vòng cổ cho nó.
"Mày đi đi, sói không nên bị nuôi nhốt. Mày trời sinh là sát thủ, không phải chó giữ nhà, nên sống đúng với bản tính của mình, cuộc đi săn bắt đầu!"
Năm phút sau, Giang Lân, Lý Khai Sơn tiến về con đường dẫn đến thành phố Thượng Hải. Trong chốc lát, cả bầu trời Thượng Hải phảng phất đều trở nên ảm đạm.
...
Tổ chuyên án số 0.
Tâm tình mấy người đều rất phức tạp.
Giờ phút này Phục Cường cũng quay về, nhìn sắc mặt Vu Kiện rủ xuống như có tang, không cần hỏi cũng biết kết quả.
Từ khi Nhà Thiết Kế Tử Vong xuất hiện, thành lập Tổ chuyên án số 0 đến nay, vẻ mặt của mọi người trên cơ bản đều như thế sau mỗi lần livestream. Hắn đã rất quen thuộc.
"Anh về rồi, bên kia thế nào?" Vu Kiện nhàn nhạt hỏi.
"Đã phong tỏa, ngoài ra tôi phái người lục soát căn hộ của Giang Học Nhân, lại phát hiện một đứa bé, vẫn còn sống, đã đưa đến bệnh viện cứu chữa." Phục Cường nói.
"Rất tốt!" Vu Kiện nhẹ gật đầu, nhưng cả người đều như hữu khí vô lực.
"Còn có một việc, đã tìm được hiện trường tử vong của Chu Linh Chi, ngay tại tầng hầm ngầm toà nhà Giang Học Nhân sống..."
Tất cả mọi người ở đây đều ngây ngẩn cả người. Triệu Thiên Lâm lẩm bẩm nói: "Làm sao có thể? Người tầng trên chẳng lẽ một điểm động tĩnh cũng không nghe thấy? Camera an ninh của toà nhà? Những thiết bị kia vận chuyển vào bằng cách nào? Chẳng lẽ không một ai phát hiện?"
"Người của tôi đã hỏi qua, bảo vệ nói gần đây không có gì bất thường. Thêm nữa bởi vì camera giám sát trong toà nhà liên tục bị hỏng, cuối cùng không tiếp tục sửa chữa nữa.
"Bị hư là bình thường, khả năng do chính Giang Học Nhân phá, hắn sẽ không cho phép camera cả ngày vỗ lên đầu mình. Nhà Thiết Kế Tử Vong liền xảo diệu lợi dụng điểm này. Tuy nhiên, từ chợ đêm đến tầng hầm ngầm, có thể xác định, Nhà Thiết Kế Tử Vong chắc chắn đã sử dụng một loại thiết bị cách âm nào đó có khả năng hoàn toàn ngăn cách thanh âm!" Vu Kiện phân tích.
"Tôi đồng ý!"
"Là cái gì?"
"Bông vải cách âm? Kính hộp chân không?"
Thời điểm mọi người đang phỏng đoán, người một mực yên lặng đánh bàn phím là Lâm Cửu Nguyệt, dùng ngón tay thon dài gõ lên nút lệnh Enter.
"Hoàn thành!"
Lâm Cửu Nguyệt mỉm cười nhìn tệp tin được kéo vào thư mục: "Đoán xem tôi vừa mới hoàn thành cái gì?"
"Phần mềm định vị hiện trường tử vong?"
"Đánh hạ tường lửa, tìm được Nhà Thiết Kế Tử Vong?"
Lâm Cửu Nguyệt liếc mắt: "Mấy người nằm mơ à? Có điều, tôi đã xác định được toàn bộ giao dịch chuyển khoản ngân hàng của phòng livestream lần này!"
"Quá tốt rồi! Cửu Nguyệt, cô thật tuyệt vời! Trước tiên kiểm tra tất cả những người chúng ta từng tiếp xúc từ khi tiếp nhận vụ án đến nay. Nếu có người xuất hiện trong danh sách nhận được tiền từ lần livestream này, đặc biệt đánh dấu. Rất có thể chính là Nhà Thiết Kế Tử Vong!" Tâm tình sa sút của Vu Kiện bỗng nhiên tăng vọt, huyết dịch sôi trào. Hắn một lần nữa cảm giác bản thân đã đến gần chân tướng vô hạn.
Danh sách chương