"Đang nhìn cái gì thế?"
Một âm thanh phi thường dễ nghe vang lên.
Dương Triếp ngẩng đầu, là tiểu nha đầu Tô Hề. Mỗi ngày đều cười khanh khách, thanh xuân mỹ lệ.
"Trên Weibo có cái tin tức ngược mèo, tôi xem một chút." Dương Triếp uể oải hồi đáp.
"A, cái kia em cũng coi rồi. Rất nhiều người đều hô hào kêu gọi Nhà Thiết Kế Tử Vong xuất thủ phán xét. Anh nói Nhà Thiết Kế Tử Vong có ra tay hay không?"
Dương Triếp thản nhiên trả lời: "Đừng suy nghĩ nhiều, Nhà Thiết Kế Tử Vong cũng không phải bảo mẫu, cư dân mạng bảo phán xét liền phán xét. Vô nghĩa, việc này vẫn nên để cảnh sát lo liệu!"
"Cảnh sát mới không quản đó!"
"Nhà Thiết Kế Tử Vong càng sẽ không quản!" Dương Triếp không muốn tiếp tục thảo luận vấn đề này, nói sang chuyện khác: "Em vừa mới sáng sớm đã tới đây làm gì?"
"Còn có thể làm gì, đến gặp anh, thuận tiện đưa cho anh chút điểm tâm. Em không có đoán sai, Vương Nhất Chu làm hai ca, anh cũng sẽ làm hai ca. Cho nên, hiện tại chắc anh còn chưa ăn cơm?" Tô Hề cười hì hì, cầm một cái hộp xinh xắn từ trong túi xách ra.
"Đây là lần đầu tiên em xuống bếp, khen nhiều chê ít nha..." Tô Hề nói xong, mặt hơi hơi ửng đỏ, đầu hung hăng cúi thấp.
Dương Triếp rất kinh ngạc, không nghĩ tới cô bé vậy mà làm bữa sáng cho hắn, liền có chút chờ mong.
Mở hộp cơm, bên trong là một phần cơm chiên trứng, một chút dăm bông rải ở trên, mặc dù dăm bông hơi bị rán cháy nhưng tổng thể nhìn qua không tồi.
"Vậy tôi không khách khí!" Dương Triếp cầm lấy muỗng nhỏ, ăn một miếng, lập tức mặt xạm lại.
"Có chút mặn?"
Dương Triếp liếc mắt, cảm giác như ăn dưa muối.
"Không phải có chút, mà là rất mặn!"
"Vậy anh đừng ăn nữa, nam nhân ăn mặn sẽ tiết sớm..." Tô Hề sâu kín nói ra.
"Ách..."
Khuôn mặt Dương Triếp chấn kinh. Trẻ con bây giờ tri thức mặt này đều phong phú như vậy sao? Thế là Dương Triếp bất động thanh sắc thả thìa xuống. Tục ngữ có câu, nữ nhân không thể nói không cần, nam nhân không thể nói không được. Thân là đàn ông con trai, nhất định phải vừa cứng vừa lâu!
"Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, nhanh đi học đi." Dương Triếp vung tay nói.
"A!"
Tô Hề chép miệng, đem hộp cơm thu lại, cất vào túi sách, lưu luyến không muốn rời đi.
...
Cả ngày đi làm vừa mệt lại không có việc gì, Dương Triếp đành lấy điện thoại ra nhìn.
Qua một buổi sáng, sự kiện ngược mèo trên Weibo đã lên hot search. Rất nhiều người đưa ra khiển trách cùng yêu cầu đại thần ngược mèo xuất đầu lộ diện các kiểu.
Dương Triếp nhìn một vòng, khẽ lắc đầu.
Vẫn là câu nói kia, đơn thuần ngược mèo, không đủ điều kiện trở thành mục tiêu.
Hắn Dương Triếp, không phải cỗ máy giết người. Tội ác thuộc về phạm trù đạo đức, hắn không muốn quản.
Tắt Weibo, châm một điếu thuốc, Dương Triếp nằm trên ghế thả ra vòng khói, một cái liên tiếp một cái, lượn lờ dâng lên.
"Đông đông đông!"
"Hút thuốc trong lúc đi làm, phạt tiền một trăm!"
Ngoài cửa sổ, một người đàn ông tuổi trung niên hung hăng nhìn Dương Triếp, khóe miệng kéo lên một nụ cười lạnh đắc ý. Bên cạnh hắn là một người phụ nữ mặc áo trắng dáng người cao gầy, ngũ quan thanh tú trang dung tinh xảo, nhìn rất ưu nhã.
Dương Triếp ngẩng đầu, là quản lý toà nhà Lý Lượng Hoành.
Bất quá một giây sau, mí mắt Dương Triếp hướng xuống phía dưới, không nhìn thẳng, như cũ ung dung phun ra từng vòng khói thuốc.
Lý Lượng Hoành lập tức khó chịu. Lão tử trước mặt mỹ nữ thể hiện, anh mẹ nó vậy mà không nể mặt? "Dương Triếp, anh không nghe thấy lời tôi nói à?"
Dương Triếp một mặt lạnh lùng đáp: "Lý quản lý, tiền đã phạt, một trăm khối một điếu thuốc, ông chẳng lẽ không cho tôi hút xong điếu này?!"
"Anh! Muốn bị đuổi việc à?!"
Chỉ thấy Dương Triếp bắt chéo chân, thả ra một vòng khói nói: "Tôi không ngại bị sa thải, nhưng tiền lương thì hi vọng ông sẽ trả đủ. Hiểu không?"
Con hàng này mẹ nó không phải bảo vệ. Mà là đại gia!
Lý Lượng Hoành khí phổi đều muốn phát nổ! Lão tử cũng không phải mỗi ngày đều thể hiện, anh để cho lão tử thể hiện một tí thì chết à? Hiện tại tốt rồi, lại thành ra anh là người thể hiện. Còn muốn để người khác sống sao?
"Được! Anh muốn phách lối đúng không!"
Lý Lượng Hoành quát: "Dương Triếp, đây chính là do anh tự làm tự chịu. Tôi nói cho anh biết, vị trí bảo an này rất nhiều người muốn lên!"
Người phụ nữ ở một bên mở miệng, cười cười: "Lý quản lý, thanh niên mà, có cá tính cũng có nhiệt tình!"
Nghe đến đây, Lý Lượng Hoành có chút hoà hoãn. Hắn cũng không mù. Người ta là đang biện hộ cho Dương Triếp. Hắn có thể đuổi việc tên bảo vệ không biết trời cao đất dày này nhưng không thể không nể mặt Trương tổng.
"Trương tổng nói đúng lắm. Dương Triếp, nể mặt Trương tổng, anh viết cho tôi một phần kiểm điểm thật tốt!"
"Khỏi đi, cứ để vị trí này cho kẻ khác." Dương Triếp tắt thuốc lá, ngáp một cái: "Về nhớ tính kỹ tiền lương tháng này rồi gửi vào thẻ của tôi."
"CMN! Anh đừng có mà thể hiện quá chớn!"
Lý Lượng Hoành mở to hai mắt. Sắc mặt người phụ nữ bên cạnh cũng hơi hơi biến đổi. Dưới cái nhìn của cô, thanh niên tính tình có chút cá tình hoàn toàn bình thường, nhưng nếu quá lửa, tự cho mình siêu phàm, vậy sẽ mãi mãi không thể thành tài.
"Để anh ta đi thôi!" Cô thản nhiên nói, trong mắt có một tia thất vọng.
Dương Triếp trực tiếp đem hai người coi như không khí. Nhưng ngay thời điểm hắn ném ra một bóng lưng lãnh ngạo rời đi, trong đại sảnh bỗng nhiên truyền đến tiếng hét của một cô gái.
"Có ai không! Bắt cướp!"
Đám người ở lầu một đều quay lại nhìn.
"Dừng lại!"
"Ngăn tên kia lại!"
Vài thanh niên chạy đến, trước chắn sau truy một người đàn ông thân hình cao lớn. Trong tay tên này nắm chặt một cái ví tiền.
"Đừng tới đây!" Tên cướp bỗng nhiên rút một con dao từ trong túi ra.
Những người vây quanh hắn, khí thế ngao ngao hò hét lập tức không thấy đâu, từng người lui về sau.
Dương Triếp lạnh lùng nhìn thoáng qua người đàn ông cầm ví tiền, từ trạng thái và tư thế liền biết là người luyện võ. Dao kia vung lên, mấy thanh niên vây bắt chỉ sợ toàn bộ quật ngã, không nói chơi.
"Người anh em, trả lại ví tiền! Anh có thể đi!"
Dương Triếp châm một điếu thuốc, bước tới như dạo chơi.
"Anh kia cẩn thận đó, đừng thể hiện! Hắn có dao!"
"Anh đẹp trai mau lùi về, tôi đã báo cảnh sát rồi!"
Thấy người chung quanh nhao nhao nhắc nhở, Dương Triếp hơi nheo mắt lại. Tên cướp thấy thế, gân xanh bắt đầu nổi lên trên mu bàn tay, một cỗ hơi lạnh từ người hắn truyền ra ngoài.
Sát khí!
Một âm thanh phi thường dễ nghe vang lên.
Dương Triếp ngẩng đầu, là tiểu nha đầu Tô Hề. Mỗi ngày đều cười khanh khách, thanh xuân mỹ lệ.
"Trên Weibo có cái tin tức ngược mèo, tôi xem một chút." Dương Triếp uể oải hồi đáp.
"A, cái kia em cũng coi rồi. Rất nhiều người đều hô hào kêu gọi Nhà Thiết Kế Tử Vong xuất thủ phán xét. Anh nói Nhà Thiết Kế Tử Vong có ra tay hay không?"
Dương Triếp thản nhiên trả lời: "Đừng suy nghĩ nhiều, Nhà Thiết Kế Tử Vong cũng không phải bảo mẫu, cư dân mạng bảo phán xét liền phán xét. Vô nghĩa, việc này vẫn nên để cảnh sát lo liệu!"
"Cảnh sát mới không quản đó!"
"Nhà Thiết Kế Tử Vong càng sẽ không quản!" Dương Triếp không muốn tiếp tục thảo luận vấn đề này, nói sang chuyện khác: "Em vừa mới sáng sớm đã tới đây làm gì?"
"Còn có thể làm gì, đến gặp anh, thuận tiện đưa cho anh chút điểm tâm. Em không có đoán sai, Vương Nhất Chu làm hai ca, anh cũng sẽ làm hai ca. Cho nên, hiện tại chắc anh còn chưa ăn cơm?" Tô Hề cười hì hì, cầm một cái hộp xinh xắn từ trong túi xách ra.
"Đây là lần đầu tiên em xuống bếp, khen nhiều chê ít nha..." Tô Hề nói xong, mặt hơi hơi ửng đỏ, đầu hung hăng cúi thấp.
Dương Triếp rất kinh ngạc, không nghĩ tới cô bé vậy mà làm bữa sáng cho hắn, liền có chút chờ mong.
Mở hộp cơm, bên trong là một phần cơm chiên trứng, một chút dăm bông rải ở trên, mặc dù dăm bông hơi bị rán cháy nhưng tổng thể nhìn qua không tồi.
"Vậy tôi không khách khí!" Dương Triếp cầm lấy muỗng nhỏ, ăn một miếng, lập tức mặt xạm lại.
"Có chút mặn?"
Dương Triếp liếc mắt, cảm giác như ăn dưa muối.
"Không phải có chút, mà là rất mặn!"
"Vậy anh đừng ăn nữa, nam nhân ăn mặn sẽ tiết sớm..." Tô Hề sâu kín nói ra.
"Ách..."
Khuôn mặt Dương Triếp chấn kinh. Trẻ con bây giờ tri thức mặt này đều phong phú như vậy sao? Thế là Dương Triếp bất động thanh sắc thả thìa xuống. Tục ngữ có câu, nữ nhân không thể nói không cần, nam nhân không thể nói không được. Thân là đàn ông con trai, nhất định phải vừa cứng vừa lâu!
"Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, nhanh đi học đi." Dương Triếp vung tay nói.
"A!"
Tô Hề chép miệng, đem hộp cơm thu lại, cất vào túi sách, lưu luyến không muốn rời đi.
...
Cả ngày đi làm vừa mệt lại không có việc gì, Dương Triếp đành lấy điện thoại ra nhìn.
Qua một buổi sáng, sự kiện ngược mèo trên Weibo đã lên hot search. Rất nhiều người đưa ra khiển trách cùng yêu cầu đại thần ngược mèo xuất đầu lộ diện các kiểu.
Dương Triếp nhìn một vòng, khẽ lắc đầu.
Vẫn là câu nói kia, đơn thuần ngược mèo, không đủ điều kiện trở thành mục tiêu.
Hắn Dương Triếp, không phải cỗ máy giết người. Tội ác thuộc về phạm trù đạo đức, hắn không muốn quản.
Tắt Weibo, châm một điếu thuốc, Dương Triếp nằm trên ghế thả ra vòng khói, một cái liên tiếp một cái, lượn lờ dâng lên.
"Đông đông đông!"
"Hút thuốc trong lúc đi làm, phạt tiền một trăm!"
Ngoài cửa sổ, một người đàn ông tuổi trung niên hung hăng nhìn Dương Triếp, khóe miệng kéo lên một nụ cười lạnh đắc ý. Bên cạnh hắn là một người phụ nữ mặc áo trắng dáng người cao gầy, ngũ quan thanh tú trang dung tinh xảo, nhìn rất ưu nhã.
Dương Triếp ngẩng đầu, là quản lý toà nhà Lý Lượng Hoành.
Bất quá một giây sau, mí mắt Dương Triếp hướng xuống phía dưới, không nhìn thẳng, như cũ ung dung phun ra từng vòng khói thuốc.
Lý Lượng Hoành lập tức khó chịu. Lão tử trước mặt mỹ nữ thể hiện, anh mẹ nó vậy mà không nể mặt? "Dương Triếp, anh không nghe thấy lời tôi nói à?"
Dương Triếp một mặt lạnh lùng đáp: "Lý quản lý, tiền đã phạt, một trăm khối một điếu thuốc, ông chẳng lẽ không cho tôi hút xong điếu này?!"
"Anh! Muốn bị đuổi việc à?!"
Chỉ thấy Dương Triếp bắt chéo chân, thả ra một vòng khói nói: "Tôi không ngại bị sa thải, nhưng tiền lương thì hi vọng ông sẽ trả đủ. Hiểu không?"
Con hàng này mẹ nó không phải bảo vệ. Mà là đại gia!
Lý Lượng Hoành khí phổi đều muốn phát nổ! Lão tử cũng không phải mỗi ngày đều thể hiện, anh để cho lão tử thể hiện một tí thì chết à? Hiện tại tốt rồi, lại thành ra anh là người thể hiện. Còn muốn để người khác sống sao?
"Được! Anh muốn phách lối đúng không!"
Lý Lượng Hoành quát: "Dương Triếp, đây chính là do anh tự làm tự chịu. Tôi nói cho anh biết, vị trí bảo an này rất nhiều người muốn lên!"
Người phụ nữ ở một bên mở miệng, cười cười: "Lý quản lý, thanh niên mà, có cá tính cũng có nhiệt tình!"
Nghe đến đây, Lý Lượng Hoành có chút hoà hoãn. Hắn cũng không mù. Người ta là đang biện hộ cho Dương Triếp. Hắn có thể đuổi việc tên bảo vệ không biết trời cao đất dày này nhưng không thể không nể mặt Trương tổng.
"Trương tổng nói đúng lắm. Dương Triếp, nể mặt Trương tổng, anh viết cho tôi một phần kiểm điểm thật tốt!"
"Khỏi đi, cứ để vị trí này cho kẻ khác." Dương Triếp tắt thuốc lá, ngáp một cái: "Về nhớ tính kỹ tiền lương tháng này rồi gửi vào thẻ của tôi."
"CMN! Anh đừng có mà thể hiện quá chớn!"
Lý Lượng Hoành mở to hai mắt. Sắc mặt người phụ nữ bên cạnh cũng hơi hơi biến đổi. Dưới cái nhìn của cô, thanh niên tính tình có chút cá tình hoàn toàn bình thường, nhưng nếu quá lửa, tự cho mình siêu phàm, vậy sẽ mãi mãi không thể thành tài.
"Để anh ta đi thôi!" Cô thản nhiên nói, trong mắt có một tia thất vọng.
Dương Triếp trực tiếp đem hai người coi như không khí. Nhưng ngay thời điểm hắn ném ra một bóng lưng lãnh ngạo rời đi, trong đại sảnh bỗng nhiên truyền đến tiếng hét của một cô gái.
"Có ai không! Bắt cướp!"
Đám người ở lầu một đều quay lại nhìn.
"Dừng lại!"
"Ngăn tên kia lại!"
Vài thanh niên chạy đến, trước chắn sau truy một người đàn ông thân hình cao lớn. Trong tay tên này nắm chặt một cái ví tiền.
"Đừng tới đây!" Tên cướp bỗng nhiên rút một con dao từ trong túi ra.
Những người vây quanh hắn, khí thế ngao ngao hò hét lập tức không thấy đâu, từng người lui về sau.
Dương Triếp lạnh lùng nhìn thoáng qua người đàn ông cầm ví tiền, từ trạng thái và tư thế liền biết là người luyện võ. Dao kia vung lên, mấy thanh niên vây bắt chỉ sợ toàn bộ quật ngã, không nói chơi.
"Người anh em, trả lại ví tiền! Anh có thể đi!"
Dương Triếp châm một điếu thuốc, bước tới như dạo chơi.
"Anh kia cẩn thận đó, đừng thể hiện! Hắn có dao!"
"Anh đẹp trai mau lùi về, tôi đã báo cảnh sát rồi!"
Thấy người chung quanh nhao nhao nhắc nhở, Dương Triếp hơi nheo mắt lại. Tên cướp thấy thế, gân xanh bắt đầu nổi lên trên mu bàn tay, một cỗ hơi lạnh từ người hắn truyền ra ngoài.
Sát khí!
Danh sách chương