Tiêu Phạm Nhạc ôm cổ Lâm Phạm Hoàng, yên vị trên lưng không chịu rời. Lâm Phạm Nhạc gượng cười.

- Tiêu chủ tịch, cái này....

Tử Huyết dùng cái bộ vuốt sắc nhọn của cô ta chọc chọc vào mặt Tiêu Gia Huy rồi sau đó buồn chán bỏ đi. Lâm Phạm Nhạc cố nhịn cười, trong khi đám La Lạp đã ôm bụng cười sặc sụa lúc Tiếu Phi nhảy lên đầu ông ta làm trò với mấy cái đuôi trắng. Mặc dù đối với đồ vật đám người này có tương tác được nhưng với con người mức độ tương tác đều có giới hạn. Khi họ chạm vào không ai cảm giác được cả.

Tiêu Gia Huy xoa xoa trán. Tiêu Chí Hào đi tới muốn bế Tiêu Phạm Nhạc thì bị Lâm Phạm Hoàng ném cho một ánh mắt kiểu "mày dám động vào con bé thì đi chết sớm đi". Tiêu Chí Thanh lúc này ra tay, có điều còn chưa để Lâm Phạm Hoàng cho anh cái nhìn nào thì Tiêu Phạm Nhạc đã lấy tay đập thẳng vào mặt anh một cái rồi la hét như kiểu anh là con quái của địa đồ cao cấp trong Phong Thần. Tiêu Chí Long thì chân chó đứng cạnh nữ thần Lâm Phạm Nhạc của anh ta, chưa có cơ hội bị Tiêu Phạm Nhạc làm cho nhục mặt. Tiêu Chí Phong chẳng thèm nhìn quay mặt đi mất.

- ...

Trong phòng im lặng chỉ còn mỗi Tiêu Phạm Nhạc la hét đuổi Tiêu Chí Thanh đi. Lâm Phạm Hoàng vỗ vỗ vai Tiêu Phạm Nhạc trấn an máu diễn xuất quá trớn của cô. Lâm Phạm Nhạc lắc lắc đầu. Tiêu Gia Huy cân nhắc một hồi.

- Cô Lâm, nếu đã thế này thì phải phiền cô chăm sóc A Nhạc một đoạn thời gian rồi...

Lâm Phạm Nhạc nở một nụ cười tiêu chuẩn.

- Không phiền không phiền. Ngài nói quá rồi.

Y Lạc bị vướng phải lời nguyền của Tử Huyết vết thương trên mặt trông rất ghê rợn. Thật sự thì không nên để trẻ con thấy. Hơn nữa có vẻ ở nhà không phải lựa chọn tốt cho cô, vì tình trạng của cô hình như chưa hết hẳn. Thấy bộ dạng cô đem Tiêu Chí Thanh thành con quái của địa đồ cao cấp trong Phong Thần kia ai chẳng nghĩ thế.

Dựa vào bộ dạng chỉ có chị xinh đẹp của Tiêu Phạm Nhạc, Lâm Phạm Nhạc thành công ôm bảo bối về nhà.

Lâm Phạm Hoàng vừa lái xe vừa lảm nhảm:

- Chị càng ngày càng khó ưa đó biết không? Tiêu Phạm Nhạc ngồi ghế sau với Lâm Phạm Nhạc, bĩu môi. Cô ôm Lâm Phạm Nhạc, cọ cọ.

Tử Huyết và Tử Nguyệt vẫn còn lảng vảng ở Tiêu gia, La Lạp ở lại trông chừng hai người họ để còn kịp báo động. Tiếu Phi cuộn người trên đùi Hải Nghiên đang ngồi trên ghế phụ lái, thong thả vẫy vẫy chín cái đuôi hưởng thụ vuốt ve. Tu Văn ngồi trên nóc xe, có vẻ không thích thú lắm với việc Hải Nghiên vuốt con hồ ly trắng mà không phải anh.

Xe về tới nhà của Lâm Phạm Hoàng.

- Sao lại về đây?

- Tại vì em lái xe.

- Vậy lên xe đi, chị lái.

- ..... Còn không xem lại bộ dạng của chị đi.

- Thế nào hả?

- Ai lại để con nhóc mười tuổi lái xe bao giờ!

- Chị đây ba mươi tuổi rồi!

- Chị còn biết chị già vậy rồi hả? Bớt ấu trĩ đi!

- Cái thằng nhóc này...!

Lâm Phạm Nhạc đem Tiêu Phạm Nhạc đang muốn giở ngón bạo lực kéo lại.

- Thôi được rồi, đâu mà chẳng được!

Tiêu Phạm Nhạc hừ hừ mấy tiếng, coi như bỏ qua. Cô ôm Mộ Mộ đi vào nhà. Lâm Phạm Nhạc lắc lắc đầu, đi theo sau. Tiếu Phi ba người cũng bước vào, Lâm Phạm Hoàng vào phòng sau cùng.

Trong nhà khá bừa bộn.

- Mày không biết dọn dẹp là gì à?

Lâm Phạm Hoàng dọn sơ sơ phòng khách, không nói gì. Tiêu Phạm Nhạc trèo lên ghế.

- Kiếm gì ăn đi. - Cô ra lệnh.

- Hả? Sao em phải làm?

- Loli là để nâng niu.

- Em lập tức có thể đem chị vứt ra ngoài.

- Xin mời.

- ....Thua chị rồi.

Lâm Phạm Hoàng lết xác xuống bếp. Lâm Phạm Nhạc ngồi xuống đối diện Tiêu Phạm Nhạc.

- Đuổi cậu ta đi làm gì vậy?

Tiêu Phạm Nhạc nằm dài xuống ghế.

- Không có gì, tôi chỉ là muốn hỏi cô một chút. Chuyện thủ hạ của cô như thế nào rồi? Có sắp xếp gì không?

- Sắp xếp?

- Không phải muốn giết Lộ Quan Vũ gì đó sao?

Lâm Phạm Nhạc cụp mắt, chìm vào trong trầm mặc. Tiêu Phạm Nhạc nhìn cô ta chằm chằm.

- Tôi bị hệ thống cấm rời khỏi thành phố. Đợi cấm chế kết thúc tôi sẽ rời đi. Trước khi đi tôi định sẽ giả chết, sau đó lặng lẽ biến mất, sẽ không cho Lâm Phạm Hoàng biết. Mọi chuyện tôi cũng đã bàn tính cả rồi.

- Nghe có vẻ khả thi. Thật sự thì tôi muốn ngăn cô đấy, nhưng thôi cô cứ đi con đường cô chọn đi. Có việc gì tôi sẽ giúp cô.

Lâm Phạm Nhạc hơi e ngại nhìn Tiêu Phạm Nhạc.

- Nhưng như vậy thì danh tiếng của cô sẽ kết thúc ở cái chết này.

Tiêu Phạm Nhạc lắc đầu.

- Không, tôi nghĩ rồi. Thật ra mục đích của tôi chỉ là giết Tần Hàn thôi, không phải trở thành ảnh hậu. Có lẽ tôi không hợp với ca hát. Dù có mượn hình ảnh cũ của Lâm Phạm Nhạc thì tính ra cũng còn nhiều gian nan lắm. Cái giới giải trí này cứ như chơi game vậy, chơi qua rồi không có hứng thú để chơi lại từ đầu. Tôi vẫn nên hưởng thụ cuộc sống loli của Tiêu tiểu thư thôi.

Lâm Phạm Nhạc phì cười, không có ý kiến gì. Vừa lúc Lâm Phạm Hoàng từ dưới bếp gọi vọng lên. Tiêu Phạm Nhạc ôm Mộ Mộ, lon ton chạy xuống.

- A Nhạc.

- Hả?

- Có cái này không biết nên nói cô không...

- Nói đi.

- Cái tên Lâm Phạm Hoàng.... Tôi thấy khá quen....

Tiêu Phạm Nhạc quay lưng đi thẳng xuống bếp, làm như không nghe thấy. Lâm Phạm Nhạc thở ra một hơi, bước theo sau.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện