So với Lâm Phạm Nhạc của lúc đó, Lâm Phạm Hoàng càng ngoan độc hơn nhiều. Phạm Nhạc biết ở nước ngoài đã xảy ra biến cố nào đó, nhưng bởi vì không nói nên cô cũng không hỏi. Dù sao cũng qua rồi, vẫn là em cô là được, cô không muốn làm khó.

- Dù sao thì cũng nên cẩn thận mạng sống.

- Ừm.

- Cô về trước đi. Có gì chúng ta dùng Liên lạc để nói chuyện.

- Vậy không phiền cô nghỉ ngơi.

Tiêu Phạm Nhạc chào tạm biệt Lâm Phạm Nhạc, sau đó ngồi yên nhìn cánh cửa phòng đóng lại. Một lúc sau có người bước vào. Quan Y Lạc mẹ kế của cô.

Phải rồi, còn người đàn bà này nữa.

- Ăn cháo đi này con gái.

Tiêu Phạm Nhạc nhìn chén cháo, trong lòng không chút gợn sóng. Giờ ăn hay không ăn? Tất nhiên là ăn!

Mới tám giờ sáng.

[Độ thành thục đã đủ, nhận kỹ năng Kháng độc]

Ra là đồ có độc. Có lẽ là loại độc yếu nên không cảm thấy cơ thể có vấn đề gì. Chắc bà ta nghĩ cô còn nhỏ nên mới dùng cái chiêu cũ kỹ này. Chẳng qua, thật sự khá tốn công rồi.

Ăn hết thôi, sẵn nâng cấp kỹ năng Kháng độc cũng được.

- Mẹ làm gì vậy? - Cho con bé ăn chút cháo, sáng sớm đòi nói chuyện với cô Lâm kia đã ăn được gì đâu.

Tiêu Chí Thanh không nói gì, nhưng lập tức quay người rời đi. Tiêu Phạm Nhạc chậm rãi ăn xong cháo, không một lời cảm ơn đặt tô qua một bên rồi trùm chăn giả ngủ. Nghe thấy một bên Y Lạc cười, sau đó mang tô cháo hết rời đi.

- Mẹ, ngươi cảm thấy độc rất ngon à?

Tiêu Phạm Nhạc nhìn La Lạp. La Lạp mặc dù là thủ lĩnh của liên minh chống lại thế lực xâm chiếm của Tử Huyết, nhưng vẫn rất ngây thơ. La Lạp có thể lạnh lùng, có thể vô tâm, có thể tàn nhẫn, nhưng lại thiếu tâm cơ. La Lạp là loại làm gì cũng đều rõ ràng, cũng không ngại chuyện chém giết, nhưng bản tính lại quá đơn thuần. Nói giết, nhưng giết người lại không thể. La Lạp chính là thuộc loại nhân vật gam màu sáng, đại diện cho ánh sáng, một người đi theo bản năng bảo vệ.

Lấy tính cách của La Lạp, tô cháo này nhất định sẽ không ăn. Thậm chí còn lập tức vạch mặt Y Lạc.

- Không sao, có cơ hội rèn luyện kỹ năng thôi mà.

La Lạp nghe Tiêu Phạm Nhạc nói thế cũng không nói gì nữa. Hải Nghiên vừa lúc vào phòng. Cũng may cửa phòng không có đóng hoàn toàn.

- Mẹ, sắp tới ngươi định làm gì?

- Định làm gì...?

Tiêu Phạm Nhạc trầm ngâm. Phải rồi, cô cũng đâu có mục tiêu kế tiếp đâu. Hiện tại cuộc sống của cô hình như thật mông lung.

Cô làm gì tiếp bây giờ?

- Đại khái là sống tiếp rồi tính đi...

La Lạp gật đầu. Hải Nghiên nhìn La Lạp. Hai người lôi nhau đi chơi. Tiêu Phạm Nhạc xoa trán. May mà Hải Nghiên với La Lạp hợp nhau. Còn chưa kể Tử Huyết với Tử Nguyệt nữa.

Ôi thôi chết, giờ không có ai ở chỗ cô nữa rồi.

[Ký chủ]

Tiêu Phạm Nhạc nhìn qua Mộ Mộ. Con thỏ ngẩng đầu, sau đó lại quay đầu đi không nói gì.

[.......Không có gì.......]

Tiêu Phạm Nhạc hơi nhíu mày, nhưng không nói gì. Hình như Mộ Mộ muốn nói gì với cô.

- Nấm lùn!

- ....

Mẹ kiếp, bà đây giết người liền bây giờ đấy!

Ở cửa, Vương Ngôn nhận ra mình lỡ lời liền lúng túng đứng đó. Thấy Tiêu Phạm Nhạc không có lao tới đập mình ra bã thằng nhóc mới chạy tới. Đi theo nó còn có Tiêu Chí Phong.

Sau khi bị Tử Huyết dọa, Vương Ngôn trở nên sợ Tiêu Phạm Nhạc, một đoạn thời gian không dám lại gần. Tác dụng dọa nạt cũng hơi quá, thằng nhóc phải qua mấy lần điều trị tinh thần. Cũng khá trẻ con nên trí óc không vững vàng, sau nửa năm đều muốn quên sạch sợ hãi rồi. Tuy nhiên vẫn sợ Tiêu Phạm Nhạc một nếp.

Còn Tiêu Chí Phong, thằng nhóc vốn không ưa Tiêu Phạm Nhạc rồi. Nhiều lần còn cố tình chơi xấu cô, kết quả đều bị người lớn mắng nên càng ghét hơn. Có điều thằng nhóc này tính ra cũng gọi là có phần lạnh, thành ra chẳng nói chẳng rằng với cô lời nào. Về sau cô với nó cũng ít xung đột.

Thế mà hôm nay kéo qua đây làm quái gì vậy?

Tiêu Chí Phong vào phòng lấy sách xong đi luôn. Trong phòng Tiêu Phạm Nhạc có rất nhiều sách, thời điểm cô bất tỉnh Tiêu Chí Phong vẫn hay tự nhiên vào lấy. Tiêu Phạm Nhạc thấy thằng nhóc tỉnh rụi mang đồ của mình đi, chưa kịp gào lên mắng thì nó đã đóng cửa lại rồi đi mất. Vương Ngôn nhìn theo, ho khan một tiếng. Cậu nhóc có mang qua một bó hoa nhỏ xíu đủ cắm vào một cái bình thủy tinh nhỏ, từ lúc tới đến giờ vẫn giấu sau lưng.

- Cái này là ba mẹ tôi bảo đem qua thăm cậu.

Người lớn nghĩ nhiều kinh khủng. Nghe đâu định sẵn hôn ước cho hai nhóc này rồi. Có điều xin lỗi nhé, Tiêu Phạm Nhạc đây sẽ là loli, vĩnh viễn là loli. Không phải loli thì cũng là lolicon, sẽ nuôi loli chứ không nuôi trai đâu. Phụ huynh yêu cầu đừng tốn công sức nữa.

Ừ, chính xác vậy đấy.

Tiêu Phạm Nhạc gật gù với suy nghĩ của chính mình. Vương Ngôn ngồi xuống ghế. Coi như thằng nhóc này biết điều, trước mặt cô bớt kiêu ngạo rồi. Giờ trông nó như một thằng shota hiền không thể hiền hơn.

Đại khái... hẳn là qua đây nói mấy câu gọi là đây mà....

***

*tg: hụ, tội Vương Ngôn quá đy UvU
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện