Dương Triếp nói: "Muốn tôi động thủ?"

"Chàng trai trẻ, chuyện của tôi cậu đừng quản, người tốt không nhất định sẽ sống tốt!" Tên cướp nói xong, thân thể hơi điều chỉnh, tựa như một đầu báo săn mồi chuẩn bị toàn lực xuất kích.

Dương Triếp trong tay cầm điếu thuốc, khóe miệng hơi nâng lên, bình thản tiến vào vòng công kích của tên cướp.

"Bá!"

Thân hình tên cướp nảy lên, toàn lực xuất kích một dao chém tới.

"Xong xong!"

"Đang nhiên đang lành lại tìm đường chết! Thể hiện cái gì!"

Thấy cảnh này, nội tâm tất cả mọi người đều nhói một cái, có người lo lắng, có người sợ hãi, có người thậm chí cười trên nỗi đau của kẻ khác.

Nhưng màn tiếp theo lại khiến tất cả trợn tròn mắt. Chỉ thấy Dương Triếp trực tiếp đi tới bên nguời tên cướp, tốc độ thật nhanh, giống như u linh, cứ như vậy bá một cái.

Lại nhìn tên kia.

Trên mặt hiện đầy sự kinh ngạc, sợ hãi. Cổ hắn lưu lại một vết thương do dao cắt nhàn nhạt. Máu tươi hóa thành một sợi chỉ hồng.

Dương Triếp tay phải cầm điếu thuốc, tay trái cầm con dao của tên cướp.

Toàn bộ quá trình, không đến một giây!

"Xì xì xì..."

Thanh âm thuốc lá thiêu đốt kia lại nghe rõ mồn một trong đại sảnh, bởi vì giờ khắc này, tất cả mọi người đều trợn mắt hốc mồm, từng cái miệng há to, quên luôn hô hấp.

"Trả lại ví tiền! Cút!"

Dương Triếp nói xong, cất dao vào túi, hút thuốc, sải bước rời khỏi Trung tâm Tài Chính.

"Tê!"

Sau khi Dương Triếp rời đi, tên cướp lúc này mới hung hăng hít một miệng khí lạnh, sờ lên cổ, lảo đảo kém chút ngã sấp xuống, sau đó vứt ví tiền, chạy mất dép.

"Vừa rồi xảy ra chuyện gì? Tôi có phải bị ảo giác rồi không?"

"Cao thủ a, bất động thanh sắc liền thể hiện khí thế kinh người!"

Quần chúng xung quanh lúc này mới phản ứng được, nhìn bóng lưng phía xa của Dương Triếp, kinh động như gặp thần tiên!

Lý Lượng Hoành phát hiện mình dĩ nhiên cũng há to miệng, tranh thủ thời gian khép lại, bẹp bẹp nói: "Hừm! Gia hỏa này vậy mà thả tên cướp đi!"

Một bên, Trương tổng hoàn toàn không nghe thấy hắn đang nói gì. Con mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm về địa phương nơi Dương Triếp biến mất. Trong đầu chỉ còn lại một thân ảnh tiêu sái cùng khí chất lãnh khốc, siêu phàm.

"Anh ta tên là gì?"

"Dương Triếp! Triếp trong Điệu Tấn Xa Triếp Lý Diện!" Lý Lượng Hoành thừa cơ nói móc.

(Điệu Tấn Xa Triếp Lý Diện: rơi vào bên trong bánh xe. Ý Lý Lượng Hoành là muốn trù Triếp ca bị xe cán -.-)

Người phụ nữ áo trắng nhẹ gật đầu, trong mắt tràn đầy thưởng thức.

...

Từ nơi làm việc, Dương Triếp về nhà liền nằm. Mệt mỏi, hắn trực tiếp ngủ thiếp đi.

Màn đêm buông xuống. Đèn đường cả thành phố đều được thắp sáng. Cuộc sống xa hoa truỵ lạc về đêm bắt đầu.

Trong phòng khách sạn, thân thể của người đàn ông dính sát vào cô gái trẻ, bờ môi không ngừng di chuyển qua cổ và vành tai của cô ta. Bàn tay lớn hướng xuống phía dưới váy ngắn, thăm dò bên trong, cách tầng vải mỏng liền cảm thấy một cỗ khí tức ấm áp khiến lòng người phấn chấn không thôi.

"Ha ha, có muốn hay không..."

Cô gái thổ khí như lan, hai chân không khỏi kẹp chặt.

"Chờ một chút, em muốn vào phòng vệ sinh."

Người đàn ông hơi không nguyện ý, cố ý dùng sức móc phía dưới, nói: "Nhanh lên!"

Cô gái trẻ ưm một tiếng, ngồi dậy tiến vào phòng vệ sinh, xuỵt xuỵt xong liền ấn nút xả nước trên bồn cầu.

Thời điểm cô ta đang định rời đi, nước trong bồn cầu rầm rầm, bốc lên bong bóng.

"Bị chặn? Sao vậy?" Cô gái trẻ nhíu mày, lại ấn nút xả đại tiện lần nữa. Rầm rầm, nước trong bồn cầu bỗng chốc nổi lên màu đỏ. Tiếp theo đó, một cái mặt người tàn khuyết không đầy đủ nổi lên từ phía dưới.

"A!"

Cô gái trẻ kêu thảm, cơ quan bài tiết không kiềm chế được, trực tiếp hôn mê.

Hai mươi phút sau, cảnh sát phong tỏa hiện trường, từ trong bồn cầu vớt ra một thi thể trẻ sơ sinh không hoàn chỉnh. Đứa bé chỉ còn cái đầu và nửa người, trên dưới có mấy chục chỗ bị dị vật đâm thủng. Toàn thân da thịt lật ra, máu thịt be bét. Hai con mắt càng là bị chọc nát. Tử trạng vô cùng khốc liệt.

"Fu*k!"

"Cái này mẹ nó đơn giản là phát rồ!"

Ngoại trừ tay pháp y hiện trường, mấy nhân viên cảnh sát xem xong quá trình vớt xác liền chạy đến một bên oa oa ói ra.

Đang lúc cảnh sát toàn lực điều tra, trên mạng đột nhiên có người công bố tin tức.

"Tàn nhẫn! Phát hiện thi thể trẻ sơ sinh trong bồn cầu khách sạn!"

Phía trên còn bổ sung mấy tấm ảnh chụp. Thoáng chốc, mạng lưới online toàn bộ sôi trào.

"Mẹ, cái này ai làm? Bị điên à!"

"Độc ác! Quá độc ác! Nhất định phải bị tử hình!"

"Tôi đều không dám nhìn ảnh chụp, đứa bé đáng thương quá!"

"Hung ác, không bằng loài cầm thú! Đem cơ thể đứa bé chặt thành thịt vụn, sau đó ném vào bồn cầu!"

Đám dân mạng nổi giận, nhưng việc tin tức phát ra lại khiến cảnh sát mười phần bị động.

Ban đầu bọn họ muốn dựa vào việc điều tra danh sách những người đã từng ở trong căn phóng để tìm ra hung thủ. Đang lúc xem xét các loại video giám sát còn chưa có kết quả, tin tức liền bị lọt ra ngoài. Cứ như vậy, nếu kẻ tình nghi nhìn thấy bài báo, khẳng định sẽ chạy trốn. Quá trình phá án cũng trở nên khó khăn hơn.

Tuy nhiên để cảnh sát phải kinh ngạc chính là, kiểm tra cho thấy đứa bé tử vong vào khoảng bốn đến sáu giờ. Đoạn thời gian này không có bất cứ ai bước vào căn phòng. Thậm chí mở rộng phạm vi điều tra lên trước và sau một tiếng cũng không tìm ra ai khả nghi. Nhân chứng đầu tiên phát hiện ra thi thể là đôi nam nữ kia, cũng là những vị khách thuê trọ duy nhất.

Thời điểm cảnh sát đang sứt đầu mẻ trán, mờ mịt, luống cuống.

Trong một gian phòng chướng khí âm u, một cô gái xinh đẹp mặc vớ đen đang ngồi trước máy vi tính, ngón tay kẹp một điếu thuốc lá nhỏ.

"Ôi ôi..."

Nữ tử cười lạnh, gõ gõ tàn thuốc, sau đó nâng đùi phải đặt lên chân trái. Bắp chân thẳng tắp tinh tế gần như hoàn mỹ. Bàn chân mang một đôi giày cao gót đỏ tươi như màu máu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện